Sự thanh thản
Tên gốc: "Chapter 356: Closure"
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR
Lưỡi kiếm aether trong tay tôi — không lớn hơn một con dao găm thông thường và phần lưỡi dao nhìn mờ ảo — chém vào một sinh vật có cánh làm bằng đá rồi vỡ tan tành, chưa thể chịu được va chạm.
Tay tôi chụp lấy cổ họng sinh vật kia. Nó trông giống một con dơi với khuôn mặt hóa đá và cái miệng khổng lồ. Bộ hàm rộng ngoạm một cách điên cuồng chỉ cách vài inch trước mặt tôi trong khi những móng vuốt lởm chởm của nó cắm vào cánh tay tôi với nỗ lực tuyệt vọng để kéo tay tôi lại gần hàm nó hơn.
Một tay giữ con quái đá gargoyle, tay còn lại tôi tạo lại lưỡi kiếm và cắm vào đầu con quái kia, lưỡi kiếm tách ra với một tiếng ‘rắc’ vang dội.
Lưỡi kiếm gãy và dần biến mất, làm tôi chỉ còn hai cánh tay không để tự vệ trong khi có thêm một cặp gargoyle nữa lao thẳng về phía tôi.
Một bộ đôi tia lửa đen kịt tấn công hai con gargoyle đang đáp xuống, và chúng nổ tung. Đống xà bần từ người chúng vỡ tan rồi ào xuống như mưa đá và làm văng bùn khắp nơi khi rơi trúng dòng suối nằm ở vị trí như tách đôi vùng này (zone) ra.
Tôi liếc nhìn lại thì thấy Caera đang chìa tay ra, làm lộ chiếc vòng đeo tay bằng bạc mà cô ấy đã lấy từ phòng kho báu của bộ tộc Spear Beaks. Nó có vẻ mỏng trên cổ tay cô, chỉ dày hơn một chiếc vòng trang sức một tý vì cái vòng nổi lên những chạm khắc tinh xảo.
Hai mảnh vỡ bằng bạc nhìn mỏng hẹp đang xoay quanh cô ấy để phòng thủ, rực lên ánh sáng đậm màu. Chỉ sau một hơi thở thôi, chúng bắt đầu mờ đi khi trôi trở lại cái vòng trên tay cô ấy và kết nối lại với cái vòng, khớp vào các khe chạm khắc nổi.
Regis lao về phía chúng tôi, phun một cục đá ra khỏi miệng.
Phía sau cậu ta, vùng này trải dài ra đằng xa, phủ đầy bởi những đống đổ nát khi chúng tôi đi ngang qua.
Chúng tôi đang ở trong một hẻm núi với những vách đá cheo leo ở hai bên. Các vách đá tuốt trên cao đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy một mảnh trời phía trên chúng tôi, nhìn mảng trời như sự phản chiếu của một dòng suối trong vắt chảy dọc theo thềm vách đá của hẻm núi này. Những tảng đá và đống xà bần rời rạc — vốn là những gì còn lại của đám gargoyle — nằm rải rác trên nền hẻm núi.
“Quẩy lên, lăn đê,” Regis nói nhưng mặt tỉnh như ruồi.
(Nguyên văn: “That rocked”, câu này Regis chơi chữ, vừa nói “đám đá kia”, vừa nói “quẩy lên”, vừa nói “nó lăn kìa”, một câu nhưng ba hàm ý và tất nhiên dịch ra tiếng Việt không thể tạo một câu đủ ba hàm ý)
“Tôi thừa nhận, khi mấy cục đá đó lăn thì trông cũng không tệ tý nào,” Caera trả lời, cố làm khuôn mặt tỏ vẻ thành thật ngoại trừ đôi môi hơi run run. “Trên thực tế, nó trông khá có chất … cẩm thạch đấy.”
“Tôi đoán vui buồn, như xấu đẹp á, là tùy tâm tảng đá…” Regis trả lời, giọng run run khi cố gắng nhịn cười hết mức.
(Nguyên văn: “I guess fun, like beauty, is in the eye of the boulder…” Regis cố tình biến tấu từ thành ngữ gốc “Beauty is in the eye of the beholder”, tạm dịch là “xấu đẹp là tùy mắt người nhìn”)
Tôi nhìn thẳng tới cổng dịch chuyển ra khỏi vùng này rồi thở dài. “Tôi rất vui vì đã vác theo cả hai người tới đây.”
Caera nhảy sát tới cạnh tôi. “Ôi, đừng trưng ra bộ mặt đơ như đá cục thế, anh Grey à.”
“Vâng, thưa Công Chúa. Chàng không nên đánh giá chúng tôi xịn như đá hoa cương thế.” Regis chen mồm vào, vừa cười vừa sủa.
(Người dịch: Sẽ khó hiểu độ hài hước từ câu châm chọc của Regis với Grey nếu không nắm tình huống sự việc và cách chơi chữ của tiếng Anh, toàn bộ trận đánh với mấy con gargoyle từ nãy giờ liên quan tới đá, Caera ví von tụi nó như loại đá cẩm thạch (marble), và khi Caera nói Grey giữ bộ mặt giống cục đá, Regis nói chen ngang, ám chỉ là Caera xem mặt Grey như cục đá marble, còn Grey xem hai người còn lại như đá hoa cương hay còn gọi là đá gra-nít (granite). Trong lựa chọn xây dựng thì đá Gra-nít cứng hơn, bền hơn, xịn hơn đá hoa cương, và tất nhiên là mắc hơn. Regis đu theo câu đùa của Caera để đá đểu Grey với hàm ý “hai chúng tôi xịn hơn cậu nhiều”)
Ngó lơ hai người bạn đồng hành, tôi tập trung vào cổng dịch chuyển, tâm trí của tôi suy nghĩ với câu hỏi mà tôi đã luôn giữ trong lòng kể từ khi có được món cổ vật La Bàn (Compass).
