Chương 379

Thiên thời, địa lợi

Tên gốc: "Chapter 379: Right place, Right time"


  • GÓC NHÌN CỦA TRƯỞNG LÃO RINIA

    Nền đất đá cổ run rẩy dưới chân tôi. Tôi cảm thấy được mana trong không khí rung chuyển như thế nào khi một sức mạnh khổng lồ như vậy xuất hiện. Sẽ không còn lâu nữa đâu.

    Ai đó đặt tay lên vai tôi. “Chúng ta có đủ thời gian không?” Đó là giọng của Albold. “Chúng ta có nên thiết lập một cuộc phục kích ở đâu đó, làm chậm tên asura đó hơn nữa không?”

    Tôi chế giễu. “Hy vọng của chúng ta bây giờ là may mắn và thật nhanh chân lên, không phải bằng vũ lực. Đừng sẵn sàng chết một cái chết vô nghĩa, bất kỳ ai trong số mấy người.”

    Một giọng nói khác, vọng tới từ xa trong hàng. “Bà có thể cỡi con thú này cùng tôi.” Đó là Madam Astera, người mà con bé Eleanor Leywin đã cho ngồi trên khế ước thú của mình, trông như thể cô ấy bị thiếu một chân. Quả là một lời đề nghị tử tế đến từ một người rất ghét tôi.

    “Tôi tìm đường đi bằng chân và cảm nhận, không phải bằng cách ngồi gấu. Tôi sẽ đi bộ.” Tôi siết chặt cánh tay của Virion khi anh ấy dắt tôi. “Chúng tôi cần phải đi nhanh hơn.”

    Tôi cảm nhận được cái nhìn quan tâm của anh ấy, mặc dù không thể nhìn thấy nó, nhưng anh ấy đã làm theo lời tôi yêu cầu, và tôi ép cơ thể già nua này cố lết theo kịp.

    Đây là thời điểm mà các nhánh tương lai dự báo của mọi người chúng ta phân tán thành nhiều kết quả khác nhau và khả năng tác động đến một nhánh tương lai tiềm năng cụ thể của tôi bị hạn chế. Nhóm của chúng tôi có sáu mươi, có lẽ là bảy mươi người: một số thành viên hội đồng, những mạo hiểm giả được gọi là nhóm Twin Horns, người phát minh ra đồ tạo tác Gideon và trợ lý của anh ta, và những người trong số người tị nạn đã tin tưởng vào tôi nhất.

    Họ sẽ cần niềm tin đó.

    Các nhóm nhỏ hơn đã đi xuống hàng chục đường hầm khác nhau, dẫn đầu bởi anh em nhà Glayder, nhà Earthborn, hoặc các pháp sư mạnh mẽ khác. Nếu các Lance gục ngã quá nhanh, hoặc chiến đấu quá lâu, ngăn không cho gã asura tiếp cận chúng ta vào đúng thời điểm, tất cả sẽ chết. Nếu Taci săn lùng chúng ta quá nhanh hoặc dành quá nhiều thời gian để rình mò các đường hầm, một lần nữa, tất cả cũng sẽ chết. Canh trúng thời điểm là tối quan trọng.

    Bàn chân phải của tôi chạm phải một tảng đá nhọn trồi lên. “Rẽ phải nhánh tiếp theo và đi xuống,” tôi nói với Virion, và sau năm mươi bước nữa, anh ấy dắt tôi sang phải, và con đường dốc xuống dần dưới chân tôi.

    Một vụ nổ từ đâu đó xa phía sau và phía trên chúng tôi làm rung chuyển bụi từ trần đường hầm. Ai đó đang chặn họng một tiếng hét.

    Ở tận cuối con dốc, đường hầm cong mạnh sang trái. “Mọi người sẽ cảm thấy rất không muốn tiếp tục tiến về phía trước. Đây là một mánh khóe của các pháp sư cổ đại để ngăn chặn nơi này bị phát hiện. Các người phải cố vượt qua nó.”

    Chúng tôi đi qua một vài ngã rẽ khác trước khi cảm giác khó chịu đó len lỏi ập đến. Lúc đầu, cảm giác đó rất nhẹ, chỉ thoáng qua trong tâm trí chúng tôi rằng, “Có gì đó không ổn ở đây. Hãy cảnh giác.” Cảm giác này tăng lên nhanh chóng khi chúng tôi tiến về phía trước, trở thành một cảm giác sợ hãi gần như áp đảo.

    Những người mà chúng tôi dắt theo bắt đầu thút thít và phàn nàn, và tốc độ của chúng tôi chậm lại bất chấp sự động viên của tôi và tiếng “thịch thịch” từ thần chú phá đá mở đường vọng lại từ xa. Ngay cả con gấu cũng thở hổn hển, từng hơi thở gấp gáp và tuyệt vọng.

    “Albold, đưa tất cả lính gác về phía sau. Ép những người này tiến về phía trước. Đừng để bất cứ ai quay mặt,” tôi nói.

    “B-bà không thể ép buộc chúng tôi!” có người nghẹn ngào nói. “Bà đang dẫn chúng tôi đến với cái chết!”

    Vài tiếng bước chân ngừng lại, và tôi nghe thấy tiếng người xô đẩy. Các lính canh di chuyển để can thiệp, nhưng có một luồng sát khí sắc bén từ ngay cạnh tôi, và tất cả cứng hết cả người.

    “Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được mối nguy hiểm phía sau chúng ta. Nó rất thực, trong khi phép thuật này chỉ hoạt động dựa trên trí tưởng tượng của các bạn. Nếu bà Rinia nói rằng lối thoát ở phía trước, thì chúng ta buộc phải tiếp tục.”

