Chương 353

Động tác chuẩn mực

Tên gốc: "Chapter 353: Paradigm Shift"


  • GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN

    Tôi hất một chân gác lên gờ dốc mái nhà, dựa lưng vào tường thành của pháo đài và lơ đễnh nhìn khắp khuôn viên Học viện Trung tâm. Regis đã hồi lại toàn bộ sức mạnh và hóa thành dạng sói bóng tối to lớn, đặt hai bàn chân trước lên nóc khối gạch lồi trên lan can bờ tường pháo đài1 (merlon) bằng đá đỏ và để làn gió mát thổi bùng ngọn lửa trên bờm mình.

    (Người dịch: từ merlon hoàn toàn không có từ tương đương bên tiếng Việt nên tạm dịch là “khối gạch lồi trên lan can bờ tường pháo đài”, và có hình minh họa ở cuối bài)

    Giờ vẫn còn là sáng sớm và khuôn viên trường gần như tối đen, với một vệt hồng pha cam làm nổi bật đường chân trời đằng xa. Bất chấp giờ giấc, sinh viên đã hoạt động quanh sân trường, tập thể dục hoặc thực hiện các hoạt động rèn luyện. Những tia phép thuật thỉnh thoảng lóe lên thắp sáng khuôn viên trường như pháo hoa, nhưng trên đỉnh tháp này thì âm thanh nhỏ như tiếng thầm thì. Một nơi hoàn hảo để nghĩ ngợi.

    Regis nói: “Vậy là, cậu thực sự nghĩ ta nên ở lại đây, huh?” hít vào một hơi gió. “Với cổ vật kia…”

    Tôi ngả đầu ra sau và nhìn chằm chằm vào bầu trời màu đen pha xanh da trời. “Khi chúng ta vào Khu Tàn Tích thì một nửa giúp đi vào vẫn giữ nguyên vị trí. Mặc dù ta có thể đến đi tùy ý, nhưng ta vẫn cần một nơi an toàn để kích hoạt nó.”

    Regis tò mò quay lại nhìn tôi, mắt sáng ngời vẻ thông minh. “Và liệu nơi này có thực sự an toàn không? Chúng ta có thể quay trở lại chỗ gã Darrin Ordin, hay đệch, cứ tìm đại một cái hang ở đâu đó trên núi hoặc đại loại thế.”

    “Đó sẽ là một loạt các biến số khác mà tôi không thể xử lý được. Ở đây, tôi biết những gì có thể xảy đến. Chúng ta đều gặp rủi ro dù có đi đâu trong cái lục địa Alacrya này, nhưng ít ra ở đây ta còn một tiểu sử để mà kể, có danh tính để mà khai.”

    Giữ cương vị là một giáo sư, tôi không chỉ có tiểu sử che thân và nguồn chính trị bảo vệ, mà tôi còn nhận ra rằng sự tôn trọng vốn có dành cho địa vị của mình cũng chính là một loại lá chắn. Dù các sinh viên và đồng nghiệp có tò mò hay nghi ngờ gì về tôi đi chăng nữa, họ cũng sẽ chẳng bao giờ nghi ngờ tôi là gián điệp của Dicathen. Có rất nhiều lời giải thích đơn giản hơn cho bất kỳ sai lầm nào mà tôi có thể mắc phải, và lũ người giàu có quyền lực sẽ luôn giả định ra bất kỳ loại bí ẩn nào đó cho phù hợp với những thuyết âm mưu yêu thích của bọn này.

    “Vả lại, chúng ta vẫn chưa hiểu hết về cái La Bàn kia.”

    Regis vươn vai trước khi nằm xuống một cách uể oải. “Phải vậy không ta? Có vẻ nó đủ đơn giản với tôi rồi.”

    Tôi lấy nửa phần cổ vật La Bàn thoát vùng từ ấn lưu trữ ra và nhìn chằm chằm vào mặt cong không tỳ vết của nó như thể đang hóng nó bác bỏ ý kiến của Regis.

    Dẫu vậy cậu ta nói đúng. Trong khi nửa cổ vật kia tạo cổng dịch chuyển vào Khu Tàn Tích, nửa còn lại này làm tôi trở ra, mặc dù không phải bằng cách tạo ra một cánh cổng thứ hai. Tôi mất một thời gian để chắp nối chức năng này lại với nhau, vì khi tôi bước vào Khu Tàn Tích, nửa cổ vật thứ hai chẳng phản ứng với bất kỳ cách nào, buộc tôi phải dọn sạch khu vực đấy. Tuy nhiên, khi tôi phủ aether vào nửa cổ vật này lúc gần cổng thoát ra của khu vực, nó bừng sáng, bao quanh rìa cổng dịch chuyển kia bằng một thứ ánh sáng rực rỡ. Khi ánh sáng này mờ dần, tôi có thể nhìn thấy mấy gian phòng của mình ở phía bên kia, và Caera đang sốt ruột đợi tôi trở về.

    Việc có thể ra vào Khu Tàn Tích tùy ý muốn đã thay đổi mọi thứ. Sau lần kiểm tra ban đầu, tôi, Caera và Regis đã cùng nhau quay lại để khám phá thêm khả năng của món cổ vật, hấp thụ một lượng aether đáng kể trong quá trình này.

    Regis hỏi: “Vậy thì, chính xác là hiện giờ lõi cậu chứa được lượng nước ép nho nhiều cỡ nào rồi?” rõ ràng là cậu ấy đọc được suy nghĩ của tôi.

