Đồng nghiệp
Tên gốc: "Chapter 350: Colleagues"
GÓC NHÌN CỦA CAERA DENOIR
Tôi làm vẻ mặt bình thản, giọng đều đều và dáng đứng thẳng lưng khi bước vào lớp anh đang dạy. Xét cho cùng, tôi cũng chỉ được mấy người khác xem như một đồng nghiệp với anh ấy thôi, không hơn không kém.
Vậy thì lạy đấng Vritra ơi, sao tự nhiên tôi lại thốt tên anh ấy lên, tự khai ra là bọn tôi đã biết nhau thế?
Quanh tôi, tụi học sinh bắt đầu thì thầm kinh ngạc khi chúng cố xác định mối quan hệ giữa bọn tôi là gì. Tâm trí tôi đang quay cuồng nghĩ xem mấy lời kế nên nói gì nhằm hy vọng dập tắt tin đồn có khả năng sắp lan truyền từ lớp này đi khắp nơi. Anh Grey không thích bị chú ý, và tôi không muốn mới chào hỏi khởi đầu lại mối quan hệ ở học viện này mà tiếp tục bước nhầm nữa.
Tôi đã cố tìm đường len qua một đám thanh thiếu niên vốn được nuông chiều chăm bẵm thì một cô gái trẻ nhìn dữ tợn với mái tóc cắt ngắn màu vàng bước ra giữa lối tôi đang đi.
Cô ta nhún gối cúi chào tôi theo kiểu có luyện tập bài bản trước khi nói to vừa đủ để bạn bè cùng lớp nghe được: “Thưa Tiểu thư Caera từ Thượng huyết tộc Denoir, cha mẹ em nhờ em chuyển những lời chúc tốt đẹp của họ đến chị và huyết tộc nhà chị nếu chúng ta gặp nhau ở trường.”
Tôi khẳng định: “Chắc em là người nhỏ tuổi nhất nhà Thượng huyết tộc Frost nhỉ.”
“Em là Enola,” cô gái tóc vàng kia tự hào nói. “Em đã là một fan hâm mộ của chị kể từ khi những lần đi mạo hiểm trước đó của chị được công khai. Em luôn phấn đấu để một ngày nào đó sẽ trở thành một mạo hiểm giả xuất sắc như chị vậy, thưa Tiểu thư Caera.”
Tôi gật đầu với cô bé. “Vậy thì hẳn là em đã ghi chép kĩ lưỡng khi học lớp này.”
Cô gái nhà Frost, cùng với những học sinh quanh đấy, cau mày với vẻ khó hiểu và bực bội khi tôi đi ngang qua. Cô gái bên phải Enola, kẻ cứ bám dính lấy cô ấy theo kiểu hầu cận đang cố tạo ấn tượng với tôi rằng mình là một người thuộc huyết tộc Redcliff, nhanh chóng cúi đầu chào tôi trước khi hộ tống chủ nhân cô ta ra khỏi lớp.
Những lời thì thầm ngày càng lớn hơn khi các học sinh giờ đây đang cố suy đoán xem mấy lời cuối tôi vừa nói có ý nghĩa gì, nhưng sự chú ý của tôi dồn vào vị giáo sư có đôi mắt vàng đang đứng khoanh tay trên sàn huấn luyện kia.
Anh Grey im lặng, không đoán nổi ý trên gương mặt anh ngay cả khi bọn tôi đang nhìn kiểu khóa mắt với nhau.
Tôi sợ rằng anh ta đã biết điều gì đem tôi đến ngôi trường này. Nhưng còn tệ hơn cả điều đấy, tôi sợ rằng anh không biết mà cứ mặc nhiên cho là như vậy.
“Em xin lỗi vì sự thô lỗ của các bạn cùng lớp,” một giọng nói vang lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.
Người lên tiếng, một thanh niên trẻ gầy gò với làn da màu gỗ mun và đôi mắt nhìn như dùi đâm, len vai qua vài người khác và chìa tay ra. “Em là Valen từ Thượng huyết tộc Ramseyer. Chúng ta chưa bao giờ có vinh hạnh được gặp nhau, nhưng…”
“Tôi có việc với giáo sư của cậu,” tôi ngắt lời, phớt lờ bàn tay đang chìa ra bắt của cậu ta trong khi quét ánh mắt lạnh lùng qua đám đông học sinh. “Và như thầy ấy đã đề cập…lớp học kết thúc rồi.”
(Người dịch: Theo mình nghĩ, nhưng chỗ văn bản gốc của tác giả in nghiêng là các câu nói nhấn mạnh)
Người thừa kế của nhà Ramseyer nghiến chặt quai hàm rồi rụt tay lại trước khi khệnh khạng bước ra ngoài. Những tiếng xì xào bàn tán chỉ lớn dần thêm khi cả lớp làm theo lời tôi nói. Chỉ có cậu học sinh cuối cùng rời khỏi lớp là không nói lời nào, thân hình gầy gò của cậu ta khom người về phía trước khi cố leo lên các bậc cầu thang, ánh mắt dán chặt vào đôi giày của mình.
