Cái kết của Đại hội Victoriad
Tên gốc: "Chapter 373: The Victoriad Ends"
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR
Thằng Cadell cứng người khi thấy bộ giáp cổ vật và sửng sốt trước sự biến hình của tôi. Tôi có thể nhìn thấy cả nét quai hàm hắn khi hai hàm răng hắn ta nghiến vào nhau, sự thất vọng mà hắn tỏa ra như nhiệt lượng của lửa.
“Trò vặt của mi là một sự xỉ nhục với tụi asura, cậu nhóc à,” hắn nói một cách khinh bỉ khi bề ngoài hắn tỏa ra đầy năng lượng.
Nhưng giọng hắn nói thì lờ mờ, bị che phủ bởi máu tôi dồn lên não. Thế giới trong mắt tôi mờ đi và tầm nhìn của tôi khóa chặt vào thằng Cadell – con quái vật đầu tiên thực sự mà tôi để mắt đến ở thế giới này.
Tôi lao mình từ dưới đất lên không trung để đánh trong khi tên Cadell đổ nhào từ trên trời xuống như một tia chớp đen.
Một luồng lửa đen cuộn xoắn quanh tay hắn và phóng ra phía trước. Tôi phản công nó bằng cách tung ra một đòn nổ aether (aetheric blast) trước khi sạt ngang cổ hắn bằng lưỡi kiếm trên tay làm từ aether. Tuy nhiên, cơ thể Cadell tan biến như một làn khói, biến mất trong ngọn lửa đen đang lấp đầy trời.
Cánh tay tôi nhòe đi khi tôi chém quá nhanh xung quanh mình, xé toạc những ngọn lửa này như cắt những tấm rèm bằng lụa.
Nhưng khi tên Cadell xuất hiện trở lại, lại là từ phía sau tôi. Bàn tay hắn, với đầy các móng vuốt rực lửa, cào vào bên hông tôi, xuyên qua áo giáp và lớp phủ aether, rồi cuộn vào xương sườn tôi. Ráng chịu đau, tôi xoay ngược lưỡi gươm và đâm tới lui, suýt chút thì hụt ngực hắn khi hắn bay xa khỏi tôi.
Tôi ép bản thân mình, phi theo, đơn giản là ép cơ thể phớt lờ những hạn chế của thế giới này như tàn ảnh của cô djinn đã chỉ dạy, nhưng trọng lực đã kéo tôi tụt xuống.
Hét lên vì thất vọng, tôi ném lưỡi kiếm aether của mình về hướng hắn, nhưng nó ngay lập tức tan biến sau khi rời khỏi bàn tay tôi.
Tôi chạm đất với một vũ khí khác được tạo ra, và lại phi mình theo gã Scythe này, xuyên qua đám mây tạo từ lửa soulfire, không thèm đếm xỉa đến chúng và quay cuồng xung quanh. Nhưng vũ khí của tôi chẳng trúng mục tiêu nào cả, và thêm lần nữa thằng Cadell hòa mình vào ngọn lửa và tấn công tôi, lần này cào những móng vuốt rực lửa này trên cánh tay tôi, gần như chém rời khúc khuỷu tay.
Hủy thanh aether đang cầm trên cánh tay bị thương của mình và tạo cái khác ở cánh tay còn lại, tôi tận dụng lực quán tính khi đang bay tới rồi dồn sức đâm vào ngực tên Cadell khi tôi ở giữa không trung, lao đến ẩu tả như đạn từ máy bắn đá, nhưng hắn bùng lên ngọn lửa đen và lại tan biến vào đám mây cháy.
Tôi hạ cánh xuống giữa sàn đấu trường đổ nát cách đó năm mươi feet, lớn tiếng chửi rủa.
(Người dịch: từ sàn đấu đến đám mây soulfire của Cadell trôi trên đầu Grey là 50 feet = hơn 15m)
Hình dạng thằng Cadell trông méo mó trong tầm nhìn của tôi — đó là những dư ảnh từ dáng vẻ của hắn ta trước khi tàn sát mọi người trong lâu đài bay, trước khi hắn giết Buhnd, trước khi hắn giết bà Sylvia, mọi dư ảnh đấy đều chồng lên nhau trong mắt tôi. Hắn phải gánh hết trách nhiệm cho rất nhiều cái chết, bao gồm cả cái chết hụt của tôi nếu bé Sylvie không hy sinh thân mình cứu tôi.
Chết là không đủ đối với hắn. Tôi cần phải bóp vụn hắn, làm hắn cảm thấy yếu đuối và bất lực, y như tôi đã từng cảm thấy. Ngay tại đây, ngay trước mặt toàn thể lục địa Alacrya, thằng Cadell sẽ phải cam chịu như thế.
Máu và aether tuôn trào khắp tứ chia tôi khi những cảm xúc mà tôi đã cố kìm nén bấy lâu nay đang đe dọa nuốt chửng tôi. Lần này không phải là chiêu Hủy Diệt (Destruction) đang cố chiếm lấy cảm xúc tôi như trước. Đây thuần chỉ là cảm xúc của tôi thôi.
Đám mây lửa tan rã, để lộ ra thằng Cadell đang lơ lửng trên chiến trường, hai tay hai kiếm. Một cái cùng chất liệu sắt đen mà Uto và Nico ưa thích, nhưng cái còn lại thì đen kịt, giống như tạc một mảnh trời đêm thành hình thanh trường kiếm.