    (Người dịch: “grape juice” – nước ép nho là ám chỉ lượng aether màu tím)

    Mặc dù đã khám phá khu vực đó trong một giờ hoặc hơn, và hấp thụ aether từ cả những con thú mà tôi đã giết lẫn trong không khí, tôi vẫn chưa đạt đến giới hạn của lớp lõi thứ hai. “Chúng ta không gọi nó như vậy nhé,” tôi nói với vẻ bực mình nhưng thích thú, “và tôi thực sự không biết. Ít nhất là gấp mười lần so với trước đây.

    Háo hức tìm mọi lý do để khai thác sức mạnh đó, tôi rút món đồ chơi hình vỏ hạt ra khỏi ấn không gian ngoại chiều của mình. Cậu bạn đồng hành của tôi nằm nghiêng qua một bên, nhìn tôi làm việc với vẻ hơi chút chán nản.

    Kích thước kho chứa aether của tôi chưa bao giờ là rào cản chính ngăn cản tôi hoàn thành thử thách của bà Three Steps, nhưng độ tinh khiết ngày càng tăng của aether mà tôi lưu trữ trong lõi và hiệu quả từ các kênh dẫn aether trong người tôi chỉ khiến việc tập trung vào thử thách này dễ dàng hơn thôi.

    Khi tôi truyền aether vào tay để tạo thành móng vuốt, tôi cảm nhận được sự khác biệt ngay lập tức. Đầu tiên, mức tiêu hao ở lõi thậm chí chẳng đáng để ý. Hình dạng móng vuốt ổn định và cứng cáp hơn, và gần như dễ làm rìa ngoài trở nên sắc nét hơn. Và mặc dù cái móng vuốt này chỉ đơn giản là một bước hướng tới mục tiêu thực sự của tôi, nhưng thật tuyệt khi cuối cùng cũng đạt được tiến bộ thấy rõ.

    Regis ngáp dài quá đà, thu hút tôi chú ý tới. Uể oải nghiêng người sang một bên, cậu ta phô bày màn trình diễn dùng bộ móng sắc bén và dài hơn của mình duỗi ra rồi lại thu lại.

    Tôi chế giễu. “Đồ khoe khoang.”

    Cầm cái vỏ cứng bằng một tay, tôi len móng vuốt vào khe hở và khều hạt giống bên trong. Khi nó lọt vào cái lỗ do cuống vỏ để lại, tôi kéo xuống, cố gắng đẩy nó ra, giống như tôi đã làm hàng chục lần trước đó. Móng vuốt giữ nguyên hình dạng của nó, tự động hút aether từ lõi tôi để giữ cho hình dạng này ổn định.

    Thở ra một hơi chậm rãi, đều đặn, tôi tưởng tượng hình dạng chiếc móng mở rộng ra và cong vào trong sâu hơn, gần như quấn quanh hạt giống nhỏ bé kia để nó nằm gọn trong đường cong chỗ cuống vỏ. Lượng aether đang sử dụng nhanh chóng đáp ứng ý định của tôi.

    Tôi cười toe toét.

    Rồi tôi kéo. Không quá mạnh, nhưng tôi từ từ nâng dần áp lực ổn định lên cho đến khi các rìa lỗ nứt ra và lồi ra ngoài, và tôi có thể cảm nhận được hạt giống đang trượt qua lỗ.

    Sau đó, tôi giải phóng áp lực.

    Hạt màu nâu xỉn bật ra và rơi vào lòng bàn tay.

    Tôi nhìn chằm chằm vào hạt giống kia, tưởng tượng rằng tộc Shadow Claws sẽ có một buổi lễ nào đó để ăn mừng khi một trong số các đứa con của họ hoàn thành được cái thông đạo quyền này. Nếu tôi có nhiều thời gian trong Khu Tàn Tích với bà Three Steps hơn, có lẽ bà ấy sẽ có một số ký ức gây khích lệ để chia sẻ lời chúc mừng với tôi, nhưng…

    Một cơn gió thổi qua mái tháp và giật bay hạt giống đi, buộc tôi phải nắm chặt lấy nó. Đầu tôi xuất hiện một suy nghĩ tỉnh táo lạ thường khi nhận ra rằng kết quả cho những nỗ lực lâu dài của tôi với quả vỏ chứa hạt lại có thể bị thổi bay ngay lập tức, chẳng để lại gì cả.

    Tôi liếc quanh mái nhà khô khốc và những con đường vắng vẻ bên dưới. Những ngọn núi tuyết nhô lên màu tím đằng xa. Những ngôi sao lạ lẫm trên trời đang mờ dần đi, bị hấp thụ bởi ánh bình minh.

    Đối với một con non của tộc Shadow Claw, lấy được hạt giống ra đồng nghĩa với việc đảm bảo một vị trí trong bộ lạc của chúng. Tuy nhiên, đối với tôi, đó chỉ đơn giản là một lời nhắc rằng tôi chẳng có ai cả.

    Regis nói: “Ý tôi là nếu cậu thực sự không muốn nó, tôi có thể lấy nó khỏi tay cậu giùm cho,” háo hức hít hà vỏ hạt nhỏ hình quả cầu màu nâu.

    Theo hướng ánh mắt cậu ta, tôi nhìn kỹ vào hạt giống hơn và nhận thấy một đường rãnh trên bề mặt hạt trơn màu nâu. Một vệt sáng màu tím nho nhỏ đang chiếu qua chỗ khi nãy móng vuốt của tôi cắm vào hạt giống. Dùng một móng tạo bằng aether, tôi cào thêm phần vỏ màu nâu, để lộ ra một quả cầu rắn ngưng tụ aether bên trong, vẻ đặc trưng của quả cầu này hoàn toàn bị che khuất bởi lớp vỏ hạt hữu cơ bên ngoài.

