Chương 380

Ở vùng hư không

Tên gốc: "Chapter 380: A Void Beyond"


  • GÓC NHÌN CỦA ARTHUR

    ‘Cứ tin tôi đi.’

    Những lời của bà Rinia vang lên trong tâm trí tôi khi Taci và tôi va vào cánh cổng dịch chuyển. Nó phồng ra xa chúng tôi như bề mặt của bong bóng phình lên, chống lại gã asura, từ chối sự xâm nhập của hắn.

    Sự tức giận bùng cháy lấn át nỗi sợ hãi mà lẽ ra tôi phải cảm thấy khi đối mặt với một tên asura. Điều duy nhất kiềm chế cơn giận của tôi là sự hiện diện của bạn bè và gia đình tôi. Ngay cả khi tâm trí tôi chìm trong mây mù của cảm xúc thịnh nộ, tôi biết bà Rinia đã đúng. Vừa đánh bại Taci vừa giữ an toàn cho mọi người xung quanh là điều bất khả thi.

    Bề mặt của cánh cổng cong đi để quấn quanh chúng tôi, gợn lên những sóng báo hiệu nguy hiểm. Tôi có thể cảm nhận được aether đang vật lộn để duy trì hình dạng bề mặt cổng khi chúng tôi ép người vào cổng, đồng thời cố gắng chấp nhận tôi và từ chối Taci cùng một lúc.

    Cánh cổng dịch chuyển sắp vỡ tung rồi. Tôi lưỡng lự, suy nghĩ trong đầu chạy đua với thời gian tìm giải pháp khác. Regis, chúng ta có nên—

    Thế giới quanh tôi rạn nứt.

    Những mảnh vỡ tím của mặt cổng văng tứ tung ra khắp khoảng không đang mở rộng vô hạn có màu ánh sáng aether nhá nhem làm gây khúc xạ các tia sáng không biết từ đâu ra nhưng lan ra khắp mọi nơi như những tấm gương vỡ vụn phản chiếu lung tung.

    Có một thứ gì đó ở khắp mọi nơi đang đói khát nuốt chửng từng mảnh vỡ sáng lấp lánh này, và làm tan rã chúng trở lại thành aether tinh khiết, rồi hòa vào hư không.

    Tự nhiên có một cơn buồn nhói lên rõ rệt, giống như tôi bị mất một chi, mặc dù tôi không thể hiểu được tại sao.

    Tôi đang trôi, nổi hoặc có thể đang rơi, nhưng đang ở đâu và trong cái gì thì tôi không chắc.

    Tôi vừa mới làm gì vậy?

    Tôi biết là mình đã tức giận. Hoặc rằng tôi đã tức giận từ trước đó. Còn bây giờ tôi chỉ cảm thấy … lạc lõng.

    Không, không giận, tôi đang suy nghĩ, cảm giác suy nghĩ của tôi như đoàn tàu bị trật bánh quay ngược lại thứ gì đó ở nơi mà tôi đang trôi dạt. Chỉ là có, nhưng là cái gì…

    (Nguyên văn: “No, not hungry,” có lẽ tác giả lại đánh máy sai, “angry” chứ không phải “hungry”)

    Tôi nheo mắt, nhìn qua ánh sáng màu thạch anh tím mờ ảo vào một cái bóng ma quái bên dưới. Trôi dạt trong cả một biển màu tím nhá nhem là một khung cảnh trập trùng của những đụn cát, hình dạng của chúng dễ nhận ra. Nhìn quen lắm.

    Theo bản năng, đầu tôi nghiêng về phía trước khi tôi cố gắng bay về phía cồn cát, nhưng không có cảm giác chuyển động, và phong cảnh quen thuộc nhưng không thể đến gần hơn nữa.

    “C-chúng ta đang ở đâu?” một giọng nói căng thẳng cất lên từ đâu đó phía trên và đằng sau tôi.

    Quay người không chút suy nghĩ, cơ thể tôi bắt đầu xoay tròn, hướng bóng dáng của gã đàn ông hói trẻ tuổi vào tầm nhìn của tôi.

    Ký ức tôi va chạm với trạng thái đầu óc choáng váng hiện tại như hai tảng băng va vào nhau giữa biển khơi.

    (Người dịch: các bạn lưu ý, tác giả bắt đầu cho Art một đoạn hồi tưởng ngắn trước khi Art gặp Taci, đang tìm đường từ Alacrya về Dicathen)

    Hồi lúc nãy tôi cảm thấy sự phấn khích cuốn lấy tôi khi cuối cùng đã tìm thấy một cánh cổng đã liên kết sẵn với Dicathen, đang chờ đợi ở dưới đáy khe núi dưới một vùng đầy đụn cát, cảm giác này cũng như cơn thịnh nộ và kinh hoàng khi kích hoạt cánh cổng chỉ để thấy một ngọn giáo đang xiên qua người em gái của tôi…

    Khu vực này rồi khu vực khác đến và đi khi tôi tìm kiếm, tập trung vào lục địa Dicathen mỗi khi tôi sử dụng cổ vật La bàn (the Compass), không tìm thấy gì ngoài mấy cái cổng dịch chuyển hỏng ở đầu bên kia nên không kết nối được tới bất cứ đâu.

    Nhưng tôi biết ở đâu đó phải có ít nhất một cổng dịch chuyển của Khu tàn tích ở Dicathen. Tôi chỉ không hiểu làm thế nào để tìm kiếm mà không có bản đồ trí nhớ như cái mà cô Sylvia đã để lại cho tôi trong tâm trí.

    Đầu tôi đau đớn vỡ vụn khi những ký ức dồn lại thành một đống vô nghĩa hỗn độn.

    Alaric đã giúp chuẩn bị mọi thứ. Đã nhận được các khóa cổ tự của cổng thông tin. Đã mua hoặc lấy trộm một loạt các món đồ tôi muốn phòng trường hợp tôi không thể quay lại Alacrya.

    Khi tôi biết đến sự kiện Victoriad, tôi biết việc tham dự có thể đồng nghĩa với việc tiết lộ danh tính thực của mình, đồng nghĩa với việc phải lẩn trốn. Chỉ có một nơi để về: quay về với Dicathen. Nhà tôi. Về với gia đình tôi. Cuối cùng là thế.

    Và tôi đã làm được. Tôi đã về quá muộn, chỉ vài giây thôi…

    Tôi đã chiến đấu với Taci, nghe thấy giọng nói của bà Rinia trong đầu…

    ‘Cứ tin tôi đi,’ giọng bà ấy lại vang lên, cuốn theo những dòng suy nghĩ rối rắm như xoáy trôn ốc trong đầu tôi.

    Tôi tìm kiếm cái bóng nhuốm màu hồng của cồn cát, sự chú ý làm tôi dán mắt vào đó, sự bối rối đeo bám trong lòng tôi như sa vào cái mạng nhện khổng lồ. Đây là khu vực cuối cùng tôi đã đi qua trước khi đến Dicathen. Một hẻm núi lớn chia cắt mặt đất. Những tàn tích còn lại từ người giám hộ khu vực, là một con hydra1 như làm bằng thủy tinh sống và lửa lỏng, các tàn tích này vẫn nằm rải rác cạnh con quái giám hộ này.

    Những Khu tàn tích bằng cách nào đó đã được lập trình để ngăn lũ asura xâm nhập, nhưng vùng aether này tách biệt — có lẽ, nhiều hơn — hơn cả Khu tàn tích, cái Khu đó dường như chỉ là khu đất mở rộng hơn so với cái vùng aether này.