“Rốt cuộc thì mi cũng chỉ ra là tên hạ đẳng thôi,” Cadell nói.
Tung ra một đòn nổ aether để che mắt hắn, tôi băng qua mặt đất trước khi nhào vào hắn ta, lưỡi kiếm của tôi đã nhắm sẵn.
Chúng tôi đâm xầm vào nhau.
Các tia lửa màu đen và tím tóe ra khi aether va chạm mạnh vào vũ khí bọc lửa soulfire của hắn. Tôi chém rồi đâm, nhưng mỗi đòn hăng máu của mình đều chệch hướng. Hàng tá vết thương mới xuất hiện ra trên khắp cơ thể tôi, nhưng tôi không đếm xỉa tới.
Rồi tôi thấy thân mình đang bị đẩy bay đi trên trời.
Đầu nhọn của thứ vũ khí đen ngòm cắm vào ngực tôi, và nó to dần lên, lôi tôi theo nó. Từ mười feet, đến hai mươi feet, rồi năm mươi feet, và một trăm feet, cho đến tận khi thân tôi va mạnh vào một trong những cái khiên chắn phép khổng lồ dùng để bảo vệ hàng đống khán giả bên ngoài.
Nhưng ngọn giáo vẫn tiếp tục dài ra, đường kích tiếp tục to lên xoáy vào người tôi, ép chặt tôi vào tấm khiên này đến mức cái khiên bắt đầu run lên. Áo giáp tôi thì bong ra khi cây giáo ngày càng lớn, xoáy một lỗ trên ngực tôi.
Lưỡi kiếm aether của tôi chém nhanh vào ngọn giáo, nhưng cái thứ vật thể đen ngòm này thay đổi, di chuyển và biến dạng bao quanh thanh kiếm của tôi. Tôi chặt nó một cách điên cuồng, giống như một cậu bé non tay đang cố bổ củi vậy. Đầu tôi vang lên ong ong, mạch đập dồn dập, mỗi nhịp tim bơm máu phun ra quanh mép ngọn giáo này.
Rồi một cơn lạnh như băng tỏa ra từ cơ thể tôi, rửa trôi cơn thịnh nộ nóng bỏng của chính mình, làm tắt ngúm nỗi giận trong tôi theo kiểu tách cơn giận này ra có chủ ý.
Một bóng đen lấp ló trong tôi.
Regis, ở dạng Destruction thuần túy. Đôi cánh khổng lồ giúp cậu ấy bay trên cao một cách dễ dàng. Cái hàm đầy răng nanh siêu lớn há ra và cả chùm lửa từ đòn Destruction cháy bén vào ngọn giáo. Những ngọn lửa màu tím thẫm này lan ra theo hai hướng trên thân ngọn giáo và nuốt chửng nó. Tôi cảm thấy chỉ trong chốc lát, ngọn lửa đói khát này đang nhảy múa lấn vào lỗ hổng trên khoang ngực tôi, liếm vào bên trong vết thương của tôi, vươn xuống tận lõi aether của tôi.
Sau đó, tôi rơi xuống.
Tôi đập lưng xuống đất, nằm gục thành đống.
Regis đang trôi lơ lửng phía trên nhằm bảo vệ tôi, và tôi có thể thấy sự va chạm giữa cậu ấy với tên Cadell, và cậu ấy đang ngăn chặn một đợt tấn công khác bằng một đòn nổ Destruction.
‘Sau khi lên mặt dạy dỗ Nico … nhìn lại cậu hiện giờ xem.’ Giọng nói của cậu ta như nham thạch phun trào trong đầu tôi. ‘Cậu hãy kiềm chế bản thân đi.’
Tôi khạc ra một ngụm máu khi cái lỗ trên ngực tôi dần dần khép miệng, xương liền lại, nội tạng tự nối lại với nhau. Cuối cùng, tôi đã có thể hít thở sâu và sảng khoái. Và qua mỗi hơi thở, sau cùng tôi nhận ra rằng, qua lần giao đấu liều lĩnh này, tôi đã chuyển quá nhiều aether vào các đòn tấn công của mình, bỏ qua vết thương và bỏ mặc áo giáp của mình.
Bất chấp việc tôi đang ở đâu và tình hình đang diễn ra như thế nào, tôi nằm giữa đống tro và xà bần thêm chút nữa và để cho cơn thịnh nộ bao trùm tôi ban nãy xì xèo và tắt ngúm trong sự thất vọng và xấu hổ.
Ngày càng mạnh mẽ hơn, học nhiều bí thuật aether, lấy được nhiều cổ vật thì có ích gì, nếu tất cả những gì tôi định làm là chặt chém phầm phập một cách mù quáng trong cơn thịnh nộ chứ?
Ừ. Giờ thì tôi ổn rồi, tôi nhắn cho Regis một tiếng thở dài nhưng nghiêm chỉnh.
Đầu óc tỉnh táo nhưng vẫn chưa cử động lại được, tôi tiếp tục hút aether từ không gian quanh mình vào người trong khi nghiên cứu trận chiến trên đầu.
Ngọn lửa màu tím thổi bùng ra từ hàm của Regis để ngăn chặn cả chùm tên lửa đen kịt trông như cả bầy quạ đen thối rữa đang xoay tròn và lao ập vào ngọn lửa tím, nhưng không đủ nhanh.
