Dạy dỗ đôi chút
Tên gốc: "Chapter 354: Somewhat Teaching"
Rút nửa cái cổ vật hình bán cầu ra, tôi đẩy một lượng nhỏ aether vào nó. Cái cổ vật này bừng lên hoạt động, bùng cháy với màu ánh sáng như thủy ngân kết hợp với vùng sáng bao quanh cổng dịch chuyển thoát vùng. Bề mặt cổng là một trường năng lượng vốn mờ đục bắt đầu gợn sóng và trở nên trong suốt như thủy tinh. Nhìn qua nó trong như nhìn qua cửa sổ vào các dãy phòng tôi tại Học viện Trung tâm vậy.
Tôi thực hiện động tác ‘mời nàng đi trước’ để ra hiệu cho Caera bước vào trước.
(Nguyên văn: “I gestured for Caera to go first.” Đây chính xác là động tác “lady first” đấy)
“Tôi muốn gọi anh là quý ông lịch thiệp nhưng tôi biết anh đang dùng tôi như mấy con gặm nhấm trong phòng thí nghiệm để thử món đồ chơi mới của anh thôi,” cô ấy nói kèm một nụ cười nhếch mép trước khi biến mất qua cánh cổng dịch chuyển, rồi ngay lập tức hiện ra ở phía bên kia.
Bước qua nó liền mạch như đi qua một cánh cửa vậy. Chẳng có cảm giác khó chịu hay chóng mặt, như mọi người đôi khi cảm thấy khi sử dụng các cổng dịch chuyển ở lục địa Dicathen. Cảm giác thật kỳ lạ khi nhẹ nhàng di chuyển từ các Khu Tàn Tích (Relictomb) vào những dãy phòng sạch sẽ, trống trải của tôi tại học viện.
Caera đang đứng giữa phòng, đôi mắt đỏ rực của cô ấy theo dõi mọi cử động của tôi khi tôi cúi xuống tắt cánh cổng dịch chuyển. Khi cả hai mảnh cổ vật được ép vào nhau, chúng tạo ra một tiếng ‘click’ nho nhỏ và nối liền lại, tạo thành một khối cầu tròn hoàn thiện. Rồi tôi cất cổ vật La bàn (Compass) này vào trong ấn không gian ngoại chiều (dimension rune) của mình.
“Anh Grey à, tôi cũng tiếc vì nó không như mong đợi,” rốt cuộc thì cô ấy nói với ánh mắt dịu lại.
“Ổn mà,” tôi càu nhàu. “Rồi sau này cũng làm được thôi.”
Caera nở một nụ cười mỉm và phủi phủi tay trên cơ thể mình, trên người cô ấy giờ dính đầy máu có màu đen do khô quánh lại. “Dù sao thì, tốt hơn là tôi nên đi tắm.” Cô ta liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng đã len lỏi khắp khuôn viên trường. “Có vẻ như chúng ta đã ở đó gần cả đêm. Sắp đến giờ lên lớp rồi.”
“Có lẽ cô nên tắm rửa ở đây luôn đi,” tôi gợi ý điều này, chỉ về phía nhà tắm nối với phòng ngủ. “Có thể ai đó sẽ nhướng mày nếu nhìn thấy cô đi lang thang trong tòa nhà người phủ đầy máu đấy.”
Caera nhìn lên trần nhà như thể vẽ ra trong đầu một biểu đồ đường từ phòng tôi đến phòng cô ấy. “Ý hay.”
Sau khi đưa cho cô ấy một chiếc khăn tắm mới, tôi ngồi xuống bàn cờ Chúa tể Tranh đấu và vô tâm gõ ngón tay lên các mảnh cờ.
(Người dịch: trò chơi cờ “Sovereigns Quarrel” tạm dịch là “Chúa tể Tranh đấu”)
‘Có lẽ nó không hoạt động vì chị Sylvie là một asura và chúng ta ở trong Khu Tàn Tích chăng?’ Regis hỏi khi tiếp thu những suy nghĩ nửa vời của tôi.
Không, tôi nghĩ. Cảm giác giống như trước đây, ngay sau khi tôi hình thành lõi aether. Ngoại trừ bây giờ, thay vì đổ xô nước vào hồ, tôi đang đổ cả cái hồ vào đại dương.