Nó không chỉ là một cái máy tạo cổng dịch chuyển đưa chúng tôi ra vào khỏi Khu Tàn Tích (Relictomb) tùy ý. Tâm trí tôi cứ lảng vảng suy nghĩ về những người djinn. Thật khó tin, họ đã thiết kế và xây dựng nơi này. Họ phải có cách để đi qua nó, và tôi đã biết rằng cổ vật La Bàn có thể tương tác với cổng dịch chuyển trong Khu Tàn Tích.
Một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu, ký ức giả được Sylvia cấy ghép cùng với tin nhắn cuối cùng của bà ấy dành cho tôi. Sự rõ ràng của ký ức được cấy này đang dần phai mờ theo thời gian, nhưng tôi biết rằng hình ảnh này là một trong số các vùng sẽ dẫn đến tàn tích kế tiếp của người djinn.
Cho đến nay, tôi cứ phăm phăm chạy vào Khu Tàn Tích một cách mù quáng, dù biết rằng nơi này đang hướng dẫn tôi đến mục tiêu của mình… hoặc ít ra thì nó có vẻ như vậy. Nhưng tin tưởng mù quáng vào kế hoạch tỉ mỉ của cái đám dùng aether từ một chủng tộc đã chết từ cái kiếp nào rồi không hợp với cái tôi cần. Không cần phải cắm đầu đi đại kiểu này nếu tôi đã làm chủ được Số Phận (Fate).
Khi kích hoạt cổ vật hình bán cầu, tôi ngồi xuống, tập trung vào ký ức đang phai mờ dần mà Sylvia đã để lại cho tôi. Khi dồn aether vào cổ vật, nó phát ra âm thanh vo ve theo và ánh sáng xàm màu sương mù bao trùm cánh cổng, thay thế cho ánh sáng lung linh bóng loáng như dầu phủ lên cổng trước đó, vốn trông như một tấm rèm bên trong khung cổng bằng đá tảng được cắt vuông vắn mà nhìn xuyên qua nó thấy rõ căn phòng tôi ở Học viện Trung tâm.
“Chết tiệt,” tôi chửi thề, ngắt đứt dòng chảy aether vào cổ vật, khiến cổng chuyển về lại hình dáng ban đầu.
“Làm một ống chất đạm cho bổ não không?”
Tôi ngó lên và thấy Caera đang lôi ra mấy khẩu phần ăn đầy dưỡng chất được đóng gói thành những ống cách nhiệt.
“Tôi chỉ đang suy nghĩ làm cách nào dùng La Bàn cho đúng,” tôi trả lời, nhăn mặt với mùi nồng nặc phát ra từ thanh thức ăn. “Làm thế nào mà cô ăn được những thứ đó? Nó có mùi thật kinh khủng.”
Cô nhún vai trước khi vắt mớ dung dịch trong ống tuýp vào miệng. “Không như anh, tôi thực sự cần ăn để tồn tại. Những thứ này dễ mang theo cả đống dùng cho những lần đi thám hiểm lâu.”
“Tôi đoán là tôi nên mừng vì không cần ăn,” tôi nhăn mũi nói.
Caera vung vẩy cái ống để phả mùi thịt dưới dạng thạch vào mặt tôi. Tôi co rúm người lại và hất tay cô ấy ra, các khớp ngón tay tôi va leng keng vào chiếc vòng bạc trên cổ tay cô ấy. “Cô cảm thấy thế nào về món đồ tạo tác mới này?” Tôi hỏi, rất mong đánh lạc hướng cô ta khỏi màn hành hạ tôi lúc này.
“Bực bội đến độ tức cười,” Caera bĩu môi. “Nó kiểu như tôi mọc thêm tay mới và tôi phải học lại cách cầm nắm từ đầu.”
“Hở, cậu ấy lúc nào chả phải làm thế,” Regis nói, nhún đôi vai kiểu sói con của cậu ta.
Tôi kẹp tay quanh mõm Regis trước khi đáp trả. “Với những gì tôi thấy lúc trước thì có vẻ cô hiểu mà.”
Một nụ cười yếu ớt nở trên khóe môi Caera trước khi nó biến mất nhanh như chớp. Cô ấy giơ cái vòng bạc lên khi quay về phía cánh cổng. “Anh có nghĩ rằng cái La Bàn hoạt động giống như đồ tạo tác của tôi không?”
“Ý cô là sao?” Tôi hỏi trong lúc buông Regis ra.
“Khi lần đầu tôi truyền mana vào vật tạo tác này, tôi thực sự nghĩ nó chỉ là một vật phẩm để phòng thủ vì các mảnh vỡ gần như chỉ bay lơ lửng tại chỗ quanh cái vòng tay. Tôi đã mất nhiều ngày thử nghiệm liên tục để nhận ra rằng các mảnh vỡ có thể được điều khiển độc lập,” cô giải thích, lần các ngón tay theo những đường rãnh chạm khắc trên chiếc vòng bạc. “Điều gì sẽ xảy ra nếu chức năng quay lại của cái La Bàn là mặc định và để anh làm được nhiều thứ hơn, nó cần phải được hướng dẫn thêm?”
Biểu cảm của Caera dịu đi. “Dường như các pháp sư cổ đại sẽ không để người của họ đi lòng vòng vô định trong các khu vực này. Nếu không, thứ gì khác sẽ giúp họ tránh đập bẫy, hoặc lang thang cho đến chết chứ?”