Loại lửa Destruction nhảy lan từ mũi tên lửa này sang mũi tên lửa khác, thiêu rụi sạch các phép thuật thuộc tính Decay (Thối Rữa) của thằng Cadell, sau đó dí theo Cadell lên trời, buộc hắn phải rút lui. Những mảng lửa tím bùng cháy trong đấu trường và lan khắp những tấm khiên chắn phép, nhưng chúng nhanh chóng bị cậu bạn đồng hành bốn chân của tôi dập tắt.
Tôi đã từng đối mặt với cả lửa soulfire và sắt đen trước đây, nhưng loại ma thuật đen có thể thổi tới và thay đổi hình dáng kiểu này lại là một loại thuộc tính khác, giống như gió vậy, nghĩa là thằng Cadell có thể điều khiển ít nhất ba nguyên tố khác nhau. Và hắn có thể kết hợp chúng, giống như khả năng kết hợp lửa soulfire và gió để hòa vào không khí xung quanh.
Sức mạnh của hắn linh hoạt hơn của tôi, nhưng mana không mang lại sự bảo vệ mạnh mẽ để chống nổi aether. Tất cả những gì cần làm là tung một đòn quyết định để đánh bại thằng Cadell, giống như tôi vừa làm ban nãy với Nico.
Bầu trời trên cao tối sầm lại. Tên Cadell đang bay giữa tâm một cơn bão thổi ầm ầm ma thuật thuộc tính gió kết hợp Decay, hai thuộc tính này kết hợp lại tạo thành một đám mây như thể không xuyên qua nổi.
Hắn phất mạnh tay xuống, một cơn mưa gai đen và lửa soulfire được phóng ra ào ào từ các đám mây này giống một trận mưa tên từ các máy bắn tên cỡ lớn. Những luồng gió phiền toái đen như than đuổi theo những chiếc gai bốc cháy này, đẩy chúng lao xuống đã nhanh còn nhanh hơn nữa.
(Người dịch: nguyên văn “from the cloud like a downpour of ballista bolts”, ballista là loại máy bắn tên cỡ lớn giống máy bắn đá dùng để công thành thời trung cổ, nhưng mà là loại bắn ra các mũi nỏ cỡ đại)
Cả đấu trường rung lên bần bật khi những chiếc gai đen đâm đầu xuống đất xung quanh mép sàn của sân vận động đổ nát, một số lệch hướng lao vào tường hoặc xuyên thủng qua mớ khiên phép đang bảo vệ những chỗ ngồi gần sàn đấu nhất. Một quả cầu đen trong giây lát quấn quanh phòng quan sát tối cao của bọn Scythe, và bất kỳ chiếc gai nào va vào nó đều tan biến, còn lửa soulfire vụt tắt như đèn cầy cạn sáp.
(Người dịch: quả cầu phòng thủ này là đòn đánh của Seris)
Nhưng đối với tôi và Regis, một chiếc khiên làm từ lửa Destruction đã nuốt chửng mọi thứ chạm vào nó, giữ cho hai chúng tôi được an toàn.
‘Tôi biết cậu có những tổn thương tâm lý và thể chất sâu sắc cần giải quyết, nhưng cậu biết đấy, sức tôi cũng có hạn thôi’ Regis nghĩ với một sự mệt mỏi và cằn nhằn trong tâm trí.
Tôi nhận thấy sự xuất hiện lung linh, mờ ảo của tên Cadell trước cả Regis.
Cơ thể Cadell tích tụ lại thành hình rõ ràng từ bóng tối tạo thành bởi những đám mây trên không, vung xuống một lưỡi kiếm đen bốc cháy. Tôi kích hoạt chiêu God Step (Thần Bộ) và xuất hiện ngay trước mặt hắn, đón đòn chém bằng thanh kiếm aether của mình.
Tôi đang lót dép hóng cậu lên tiếng đòi đổi ca đây, tôi trả lời Regis, căng mình đỡ đòn dưới lực đánh từ cú bổ xuống của thằng Cadell.
Chú sói bóng tối tan biến, trở về dạng phi vật chất và trôi vào cơ thể tôi. ‘Kể từ khi sếp quay lại và đùa nhảm, em cho rằng sếp sẽ quẩy tiếp từ đoạn này chứ?’ Bất chấp những lời đùa cợt của cậu ấy, tôi có thể cảm nhận được sự mệt mỏi ở cậu bạn đồng hành của mình. Cậu ta đã gần như kiệt sức.
Những chiếc gai kim loại đen đâm lên từ mặt đất giữa chỗ chúng tôi đứng. Đường kiếm của tôi quét sạch chúng, nhưng nó đã cho thằng Cadell đủ thời gian để lùi lại và nâng kiếm lên sửa soạn. “Thú kế ước mới của ngươi quả là một sự sỉ nhục khá thô thiển cho các loài mãnh thú.”
“Ta đoán từ mà ngươi đang tìm để mô tả phải là ‘oai phong lẫm liệt’ chứ,” tôi châm biếm, lao về phía trước và tung ra hàng loạt vết cắt và đâm, đẩy hắn lùi về sau. Hắn ta cố bay lên không trung, nhưng tôi dùng chiêu God Step ngáng đường hắn, ép hắn đáp xuống đất nơi chúng tôi đứng vững hơn.
Tên Cadell có thể linh hoạt hơn, nhưng tôi là kiếm sĩ giỏi hơn.
Chém lưỡi kiếm aether vào sườn hắn, tôi cố sạt ngang và cắt hắn làm đôi, nhưng tay hắn kịp chụp cánh tay tôi, kìm tôi lại.