Với trữ lượng aether của mình đã tăng lên gấp mười lần bằng cách gia cố lõi lên đến lớp liên kết aether thứ hai, tôi đã chắc mẩm rằng mình có thể phá vỡ phong ấn thứ hai của viên đá chứa bé Sylvie. Tôi đã sai. Thay vào đó, tôi ngồi nhìn mọi sức mạnh mà mình thu thập được—từ cả ở Khu Tàn Tích lẫn ở hạt giống trong quả đồ chơi khô của bà Three Steps—biến mất vào độ sâu bao la của cái vỏ hòn đá khắc ấn này, rút sạch nguồn năng lượng như cát lọt qua sàng.
Nhưng cậu nói đúng, tôi tiếp tục lên tiếng, nhắm mắt và đổ người nằm ngả xuống tấm nệm êm ái. Chúng ta không nên thử lại nó trong Khu Tàn Tích. Chúng ta không biết điều gì sẽ xảy ra nếu một asura thuần chủng tự nhiên xuất hiện ngay bên trong Khu Tàn Tích.
Caera xuất hiện từ phòng tắm vài phút sau đó, tắm rửa sạch sẽ bụi bẩn và mặc bộ quần áo mới. “Tôi chỉ chợt nhận ra khi mình đang tắm trong phòng anh rằng việc tôi rời phòng anh vào sáng sớm thế này, lại còn mới tắm rửa sạch sẽ, có thể sinh ra nhiều tin đồn cũng như khi người tôi bê bết máu đi ra vậy,” cô nói một vấn đề đầy tính thực tế.
“Tin đồn kiểu này ít tai hại hơn,” tôi nói.
Cô ấy cau mày nhìn tôi, nhướng một bên lông mày lên. “Đối với anh thì có lẽ vậy. Cơ mà anh đâu phải là một quý cô thượng huyết tộc để phải giữ gìn danh tiếng chứ.”
Tôi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô ấy. “Cô có muốn tôi mở cổng để cô có thể phủ máu đầy người thêm lần nữa không?”
Nhìn Caera như xẹp người lại và xua xua lời tôi với vẻ mệt mỏi. “Chúc anh vào lớp dạy vui vẻ, Grey à.”
Khi cô ấy đi rồi, giọng nói của Regis ngập trong đầu tôi. ‘Thật ấn tượng, chàng có biết không?’
Cái dzì? Tôi hỏi, cảm nhận có bẫy trong lời lẽ của cậu ta.
‘Về cách mà chàng có thể vừa chơi đẹp lẫn chơi xấu với phụ nữ cùng một lúc như vậy.’
***
Rõ ràng là tâm trạng trong lớp Chiến thuật Tăng cường Cận chiến đã thay đổi như thế nào khi tôi bước xuống cầu thang xuôi dốc trong lớp.
Sau khi được thông báo rằng tụi nhỏ sẽ tranh tài tại Đại hội Victoriad—trước mặt bọn retainer, đám Scythe và lũ Chúa tể—thì các học sinh bắt đầu đến sớm, ngay cả những đứa đã chế nhạo ý tưởng học chiến đấu mà không cần phép thuật chỉ vài ngày trước cũng háo hức chờ đợi với các bạn của chúng.
Nhỏ Enola và cô bạn dễ bảo của con bé, Laurel nhà Huyết tộc Hữu danh Redcliff—mà tôi mới biết gần đây là cháu gái của cô Giáo sư Abby—đã chiếm chỗ đứng giữa bục huấn luyện, trong khi những đứa còn lại bắt cặp với nhau và đứng rải khắp lớp học, hai đứa nó đang nhảy nhử nhử nhau trông rất khó coi.
(Giải thích: tác giả dùng cụm từ “sparring” vài lần trong chương này bắt đầu từ đây, cụm từ đó là một thuật ngữ của đấm bốc (boxing), khi người đánh boxing vào thế nhảy nhử nhử để chuẩn bị tấn công)
Regis hỏi: ‘Bọn chúng đang … làm gì vậy?’ băn khoăn và lo lắng.
Lông mày tôi nhíu lại đầy bối rối khi nhìn tụi học sinh.
Hầu hết tụi nó là những thành viên nhà thượng huyết tộc đến từ các gia tộc đầy quyền lực—bao gồm một số đứa đến từ vùng Vechor, một nơi mà các chàng trai cô gái trẻ tuổi được huấn luyện để trở thành những người lính ngay từ khi chúng biết đi—nhưng chỉ có một cặp đấu ở đây dường như biết tụi nó đang làm cái gì.
Những cú đấm đá của tụi nó thiếu lực, giống như đang chơi đấm nhau với một đứa trẻ mới biết đi. Trong cả lớp, chỉ có thằng Valen, nhỏ Enola và nhóc Marcus đến từ Thượng huyết tộc Arkwright trông thực sự biết cách di chuyển kiểu nhảy nhử nhử này.