Tôi nhìn cô ấy đang vô thức nghịch chiếc vòng bạc quanh cổ tay. Ánh mắt cô trống rỗng, tập trung vào một ký ức xa xăm. Cô ấy không nghĩ về người djinn, hay tôi, hay thậm chí là bản thân cô ấy. Bởi vì ánh nhìn đấy không phải là nghĩ về những chuyện liên quan tới cô ấy.
“Cô đang sợ rằng có khả năng Khu Tàn Tích đã gửi anh trai mình đến một nơi nào đó mà anh ta không thể thoát ra được,” tôi nói nhẹ nhàng, nhận được cái nhìn ngạc nhiên từ cô quý tộc tóc xanh người Alacrya.
“Đọc suy nghĩ người khác có phải là một trong những sức mạnh phi thường khác của anh không?” cô kinh hãi hỏi. “Hãy nói với tôi rằng anh không giấu tôi là anh có khả năng—”
Tôi nở một nụ cười nhẹ trên mặt. “Tôi có thể giỏi đọc vị người khác, nhưng đó không phải là dùng phép thuật.”
“Vâng,” cô xác nhận bằng tiếng thở phào nhẹ nhõm. “Tôi đã tự hỏi về điều này được một khoảng thời gian rồi… liệu có khi nào khu vực mà anh tìm thấy con dao găm và áo choàng của anh ấy là nơi…”
“Nơi nào đó chỉ tôi mới có thể thoát ra được?”
Cô ấy ngập ngừng gật đầu. “Giống như chỗ căn phòng gương hay những ngọn núi băng? Ngay cả cây cầu có nhiều khuôn mặt cũng sẽ không thể thoát ra được nếu không có…”
“Chúng tôi đã gọi chiêu đó là God Step,” tôi nói thêm vào chỗ ngập ngừng.
“Nếu không có khả năng ‘God Step’ đấy của anh.” Cô ấy trao cho tôi một cái nhìn kiểu dò xét. “Là Regis đặt tên cho nó, phải không?”
Tôi bật ra một tiếng cười lớn dội khắp các bức tường của hẻm núi. “Làm sao cô biết?”
Cô cười nhạt. “Có linh cảm nào đó nói với tôi rằng anh sẽ không đặt tên … hoành tráng như vậy cho mấy chiêu thức của mình.”
“Thứ nhất, đó là một cái tên tuyệt vời,” Regis trả lời kiểu tự biện hộ sau khi rút mõm ra khỏi tay tôi. ‘Và thứ hai, cô đã dùng một thần chú có tên là ‘Độ không tuyệt đối’, vậy nên…’
“Không,” tôi trả lời câu hỏi ban đầu của cô ấy. “Khu vực tôi tìm thấy con dao găm của anh trai cô không giống như những khu vực cô mới đề cập. Nó đủ chết người để cướp đi sinh mạng của nhiều ascender (du hành giả) trước khi tôi tìm thấy nó, nhưng nó không yêu cầu phải hiểu cách dùng aether để trốn thoát.”
“Ít ra thì cũng phải như vậy chứ. Tôi mừng vì anh ấy còn có cơ hội để chiến đấu, ngay cả khi anh ấy không vượt qua nổi.” Caera cố gượng cười trước khi quay lưng bước đi.
Regis vẫn ở bên cạnh khi tôi tập trung trở lại vào thánh tích hình bán cầu trên tay. Như những gì Caera đã nói, có lẽ cái La Bàn này cần thêm sự hướng dẫn. Nhắm mắt lại, tôi hình dung ra cái khu vực đã để lại tác động lớn nhất đối với mình, cái khu vực mà tôi có thể nhớ lại một cách rõ ràng nhất.
“Nó thực sự đang thay đổi kìa,” Regis nói với vẻ hoài nghi trước khi rên ư ử. “Cậu chỉ cần chọn chỗ đó thôi.”
Tôi hé một mắt ra và thấy sàn nhà bằng đá cẩm thạch nhẵn bóng, trần nhà cao hình mái vòm, và những cánh cửa phủ đầy cổ tự ở cả hai đầu… cùng với hàng loạt các bức tượng có vũ trang xếp dọc hai bên hành lang.
“Nó thực sự hiệu quả,” tôi thở hổn hển, cảm thấy lõi tôi như bị rút cạn khi cái La Bàn này tiếp tục hút cả lô cả lốc aether ra khỏi người tôi để giữ cho điểm đến mới mở ra.
Hủy kích hoạt cổ vật này, tôi bắt đầu nhớ lại chi tiết về điểm đến của chúng tôi trong đầu. Khi hình ảnh đó hiện rõ trong tâm trí tôi, tôi vỗ hông Regis. “Gọi Caera đi. Chúng ta đi thôi.”
Vào lúc cánh cổng dịch chuyển đến khu vực tiếp theo mà chúng tôi sắp đi đã ổn định mặt cổng, Caera cùng Regis đến, mắt tròn xoe kinh ngạc.
“Tôi không thể tin rằng anh thực sự tìm ra cách nhanh như vậy,” cô ta lẩm bẩm.
“Lời khuyên của cô đã giúp đỡ tôi đấy,” tôi nói, chìa tay ra khi Regis biến mất vào trong người tôi. “Ta đi nào.”
Hít thở một hơi thật sâu, hai chúng tôi bước qua, ngay lập tức được chào đón bởi một cơn gió ẩm ướt. Xung quanh chúng tôi là những cây cối rậm rạp mọc ra từ cả sàn và trần nhà, quang cảnh thỉnh thoảng lốm đốm màu sắc từ những trái cây chứa aether, trong khi những rễ cây mọc chằng chịt như mạng nhện trải dài vô tận dưới chân chúng tôi.
“Chà, đây chắc chắn không phải phòng anh,” Caera quan sát. “Vậy đây là một trong những khu vực anh cần phải ghé thăm cho cái nhiệm vụ bí ẩn này của mình?”