    Chắc hẳn chúng ta đã bị đẩy văng khỏi Khu tàn tích và kết thúc ở vùng không gian lưng chừng này.

    Khi tôi nhìn xuống khung cảnh mờ ảo, một cơn gió đã hất tung cát lên, quất qua cồn cát với tốc độ không thể tưởng tượng được và cuốn sạch chúng đi. Khi gió bão tan dần, khu vực này dường như … bị thiết lập lại. Mọi thứ quay lại chính xác vị trí cũ y như lúc tôi thấy nó ban đầu. Tôi có thể nhìn thấy hình dạng của con hydra lúc nãy đang nằm quằn quại ngay dưới mép hẻm núi, nằm chờ một ascender kế tiếp nào đấy thách thức nó.

    Là cái gì—

    Nỗi đau cắt da cắt thịt, cảm giác thiếu một thứ gì đó quay trở lại, khiến tôi chú ý đến một khoảng trống trong chính bản thân mình.

    Regis! Tôi hét lên trong đầu, tìm kiếm tâm trí của người bạn đồng hành. Không cảm nhận được cậu ta ở đâu cả.

    Kết nối của chúng tôi đã bị cắt đứt.

    Tôi hình dung lại khoảnh khắc lúc đó — một vài giây trước — lúc tôi ở Dicathen. Regis vẫn ở đây, rồi tôi gửi cậu ấy vào cơ thể Ellie để… để làm gì tôi không biết. Giúp đỡ à. Đại loại vậy. Tôi lại nhìn thấy thân hình gầy guộc của mẹ đang nằm trên đá lạnh, máu chảy ra, mẹ tôi – tay bà đỏ lè – đang cố gắng chữa trị cho em gái.

    Lúc đó tôi đã phải kìm chế cơn tức giận của mình. Mất kiểm soát có nguy cơ giết chết tất cả mọi người ở đó, bao gồm cả Ellie và mẹ. Tất cả cơn thịnh nộ mà tôi cảm thấy trong khoảnh khắc đó ùa về trong tôi khi cơn sốc đã qua đi.

    Tôi không phải kiềm chế sức mạnh ở đây nữa.

    Trước khi tôi ý nghĩ kĩ lưỡng, thì aether đã kết hợp lại thành một thanh kiếm trên tay phải của tôi.

    Nghiến răng, toàn thân căng cứng, tôi nghiêng người về phía Taci. Nhưng tôi không di chuyển.

    Cái cau mày hoang mang trên khuôn mặt Taci dần biến thành nét nhăn nhó giận dữ giống hệt khuôn mặt của tôi. “Chúng ta đang ở đâu, Leywin? Mày đã làm gì vậy!”

    Rồi hắn ta nhào về phía tôi, ngọn giáo đỏ rực của hắn – bây giờ còn nhuốm màu đỏ hơn trước bằng máu của bạn bè và gia đình tôi – gạt vũ khí của tôi sang một bên và đâm xuyên vai tôi. Tôi nắm lấy trục giáo bằng tay còn lại và dùng nó làm đòn bẩy để đá vào ngực Taci, khiến hắn quay mòng mòng văng ra.

    Ngọn giáo của hắn xé toạc vết thương, để lại một vệt máu ngay dưới xương đòn của tôi. Máu chảy ra trôi giữa không khí thành những hạt cầu nhỏ, và bất chấp sự nguy hiểm mà Taci gây ra, tôi không thể không nhìn chúng trôi trong vùng aether hư không này.

    Màu đỏ nhanh chóng được pha trộn với màu tím khi các hạt aether bám vào chúng. Cơn đau nhói ở vai tôi giảm bớt, và tôi nhận ra aether đang chảy vào vết thương từ môi trường không khí ở đây chứ không phải từ lõi của tôi chuyển ra. Vết thương được chữa lành trong tích tắc.

    Lần đầu tiên thu hút được aether từ môi trường không khí kể từ khi xuất hiện ở đây, aether lao vào lõi của tôi. Môi trường không khí này không chỉ dày đặc lượng aether—mà chính bản thân cái môi trường này aether. Tất cả. Mọi thứ luôn. Sự hiện diện ngấu nghiến mà tôi đã cảm nhận được ban nãy là một đại dương aether vô tận đang háo hức tái hấp thu phần nhỏ của chính nó, là lượng aether đã được dùng để định hình nên cổng dịch chuyển của Khu tàn tích.

    Taci đang quan sát tôi một cách thận trọng, mắt hắn tập trung vào vai tôi, nơi vết thương đã biến mất. “Mày đã trở thành cái gì vậy, Arthur Leywin?”

    Nhìn hắn một cách chế giễu, tôi triệu hồi bộ giáp thánh tích. Những làn vảy có màu đá đen2 kết lại quanh cơ thể tôi, thực sự đang rung lên trên da tôi khi chúng phản ứng với biển aether tinh khiết này.

    (Người dịch: có hình minh họa màu đá đen hắc diệu thành – obsidian mình để cuối chương)

    Tay trái của tôi chỉ về phía trước, lòng bàn tay hướng ra ngoài, và một luồng năng lượng tím hình nón rực cháy bay tới thiêu đốt không gian giữa chúng tôi. Taci bay lùi lại, chém vào mớ aether bằng ngọn giáo, nhưng vụ nổ bám theo hắn, trườn quằn quại như một con rắn khi nó lớn dần dần, rồi thành một cơn lốc xoáy bằng aether khao khát nuốt chửng toàn bộ người hắn.

    Không còn đất để bị xô té, hắn vẫn có thể bay nhưng không thể sử dụng kỹ thuật Mirage Walk để cố định lại thế đứng. Tuy nhiên, khả năng di chuyển của hắn vượt xa tôi, tôi bị giới hạn trong các động tác quay lòng vòng tại chỗ khi tôi dù rất chậm chạp đã cố rời khỏi nơi chúng tôi xuất hiện. Nếu muốn có hy vọng chống lại hắn, tôi cần phải tìm ra cách di chuyển ở môi trường này.

    Hủy thanh aether trên tay – nhưng vẫn tập trung vào dòng aether đang trôi ào ạt trên tay mình — tôi dùng tinh thần để cảm giác về lượng aether xung quanh mình. Bay sẽ là tối ưu, nhưng nếu tôi có thứ gì đó để đứng thì…

    Chân tôi tựa vào một thứ gì đó vững chắc. Mất cảnh giác với đối phương, tôi mất tập trung vì dòng aether khi nhìn xuống một mặt phẳng để đứng nhỏ màu xám tím, hơi phát sáng. Nó hoàn toàn mượt mà và tỏa ra một hơi ấm nhẹ nhàng.

    Đây chính là aether …

    Tôi chợt giật mình khi có chuyển động chớp nhoáng trong tầm nhìn ngoại cảnh của tôi. Thanh kiếm thạch anh tím sống động trong tay tôi xuất hiện vừa kịp lúc làm chệch hướng một vết cắt nhắm vào cổ tôi. Taci dùng đà quán tính của hắn để lao tới đâm tôi, đẩy tôi bay khỏi bệ đứng rồi té nhào về phía cồn cát bên dưới. Tôi mất kiểm soát, bay điên cuồng trong không gian trống rỗng, nhưng nhanh chóng dừng lại khi lưng chạm vào một bề mặt rắn và rung động.