Tôi phát ra một lời chế giễu khi nhận ra. “Tụi nó đang không dùng mana nữa cơ đấy.”
Người Alacrya thức tỉnh thành pháp sư sớm hơn người Dicathen, vì vậy sẽ hợp lý khi hiểu rằng phần lớn quá trình đào tạo của bọn này trước khi theo học tại trường Học viện Trung tâm (Central Academy) đều dựa vào mana để cung cấp năng lượng cho các chuyển động và tấn công của chúng, thay vì cơ bắp và kỹ thuật.
“Giáo sư Grey!”
Tôi đưa mắt nhìn bé Mayla đang chạy nhanh lên cầu thang về phía tôi, lông mày lấm tấm mồ hôi.
“Hôm nay anh sẽ dạy học, phải không? Seth đã chỉ cho em một số bài tập mà cậu ấy đã đọc trong một cuốn sách để giúp chúng em khởi động cho bài học của anh!”
“Seth hả?” Tôi cảm thấy một cái nhói nhỏ trong lồng ngực khi nghe cái tên đó, khuôn mặt tôi bất giác nhăn lại.
Tôi đã bỏ Seth ra xa khỏi tâm trí mình. Phớt lờ đi sự tồn tại của cậu ta sẽ dễ cho tôi hơn là liên tục tự thuyết phục bản thân rằng tôi làm đúng khi khinh thường cậu ấy chỉ vì những hành động từ chị của cậu trong chiến tranh.
Rốt cuộc, hành động đấy đã dẫn đến vô số người elf bị bắt làm nô lệ và cuối cùng là sự diệt vong của cả vùng Elenoir.
Ai thèm quan tâm nếu đó không phải là lỗi trực tiếp của cậu ta chứ.
Gia đình cậu ta đã có được những gì họ đáng phải…
Regis nói: ‘Ngay cả khi đích thân Seth là người vạch ra đường dẫn vào vùng Elenoir thay vì chị gái cậu ấy, thì ta cũng đừng quên, chính cậu cũng đã làm một số điều khủng khiếp với tư cách là một người lính trong chiến tranh,’ giọng cậu ấy có vẻ khó chịu.
Tôi biết điều đó… tôi biết chứ. Chỉ là…
Tôi xoa xoa hai bên thái dương, đi ngang qua Mayla. Mắt tôi rời khỏi Seth, cậu bé đang vật vã với bài tập chống đẩy. Tôi đi về phía văn phòng mình, phớt lờ ánh nhìn của những học sinh mà mình đi ngang qua cho đến khi tôi bị chặn lại bởi một bóng người đứng trước cửa.
Nhỏ Enola khoanh tay, đôi mắt lạnh lùng nhìn tôi ngay cả khi mồ hôi lăn dài trên mặt.
“Có chuyện gì?”
Cô ấy buông tay xuống và tỏ vẻ chế giễu. “Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi có thông báo rằng lớp chúng ta sẽ tham gia Đại hội Victoriad, và thầy đã không làm bất cứ điều gì ngoài việc bảo chúng em rèn luyện thân thể.”
Tôi nhướng mày, hất đầu qua vai. “Có vẻ như cả lớp mấy đứa đang làm nhiều hơn thế rồi. Tôi không nghĩ nhảy nhử nhử như thế là một phần của phác đồ luyện tập đâu.”
Nhỏ Enola co chặt bàn tay lại khi cô nhóc bước tới. “Ôi hỡi Đấng Vritra ơi, bởi vì chúng em sẽ chiến đấu ở Đại hội Victoriad! Chúng em phải làm gì đó chứ!”
(Nguyên văn: tác giả dùng cụm từ “for Vritra’s sake!”, nó tương tự cụm “for God’s sake” hay “for Christ’s sake”, đây chỉ là một câu cảm thán cửa mồm, cũng không khác câu “oh my god” là bao nhưng còn kèm mục đích nhấn mạnh nội dung nói còn lại trong câu đó)
“Và các bạn có thể tự do làm bất cứ điều gì các bạn muốn cơ mà,” tôi đáp lại một cách lạnh lùng. “Trang thiết bị ở đây cho các bạn tùy ý sử dụng. Tôi không cấm cản gì hết”.
“Em… em không có ý như vậy.” Cô bé thừa kế của Huyết tộc Frost đầu cúi gằm, vai chùng xuống. “Huấn luyện cho tụi em đi. Hãy chỉ tụi em cách để tụi em có thể chiến đấu như thầy đã làm với ông gia sư của thằng Valen.”