“Không,” tôi nói khẽ, quay sang cô ấy. “Đó là nơi mà anh cô đã chết.”
Đầu của cô quý tộc người Alacrya xoay nhanh hất về phía tôi, đôi mắt đỏ nhìn có vẻ thông minh mở to và run run trước khi quay đi, để tóc xõa xuống che mặt. “Cảm ơn anh, Grey.”
Lờ đi cảm giác sởn gai ốc vì nụ cười kháy đểu của Regis, tôi cất cái La Bàn trở lại ấn không gian lưu trữ của mình trước khi bước về phía trước. “Đừng cảm ơn tôi vội.”
Lần cuối chúng tôi ở đây, Regis và tôi đã giết con cuốn chiếu khổng lồ và mọi thứ trừ một quả trứng của nó nhằm không phá hủy hệ sinh thái mỏng manh trong khu vực này. Nhưng thời gian hoạt động rất kỳ lạ trong Khu Tàn Tích, vậy nên chúng tôi không biết mình sẽ tìm thấy gì ở đây.
Lần theo những cái cây gần đó, tôi tìm thấy một cây có cành khỏe và dùng nó tung mình lên cao, tránh những quả treo lủng lẳng và những sinh vật vô hình dùng chúng làm mồi nhử. Khi tôi đã ở độ cao bảy mươi feet trên không trung, tôi thám thính xung quanh, tìm kiếm hang ổ của con cuốn chiếu.
Mặc dù cái hố được đào lồi lõm mở đường hướng tới cái hang của con cuốn chiếu không có gì đặc sắc để ghi nhớ, nhưng ánh sáng của aether phát ra từ cái hố thì không như vậy, vậy nên không mất nhiều thời gian để tìm lại nó. Nó cách đây chưa đầy một dặm. Tuy nhiên, trước khi tôi nhảy xuống chỗ hai người đang đứng, có chuyển động gì đó đập vào mắt tôi từ tán cây phía xa. Ngọn cây sột soạt khi có thứ gì đó di chuyển bên dưới chúng.
Những con khỉ hai đuôi không đủ lớn để làm rung chuyển cây cối…
Chuyền từ cành này sang cành khác, tôi đáp xuống mặt đất trong vài giây sau. Tôi đặt một ngón tay lên môi trước khi nói với Caera bằng một tiếng thì thầm rất nhỏ. “Sinh vật đã ra khỏi ổ của nó. Nó cách xa một vài dặm, nhưng chúng ta cần phải di chuyển nhẹ nhàng.”
Hất đầu về hướng chúng ta cần đi, tôi bắt đầu dẫn đường, cẩn thận từng bước để tránh gây ra những tiếng động không đáng có.
‘Sao sếp lại căng thẳng thế? Chúng ta đã mạnh hơn rất nhiều so với khi đến đây lần đầu,’ Regis lưu ý với vẻ chế giễu.
Tôi biết, nhưng thật khó để loại bỏ nỗi sợ hãi lớn dần trong ta khi ta yếu đuối. Nó lớn lên cùng với ta.
Khu rừng yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng bước chân nặng nề của con cuốn chiếu ở đằng xa cũng không thể nghe thấy. Việc thiếu vắng tiếng chim hót hay tiếng côn trùng vo ve làm cảm thấy không tự nhiên. Tuy nhiên, ngoại trừ con cuốn chiếu háu ăn, khu vực này chỉ là nơi sinh sống của những con khỉ hai đuôi, và chúng đã học cách thích nghi để hoàn toàn im lặng. Ngay cả khi tôi tập trung lắng nghe tiếng động từ chúng, tôi cũng không thể nghe thấy gì.
Tôi dừng lại, nhìn kĩ những tán cây rậm rạp. Những chùm quả nhiều aether treo lủng lẳng như những quả lê béo ngậy xung quanh chúng tôi, nhưng không có lấy một con khỉ hai đuôi nào trong tầm mắt. Dồn aether vào mắt để tăng cường thị giác, tôi tập trung vào chỗ trần nhà, nơi những cái cây mọc xuống từ nóc trần xuống nhìn như những sợi dây leo đu bám. Mặc dù tôi đã soi kĩ những cái bóng ở đằng xa trong một phút hoặc hơn, tôi vẫn không thấy có động tĩnh gì.
“Có chuyện gì vậy?” Caera thì thầm, xoay đầu từ bên này sang bên kia. “Anh thấy gì à?”
“Chẳng có gì,” tôi thừa nhận. “Chẳng có gì hết.”
Tôi không chắc tại sao sự vắng mặt của một nửa các loài động vật bản địa lại khiến tôi lo lắng, nhưng tôi thực sự lo lắng. Tôi gia cố thêm lớp aether phủ quanh cơ thể và tiếp tục di chuyển.
Chúng tôi đến lối vào hang động mà không thấy bất kỳ dấu hiệu sự sống nào cả. Caera quỳ một chân xuống và nhìn vào đường hầm tối mờ mịt. Cô sụt sịt và nhăn mũi. “Mùi hôi thối đó là gì?”
Tôi bị y chang cô ấy và gần như nôn mửa vì mùi thịt thối rữa. Tôi cảm thấy Regis nhăn nhó bên trong đầu. ‘Chỉ cần đọc suy nghĩ của cậu thôi là đủ gớm rồi. Thôi tôi ở trong này chờ hết chuyến đi nhé.’
“Có lẽ đó là mùi xác của một con cuốn chiếu,” tôi thì thầm, bước dò dẫm vài bước xuống đường hầm dần đổ dốc.