    Taci ở phía trên tôi, ngọn giáo của hắn lao lên và đâm nhanh đến mức nó chẳng khác gì các vệt mờ màu đỏ. Mỗi đòn tấn công là một loạt chuyển động gần như ngay lập tức, vì Mirage Walk không chỉ tăng tốc độ di chuyển mà còn tăng cả tốc độ tấn công của hắn.

    Có lại chỗ đứng ổn định, tôi bắt kịp với động tác của gã asura. Chúng tôi đang dùng các thế đánh được Kordri dạy cho từ trước đây, nhưng kết quả nhanh chóng trở nên rõ ràng khi quá trình luyện tập của Taci đã vượt xa tôi, mọi đòn đánh của hắn đều phản công tôi với hiệu quả tàn bạo. Nếu không nhờ thể chất asura của tôi, thì hắn đã trên cơ tôi chỉ trong giây lát.

    Taci biến mất. Tôi để các giác quan của mình thoải mái, tìm kiếm các đường aether để tốc biến với cổ tự God Step, nhưng… không có con đường nào ở đây cả.

    Một thứ gì mạnh như miếng gỗ phá cổng thành3 vừa mới đập vào lưng tôi giữa hai bả vai, bộ giáp thánh vật chỉ chịu được đòn chứ không hấp thu hết chấn động, và tôi bị hất văng về phía trước. Taci xuất hiện trước mặt tôi, và lưỡi giáo dài, mũi giáo có rìa cánh đâm xuyên qua lớp áo giáp ngay trên bụng tôi, các vảy đen uốn cong và tẻ ra hai bên vết đâm.

    (Nguyên văn: battering ram là cây gỗ dùng để phá cổng thành khi tấn công một pháo đài nào đấy, ta thường thấy thứ xe công thành này trong phim phương tây về thời trung cổ, có hình cuối bài)

    Tôi cảm thấy khi ngọn giáo đập mạnh vào lớp vỏ lõi aether cứng gấp đôi của tôi. Một gợn sóng buồn nôn len lỏi khắp người tôi, mọi nguyên tử trong cơ thể tôi đang giật giật vì kinh hãi. Tôi run lên vì đau đớn khi mũi giáo đâm vào lớp giáp trên lưng, thiếu lực để xuyên thủng hoàn toàn.

    Nỗi hoảng sợ dâng lên như mật lên đến họng, tôi hướng các giác quan vào trong, tập trung kiểm tra phần lõi của mình.

    Nó còn nguyên vẹn.

    Mặc dù vết thương đau đớn, nhưng nỗi sợ hãi đã biến mất khỏi tôi, thay thế bằng một cơn giận dữ khi tôi dùng lưỡi kiếm chém vào cổ họng hắn.

    Ngọn giáo tan rã khi Taci di chuyển để chụp lấy tôi. Tôi vặn người, phá vỡ thế khóa tay của hắn, rồi co bắp tay đấm một cú kiểu boxing vào cằm hắn, đẩy hẳn một vụ nổ aether trực tiếp vào mặt hắn. Cánh tay hắn quặp lấy tôi khi hắn bị đánh bay, dùng chính lực quán tính để kéo tôi lên khỏi mặt đất, hắn xoay tròn và ném tôi bay luôn.

    (Nguyên văn: “then snapped a jab into his chin”, cụm từ snap jab là một thuật ngữ của đấm boxing, kiểu co khuỷu tay sát bắp tay rồi tung một cú đấm)

    Trong cơn đau lờ mờ, tôi nhận ra chúng tôi đang ở đâu; chúng tôi đã chiến đấu ở sát bên một loại rào chắn phép nào đấy bao quanh khu vực cồn cát. Đó là một lớp vỏ trong suốt, thô ráp ngăn cách khu vực cồn cát này với phần không gian mở rộng của aether. Trong nửa giây tôi phải suy xét điều này, và tâm trí tôi phản đối cái ý tưởng này. Các cồn cát dường như vô tận trong khu vực, không có tường hay trần nhà, và cả…

    Taci đáp xuống lưng tôi, đẩy tôi bay vào vỏ rào chắn. Tôi cảm thấy aether trong không khí bị gạt sang một bên khi hắn giơ giáo lên, nghe thấy tiếng răng và hàm của hắn khi hắn gầm gừ với tôi, sẵn sàng đâm vũ khí xuyên qua hộp sọ tôi.

    Năng lượng Aether đang lao vào người tôi. Lõi tôi rung rung vì nó, vết thương ở ngực tôi đã lành.

    Tôi xô mình ra khỏi “mặt đất” bằng hết sức có thể trong khi đồng thời gọi ra một lưỡi kiếm aether ngược chuôi cầm trên tay, quét nó ra phía sau tôi.

    Ngọn giáo lệch ra khỏi áo giáp xích qua một bên cổ tôi, và Taci rú lên trong đau đớn.

    Tôi xoay người, lưỡi kiếm aether tự động chuyển sang chuôi về phía trước khi tôi giơ nó lên để phòng thủ, nhưng Taci đang ở cách đó năm mươi thước, một tay ấn vào vết thương rỉ máu ở bên hông, nửa khuôn mặt cháy xém thành màu xám đen. Ngực hắn phồng lên xẹp xuống nhanh chóng, hơi thở của hắn rít lên giữa hai hàm răng nghiến chặt, mắt như muốn lồi ra.

    Tôi vươn vai vươn cổ khi aether chữa lành vết bầm tím mà cú đánh của Taci đã gây ra trong giây lát. “Lần đầu tiên mày đổ máu vì tham vọng của Chúa tể Indrath à?”

    Với một tiếng hét giận dữ, Taci lùi lại và ném ngọn giáo bay về phía tôi. Nó loang lổ như tia chớp đỏ trên bầu trời màu tím. Tôi nhấc chân bước một bước hơi nông, để ngọn giáo xuyên qua không khí cách mặt tôi chưa đầy một inch.

    Nó đập vào vỏ của khu vực cồn cát như cái búa đánh vào cái chiêng, chìm vào trong lớp vỏ rào chắn. Một loạt vết nứt lan ra sau cú va chạm, và những vết nứt màu tím bắt đầu rò rỉ ra ngoài và biến mất vào không khí xung quanh.

    Theo lẽ tự nhiên, tôi cầm ngọn giáo trong tay và giật nó ra khỏi vỏ rào chắn. Cái trục cong đi trong nắm tay tôi khi tôi bẻ cong ngọn giáo, định bẻ nó ra làm đôi, nhưng nó đã được gia cố bằng rất nhiều bằng mana. Những giây tiếp theo, tôi không cầm gì cả. Ngọn giáo chuyển về dạng phi vật chất hóa và xuất hiện trở lại trong tay Taci.

    Một dòng dày đặc các hạt aether bây giờ đang rò rỉ ra khỏi cái lỗ gần vỏ rào chắn gần chân tôi.

    Ngọn giáo trong tay, Taci bay ra xa hơn, chỉ dừng lại khi cách chúng tôi một trăm feet trở lên. “Cho dù mày có hóa thân thành bất cứ kiểu quái vật lai căng tạp nham nào, Arthur Leywin à, hãy biết rằng tao lấy làm vinh dự được hóa kiếp cho mày,” hắn đứng giữa khoảng không hét lên.