    Sự tự tin và mệnh lệnh của Virion đã giải quyết đám đông đang náo loạn, ít nhất là trong giây lát. Khi anh ấy quay lại và bắt đầu đi tiếp, cơ thể anh ta cứng đờ ở phía tôi, những người khác cũng tương tự.

    Thrum, tiếng mana đang dội lại tận đây từ trận chiến đằng xa. Thrum. Thrum.

    Nó đủ để khiến cho cả những người tị nạn đang sợ hãi nhất cũng phải tiến về phía trước chống lại nỗi sợ ma thuật đang tìm cách đẩy chúng tôi ra.

    Nhưng không thể kháng lại hoàn toàn.

    Chỉ sau năm mươi bước nữa, một số lại dừng lại. Sau một trăm bước, tôi nghe thấy tiếng khóc. Sau năm trăm bước, lính canh ở phía sau đang kéo những kẻ yếu nhất về phía trước. Sau một nghìn bước, đến những người lính canh không còn đủ sức mạnh, và những người đầu tiên quá yếu ớt không thể đối mặt với nỗi sợ hãi đã bỏ đi, chạy ngược trở lại dọc theo đường hầm, tiếng kêu của họ vang vọng khắp vực sâu tăm tối.

    “Cứ để họ đi,” tôi ra lệnh, khi nghe thấy những bước chân nhẹ nhàng của Albold định chạy theo tóm họ lại. “Bất cứ ai quay lại bây giờ đều sẽ chết hết, kể cả cậu.”

    Tốc độ của chúng tôi chậm lại như rùa. Mỗi bước đi như tiến sâu hơn vào vực đen đầy hắc ín, chờ cho bóng tối phủ kín đầu và bóp nghẹt sự sống trong tôi.

    Tôi đã biết chúng tôi sẽ phải vượt qua rào cản này. Tôi nghĩ rằng tôi đã sẵn sàng.

    Tôi đã sai.

    Chân tôi ngừng di chuyển. Virion kéo mạnh tôi, cái cau mày của anh ấy có thể đọc vị thấy. Anh ấy đang nói gì đó, nhưng tôi không thể nghe vì tiếng gầm thét của máu rỉ bên tai mình.

    Tất cả đều vô ích. Tôi đã đẩy cơ thể mình đi quá xa, và bây giờ không còn sức để tiếp tục.

    Mặt đất như run lên, rồi lặng đi. Lượng mana khổng lồ vẫn còn nguyên. Trận chiến của gã asura chống lại các Lance đã kết thúc. Tuyến phòng thủ cuối cùng của chúng tôi đã thất thủ. Không còn thời gian. Cho sự nghi ngờ, hay cho sự sợ hãi.

    Một cánh tay mỏng manh quấn qua tôi, và Virion thả cánh tay còn lại của tôi ra, bước đi. Một người khác, thấp hơn và thậm chí gầy hơn người đầu tiên, thay thế anh ta.

    Ma lực mát mẻ, nhẹ nhàng chảy qua tôi. Hầu hết mọi cơn đau trong cơ thể tôi đã tự liên kết lại với nhau, đến nỗi tôi đã gần như quên mất đau những chỗ nào, nhưng khi được tiếp xúc với nguồn mana này, cơn đau biến mất. Hơi thở của tôi đến dễ dàng hơn. Tôi đứng thẳng hơn.

    Từ phía bên kia, một luồng sáng vàng đang di chuyển qua tôi, sưởi ấm tâm hồn tôi rồi đẩy bóng tối và tuyệt vọng đi.

    “Cảm ơn, cô Leywins…” Tôi lẩm bẩm khi có thể nói trở lại. “Bây giờ, hãy di chuyển tiếp. Chúng ta đang lãng phí thời gian quý giá.”

    Nhỏ Alice cười khúc khích bên phải tôi, nhưng bé Ellie chỉ giữ tay tôi chặt hơn. “Chúng ta sẽ làm được. Đúng nơi, đúng lúc phải không?”

    Tôi hắng giọng khi cổ họng đột nhiên thắt lại vì cảm xúc dâng trào. “Chúng ta gần đến đó rồi.”

    Cả hai nắm tay tôi và giúp tôi tiến về phía trước, Virion đi ngay trước chúng tôi. Vùng sợ hãi dường như cứ tiếp diễn, dồn ép cơ thể và ý chí của chúng ta bằng một sự tuyệt vọng ngày càng gia tăng để phá vỡ tinh thần của ta. Sau đó, giống như lao qua một thác nước băng giá, chúng tôi thoát khỏi nó, mọi dây thần kinh trong cơ thể tôi sống lại khi luồng áp lực ép phải lùi biến mất. Đầu óc tôi tỉnh táo, ngay lập tức tính toán khoảng thời gian ước chừng mà chúng tôi đã mất.

    Không nói nên lời, tôi sửa soạn để tăng tốc, cơ thể tôi đã trở nên sảng khoái nhờ phép thuật chữa bệnh của nhỏ Alice và cảm thấy nhẹ như lông hồng mà không bị các pháp sư cổ đại kéo chùng xuống.

    Có sát khí rất hiểm ác đang xâm nhập vào đâu đó trong đường hầm từ phía sau chúng tôi, di chuyển nhanh hơn tôi có thể tưởng tượng.

    Chúng tôi bắt đầu chạy.