Tôi lưỡng lự, ngoảnh mặt ra khỏi bộ dạng đáng thương của con bé khi mắt tôi lại bắt gặp Seth.
Sự bực bội và phẫn nộ bùng lên khi tôi quay đầu lại và bước né qua người nhỏ Enola. Tôi mở cửa và cảm thấy khuỷu tay mình bị một lực nhỏ giật lại.
Nhỏ Enola thì thầm: “Làm ơn đi,” giọng cô bé run lên yếu ớt.
Tôi chờ đợi, thầm hy vọng rằng Regis sẽ lại pha trò hoặc chỉ nhắc nhở tôi về những lời biện minh mà mình vừa đưa ra ban nãy, tôi cảm giác như mấy lời đó cũng đang lẩn tránh tôi lúc này. Và hiện giờ, cậu ta cũng chẳng nói gì hết.
Tôi quay lại nhìn, rồi hối hận ngay lập tức. Hối hận khi phải chứng kiến cảnh các học sinh nhìn mình với ánh mắt đầy hy vọng, thằng nhóc Valen thậm chí còn đến mức nhẹ cúi đầu cùng bạn bè của mình. Nhóc Seth đứng nhìn qua khóe mắt, quá sợ hãi khi nhìn thẳng vào tôi, trong khi bé Mayla mỉm cười hiền hòa.
‘Cậu đã lựa chọn đúng rồi đấy,’ Regis nghĩ.
Ai nói tôi đã lựa chọn, tôi đáp lại, nhẹ nhàng gỡ tay nhỏ Enola ra.
‘Bộ não lì lợm của cậu chớ ai,’ gã bạn đồng hành của tôi cười khúc khích.
Tôi lắc đầu và đối mặt với cả lớp. “Tất cả mọi người, lên sàn huấn luyện!”
Mấy đứa trẻ này bỏ hết mọi thứ và lao lên bục cao, bằng cách nào đó nhỏ Enola là người đầu tiên lên đấy mặc dù thực tế là con bé mới ở cạnh tôi tức thì.
Tôi tiến về phía đám đông, vò đầu bứt tai và gắng không nghĩ xem mình đã lựa chọn đúng hay chưa.
Bên trên võ đài, nhỏ Enola đã ngồi xuống với nhỏ Laurel trong khi mấy thằng Valen, Remy và Portrel ngồi sát phía sau. Mắt tôi lướt qua những học sinh còn lại, từng người một, nhớ lại cách tụi nhỏ đã đấu với nhau.
Marcus và Sloane, cả hai đều là người vùng Vechor, đã tập luyện cùng nhau với phong cách tương tự, một hình thức chiến đấu cận chiến sử dụng đầu gối và cùi chỏ đánh mạnh. Một sinh viên khác cũng từ Vechor, là nhóc Brion của Huyết tộc Hữu danh Bloodworth đã đánh với đứa trẻ mà cậu ta đang ngồi cạnh bây giờ, một cậu bé tóc vàng da rám nắng đến từ vùng Etril tên là Linden.
Linden trông giống một nông dân hơn là một chiến binh và những cú vung tay của cậu ta lộn xộn và giang rộng so với Brion, người rõ ràng đã được đào tạo ở một mức nào đó.
Trong số tất cả các sinh viên đang nhìn tôi háo hức như gà con, chỉ có Deacon là có vẻ không hứng thú đang ngồi cạnh Yanick ở phía sau, khuôn mặt cậu nhóc khuất sau cuốn sách.
Tôi thở dài một hơi. “Ta sẽ nhận được gì nếu tiêm cho các bé sơ sinh cơ bắp của một chiến binh kỳ cựu?”
Nhấc tay phải lên, tôi chỉ ngón tay về phía cả lớp. “Một lũ các bạn.”
Câu nói này đã vấp phải rất nhiều phản ứng, từ bối rối đến khó chịu và thậm chí là tức giận.
‘Quả là một cách hay để kích thích tụi nó sôi động trong lớp đấy,’ Regis trả lời.
Tôi nói: “Nói một cách đơn giản, các bạn cứ như đánh đấm bằng cổ tay vậy,” minh họa bằng một cái búng vào cổ tay mình. “Và lý do duy nhất khiến đòn đánh kiểu vậy hiệu quả là vì các bạn có đủ mana để làm cho đòn tung ra đủ đau.”