Tôi vuốt thẳng lại áo sơ mi của mình trong lúc bắt đầu bước xuống thấp để đi về phía anh ấy. Giờ chỉ còn lại hai người chúng tôi, tâm trí tôi bắt đầu chạy đua, cố nghĩ ra những lời tiếp theo để nói nhằm phá vỡ sự căng thẳng này.
(Người dịch: Phòng học nơi này có lẽ được thiết kế theo các giảng đường đại học ở Mỹ, khi mà bục giảng nằm thấp nhất còn các hàng ghế ngồi là các bục cao lên dạng bậc thang hình cong, giống ngồi xe thể thao ở các sân vận động)
Thở dài một hơi, tôi dừng lại giữa đường đang bước xuống và sắp xếp lại câu chữ: “Rất vui được gặp lại anh.”
Lại nữa, tôi nhận được sự im lặng, thay đổi duy nhất trên nét mặt anh ta là một cái nhướng mày kèm vẻ nghi ngờ.
Tôi giơ hai tay lên làm cử chỉ tỏ vẻ xoa dịu đồng thời cũng giơ cho anh ấy xem chiếc nhẫn của mình. “Tôi chỉ đến để nói ‘xin chào’ và bắt chuyện với một người bạn thôi.”
“Và tôi đây lại lo rằng cô đang theo dõi tôi,” anh ấy trả lời với vẻ vô cảm không nao núng của mình.
Tôi nghiêm túc gật đầu. “Ồ phải. Bởi vì tôi khao khát sự hiện diện cộc cằn, hơi đe dọa của anh.”
Có nét co giật thật nhỏ chỗ khóe môi anh. “Tôi không cộc cằn.”
Tôi buông vẻ chế giễu khi ngồi xuống cái ghế gần nhất. “Phải rồi…”
Quay lưng lại với tôi, anh Grey bắt đầu nghịch bảng phím điều khiển của sân tập. Lớp học của gã Kayden cũng có thứ gì đó tương tự thế, nên lẽ ra tôi phải đoán được chuyện gì sắp xảy ra, nhưng—
Một cơn đau nhói giật xuyên qua mông rồi chạy lên lưng, khiến tôi kêu ré lên và nhảy bắn ra khỏi ghế.
Anh Grey cố nhịn cười, cuối cùng cũng bỏ đi thái độ lạnh lùng khi tôi lườm anh ấy. “Tiếc là Regis đang ngủ,” anh nói. “Cậu ta sẽ thích chuyện này đây.”
Tôi xoa xoa vào chỗ mà cổ tự gây đau trên ghế đã giật tôi. “Trẻ con quá…”
Anh ta rất có tài trong việc làm ra vẻ ngượng ngùng bối rối, gãi gãi sau gáy—nhưng vẫn cười như thằng ngốc vậy. “Tôi vừa kết thúc lớp xong. Cô muốn đi dạo chứ? Ta nên nói về những chuyện đã xảy ra.”
Tôi bật lời nạt lại anh ta: “Không”
Rồi thì tôi thở dài. “Ừ thì, tôi cho là nên vậy.”
Sau khi anh ta khóa cửa văn phòng và cất đi một số dụng cụ huấn luyện vứt bừa bãi, chúng tôi rời khỏi tòa nhà này, chậm rãi đi bộ theo hướng đi chung dẫn đến Tòa nhà Windcrest, nơi cả hai chúng tôi đang ở.
“Vậy…” Tôi bắt đầu trước sau một phút im lặng khó xử. “Giáo sư Grey, hở?”
“Ừa. Làm vậy thì…”
“Sẽ khôn ngoan hơn?” Tôi hoàn thành nốt lời giùm anh ấy.
Anh gật đầu cứng nhắc với tôi.
“Đó là một động thái thông minh đấy,” tôi cười nhẹ khẳng định. “Những gì anh đã làm với bọn lính đánh thuê đó trong Khu Tàn Tích…à thì, dù nó là một bí mật mà giờ ai cũng biết đó là anh, nhưng sau phiên xét xử anh thì lũ Thượng Sảnh (High Hall) chẳng hứng thú gì đến việc đuổi theo anh nữa, và bọn Granbehl đã rời khỏi điền trang nhà chúng trong Khu Tàn Tích và quay lại nhà ở vùng Vechor, nơi mà cho đến giờ chúng vẫn khá im hơi lặng tiếng.”
Tốc độ đi của anh Grey khựng lại và lông mày anh nhíu lên. “Cô đã được báo tin kĩ đến phát sợ đấy.”
Tôi nói: “Phải, à thì, tôi có nguồn tin của mình chứ,” nhìn một nhóm học sinh chạy bộ qua.
(Người dịch: Tác giả dùng từ “jog” trong văn bản gốc. Đây là một loại hình thể thao khác hẳn với chạy bộ, nó là dạng “bước đi thật nhanh nhưng luôn có một bàn chân đặt trên mặt đất”)
Các hoạt động liên tục và sự náo nhiệt ở khuôn viên trường luôn vừa thú vị, và theo một kiểu nào đấy, lại vừa mệt mỏi đối với tôi. Tôi đã có những gia sư riêng cho mình từ hồi còn bé, và khi tôi, anh Sevren, và thằng Lauden được giao tiếp với xã hội bên ngoài, thì nó chỉ nhằm tạo lợi ích cho mấy bữa tiệc tối trang trọng tại điền trang của nhà tôi hoặc nhà mấy thượng huyết tộc khác. Mãi sau này, khi tôi đến tuổi thiếu niên, tôi mới được phép đến học viện, và thậm chí chỉ được học có hai khóa thôi. Mặc dù nhiều học sinh ở đây đến từ các nhà thượng huyết tộc, nhưng huyết thống Vritra trong người đã đảm bảo với tôi rằng mình sẽ luôn được đối xử giống một bức tượng thủy tinh hơn là người thật.