    Nền đá thô ráp trở nên mịn màng, và những lời cảm thán nhẹ nhõm từ phía sau tôi vang vọng dọc theo một cuối hành lang. Tôi biết những gì họ đang nhìn thấy: những bức chạm khắc nạm đá quý, kể câu chuyện về một nơi được gọi là Khu tàn tích (Relictombs), được tạo ra bởi các pháp sư cổ đại trước khi họ sụp đổ.

    Nhưng không có thời gian để giải thích cho họ, hay thậm chí để thở lấy hơi mà chạy tiếp, vì vậy tôi phải thúc mọi người đi tiếp.

    Những bước chân nhẹ nhàng của Virion dừng lại phía trước chúng tôi, nhưng tôi đã đẩy anh ta lên. “Đi nhanh lên, chúng ta phải đưa mọi người vào trong.”

    Luồng khí đang tới lúc này giống như một đám mây đỏ trên đống mana, kích động nó.

    Mặc dù mắt tôi mù không thể nhìn thấy căn phòng, nhưng tôi biết rõ từ năng lực thấu thị tương lai của mình. Một khung cửa hình vòm mở ra một không gian rộng lớn hình lục giác rộng hàng trăm feet. Những chiếc ghế đá dựng đứng như những bậc thang dẫn xuống một bục thềm ở giữa, nơi có một khung đá hình chữ nhật.

    “Đưa tôi xuống trung tâm căn phòng,” tôi nói, tuyệt vọng tập trung vào khung đá chạm khắc. Không còn lâu nữa. Nếu nó không xảy ra sớm…

    Khi chúng tôi đến bên bục thềm, tôi leo lên bục một cách thoải mái và đặt tay lên khung cổng đá, ngón tay lần theo những nét chạm khắc tinh xảo.

    Nó lạnh ngắt. Không có mana hoặc aether âm ỉ bên trong nó.

    “Đây là cái gì?” Madam Astera hỏi khi cô ấy đang được giúp bước xuống khỏi lưng thú khế ước của Ellie. “Bà đã dẫn chúng tôi vào ngõ cụt!”

    Những người khác tham gia cùng cô, cầu xin có nhiều thứ hơn ở nơi này, thứ khác, bất cứ thứ gì có thể cứu họ. Ai đó gõ vào khung cổng như thể đó là một cánh cửa, hy vọng ai đó có thể cho họ qua. Hầu hết đều lao ra phía sau căn phòng, tránh xa luồng khí đang đến gần nhất có thể.

    “Tôi đã dẫn mọi người đến nơi mọi người cần để tồn tại,” tôi nói, để cho sự mệt mỏi và thất vọng của tôi chảy thành lời. “Nếu tôi mà có ý định đẩy mọi người vào chỗ chết, thì ở nguyên vị trí cũ sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

    “Tránh ra khỏi cửa,” Virion ra lệnh ở nơi khác. “Mọi người ra sau phòng!”

    Tôi gật đầu về phía anh ấy. “Những người này sẽ cần những nhà lãnh đạo có năng lực khi chuyện này kết thúc. Làm như anh ấy nói, cô Astera. Hãy sống sót sau điều này.”

    Một tiếng hét xuyên qua bầu không khí lạnh giá, và tôi nghe thấy da thịt xé nát.

    Một kẻ nào đó nhiều mana đến mức đường nét quanh thân hắn lóe sáng lên trong giác quan của tôi khi bước qua cổng vòm phía trên. Sát khí của hắn như một quả đấm giết người vây lấy trái tim và bóp chết sự sống của tôi.

    (Người dịch: giải thích cho các bạn, vị trí Rinia đang đứng là tâm cổng dịch chuyển bằng aether, là vùng lõm xuống trong căn buồng phòng, còn cái cổng vòm dẫn vào cái buồng phòng này, chỗ mà Taci xuống hiện cũng là chỗ mọi người vừa mới chạy qua để vào phòng)

    Thế giới dường như ngừng lại, âm thanh duy nhất là tiếng kêu thảm thiết từ sự kinh hãi khổ sở bị bóp nghẹt giữa chừng, chuyển động duy nhất là sự quay đầu chậm chạp của bóng dáng gã này khi hắn nhìn lướt qua cả căn phòng.

    “Hỡi người dân của lục địa Dicathen, những kẻ đi theo Chỉ huy Virion Eralith, ta là Taci của Tộc Thyestes.” Giọng hắn lè nhè và kiêu ngạo, những lời nói vọng ra từ hắn và xuyên qua căn phòng nhuộm màu từ sự ghê tởm của hắn đối với chúng tôi. “Vì các người thất bại khi không nhìn thấy con đường phía trước, vì các người thiếu khả năng hiểu được những sự độc ác cần thiết phải có trong cuộc chiến này, Chúa tể Indrath đã tuyên bố rằng tất cả các người phải chết để dọn đường cho một tương lai hợp lý hơn.”

    Anh Virion bước tới. Thằng kẻ ngốc dũng cảm, tôi nghĩ thế, mặc dù tôi không cố gắng ngăn cản anh ta. Bây giờ chúng tôi cần từng giây cuối cùng.

    Mana tăng lên từ Virion khi anh kích hoạt ý chí thú của bản thân. Giọng anh ta là một tiếng gầm gừ trầm thấp khi nói, “Đồng minh giả dối và những kẻ phản bội. Tộc Indraths không tốt hơn tộc Vritra.”

    Anh ấy lướt về phía trước, di chuyển nhanh như chớp. Tôi nghe thấy tiếng thanh kiếm của anh ta trượt khỏi vỏ và cắt vào không khí, tôi nhìn thấy hình dạng tỏa sáng từ cơ thể Taci di chuyển để phòng thủ, sau đó căn phòng sáng lên với ma thuật khi hàng chục pháp sư khác tung ra bất kỳ phép thuật nào họ có thể để hỗ trợ Virion.