    (Nguyên văn: “Whatever half-breed mongrel beast you’ve made of yourself, Arthur Leywin, know that it is my honor to unmake you,” đây là ý chơi chữ của tác giả, gồm ít nhất hai nghĩa: Nghĩa số một, cụm đầu là “made of…” còn cụm sau là “unmake”, ngụ ý ám chỉ là Art biến thành gì, thì Taci sẽ đảo ngược lại quá trình biến đó, nôm na là nếu Art từ người biến thành siêu nhân thì Taci sẽ biến Art lại từ siêu nhân thành người. Nghĩa số hai, một con người vốn được tạo ra (make) từ bố mẹ, thì nay đảo ngược lại quá trình đó (unmake) tức là làm biến thành cát bụi, hay nói nôm na là giết bằng cách đập cho đến khi thân xác nát vụn)

    Sau đó hắn bắt đầu biến hình.

    Những chiếc sừng đen, rộng xuyên qua lớp da phía trên tai, phát triển và nhô về phía trước cho đến khi hai sừng bắt chéo nhau trước mắt hắn, sau đó tan vào nhau tạo thành một mảng phẳng che nửa trên khuôn mặt hắn. Thêm hai cặp cánh tay bổ sung trồi ra từ hai bên hông, xé toạc cái áo hắn đang mặt và duỗi ra nhìn rõ là không giống người. Làn da sạm màu của hắn cứng lại và lông mọc ra thành những vảy vàng tỏa ra ánh sáng xấu xí trên nền ánh sáng màu tím nhẹ nhàng của nơi đây. Vết thương ngay trên hông liền lại, da liền lại với nhau khi vảy mọc trên đó.

    Cuối cùng, tổng cộng bốn con mắt, mỗi bên hai con trên đầu, mở ra, tròng mắt trắng rực rỡ của chúng dường như nhìn chằm chằm ra mọi hướng. “Hãy xem những gì một người tộc pantheon—như tao—có khả năng trở thành, đồ sinh vật thấp kém.”

    Khi ngọn giáo màu đỏ được cầm bằng bốn tay chém xuống từ phía bên kia thì ở những cái vảy phủ kín cánh tay hắn rít lên tiếng không khí nghe như tiếng bơm hơi từ cây pít-tông trong động cơ. Tôi cảm nhận sự bóp méo của aether ở không khí xung quanh khi đòn đánh được phóng ra và tia lửa aether đen bay ra từ gần vỏ rào chắn khu vực.

    (Người dịch: chỗ này tác giả mô tả và ví von hết sức lủng củng, giải thích cho dễ hiểu thì thằng Taci bây giờ có 6 tay, nó dùng 4 tay để cầm ngọn giáo, đứng ở khoảng cách xa cỡ 100 feet chém xuống, khi nó chém thì mấy lớp vẩy vàng phủ cánh tay nó ma sát với gió rít lên như tiếng của cây bơm pít-tông (piston) trong mấy cái động cơ. Ở mấy cái ống đẩy của động cơ đốt trong, cái thanh bơm nằm trong ống gọi là piston, nguyên cả cái ống bao phủ cái piston gọi là xi-lanh (cylinder), nói đơn giản thì cứ hình dùng cái ống tiêm y tế là ra. Đòn đánh từ chỗ nó đứng bay tới tận chỗ Art đứng)

    Kích hoạt chiêu Burst Step, tôi né ngay ngay khi đòn bay tới. Sau lưng tôi, xuất hiện một loạt vết nứt sắc nét, đột ngột, và vết nứt trên vỏ rào chắn bắt đầu lan rộng, rào chắn tự vỡ ra như vỏ trứng.

    Một bục aether nhỏ xuất hiện dưới chân tôi, và tôi sạc cơ thể mình bằng năng lượng aether xung quanh trước khi chuyển nó thành chiêu Burst Step lần nữa, nhắm tới Taci. Nhưng hắn di chuyển cũng nhanh. Làm chệch hướng đòn tấn công vào tim hắn bằng một tay, gã asura nắm lấy cổ tay tôi bằng một tay khác và bắt lấy toàn bộ động lực của tôi bằng đầu gối của hắn vào bụng tôi.

    Áo giáp tôi bị uốn cong, và các xương sườn đằng sau giáp bị nứt. Tôi bị bay về phía sau, nhưng Taci vẫn nắm cổ tay tôi. Hắn thúc mạnh tôi giữa chừng, dùng ngọn giáo chống về phía sau làm điểm tựa.

    Dùng hắn như điểm neo, tôi quay vòng và đặt chân lên ngực hắn, sau đó đạp mạnh, cùng lúc kích hoạt chiêu Burst Step.

    Tay hắn đang giữ chặt tôi bung ra, nhưng chân tôi như hét lên vì đau ở đùi khi ngọn giáo của hắn đâm xuyên qua áo giáp và làm nứt xương đùi tôi. Lúc kết thúc Burst Step, tôi thấy mình bị bỏ lơ lửng trong khoảng không, quay tròn và đổ một vệt máu dày từ cái chân bị nát vụn của mình.

    Nó đau như điên dại, nhưng aether kéo đến tràn ngập vết thương, kéo da thịt lại với nhau, áo giáp liền lại các vết rách nhanh chóng. Khi đang xoay tròn, tôi bắt gặp Taci đang vật lộn để giữ thăng bằng khi đang bay mòng mòng, từ lúc hắn bị đạp bay vèo vèo bởi lực đẩy từ chiêu Burst Step.

    Rồi thì quay vài vòng trên không trung khiến khu vực đụn cát trở lại trong tầm mắt tôi.

    Aether đang tràn ra từ hàng nghìn vết nứt trên bề mặt vỏ rào chắn của khu vực cồn cát, một mảng rất lớn của lớp vỏ đã sụp đổ. Các đụn cát bên trong đang tan biến, vật chất rắn vỡ tan ra thành các hạt aether trước khi bị nổ tung vào khoảng không.

    Da tôi đột nhiên ướt đẫm mồ hôi lạnh khi tôi nhìn những chùm sáng màu tím violet bị tái hấp thu vào bầu khí quyển. Tôi hít một hơi đầy ngạc nhiên và thích thú, tim đập thình thịch như trống trước cảnh tượng xảy ra trước mắt.

    Hòn đá chứa bé Sylvie…

    Tôi gần như sắp mở cổ tự không gian để lấy nó ra trước khi tình huống thực tế về hoàn cảnh của tôi hiện giờ ập đến – một khoảnh khắc trước khi chính Taci cảm giác tương tự.

    Chân tay của chúng tôi đan vào nhau khi chúng tôi lao như sao băng về phía khu vực đang sụp đổ bên dưới, bốn tay hắn cố gắng vật lộn với tôi trong khi hai tay còn lại đâm ngọn giáo vào xương sườn tôi. Ngọn giáo có mũi giáo rộng lướt trên lớp vảy đen từ bộ giáp vang lên tiếng kêu của kim loại bị chà sát.

    Tôi triệu hồi thanh kiếm aether trên tay trong khi hai cổ tay đang bị ghim chặt và vặn xoắn.

    Ánh sáng tím dữ dội quét qua một trong mấy cổ tay của Taci. Mấy miếng vảy vàng mịn dịch chuyển một xíu, thay đổi góc chém để lệch hướng đòn đánh; đòn đánh của tôi thiếu lực để xuyên qua.

    Thằng asura này chế giễu và kéo tôi lại gần, ngọn giáo kẹp ra sau lưng tôi để ghim tôi dính sát vào người hắn, hai cánh tay tôi bị kẹp cứng ở giữa.