Ngay cả khi ở trong Khu Tàn Tích, tôi vẫn luôn được bảo vệ bởi lớp cải trang của Haedrig và sự hiện diện của các cận vệ, hai anh Taegan và Arian. Ở học viện này thì khác, đặc biệt vì cái huyết tộc nhận nuôi tôi cùng với chính các thành tích của bản thân là thứ đã gây ra nhiều sự chú ý mà tôi không hề mong muốn.
“Tiểu thư Caera,” một giọng nói dứt khoát vang lên sau lưng chúng tôi. Cả tôi và anh Grey đều dừng bước rồi quay lại, và từ khóe mắt, tôi nhìn thấy khuôn mặt anh Grey phẳng lì phủ một vẻ trơ trơ vô cảm.
Kẻ đang nói là một pháp sư có mái tóc quá sức kiểu cách và mặc một chiếc áo choàng lòe loẹt. Tôi không nhận ra hắn ta.
Hắn cúi đầu chào nhắc lại: “Thưa Tiểu thư Caera,” Cặp mắt hắn dán chặt vào mắt tôi, chưa hề để ý sự hiện diện của anh Grey. “Thật vinh dự khi cuối cùng cũng được gặp cô. Tôi là Janusz từ Huyết tộc Graeme, giáo sư của—”
“Xin lỗi,” tôi nói bằng một tông giọng lịch sự mà vẫn có thể truyền đạt được sự khước từ của mình. “Tôi e rằng anh vừa làm gián đoạn cuộc trò chuyện của tôi với Giáo sư Grey. Có lẽ chúng ta có thể nói chuyện sau, vào một thời điểm thích hợp hơn.”
Với một cái gật đầu cộc lốc, tôi quay đi khỏi gã đàn ông kia, kẻ trông như thể vừa bị tôi tát.
Tôi quay sang anh Grey, tò mò muốn xem phản ứng của anh ấy ra sao, nhưng gã mạo hiểm giả vô tâm này đã bỏ tôi đi mất tiêu rồi.
Đồ đểu, tôi cau mày nghĩ trước khi đuổi theo anh ta.
Tôi nhận thấy mình lén liếc anh Grey, quan sát một bên gương mặt góc cạnh của anh ấy khi chúng tôi lặng lẽ đi bên nhau. “Tôi xin lỗi nếu có bất kỳ tin đồn nào lan truyền vì anh bị nhìn thấy đi với tôi.”
Anh Grey nói: “Tôi đã không nhận ra rằng cô chỉ đơn thuần xuất hiện thôi cũng thu hút được nhiều sự chú ý đến vậy,” giọng anh chỉ mang chút nét hài hước kiểu trêu chọc. “Thứ lỗi cho tôi vì không biết nó vinh dự đến mức nào.”
“Anh đã được tha thứ,” tôi đáp lại với vẻ hiền triết đạo mạo trước khi bật ra tiếng cười nhỏ khúc khích.
“Có lẽ nếu có vài vụ gì đó kịch tính giữa chúng ta sẽ khiến đám thượng huyết tộc này bị phân tâm khỏi tôi.” Khóe môi anh Grey hơi vểnh lên khi anh lơ đãng nhìn phía trước.
Tôi tỏ vẻ chế giễu. “Anh cứ làm như thể điều duy nhất mà bọn tôi quý giá là mấy câu chuyện nhảm thú vị không bằng.”
Anh Grey trả treo: “Bộ không phải à?”
Tôi lắc đầu. “Tôi sẽ phải giới thiệu anh với Giáo sư Aphelion. Hai người sẽ trở thành bạn bè nhanh thôi vì cả hai đều ghét tầng lớp quý tộc.”
“Bọn tôi đã gặp nhau rồi,” anh Grey lên tiếng trước khi quay sang nhìn tôi. “Nhưng tôi muốn biết thêm về anh ta.”
“Gã Kayden từ Thượng huyết tộc Aphelion là một pháp sư nổi tiếng,” tôi trả lời khi chúng tôi đi tới đoạn giữa Nhà Thờ và cổng dịch chuyển vào Khu Tàn Tích. Khung cổng đang phát ra tiếng năng lượng kêu o o, cho thấy ai đó vừa mới sử dụng nó. “Cái ấn thứ ba của anh ta là regalia, là đứa con trai đầu lòng của dòng họ mình, và phù hợp để trở thành đại lãnh chúa kế tiếp trước khi anh ấy bị thương trong chiến tranh.”
“Anh ấy đã từng tham gia chiến tranh à?”
Anh Grey đi chậm lại, thụt về phía sau để che giấu cảm xúc của mình đằng sau gương mặt vô cảm. Hoặc có thể trước giờ anh ấy đã luôn che giấu cảm xúc bản thân rồi.