    Tôi nín thở.

    Gã asura di chuyển với các động tác thành thạo nhuần nhuyễn của cả đời nỗ lực luyện tập và thực hành. Khi chống lại nó, tốc độ thú tính và sự hung dữ của anh Virion gần như bất lực. Taci chặn một số đòn đánh nhanh và bỏ qua hàng tá phép thuật khác. Anh Virion lao từ bên này sang bên kia, luôn di chuyển và chém, một cơn lốc đen tối, nhưng những cú đánh của anh ấy không bao giờ xuyên qua mana của thằng asura này.

    Sau đó, anh Virion lắc lư dần rồi dừng lại. Một số người gào lên hoặc la hét. Cơ thể anh đập mạnh vào ghế đá với một tiếng rắc đau đớn.

    Boo gầm lên một tiếng vang dội, trở thành một tiếng kêu thảm thiết, và một sức nặng nặng nề đổ ập xuống cầu thang. Sau lưng tôi, bé Ellie hét lên trong tuyệt vọng.

    Vầng hào quang lóe lên khắp căn phòng, dấu hiệu mana từ hắn hòa vào bầu không khí trong nháy mắt, và khi hắn xuất hiện trở lại, có tiếng sắc bén, ướt át vang lên từ một lưỡi dao đang cắt chém vào da thịt. Rồi hắn lại lóe lên, và lại nữa, và ở mọi nơi hắn đến, dấu hiệu mana xuất hiện chớp tắt.

    Nhưng khung cổng dịch chuyển vẫn lạnh lẽo và vô hồn, trống rỗng ma thuật.

    “Ngừng lại!” Tôi gào lên át tiếng la hét. Tôi bước về phía trước, giật mình khỏi những cánh tay đang cố gắng giữ tôi lại. “Taci của Gia tộc Thyestes, tôi, Trưởng lão Rinia Darcassan của vùng Elenoir, ra lệnh cho cậu dừng lại!”

    Gã asura dừng lại, và tôi phải lắng nghe khi lưỡi kiếm của hắn trượt ra khỏi cơ thể, rồi cơ thể người đó đổ sập xuống sàn.

    “Cậu có sẵn lòng, háo hức để họ biến cậu thành vũ khí không?” Tôi hỏi, tiến thêm một bước nữa. “Rồi cậu cũng sẽ không còn quan trọng đối với chúa tể của cậu hơn chúng tôi. Cậu chỉ là một công cụ, được mài dũa, được sử dụng và sẽ thay thế khi cần thiết.”

    Hắn ấy cười lớn. Một âm thanh đơn giản, không thể tin được, tàn nhẫn. “Tao đã được huấn luyện từ khi còn là một đứa trẻ, trải qua hàng chục năm trong quả cầu aether, để trở thành vũ khí của chúa tể. Đó là mục đích của tao, con mụ tiên tri à.”

    Khắp buồng, tiếng người thút thít, khóc lóc. Ai đó đã sặc máu của chính họ. Mày không thể cứu tất cả, tôi đã tự nhủ lần thứ một trăm.

    “Tao chưa bao giờ hiểu tại sao chúng tao lại phải bận tâm đến lũ kém cỏi chúng mày,” Taci tiếp tục, ánh hào quang của hắn tập trung tỏa quanh căn phòng, nhìn vào những người đang sợ hãi, bất lực mà hắn sắp giết. “Lục địa Epheotus chưa bao giờ cũng như không bao giờ cần bất cứ thứ gì từ các người. Vậy thì tại sao — tại sao? —Là một trong số lũ thấp kém các người, một thằng nhóc, một thằng nhóc ngu ngốc, lại được huấn luyện chung với chúng tao?”

    Ai đó đã phá vùng ra và chạy đến chỗ cửa. Ngọn giáo của Taci rít lên, và máu bắn tung tóe trên mặt đất.

    “Điều đó là một sự sỉ nhục với Trưởng lão Kordri. Điều đó là một sự sỉ nhục với cả tao và tất cả những người khác khi phải đấu tập với thằng nhóc đó. Tao-”

    Hắn dừng lại, và tôi cảm thấy hắn dồn mọi sự xem xét vào tôi. Rồi thình lình hắn đứng ngay trước mặt tôi, sát khí của hắn như một ngọn lửa đe dọa thiêu đốt tôi.

    “Mày nghĩ tao là một kẻ ngốc à,” hắn nói, hơi thở như gió mùa hè phả vào mặt tôi. “Tao đã được cảnh báo về mày, học trò của tên hoàng tử thất lạc. Mặc dù vậy, bây giờ tao vẫn không hiểu tại sao. Bất cứ thứ gì mày làm được từ nghệ thuật dùng aether đi ăn cắp này, thì mày đang tự đốt hết sinh lực bản thân với chúng. Mày chẳng qua chỉ là ngọn cỏ trước gió.”

    Tay hắn đặt lên vai tôi, rồi đẩy một cái.

    GÓC NHÌN CỦA ELEANOR LEYWIN

    Giống như một cơn ác mộng kinh hoàng nào đó, tôi đứng tê liệt khi chứng kiến Rinia bị nhấc chân bổng khỏi mặt đất và bị ném bay về phía sau cho đến khi va vào khung đá. Nhớ lại hồi ở thành phố Xyrus, tôi đã từng chứng kiến ​​một cậu bé ném một cái bị lên người con chuột và sau đó dẫm lên. Cảnh này giống vậy.