Đường hầm vẫn tỏa ra ánh sáng màu tím mờ nhạt, giống như trước đây, nhưng có cảm giác đường hầm đã rộng hơn, và lớp bụi gợn lên dưới sàn nhuốm màu đỏ nằm dưới lớp ánh sáng màu tím.
Chúng tôi di chuyển lén lút dọc theo đường hầm cho đến khi bề ngang đường hầm rộng ra và tẻ thêm lối đi phía bên trái chúng tôi. Các tinh thể Aether nằm rải rác trên sàn hầm, một số bị nghiền thành sỏi và không còn phát sáng nữa. Tận cuối đường hầm là một hang động lớn nơi chúng tôi đã chiến đấu với con cuốn chiếu đầu tiên.
Caera giơ tay lên che mũi và miệng. Chúng tôi đã tìm ra nguồn gốc của mùi và nó không phải từ con cuốn chiếu mà chúng tôi đã giết trước đây.
Các tinh thể Aether nằm rải rác như trải thảm trên mặt đất, không còn chụm lại thành từng đống nữa mà rơi lan rộng ra và bị nghiền nát. Chúng bị nhuộm đỏ bởi những xác khỉ bị ăn sống rồi bỏ dở cho thối rữa, tất cả những thứ đó trộn lẫn lại thành một mớ lộn xộn nhìn kỳ quặc. Nhìn còn kinh hơn gặp ác mộng.
“Anh Grey à…” Caera trông có vẻ như sắp phát ốm, nhưng tôi không nghĩ rằng cái ốm đó chỉ đến từ cảnh tượng trước mắt chúng tôi.
“Trước đây chỗ này không giống vậy,” tôi nhẹ nhàng nói. “Không có gì trông khủng khiếp như thế này.”
Tôi bắt đầu di chuyển xuyên qua hang động, cố gắng né cái chỗ tởm nhất trong cái mớ lộn xộn này. Các tinh thể aether bị nứt và vỡ vụn kêu lạo xạo dưới chân tôi, tạo thành tiếng ồn khó chịu. Tôi đang tìm kiếm cái tổ trông như cái bát, nơi lúc đầu tôi tìm thấy những quả trứng mà con cuốn chiếu đẻ và những cục tinh thể chứa áo giáp và vũ khí bên trong — là tất cả những gì còn lại của những ascender (du hành giả) bị con quái vật nuốt chửng — nhưng mớ tinh thể hình cục đó đã biến mất.
Nơi của cái tổ trước đây, mặt đất bị đào lên và xới nát và là chỗ duy nhất không có tinh thể và xác chết. Khi tôi đến gần cái hố cằn cỗi, chân tôi va phải thứ gì đó bên dưới những cục tinh thể, và tôi lôi ra một chuôi kiếm không lưỡi. Nó là thứ mà tôi đã nhồi aether vào và khiến nó vỡ tan, trước khi tôi tìm thấy con dao găm và áo choàng của Sevren. Tôi lại ném nó vào đống lộn xộn.
“Xin lỗi,” tôi nói khi Caera đến đứng bên cạnh tôi. “Tôi đã nghĩ nơi này sẽ… mang lại nhiều cảm xúc tốt hơn cho cô.”
Bàn tay của Caera đặt lên vai tôi trong giây lát. Cô ấy không nói gì, nhưng cô ấy không cần phải nói.
Thận trọng bước xuống tâm hố trống không mà trước đây là tổ cuốn chiếu, cô quỳ xuống. Ngón tay căng ra cào vào lớp đất mới xới. Tôi im lặng, để cô ấy một mình với bất cứ suy nghĩ gì đang có trong đầu. Tôi tưởng tượng cô ấy muốn nói lời chia tay, điều mà ba mẹ nuôi chưa bao giờ thực sự cho cô ấy cơ hội làm thế.
Tâm trạng của tôi trở nên u uất khi nghĩ đến ba tôi. Tôi ước mình đã làm nhiều hơn nữa để tưởng nhớ ông. Reynolds Leywin đã từng là một người vĩ đại – một anh hùng – và xứng đáng được nhiều hơn là một cái chết bất ngờ khi chiến đấu với mấy con thú vô tri. Rồi cũng vậy, Caera có lẽ cũng cảm thấy như vậy về Sevren.
“Anh Grey ơi?” Tôi ngó xuống hố chỗ Caera ngồi. Cô ấy đang cau mày. “Anh có nghe thấy không?”
Tôi đã để mình bị phân tâm, vì vậy không nhận ngay ra tiếng ồn đang tăng dần. Nghe giống một đạo quân đang tiến đến, như thể cả ngàn binh sĩ mặc áo giáp đang phóng qua khu rừng rậm phía trên.
“Chết tiệt, nó đến đây,” tôi nói, đưa tay ra giúp cô ấy ra khỏi hố. “Regis!”
‘Tôi có cần phải ra tay không đấy?’ cậu ta càu nhàu, nhưng dù sao thì sói ta cũng xuất hiện bên cạnh tôi, ngọn lửa của cậu ấy lập lòe trong sự kích động.
Chúng tôi nhanh chóng sửa soạn bản thân cho trận chiến. Tôi đứng gần tâm hang động, chuẩn bị thu hút sự chú ý của nó. Regis rón rén vòng sang bên trái, áp sát bức tường phía xa. Caera lấy lại bình tĩnh, rút thanh kiếm ra và hai chiếc rìa vòng bạc quay quanh người cô ấy để phòng thủ.
m thanh từ bộ vỏ giáp xác cứng cà dọc theo các bức tường trong đường hầm khiến toàn bộ hang động rung chuyển và tạo ra nhiều vệt bụi đổ xuống từ trần hang. Con cuốn chiếu chậm lại khi đến gần hơn, vì vậy tôi có thể nghe thấy tiếng lách cách từ cái ngạnh hàm dưới va chạm vào nhau thành một nhịp điệu ổn định và canh đếm được. Cạch cạch cạch. Lặp đi lặp lại. Rồi nó trườn về phía trước một chút nữa. Cạch cạch cạch.
