Số Phận khó tránh
Tên gốc: "Chapter 473: Beckoning Fates"
Những năm tháng thơ ấu trôi qua mà tôi chẳng buồn để ý, cuộc đời tôi theo kiểu tự động tiếp diễn trong khi tâm trí tôi tập trung vào vấn đề cục keystone và những người đồng đội mất tích của mình.
Trong cái hiện thực khác hẳn này do cục keystone tạo ra, thì ngay cả những thay đổi nhỏ cũng giống kiểu vo nắm tuyết bỗng hóa quả bóng tuyết khổng lồ, là thứ biến thay đổi nhỏ thành một cuộc sống hoàn toàn mới. Nhưng khi cái cuộc sống mô phỏng này ngày càng xa rời hiện thực—hoặc có lẽ, khi con người tôi đang lớn lên trong cục keystone trở nên ngày càng xa rời con người thật trước giờ của mình—thì phần tâm trí nhận thức được các sự kiện bên ngoài khối keystone của tôi dường như đi ngủ mất, khiến tôi quên đi mục đích của mình và thậm chí quên cả việc tôi đang sống trong một cuộc đời giả được mô phỏng lại.
Ký ức về khoảng thời gian tôi lớn lên ở pháo đài Taegrin Caelum lại nổi lên trong suy nghĩ. Thật khó để phân tích mọi thứ; tôi nhớ về nó rất rõ, nhưng con người tôi đã trở thành trong hoàn cảnh đấy dường như khác xa với con người thật đến mức giống như tôi đã ở trong giấc mơ của kẻ khác. Nhưng tôi tự hỏi, kịch bản đó đến từ đâu? Có phải vùng đất ảo trong cục keystone chỉ đang sáng tạo ra những phản ứng cho các hành động của tôi hay là bằng cách nào đấy Số Phận có liên quan đến chuyện này? Liệu khối keystone có biết được chuyện gì thực sự đã xảy ra—hoặc sẽ xảy ra trong tương lai không? Tôi đã suy nghĩ về aether và Số Phận, rồi biết rằng mình hoàn toàn không thể coi thường mấy chuyện này được.
Bà Trưởng lão Rinia có thể đã tìm kiếm xuyên qua các dòng thời gian và sự kiện có thể xảy ra bằng cách dùng phép thuật của bà ấy. Chắc chắn người djinn cũng có thể làm điều tương tự, với khả năng kiểm soát aether cao cấp hơn, bao gồm cả nhánh aevum. Tuy nhiên, nếu so sánh về cơ chế hoạt động của mỗi khối keystone trước đây, những thế giới và dòng thời gian đang diễn ra này dường như phức tạp đến không tưởng. Vậy để nhận được sự thấu hiểu sâu sắc về Số Phận có đòi hỏi phải xem từng thay đổi nhỏ trong tất cả những hiện thực kia diễn ra như thế nào không?
Tôi cảm thấy bụng dạ quặn thắt khi tự hỏi liệu mình phải sống lại cuộc đời bị hoán đổi nhiều vị trí khác nhau này tới bao nhiêu lần nữa để nhận được sự thấu hiểu sâu sắc đây, và ý nghĩ căng thẳng này dẫn tôi đến một suy nghĩ đáng lo ngại khác: Tôi đã ở đây được bao lâu rồi?
Nếu thế giới trong cục keystone này chuyển động cùng khoảng thời gian với ngoài đời thực, thì tôi đã ở bên trong này hàng chục năm rồi. Tôi buộc phải tin rằng thời gian tiêu tốn trong khối keystone không cân đối kiểu một-một với thế giới bên ngoài. Thời gian dường như không chuyển động với tốc độ đều đặn trong khối keystone này, nó trôi qua với tốc độ đáng kinh ngạc khi tôi không tập trung vào thế giới mà nó đang bày ra. Nếu không còn gì khác, điều đó cho thấy rằng thời gian có tính chủ quan cao, thậm chí có thể hoàn toàn chỉ là ảo ảnh.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu thật ra nó là ảo ảnh chứ? Tôi giật mình nhìn thấy cảnh đứa trẻ mới biết đi của mình đang lật qua các trang sách của cuốn Bách khoa Toàn thư về Điều khiển Mana. Nhìn quanh với vẻ bối rối—cảm giác như thể tôi mới được sinh ra cách đây vài phút—tôi cố rút mình ra khỏi cuộc sống này và cứ để nó diễn ra trước mắt.
Dường như sự phấn khích của tôi đã trói buộc bản thân vào khoảng khắc này. Tôi nhắm mắt lại, tập trung ngắt kết nối với chính mình ở đây. Dường như có thứ gì đó giật mạnh chỗ xương ức, giống như có một lưỡi câu cắm vào ngực và ai đó đang kéo nó. Mắt bừng mở và tôi nhìn quanh, tự hỏi cảm giác đó có thể là gì, nhưng tôi đã nhìn và chẳng cảm thấy gì rõ ràng cả.
Nhận ra mình đang để bản thân quá lo lắng và kích động, tôi ép cơ thể nhỏ bé của mình hít vào một hơi thật sâu. Mẹ bước vào phòng, huyên thuyên về việc tôi luôn nhìn chằm chằm vào mấy cuốn sách đó và hành động này thật dễ thương làm sao, và thời gian bắt đầu trôi đi khỏi tôi.
Trong chốc lát, tôi tỉnh dậy, lúc này chúng tôi đã đi lên con đường núi dẫn đến ổ phục kích. Mọi chuyện diễn ra như trong cuộc sống thật và đột nhiên tôi đã ở bên bà Sylvia. Mặc dù tôi có những ý tưởng về việc thời gian mình ở với bà ấy có thể diễn ra khác đi như thế nào, nhưng tôi vẫn tránh thay đổi bất kỳ điều gì, dù là chi tiết nhỏ nhất, để kiểm tra lý thuyết hiện tại của mình.
Thời gian của tôi với bà ấy đã hết, và rồi cuộc đời tôi khi còn là một cậu bé ở vùng Elenoir đang trôi qua rất nhanh. Trước khi kịp nhận ra điều này, tôi đã gặp lại gia đình mình, và rồi tôi và cô Jasmine cùng nhau phiêu lưu ở vùng Beast Glades. Thời gian tôi ở Xyrus bắt đầu, dẫn đến chuyến đi tới Hầm mộ Góa phụ, cuộc tấn công vào Học viện Xyrus và quá trình đào tạo của tôi ở Elenoir. Cuộc chiến đấy đã kết thúc, với đỉnh điểm là trận chiến của tôi chống lại Nico.
(Nguyên văn: “the attack on Xyrus Academy, and my training in Elenoir.” Hình như tác giả viết nhầm, lẽ ra phải là “quá trình đào tạo của tôi ở Epheotus” mới đúng)
Khi cơ thể tôi bắt đầu suy yếu do lạm dụng ý chí thú của bà Sylvia và sự hy sinh của bé Sylvie sắp lờ mờ xảy đến, thì tôi nhận ra một điều khác.
Tập trung vào thời điểm hiện tại, tôi cố nhập vào lại cơ thể mình và kiểm soát tình hình lúc này, biết rõ mình đang muốn thay đổi điều gì.
Chỉ có điều, tôi không thể làm được.