Tôi nói: “Đã từng,” không chắc tại sao chuyện này lại làm anh ấy ngạc nhiên, hoặc thậm chí là nếu anh ấy có ngạc nhiên đi nữa. “Có tin đồn là…” tôi chợt nhận ra và để lời mình ngưng lại. “Thực ra, tôi cũng không có quyền lên tiếng về chuyện này. Nhưng mọi người đều biết rằng anh ấy đã bị bắt và bị người Dicathen tra tấn.”
Anh Grey cau mày và dường như chú tâm nhìn khoảng không xa xăm. Tôi không khỏi tự thắc mắc rằng ký ức nào của anh ấy đang hiện lên. Có phải anh ta đã mất người thân trong chiến tranh không?
Tôi hỏi: “Tôi có nói gì nhầm không?”
Anh nói: “Không. Tôi chỉ… đang nghĩ về cuộc chiến đó thôi,”
Tôi khựng lại, cắn môi khi nghĩ về những gì anh Grey đã nói.
Đột nhiên, mọi thứ đều trở nên có lý. Việc anh khăng khăng muốn làm mọi việc một mình và tránh xa những người khác, cách anh dường như tránh dính líu mỗi khi đề cập đến chiến tranh hoặc lục địa Dicathen, và anh ta chẳng bao giờ nói về cuộc sống của mình trước khi bước vào Khu Tàn Tích ra sao…
“Anh đã từng tham gia chiến tranh, phải không?”
Anh Grey sững người trước khi quay về phía tôi, đôi mắt thờ ơ thường ngày của anh giờ trở nên lạnh lùng và sắc bén. “Điều gì làm cho cô nghĩ vậy?”
Tôi lưỡng lự. Điều đó rõ như ban ngày rồi, giờ thì tôi đã liên hệ được các sự việc, nhưng chuyện này cũng có thể là nguồn hứng thú cho người cố vấn của tôi với anh ta. Nhưng tôi không chắc liệu mình có thể—hoặc nên—thừa nhận với anh rằng cô Scythe Seris là người cố vấn của tôi hay không.
“Không sao,” anh nói với một cái lắc đầu dứt khoát. “Chẳng thành vấn đề. Phải, tôi đã từng, nhưng tôi không muốn nói về nó.”
Tôi nói: “Tất nhiên là thế rồi, tôi xin lỗi.”
Anh Grey không phải là người lính duy nhất chịu những vết sẹo trong lòng vì cuộc chiến này. Khi anh từ chối lời mời của gia đình Denoir, tôi đã cho rằng đó là do tính cách cá nhân khó chịu của anh ấy, nhưng bây giờ tôi đã hiểu được rằng anh đang hết sức tránh né bất kỳ tấm lưới chính trị nào được thêu dệt nên trong xã hội Alacrya. Tôi không đẩy chủ đề này đi xa hơn, mặc dù tôi rất tò mò về anh chàng mạo hiểm giả bí ẩn này và quá khứ của anh ấy.
Tuy nhiên, tôi không thể rũ bỏ được những suy nghĩ về cuộc chiến này ra khỏi đầu trong khi bọn tôi im lặng tản bộ. Bản thân cuộc chiến này đã là chủ đề bàn tán thường xuyên giữa các huyết tộc cả thượng lẫn hữu danh, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ chiến đấu chống lại lục địa Dicathen càng không nghĩ về việc điều đó có thể sẽ làm tôi thay đổi thế nào.
Tôi chưa bao giờ khao khát loại vinh quang mà chiến tranh mang lại. Tôi không có hứng thú giết chóc những kẻ chưa bao giờ làm hại tôi, bất kể họ sinh ra ở đâu hay họ thề trung thành với ai.
Và vì những lời dạy của cô Scythe Seris, tôi biết rằng việc Chúa tể Tối cao mở rộng cai trị sang lục địa Dicathen chẳng gì hơn là phục vụ cho bản thân ông ta và nó chẳng mang lại lợi ích cho người dân Alacrya, giới quý tộc hay ai khác. Tôi không thể tưởng tượng được việc bị buộc phải đánh nhau vì một lý do mà tôi không ủng hộ.
Tuy nhiên, nếu cuộc sống của tôi khác đi, nếu cô Scythe Seris không che giấu chuyện tôi đã biểu lộ huyết thống ra ngoài, thì rất có thể tôi đã được huấn luyện để tàn sát và bị thả vào giữa những người Dicathen.
Sau đó thì sao? Liệu tôi có trở về như anh Grey, trầm lặng, lạnh lùng và thường khó đoán không? Hay tôi sẽ trở nên giống Kayden hơn, thu mình vào cảm giác khó chịu và hành động như thể trên đời chẳng còn gì quan trọng nữa?
Tôi buộc mình phải tập trung vào tán cây và tiếng chim hót xung quanh, đẩy mọi ý nghĩ về chiến tranh ra khỏi đầu. Chẳng có ích lợi gì khi nghĩ về tất cả những điều này bây giờ cả.
Cuối cùng khi chúng tôi đến Tòa nhà Windcrest, tôi theo anh Grey vào phòng anh ấy. Khi anh mở cửa cho tôi và tôi nhìn thấy bên trong phòng, tôi không thể nhịn cười được.