Sau đó đầu của nó nhích vào trong hang.
‘Ôi. Chết tiệt.’
Con cuốn chiếu này dễ phải lại lớn bằng nửa con mà chúng ta đã giết lúc trước. Cơ thể của nó đã chuyển sang màu đỏ nâu, giờ chỉ còn hơi trong mờ một xíu. Mỗi ngạnh hàm dưới dài và rộng bằng một người đàn ông và có răng cưa như một cây cưa làm bằng xương.
(Người dịch: Cơ thể một con rết hay cuốn chiếu thông thường, khi nở từ trứng ra sẽ có cơ thể trong suốt hoặc trong mờ hoặc trong đục tùy loài, sống càng lâu càng ngả màu sậm dần đi. Cơ thể trong suốt là một biện pháp ngụy trang trước đôi mắt của mấy con chim săn mồi)
Nó dừng bất động lại. Đầu hạ thấp vài feet. Hai ngạnh hàm dưới kêu lạch cạch.
Sau đó nó lao về phía trước với tốc độ chạy nước rút mà lẽ ra đối với một con vật có kích thước to như nó là điều không thể. Tôi né về phía sau ngay khi những cái ngạnh hàm kẹp lại ngay trước mặt, rồi lăn về phía trước bên dưới thân nó và nắm lấy cái chân trước nhất. Bằng một cú vặn mạnh, cái chân bị xé rời khỏi cơ thể, nhưng con cuốn chiếu khổng lồ lại tiếp tục di chuyển, mọi cái chân đâm xuống đất, cơ thể uốn éo và cuộn lại, mỗi inch của thân nó đều chuyển động.
Tôi chỉ kịp thấy Regis phi vào khúc đuôi, cắn xé bất cứ chỗ nào cậu ta có thể. Từ hướng khác, ngọn lửa màu đen đang đâm sầm vào lớp mai cứng như cây tên của máy bắn nỏ (ballista), nhưng ngọn lửa chỉ để lại những vết cháy sém đen kịt. Toàn bộ lớp vỏ giáp xác được bao phủ trong một lớp aether dày, thứ đủ làm dội nhẹ lại lửa soulfire (lửa hồn).
Con cuốn chiếu phủ aether vào chỗ chân bị đứt lìa, tôi cố thọc vào bụng nó, nhưng một cái chân khác đập vào vai tôi làm cú đánh trượt sang lớp kitin phủ aether trên khớp chân.
(Người dịch: kitin (hay tên gốc tiếng Anh là chitin) là một lớp polymer xuất hiện ngoài tự nhiên và là phần tạo thành khớp ở các bộ vỏ các loài giáp xác, chẳng hạn như con tôm hay cuốn chiếu, cánh mỏng của chuồn chuồn cũng là chất kitin)
Ném phần chân bị cắt đứt đi, thay vì tiếp tục dùng tay, tôi tạo ra một lưỡi kiếm aether và chém vào khúc chân gần nhất. Lưỡi kiếm mẻ đi, rồi gãy. Chửi thề một tiếng, tôi dồn thêm sức vào con dao găm dùng aether, tập trung vào hình dáng của nó, buộc nó phải mở rộng và kéo dài ra. Con dao găm nở to ra với kích thước và hình dạng thô như một chiếc xẻng, rồi vỡ tung.
Caera gồng mình lên tinh thần khi con cuốn chiếu chuyển sự chú ý vào cô ta. Nó rít lên một tiếng và lướt ào về phía cô.
Nhanh chóng thu thập càng nhiều aether vào hai tay càng tốt, tôi đấm thẳng lên. Phần dưới bụng phủ lớp kitin nứt toác, và cơ thể con cuốn chiếu giật bắn lên, mớ chân loạng choạng trên lớp đất phủ đầy các cục tinh thể. Tôi đấm liên tục, tạo ra một loạt các hố lủng dọc bên dưới cơ thể của nó, nhưng như thế không đủ để làm nó chậm lại hoặc đổi sự chú ý.
Những mảnh bạc từ đồ tạo tác của Caera đang quay rất nhanh trước mặt cô ấy, không còn bắn thẳng ra thành đường đạn nữa. Thay vào đó, một chùm lửa soulfire đều đặn liên kết với chúng, tạo thành một lá chắn mỏng trước mặt cô. Khi tôi chuẩn bị nắm lấy mớ chân con cuốn chiếu như nỗ lực cuối để hãm đà chạy của nó lại, thì mảnh bạc thứ ba tách ra khỏi cái vòng, rồi đến mảnh thứ tư, và chúng hoạt động tương tự hai mảnh đầu.
Lớp lá chắn mỏng manh bùng lên thành một bức tường lửa đen ngay tức khắc trước khi con cuốn chiếu đâm sầm vào nó. Đôi mắt của Caera trở nên sắc bén khi cô ấy rướn người về phía trước, tập trung vào việc duy trì lớp lá chắn phòng thủ không vỡ nát. Cú va chạm làm rung chuyển cái hang, và cơ thể của một con cuốn chiếu bị dồn cục lại nhìn như cảnh một đoàn tàu trật bánh khi phần đầu phía trước đột ngột dừng lại, nhưng phần đuôi phía sau vẫn tiếp tục ào về phía trước.