Giờ đây thời gian thậm chí còn trôi qua nhanh hơn nữa, với cái chết của bé Sylvie, lần đầu tôi vô tình đi vào Khu Tàn Tích, và rồi thời gian tôi ở Alacrya đều trôi qua chỉ trong cùng một nhịp thở. Đột nhiên, tôi đang tạm biệt nhỏ Ellie, nói dối con bé về việc mình sẽ ở đâu khi truy cập vào khối keystone thứ tư này, còn tôi, bé Sylvie, và Regis lại kích hoạt khối keystone rồi bước vào nó thêm lần nữa.
Tôi chờ đợi trong bóng tối, nín thở và bối rối về những gì vừa xảy ra xong. Lại nữa, ánh sáng ở đằng xa. Lại nữa, mấy lời kia tuôn ra: “Xin chúc mừng ông bà, là một bé trai khỏe mạnh.”
Đầu óc tôi trống rỗng hồi lâu. Thời gian không trôi khỏi tôi và bắt đầu vòng lặp lần nữa, nhưng tôi cảm thấy cơn sốc bất ngờ kiểm soát hết khả năng cử động của mình, và thay vì đấu tranh với nó, tôi chỉ đơn giản cứ để mình như vậy thôi.
Tôi đã nghĩ, có lẽ rằng, bài học ở nơi này là một điều gì đó sáo rỗng, chẳng hạn mấy bài học kiểu như cuộc đời tôi đã diễn ra đúng như cách nó phải diễn ra hay kiểu như tôi không thể thay đổi quá khứ. Tôi chắc chắn không mong mình sẽ mất kiểm soát và bị cuốn theo cái cuộc đời cứ lặp đi lặp lại y chang như nó vốn vậy, rồi không thể thực thi ý chí của mình lên nó được.
Giống như bị cuốn vào một dòng sông chảy xiết à, tôi băn khoăn nghĩ ngợi sau khi cơn sốc của mình dần lắng xuống. Nhưng ý nghĩa của mấy chuyện này là gì chứ? Làm thế nào mà mấy chuyện này lại dẫn đến sự thấu hiểu sâu sắc về Số Phận được?
Tôi vật vã tìm hiểu xem điểm dữ liệu mới này phù hợp thế nào với các lý thuyết trước đây của mình. Rõ ràng, nó phá tan suy nghĩ đơn giản là chẳng thay đổi được bất cứ điều gì cả. Trên thực tế, hiệu ứng kiểu xoáy nước này gợi ý điều ngược lại: rằng tôi phải khám phá nhiều cơ hội ở kiếp sống này—hoặc ở nhiều kiếp sống khác—để có được sự thấu hiểu sâu sắc về khía cạnh Số Phận.
(Người dịch: “hiệu ứng kiểu xoáy nước” là ám chỉ việc tâm trí Art bị cuốn vào mấy kiếp đời này làm quên đi tư duy thật của bản thân)
Tôi đã lăn lộn với ý tưởng này khá lâu trong khối keystone nhưng không đạt được sự thấu hiểu sâu sắc nào mới mẻ. Cuối cùng, tôi quay lưng với nó, một lần nữa ngẫm nghĩ về khoảnh khắc ở cuộc sống vội vã trước đây. Khi tôi tiến lại gần thời điểm bé Sylvie hy sinh bản thân, tôi chợt nảy ra một ý nghĩ hoang đường. Làm sao tôi tồn tại được trên đời này nếu bé Sylvie không hy sinh bản thân vì tôi, chịu tách bản thể của mình ra để bị lôi đi khắp vũ trụ, nơi cô bé theo dõi cuộc sống của tôi khi là nhân dạng Grey cơ chứ? Bởi vì, nếu cô bé không làm vậy, làm sao bé kéo được tôi tách khỏi nỗ lực bị tên Agrona tái sinh rồi thay vào đấy bé đặt tôi vô cơ thể Arthur này?
Tôi nhìn quanh, tìm kiếm cái bóng hiện ra như ma của bé Sylvie mà tôi biết chắc hẳn đang theo dõi mình. Sau khi bé Sylvie trải nghiệm cuộc sống của tôi với nhân dạng là Grey, cô bé đã theo linh hồn tôi xuyên qua vũ trụ khi nó bị tên Agrona kéo đến thế giới này. Vào phút cuối, cô bé đã đẩy tôi sang một bên và đưa tôi đến với gia đình Leywin. Và đó là nơi kiếp sống mô phỏng này của tôi bắt đầu.
Đó là một nghịch lý. Mặc dù các kiếp sống do khối keystone này tạo nên luôn bắt đầu từ đoạn tôi sinh ra, nhưng trên thực tế, cuộc sống của chính tôi đã bắt đầu từ rất lâu trước đó, với việc tôi sinh ra bằng cái tên Grey trên Trái đất. Tôi bám chặt vào sự thật đó. Sự hiện diện của một nghịch lý tiềm ẩn này là một điểm dữ liệu, là một thiếu sót trong hệ thống của khối keystone này, thứ mà tôi có thể xác định và loại suy các khả năng thông tin về những điều có thể xảy ra từ chỗ này.
‘Con cho rằng, ở nơi này, sự hiện diện của mình lúc ba sinh ra—và cả mọi thứ con đã làm trước khi ba sinh ra—giống như một điểm cố định vậy,’ một giọng nói bị méo tiếng vang lên. Tôi quay cái đầu to quá khổ trên cái cổ vẫn chưa đỡ được của mình lại, nhìn chằm chằm vào một bên nệm phủ đầy rơm để thấy phiên bản bé Sylvie trẻ trung, như bóng mờ hơi xuyên thấu mà mình đã gặp trước đây. ‘Ba không thể thay đổi thứ gì đó đã được neo định sẵn từ trước khi ba đến.’
Ta đang tìm con, tôi nói, bắt gặp đôi mắt hoàng kim trong suốt của cô bé.
Cô bé trả lời: ‘Con biết.’
Ba có một ý tưởng, tôi nghĩ, theo bản năng tự nhét một nắm tay mũm mĩm vào miệng mình. Con giúp ba chút việc được không?
‘Trong bối cảnh kiếp sống hiện tại đang diễn ra, con chỉ vừa mới chứng kiến ba Grey lớn lên từ tuổi thơ tuyệt vọng đến lúc chán nản vương quyền. Rồi thì con đã vượt qua một khoảng không rộng mở vô định xuyên thời gian và giữa các thế giới để ngăn gã Agrona giành lấy ba,’ cô bé chuyển suy nghĩ vào đầu tôi theo kiểu ngồi thuật lại thực tế. ‘Ba Arthur à, con đã hy sinh mọi thứ vì ba rồi, và con sẽ làm lại điều đó lần nữa. Và lần nữa. Cần bao nhiêu cũng làm. Vậy nên, vâng. Dĩ nhiên là con sẽ giúp ba. Chỉ cần nói cho con biết ba cần gì thôi.’
Tôi lặng lẽ tập hợp suy nghĩ của mình trước khi truyền chúng tới cho cô bé. Con là một phần của bé Sylvie. Trước đây con tự gọi mình là hình phản chiếu của bé Sylvie vì ba hiểu hiện lúc này cô bé đang tồn tại, đúng không?