Anh nhìn quanh phòng, cau mày. “Cái gì?”
“Xin lỗi, chỉ là phòng anh chính xác như những gì tôi tưởng tượng. Hoàn toàn không có đồ đạc cá nhân hoặc vật dụng tiện nghi thông thường. Có vẻ như anh đã sẵn sàng để rời đi bất cứ khi nào bị để ý.”
Anh Grey nhìn tôi với một cái nhướng mày. “Thật là thô lỗ. Vậy phòng cô trông thế nào? Cô có mang hết cả bộ sưu tập thú nhồi bông của mình theo không?
Tôi há hốc miệng nhìn anh ta, rồi nheo mắt lại và khoanh tay tỏ vẻ phòng thủ. “Tôi muốn cho anh biết rằng tôi chỉ mang theo có một con thôi, và sẽ là sự xúc phạm nếu gọi cậu ta đơn thuần là ‘thú nhồi bông’ nhất là khi xét đến việc cậu ta trông hung dữ như thế nào.”
Vẻ ngoài băng giá của anh ấy nứt ra chỉ trong giây lát, để lộ ra một nụ cười tuy ngắn ngủi nhưng rạng rỡ khiến tôi nhớ lại khoảng thời gian của bọn tôi trong Khu tàn Tích. Mọi chuyện sẽ luôn dễ dàng hơn khi ta trừ đi những phiền nhiễu từ cuộc sống “bình thường”.
Tự kéo mình đến ngồi một bên ở bàn cờ Sovereigns Quarrel, tôi đọc dòng chữ khắc trên bàn cờ và lướt ngón tay dọc theo một trong mấy con cờ bằng đá màu đỏ. “Tôi thích con cờ Hercross có màu đỏ pha xám như này,” tôi lơ đãng nói. “Nó nổi bật hơn con cờ màu đen pha trắng giản dị mà tôi có trên bàn cờ của mình.”
Không cần nói trước mào đầu gì cả, anh Grey rút một vài vật phẩm từ kho lưu trữ không gian ngoại chiều của mình. “Đã đến lúc tôi trả lại những thứ này.”
Anh ấy chìa con dao găm lưỡi trắng của anh trai tôi ra, phần chuôi cầm hướng về phía tôi. Tấm mề đay gia huy của nhà Denoir treo lủng lẳng trên đó, bắt sáng khi nó chầm chậm xoay tròn.
Tôi đã chống lại sự thôi thúc lần theo vị trí của anh Grey bằng cách sử dụng cái mề đay này sau khi anh ấy được thả khỏi tòa án Thượng Sảnh. Ngay cả khi cha mẹ và người cố vấn của tôi nhất quyết yêu cầu tôi làm gián điệp cho họ, tôi vẫn không kích hoạt chức năng theo dõi. Tôi muốn giành được lòng tin của người đàn ông này, và bám theo anh ta bằng phép thuật có vẻ là cách tồi để làm thế.
Tuy nhiên, có một sự thoải mái nhất định khi biết rằng tôi có thể tìm được anh ấy bất cứ khi nào nếu tôi thực sự cần. Ý nghĩ về việc từ bỏ khả năng đó khiến tôi không yên.
Tôi nói: “Giữ lấy nó đi,” giọng hơi run run. “Anh Sevren sẽ rất vui nếu biết con dao găm của mình tiếp tục được sử dụng trong Khu Tàn Tích.”
“Và cô không muốn hy sinh thứ sức mạnh sẽ giúp cô theo dõi tôi nếu cần,” anh ấy chèn thêm lời. Câu cú chẳng có vẻ tàn nhẫn hay tức giận gì, chỉ là đang nêu lên chuyện-thực-tế mà thôi.
(Nguyên văn: ““And you don’t want to sacrifice your power to track me down if necessary,” Từ ‘power’ ở đây có thể hiểu thành hai nghĩa. Nếu dịch như phía trên là ‘thứ sức mạnh’ thì ám chỉ rằng Art đã biết cái mề đay gắn vào gia huy của Denoir sẽ giúp Ceara bám theo dấu vết của Art, và ta thực sự không rõ liệu Art có biết đang bị theo đuôi hay chỉ suy đoán. Còn nếu dịch ‘nguồn quyền lực’ thì ý Art là con dao và mề đay là cái cớ để Ceara đi theo Art để theo dõi và dùng ảnh hưởng để can thiệp hỗ trợ cho Art)
“Đó không phải là ý tôi—”
“Tôi đã làm mất cái áo choàng của anh cô rồi,” anh ngắt lời. “Nếu con dao găm này là mọi thứ cô còn có để nhớ về anh ấy, thì cô nên giữ nó. Còn về chiếc mề đay, tôi không cần đến sự bảo vệ của Thượng huyết tộc Denoir đâu.”
Cổ họng tôi nghẹn lại khi nghĩ đến anh Sevren. Lão Corbett và mụ Lenora đã xác định rằng anh ấy hẳn đã chết và chọn tiếp tục tiến lên từ trước khi tôi được anh Grey xác nhận, nhưng tôi đã luôn nuôi hy vọng. Nhìn thấy anh Grey cầm con dao găm này và mặc chiếc áo choàng màu xanh mòng két mà anh Sevren vốn ưu thích đã làm tiêu tan niềm hy vọng đó, nhưng chuyện này không mang lại một cái kết thực sự nào.