Chúng tôi khóa mắt với nhau, và tôi bắt gặp vẻ mặt lạnh lùng, tàn nhẫn dường như thường trực trên khuôn mặt xám nhợt nhạt của hắn. Cằm hắn nhô ra đầy kiêu hãnh giữa cặp sừng hình răng cưa uốn quanh bên dưới tai. Nhưng thần thái tự tin tuyệt đối mà hắn thường toát ra đã biến mất từ lâu. Hắn ta đang lo lắng.
Và hắn cũng sợ nữa.
Tôi nhận ra cái bóng đang lao tới tôi xém tý thì muộn.
Tôi vội dùng God Step phóng đi ngay khi một mũi nhọn to gấp mấy lần cơ thể đâm vào tôi, thay vào đó, nó như thể đâm xuống sàn đấu khi tôi nhìn từ trên cao xuống, kéo Cadell xuống vết đất lõm khổng lồ.
Những vết nứt lộ ra từ miệng vết lõm này, chạy lan bên dưới bệ ngồi của khán giả và khiến toàn bộ đấu trường chuyển động và run lên. Ở đâu đó có tiếng kim loại bị cắt và gỗ bị nứt, và hai khu khán đài của sân vận động bắt đầu tách đôi ra.
Những khán giả từ nãy giờ chẳng ai đếm xỉa đến đang hét lên khi chiếc khiên kháng phép bảo vệ họ nhấp nháy và biến mất, chỉ được thay thế bằng hàng chục chiếc khiên nhỏ hơn khi các pháp sư lao vào hành động.
Các công sự ngầm dưới lòng đất bị sập, hở ra các vết nứt trên tường đấu trường và khiến phần lớn chỗ ngồi bị sập xuống. Một vài người đủ khôn ngoan để chạy tìm lối ra, nhưng hầu hết cứng người như bị đóng băng ở nơi họ đang ngồi hoặc đứng. Tôi để ý thấy Seth, Mayla, và một số học sinh khác của tôi đang tụ tập với nhau bên dưới một tấm chắn tạo bằng mana, rõ ràng được niệm phép bởi một pháp sư lớn tuổi, miệng mấy đứa kêu lên, nỗi sợ hãi khắc trên khuôn mặt xa xăm của chúng.
Có thứ gì đó chuyển động trong những cái bóng mà tôi bắt gặp khi chạy dọc theo mép của một trong số hàng trăm cái gai đen nhô lên từ dưới sàn. Một sinh vật, giống cái bóng hơn con người, trườn ra ngoài ánh sáng và vươn ra những chi dài, gầy guộc kèm những móng vuốt lởm chởm.
Những cái bóng xung quanh tên Cadell xoắn lại và hòa vào không khí như những ngọn lửa. “Đủ rồi.” Giọng hắn nghiến răng nghiến lợi như cắt qua xương. “Lần này không có con rồng nào xung quanh để cứu mi đâu, nhóc à.”
Những cánh tay phủ vuốt bóng tối của Cadell dang rộng, và ngọn lửa đen bắt đầu bùng lên từ hắn. Ma thuật phá hoại của hắn ta tràn ra như nhựa đường nóng chảy lan ra hết những chỗ còn lại của đấu trường và bắn tung tóe vào những tấm khiên kháng phép bảo vệ các khu hậu trường, ánh sáng của các tấm khiên phép phát ra lập lòe không rõ ràng khi đạt hết công suất bảo vệ có thể của chúng.
Tôi cảm thấy như có một móng vuốt lạnh lẽo đang cào vào bên trong lõi khi tôi nhớ lại những khoảnh khắc tuyệt vọng cuối cùng trong trận chiến chống lại Nico và Cadell, chạy trốn khỏi trận hỏa hoạn tương tự như này với em Tessia, sức lực cuối cùng của tôi đã cạn kiệt một cách tuyệt vọng. Chỉ khác cái là lần này, thằng Cadell bung hết sức.
Regis nổi lên bên cạnh tôi, chùm lông cổ bốc lửa dựng đứng lên một cách đáng sợ mặc dù cậu ấy chỉ có thể cố duy trì hình dạng thông thường của mình.
Lông mày tôi nhíu lại khi tôi nhìn xuống người bạn đồng hành của mình. Regis. Cậu không nên—
‘Thư giãn đi, chàng công chúa à. Tôi không phải là thương binh; Tôi là vũ khí của cậu, nhớ chứ?’
Những dòng hướng dẫn lóe lên trong tâm trí tôi như một bảng hiệu to đùng bằng sắt, cho tôi thấy những cái nhìn thoáng qua về cảnh luyện tập của Regis trong khu rừng tối tăm.
Đây là… Làm thế nào mà —
Tầm nhìn của tôi tối sầm lại khi dạng hóa thân bóng tối của tên Cadell lao về phía chúng tôi.
‘Nó chưa được hoàn thiện, nhưng dùng vẫn được. Cứ làm đi!’
Khi cả làn sóng lửa địa ngục sắp chạm đến chúng tôi, Regis nhắm mắt lại, cơ thể kiểu dáng chó sói của cậu ta trở nên mờ ảo và có thể nhìn xuyên qua khi nó hóa thành dạng vô thể. Tôi nâng thanh kiếm aether trong tay lên, nhưng thay vì tấn công thằng Cadell, tôi quay trở lại và…
Tôi đâm thanh aether vào người bạn đồng hành của mình.