‘Chính xác là thế,’ cô bé xác nhận, tò mò nhìn tôi.
Nhưng ở đây cũng còn một phần khác của bé Sylvie, tôi tiếp tục nói. Là tâm trí thật có ý thức của cô bé ở thế giới bên ngoài. Ngoại trừ việc cô bé ấy… đang ngủ, cả cô bé ấy và Regis nữa.
‘Đúng thế.’
Khuôn mặt trẻ thơ của tôi nhăn lại vì vẻ tập trung. Tâm trí cô bé ấy vẫn chưa tỉnh giấc. Tôi nghĩ có lẽ đó là vì chẳng còn thời gian và chỗ chứa để cô bé tỉnh dậy trong khối keystone này. Ngay cả trong những kiếp sống mà tôi gắn bó với cô bé, thì phiên bản bé Sylvie trong mấy kiếp sống này vẫn giữ nguyên tính cách của riêng mình, phù hợp với con người bé Sylvie trong khoảng thời gian này thôi, bé không có ký ức về cuộc sống của chúng tôi ở bên ngoài khối keystone này. Những thứ này không còn chỗ cho bé Sylvie của tôi, bé Sylvie hàng thật được thức dậy.
Khuôn mặt như bóng ma nhìn tôi đầy vẻ háo hức.
Nhưng con đã luôn là một mẩu của cô bé ấy rồi. Và trong vài năm nữa, con sẽ bị cuốn vào quả trứng của chính mình và tái sinh thành phiên bản cô bé Sylvie đấy.
‘Cũng đúng thế.’
Nếu con…gắn chính mình, bằng cách nào đó, với tâm trí bé Sylvie—bé Sylvie thật ấy—thì có lẽ cô bé sẽ thức dậy được và hành động thông qua con, và rồi lại được sinh ra thành chính cô bé ấy.
Có một khoảng dừng dài và tôi phải tập trung hết sức để giữ cho tâm trí cùng cơ thể sơ sinh của mình tỉnh táo và tập trung vào thời điểm lúc này.
Cuối cùng cô bé hỏi: ‘Làm cách nào đây?’
Ba thực sự không biết làm cách nào, nhưng ba tin rằng việc đánh thức bé Sylvie và Regis là điều cần thiết để đạt được tiến triển trong khối keystone này. Họ đại diện cho các khía cạnh khác nhau của aether mà, cùng với ba, đã tạo nên sự thấu hiểu sâu sắc hoàn thiện hơn về các nhánh spacium, vivum và aevum thành một tổng thể. Ba hy vọng rằng, với vai trò là những ý thức đến từ bên ngoài, họ sẽ không phải chịu đựng những tác động tương tự từ việc đi chệch khỏi kiếp sống thường ngày của ba và bằng cách nào đó có thể ràng buộc ba với chính bản thân mình.
Vào lúc này tất cả chỉ là phỏng đoán thôi, nhưng ba có thể cảm nhận được tâm trí của bé Sylvie trong chính tâm trí mình. Con có thể…đi vào cơ thể ba được không? Có lẽ ba có thể đóng vai trò như một cầu nối giữa các con.
Hình dạng bóng ma này gật đầu hiểu ý, rồi trôi về phía trước, xuyên qua giường nhập vào da thịt tôi. Một cơn rùng mình chạy khắp cơ thể nhỏ bé của bản thân và tôi cảm nhận được một sự hiện diện mới mẻ, dễ chịu đang trôi nổi ngay dưới lớp da mình.
Ngọ nguậy cơ thể sơ sinh, tôi nằm thoải mái hơn trên tấm nệm rơm và nhắm mắt lại.
Tâm trí cô bé ấy đang ở đâu đó trong tôi. Chúng ta chỉ cần tìm ra nó.
Tôi tập trung vào sự hiện diện ấm áp của bé hồn ma kia, cố gắng theo dõi cô bé này trong chính tâm trí mình khi bé tìm kiếm con người thật của cô bé. Việc thực hành thiền định hướng vào nội tâm kiểu này sẽ trở nên dễ dàng trong những năm tôi thành pháp sư tứ nguyên tố hoặc sau này, khi tôi đã có lõi aether. Trước đây tôi đã từng thực hành việc tìm kiếm bên trong bản thân mình bằng mana và aether suốt nhiều giờ đến mức tôi không thể đếm nổi.
Nhưng bây giờ, trong cơ thể của một đứa bé nhỏ xíu không có lõi mana, tôi nhận ra rằng mình thiếu những phương tiện mà bản thân thường dựa vào.
Con có cảm nhận được gì về cô bé ấy không? Một sự cộng hưởng, một lực kéo, hay bất cứ thứ gì khác?
‘Không, nhưng đừng tuyệt vọng,’ cô bé trấn an tôi.
Khi tôi tập trung vào việc tìm kiếm bé Sylvie và tạo dựng mối liên hệ giữa hai phần phiên bản của cô bé—gồm một phiên bản thật, và phiên bản còn lại được hiện thực hóa bởi bằng khối keystone này—thì tôi đã mất cảm giác về thế giới ảo bên ngoài. Ngay cả khi cơ thể sơ sinh của tôi ngủ, thì tâm trí người lớn của tôi vẫn chú ý đến mối liên hệ giữa sự xuất hiện của bóng ma bé Sylvie và tâm trí thật của cô bé đang ngủ. Thời gian trôi đi bất hòa bất hợp với nhau, thế giới ảo bên ngoài dường như trôi qua vội vã trong khi chỉ mới vài phút hoặc vài giờ trôi qua theo ý thức của tôi.
Tuy nhiên, tôi không cảm nhận được gì cụ thể trong người ngoài việc mana đang dần tập trung trong xương ức, nơi lõi của tôi rốt cuộc rồi sẽ hình thành.
Bé Sylvie bóng ma nghĩ: ‘Cách này không hiệu quả,’ giọng nói xuyên qua vẻ tập trung cao độ như màn sương dày đặc của tôi. ‘Chúng ta cần phải làm nhiều hơn nữa, nhưng làm cái gì chứ? Con không biết gì về quá trình này cả.’
Tôi hít một hơi thật sâu, cố phớt lờ vẻ căng thẳng đang tích tụ để mà còn suy nghĩ. Trong một vài năm, linh hồn con sẽ hòa nhập tự nhiên vào cơ thể chưa chào đời của mình, được giữ trong trạng thái đình trệ phát triển bởi phép thuật của mẹ con. Và rồi sau đó nữa, con được tái sinh qua một quá trình tự nhiên mà ba không hiểu toàn bộ, là sự kết hợp giữa phản ứng phép thuật trước sự hy sinh của con và một lượng aether khổng lồ được truyền vào quả trứng thứ hai đó.
‘Vậy là cả hai lần tái sinh đều cần một quả trứng…’ cô bé trầm ngâm, giọng nói tâm trí của cô bé truyền vào đầu tôi lặng lẽ, gần như bị chôn vùi dưới nhịp tim đập thình thịch của tôi. ‘Nhưng cả hai lần đều bị ảnh hưởng bởi phép thuật bên ngoài buộc con phải hy sinh cơ thể mình để xây dựng lại cơ thể của ba. Chúng ta cần một chất xúc tác để đánh thức con người thật của con và gắn kết con với cơ thể mô phỏng này.’