    Trong khi tôi nhìn chằm chằm vào phần thưởng của mình, tự hỏi hạt giống này chứa bao nhiêu aether, thì cằm của Regis tựa lên đầu gối tôi. Đôi mắt sáng của cậu ấy dán chặt vào hạt giống kia, và đầu cậu ta lại nhích tới gần hơn nữa.

    Nghĩ lại về thứ trái cây giàu aether mọc trong khu rừng nơi tôi đã chiến đấu với con cuốn chiếu, tôi cho hạt giống này vào miệng và nuốt.

    Nó bùng cháy và lắng xuống ruột tôi như viên đá nóng chảy rơi xuống nước khi mà lõi aether của hạt giống vỡ ra và bị hấp thụ. Lõi tôi rung lên thình thịch khi tiếp nhận dòng năng lượng dồn dập, và được lấp đầy ngay lập tức.

    Nó bùng cháy trong mạng lưới dây thần kinh cảm giác của dạ dày tôi như một ngôi sao lóe lên sắp tắt. Người tôi bắt đầu tỏa sáng khi có một lớp rào chắn phép rắn chắc có ánh sáng màu thạch anh tím lấp lánh trên da, lượng aether này cứ hăm he thoát ra khỏi người. Tôi bùng khí tức của mình ra ngoài, cảm thấy như tòa tháp hiện đang đứng rên lên khi những viên gạch bằng đá kiên cố và vữa trát tường căng ra trước áp lực của tôi. Lượng aether xung quanh bắt đầu lan ra ngoài, cuộn xoáy như những hoa tuyết quanh tầng gác mái của tòa tháp này.

    Tôi nói: “Nếu cậu muốn thì còn dư một chút này,” kéo suy nghĩ của Regis ra khỏi trạng thái ngơ ngác bối rối.

    Cậu bạn đồng hành của tôi quay đầu đi, trề môi bĩu miệng. “Một thứ vũ khí hủy diệt do thần thánh tạo ra như tôi không thể hài lòng với đồ xài rồi còn sót lại được.”

    Tôi lắc đầu, nhắm mắt lại và hướng sự tập trung vào trong cơ thể, khám phá lõi aether đang rực cháy của mình. “Tùy cậu thôi. Vậy thì tôi sẽ lấy hết.”

    Regis đặt bàn chân trước lên lên đầu gối tôi xoa xoa nhẹ trong khi nhìn tôi với vẻ tỉnh bơ. “Rất xin lỗi, thưa ngài.”

    “Tỉnh như ruồi thế nhỉ,” tôi nhếch mép cười khi dạng phi vật chất của chú sói bóng tối này nhập vào cơ thể mình và bắt đầu hấp thụ cả một biển aether quanh đấy.

    ***

    Tôi ở trên mái tòa tháp đến giữa buổi sáng, quan sát khuôn viên trường náo nhiệt trong lúc Regis đang bận hút phần aether còn lại từ hạt giống trong người tôi.

    Đắm mình trong ánh nắng ấm áp lẫn thành công của bản thân, tôi bước xuống tòa tháp và đi về phía lớp mình dạy. Tôi cảm thấy những bước chân mình nhẹ nhàng đi, như thể cho đến tận giờ cả đời tôi đã di chuyển dưới nước vậy; nếu ta xét về kích thước của nó thì hạt giống kia chứa lượng aether nhiều hơn đáng kể so với mức có thể.

    Tôi dành thời gian băng qua khuôn viên trường, miễn cưỡng đối mặt với một căn phòng đầy những cậu ấm cô chiêu được cưng chiều ở Alacrya. Thay vào đó, tôi tập trung vào việc kiểm soát lượng sức mạnh đang căng ra muốn bộc phát khỏi người mình. Lớp lõi thứ hai của tôi không phải là sự tăng trưởng phụ thêm cho kho aether dự trữ của tôi, nó tăng theo cấp số nhân. Tôi có thể nói rằng sẽ mất thời gian để thích nghi với trọng lượng của nó trong ngực.

    Tôi vừa đi ngang qua thư viện thì bắt gặp cái đầu có mái tóc màu cam quen thuộc ngả sang vàng sáng.

    Nhỏ Briar đang bị đứng vây quanh bởi một số cô bé khác cùng độ tuổi. Một trong số họ nhìn thấy tôi và hẳn đã nói gì đó, bởi vì nhỏ Briar quay lại và vẫy tay nhẹ, khiến bạn bè con bé cười khúc khích và trêu chọc nó. Đảo mắt nhìn họ, con bé tách khỏi đám bạn và bước nhanh về phía tôi.

    Con bé nói: “Ê này, Giáo sư,” đứng nhún nhảy bằng các khớp ngón ở lòng bàn chân với hai tay chắp sau lưng. “Tôi vừa mới nghe. Chúc mừng nhé. Tôi thực sự hơi thất vọng vì đã tham gia cái lớp học ngu ngốc kia, nếu không thì tôi đã đăng ký rồi. Thần Vritra biết anh sẽ cần những chiến binh giỏi mà.”

    Tôi cau mày, bất ngờ. “Xin lỗi, cô đang nói gì…?”