    Đầu của Taci rụt lại, sau đó miếng phẳng làm từ sừng trên mắt hắn đập vào sống mũi tôi thành tiếng lạo xạo. Tôi cảm thấy như nổ đom đóm mắt, rồi chớp mắt một cái thì tầm nhìn thành dải màu tím đen vì đau đớn khi Taci lại húc đầu vào tôi. Tôi cảm thấy còn hơn cả khi nãy lúc hắn lùi lại tung đòn thứ ba, nhưng có thứ gì đó va chạm với chúng tôi từ phía bên rìa, đẩy cả hai chúng tôi bay lộn vòng văng ra xa nhau.

    Trước khi tôi có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi đã đâm sầm vào một cồn cát, những bãi cát màu vàng tầm thường này đang nuốt chửng lấy tôi.

    Xung quanh tôi, tôi có thể cảm thấy mọi vật chất đang tan vỡ, bất cứ phép thuật nào mà người djinn sử dụng để trói buộc và định hình thực tại đều hỏng hết.

    Vẫn quay cuồng với cú đánh mới nhất từ thằng Taci, phải nỗ lực thực sự để tung ra một đòn nổ dùng aether, phá hủy cồn cát mà tôi chìm nghỉm vào. Tôi nhận ra Taci đang đợi tôi, lơ lửng lằn ranh của nơi tiếp giáp giữa vùng cồn cát đang bị đổ sập này với vùng hư không bên ngoài.

    Cả biển cát dài vô tận khi nãy giờ đây chẳng khác gì một hòn đảo nhỏ giữa khoảng hư không màu tím. Giờ đây, lớp vỏ có thể nhìn thấy từ bên trong khu cồn cát, bầu trời không còn màu xanh lam rực rỡ nữa bởi những vết nứt sáng màu xanh pha tím sẫm với chạy ngang dọc qua nó. Hẻm núi chứa con hydra và cổng dịch chuyển ra khỏi đây khi nãy đã tan biến, chỉ còn lại cái mảng cồn cát này và khung cổng dịch chuyển vào khu cồn cát, nằm ngay chính giữa một thung lũng.

    Chết tiệt, tôi nghĩ, cảm thấy mình đang trở nên tái nhợt.

    Cánh cổng đó dường như là lối duy nhất để thoát khỏi nơi này. Và khu vực xung quanh nó đang sụp đổ nhanh chóng. Tôi không chắc điều gì sẽ xảy ra khi toàn bộ khu vực này không còn nữa, nhưng tôi biết điều đó không tốt tý nào.

    Những bục đứng nhỏ xuất hiện tùy ý dưới chân tôi khi tôi bước lên không trung về phía Taci.

    Không còn nhiều thời gian, nhưng tôi không thể kích hoạt cổng dịch chuyển và mạo hiểm để hắn chạy vào chung tôi.

    “Mày chắc phải ghét tao lắm mới đẩy cả hai chúng ta đến tình trạng này,” tôi nói, cho mình một giây để suy nghĩ.

    Taci chế giễu, giọng như mấy cục đá vỡ. “Mày chẳng liên quan gì đến nhiệm vụ hiện tại của tao. Mặc dù đây là một cuộc đối đầu thú vị, và việc giết mày sẽ mang lại sự đền đáp nhất định cho những tháng ngày sỉ nhục khi bị buộc phải luyện tập chung với mày khi còn nhỏ, và mày sẽ không cản nổi tao làm theo mệnh lệnh của chúa tể.”

    “Chắc không?” Tôi nhướng mày nhìn hắn, cười nhạt. “Mày còn không biết mình đang ở đâu, hay cách nào rời khỏi đây. Có giết được tao hay không, thì gia đình và bạn bè tao vẫn được an toàn khỏi mày. Nhưng mày thì bị mắc kẹt ở đây, Taci à. Mắc kẹt mãi mãi.”

    Miệng Taci cong xuống nhăn một cách rõ rệt. “Đó chỉ là lời nói dối. Mày chỉ đang tìm cách cứu thân, bởi mày biết mày đâu thể đánh bại được tao.”

    Tôi khịt mũi chế nhạo. “Tao phải thừa nhận rằng, tao thật sự đã từng bị lôi vào cái sự huyền bí của lũ asura chúng mày, vẫn luôn nghĩ rằng tụi mày như những vị thần. Nhưng sự thật thì, mày chỉ là một thằng nhóc đang sợ chết khiếp, còn Chúa tể Indrath nhà mày chỉ là một kẻ hèn nhát thiển cận.”

    Ngọn giáo của Taci vụt sáng lên, và tôi dùng chiêu Burst Step đáp lên đỉnh một cồn cát lân cận. Ngọn đồi tôi đã bỏ lại sau chiêu Burst Step, giờ bị cắt hẳn làm đôi. Ngọn giáo lại lóe sáng lần nữa, và tôi né nó, rồi ngọn giáo lại sáng lên nữa và nữa, cứ mỗi đòn như thể xỉa dần từng mẩu của vùng cồn cát bé xíu còn lại.

    Tôi kích hoạt God Step.

    Đang đứng bên trong khu cồn cát, mọi giác quan tôi bừng sáng khi tất cả các đường dẫn màu thạch anh tím kết nối mọi điểm dịch chuyển với mọi điểm sáng khác đang cháy rực trong các giác quan của tôi. Nhưng chúng không ổn định, và đang sụp đổ chung với khu này, các điểm dịch chuyển thay đổi và mờ dần khi tôi ghi nhớ chúng trong đầu.

    Dù sao đi nữa thì tôi cũng bước vào mấy điểm dịch chuyển này.

    Và xuất hiện ngay trước mặt Taci.

    Bốn con mắt không giống người của hắn mở to vì ngạc nhiên, nhưng hắn cố gắng đưa ngọn giáo của mình lên để phòng thủ khi một thanh kiếm xuất hiện trong tay tôi. Tôi vung kiếm về phía hắn, dụ hắn di chuyển ngọn giáo để đón đòn, nhưng tôi để lưỡi kiếm tan biến vào phút chót, dùng lực từ cú vung của tôi để đấm thẳng vào ngực hắn.

    (Nguyên văn: “His inhuman eyes widened in surprise”, một lần nữa tác giả chơi chữ, “inhuman” ngoài nghĩa “vô nhân tính”, còn một nghĩa là “đây không phải mắt con người”)

    Ngọn giáo lao tới và đâm khắp xung quanh, nhưng chiêu God Step đã mang tôi ra sau lưng hắn. Những chiếc vảy vàng lại run nhẹ, dường như đang theo tôi, còn bốn con mắt của thằng này cung cấp cho hắn một tầm nhìn rõ ràng trọn vẹn mọi phương hướng.

    Đầu gối tôi thúc vào phần lưng dưới của hắn, còn khuỷu tay tôi bổ xuống cổ hắn, và tôi là dùng God Step lần nữa, xuất hiện ngay sau vết chém hình vòng cung từ ngọn giáo hắn vừa sạt ngang. Aether lao vào nắm đấm của tôi, bùng ra như một vụ nổ khi tôi đánh hắn ngay dưới xương sườn, lực đánh từ đòn đó mạnh đến nổi đẩy tôi bay ngược lại.

    Nhưng tôi lại xuất hiện bên cạnh Taci, nắm lấy hai cánh tay hắn khi tôi thúc cùi chỏ vào cằm và dùng một chân đẩy vào mặt sau khớp đầu gối hắn. Dùng lực quán tính từ cú rơi liên tục của mình kèm theo những chuyển động tinh tế mà các đòn đánh và cú đá của tôi tạo ra, tôi xoay người trong không khí, tạo ra một lưỡi kiếm aether và vung nó lên dưới mấy cánh tay của hắn.