Nhỏ Enola đứng bật dậy, miệng đã mở, nhưng tôi ngắt lời con bé. “Tôi không ở đây để đánh vào cái tôi của các bạn hay chọc cho lớp học trở nên vui và thú vị đâu,” tôi nói. “Hôm nay tôi sẽ dạy một điều. Chọn nghe hay không là tùy thuộc vào các bạn.”
“Tung một cú đấm phải dùng toàn bộ cơ thể của mình, ngay từ lúc bắt đầu không phải là vung vẩy cánh tay, mà bắt đầu từ việc đứng trụ bằng đốt xương khớp ngón chân dưới bàn chân.” Tôi xoay chân phải từ từ và chỉ vào hông mình. “Giống như một cơn lốc xoáy, các bạn tạo ra lực quán tính từ chân, xoay hông và để lực tích tụ khi xoay vai và tung nắm đấm về phía trước. Có câu hỏi nào không?”
Trước sự ngạc nhiên của tôi, chính cánh tay của Valen đã giơ lên đầu tiên. “Thầy có thể dùng một đối tượng nào đó để minh họa cho chúng em xem không?”
“Không,” tôi nói với mặt lạnh như bom. “Hãy bắt cặp và tự đi minh họa lấy.”
***
Hai ngày sau, khi tôi bước vào lớp cho buổi dạy tiếp theo, tôi ngạc nhiên khi thấy một nửa số sinh viên đã đợi sẵn. Rafferty, người đứng đầu Khoa Tấn công Cận chiến, cũng có mặt ở đó, ngồi ở hàng ghế gần sàn huấn luyện nhất.
Nhỏ Enola đang đứng trước mặt ông ta, tung cú đấm tương tự như tôi đã cho cả lớp xem buổi trước.
“—Bắt đầu bằng bàn chân, chân và hông, như thế này…” Tôi tình cờ nghe con bé nói khi đi xuống cầu thang. Đôi mắt con bé sáng lên khi đi đến chỗ tôi.
“Em đang luyện tập cú đấm mà thầy đã dạy cho tụi em, và thầy đã đúng! Điểm lực đấm do em tạo ra trên vật tạo tác đo chấn động đã tăng hơn gấp đôi sau khi nó đọc thông số cho cú đấm của em và nó đang tiếp tục được cải thiện,” cô ấy nói một cách hào hứng trong khi cho tôi xem những khớp đốt ngón tay bị thương của mình.
“T-tôi thấy rồi,” tôi đáp lại, bất ngờ trước sự phấn khích của con bé. Quay sang Rafferty, tôi hơi cúi đầu chào ông ấy, chỉ liếc nhìn xấp giấy da trên tay.
“Chỉ cần đến đây để kiểm tra tiêu chuẩn thôi, không có gì phải lo lắng cả, Giáo sư Grey à. Cô Frost đây mới giải thích cho tôi bài học gần nhất của thầy,” trưởng phòng nói với một tiếng ho.
Tôi nở một nụ cười rỗng tuếch trước khi đi đến ngồi hàng cuối của dãy ghế phòng học được thiết kế kiểu khán đài. Trong khi đợi những sinh viên còn lại đến, tôi lắng nghe tiếng nói chuyện rôm rả từ cả lớp. Bé Mayla đang ngồi ở dãy ghế giữa, trước sau là Seth và Linden, đứa học sinh duy nhất trong lớp Chiến thuật Tăng cường Cận chiến này quê vùng Etril.
“Cậu có nghĩ rằng mình sẽ nhận được cái ấn thứ hai trong lễ ban tặng không?” Linden đang hỏi Mayla. “Đến giờ vẫn thật khó tin là ấn đầu tiên cậu nhận được lại là một ấn emblem…”
Bé Mayla ngượng ngùng nhìn xuống. Mặc dù rất tự tin và trông tràn đầy năng lượng với bài tập trên lớp, nhưng em ấy dường như gặp khó khăn khi giao tiếp với các học sinh khác.
“Mình thực sự không biết,” cuối cùng cô bé trả lời. “Tất cả những ai nghe về cách mình có được… ấn đó đều vô cùng ngạc nhiên. Chưa từng có ai nghe nói về chuyện như vậy xảy ra trước đây”.
Linden lắc đầu, miệng hơi mở. “Cậu thật may mắn. Đang ở ngưỡng chả ai ngó ngàng, rồi đùng một cái! Nhận ấn emblem.”