    Cơ thể bà đổ ập xuống đất, bất động. Tôi đã hét lên. Mẹ đang ôm chặt lấy tôi, cố gắng kéo tôi lùi lại, lấy thân mình che chắn cho tôi, nhưng tôi vùng vằng để tách ra, để kéo cây cung lên. Giống như tôi đang nhìn mọi thứ diễn ra từ trên cao, hoàn toàn không kiểm soát được bản thân mình.

    Vài lính canh đã chết. Boo nằm thành đống, bất động ngoại trừ hai bên hông trồi lên sụt xuống. Chú Durden đang chảy máu từ vết thương trên đầu, mặc dù tôi nghĩ – hy vọng, có thể – rằng tôi vẫn có thể cảm nhận được mana từ chú. Hai cô Jasmine và Angela Rose đang che chắn Camellia và chị Emily tựa lưng vào bức tường phía sau. Tôi không thể thấy cô Helen, không chắc liệu cô ấy có ổn không, nhưng có vẻ như đó không phải là một dấu hiệu tốt khi không thấy cung của cô ấy bắn.

    Đôi mắt đen của tên asura đảo qua căn phòng, dừng lại chỗ tôi, tập trung vào tiếng hét của tôi. Một mũi tên hình thành trên dây cung của tôi và bay tới. Hắn chỉ nhích cỡ một inch, mũi tên rít gió qua tai hắn. Mũi thứ hai bay ra từ cây cung của tôi, và cái này hắn bắt được, mana tan vỡ và biến mất khi hắn chạm vào. Lần bắn thứ ba tên bay còn nhanh hơn, nhưng hắn không đứng đó nữa.

    Một tia sáng đỏ rực, và cây cung vỡ thành từng mảnh trong tay tôi, mũi tên tạo từ mana trên dây cung trở nên tan biến.

    Tôi nghe thấy tiếng hét của mẹ khi ngọn giáo đỏ nhấc lên nhìn nhọn như đuôi của l oài quái vật manticore1 . Tôi không sợ, không thực sự. Tôi luôn biết rằng mình sẽ chết khi chiến đấu, giống như bố, như anh Arthur. Tôi muốn trở nên mạnh mẽ và dũng cảm, giống như họ. Nhưng trong thế giới này, những người mạnh mẽ và dũng cảm luôn chết khi chiến đấu.

    Gã asura do dự. Mẹ chụp lấy tôi, kéo tôi rất chặt, những mảnh cung bị phá hủy ghim vào người chúng tôi một cách đau đớn. “Xin anh!” cô hét lên, giọng rưng rưng và nghẹn ngào nước mắt.

    Hắn cau mày sâu hơn. “Mày chắc là em gái thằng Arthur.” Đôi mắt đen trong veo của hắn nhìn về phía Mẹ. “Và mẹ nó?” Ngọn giáo hạ xuống. “Thật là tệ khi thằng Arthur không có ở đây bây giờ. Thật vinh dự khi được thực hiện nhiệm vụ này cho chúa tể của tao, nhưng tao thực sự rất vui nếu được đối mặt với thằng anh mày một lần nữa, để cho nó thấy tiềm năng của nó thực sự nhỏ bé như thế nào so với một trong những người của tộc pantheon.”

    Từ từ, gã asura chụp lấy cánh tay Mẹ, lôi bà đi.

    “Không! Thả tôi ra! Đừng động vào con tôi! Ellie ơi!”

    Tiếng hét van xin của mẹ tôi lọt vào tai điếc của hắn khi đầu ngọn giáo đỏ nhô lên, đâm vào hông tôi bên dưới xương sườn. Đầu gối của tôi bắt đầu run lên khi tôi cảm thấy nó đẩy lên khắp cơ thể mình, dễ như cắt bánh sinh nhật.

    Bánh sinh nhật hả? Tôi tự hỏi, nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình phản chiếu trong tròng mắt gã asura. Đó là một điều tức cười để nghĩ tới lúc đang hấp hối. Nhưng nó cũng tạo nên một cảm giác ngốc nghếch. Tôi đã nghĩ về bữa tiệc sinh nhật cuối cùng mà tôi đã có trước chiến tranh rất nhiều. Khi tất cả chúng ta cùng bên nhau, có cả Anh trai, khi thế giới chưa kết thúc…

    Tôi đảm bảo không la hét. Tôi đã quyết định, giữa những dòng suy nghĩ mông lung, quay cuồng của mình, rằng tôi sẽ không la gào trong khi chết.

    Ngọn giáo trượt ra khỏi tôi dễ dàng như khi nó đâm vào. Đôi chân run rẩy của tôi không đứng vững và tôi gục xuống đất.

    Mẹ ở trên người tôi, nước mắt chảy dài trên mặt, rơi tung tóe khắp người tôi. Lưng của tôi ấm và ướt, nhưng tôi có thể cảm thấy một sự lạnh lẽo bên trong, đang từ từ lan ra bên ngoài. Đôi bàn tay của mẹ đang loé lên một thứ ánh sáng nhàn nhạt. “Không sao đâu con yêu, không sao đâu. Mẹ ở ngay đây. Mẹ sẽ lo cho con, và mẹ sẽ thổi cơn đau đi mất, con yêu, Ellie à. Mẹ sẽ chăm sóc cho con.”

    Phía trên bà ấy, ngọn giáo của Taci đã sẵn sàng đâm vào gáy bà, nhưng tất cả sự tập trung của mẹ chỉ dành cho tôi.

    Không, chạy đi mẹ. Tránh ra, tôi muốn hét lên, nhưng dường như không có chút không khí nào trong phổi.