    Hai nắm đấm thụi vào tôi cùng lúc, khiến tôi ngã nhào ra khỏi bầu khí quyển giới hạn của khu cồn cát và rơi vào vùng hư không chứa aether bao quanh nó.

    Một bức tường thẳng đứng được tôi hình thành để chụp lấy tôi, và tôi đập mạnh vào nó với một lực đủ làm nứt nó.

    Tôi nhanh chóng ngó quanh, tìm Taci. Hắn đang nhìn chằm chằm vào bên phải hắn, nơi cả ba cánh tay đang trôi dạt bên cạnh hắn, chúng nối với cơ thể hắn bằng những dòng máu trào ra từ các khớp xương và chi bị cắt rời.

    Nhưng xa hơn phía hắn, tôi thấy những gì còn lại của khu vực này. Khung cổng dịch chuyển đứng ở tâm hòn đảo mà giờ chiều ngang chỉ còn có ba mươi feet, cát vàng tràn ra từ các rìa cổng bị vỡ và biến thành các hạt aether màu tím.

    Đạp vào cái bệ tạo từ aether bị nứt sau lưng, tôi dùng Burst Step lần nữa, nhắm tới hòn đảo, toàn bộ tâm trí tôi dồn vào việc vươn tới nó trước khi nó sụp đổ hoàn toàn. Lời nói từ ảnh chiếu của những người djinn cổ đại quay lại trong đầu tôi, và aether phản ứng với suy nghĩ của tôi, dường như quấn lấy tôi, nâng tôi lên, đẩy tôi lên rồi tăng tốc cho tôi lao về phía mục tiêu của mình.

    Đôi tay mạnh mẽ nắm lấy mắt cá chân của tôi, làm tôi đang bay tới trước thì bị giật mạnh lại giữa chừng. Nhìn qua vai, tôi nhận ra mình đang kéo theo Taci phía sau, hai tay còn lại của hắn giữ chặt lấy tôi trong khi tay thứ ba dùng giáo đâm tôi. Nó sượt qua hông tôi, rồi trượt ra sau lưng tôi, áo giáp của tôi bùng lên ánh tím aether vì nó hấp thụ các tác động và gạt mũi giáo sang một bên.

    Tôi chém vào cổ tay hắn, và hắn quẫy tay về phía sau để tránh mất thêm chi nữa. Quay lại cánh cổng, tôi lao về phía trước một lần nữa, bay xuyên qua aether trong không trung như thể tôi có cánh.

    Hòn đảo thu lại trong tầm nhìn của tôi. Khoảng cách mười lăm feet, rồi mười feet. Tôi để aether lao vào cổ tự không gian đa chiều của mình, chiếc La bàn (the Compass) xuất hiện trên tay tôi. Đến tám feet. Truyền vào La bàn với cả aether và ý niệm, tôi vặn nó rồi tách làm hai. Còn năm feet thì tiếp đất và đến khung cổng dịch chuyển, đang ngày càng biến dạng quanh khung rìa, aether phải vật lộn để giữ hình dạng của nó.

    Tập trung vào La bàn và căn buồng phòng nơi tôi đã tìm thấy Ellie và Mẹ, tôi đi chậm lại bất chấp mọi mạch máu trong người đang thúc đẩy để di chuyển lẹ hơn, nhanh hơn. Ánh sáng tím bắt đầu tỏa sáng trong khung đá sa thạch, soi rõ khung cảnh qua cánh cổng.

    Tôi thấy ông Virion quỳ xuống bên cạnh bà Rinia, trên mặt ông đầy nước mắt. Mẹ đang niệm cả đống phép lên người em gái tôi, đôi mắt khô khốc, vẻ mặt cương quyết. Tim tôi đập loạn nhịp khi tôi nhìn vào má Ellie ửng đỏ, lồng ngực em ấy phồng lên và xẹp xuống. Em vẫn còn sống.

    Và ngồi ngay trước cánh cổng là Regis, sự lo lắng khắc sâu vào nét mặt cún con của cậu ấy, ngọn lửa trên bờm cậu ta đang vẫy vẫy trong sự kích động.

    Chỉ còn một bước chân là chạm đất ở mặt bên này cánh cổng rồi tôi lao về phía nó.

    Một vệt đỏ xuyên qua khung cổng. Đá sa thạch nổ tung ra ngoài, và cánh cửa nhuốm màu tím đang gợn sóng, mờ dần và phát ra âm thanh như nhựa đường sôi. Tôi đáp xuống đống mảnh vỡ của cổng ngay sau đó. Xung quanh tôi, phần cuối cùng của hòn đảo dần tan biến, rồi đến phần còn lại của khung cổng, và cuối cùng là một vài mảnh vụn còn sót lại của vỏ rào chắn cứng bằng aether chứa vùng cồn cát này.

    Chúng tôi bị mắc kẹt trong khoảng hư không này, phóng hết tầm mắt nhìn xa nhất có thể cũng thấy là không có gì khác ngoài hai chúng tôi.

    “Mày sẽ ở lại đây với tao, đồ thấp kém,” Taci nói, ba tay còn lại bó ngang người để bịt chặt vết chém của ba cánh tay kia.

    Khi tôi quan sát, cặp sừng thụt ngược vào đầu Taci, phần còn lại của cơ thể hắn trở lại hình dạng ban đầu ngay sau đó. hắn trông xanh xao và yếu ớt khi nằm nghiêng sang một bên, thiếu một canh tay, cái lỗ đẫm máu trên vai tỏa ra mana để buộc vết thương. Và bằng cách nào đó, thằng này vẫn duy trì sự kiêu ngạo đến bực bội của hắn.

    Môi hắn cong lên thành một nụ cười mỉa mai, mắt hắn tìm kiếm, nhìn sâu vào mắt tôi. “Liệu chúng ta có phải là hai người bất tử, chiến đấu cho sự vĩnh hằng ở vùng đất bên ngoài này không?”

    Tôi lắc đầu, dùng aether để nâng cơ thể tôi bay lên ngang tầm đứng của hắn để tôi có thể nhìn thẳng vào mắt hắn. “Không có mana ở đây, phải không? Và mày đã tiêu tốn tất cả số mana mày có để duy trì dạng biến thân đó. Tao chả cần phải chiến đấu với mày mãi mãi, Taci. Trên thực tế, tao chẳng cần phải làm gì hết”. Tôi nhìn hắn từ trên xuống dưới một cách sắc bén. “Không có cách nào để bổ sung mana, cơ thể mày sẽ tự tiêu hao. Mày chết chắc rồi, và mày biết điều đó.”

    Bề ngoài của cái sự tự mãn hống hách của hắn đã rạn nứt, và trong giây lát, hắn chỉ là một thằng nhóc – một đứa trẻ sợ hãi chưa sẵn sàng cho cái chết.

    Sau đó ngọn giáo xuất hiện trong một ánh lấp lánh đỏ tươi, và hắn chĩa nó vào lõi tôi. “Vậy thì tao không cần phải để dành cái gì hết.”

    Một bục đứng bằng aether lớn được hình thành bên dưới chúng tôi. Tôi đáp chân lên đó đứng. Hiểu ý định của tôi, Taci cũng làm tương tự, cây giáo của hắn giơ xuống và hướng ra bên trái. Tôi gọi ra một thanh kiếm aether bên tay phải và dạng chân vào thế đứng.