Bé Mayla lơ đãng xoay xoay một lọn tóc quanh ngón tay. “Ừa…”
Marcus tựa lưng vào thành ghế và nhìn cặp này qua vai. “Ấn đầu tiên của tớ là crest. Cá nhân mà nói, tớ hy vọng sẽ có thêm cái thứ hai trong lễ ban tặng này. Không ấn tượng bằng một ấn emblem”—cậu ta khẽ gật đầu với bé Mayla, vốn đang đỏ mặt—“nhưng nếu tôi có được cái ấn thứ hai sớm hơn, sẽ rất lý tưởng rằng tôi có thể nhận cái thứ ba khi vẫn còn học trong học viện này.”
“Theo lời ông tao,” thằng Valen nói xen vào khi ngồi cách đó vài cái ghế, thu hút sự chú ý của gần như tất cả mọi người trong lớp, “Ít hơn mười phần trăm số sinh viên có được ba ấn trước khi tốt nghiệp, nhưng con số đó gần như vẫn cao hơn bất kỳ học viện nào khác ở cái lục địa Alacrya này.”
Marcus thờ ơ nhún vai, như thể cậu ta chẳng thấy những con số này gây ra chút xíu phiền toái nào.
Nhỏ Enola nói: “Tớ đã có cái thứ hai rồi,” ngồi vào hàng ghế đầu. “Một ấn crest trong lễ ban tặng đầu tiên ở học viện này.”
Rafferty hắng giọng, và mọi ánh mắt đổ dồn về phía ông ta. “Hãy nhớ rằng, lễ ban tặng là thời điểm để xem xét nội tâm, và việc lãnh ấn của các em là sự phản ánh nỗ lực của các em khi tinh thông cả trí tuệ lẫn mana. Tập trung ít hơn vào những gì sẽ nhận được và chú trọng nhiều hơn vào những gì phải làm để kiếm được nó. Giáo sư Grey, xin hãy bắt đầu buổi học.”
Mắt tôi đảo qua đám học sinh đang chờ tôi phát biểu. “Buổi học trước, tôi đã dạy các bạn cách tung ra một cú đấm cho đúng cách. Lần này, các bạn sẽ tìm cách né tránh thích hợp.”
Một bàn tay giơ lên. Đó là Mayla.
“Em xin lỗi, thưa Giáo sư, nhưng thầy có thể ôn lại bài từ buổi học trước không? Em muốn chắc chắn rằng em đang tập đúng,” em ấy hỏi với tay vẫn giơ lên trên không.
“Không. Hỏi các bạn cùng lớp, kết bạn đi,” tôi trả lời khi Yanick lách qua cửa, người cuối cùng đến. Trước khi cậu ta bước thêm vài bước, tôi đã vẫy cậu ta xuống sàn tập. “Yanick, đến đúng lúc lắm. Cậu là người đầu tiên.”
Cậu ta cau mày lo lắng, nhưng bước xuống bậc thang để đứng bên cạnh tôi.
“Tôi sẽ tung hai cú đấm vào cậu. Một thẳng vào mặt, rồi một móc trái vào xương sườn cậu,” tôi nói với cậu ta.
“Hả?”
Tôi giơ nắm đấm lên. “Tránh nào.”
Bước tới, tôi tung thẳng nắm đấm vào mặt cậu ta. Bất chấp sự ngạc nhiên ban đầu, Yanick vẫn có thể lùi ra khỏi tầm tay tôi.
Trụ bằng chân phải, tôi vung nắm đấm trái thành một cú móc tầm rộng.
Yanick lùi lại một bước để né tránh.
Tôi quay trở lại với lớp, những đứa đang theo dõi từ khán đài. “Yanick đã làm gì sai?”
“Cậu ấy đã di chuyển lãng phí động tác quá nhiều,” nhóc Valen trả lời ngay lập tức.
“Chính xác.” Tôi quay sang Yanick lần nữa. “Lại nào.”
Cậu bạn đấu tập nhỏ nhắn của tôi gật đầu nghiêm túc, lần này đã sẵn sàng.
Tôi lại đấm, hạn chế cả tốc độ và sức mạnh của mình. Lần này, cậu bé Alacrya trẻ tuổi nghiêng người khỏi cú tạt chứ không nhảy lùi lại, rồi thủ thế trước cú móc.
“Nhanh hơn nữa.”
Tôi lặp lại bài tập, và phản ứng của Yanick vẫn như cũ, ngả người về phía sau trước khi phòng thủ cú móc. Lần thứ ba, cú ngả người ra sau buộc cậu ấy phải thực hiện một bước không theo kế hoạch dự tính trước, và cậu ta chỉ kịp đưa tay xuống để chặn cú móc của tôi.