    Gương mặt nhỏ này phản ánh lại chính vẻ bối rối của tôi. “Đợi đã, anh chưa…Ồ. Xin lỗi, tôi cho rằng…” Một trong mấy người bạn của con bé gọi con bé, và con bé nhíu mày sâu hơn. “Không có gì đâu. Tôi chắc rằng anh sẽ sớm biết được thôi. Bảo trọng nhé. Và… chúc may mắn.”

    Cứ như vậy, nhỏ Briar lùi lại và chui vào nhóm mấy cô bé. Đầu họ cúi xuống khi bắt đầu thì thầm, và nhỏ Briar nhìn tôi lần cuối với vẻ do dự trước khi họ quay lại thành nhóm và đi biến mất vào một trong các tòa nhà của học viện mà tôi chưa khám phá hết.

    Regis hỏi: ‘Cái này là về chuyện gì đây?’

    Không chắc. Tôi đã gặp cô gái Alacrya trẻ tuổi và nghiêm túc đấy vài lần quanh khuôn viên trường kể từ lần đầu nhỏ này hướng dẫn tôi đi quanh thành phố Cargidan, nhưng con nhóc chưa bao giờ có ý định trò chuyện thân thiện cả.

    Phớt lờ lời bình luận khó hiểu của nhỏ Briar, tôi quay về phía khu nhà phức hợp của pháp sư hệ Striker, nơi có lớp tôi đang dạy. Tôi chưa đi được xa trước khi bị một gương mặt quen thuộc khác mà tôi không bao giờ nghĩ sẽ gặp được ở Học viện Trung tâm làm giật mình.

    Tôi có đang nhìn thấy những điều kia không? Tôi hỏi Regis.

    Từ đằng sau có ai đó va vào tôi. Khi tôi hướng ánh mắt sắc bén về phía người đó—một thanh niên mặc giáp thép sậm màu bên ngoài đồng phục trường—cậu ta nhăn mặt. “Xin lỗi, thưa Giáo sư.”

    Tôi phải kiếm cô bé trong đám đông, vì cô bé đang di chuyển rất nhanh, nhưng dường như hơi tách mình ra khỏi dòng học sinh, điều đó khiến cô bé nổi bật.

    Bước nhanh hơn nữa để bắt kịp cô bé, tôi giơ tay ra và đặt lên vai cô bé.

    Cô gái trẻ thốt lên kinh ngạc và quay lại, mắt mở to và một tay che miệng.

    “Mayla ư?”

    Tôi xém không nhận ra cô bé pháp sư trẻ tuổi đến từ thị trấn Maerin này. Cô bé trước chỉ là một bé gái, phần hay lo lắng và dễ bị kích động đều như nhau, nhưng tại đây, dường như cô bé đã thay đổi.

    Vẻ ngạc nhiên của cô bé nở rộ thành niềm vui khi bé nhận ra tôi. “Mạo Hiểm Giả Grey! Là anh à! Khi em thấy anh được liệt kê là giáo sư của lớp Chiến thuật Tăng cường Cận chiến, em đã hóng rồi, nhưng rồi anh không xuất hiện trong vài ngày đầu tiên, vậy nên em nghĩ—em không biết nữa—nghĩ cái tên đó chỉ là nhầm lẫn hoặc trùng hợp ngẫu nhiên hay đại loại thế. …” Cô ấy ngừng lời khi hai má đỏ ửng, gợi nhớ về lần đầu tiên tôi gặp chị cô bé, là Loreni. Vén lọn tóc màu nâu vàng lòa xòa ra sau tai, bé nói: “Xin lỗi. Em nói lan man rồi.”

    “Mayla, em đang làm gì ở đây?” tôi hỏi. “Sau buổi lễ ban tặng—”

    “Em đã trải qua một mớ các bài kiểm tra với Hiệp hội Mạo hiểm giả,” cô bé trả lời, “và họ gửi em đến đây để được đào tạo, vì ấn emblem mà em có. Lúc đầu, em thực sự sợ và bối rối vì đây quá xa Thị trấn Maerin, nhưng thực ra thì không sao cả.” Cô bé liếc nhìn ở góc khóe mắt khi một vài học sinh đi ngang qua. “Ngoại trừ một số học sinh nhà thượng huyết tộc thì không tử tế lắm.”

    “Khoan đã,” tôi nói khi mấy lời than vội của bé len lỏi vào suy nghĩ làm tôi ngạc nhiên. “Có phải tên huyết tộc em là Fairweather?”

    “Phải, là em đấy.” Cô bé khẽ nhún gối cúi chào tôi.

    “Tôi đã không nhận ra điều này khi thấy em được liệt kê trong danh sách lớp tôi dạy… nhưng buổi học trước em đã ở đâu?”

    Cô bé hất chân đá vu vơ xuống đất và bẽn lẽn cười với tôi. “Em xin lỗi, một số học sinh khác đã liên tục đả kích những bạn thuộc các huyết tộc không có tiếng tăm, anh biết đấy, và một cậu trai tốt bụng đã cố bảo vệ cho bọn em, nhưng rồi tụi kia cũng chỉ chế nhạo cậu ấy, vậy nên kết cục là em đã bỏ đi khi thấy giáo sư dạy—tức là anh không có ở lớp. Lúc đấy em hy vọng rằng làm thế sẽ giúp ích cho cậu trai kia.” Cô bé nhún vai. “Mặc dù vậy thì không sao đâu, thành thật mà nói thì em đã học được rất nhiều điều. Thật khó tin là chỉ mới qua có vài tháng.”