Các ngạnh hàm dưới mở to, cố kẹp lại xung quanh các cạnh của lớp khiêng chắn tạo từ lửa soulfire. Những tia lửa tím đen văng ra tung tóe bất cứ chỗ nào mà con cuốn chiếu thân phủ aether chạm phải ngọn lửa đen, thiêu rụi mọi chỗ chúng chạm vào. Ánh sáng tối màu này phản chiếu những giọt mồ hôi bám trên mặt Caera, làm nổi bật những đường nét trên gương mặt cô ấy. Hàm răng của cô nhe ra với vẻ mặt nhăn nhó vì tập trung, đôi mắt đỏ tươi cũng rực sáng như thể được đốt cháy.
Cô ta đang cố cầm cự, nhưng tôi biết cô ấy không thể duy trì như vậy lâu được.
Một áp lực nổi lên đột ngột từ khúc bên kia cuối hang động khiến tôi quay xung quanh ngó, cảnh giác với mối đe dọa mới nào đó. Thay vào đó, tôi chỉ thấy Regis đang chui ra từ một đống tinh thể aether. Ngọn lửa của cậu ấy nổi lên lởm chởm, dáng người ít giống sói hơn với các đường nét cơ thể cậu ta hòa vào bóng tối khi biến hình. Tôi có thể nhìn thấy cạnh từ các gai cứng mọc ra từ khắp cơ thể cậu ấy và những chiếc sừng nhô ra khỏi đầu, nhưng tôi biết rằng sẽ mất thời gian trước khi cậu ta có thể nhảy vào chiến tiếp.
Không cần phải mất thời gian để đoán thêm lần nữa là cậu ấy chuẩn bị dùng chiêu Destruction (Sự Hủy Diệt). Tia sét aether lóe sáng quanh người khi tôi dùng chiêu God Step dịch chuyển lên cái đầu đang quằn quại của một con cuốn chiếu. Truyền aether vào nắm tay, tôi tọng xuống lớp giáp xác bọc aether hết lần này đến lần khác, tạo ra cả đống vết nứt chi chít như mạng nhện trên lớp vỏ kitin dày.
Con cuốn chiếu co giật sau những cú đánh, đầu của nó lao nhanh đi khi tôi đứng phía trên đến mức khiến tôi xoay tròn trên không trung trước khi đáp xuống chân. Cái đầu lắc tới lắc lui và những cái ngạnh hàm dưới gõ leng keng vào nhau đầy đe dọa. Trong một nhịp thở, mọi thứ trong hang gần như tĩnh lặng.
Caera đang thở dốc sau tấm khiên phép, nhưng khi ánh mắt cô ấy chạm mắt tôi, cô ấy nghiêng đầu cỡ một inch, nhằm đảm bảo với tôi rằng cô ấy vẫn ổn.
Tất cả sự chú ý của chúng tôi – thậm chí cả con cuốn chiếu khổng lồ kia – đều bị thu hút vào Regis. Những cái bóng tan ra khỏi người cậu ta, để lộ dáng người nở ra dưới hình thái Destruction của cậu ấy. Giống như khi chúng tôi chiến đấu chống lại thứ tạm gọi là “Những thứ hoang dã” (Wild Things), cậu ấy rất to lớn. Ngực và chân trước to ra với cơ bắp nổi đầy gân, lưng hơi dốc xuống và bốc cháy với những ngọn lửa màu tím lởm chởm nhìn không tự nhiên. Những chiếc sừng to nhọn như dùi đục từ mấy cái máy phá cổng (battering ram) cong về phía trước như sừng bò đực, trong khi cái hàm gầm gừ chứa đầy những cái răng cưa như dao găm.
Khi cậu ta nói, giọng trầm vang vọng khắp hang động, nghe giống tiếng gầm gừ thuần hơn là giọng nói. “Ăn thử món này này, đồ khốn!”
Regis nhảy lên một bước bằng nửa chiều dài cái hang, đâm vào con cuốn chiếu đang cuộn lại, bộ hàm phủ lửa Destruction đang cắn xé. Cậu ta xé toạc mấy cái chân và lôi thành một vết rách lớn dọc cái mai, từ đó trào ra một loại dịch đặc sệt màu đỏ. Con cuốn chiếu chống trả. Mặc dù kích thước của Regis to, nhưng con thú khổng lồ kia vẫn lớn hơn nhiều, và nó cuộn tròn quanh người cậu ấy như một con trăn, dùng cái cơ thể to lớn để nghiền nát cậu. Mớ chân như dao găm đâm vào khắp người cậu ấy, làm chệch hướng đám lông cứng ngắc.
Những mũi tên tạo thành từ lửa soulfire màu đen phóng rào rào xuống sinh vật này, bắn ra còn nhanh hơn trước. Lớp vỏ bọc bằng aether dày đặc đang mờ dần, và cứ mười mũi tên phóng vào bị tan rã bởi aether, thì có một cái xuyên qua được, khiến lớp kitin nổ lốp bốp và cháy xèo xèo khi lửa soulfire thiêu rụi nó.
Đột nhiên con cuốn chiếu trở nên cuộn tròn lại như sắp chết, cà thân vào hang động với Regis đang bị ghim chặt vào cơ thể nó. Đồ tạo tác của Caera quay trở lại trạng thái phòng thủ khi một phần cơ thể của con cuốn chiếu đè cô vào tường.
Hít một thật hơi sâu và bình tĩnh, tôi tạo ra một lưỡi kiếm aether trong nắm tay. Tôi đưa chỉ dẫn để tạo hình dáng, duy trì một hình ảnh rõ ràng trong tâm trí: một lưỡi kiếm dài và mỏng, màu tím trong mờ thay vì màu xanh lam. Tôi đã nhờ vả aether – tôi biết tôi đã làm thế thế – chỉ là tôi đang thiếu kiến thức thôi. Một số sự thấu thị có tính then chốt (key insight) về cách aether có thể tạo thành một hình dạng rắn – như một vũ khí chẳng hạn – tiếp tục vụt thoát khỏi suy nghĩ tôi.