Nhưng loại chất xúc tác nào mới đáp ứng được?
Bóng ma mô phỏng của cô bé kết khế ước với tôi không trả lời nữa. Cô bé đi mất rồi.
Tôi để thời gian trôi qua, suy nghĩ về những bước tiếp theo cho đến đoạn cơ thể tới chỗ vách đá và lại thấy cô bé lần nữa. Nhưng trận chiến bùng nổ, và tôi đi theo chuỗi sự kiện cần thiết sẽ dẫn tôi đến gặp bà Sylvia. Tôi tìm xem có lúc nào hay cách nào để nói chuyện với cô bé bóng ma đang theo dõi mình hay không, nhưng chẳng có cơ hội nào như vậy xuất hiện cả, và rồi lại lần nữa, tôi lộn nhào từ vách đá xuống.
Vào lúc tôi xuống đến chân ngọn thác dài, nằm cạnh xác chết tên cướp mà tôi đã kéo xuống cùng, thì bé Sylvie đã biến mất.
Tôi đã cân nhắc việc chỉ đơn giản cứ để cái đợt mô phỏng này phát lại từ đầu nhằm tiếp tục gắng sức đánh thức bé Sylvie dậy, nhưng cái ý tưởng lãng phí cả kiếp đời này chỉ đơn giản là nhìn nó lướt qua khiến tôi khó chịu. Bây giờ rõ ràng rằng mục tiêu của tôi là đánh thức bé Sylvie thật nhập vào hóa thân bóng ma của linh hồn bé, thứ sẽ là công việc tốn hơn một kiếp sống, nhưng vẫn còn rất nhiều điều tôi chưa hiểu về lần thử thách này của cục keystone, và tôi cũng không muốn lãng phí một cơ hội để tìm hiểu thêm.
Tôi tiếp tục cho đến khi bé Sylvie được tái sinh, nhưng cô bé không được sinh ra với bất kỳ ký ức nào, cả về cuộc sống bên ngoài cục keystone hay những cuộc thảo luận của chúng tôi trước khi cô bé chào đời lần này. Cô bé là một trẻ asura sơ sinh, đang phát triển nhanh chóng cả về trí tuệ và sức mạnh, nhưng cô bé chỉ là Sylvie như trước đây, không phải là người bạn đồng hành đang ngủ của tôi.
Thời gian tôi ở vùng Elenoir và rồi thành thám hiểm gia và học sinh đã trải qua mà chẳng có thay đổi nào đáng kể, nhưng tôi vẫn thận trọng với từng quyết định trôi qua để tránh hiệu ứng xoáy theo kéo tôi đi thẳng đến kết thúc một lần nữa. Thật khó khăn khi phải sống qua những sự kiện tương tự nhau một lần nữa để tránh phải đắn đo khi gặp nhiều quyết định khác xuất hiện trong kiếp đời mình. Tôi có thể chọn khác đi ở chỗ nào cơ chứ? Liệu có sức mạnh nào khác mà tôi có thể đạt được hay mẩu kiến thức nào sẽ nhận được nếu tôi đi theo một con đường hơi khác một chút chứ?
Nhiều năm trôi qua trước khi khoảnh khắc tôi chờ đợi đã đến, và tâm trí tôi chìm vào cơ thể chính mình trong kiếp sống hiện giờ, tôi hiện diện trọn vẹn trong những sự kiện dần diễn ra.
Ông Virion gật đầu với tôi khi thọc tay vào túi khâu ở mặt trong áo choàng. “Có một việc cuối con cần phải nghĩ tới.”
Tôi đã biết ông định rút thứ gì ra khi ông mở bàn tay trước mặt tôi để lộ một đồng xu đen có kích thước to bằng lòng bàn tay. Đồng xu sáng lấp lánh khi hơi di chuyển tý xíu, thu hút tôi chú ý tới những hình khắc phức tạp trên đó.
“Đây là một trong những vật tạo tác được truyền lại cho ta. Ta đã đưa cả hai đồng đó cho con trai mình khi từ chức, nhưng sau cái chết của con bé Alea, thằng ấy trả lại cái này cho ta và nói rằng ta nên chọn tướng Lance tiếp theo.”
Tôi đứng im lặng một hồi, cẩn thận xem xét đồng xu hình bầu dục dường như đang rung đập theo nhịp trên bàn tay ông Virion. “Đây là vật tạo tác mà chị Alea giữ.”
“Phải. Việc liên kết nó với máu của con và ta sẽ kích hoạt nó, thứ sẽ tăng sức mạnh cho con để giống như mọi tướng Lance khác nhằm bước vào giai đoạn lõi trắng. Ta biết con không phải là người elf, nhưng ta sẽ rất vinh dự nếu con phục vụ với tư cách là một tướng Lance dưới quyền ta.”
“Con sẽ chiến đấu vì ông ngay cả khi không có mối liên kết này, nhưng con không thể chấp nhận nó được. Con có thể sẽ hối tiếc về điều này, nhưng con cảm thấy không đúng khi gian lận để bước vào giai đoạn lõi trắng. Con sẽ tự mình vươn đến đấy.”
Những lời nói này vang vọng lại trong đầu từ những gì tôi cảm thấy ở kiếp đời vừa rồi. Đúng là tôi đã tự mình đạt đến giai đoạn lõi trắng, nhưng phải mất quá nhiều thời gian… và cuối cùng khi tôi đối mặt với thằng Cadell tại lâu đài bay, điều đó vẫn chưa đủ.
Rồi ngay sau đó, tôi mất đi tất cả những gì mình đã nỗ lực rất nhiều để có được khi lõi mana bị vỡ.
“Con rất vinh dự được phục vụ với tư cách là tướng Lance của ông,” cuối cùng tôi nói, cúi người trước ông Virion.
Nghi lễ tạo tướng Lance—sự gắn kết thực sự giữa huyết thống và sự phục vụ—luôn diễn ra bí mật, và đối với tôi cũng vậy. Chỉ có ông Virion, con trai ông là chú Alduin, chị Lance Aya Grephin, Ngài Aldir và bé Sylvie có mặt, tất cả đều tập trung trong một căn phòng chẳng bài trí gì nằm sâu trong lâu đài bay.
Tôi quỳ giữa phòng, bé Sylvie ngồi bên cạnh tôi trong dạng mèo nhỏ nhắn, hông cô bé áp vào chân tôi. Ông Virion đứng trước mặt tôi, trong khi những người khác lấp ló trong bóng tối vây quanh chúng tôi. Ông giơ đồng xu hình bầu dục màu đen ra. Bề mặt khắc của nó phản chiếu ánh sáng mờ ảo như sao trời trên đại dương vào ban đêm. Sau vài giây, ông thả đồng xu ra. Thay vì rơi xuống đất, nó vẫn giữ nguyên vị trí cũ, lơ lửng trong không khí giữa chúng tôi ở ngang tầm mắt tôi.
“Arthur Leywin, con trai của Reynolds và Alice Leywin, pháp sư tứ nguyên tố lõi bạc. Người bảo vệ và là đứa cháu đầy bất ngờ, được nuôi dưỡng bởi cả chủng người và chủng elf ở hai vùng Sapin và Elenoir, một đứa trẻ thuộc hai thế giới. Danh hiệu tướng Lance không được giới hạn bởi nguồn gốc, địa vị, hay thậm chí là chủng tộc, và chỉ có thể nhận được bằng sự chăm chỉ, tài năng và sức mạnh. Về những điều đấy, con đã chứng tỏ rằng chẳng ai so sánh được với mình.”