    Taci lại do dự. Ánh mắt của hắn chuyển sang nơi khung cổng bằng đá đặt ở trung tâm của bục thềm, và tôi nhận thấy có ánh sáng phát ra từ đó. Tôi phải vật lộn với cơ thể để quay đầu lại, nhưng bên trong cái khung đã từng là một cái viền hình chữ nhật bằng đá trống rỗng, bây giờ có một cánh cổng màu tím tỏa sáng rực rỡ, tâm cổng là một vòng xoáy với những hoa văn thanh tao.

    Bên dưới tiếng niệm phép như điên của mẹ tôi và tiếng nức nở của những người đang chờ đến lượt mình chết, một tiếng vo ve nhẹ nhàng, nhịp nhàng đang phát ra từ phía cánh cổng.

    Một bức màn màu tím lỏng gợn sóng như thể một cơn gió nhẹ thổi qua, và hai bóng người xuất hiện.

    Các điểm chi tiết trên người đã bị mờ đi nhìn không rõ, nhưng có một cái gì đó về bề ngoài và dáng đứng đã quá quen thuộc. Gần giống như…

    Một nụ cười nở ra trên khuôn mặt của tôi khi mắt tôi nhắm nghiền lại. Lần đầu tiên tôi cảm thấy an toàn sau một thời gian dài, rất rất dài.

    GÓC NHÌN CỦA TRƯỞNG LÃO RINIA

    Âm thanh nức nở phát ra từ gần đó, truyền qua ring ring như tiếng chuông và vo ve như tiếng bọ trong cái đầu đau nhức của tôi. Đó là một tiếng ồn quen thuộc. Nhỏ Alice. Tôi cảm nhận được bé Ellie. Con bé ấy đã ở gần, nhưng đang mờ dần. Tên asura đang đứng trên người họ, nhưng sự tập trung của hắn lại ở nơi khác…

    Tôi nhìn theo hướng đó cho đến khi ánh sáng aether từ cánh cổng, có thể nhìn thấy rõ ngay cả khi tôi mù. Nhưng thứ ánh sáng đó chỉ là một màu nhợt nhạt so với hình bóng người đứng bên trong nó.

    Tim tôi đập mạnh.

    Những gì tôi đang cảm nhận được nằm ngoài phạm vi hiểu biết của tôi, nhưng tôi biết đó không phải là tâm trí tôi lừa gạt mình. Thân thể tôi rã rời, cuộc đời tôi sắp kết thúc. Đây là thời điểm tôi đã đoán trước, nơi mà tất cả các chuỗi dự đoán kết thúc, nhưng tôi không bao giờ có thể hiểu được chúng tôi có thể được cứu như thế nào, chỉ khi nào và ở đâu. Nhưng bây giờ tôi đã biết tại sao.

    “Arthur ơi…”

    Cậu ấy đã vắng mặt trong tầm nhìn dự báo của tôi về tương lai kể từ khi cậu ấy mất tích, tương lai của cậu bé không bao giờ rõ ràng với tôi ngay cả khi cậu ta còn nhỏ. Tôi đã không hoàn toàn tin rằng cậu ta đã chết, nhưng không thể tìm kiếm cậu ta, hoặc tìm thấy bất kỳ tương lai nào mà cậu ta xuất hiện trở lại. Mặc dù tôi đã nhìn thấy khoảnh khắc này, nhưng nó giống như đang xem nó qua đáy của một chai thủy tinh dày: không rõ ràng, được tô màu bởi sự thiếu thốn kiến thức và hiểu biết của chính tôi.

    Còn bây giờ tôi có thể nhìn thấy cậu ấy rõ ràng như tôi thấy Taci, một đám mây ánh thạch anh tím rạng rỡ, hơi ấm của cậu ấy tràn khắp căn phòng như mặt trời giữa trưa mùa hè.

    “Regis, giúp em gái tôi.”

    Một tia sáng tím – một tia lửa aether sống – len lỏi vào dấu hiệu mana đang mờ dần của Ellie, và sự sống nảy nở trong cô.

    Taci lùi lại, chuyển khúc củi đang rực cháy trên tay mình sang thế phòng thủ. “Ai đây… Arthur Leywin à?” Sự bối rối và không chắc chắn của hắn có thể cảm thấy rõ, đan xen trong giọng điệu hắn, tạo nên lập trường của hắn.

    (Người dịch: Rinia bị mù nên chỉ có thể cảm thấy trên tay Taci cầm cái cây gì đó dài dài, phát ánh mana sáng rực lên, chứ không biết rõ món đó là cây giáo)

    Luồng hào quang của Arthur trở nên tối hơn, ám chỉ màu đỏ đậm đẫm máu tồn tại trong màu tím. Một chùm aether tinh khiết trong hình dạng của một thanh kiếm gợn sóng tồn tại, làm biến dạng kết cấu của thực tế.

    Năng lượng aether hình sợi dây mà lại giống tia chớp nuốt chửng Arthur, và không gian dường như uốn cong theo ý muốn của cậu ấy khi cậu ta xuất hiện trở lại ngay sau lưng Taci. Ánh sáng tím xung đột với màu đỏ khi Taci xoay ngọn giáo ra sau hắn, bắt lấy đòn tấn công.

    “Tao rất mừng vì mày đã ở đây,” Taci gầm gừ, giọng nói của hắn văng vẳng bên tai tôi.

    “Mày không nên mừng vì điều đó đâu,” Arthur đáp, giọng cậu là một ngọn lửa giận dữ màu trắng lạnh lùng.