    Tôi bắt đầu bước tiếp, ra hiệu cho cô bé đi cùng khi cả hai tiến vào lớp học. “Em là pháp sư hệ Sentry, đúng không? Vậy tại sao lại tham gia một lớp học chiến đấu không dùng phép thuật chứ?”

    Biểu cảm của cô bé tươi tỉnh trở lại. “Em đang cố học mọi thứ mà mình có thể. Em có thể là một pháp sư Sentry, nhưng nếu em đến Khu Tàn Tích thì em muốn mình có thể tự vệ. Vả lại, cho đến giờ thì mọi thứ học được đều hoàn toàn hấp dẫn cả.”

    Mayla tiếp tục nói đều đều, kể cho tôi nghe về những lớp học và các giáo sư khác của em ấy, cũng như về chị gái và những người khác ở Maerin. Rõ ràng là, thị trấn đấy đã nhận được một lượng tài trợ lớn cũng như sự quan tâm từ các học viện trên khắp lục địa Alacrya sau khi cô bé và thằng nhóc Belmun nhận được những ấn cao cấp như vậy.

    “Hiệp hội Mạo hiểm giả thậm chí còn bỏ phiếu ủng hộ mở rộng các dịch vụ quanh chỗ cổng thoát vùng đặt ở Maerin, điều này sẽ dẫn đến sự bùng nổ lớn về buôn bán và tăng lượng thương nhân, vậy nên gia đình em thì—”

    Tôi giơ tay ra hiệu cho cô bé im lặng khi cả hai đến gần cuối hành lang trước của lớp tôi dạy.

    Một đám đông nho nhỏ đã tụ tập ở đấy, tất cả đều đang cố nhòm qua ô cửa sổ nhỏ để tìm kiếm thứ gì đó trong lớp.

    Caera là người đầu tiên để ý đến tôi, môi cô ấy mím lại tạo thành một biểu cảm nghiêm túc.

    Mắt tôi nheo lại khi nhận ra gã Kayden Aphelion cũng ở đây. Tôi đã không nói chuyện với hắn ta kể từ cái đêm hắn suýt bắt gặp tôi dịch chuyển ra khỏi Phòng Cổ Vật. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là rốt cuộc thì hắn đã nói với ai đó, và một nhóm lính canh có vũ trang—hoặc thậm chí có khi là đến một Scythe, như tên Dragoth hay thằng Cadell—đang đợi tôi, nhưng rồi tôi lại nhớ đến lời chúc mừng của nhỏ Briar.

    Tuy nhiên, khi nhìn nụ cười nhếch mép tự mãn trên khuôn mặt của tên Giáo sư Graeme, tôi lại cảm thấy không tự tin lắm. “Thật vinh hạnh được gặp, anh Grey à. Là xui thôi, thật đấy. Mặc dù, theo ý kiến ​​​​khiêm tốn của bản thân, tôi sẽ nói rằng chuyện nâng cao chất lượng của khoa này trong tổ chức trường chúng ta không bao giờ là việc xấu cả,” hắn nói lảm nhảm trước khi quay sang cười qua lại với các cộng sự của hắn đứng gần đó.

    Các giáo sư còn lại tản ra và rời khỏi cửa lớp tôi, biểu cảm của họ thay đổi từ vẻ tội nghiệp sang nét tò mò, thậm chí một ông già còn gật đầu cứng rắn với tôi trước khi bước lùi lại. Caera siết chặt một bên vai tôi, ánh mắt kiên định nhưng đầy an ủi.

    (Nguyên văn: “giving me a hard nod” Là một cụm đang mô tả cảm xúc “gật đầu tỏ vẻ đầy cảm thông và kèm thêm ngụ ý: ‘cố gắng lên nhé’” thế nên không dịch ra tiếng Việt nguyên cái mô tả này được)

    Gã Kayden ghé lại gần và thì thầm, “Đừng để họ hạ gục anh mà chẳng đấu tranh gì cả, phải chứ?”

    Tôi dừng lại, thêm lần nữa hình dung ra thằng Cadell, gã Dragoth, hay thậm chí chính tên Agrona đang đứng trong lớp học, đợi tôi đến. Liệu có phải cuối cùng bọn Scythe đã truy tìm được tôi rồi không?

    Regis nói: ‘Làm gì mà chúng ta may mắn đến vậy chứ,’ giờ đã hoàn toàn tỉnh táo và gần như đang ngân nga câu nói dự đoán của mình. ‘Cậu có nghĩ thậm chí đến mức ta sẽ cần bung chiêu Destruction để đá đít tên Dragoth không? Ý tôi là, với cái lõi hai lớp mới của cậu—’

    Giống như mấy gã giáo sư khác đã làm, tôi liếc qua ô cửa sổ nhỏ gắn trên cửa vào lớp. Và khi không phải một tên Scythe đang chờ, thì điều đang thấy thực sự chẳng khiến tôi lo lắng.

    Có bóng bốn người đang đứng chỗ hàng ghế cong dưới cuối, gần sàn huấn luyện trong lớp. Thằng nhóc Valen nhà Thượng huyết tộc Ramseyer đang nói chuyện với lão giám đốc, cũng là ông nội của nó, người có nước da ngăm đen giống như nhóc Valen, nhưng ăn mặc quý phái theo kiểu ít khoa trương hơn. Rafferty, người đứng đầu Khoa Chiến đấu, đang đứng hơi lệch sang một bên. Nhìn từ bộ điệu mà đoán—vốn ông ta vẫn đứng im như tượng với ánh mắt nhìn xuống đôi giày dưới chân—thì ông ta cũng chẳng thoải mái về chuyện gì đó.