Cơ thể cậu ta bùng lên trước khi bao lấy thanh kiếm của tôi đến khi lưỡi kiếm aether trở nên lớn hơn và được bao bọc trong ngọn lửa màu tím sẫm.
“Ngươi lôi ra bao nhiêu trò vặt nữa đều không quan trọng, đồ hạ đẳng!” Tên Cadell gầm lên khi hình dạng bóng tối ma quỷ của hắn ta đến gần.
Tay tôi siết chặt lấy thanh kiếm bọc chiêu Destruction và chia sẻ chung cảm giác về sự trống rỗng lạnh lẽo, vô cảm đang quét qua các giác quan của mình thay vì các giác quan tập trung vào tên Cadell. Các chi trên người hắn căng, dài và có màu lấp lánh như đá đen của núi lửa, cặp sừng lởm chởm của hắn đã phát triển kích thước lên gấp đôi, và hào quang từ lửa soulfire quấn quanh người hắn như đôi cánh – và tôi dồn hết sức cho đòn kế.
Thằng Cadell tung hết kho phép thuật của hắn ra bằng cách ném chúng vào tôi — cả mớ blood iron (huyết kim), cả chùm đòn void wind (hư phong), cả trăm luồng lửa soulfire (hoả hồn) — nhưng chúng vô dụng với tôi.
Thanh kiếm màu tím sậm trong tay tôi tung ra đường chém bốc lửa cháy lùng bùng hình rẽ quạt trong khi cơ thể tôi mờ đi vì cử động quá nhanh. Những chuyển động gọn gàng, không dư thừa ẩn sau những khe hở nhỏ được vạch ra bởi thanh kiếm mới của tôi.
Những vòng cung hình quạt màu tím xé tan từng phép thuật do gã Scythe này phun ra, và đôi mắt đỏ rực lấp lánh của hắn mỗi lúc một, mở to dần vì sợ hãi.
Bỏ qua sự kìm kẹp gây lạnh buốt quanh lõi mình, tôi dùng chiêu God Step nhào ra đứng trước tầm nhìn méo mó của thằng Cadell. Tôi giơ kiếm cao hơn đầu, đòn Destruction bung nở rộ ra thành một ngọn lửa ánh tím. Cánh tay đen ma quái của hắn bắt chéo trước mặt, được quấn trong lửa soulfire, những chiếc gai kim loại màu đen được vật chất hóa và đan vào nhau thành một tấm khiên.
Lưỡi kiếm bổ xuống, xuyên qua mớ gai đen như thể chúng chỉ là sương mù. Tôi tấn công hắn bằng toàn bộ sức mạnh từ cơ thể cường tráng của mình, phủ kín mọi thớ thịt trên mọi cơ bắp bằng năng lượng aether. Hắn bị tôi đẩy lao nhào từ trên không xuống đất, điều đó tạo ra một làn sóng xung kích phát ra từ phía chúng tôi, làm đổ cái cột trụ lực cao ba mươi feet của sân vận động nhô lên ngay sau lưng thằng Cadell.
Những tiếng la hét vang khắp sân vận động khi một phần sân sụp đổ, kéo theo hàng nghìn người đang ngồi ở đó, đổ sập một vài phòng quan sát, và phủ đầy sân vận động một đám bụi dày đặc.
Tên Cadell phải vật lộn để đứng lên bằng đôi chân của mình. Cánh tay hắn đang sáng lấp loé với lửa soulfire và lửa từ đòn Destruction. Hắn ta lao đi trong tuyệt vọng, như thể hắn rũ bỏ được ngọn lửa màu tím đang cháy trên mình. Cơ thể hắn nhấp nháy thiếu ổn định, nhưng lửa từ Destruction đeo bám hắn, việc tiết ra mana ào ạt là thứ duy nhất giúp hắn không bị ngọn lửa này nuốt chửng.
Khuôn mặt của tên Scythe tái đi khi hắn rùng mình, và những bóng đen bám vào người hắn từ nãy giờ tan biến khi hắn trở lại hình dạng bình thường. Đôi mắt đỏ tươi của hắn đầy sợ hãi, gương mặt tỏ vẻ thô lỗ thường ngày của hắn giờ chuyển thành vẻ tuyệt vọng. Quay lại sau lưng, hắn nhìn chằm chằm vào phòng quan sát tối cao, có lẽ hy vọng những tên Scythe khác hoặc thậm chí là Chúa tể sẽ xuất hiện để cứu hắn.
Khi tôi ngó xuống hắn, tôi chỉ cảm thấy sự chấp thuận vô cảm đến từ công lý rằng cuối cùng nó đã hoàn thành. “Cái này dành cho bà Sylvia.”
Những ngọn lửa màu tím nhấp nháy không ngừng xung quanh lưỡi kiếm aether càng trở nên kích động hơn khi tôi lao về phía trước. Lưỡi kiếm của tôi cắm xuyên qua ngực hắn và bật ra khỏi lưng. Lửa Destruction lao qua người hắn, nuốt chửng thằng Cadell từ ngực lan ra ngoài. Không có máu me kinh dị gì tràn ra từ nội tạng, chỉ có ngọn lửa của Sự Hủy Diệt (Destruction) đúng nghĩa như tên của nó quét sạch hắn như thể hắn chưa từng tồn tại.
(Người dịch: chỗ này tác giả cố ý chơi chữ “flames of Destruction”, vừa là ngọn lửa có tính chất hủy diệt vừa là ngọn lên có tên Hủy Diệt)
Không, tôi nghĩ, không hoàn toàn như vậy. Vết nhơ về sự tồn tại của tên Cadell sẽ luôn ở trên thế giới này, có thể nhìn thấy bằng những mất mát mà hắn đã để lại trong đó.