“Anh nói đúng,” tôi nói sau khi hít thở một hơi thật đều. “Cảm ơn anh.”
Phần tay cầm nhám bằng bạc sờ vào mát lạnh. Tôi ấn ngón tay vào các đường rãnh chống trượt chỗ đằng chuôi, nhưng các rãnh thì quá to với tôi. Dựng dao thẳng lên và rút vỏ ra để kiểm tra phần lưỡi, hơi thở tôi nghẹn lại trong phổi. Ở chỗ gốc lưỡi dao gần chuôi có vẽ một biểu tượng: một hình lục giác với ba đường thẳng song song nhau được khắc bên trong.
Anh Grey hỏi: “Có chuyện gì vậy?” nghiền ngẫm vẻ mặt tôi thật cẩn thận khi anh ấy ngồi xuống cái ghế đối diện tôi.
“Không có gì, chỉ là…” Trượt vỏ bao xuống, tôi cất cả con dao găm lẫn cái mề đay vào chiếc nhẫn ngoại chiều mà mình mới mua. “Trước đây, trong căn phòng gương, khi tôi vẫn còn là…”
“Haedrig?” anh Grey hỏi lúc tôi đang ngập ngừng.
“Phải. Tôi đã nói với anh rằng tôi có nghiên cứu về aether, một chút thôi.” Anh Grey gật đầu trong lúc ngồi chúi người tới trước. “Chủ yếu người nghiên cứu về aether là anh Sevren. Đó là lý do có cái huy hiệu này: đây là một cổ tự có nghĩa là aether. Ba dấu ngang là thời gian, không gian và sự sống, còn hình lục giác là biểu tượng của kết nối, ràng buộc và tích tụ. Anh ấy đã dùng nó như một kiểu… chữ ký vậy, tôi nghĩ là thế. Nó là một thứ gì đó mà anh ta bắt đầu dùng từ khi còn bé, đánh dấu mọi thứ bằng biểu tượng aether này để ban cho chúng ‘sức mạnh’. Kiểu như anh ta bị từ này ám ảnh vậy.”
“Tôi hiểu rồi.” Sự chú ý của anh Grey đeo bám chỗ chiếc nhẫn mà tôi cất con dao găm. “Tôi đã không nhận ra đấy. Tôi chưa từng thấy cái cổ tự đó trước đây khi xài con dao.”
Tôi xoay chiếc nhẫn quanh ngón tay mình khi nhớ lại những cuộc trò chuyện sôi nổi với anh Sevren về phép thuật và Khu Tàn Tích. “Anh ấy nghĩ rằng có nhiều điều về Khu Tàn Tích hơn những gì các Chúa tể đã nói với chúng tôi. Rằng bằng cách tiến sâu vào, ta có thể học cách thực hiện giống như những gì họ đã làm…thao túng cấu trúc của thực tại thông qua aether.”
Anh Grey bắt đầu nghịch bàn cờ, di chuyển con shield đứng giữa đội hình tới trước. “Có phải đó là những gì cô nghĩ không?”
Tôi không chắc liệu anh ấy muốn chơi cờ với tôi hay chỉ đang ngọ nguậy nghịch cho vui, nhưng tôi đã phản công bằng cách lấy một con caster đi dọc theo mép phải bàn cờ để dọa bất kỳ quân nào dụ nó rời hàng ngũ. “Chà, rồi thì tôi gặp anh trong Khu Tàn Tích, và anh lại dùng được aether nữa, vì vậy…”
Anh Grey thản nhiên di chuyển con shield thứ hai tới để hỗ trợ con shield đầu.
Tôi vén lọn tóc xanh ra sau tai trong khi cử một con caster khác đi dọc theo cạnh trái bàn cờ để buộc con sentry của anh ấy đang ở giữa bàn cờ phải lùi xuống.
Chìa khóa dẫn đến một chiến thắng thực sự trong cái trò Sovereigns Quarrel này là đảm bảo một đường đi xuyên qua bàn cờ. Điều này đòi hỏi phải dự liệu trước, nhưng cũng cần sự sáng tạo nữa. Đây là một trò chơi chậm và thận trọng. Ngoài ra, bằng cách chỉ tập trung vào tiêu diệt mỗi con Sentry của đối thủ thôi, thì có thể khiến kết thúc trò chơi nhanh chóng, nhưng thường sẽ khiến cho cả hai đấu thủ đều không hài lòng.
“Cả hai ta đều biết việc cô ở đây không phải là ngẫu nhiên,” anh Grey nói khi đi nước cờ tiếp theo.
“Phải,” tôi thừa nhận, cân nhắc nước đi—và cả lời lẽ nữa—một cách cẩn thận. “Nó không phải là sự ngẫu nhiên.”
Quyết định rằng cần thiết có một nước đi táo bạo, tôi chuyển một con striker vào giữa bàn cờ. “Khi anh không nhào tới ôm chân cha mẹ nuôi tôi sau phiên tòa, họ đã thu xếp tôi vào vị trí hỗ trợ cho Giáo sư Aphelion để theo dõi anh và…thu phục anh, nếu tôi làm được thế. Người cố vấn của tôi”—tôi đã kìm cái tên của cô Scythe Seris lại không nói, cảm thấy do dự không muốn tiết lộ mối liên hệ đó—“đã yêu cầu tôi để mắt đến anh, để ý riêng luôn.”