Ông Virion tạm dừng một chút, để lời nói chìm xuống. “Arthur, con có thề phục vụ và bảo vệ ta với tư cách là chỉ huy của lực lượng quân sự thuộc Liên minh Tam chủng, của gia đình Eralith và rộng hơn là của mọi người dân vùng Elenoir, hay nói cách khác là của cả chủng elf và không bao giờ dùng sức mạnh này chống lại ta, gia đình ta hay đất nước của ta không?”
“Con thề,” tôi trả lời chắc nịch và thành thật.
“Con cũng vậy,” bé Sylvie nói với vẻ quyết liệt trong tâm trí tôi.
“Là tướng Lance của vùng Elenoir, con có thề đứng che chắn giữa ta và rộng hơn là cả vùng Elenoir với kẻ thù của chúng ta, bất kể sức mạnh hay nguồn gốc của bọn chúng không?”
“Con thề,” tôi trả lời lại.
Giọng nói gay gắt của ông Virion khàn đi vì cảm xúc bị kìm nén. “Con sẽ quy phục cả cơ thể và máu thịt mình cho sự nghiệp của ta chứ?”
“Con quy phục.”
“Vậy là những lời này đã được nói ra”—ông Virion rút một con dao ra và khứa lưỡi dao dọc theo mép lòng bàn tay mình—“và vậy nên chúng được ràng buộc bằng máu.” Khi ông nói lời đó, máu của ông bắt đầu chảy ra từ bàn tay, văng vào cục kim loại đen bắn lên thành các giọt nhỏ tung tóe.
Tôi lấy con dao mà ông chìa ra cho mình. Tôi cố tưởng tượng xem mình sẽ cảm thấy thế nào vào thời khắc này nếu nó thực sự xảy ra. Bộ nó không thực sự xảy ra hay sao? Ý nghĩ đó quay trở lại với tôi quá nhanh chóng, quá bất ngờ đến nỗi tôi phải dừng lại và suy nghĩ về nó, nhắc nhở bản thân rằng mình vẫn đang ở trong cục keystone và đang tìm kiếm giải pháp cho thử thách này và sự thấu hiểu sâu sắc về Số Phận.
Ông Virion nói: “Tiếp đi, Art,” giọng tử tế. “Ta tin vào con.”
Đứng dậy, tôi nghiến răng và tự cắt tay mình như ông Virion đã làm. “Vậy là những lời này đã được nói ra, và vậy nên chúng được ràng buộc bằng máu.” Bé Sylvie lặp lại những lời đó trong suy nghĩ của tôi, ngoại trừ việc cô bé hướng đến tôi thay vì ông Virion.
Khi máu tôi hòa vào máu của ông Virion, bề mặt đồng xu hình bầu dục gợn sóng và máu bị hút vào đó. Đồng xu rung lên với sự biến động mana thật mạnh mẽ, rồi bắt đầu rơi xuống. Tôi chộp lấy nó trước khi nó chuẩn bị rơi cách mặt sàn chừng vài inch và kiểm tra nó thật kỹ lưỡng.
Vật tạo tác này nặng, mịn và ấm khi chạm vào. Dưới bề mặt bóng loáng màu đen này giờ hiện có chút màu đỏ đậm. Có sự cộng hưởng kỳ lạ giữa mana trong đồng xu và mana đã được chính tôi thanh lọc, giống như chúng đang lẫn gọi nhau. Tôi khao khát được giải phóng mana ra.
Ông Virion cười rạng rỡ với tôi, đôi mắt lấp lánh niềm tự hào. “Ta đặt tên con là Godspell, vị tướng Lance của vùng Elenoir. Chào mừng tướng Lance Godspell đến phục vụ.”
Chị Lance Aya bước tới, biểu cảm khó đoán. “Em sẽ muốn ở một nơi nào đó yên tĩnh và…cách xa những người khác cho bước tiếp theo này.”
Ông Virion phát ra một sụt sịt nhỏ ở mũi. “Việc này cần thời gian, nhưng con nên dành vài ngày tới cho quá trình này. Sau đó, con có thể tiếp cận nó thoải mái, mặc dù, theo những gì ta đã thấy trước đây, hầu hết các tướng Lance đều khó dừng lại khi quá trình này bắt đầu.”
Ngài Aldir lần đầu lên tiếng: “Ta hy vọng cả hai người đều biết mình đang làm gì. Ta không khỏi tự hỏi bản thân liệu chẳng phải Arthur tự mình đạt được lõi trắng sẽ tốt hơn hay sao.”
“Chúng ta không có thời gian cho việc đó,” Alduin ngắt ngang.
Từ biểu cảm của ông Virion, tôi biết được rằng ông ấy đang bị giằng xé trong lòng. “Rồi chúng ta sẽ thấy.”
Miệng khô khốc, tôi cúi đầu thật sâu chào ông Virion, rồi cúi đầu nông hơn với các Ngài Alduin và Aldir, sau đó bé Sylvie và tôi theo chị Aya đến một gian phòng trông giống một khu rừng trống hơn là một căn phòng chôn sâu trong lòng lâu đài bay. “Chúc may mắn,” chị ấy nói với một cái nháy mắt bẽn lẽn trước khi lui về phía hành lang với dáng đi thong dong tự tin.
Bé Sylvie nói: “Ồ, chuyện này thú vị đây,” lướt vòng quanh gian phòng và ngửi mùi cây cối. ‘Ba sẽ trở thành một pháp sư lõi trắng. Ba nghĩ sẽ mất bao lâu?’
Tôi nói thành tiếng: “Chúng ta sẽ biết thôi,” ngồi xuống, bắt chéo chân và giơ đồng xu hình bầu dục lên trước mặt.
***
Mọi người trong sảnh đều nín thở khi tôi xuất hiện, im lặng chờ tôi nói.
Tôi đứng im lặng và quan sát sảnh đường dài ngoài trời từ trên bệ cao. Mọi người hiện diện ở đây đều như bị mê hoặc nhưng tôi khó trách họ được. Tắm trong ánh sáng và tạo dáng ấn tượng cạnh hai khối băng, tôi biết mình đã khắc họa nên một diện mạo khá anh hùng.
Mái tóc dài màu nâu đỏ của tôi được buộc lỏng thành nút, và tôi mặc một chiếc áo choàng lụa rộng thùng thình theo phong cách người elf. Hoàn thiện cho bộ trang phục tinh tế của tôi là một tấm lông thú dày dặn, trắng như tuyết, quàng qua một bên vai.
Dường như chỉ mới hôm qua thôi tôi còn đứng trước toàn thể lục địa Dicathen trong bộ giáp xa hoa khiến mọi người lóa mắt. Giờ đây, đứng trong cột sáng từ ánh đèn với bộ trang phục sang trọng, tôi biết mình không chỉ chói lóa; Tôi đang tỏa ra một thần thái lạ thường sánh ngang với cả một asura như Ngài Aldir.