Tôi nói: “Xin lỗi vì đã mất nhiều thời gian như vậy,” nhìn vào trong tâm trí mình khi đôi mắt long lanh của bà Sylvia ánh lên những giọt nước mắt lúc một cánh cổng kéo tôi vào, những lời cuối cùng của bà ấy vang vọng trong tâm trí tôi: “Cảm ơn con, đứa trẻ của ta”. Cảm giác tội lỗi của tôi về những gì mình không thể làm có giảm bớt, nhưng tôi biết cảm xúc ấy sẽ không bao giờ rời bỏ tôi hoàn toàn.
Tôi rút thanh kiếm khỏi ngực thằng Cadell và quét nó qua đầu hắn, cắt bỏ cả hai sừng. Regis, cảm nhận được ý định của tôi, hủy chiêu Destruction, để lại toàn bộ cặp sừng.
Vậy là hắn đã biến mất, không còn gì ngoài cặp sừng bị cắt rời.
Regis trôi ra khỏi thanh kiếm khi nó tan biến, quay trở lại gần lõi trong cơ thể tôi, lượng aether trong người cậu ấy đã cạn kiệt, không cần từ ngữ nào để diễn tả cảm giác của một trong hai chúng tôi trong thời điểm này.
Tôi cúi xuống để lấy những chiếc sừng và cất chúng trong ấn không gian ngoại chiều của mình. Một sự mệt mỏi sâu lắng bao trùm lấy tôi khi ánh mắt tôi quét quanh cả đấu trường hư hỏng.
Hàng chục pháp sư tràn qua khu khán đài bị sập, làm việc cật lực để kéo những người sống sót khỏi đống đổ nát. Các tấm khiên chắn phép nào vẫn còn hoạt động thì đang nhấp nháy cả mặt trước lẫn mặt sau. Toàn bộ khán giả còn ở lại đã bị sốc, mắt họ hoặc nhìn theo tôi hoặc nhìn chằm chằm vào nơi mà thằng Cadell đã đứng lúc nãy.
Có sự chuyển động ở phòng quan sát tối cao, một trong số ít những chỗ nguyên vẹn trên cả đấu trường, và tôi chú ý vào chỗ đó.
Một người đàn ông to lớn với cặp sừng được trang trí nhô ra phía trước từ hai bên đầu đang tiến về hướng tôi trong ánh sáng đầy bụi. Hắn ta mặc một chiếc áo choàng rộng và một nụ cười tận mang tai. Mặc dù đã kiềm chế lại, nhưng hào quang của hắn đủ áp lực để mọi người dân Alacrya trong sân vận động này phải cúi đầu khom vai. Đây là Chúa tể Kiros Vritra của vùng Vechor.
Nhưng hắn ta vẫn tỏ ra lép vế, so với những người như Aldir, Kordri và Chúa tể Indrath.
Tôi chỉ liếc mắt qua một chút, chứ không nhìn xuống hay cúi đầu như hàng chục nghìn người Alacrya quanh tôi, nhưng mắt tôi không chạm ánh mắt hắn.
Tiếng vỗ tay chậm rãi và vang dội phát ra từ phòng quan sát tối cao khiến tôi ngạc nhiên.
Tên Kiros đang vỗ tay. Nụ cười của hắn trông càng lúc càng toe toét hơn khi hai tay hắn đan vào nhau vỗ ngày càng nhanh hơn. Khán giả vang lên tiếng vỗ tay lạc điệu và bối rối.
Gã Kiros nói: “Thật kinh ngạc!” giọng hắn dễ dàng soi xuyên qua khán đài và làm im bặt tiếng vỗ tay yếu ớt. “Một màn phô diễn sức mạnh tuyệt đẹp. Một cái chết đầy bất ngờ! Và được tạo nên bởi—”
Một hình bầu dục có màu ngọc trai hiện ra ở phía trên cao giữa khu vực sàn đấu trường, trước phòng quan sát tối cao khoảng hai mươi feet.
Gã Kiros cau mày.
Hai bóng người1
bước qua.
(Người dịch: Có ảnh artwork minh hoạ của chính tác giả cung cấp được mình đặt cuối bài nhé)
Người đầu tiên là kẻ mà tôi chưa từng gặp trực tiếp trước đây, nhưng tôi biết hắn ngay lập tức, và chỉ cần nhìn thấy hắn thôi cũng đủ làm tôi đang mệt mỏi cũng tỉnh cả người.
Cặp sừng của tên Agrona nhô ra khỏi đầu giống như sừng của nai sừng tấm, hàng chục điểm nhọn màu đen trên sừng được trang trí bằng chuỗi dây chuyền và nhẫn. Hắn ta có những đường nét mạnh mẽ, sắc sảo khiến tôi liên tưởng đến bé Sylvie một cách khó chịu.
Người thứ hai, tôi ít chuẩn bị hơn.
Em Tessia trông giống hệt như lần cuối tôi gặp, lúc đứng nói chuyện với người dân từ ban công ở Elenoir. Em ấy mặc bộ áo choàng chiến đấu trông vừa vặn, tương tự như chiếc váy mà Seris mặc, ngoại trừ “vảy” riêng lẻ có màu xanh lục bảo và có hình dạng giống như những chiếc lá nhỏ. Chiếc áo choàng chiến đấu để trần hai cánh tay, làm lộ ra những cổ tự phát sáng yếu ớt mà tôi đã nhận thấy trong tầm nhìn của mình.