Sự tập trung của anh Grey không hề rời khỏi bàn cờ. Anh ấy chẳng nao núng, cau mày hay chớp mắt gì. Chúng tôi lần lượt đi vài nước cờ trước khi anh nói tiếp.
“Tôi đoán là mình khá nổi tiếng.”
Tôi bĩu môi và nhìn anh ta chằm chằm với vẻ giận dữ. “Anh là một kẻ khác thường mà dường như chẳng ai biết phải làm gì cả, và do sự liều lĩnh của chính mình, mà giờ tôi bị xiềng chung vào trách nhiệm phải theo dõi anh đấy.”
Anh Grey chớp chớp mắt ngạc nhiên, tôi đáp lại bằng một tràng cười lớn thật tươi. “Tôi nói đùa thôi… ít nhất là một phần. Tôi nghĩ việc ép tôi làm trợ lý cho Giáo sư Aphelion cũng là cách cha mẹ tôi trừng phạt vì tội lẻn ra ngoài.”
Chàng mạo hiểm giả bí ẩn này gãi mái tóc vàng lúa mì của mình với vẻ khó chịu, và mắt anh mất tập trung ngay tức thì.
“Ồ, vậy là cậu chọn ngay lúc này để thức dậy sao,” anh ta nói một cách cay cú.
(Nguyên văn: “Oh, so you choose right now to wake up,” Câu này có hai nghĩa, một nghĩa như mình dịch ở trên là Grey nói với Regis. Còn ở nghĩa thứ hai liên quan đến phrasal verb ‘wake up’. Theo từ điển Longman Dictionary of Contemporary English thì cụm này còn một nghĩa là “bắt đầu lắng nghe hay chú tâm vào thứ gì đó”. Vì thế Caera tưởng Grey đang nói với mình nên sẽ hiểu thành nghĩa: “Ồ, vậy là cô chọn ngay lúc này để chú ý tới tôi sao.” Cụm từ “tới tôi” phải tự hiểu theo tình huống đang nói)
Tôi nhướn một bên lông mày với anh, không hiểu ý anh cho đến một lúc sau khi Regis trong hình dạng chú cún nhỏ bốc lửa nhảy ra khỏi người anh ấy từ bên hông và bị vấp té xuống đất.
“Lại nữa à?” Tôi hỏi khi cậu ta quay tròn, cái đuôi bốc lửa bé tý xíu đang ngoắc ngoắc. “Có phải chủ nhân của cậu đã đối xử tệ với cậu không?”
Chú cún này ngồi phịch mông xuống và nhìn anh Grey chằm chằm, mõm cậu ta méo xệch đi đầy vẻ trịch thượng. “À phải, tình trạng hiện tại của tôi là do sự cẩu thả thô thiển khó chấp nhận của hắn đấy.”
Tôi cười khẩy, cúi xuống xoa đầu cậu ấy. “Tôi rất tiếc. Cậu trông vĩ đại hơn rất nhiều khi ở kích thước đầy đủ.”
Bộ ngực đầy lông của Regis ưỡn ra. “Tôi biết mà, phải không?”
Tôi quay lại với anh Grey, vốn đang nhìn chằm chằm vào chú sói bóng tối theo cách mà anh ấy hay làm khi họ giao tiếp bằng tâm trí. “Thật thô lỗ khi loại khách ra khỏi cuộc trò chuyện, hai người có biết không?”
Anh Grey nhăn mặt và gãi gáy. “Tôi chỉ đang trao đổi tin tức với cậu ta thôi. Cậu ấy đã bất tỉnh được một lúc rồi.”
Tôi chờ anh Grey nói gì khác, để tiếp tục cuộc trò chuyện trước đó của chúng tôi—đặt câu hỏi cho tôi, bảo tôi rời đi, bất cứ điều gì—nhưng anh ấy vẫn giữ im lặng. Chán ván cờ này rồi, nên tôi quyết định rằng một chiến thắng thực sự gần như không xảy ra trong hôm nay. Sử dụng một con caster mà tôi đã để cho bị cô lập gần pháo đài của anh ta, tôi diệt một con shield bị mắc kẹt và đứng chặn trước con sentry của anh ta cách một vài bước di chuyển.
“Cô có định chấp nhận làm những gì bọn nhà Denoir và người cố vấn Scythe bí ẩn này yêu cầu không?” cuối cùng anh ấy cũng lên tiếng, dịch chuyển con sentry tới trước một ô.
Tôi cảm thấy máu chạy dồn lên mặt. Đây chính xác là điều mà tôi lo lắng nhất: rằng, ngay cả sau tất cả những gì chúng tôi đã trải qua cùng nhau trong Khu Tàn Tích, anh ấy vẫn chưa tin tưởng tôi.
“Nếu anh nghĩ rằng tôi sẽ theo dõi anh ngay cả khi đã báo với anh rằng tôi được cử đến, thì ai nào đó trong hai ta không xứng được rèn giũa tâm trí mấy đứa Alacrya trẻ tuổi, mặc dù tôi không chắc liệu người đấy là anh hay tôi nữa.”