Tôi canh giờ thật khớp, quay đầu sang trái, nhìn sâu vào tên retainer tộc Vritra bị đóng hộp trong khối băng, rồi quay sang bên phải, lặp lại hành động tương tự với tên retainer thứ hai.
Sảnh đường này, vốn đã yên tĩnh nay lại trở nên im lặng đến ngưng thở khi tôi quay mặt tới những người đang hiện diện. Duy trì tông giọng trầm và ổn định, tôi bắt đầu bài phát biểu đã chuẩn bị sẵn của mình. “Trưng bày xác chết kẻ thù của chúng ta như thể chúng là chiến lợi phẩm hay vật kỷ niệm thông thường để quần chúng trố mắt nhìn là điều mà tôi vô cùng phản đối, nhưng những người trong số các ngài tham dự sự kiện tối nay không phải là những thường dân thông thường. Mỗi quý tộc ở đây đều biết rằng mọi người lao động, dân thường và cư dân trên vùng đất của các ngài đang nóng lòng chờ đợi tin tức về cuộc chiến này. Cho đến bây giờ, những giả định mơ hồ và những lý thuyết vô căn cứ là những thứ duy nhất các ngài có thể đưa ra cho họ.”
Tôi dừng lại, để đám đông yên lặng sôi sục lên trong khi họ chờ tôi nói tiếp. “Sinh ra trong một hoàn cảnh khiêm tốn, tôi có thể lên đến vị trí hiện tại là nhờ có gia đình—cũng như những người bạn tôi gặp trên con đường của mình. Bây giờ tôi là một tướng Lance và là người trẻ nhất nhưng tôi không phải là người mạnh nhất.” Tôi mỉm cười ấm áp để che giấu đi lời nói dối của mình. Trên thực tế, tôi là người mạnh nhất với một tỷ lệ chênh lệch đáng kể, nhưng câu chuyện tường thuật này đòi hỏi phải kể một góc nhìn khác về các sự kiện. “Các vị tướng Lance ngoài kia, vài người trong số họ đang chiến đấu ngay khi chúng ta nói chuyện, có sức mạnh vượt xa tôi rất nhiều, vậy mà ngay cả tôi vẫn có thể đánh bại không chỉ một mà là hai tên retainer, những kẻ thường được gọi là ‘sức mạnh to lớn nhất’ trong đạo quân Alacrya.”
Tôi dừng lại một lần nữa, để những tiếng thì thầm phấn khích vang vọng khắp đám đông. “Như các ngài có thể thấy, tôi không hề bị thương sau trận chiến với những lực lượng được cho là mạnh mẽ này và vẫn đủ khỏe mạnh để trò chuyện như thế này giữa đám đông quý tộc.” Tôi nở nụ cười rạng rỡ khi nhận xét của mình khiến khán giả bật cười.
Đặt một bàn tay lên ngôi mộ băng đang giữ xác của gã retainer kia, là thằng Uto, tôi cẩn thận chuyển ánh nhìn sang nơi Hội đồng đang ngồi. “Đây không chỉ là lễ vật của tôi dành cho Hội đồng, người đã giao cho tôi vai trò này, mà còn là một món quà mà tôi hy vọng tất cả các ngài có thể mang về nhà và chia sẻ với người dân của mình—tất nhiên là theo nghĩa bóng thôi nhé.”
Những tiếng cười và hò reo vang lên khi tôi cúi chào, báo hiệu bài phát biểu đã kết thúc. Các vật tạo tác phát sáng ánh đèn bật trở lại khi tôi vui vẻ bước xuống sân khấu và ông Virion thế chỗ tôi. Mọi người vỗ vai hoặc lưng tôi khi tôi đi ngang qua họ, hét gọi tôi hoặc cố yêu cầu tôi dừng lại nói chuyện với họ.
Tuy nhiên, khi ông Virion phát biểu, ánh mắt của đám đông đã đổ dồn về phía ông và sự huyên náo đã phần nào lắng xuống. “Hội đồng cảm ơn tướng Lance Godspell vì món quà này. Cậu ấy đã một tay thay đổi cục diện cuộc chiến này, chứng minh một cách chắc chắn rằng lực lượng Alacrya không phải là không thể bị tiêu diệt như cái cách mà kẻ thù của chúng ta đã cố thuyết phục các ngài.” Ông Virion dừng lời khi đám đông reo hò đáp lại. “Hiện tại, các đồng minh người lùn đang hỗ trợ những bộ óc vĩ đại nhất của chúng ta trong việc đảo ngược thiết kế công nghệ dịch chuyển tức thời đã được người Alacrya sử dụng để đến bờ biển của ta, và ta sẽ sớm tấn công bọn chúng!”
Đám đông còn hò hét to hơn, các quý tộc trong giây lát quên mất địa vị bản thân khi bị cuốn vào bài phát biểu của ông Virion. Chẳng bao lâu, một câu hô vang “Lance Godspell, Lance Godspell” vang dội khắp sảnh đường này.
Nhìn xuyên qua đám đông, tôi bắt gặp một đôi mắt xanh mòng két đẹp đẽ, sáng ngời niềm vui và tôi không khỏi mỉm cười đáp lại.
***
Những cái chuông bạc lấp đầy thành phố Zestier với âm thanh rung lên ngọt ngào, hòa lẫn với tiếng chim hót líu lo và tiếng thì thầm của làn gió nhẹ thổi qua cành cây. Những bông hồng rực rỡ, hoa mẫu đơn, hoa huệ và lục bình tô điểm những màu đỏ, cam, hồng và xanh dương khắp đám đông tụ tập hai bên đường và tỏa hương thơm ngọt ngào vào không khí. Những đứa trẻ elf ném những cánh hoa giấy xuống con đường trước mặt chúng tôi, biến những viên gạch lát đường thành một con đường đầy màu sắc huyền bí.
Bên cạnh tôi, em Tessia cười khúc khích khi nhìn một bé gái, không quá ba hay bốn tuổi, lật ngửa một giỏ đầy cánh hoa hồng, đổ chúng thành một đống, rồi vội vàng ngọ nguậy đôi bàn tay mũm mĩm vào đống cánh hoa để trải chúng ra trong khi ngó quanh xem có bị ai nhìn thấy không. Em Tessia cúi xuống và dùng tay xoa nhẹ đầu bé gái khi chúng tôi đi ngang qua.
Nàng quay lại nhìn, và tôi cảm thấy mình đang trôi vào đôi mắt xanh mòng két đó, lấp lánh màu ngọc lam dưới ánh mặt trời. Em nhẹ nhàng nói: “Vua Arthur ơi, em yêu anh,” tên tôi gần như thì thầm trên môi em.
Tôi trả lời: “Và anh yêu em, Nữ hoàng Tessia à,” Hơn bất cứ điều gì, tôi khao khát nghiêng người tới trước và hôn lên đôi môi tô son của nàng, nhưng tôi phải kìm mình lại, tuân thủ vẻ lịch thiệp của ngày này. Thực ra, tôi thà bỏ hết cả buổi lễ và vẻ lộng lẫy này để dành cả ngày chỉ có hai người chúng tôi, tách biệt khỏi mọi đòi hỏi trên cõi đời rộng lớn này.