Mặc dù trông em vẫn như xưa – mái tóc màu xám kim loại buông xuống lưng qua vai, bím tóc thắt sau đôi tai nhọn, đôi mắt màu xanh mòng két sáng ngời – nhưng ngay lập tức và rõ ràng có thể nhận thấy đây không phải là em Tessia.
Em Tessia…
Em Tessia là một công chúa. Em ấy lớn lên trong cung điện hoàng gia ở Zestier, được kèm cặp về cách cư xử theo phong tục của cả người elf, người lùn và quý tộc loài người. Sự duyên dáng đó còn thể hiện ra cách em ấy kiềm chế bản thân, nét mặt thư thái, nhịp bước đi của em…
Nhưng tất cả những điều đó đã không còn nữa.
Thay vào đó, người này giả mạo người bạn từ tấm bé của tôi, cô ta di chuyển với sự tự tin mạnh mẽ — đây không phải Cecilia thời còn bé của tôi, nhưng cũng không khác xa người phụ nữ trẻ mà tôi đã chiến đấu trong Giải đấu của Nhà Vua (King’s Tournament). Dù trải nghiệm đó có gây ra tổn hại gì cho cô ấy về mặt tinh thần, thì rõ ràng nó cũng được lôi qua kiếp đời này, và không nghi ngờ gì nữa, trải nghiệm xấu đó đã được Agrona nuôi dưỡng, giống như cơn thịnh nộ không đúng chỗ của Nico đã từng xảy ra.
Về mặt logic, tôi hiểu những gì mình đang nhìn.
Nhưng cái nhìn lạnh lùng, ngờ vực mà Cecilia dành cho tôi bằng đôi mắt của Tessia vẫn cứa một nhát dao vào lòng tôi.
Sự xuất hiện của Agrona không hẳn là bất ngờ, nhưng em Tessia, à Cecilia…
Tôi đã chôn vùi kí ức về cô ấy quá sâu, xem cô ta như một vấn đề mà chỉ có thể được giải quyết trong tương lai khi tôi có nhiều thời gian hơn để xem xét…
Liệu còn cứu nổi em Tessia không? Em ấy vẫn ở đó, ở đâu đó chứ? Và nếu em còn trong đấy… thì việc bảo vệ em ấy liệu có quan trọng hơn việc tước đoạt Di Sản của Agrona?
Từ trước đây tôi đã không sẵn sàng để đối mặt với những câu hỏi này.
Tới bây giờ tôi vẫn không.
Regis đang giật giật trong lõi tôi. ‘Art, việc đấy thật nguy hiểm. Nếu chúng ta ép bản thân tiến xa hơn nữa…’
Đáng lẽ tôi phải sợ. Không có cách nào tôi có thể đấu lại với Agrona. Tôi thậm chí còn không chắc mình chiến đấu nổi với Cecilia, không biết gì về sức mạnh của cô ấy trong thế giới này. Nhưng tôi không sợ hãi. Nếu phải nói thì việc Agrona chủ ý xuất hiện trực tiếp ở đây đã đơn giản hóa mọi thứ cho tôi rất nhiều.
Điều đó có nghĩa là chỉ có một con đường phía trước, và tôi không còn gánh nặng về việc quyết định phải làm gì sau vụ Victoria này.
Giọng của gã Kiros vang lên, làm rung chuyển cả sân vận động vốn đã bất ổn. “Vùng Vechor chào mừng Chúa tể Tối cao. Kính chào ngài Agrona Vritra!”
Mọi người ngã sấp mặt để cúi đầu đàng hoàng trên khắp khán đài, giọng nói của họ vang vọng trở lại: “Xin kính chào ngài Agrona Vritra!”
“Ta đoán cuối cùng ta cũng đã nhận được sự chú ý từ ngươi,” tôi nói trong khoảng lặng sau đó.
Tên Agrona nhếch mép. Hắn đặt một tay lên lưng Cecilia nhỏ bé, và hai cánh tay cô ấy vung vẩy một cử chỉ phức tạp.
Có điều gì đó đã xảy ra trong lõi năng lượng của tôi. Cảm giác như một vết sáng chói lọi, bùng cháy ngay giữa tôi. Bàn tay của Cecilia mở rộng, và vết sáng đó mở rộng thành một quả cầu ánh sáng trắng bao quanh và bao bọc tôi hoàn toàn, đẩy hết bụi bẩn đất cát xung quanh ra. Những luồng gió xoáy nhỏ và những đám cháy xuất hiện xung quanh bên ngoài quả cầu, với hơi ẩm ngưng tụ khiến nó nhỏ giọt xuống, giống như bên ngoài cửa sổ vào một buổi sáng đầy sương.
Những thanh pha lê trong suốt đâm lên khỏi mặt đất thành một hình vuông giam tôi ở tâm. Tinh thể có độ mịn lỏng, quay ngay trên đầu tôi tạo nên các thanh này chạy xiên vào nhau, đan lại thành một cái lồng.
Với vẻ lưỡng lự, tôi nắm lấy mấy thanh pha lê. Chúng lạnh như băng và rung động bởi năng lượng. Tôi kéo thử. Chúng không phá vỡ.
‘Đó là một kiểu vô hiệu hóa năng lượng mana,’ Regis nghĩ với một cảm giác kinh ngạc dù kiệt sức.