Anh hỏi: “Vậy tại sao cô lại ở đây cơ chứ?” ánh nhìn kiên định của anh ta ghim chặt tôi vào ghế.
Câu hỏi lẽ ra không nên làm tôi bất ngờ, thế mà tôi vẫn vất vả nghĩ câu trả lời.
Sự thật là tôi không thể lay chuyển nổi cảm giác chắc chắn trong lòng mình rằng không biết bằng cách nào nhưng anh Grey là chìa khóa mở ra những bí mật của Khu Tàn Tích. Anh ta là một người bí ẩn, một kẻ chẳng giống bất kỳ ai tôi từng gặp trước đây, và tôi không khỏi bị thu hút bởi anh ấy. Giờ đây khi đang ngồi đối diện với anh, cảm thấy sức nặng từ sự chú ý của anh đè nặng lên tôi, tôi biết thật là ngốc khi gọi tình cảm của mình dành cho anh là sự lãng mạn. Nó là vẻ mê hoặc, và là một thứ mà tôi biết sẽ nguy hiểm cho cả hai chúng tôi.
Tôi muốn xem anh ấy sẽ đạt được những gì. Không phải để đắm mình trong ánh hào quang phản chiếu ra từ những thành tựu của anh ấy, mà để là một phần của bất kỳ sự thay đổi nào do anh rèn nên cho thế giới này, để có sức mạnh khiến tiếng nói của tôi được lắng nghe.
Cầm con caster lên, tôi thực hiện nước đi cuối.
“Bởi vì tôi tin anh, Grey à. Không có nhiều người trong cuộc đời này mà tôi có thể nói như vậy, nhưng tôi tin anh và vẫn hy vọng mình giành được sự tin tưởng từ anh.”
Rồi thì ánh mắt anh và tôi chạm nhau. Trong giây lát, lớp mặt nạ làm từ vẻ cô độc của anh rơi ra. Tôi nhìn thấy sự ngạc nhiên và nghi ngờ trên hàng lông mày của anh, vẻ tán thưởng dành cho tôi ở đôi môi cong lên của anh, sự thắc mắc và sợ hãi trong mắt anh… Khuôn mặt anh đang mang cả một thế giới cảm xúc đầy mâu thuẫn, vẻ biểu cảm ấy chỉ hiện ra trong một nhịp thôi, và theo sau đấy khi lớp mặt nạ kia lại được đeo lên, thì tôi đã hiểu.
Chẳng ai có thể chịu được sức nặng từ tất cả những cảm giác mâu thuẫn đó cả đời đâu, và bởi vậy anh ấy đã chôn vùi chúng.
“Tốt,” anh nói chắc nịch, mắt nhìn vào bàn trò chơi thay vì nhìn tôi. “Bởi vì những người đáng tin cậy rất hiếm, và tôi cũng muốn mình có thể tin tưởng cô.”
Như thể từ nãy đến giờ chúng tôi chẳng nói gì cấp bách hơn chuyện mưa nắng, anh Grey chộp lấy một con striker và lướt nó qua bàn cờ, xuyên qua một lỗ hổng ở hàng phòng ngự mà tôi không để ý, và gõ vào con sentry của tôi. Quân cờ của tôi đổ ngang trên bàn cờ kêu lách cách.
Tôi há hốc mồm nhìn bàn cờ. Mặc dù anh Grey đã vô tình đánh bại tôi khi chúng tôi chơi cờ trong Khu Tàn Tích, nhưng lần đó chỉ vì tôi tham, quá tập trung tìm một trận thắng đậm. Lần này thì anh ta đã giăng mồi và gài bẫy, rồi đợi tôi sa vào đó.
Anh Grey tựa lưng ra ghế và khoanh tay lại. “Chúng ta sẽ tiếp tục để bọn Denoir nghĩ rằng cô đang làm những gì chúng muốn. Gửi báo cáo, kể cho tụi nó nghe bất cứ điều gì cô muốn.”
Tôi rời mắt khỏi bàn cờ, nơi tôi đang mải mê tìm cách gỡ nốt vài nước cuối. “Cái gì? Anh chắc chứ?”
Anh chàng mạo hiểm giả có đôi mắt vàng này chỉ gật đầu. “Cách chắc cú nhất để thua một cuộc chiến là có một tên truyền tin phản bội.”
Regis nhìn chủ nhân mình và lắc lắc cái đầu nho nhỏ. “Hắn ta nói mấy chuyện đáng sợ như vậy mà mặt ít cảm xúc lắm…”
“Chà, giờ thì cả lũ chúng ta đều chung xuồng và đã đồng ý tin tưởng lẫn nhau…” Anh Grey nhoài người về trước và chống khuỷu tay lên bàn, có tia lửa rực cháy trong đôi mắt màu vàng mật ong của anh ấy. “Liệu cô háo hức muốn giúp tôi chôm một cổ vật hỏng đến mức nào ấy nhỉ?”
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
- 1. Tóm tắt: Sau giờ dạy, Grey và Caera tâm sự với nhau trong phòng…
- 2. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
- 3. Ver.1: August-1st-2023; ver.2: Oct-5th;