Tôi ngưỡng mộ nữ hoàng của mình, nàng khoác trên người chiếc váy cưới vừa vặn bằng ren trắng, đuôi váy dài kéo theo những bông hoa dệt nên từ dây leo màu hoàng kim và ngọc lục bảo, chúng đang quấn lấy những cánh hoa giấy kia khi hai tôi di chuyển. Mái tóc bạc màu xám kim loại của nàng được búi thành từng lớp xõa xuống lưng và cài những bông hoa vàng đính các loại đá quý như lam ngọc và ngọc lục bảo, và gương mặt nàng được trang điểm nhẹ, dặm thêm một ít phấn trên mắt và gò má ửng hồng.
Nhưng trong lúc ngắm nàng và mơ tưởng về một cuộc sống ngoài tầm ngó nghiêng của công chúng, tôi cũng suy nghĩ về vị trí mới của mình là làm vua. Khi vừa mới đăng quang, hành động đầu tiên của tôi với tư cách là người cai trị mới của toàn lục địa Dicathen chính là đám cưới này, với sự đồng ý của bố mẹ và ông của em ấy. Đám cưới của chúng tôi là một liên minh hoàn toàn phù hợp giữa hai chủng tộc người và elf, nhưng đối với tôi, đây là đỉnh cao của cả hai kiếp từng sống. Tái sinh ở Dicathen là cơ hội để khám phá ra tôi thực sự là ai, vừa có một gia đình yêu thương mình nhưng cũng vừa là cơ hội để bản thân tìm kiếm thứ tình yêu lãng mạn và sự giúp đỡ hỗ trợ mà tôi chưa từng trải qua khi còn là Grey hồi ở Trái Đất.
Ở đây mình sẽ làm một vị vua mà hồi là Grey mình chưa bao giờ làm được, tôi nghĩ, vuốt mấy ngón tay dọc theo cánh tay của em Tessia đang quặp vào cánh tay mình. Và anh sẽ thành được vị vua như thế là nhờ em.
Tôi khắc ghi những lời đó vào đầu, tự hứa sẽ nói với em ấy sau, vào lúc mà cả hai chúng tôi đã thảnh thơi yên tĩnh trong phòng riêng thuộc cung điện Eralith ở thành phố Zestier. Lâu đài bay sẽ trở thành tổ ấm thường trực của chúng tôi, nhưng tôi đã đồng ý dành trọn hai ngày ở nơi em Tessia sinh ra như một cách thể hiện sự ủng hộ và thiện chí đối với gia đình và người dân của nàng; mặc dù tôi từng là một tướng Lance của vùng Elenoir và sắp kết hôn với công chúa của họ, nhưng việc người elf cúi đầu trước một vị vua loài người vẫn là một cú sốc.
Tôi buộc phải rời mắt khỏi vợ mình. Khi mỉm cười và vẫy tay chào các hàng người chứng kiến, tôi chẳng thấy vẻ căng thẳng nào mà tôi đã nghĩ đang sôi sục ẩn trong lòng họ. Thay vào đó, những người này chào đón tôi bằng cách tung hoa và hò reo vui vẻ. Ngày qua ngày, vẻ do dự của tôi về việc chấp nhận vương vị đã biến mất. Tôi tự nhắc chính mình: Mày đã rèn luyện thái độ khước từ chuyện này suốt hai kiếp rồi mà.
‘Ở bất kỳ đâu trong số ba đất nước mà ba hiện đang cai trị, chẳng kiếm được ai phù hợp với vai trò này hơn ba đâu’ Bé Sylvie truyền ý nghĩ qua tôi khi bước tới từ đằng sau, và tôi nhận ra là mình hẳn đã để suy nghĩ len qua kết nối tâm trí giữa hai chúng tôi.
Cảm ơn, Sylv. Nếu những gì con nói là đúng thì đó là nhờ ba có con trong cuộc đời mình. Ba sẽ không được như ngày hôm nay nếu không có con. Tôi đã cẩn thận giấu đi mối lo ngại của mình về cô bé. Cô bé kết khế ước với tôi, người mà tôi và Tessia coi như con gái mình, đã bị lây nhiễm độc phép của cha cô bé. Tôi thậm chí còn chưa nói với bé rằng hắn ta có thể chiếm lấy cơ thể cô bé và nói chuyện thông qua đấy.
Cuộc diễu hành của chúng tôi tiếp tục đi khắp thành phố Zestier và kết thúc ở ban công nhô ra trên cao của một cành cây thuộc một trong các cây đại thụ ở nơi này. Hàng nghìn người chứng kiến đứng tập trung trên các bục dài xung quanh chúng tôi. Em Tessia và tôi đứng cạnh nhau, được bao quanh bởi bố mẹ của cả hai, ông Virion, chị Lance Aya và cả một đoàn tùy tùng.
Gã Feyrith Ivsaar đệ tam từ trong đoàn tùy tùng bước tới trước, gỡ cái áo choàng bán phần màu xanh mòng két đang quàng qua vai tôi. Tôi gật đầu với cậu ta và mỉm cười, nghĩ rằng cuộc sống thật kỳ cục và lạ lùng biết bao khi đối thủ một thời của mình lại trở thành người bạn thân kiêm cố vấn như vậy.
Tôi bước tới trước, truyền mana vào giọng mình để tiếng nói dễ vang đến các bục đứng, nơi vốn mọc ra từ nhiều cành của những cái cây khổng lồ. Với nụ cười thoải mái và giọng trầm đầy tự tin ấm áp, lần đầu tiên tôi nói chuyện với thần dân của mình dưới tư cách là một người đã kết hôn.
***
Tôi tỉnh dậy vì một cơn nhói đau dứt khoát chỗ xương ức. Mặt trăng hắt ánh sáng bạc qua cửa sổ và khắp sàn nhưng vẫn khiến phần lớn phòng ngủ của chúng tôi tối đen như mực. Mấy đầu ngón tay tôi ấn vào chỗ xương ức, và tôi giật mình tỉnh hẳn cả người vì cảm thấy ươn ướt. Tôi vẫy tay, cố niệm phép ra một ngọn lửa để nhìn. Gian phòng này vẫn chìm trong bóng tối.
Tôi thở hổn hển vì đau và đột nhiên nhận ra một chuyện khủng khiếp, tôi gắng hết sức để sử dụng phép thuật của mình.
Chẳng có phản hồi gì cả.
Cơ thể tôi co thắt lại cùng với lúc chiếc đèn lồng cạnh giường chúng tôi đang nằm tỏa ra ánh sáng màu cam. Em Tessia đang ngủ cạnh tôi, mái tóc rối bù phủ quanh mặt, chân tay em xiêu vẹo, nửa trong nửa ngoài chăn. Đôi môi em hơi lén cong lên, nụ cười mỉm khi đang ngủ như thể em mơ về điều gì đó dễ chịu lắm.
Bên cạnh em, chỗ lề giường, có một gã đàn ông đứng mày mò vật tạo tác chiếu sáng, đang vặn thấp độ sáng xuống. Làn da xám cẩm thạch kia, đôi mắt đỏ và cặp sừng dạng mã não cong xuống hai bên đầu dọc theo đường viền hàm này, không thể nhầm lẫn với ai khác được.
Sylvie, đến với ba mau!
Tôi không cảm thấy có phản ứng gì trước tiếng gọi đầy sợ hãi của mình, điều này chỉ làm tăng thêm nỗi sợ và cảm giác mất phương hướng từ tôi thôi.