    Người đàn ông thứ tư gầy và vạm vỡ. Hắn ta có mái tóc đen sẫm được búi cao lên, và mặc áo giáp da nhuộm màu đen pha xanh da trời của Học viện Trung tâm. Hắn nở nụ cười rộng đến lộ cả hàm răng ra và gật đầu đồng ý với bất cứ điều gì nhóc Valen đang nói.

    “Giáo sư? Em có nên—”

    “Chờ ngoài này,” tôi hướng dẫn Mayla làm theo, chỉ vừa sực nhớ ra rằng cô bé vẫn đang đứng đây.

    Khi tôi bước vào lớp, nhóc Valen kết thúc màn độc thoại của mình bằng cách nheo mắt nhìn và hếch cằm lên. Gã đàn ông lạ kia lập tức chuyển sang chú ý đến tôi, đôi mắt màu xám đá phiến của hắn bò khắp thân tôi khi chúng nghiên cứu người tôi một cách đói khát.

    Lão giám đốc Ramseyer lên tiếng phá tan sự im lặng. “Giáo sư Grey. Mời vào. Chúng tôi không có ý định phục kích anh trong lớp anh dạy đâu, nhưng lúc sáng nay một người báo tin đã được cử đến dãy phòng riêng nơi anh ở nhưng không liên lạc với anh được.” Mặc dù lời lẽ lịch sự, nhưng giọng điệu lão ngắt khúc và sắc bén thể hiện vẻ trách móc. “Tuy nhiên, giờ anh đã ở đây rồi, chúng ta có một vấn đề nghiêm trọng nhất cần thảo luận đây.”

    Tôi hỏi: “Và đó là?” làm ra vẻ lo lắng thể hiện trong giọng nói của mình.

    “Tôi nhận thấy rằng”—Giám đốc Ramseyer liếc nhìn nhóc Valen một cách sắc bén—“rằng thái độ của anh với lớp học này ít có phần để tâm, Giáo sư Grey à. Vào những thời điểm tốt đẹp nhất thì điều đấy là không chấp nhận được, nhưng hơn bất kỳ lúc nào khác, hiện giờ cần thiết phải có một giáo viên đủ năng lực để hướng dẫn các học sinh lớp Chiến thuật Tăng cường Cận chiến.”

    Tôi đứng thẳng người, thả lỏng vai trong khi đan hai tay vào nhau sau lưng. “Và tại sao lại như vậy, nếu ngài không phiền cho tôi hỏi thế chứ?”

    Lão giám đốc, người đứng thẳng người, quan sát tôi kỹ lưỡng trước khi trả lời. “Trong những trường hợp khác, tôi sẽ ở đây để chúc mừng anh.” Lão dừng lời như để khoảnh khắc như nán lại. “Như anh có thể đã biết, vùng Vechor sẽ tổ chức đại hội Victoriad năm nay. Lớp Chiến thuật Tăng cường Cận chiến đã được chọn là một trong những lớp so tài.”

    Tôi định mở miệng hỏi tại sao, nhưng Regis gầm lên một tiếng trong tâm trí để cảnh báo nhanh nhằm ngăn tôi lại.

    ‘Đại hội Victoriad là giải đấu lớn quy tụ người Alacrya từ mọi vùng lãnh thổ đến tranh tài, chủ yếu là trong chiến đấu. Loại hình hay loại nhóm chiến đấu được chọn bằng cách bốc thăm, vậy nên loại hình chiến đấu phi phép thuật mức trung cấp hẳn là một trong những nhóm được chọn rồi.’

    Tôi nói to lên: “Tôi hiểu.” Mặc dù thế, cảm thấy bực mình vì điềm xui đến với bọn tôi.

    ‘Nó còn tệ hơn thế. Giải đấu này chủ yếu tập trung vào bọn Scythe và đám retainer của chúng,’ Regis tiếp tục nói. ‘Các thử thách được lũ Chúa tể phê chuẩn, cho phép một pháp sư có quan hệ rộng hay đủ mạnh thách thức một tên Scythe hoặc retainer già cả để giành lấy vị trí của chúng. Tên Uto đã vượt qua hàng chục thử thách suốt nhiều năm. Cái đại hội Victoriad kia sẽ là chỗ xếp cuối trong danh sách những nơi mà chúng ta muốn tới đấy.’

    Tôi nhìn thẳng vào mắt lão Giám đốc Ramseyer hồi lâu, khoanh tay và hơi nghiêng đầu sang một bên. “Tôi hiểu tại sao ngài lại muốn thực hiện một sự thay đổi. Tôi có nên đoán rằng người đàn ông này” – tôi hất đầu về phía gã lạ mặt – “sẽ thế chỗ tôi không?”

    “Chính thế,” lão giám đốc xác nhận thực tế này. “Đây là ngài Drekker đến từ Thượng huyết tộc Vassere. Ngài ấy đã là gia sư kèm riêng cho Valen suốt vài năm nay và là một võ sĩ xuất sắc. Ngài ấy đã đề nghị hướng dẫn lớp này để chuẩn bị cho giải đấu Victoriad, và tôi đã chấp nhận. Ngài ấy sẽ bắt đầu ngay lập tức, và anh sẽ được cho…”

    “Tôi muốn có cơ hội để bảo vệ vị trí của mình,” tôi nói với tông giọng đều đều.

    Regis thở dài cam chịu. ‘Lời tôi nói cũng chỉ như tiếng đánh rắm thoáng qua với cậu thôi nhỉ.’