    Thanh kiếm aether trong nháy mắt biến mất sau đó quay trở lại trong cùng một nhịp thở, giờ đang đâm thọc trên và dưới khi đối nghịch với ngọn thương. Mana và aether va chạm nhau như tiếng thét và thanh kiếm chém qua sườn tên asura.

    Với một tiếng gầm gừ đau đớn, Taci lùi lại, lần nữa biến mất và xuất hiện trở lại, sử dụng kỹ thuật Mirage Walk của Tộc Thyestes.

    Tôi cảm thấy aether phồng lên trong người Arthur, và cậu lao về phía kẻ thù của mình, thanh kiếm aether vạch thành một vòng cung thạch anh tím trong không khí. Ngọn giáo của Taci lại lao tới để làm chệch hướng.

    Cuộc đụng độ đã tạo ra làn sóng xung kích khiến tôi ngã lăn ra, gần như thổi tôi bay khỏi bục thềm. Cơ thể tôi hét lên với tôi rằng tôi sắp chết, làm như thể tôi không biết điều đó vậy.

    Arthur dừng lại, liếc nhìn xung quanh. Nhỏ Alice bị văng và té ngược ra phía sau. Bé Ellie bị đánh ngã. Những tiếng la hét vang lên khắp căn phòng khi nhiều người khác đã bị đánh gục bởi vụ va chạm giữa hai người khổng lồ này.

    Taci xoay cây thương của mình theo một vòng cung rộng, và tôi cảm thấy một làn sóng mana bén như dao bay trên đầu. Một số tiếng hét ngừng lại, đột ngột cắt ngắn, và một số dấu hiệu mana bị dập tắt.

    Arthur quay lại thằng này ngay lập tức, lưỡi kiếm màu tím của cậu ấy di chuyển nhanh hơn tốc độ vung của một con người bình thường, nhưng Taci đã bắt kịp nhịp với cậu phản công theo kiểu ăn miếng trả miếng. Và với mỗi lần va chạm, căn buồng phòng này rung lên như động đất.

    Họ sẽ kéo sập cả trần phòng xuống nếu Arthur không làm gì đó.

    Tôi cố gắng hét lên, nhưng phổi tôi không còn khả năng phát ra thành âm nữa, chỉ còn tiếng thì thầm im lặng. Thay vào đó, tôi cố dùng những mẩu sức mạnh cuối cùng của mình còn sót lại. Nó không nhiều. Mana bùng lên trong tôi, và tôi cố gắng trau chuốt lại hình dạng nó, định hình nó thành một thông điệp, một tầm nhìn, và gửi trực tiếp nó vào tâm trí Arthur, nhưng… tôi không còn đủ mana.

    Lần đầu tiên, khả năng có thể thất bại dựa trên sự lường trước các nhánh tương lai, bất chấp mọi thứ tôi đã cố để đạt được thời điểm cột mốc quan trọng này, dường như có cảm giác thật đến khủng khiếp. Thế giới này thường đòi hỏi ở tôi nhiều hơn những gì khả năng tôi có thể cung cấp, nhưng tôi vẫn cho đi, và bây giờ, cuối cùng, tôi vẫn thiếu sức mạnh để nhìn thấu tầm nhìn của mình.

    Một phần mái buồng bị đổ.

    Con tinh linh dạng wisp2 bằng aether mà tôi đã cảm nhận được trước đó lúc nó nhập vào dáng nằm sấp của Ellie, ném mình bay xuống những phiến đá để che chắn cho một nhóm người sống sót đang tụ tập.

    Hai dáng chiến binh đang đánh nhau trở thành một hỗn hợp của màu sắc và sức mạnh, ánh sáng trắng quyện vào màu tím, aether xung đột với mana, vũ khí của họ va vào nhau ầm ầm. Nhiều lần tôi cảm thấy Arthur bị thương, và cảm thấy những vết nứt của mana còn sót lại ở nơi ngọn giáo đâm vào, nhưng cậu ấy dường như không mệt mỏi và không thèm đếm xỉa đến các vết thương khi cố áp đảo gã asura kia.

    Ngọn giáo của Taci đột nhiên đập nát mặt đất. Mặt đất rung chuyển và bục thềm nứt ra. Nhiều hòn đá rơi xuống lung tung từ trần nhà, và căn buồng phòng này chứa đầy mana dồn dập tạo thành các phép thuật để làm chệch hướng hoặc phá hủy các mảnh xà bần.

    (Nguyên văn: “The earth shook and the dias cracked.”, tác giả lại đánh máy sai chữ “dais” thành “dias”)

    Vũ khí của Arthur biến mất và cậu ta nắm lấy ngọn giáo của Taci. Cả hai căng người ra khi họ vật lộn để tranh giành vũ khí. Taci tấn công bằng đầu gối và cùi chỏ, mana tăng lên trong các đòn đánh của hắn, mỗi đòn đánh tạo ra một làn sóng xung kích khác.

    Arthur nhìn về hướng tôi. Tôi phải làm cho cậu ấy hiểu. Một lần nữa, tôi thu thập tất cả mana còn lại của mình và hình thành thông điệp. Căn phòng đầy aether, tràn ra khỏi cánh cổng dịch chuyển đang mở như con đập bị vỡ. Tôi với lấy nó, cầu xin, van nài nó giúp tôi.

    Tôi cảm thấy tâm trí của Arthur đang kết nối với tâm trí của tôi.

    Arthur, sử dụng cổng dịch chuyển đi! Đẩy thằng Taci đi khỏi đây. Tôi nhìn chằm chằm với đôi mắt mở to và khẩn thiết, không chắc liệu cậu ấy có thể thực sự nghe và hiểu tôi hay không.