    “Điều này dành cho Chúa tể Indrath, cầu mong ngài ấy trị vì mãi mãi dưới ánh mặt trời vàng,” Taci nói có vẻ vinh dự.

    “Sẽ không có chuyện đó đâu nếu tao nhúng tay vào.”

    Aether chảy dồn tràn ngập mọi ngóc ngách trong cơ thể tôi, chuẩn bị cho chiêu Burst Step. Taci mắt nheo lại. Sau đó, tôi di chuyển.

    Taci không chớp nhoáng lao tới phía trước để đâm tôi. Thay vào đó, hắn lùi lại thủ thế, đôi mắt hắn bám sát từng cử động của tôi khi đang trong quá trình di chuyển của chiêu Burst Step, mũi giáo của hắn chuyển động để bắt lấy tôi.

    Tôi buông thanh kiếm aether của mình và kích hoạt God Step. Không có đường dẫn aether nào cả, mà dù có còn đường dẫn chăng nữa thì cũng không có thời gian để mà cảm nhận chúng, nhưng không gian xung quanh tôi bị biến dạng, kéo tôi vào và xuyên qua sự biến dạng đấy, và tôi xuất hiện phía sau Taci, các tia chớp aether bao phủ tứ chi tôi.

    Truyền aether vào lưỡi kiếm trên tay, tôi quay vòng xung quanh và chém vào phần dưới gáy hắn, ngay tiếp điểm giữa gáy và vai. Có một tiếng rắc lớn vang lên khi cơ thể hắn gập vào trong.

    Lưỡi kiếm aether, mà tôi đã thả ra lúc nãy vẫn đang bay về phía trước, đã bay xuyên qua Taci. Tôi chụp nó bằng tay còn lại và cắm vào giữa bả vai hắn. Cơ thể hắn quay lại, ngọn giáo quay thành cung đường tròn để đâm về phía sau, nhưng nó trượt khỏi mấy ngón tay hắn khi hắn khuỵu gối xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào tôi trong tuyệt vọng.

    “Mày muốn biết tao đã trở thành cái gì phải không?” Tôi hỏi, trong khi đâm lưỡi kiếm của mình xuyên qua cổ hắn. “Thành Kẻ Diệt Thần (Godkiller) nghe hợp lý đấy.”

    Taci ho, phun máu khắp bục đứng, rồi đổ gục xuống và cứng người.

    Tôi bỏ áo giáp và hủy bục đứng, thả cơ thể của Taci trôi vào hư không. Tôi nhìn nó lơ lửng trong vài giây cho đến khi mặt Taci quay về hướng tôi và tôi bắt gặp đôi mắt mở to chết chóc của hắn như đang đóng băng vì ngạc nhiên trong giây phút cuối cùng này.

    Rồi tôi quay đi, không muốn vui mừng trước cái chết của hắn. Dù là tất cả những gì Taci đã gây ra, thì hắn cũng chỉ là công cụ cho Kezess.

    Ngọn thương đỏ thẫm, thứ mà có lưỡi thương dạng cánh dẹp vạch ra không trung một làn sương sáng lung linh trong khi aether trong máu tôi bị tái hấp thu vào bầu khí quyển, thì đang bay lơ lửng gần đó. Tôi lấy nó khi đang trôi trong hư không và gửi nó vào cổ tự không gian đa chiều của mình, biết rằng việc kiểm tra kĩ lưỡng món này phải chờ sau.

    Sau đó, tôi không để Taci và vũ khí của hắn làm phiền suy nghĩ nữa, tôi quay đi khỏi cơ thể hắn để xem xét khoảng không vô tận xung quanh tôi.

    Ngay lập tức, tôi nhận thấy sự sai lệch về màu sắc của bầu khí quyển ngay nơi trước đó đã từng là cổng ra của khu cồn cát, giống như một vết bẩn trên bầu trời tối. Các aether ở đó dao động, lăn tăn như nước.

    Tôi lao đến nó, vươn tay ra và chỉ để những đầu ngón tay lướt trên bề mặt. Một cảm giác ngứa ran như tĩnh điện chạy dọc cánh tay và làm răng tôi ngứa ngứa.

    Có gì đó ép cái cổng phải mở ra, giữ nó ở đó cho tôi. Tôi đẩy lòng bàn tay của mình tiếp xúc với mảng cổng có sự biến dạng này, nhưng nó cản lại tôi vào. Có một sự liên hệ nối lại với Dicathen, tôi có thể cảm nhận được điều đó, nhưng bản thân cổng dịch chuyển đã biến mất. Điều này giống như một vết … sẹo của sự liên hệ trong tâm trí vậy.

    ‘— thur ơi. Cậu… chết tiệt, tốt hơn hết là cậu đừng chết nếu không tôi sẽ giết cậu đấy.’

    Một nụ cười mệt mỏi lan rộng trên khuôn mặt tôi khi nghe thấy âm thanh của giọng nói của Regis trong đầu, vang vọng dọc theo vết sẹo từ sự liên hệ trong tâm trí.

    Regis. Cậu đã giữ cho cổng mở từ đầu bên kia. Nhưng làm thế nào vậy?

    Tôi thực sự đã nghe thấy tiếng cậu ta đang chế giễu. ‘Phải, tôi tuyệt vời quá mà, cơ mà hiện tại chi tiết làm thế nào không quan trọng, bởi vì’—giọng nói tinh thần của cậu ta trong đầu tôi tỏ vẻ căng thẳng, như thể cậu ta đang phải chịu một gánh nặng rất lớn—‘Tôi không thể giữ cổng mở lâu hơn được nữa. Cậu cần ph-’

    Suy nghĩ của Regis vụt tắt trong đầu tôi, và tôi cảm thấy sự biến dạng của mảnh cổng đang dao động khi nó mờ đi rất dễ thấy trước mắt tôi.

    Gần như không suy nghĩa gì nhiều, tôi tự liên tưởng đến quả trứng óng ánh của Sylvie từ cổ tự không gian đa chiều của tôi. Nó ấm áp khi chạm vào, và hiện giờ đang rung lên khi có sự hiện diện của rất nhiều aether. Ở đây có nhiều hơn cả đủ lượng aether để đưa con bé trở lại, tôi biết điều đó. Nhưng-

    Một cơn hoảng sợ dâng lên trong tâm trí tôi. Không phải chỉ của riêng tôi, mà còn của Regis. Cậu ta không thể giữ vết sẹo từ mảng cổng của sự liên hệ ở cổng dịch chuyển tại đúng chỗ đó lâu hơn nữa.

    Tôi bóp chặt quả trứng trong lòng bàn tay. “Ba sẽ còn trở lại, ba hứa.”

    Quả trứng quay trở vào cổ tự của tôi khi tôi đứng đối diện với vết sẹo từ mảng cổng, với lấy nó bằng cả hai tay, ấn vào nó bằng tất cả thể lực và tâm lực, mong muốn Regis nghe tôi nói.

    Vài giây trôi qua. Tôi ấn mạnh hơn, cảm thấy lớp cấu tạo nên thực tại rung chuyển dưới đôi tay mình. Ánh sáng vàng tràn ngập người tôi khi kích hoạt Lời Cầu Hồn của Aroa (Aroa’s Requiem) được kích hoạt, những tia sáng vàng chảy xuống từ cánh tay tôi và đi vào vết sẹo của mảng cổng.

    Suy nghĩ của Regis đến với tôi một cách rõ ràng khi mối liên hệ đang tắt dần thình lình được củng cố lại.