Thằng Vritra kia—chính là kẻ đã giết bà Sylvia nhiều năm trước—giơ một ngón tay lên giữa môi. Cử chỉ đó có vẻ kỳ lạ và không bình thường, là một điều gì đó giống như đang mơ vậy. Hắn ta nói: “Đừng hét lên gọi lính canh của ngài, thưa đức vua của tôi,” giọng lạnh lùng và khắc nghiệt. “Lửa soulfire tôi đốt đang cháy trong người ngài và tôi đã phá hủy lõi của ngài. Dù vẫn còn thở nhưng trên thực tế, ngài đã chết rồi.”
Tôi mở miệng định hét lên, nhưng cơn đau ập đến khắp cơ thể, khiến cổ họng tôi nghẹn lại và tay chân co thắt. Ở cạnh bên, vợ tôi đang cau mày lo lắng và lăn qua lăn lại trông rất thất thường.
“Ngài là nạn nhân từ sự thành công của chính mình, Vua Arthur à,” tên Vritra tiếp tục nói. “Nếu ngài tỏ ra kém thành công hơn—ít mạnh mẽ hơn, ít thành mối đe dọa hơn—có lẽ Chúa tể Tối cao đã cố gắng thương lượng với ngài.” Hắn nhẹ lắc đầu, và một biểu cảm gần như, nhưng không hẳn thế, là một nụ cười mỉm thoáng qua trên khuôn mặt. “Thành thật mà nói, tôi rất muốn xem ngài có khả năng gì, nhưng Chúa tể Tối cao lại nghĩ tốt nhất là làm một vụ ám sát đơn giản.”
Trong cơn đau này, tâm trí tôi vươn tới liên hệ với bé Sylvie nhưng không thể cảm nhận được tâm trí cô bé. Tôi không biết liệu cô bé có nghe được suy nghĩ của tôi hay không.
“Tuy nhiên, ngài đã phục vụ xong mục đích tồn tại của mình,” tên Vritra trầm ngâm. “Con đường đã được mở ra sẵn cho Di Sản đến.” Bàn tay hắn với tới chỗ em Tessia, và tôi thấy mình bất lực không ngăn lại được khi hắn đặt những ngón tay đang căng rộng của mình lên quanh cổ em ấy. Ngọn lửa đen và ma quái quấn quanh bàn tay hắn trong một khắc tưởng chừng như ngừng vĩnh cửu, rồi chảy xuống thấm vào người em ấy như làn khói lan xuyên qua các lỗ chân lông.
Đôi mắt xinh đẹp của vợ tôi bật mở, miệng há hốc vì đau đớn, nhưng chỉ có một hơi thở ngắn nghẹn ngào thoát ra nổi. Nước mắt nàng trào ra trước khi chúng chảy ngược lên đỉnh đầu vì đang bị nhấc ngửa cổ ra, và em đổ sụp xuống.
“K-không…” Tôi rên rỉ, với cánh tay run rẩy về phía nàng. Thế giới trước mắt chuyển sang màu trắng, rồi đen, rồi từ xám dần dần đậm nét lại. Chỗ nằm bên cạnh tôi trống rỗng, tôi không còn nhìn thấy tên Vritra nữa nhưng cũng không thể quay đầu trong phòng để tìm. Một cách mơ hồ, tôi nhận ra mình đang nằm trong một vũng nước ướt, tấm ga trải giường êm ái phủ chiếc nệm hoàng gia đang dính chặt vào da.
(Người dịch: một loạt các màu trắng, đen, xám rồi lại thấy đường là do lăn đầu một vòng làm mắt thấy một loạt cái gì đó trong phòng, và vũng ướt tất nhiên là vũng máu)
“Đừng lo lắng, cậu bé à.” Giọng tên Vritra vang lên từ đâu đó ngoài tầm nhìn của tôi. “Nữ hoàng của ngươi vẫn sống và sẽ tiếp tục như vậy, kiểu sống dở chết dở. Ta được biết cô ta sẽ trở thành một trong những người quan trọng nhất trên đời này.”
(Nguyên văn: “Your queen lives, and will continue to do so, after a fashion.” Cụm ‘after a fashion’ ở đây ngoài nghĩa phía trên. Còn một nghĩa đen nữa là “sau khi đi trưng diện lại”. Ám chỉ là một mớ ấn tự gắn lên người, hoặc Cecil sẽ thay màu tóc, thay quần áo khác, đại khái là bề ngoại sẽ bị thay đổi)
Tôi nhắm mắt lại, thở ra một hơi run rẩy và không hít vào thêm được hơi nào nữa. Nằm lẻ loi trên chiếc giường đầy máu, tôi cảm thấy ngọn lửa soulfire đang thiêu đốt nốt chỗ sinh lực cuối cùng của mình và mọi thứ trở nên tối tăm.
Và rồi, trong cái màu đen ấy, có chút ánh sáng mờ nhạt xa xăm.
Ánh sáng kia ngày càng gần hơn, sáng hơn, và rồi, mọi thứ quanh tôi trở nên sáng chói mờ ảo, buộc tôi phải nhắm mắt lại. Những âm thanh không phân biệt rõ lời ập vào tai. Khi tôi gắng nói, lời lẽ phát ra như tiếng khóc.
“Xin chúc mừng ông bà, là một bé trai khỏe mạnh.”
Mắt tôi cố mở ra và tôi đã khóc. Tôi hét lên với nỗi tuyệt vọng khi tỉnh dậy và nhận ra rằng kiếp sống mình vừa trải qua chỉ là giấc mơ thôi. Một giấc mơ đẹp đẽ, tuyệt vời và khủng khiếp.
Thương tiếc cho bản thể vừa nãy của chính mình, cho tình yêu mà mình được cùng san sẻ, điều mà tôi đã ép bản thân phải kìm nén lại trong kiếp sống thực, giờ tôi chỉ có thể cầu xin khối keystone thôi. Tôi van nài: Đủ rồi. Tôi không muốn tiếp tục thế này nữa. Làm ơn đi. Thế là đủ rồi. Hãy thả tôi ra đi.
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
- 1. Giải thích tên chương: Cụm từ “beckoning” đi với nghĩa “fate” rất phù hợp với nghĩa thứ 3 của từ điển Oxford: “là thứ gì đó có khả năng xảy ra hoặc có thể sẽ xảy ra với ai đó trong tương lai”. Vì thế mình không dịch với nghĩa thông thường là “Định mệnh vẫy gọi” mà dịch thành “Số Phận khó tránh”. “Beckoning Fates” là tên tập 3 được xuất bản trên Amazon.
- 2. Có lẽ tới mấy chap này, tác giả bị lậm mấy phim vòng lập thời gian (bootloop) như All you need is kill hay Predestination hay kiểu vậy nên mới câu chap lòng vòng thế này. Cơ mà có đám cưới nhưng không có đoạn đ!t à? Không có ngôi nhà và những đứa trẻ à?
- 3. Tóm tắt: Art sắp thoát cơn phê đá nhưng vẫn chưa tỉnh, phải cố kẻ nốt đường cuối thật dày.
- 4. CHƯA check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
- 5. Ver.1: May-5th-2024; ver.2: May-19th;