    ‘Bọn asura không thể đi vào Khu Tàn Tích.’

    Tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo cứng rắn trong tâm trí cậu ấy thông qua mối liên hệ không chắc chắn của chúng tôi. Đây không phải là cậu bé mà tôi từng biết. Cậu ấy đã hy sinh rất nhiều để trở về với chúng tôi, để lại đằng sau điều gì đó của bản thân dù cậu bé đã từng ở đâu.

    Cứ tin tôi đi.

    Aether bùng lên xung quanh Arthur, và cậu xoay ngọn giáo lên trên đầu, xoay người để cậu và Taci lùi về phía sau, mỗi người cầm một khúc trên thân giáo trên cao. Cả hai vật lộn, không ai có thế để bật bẩy người kia văng đi, sau đó Arthur trong nháy mắt biến mất trong một tia chớp aether, xuất hiện trở lại đúng vị trí cũ chỉ khác là quay mặt về hướng khác.

    Taci vấp loạng choạng về phía trước trước sức mạnh của chính mình. Vòng tay của Arthur kẹp cổ thằng này, lôi hắn nhào về phía trước.

    Lao vào cổng dịch chuyển.

    Và rồi họ … biến mất. Căn buồng phòng này im lặng một cách đáng sợ, và không khí có vẻ nhẹ nhàng dễ thở hơn. Tôi run rẩy hít một hơi, cảm thấy lồng ngực có sức nặng lớn.

    Có cái gì đó chuyển động bên cạnh tôi, và một bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay tôi, những ngón tay của chúng tôi đan vào nhau. Dưới mùi mồ hôi và máu, có nắng và lá phong, và cả mùi dầu bôi trơn kiếm. Tôi tự hỏi đã bao lâu rồi kể từ khi làn da của Virion nhìn thấy ánh nắng mà cái mùi của nó vẫn còn bám lấy anh.

    Tôi đã mở miệng để nói, nhưng không có gì phát ra.

    “Đừng nói gì hết. Em đang bị thương. Nhưng… chỗ đó nó — ở đâu…?” Giọng nói sỏi đá của anh ta cắt ngang, và tôi có thể biết từ cách nói có vẻ căng thẳng của anh ta rằng anh đã bị thương nặng. “Tôi cần chuyên gia loại Emitter! Alice ơi?”

    Giọng anh ấy nhỏ dần, và tôi cảm thấy có thứ gì đó ướt đẫm trên da mình. Cơn đau hành hạ cơ thể tôi bắt đầu dịu đi… và sau đó nó biến mất, chỉ còn lại trong tôi hơi ấm của bàn tay anh ấy ôm lấy tôi.

    Thật là xấu hổ. Tôi đã muốn nói với anh ấy rằng …

    Tôi rất vui vì anh ấy đã ở bên cạnh tôi cho đến tận phút cuối cùng.

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. ⤴︎
      Hình minh họa con quái manticore trong thần thoại:
    2. 2. ⤴︎
      Hình minh họa các tinh linh gọi là wisp trong truyện cổ tích, các bạn có thể tham khảo truyện cổ Andersen tên: "The Will-O'-the-Wisps are in town," said the woman from the marsh.
    3. 3. Giải thích tên chương: Tên gốc của chương là “Right place, Right time”. Lẽ ra có thể dịch là “đúng nơi, đúng lúc” nhưng nội dung chương và tính nhân quả của các chương sau, nhất là với quả quyết của Rinia khi tiên đoán sẽ khiến cái tên “Thiên thời, địa lợi” ở trên trở nên hợp lý hơn cả.
    4. 4. Khi đọc chương này, các bạn hãy lưu ý là Rinia dùng năng lực nhìn tương lai nhiều quá nên rút bớt sự sống của bản thân, hiện tại đã bị mù, sự mô tả trong chương này là cách mô tả dựa trên cảm giác của người mù.
    5. 5. Bây giờ, ta bàn ngoài lề một chút về cách dùng từ của tác giả, cách mà asura ở Epheotus và gia tộc Vritra gọi con người các chủng loại nói chung là “Lessers” là một kiểu ẩn ý của tác giả, bản thân chữ less đã mang nghĩa ít ỏi về mặt số lượng (nó liên quan đến quá khứ thảm sát sạch người Dijin và nuôi nhóm người hiện tại như nhóm nhỏ), hậu tố -er trong tiếng Anh có nghĩa là người, nhưng đuôi -er trong so sánh hơn còn có nghĩa là “hơn”, như vậy bản thân cụm less+er có nghĩa là kém cỏi hơn. Danh từ này còn sense thứ hai thuộc loại chuyên ngành là “chỉ các loại động vật, chim chóc, cây cối nhỏ bé hơn các loài tương tự”. Nói tóm lại, khi dùng cụm từ “lesser” để nói chung chung về chủng người ở cả Dicathen và Alacrya của tác giả để ám chỉ nhiều điều dưới góc nhìn của asura nhìn xuống: 1) là chủng người ít ỏi. 2) là chủng hạ đẳng kém cỏi 3) là chủng người nhỏ bé. Tới ba nghĩa trong một từ để thể hiện sự coi thường của asura và Vritra với con người nói chung, và tất nhiên dịch cụm này ra tiếng Việt không thể chuyển tải hết 3 tầng nghĩa của tác giả.
    6. 6. Tóm tắt: Người ở khu tị nạn bị Taci dồn vào đường cùng và cứu tinh xuất hiện.
    7. 7. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
    8. 8. Ver.1: May-7th-2022; ver.2: May-17th; ver.3: Sept-10th; ver.4: May-10th-2024;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...