Nắm đấm của tôi đáp vững chắc vào sát bên hông cậu ta trong lần lặp lại thứ tư, vừa đủ mạnh để thổi cơn gió bay sạt qua hông cậu nhóc.
Cậu bé ho ra một tiếng khi tôi quay sang phần còn lại của lớp. “Học cách né tránh hiệu quả có nghĩa là các bạn không chỉ khiến đối thủ đánh hụt mà còn tạo cơ hội cho ta tấn công cùng lúc.”
Các học sinh nhìn tôi với sự hứng thú mới lạ; ngay cả Deacon cũng đã đặt cuốn sách của mình xuống để chú ý.
Tôi nói: “Ai muốn lên tiếp,” vẫy tay xua Yanick đi xuống. Bím tóc của cậu bé nhấp nhô khi cậu ta nhảy khỏi bục sàn tập trước khi kiếm chỗ ngồi.
Một vài cánh tay giơ lên, với nhỏ Enola gần như đang vẫy vẫy bàn tay để được chọn.
Tôi nói: “Valen,” quay về phía đám đông.
Portrel reo lên vui mừng, nhưng cái nhìn lạnh lùng của Valen khiến cậu bé to lớn hơn phải im lặng.
“Cậu hiểu bây giờ phải làm gì rồi chứ?” Tôi hỏi, chuẩn bị thế đứng.
Valen gật đầu khi quay trở lại tư thế quen thuộc mà tôi nhận ra là kiểu thủ thế của vùng Vechor từ trận đấu ngắn của tôi với gia sư của cậu ta, gã Drekker.
Khi tôi tung cú đấm, cậu ấy nghiêng người về phía trước, và khuỷu tay hạ xuống để chặn đòn móc của tôi.
Tôi lùi lại một bước. “Hãy lưu ý các chuyển động của Valen nhỏ như thế nào. Bằng cách nghiêng người né cú đấm đầu tiên, Valen đặt bản thân vào thế vừa chặn được cú móc và ít tốn chuyển động hơn cú chặn của Yanick, vừa vượt qua tầm phòng thủ của tôi để phản công.”
Tôi giơ nắm đấm lên. “Hãy xem liệu cậu ta có thể làm điều đó nhanh hơn không.”
Valen và tôi đấu thêm vài ván nữa, với sự phối hợp giữa hai người diễn ra càng lúc càng nhanh hơn. Cuối cùng, bước chân khi mở đầu ván của cậu bé quá nông, và cú đấm của tôi đã sượt qua má cậu ta, suýt làm cậu ngã xuống sàn.
Mặc dù nhìn thấy cháu trai của hiệu trưởng bị đánh, Rafferty dường như chẳng phản ứng gì với cây bút của ông ấy chuyển động như mờ đi vì ngoáy liên tục trên giấy da khi ghi chép.
“Mọi người bắt cặp đi. Ra phía sau và cả đằng trước này đứng, đổi qua đổi lại hai vai kẻ tấn công và người phòng thủ. Người tấn công, hãy bắt đầu trận với tốc độ chỉ bằng một nửa bình thường và từ từ tăng tốc độ ở các lần đánh sau.”
“Cảm ơn thầy vì bài giảng,” Valen cúi đầu nói trước khi bỏ đi.
‘Thật là chán khi bọn trẻ quá ngoan ngoãn như vậy,’ Regis bực bội.
Mấy bài học của tôi chắc quá cơ bản với vũ khí hủy diệt vĩ đại ở tầm thần thánh đang ngồi đây chứ nhỉ? Tôi cười khúc khích hỏi.
(Nguyên văn: “Are my lessons too basic for the mighty god weapon of destruction?” Tác giả cố tình chơi chữ từ “destruction” mang hàm ý chọc Regis. Destruction ở đây vừa nói theo nghĩa bóng là xem “Regis như vũ khí sử dụng chiêu Destruction”, vừa nói theo nghĩa đen là “Regis là vũ khí của thần thánh sinh ra để hủy diệt”, và ta cũng biết cách sử dụng chiêu Destruction chủ yếu của Grey là dùng gián tiếp thông qua Regis, vốn là vũ khí của Grey)
‘Phải, và nó vô dụng về mặt giải phẫu học hình thể với tôi. Vì vậy, trừ khi cậu bắt đầu dạy học sinh mình cách bem nhau bằng bốn chân, thì tôi sẽ chợp mắt một chút,’ cậu ấy trả lời và tôi cảm thấy sự hiện diện của cậu ta trong tâm trí đang phai nhạt dần.
Phần còn lại của buổi học trôi qua nhanh chóng, và hầu hết học sinh có vẻ thực sự ngạc nhiên khi tôi tuyên bố tan học.