Mặc dù vậy, tôi vẫn cố gắng. Con dao găm dài ra, nhưng phần lưỡi dao không rõ ràng. Hình dạng tổng thể dao động, cuộn lại như cơ thể khổng lồ của con cuốn chiếu nát bét đang nằm xoắn lại quanh chỗ tôi đứng. Tôi dồn sự tập trung vào ý chí của mình, và lưỡi dao thẳng trở lại. Phần lưỡi lại rung lên và nhảy múa, nhìn như lửa rèn hơn là thép đang tôi luyện trong lò, nhưng vẫn giữ vững được hình dáng.
Tôi đi dọc theo chỗ thân hình con cuốn chiếu đang cuộn tròn. Thật là hỗn loạn, thiếu tâm trí… nhưng có khuôn mẫu chung trong tất cả sự hỗn loạn đó. Giữ lưỡi dao bằng cả hai tay, tôi tách đôi tâm trí của mình. Một phần, tôi cố giữ hình dạng của thanh kiếm. Phần còn lại, tôi tập trung aether vào vào mọi thớ cơ, khớp và gân. Đầu tôi nhức nhối vì nỗ lực kiểu này, cơ thể tôi như gào thét khi vật vã kiềm chế chính bản thân chống lại sự căng thẳng.
Tôi thực hiện chiêu Burst Step (Bùng Tốc) và nó kéo cả thế giới xuống dưới chân tôi, rồi tôi đang đứng ở phía bên kia của cái hang, chẳng còn gì trên tay ngoài một đốm aether mờ nhạt và nhỏ như tinh linh (wisp). Sau lưng tôi, có một tiếng ồn do va chạm sinh ra đều đều, liên tục cho đến khi cơ thể con cuốn chiếu ngã ầm xuống đất. Lượng bùn đỏ tràn ra ào ạt như lũ từ vết rạch chạy suốt nửa chiều dài cơ thể nó, biến mặt đất thành một đĩa súp đẫm máu trộn với nhiều thứ như những viên tinh thể, các mảnh xác bị ăn dở và một mớ các cục chất nhầy đầy máu me.
Cậu ổn chứ? Tôi chuyển suy nghĩ đến Regis, tôi không thể nhìn thấy cậu ta trong cái xác cuốn chiếu bị dồn gập lại thành đống. Áp lực từ hình thái Destruction của cậu ấy đã giảm bớt.
‘Đừng bận tâm đến tôi. Tôi nằm ngay đây, nằm trong món súp hôi thối chết chóc này một phút thôi,’ cậu ta mệt mỏi truyền ý nghĩ lại cho tôi.
Với một nụ cười mệt mỏi, tôi chuyển sự chú ý của mình sang Caera, đang dựa vào bức tường ở đằng xa. Tôi đã hứa sẽ mang cô ấy đến những khu vực như thế này trong Khu Tàn Tích để đổi lại sự giúp đỡ của cô ấy trong việc lấy cắp cái La Bàn hồi trước. Tuy nhiên, khi thấy cô quý tộc Alacrya này kiềm chế cảm xúc ở vài khu vực cuối này, việc có cô ấy làm đồng đội khiến tôi cảm thấy mối quan hệ này bớt đi trạng thái cam kết vì lời hứa ban nãy và giống một mối quan hệ bạn bè thực sự hơn.
“Caera,” tôi gọi to khi thấy cô ấy đứng dậy. “Làm tốt l—”
Có điều gì đó trong biểu hiện của cô ấy khiến tôi không thể tiến lại gần người bạn đồng hành tóc xanh của mình khi cô ấy đi tập tễnh về phía tâm của hang động.
Regis xuất hiện từ đống thịt cuốn chiếu, lắc người rũ bỏ mớ bùn đang bám trên bộ lông cậu ta. Cậu ấy đến đứng cạnh tôi, và chúng tôi im lặng quan sát khi Caera tìm thấy một chỗ trống tương đối sạch sẽ gần trung tâm của cái hang. Lửa soulfire đột nhiên bùng phát ra khỏi người cô, tạo thành một quả cầu lửa đen và mờ nhanh đi như khi nó xuất hiện.
Bây giờ đứng ở trung tâm của vòng đất trống, cô ấy rút một thứ gì đó lấp lánh ánh bạc trong ánh sáng lờ mờ này, rồi cắm nó xuống đất. Đó là con dao găm của anh trai cô ấy.
Khuỵu gối xuống, cô ấy nhoài người về phía trước và tựa trán vào đuôi dao. Đôi vai bắt đầu run lên lúc những giọt nước mắt chạy dài trên má trước khi rơi xuống đất.
“Hai ta đi nào,” tôi nói thầm trước khi quay đi. Regis làm theo, cho cô ấy có chút khoảnh khắc riêng tư để đau buồn. m thanh nghẹn ngào từ tiếng nức nở đứt quãng vang lên trong không gian im lặng.
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
- 1. Tóm tắt: Grey dẫn Caera đến chỗ đánh con rết ngày trước.
- 2. Từ Fate được nhắc đi nhắc lại nhiều lần trong bất cứ cuộc trò chuyện nào liên quan đến tương lai từ Rinia hay nói với người Dijin. Dịch ra tiếng Việt cũng không hề dễ, vì hai nghĩa “số phận” hoặc “định mệnh” trong tiếng Việt cũng hơi khác nhau.
- 3. Chap này nhấn mạnh rằng Regis khi ở trạng thái dùng chiêu Destruction sẽ thay đổi hình dạng (form) một chút so với bình thường.
- 4. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
- 5. Ver.1: Jul-13th-2022; ver.2: Oct-4th-2023;