    Không có lời lẽ nào truyền cho tôi, mà chỉ là hình ảnh truyền qua tinh thần của những gì cậu ta đang thấy: hàng chục pháp sư đang làm việc để kéo những người khác ra từ đống đổ nát, hàng chục người khác chỉ nhìn chằm chằm vào Regis, miệng há hốc và nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

    Tôi tập trung vào Ellie và mẹ. Tôi nhìn thấy không gian từ tôi đến họ, hình dung ra mạng lưới các con đường aether kết nối với nhau đang liên kết mỗi điểm dịch chuyển giữa chúng tôi.

    Và tôi kích hoạt God Step.

    Những bức tường sương mờ màu thạch anh tím và tia chớp tím violet lướt nhanh qua. Lõi tôi chao đảo khi vạn vật ở hiện tại cong vòng và bao phủ quanh tôi.

    Sau đó chân tôi đã chạm nền đất cứng.

    Chậm chạp, như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ dài, sâu thẳm, tôi mở mắt ra dần.

    Căn buồng phòng chứa cổng dịch chuyển đã sụp đổ phần lớn. Bụi dày đặc trong không khí, nhuốm phảng phất mùi của máu vương vãi như mùi đồng thau.

    (Người dịch: đây là cách hành văn của tác giả, tiếng Việt thì máu sẽ có mùi sắt, còn tiếng Anh của ông tác giả thì có mùi đồng)

    Một sự hiện diện ấm áp len lỏi vào lưng tôi và tụ lại gần lõi tôi. ‘Mừng trở lại. Sếp dư sức gánh hết từ đây mà, phải không?’

    Em gái tôi đang nhìn chằm chằm vào tôi từ mép bục đứng nơi đặt khung cổng dịch chuyển. Khuôn mặt lấm lem bụi và máu của chính con bé chuyển từ cảm xúc này sang cảm xúc khác, sự bối rối hiện lên đẩy đi nỗi đau dai dẳng và nỗi buồn xa cách. Mặc dù vậy, vượt qua tất cả, vẫn có một tia hy vọng.

    “Anh-anh trai? Có thực sự là anh không?”

    Tôi cảm thấy biểu cảm của mình dịu xuống và cơ thể tôi giãn ra. “Ê này, bé El. Đã lâu không gặp.”

    Nước mắt con bé trào ra khi nó nhảy tới và lao sầm vào tôi, bó chặt người tôi bằng một cái ôm chặt đến phát sợ.

    Tôi cũng ôm lại Ellie, siết chặt con bé và nhấc em lên khỏi mặt đất. Khi tôi đặt con bé xuống, nó ngước nhìn tôi, trên má hằn lên những vệt nước mắt. Em ấy đã trưởng thành rất nhiều. Thấy rõ chiều sâu và sự trưởng thành trong đôi mắt nâu hình quả hạnh nhân của nó mà tôi không nhớ trước đây, và em ấy gầy nhưng lực lưỡng, giống cha tôi thời còn trẻ.

    Con bé hơi cau mày và vén một lọn tóc nhợt nhạt của tôi.

    Sau đó, em nó đấm vào cẳng tay tôi hết sức có thể. “Em nghĩ rằng anh đã chết rồi chứ!”

    Tôi cười ấp a ấp úng, kéo con bé lại để ôm, một tay vỗ nhẹ vào sau đầu em nó. Tôi nhìn sang chỗ mẹ tôi đang nửa đứng nửa ngồi. Bà nhìn tái mét và run rẩy, mắt mở to, miệng há hốc. Bà ấy có vẻ gầy và yếu, giống như người bà đã teo tóp đi suốt cả mấy tháng kể từ lần cuối tôi gặp. Nhưng bà vẫn luôn là người mẹ xinh đẹp của tôi.

    Tôi đã mỉm cười với bà như cách mà bố đã từng. “Chào mẹ. Con quay lại rồi nè.”

    Như thể lời nói đó đã cướp đi chút sức lực cuối cùng của bà ấy, chân khuỵu xuống đất, hai tay ôm mặt khóc nức nở.

    Hàng chục người khác đứng hoặc ngồi xung quanh chúng tôi, tất cả đều bụi bặm và bê bết máu. Nhưng mắt tôi nhìn vào ông Virion, ông khẽ gật đầu với tôi trước khi nhìn xuống người trong vòng tay mình.

    Trưởng lão Rinia, cơ thể bà ấy cứng đờ và rõ ràng là không còn sự sống. Bà ấy đã vắt kiệt chút sinh lực cuối cùng để đưa những người này đến đây, nơi tôi có thể bảo vệ họ.

    Ánh mắt tôi lại nhìn vào Ellie, đang run rẩy trong vòng tay tôi.

    “Anh trở lại rồi nè.”

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. ⤴︎
      Hình minh họa Quái vật Hydra, là mấy con trông như thế này của thần thoại Hy Lạp:
    2. 2. ⤴︎
      Hình minh họa, Tác giả mô tả lớp vảy tạo thành giáp của Art màu Obsidian, là màu đá hắc diệu thạch dưới đây:
    3. 3. ⤴︎
      Hình minh họa cái gọi là cái phiến gỗ công thành gọi là battering ram, từ này tiếng Việt không có từ có nghĩa tương đương:
    4. 4. Giải thích một số điều về cổng dịch chuyển tức thời cho các bạn hiểu, mình sẽ giải thích theo cách mình mường tượng ra dựa trên mô tả của tác giả. Cổng dịch chuyển có lẽ sẽ có hai kiểu, một kiểu dịch chuyển bị động, chẳng hạn từ A sang B, hay từ A sang C, D, E nào đó dựa theo thiết lập của Dijin, ví dụ như hồi Grey đi ascend để khám phá Khu tàn tích ở Alacrya, bước vào cổng sẽ chuyển đến một điểm cổng định sẵn. Loại thứ hai, là cổng kiểu chủ động, tức là dùng aether + ý chí của người dùng aether để xác định điểm đến, giả sử như lúc mông lung chưa biết đi làm sao thì Sylvia đã cho Art một cái bản đồ trong tiềm thức Art, để từ đó mò qua các tàn tích quan trọng của Dijin, còn như chap này, không có bản đồ trí nhớ nào của Sylvia vạch sẵn đến Dicathen, nên Art sau khi bước qua cổng từ Alacrya phải tự mò trong số vô số cổng khắp nơi để tìm ra cổng đến Dicathen. Thì quá trình này CÓ LẼ sẽ như sau: khi Art bước vào cổng dịch chuyển bằng aether sẽ kích hoạt một khu vực trung gian, có thể là khu vực có aether, hoặc nhiều cánh cổng mà chỉ có người dùng aether mới vào được, và Art phải dựa vào cảm giác của bản thân để biết cổng nào chiều bên kia bị hỏng, cổng nào dẫn tới Dicathen, v.v… Những gì được Art tả trong chap này chính là khu vực trung gian ta đang nói tới. Tác giả gọi là aether realm (vùng aether, hay khu vực trung gian).
    5. 5. Đây là một chap tác giả tả rất rối và lủng củng về môi trường xung quanh, dịch đánh nhau không khó, mà dịch làm sao các bạn hiểu được mô tả môi trường của tác giả và ý trên ý dưới khớp nhau mới khó.
    6. 6. Chap dài, donate please 🙁
    7. 7. Tóm tắt: Art vs Taci.
    8. 8. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
    9. 9. Ver.1: May-7th-2022; ver.2: May-19th; ver.3: Sept-10th; ver.4: May-10th-2024;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...