    Lão giám đốc nheo mắt nhìn tôi, hơi cau mày. Lão ta có vẻ tò mò hơn là tức giận. “Mời anh giải thích.”

    Trước khi tôi kịp nói, cửa lớp bật mở và nhỏ Enola sải bước vào, trông cực kỳ cáu kỉnh. Tuy nhiên, khi nhìn thấy lão giám đốc và trưởng khoa, con bé sững cả người. Lão giám đốc Augustine giơ tay lên ngăn lại và nói: “Cô Frost à, xin vui lòng đợi ở bên ngoài một chút.”

    Tôi nói: “Hãy để con bé ở lại,” ra hiệu về phía cánh cửa. “Trên thực tế, hãy để bọn nhỏ vào lớp xem”

    Rafferty hỏi: “Xem cái gì?” mặc dù ông ta chú ý vào lão giám đốc chứ không phải tôi.

    Tôi nói: “Chúng ta hãy chiến đấu vì vị trí đó,” nhìn xuyên qua chỗ thằng nhóc Valen và lão giám đốc đang đứng để về phía gã gia sư kia. “Ngài cần một người đã từng thực chiến và có thể cho học sinh thấy việc tự vệ được mà không cần đến phép thuật là quan trọng ra sao.”

    “Xin lỗi nhé?” cái gã có-thể-sắp-thay-thế-tôi nạt lại, vẻ khoa trương thiếu thân thiện của hắn biến mất. “Tôi sẽ cho anh biết rằng tôi—”

    “Hãy để bọn nhỏ xem trận đấu của chúng ta. Nó sẽ mang lại cho chúng niềm tin vào người chiến thắng dù đó là bất kỳ ai đi nữa.”

    Lão giám đốc Ramseyer vuốt cằm, ánh mắt lướt qua chỗ cánh cửa nơi tụi học sinh bắt đầu tụ tập.

    “Ông ơi, điều này thật lố bịch. Ông không thể nghĩ thầy Drekker sẽ—” Lão giám đốc vẫy tay ra hiệu im lặng, khiến mồm thằng Valen ngậm nhanh lại.

    “Vâng, quả là một ý tưởng tuyệt vời, thưa Giáo sư Grey.” Còn đối với Drekker, lão nói: “Tôi tự tin vào khả năng của ngài, nhưng việc thể hiện chúng với học sinh sẽ tạo hứng thú cho hành động thay giáo viên này.”

    Tên Drekker cúi đầu. “Tôi rất sẵn lòng, thưa ngài Giám đốc Ramseyer.”

    ‘Cậu biết không, đọc được suy nghĩ trong đầu cậu chỉ càng khó hiểu cậu hơn thôi.’

    Tôi ra hiệu cho các học sinh đang đứng đợi ngoài hành lang vào lớp. Nhỏ Enola từ từ bước xuống cầu thang trong khi đám còn lại tràn vào, bao gồm cả bé Mayla. Có vài lời trò chuyện với vẻ bối rối khi mọi người nhìn thấy lão giám đốc và trưởng khoa, nhưng theo hiệu lệnh của tôi, tất cả bọn nhóc đều tìm chỗ ngồi và im lặng.

    Lão giám đốc bước lên trước và tự giới thiệu bản thân để giúp bất kỳ học sinh nào chưa từng gặp lão trước đây biết tới, rồi sau đó giải thích những gì sắp xảy ra. Một vẻ căng thẳng lo lắng bao trùm lấy bọn nhóc, nhưng tôi không nghĩ giới thiệu như thế là vì lợi ích cho mình.

    Phần lớn sự chú ý của tụi nhỏ đổ dồn vào gã gia sư của thằng nhóc Valen khi lão Giám đốc Ramseyer ra hiệu cho hắn bước lên phía trước. “Tôi biết chuyện học viện can thiệp và thay đổi giáo sư giữa học kỳ là điều không bình thường, và vì lý do này, tôi muốn giới thiệu đầy đủ hơn về ngài Drekker đến từ Thượng huyết tộc Vassere. Xuất thân ở vùng Sehz-Clar, ngài Drekker đã dành cả đời mình để hoàn thiện nghệ thuật chiến đấu dưới tư cách là một pháp sư hệ Striker.

    “Một mạo hiểm giả, một người lính, một huấn luyện viên, một gia sư… các em sẽ thấy mình được ngài Giáo sư Vaserre tận tâm chăm sóc.”

    ‘Nhưng liệu ngài ấy đã bị thổi văng mất tứ chi rồi mọc lại, ngâm mình trong dung nham, hoặc được con sâu ỉa ra khỏi đít như chúng ta hay chưa?’ Regis hỏi bằng giọng điệu chèn câu thêm từ kèm vẻ hơi thô lỗ. ‘Tôi nghĩ là không có đâu.’

    Chêm lời hay lắm, tôi nghĩ, cố nhịn cười khi quan sát tụi học sinh.

    Hầu hết bọn nhóc xem lớp học Chiến thuật Tăng cường Cận chiến này là trò giết thời gian, không phải để học cách chiến đấu, và tôi có thể chỉ ra từ vẻ ngoài trông lo lắng của một số đứa ngồi đây rằng chúng đã nghĩ đến việc bỏ lớp học này. Những đứa phấn khích nhất—cụ thể là con nhỏ Enola, thì dường như sắp nổ tung—đang đưa ra những ánh nhìn đánh giá về vị giáo sư mới tiềm năng của chúng.