“Ra khỏi đây hết đi,” tôi sốt ruột hét lên.
“Cảm ơn, Giáo sư,” Marcus nói khi cậu ta dẫn đầu lớp bước lên cầu thang. Một vài người khác gật đầu. Bé Mayla nháy cho tôi một nụ cười toe toét và vẫy tay khi em ấy leo hai bậc mỗi bước chân.
Rafferty đang đứng, giấy tờ của ông ta kẹp dưới nách. Ông ấy nhanh chóng chỉnh lại bộ đồ màu đen pha xanh lơ của mình cho ngay ngắn. “Những lời dạy của anh thật … bất thường, nhưng hiệu quả. Có vẻ như tôi sẽ không phải lo lắng quá nhiều, thưa Giáo sư Grey.”
“Anh đề cao tôi rồi,” tôi nói khi người đứng đầu Khoa Tấn công Cận chiến bước lên cầu thang và ra khỏi lớp tôi dạy.
Tôi khiến bản thân bận rộn với việc thu dọn đồ đạc và đóng mọi cửa nẻo lại. Tôi gần xong thì cảm thấy ai đó đang nhìn mình.
“Cô có định báo cho tôi biết mình đang đứng đấy không hay chỉ đứng để tỏ vẻ rùng rợn?” Tôi trầm ngâm nói trong khi đóng và khóa cửa văn phòng mình.
Caera đang đứng dựa vào khung cửa.
“Tôi chỉ hơi choáng váng khi nhìn anh thu dọn đồ đạc,” cô ấy nói khi lấy tay che miệng tỏ vẻ sững sờ. “Tôi không quen với việc nhìn anh đảm đang đầy chất nội trợ như vậy.”
‘Thiệt là đảm đang,’ Regis nghẹn ngào nói.
Tôi thở dài. “Nếu cô rảnh đến mức đâm chọt cho vui, thì ít nhất cũng vừa chọc vừa giúp một tay đi.”
“Tôi đến đây để làm việc khác,” Caera nói thẳng thắn. “Với lễ ban tặng bắt đầu vào ngày mai, các lớp học sẽ bị tạm dừng trong vài ngày tới…”
Tôi nói: “Tôi biết,” giả vờ thờ ơ. “Cuối cùng thì tôi cũng có thời gian để làm những việc vặt mà tôi đã phải trì hoãn, cùng với một số việc nội trợ khác.”
Caera đảo mắt. “Đừng có châm chọc. Chúng ta sẽ đi vào đó, phải không?”
Một nụ cười nở trên khóe môi tôi. “Dĩ nhiên.”
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
- 1. Tóm tắt: Sau khi được lớp năn nỉ thì Grey cũng thương tình dạy lớp được hai bài: đấm và né.
-
2.
Từ nay về sau, các cụm từ dưới đây mình sẽ dịch lại khác:
- “relic” sẽ được mình dịch là “cổ vật” là sát nghĩa từ điển OALD nhất, thay vì cách dịch “thánh vật” hay “thánh tích” như trước, vốn sẽ mang màu sắc tôn giáo.
- “relictomb” sẽ được dịch tùy góc nhìn sự vật, với Agrona, người Alacrya và Grey thì nó là “Khu tàn tích”, còn với chính các Dijin sẽ dịch là “thánh tích”.
- “rune” sẽ không dịch là “cổ tự” chung chung nữa, nếu rune trên bề mặt tường, cổng dịch chuyển, đồ vật thì sẽ gọi là “cổ tự” còn khắc trên người, trên lưng thì sẽ gọi là “ấn”
- “Central Academy” thì không phải là một học viện nằm ở trung tâm, mà là một trường học có tên riêng là “Học viện Trung tâm”.
- 3. Vì nhiều người hỏi quá nên mình gõ lưu ý ở đây luôn, từ chap 353 qua chap 354 này đọc có vẻ thấy mạch truyện bị ngắt, nhưng đây không phải dịch thiếu chương hay thiếu đoạn, mà là tác giả cố tình nhảy chuyển cảnh để khỏi mất thời gian những đoạn không cần thiết. Nhắc lại là không phải dịch thiếu nhé.
- 4. Đến tận năm 2023, sau khi dịch chap 353, quay lại đọc chap 354, những chap đầu tiên mình dịch thấy thật ngây ngô và quyết định sửa lại câu từ ở ver.2 này rất nhiều nhé.
- 5. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
- 6. Ver.1: Jun-07th-2022; ver.2: Oct-2nd-2023;