    ‘Cậu hành động như thể cậu quan tâm bọn này nghĩ gì về cậu không bằng,’ Regis thẳng thắn chỉ ra. ‘Câu hỏi đích thực ở đây là… cậu đang làm cái quái gì thế?’

    Tôi vừa tìm thấy một lý do khác cần thiết để ở lại làm giáo sư.

    Tôi có thể cảm thấy cậu bạn đồng hành đang đảo mắt chán chường, nhưng chẳng thốt lên lời nào.

    “Còn giờ, mời các chiến binh của chúng ta vui lòng bước lên võ đài,” lão giám đốc thông báo, đứng sang một bên để các học sinh có thể nhìn rõ. “Hãy xem ai là người phù hợp nhất để chuẩn bị cho lớp học này tham gia giải đấu Victoriad nào.”

    Tôi và gã Drekker bước lên thềm sàn huấn luyện từ hai phía đối diện nhau. Gã đàn ông này đã ngưng cười toe toét ngay khi tôi bước vào cửa lớp, nhưng giờ đây hắn đang nở nụ cười nhếch mép đầy tự tin với tôi. Để đảm bảo rằng tôi vẫn đang theo dõi hắn, hắn ta nhanh chóng chuyển đổi giữa nhiều tư thế đứng tấn, đôi chân hắn gần như nhảy múa trên trên sàn đấu. “Anh theo trường phái thủ thế kiểu Vechor hay thế lao lên kiểu basilisk?”

    Phớt lờ câu hắn đang hỏi, tôi hít một hơi thật chậm, đều đặn, đảm bảo rằng sức mạnh của bản thân đã được kiềm chế lại và tôi đang kiểm soát cơ thể kĩ lưỡng.

    Giọng lão Giám đốc Ramseyer vang khắp phòng học. “Bắt đầu.”

    Đôi chân gã Drekker lướt nhanh chập chờn trong khi cơ thể hắn đảo lắc lư. Tôi có thể thấy hắn ta đang nhướng mày lên tò mò khuất sau hai nắm tay giơ lên thủ. “Tôi khẩn cầu anh hãy thủ thế cho thích hợp đi. Tốt hơn nữa, tôi cho anh ra đòn trước đấy.”

    Tôi gật đầu khi dồn sức vào chân. “Thứ lỗi cho tôi nhé, đây không phải chuyện thù hằn riêng tư gì đâu.”

    Khoảng cách giữa bọn tôi như biến mất lúc nắm đấm của tôi giáng mạnh vào gã đối thủ đang mở to mắt, kẻ hầu như không kịp phòng thủ. Xoay người về trước, tôi chèn chân phải mình vào giữa hai chân gã Drekker và thúc cùi chỏ vào một bên đầu hắn ta. Bồi thêm hai đòn vào hàm và một cú vào tai, thế rồi gã gia sư của nhóc Valen ngã xuống đất. Tôi ghim một đầu gối mình xuống chỗ xương quai xanh của hắn trong khi bàn chân kia khóa chặt một cánh tay hắn ngay tại chỗ.

    Mắt tôi sáng lóe lên nhìn lão giám đốc, chờ lão lên tiếng đếm kết thúc trận. Gã Drekker vùng vẫy, nhưng chỉ làm được mỗi một việc là húc trán vào ống quyển chân tôi.

    “Tôi nghĩ thế là khá đủ rồi, thưa Giáo sư Grey. Có vẻ như có nhiều điều về anh hơn những gì tôi được nghe kể.” Lão giám đốc Ramseyer ném một cái nhìn sắc bén khác về phía thằng cháu trai của mình. Thằng bé đủ hiểu chuyện nên trông có vẻ thất vọng.

    Thả gã Drekker ra, tôi đứng dậy và chìa một tay tỏ ý giúp kéo hắn đứng lên.

    Đầu tóc rối bù và mặt bắt đầu sưng húp lên, gã gia sư của Valen nhìn tôi chằm chằm trước khi nắm lấy tay tôi và tự đứng dậy.

    “Lẽ ra tôi đã từ chối đấu nếu tôi nghĩ mình có cơ hội làm thế,” hắn ta ngoan ngoãn thừa nhận.

    Nở một nụ cười nhạt, tôi buông bàn tay thô ráp, chai sạn của hắn ra: “Anh có một thế thủ rất vững chắc.”

    Nhảy xuống khỏi sàn tập, tôi chuyển qua chú ý đến đám học sinh. Hầu hết đều đang quan sát bằng sự ngạc nhiên há hốc mồm. Bé Mayla cười rạng rỡ với tôi, trong khi nhỏ Enola đang nhìn tôi với vẻ hơi kính trọng như vừa tự phát hiện ra điều ấy. Tôi để ý thấy nhóc Seth không quan sát tôi mà cúi xuống nhìn nắm tay đang siết chặt của bản thân.

    Tuy nhiên, chính tên nhóc Valen mới là đứa làm tôi ngạc nhiên. Thằng bé thượng huyết tộc này không cười khẩy hay cau có như tôi đã tưởng. Thay vào đó, nó bình tĩnh ngồi xuống cạnh hai đứa Portrel và Remy, khiến tụi này khi sắp bắt đầu thì thầm điên cuồng phải im lặng, và thằng bé chờ đợi.

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. ⤴︎
      Hình minh họa “khối gạch lồi trên của ban công quan sát” (merlon) của các pháo đài phương tây:
    2. 2. Tóm tắt: Giáo sư Grey bị giành lớp dạy.
    3. 3. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
    4. 4. Ver.1: Aug-3rd-2023; ver.2: Sept-24;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...