Mặc dù tôi không thể cảm nhận được lượng mana mà cô ấy vừa rút ra, nhưng tôi khá chắc chắn rằng Regis đã đúng. Cecilia đã rút toàn bộ mana ra khỏi bầu khí quyển, thậm chí ra khỏi cơ thể tôi… Nếu tôi vẫn dựa vào lõi mana, câu thần chú này sẽ khiến tôi bất lực. Tôi thậm chí không thể bắt đầu nghĩ xem làm thế nào mà một điều như vậy lại có thể xảy ra cho được.
Tên Agrona nhếch mép nói: “Gây ra tất cả chuyện này chỉ vì tôi sao? Tôi rất tự hào, Grey à. Đối với một kẻ hạ đẳng mà nói, cảm giác mình là cái rốn vũ trụ một cách thái quá như cậu thật đáng kinh ngạc. Nhưng cậu dường như đã cố gắng rất nhiều để thu hút sự chú ý của tôi. À, và bây giờ cậu có nó rồi đấy.” Đầu tên Agrona nghiêng sang một bên vài centimet, truyền đi tiếng leng keng của những sợi dây xích vàng sột soạt qua đấu trường im lặng đến chết người. “Tôi thấy mình khá háo hức muốn xem khả năng mới của cậu hoạt động như thế nào. Tôi sẽ rất vui khi được gỡ tung cơ thể cậu ra làm từng bộ phận một để tìm hiểu.”
‘Chúng ta nên đi,’ Regis nghĩ.
Tôi nhìn quanh sân vận động. Đầu tiên, tôi nhìn vào Mayla, Seth, Deacon và những người khác. Mặc dù vẫn cúi đầu, Seth đang nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt mở to đầy bối rối và sợ hãi. Đột nhiên tôi ước rằng mình đã tử tế hơn với em ấy. Em ấy có trái tim của một chiến binh, và không xứng đáng với vị trí mà cuộc sống đưa đẩy em ấy đến.
Tôi tìm thấy hai đứa Valen và Enola, hai phòng quan sát riêng của tụi nó gần nhau. Mặc dù quỳ gối trước Chúa tể Tối cao, cả hai học sinh trên thực tế đều bị ép vào tấm khiên bảo vệ trong suốt, chúng đang nhìn chằm chằm vào tôi giống như Seth.
Tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy Caera đang đặt một chân trên bãi đất cháy xém của chiến trường, quỳ xuống trước sự xuất hiện của tên Agrona, điều này hẳn là do cô ấy phải vội vã chạy ra ngoài để kiểm tra tôi. Cô ấy cũng liều mình ngẩng đầu vừa đủ để quan sát tôi. Có một nỗi kinh hoàng thực sự trong ánh mắt đỏ tươi của cô ấy khi đôi môi mấp máy một lời cầu nguyện thầm lặng gì đấy.
Hy vọng rằng cô ấy sẽ không ghét tôi vì những gì tôi phải làm. Tôi hối hận vì đã không nói cho cô ấy biết tôi là ai, nhưng ngay cả bây giờ tôi cũng không thể nói phản ứng của cô ấy sẽ như thế nào. Cũng có thể là cô ấy sẽ quay lưng lại với tôi, và thay vào đó tôi sẽ phải hối hận vì đã nói với cô ấy.
Cô ấy đã là một người bạn tốt của tôi, nếu ta công nhận đó là một tình bạn thật sự có thể dựa trên nền tảng của sự dối trá. Tôi chỉ hy vọng ánh mắt của tôi thể hiện đúng tình cảm đó.
Trong khi tôi đang quan sát xung quanh đấu trường, các Scythe đã bay ra khỏi phòng quan sát tối cao và di chuyển quanh sàn đấu trường để đưa tôi vào.
Sắc mặt Seris khó đoán, ý tứ che giấu cẩn thận. Melzri đã rời chỗ Nico, và đang nhìn tôi với ánh mắt căm thù. Năng lượng đen quằn quại như những xúc tu ướt át xung quanh Viessa, mặc dù ánh mắt của cô ta đang hướng về Agrona thay vì tôi, kiên nhẫn chờ đợi lệnh của hắn. Cuối cùng là tên Dragoth, cau mày nhìn chỗ vết đen từng là thằng Cadell.
Có một điều nhất quán trong tất cả các biểu hiện của chúng, thậm chí ở cả Seris – một nét do dự làm giảm đi vẻ tự tin thường chẳng hề bị lay chuyển ở bọn chúng.
Trước khi nghe theo lời khuyên của Regis, tôi lại bắt gặp đôi mắt của Cecilia, và tôi đang cố tìm kiếm điều gì đó trong đôi mắt đấy. Một số dấu hiệu nào đó. Tôi đã từng hứa với em ấy. Nhưng tôi thậm chí còn không biết liệu người con gái mà tôi đã hứa có còn sống trong cơ thể của chính mình hay không.
Tên Agrona vẫy tay để các Scythe đưa tôi đi. “Tôi thừa nhận, tôi hơi thất vọng đấy. Tôi đã mong rằng cậu còn giấu vài trò mèo khác. Tuy nhiên, với những gì tôi đã chứng kiến cho đến giờ về mức phát triển từ khả năng của cậu, tôi chắc chắn rằng việc mổ xẻ cơ thể cậu là một sự tiêu khiển hữu ích.”
Tôi phải quyết định. Đã đến lúc phải rời đi. Tôi có thể đi mà không đem theo em ấy, quay lưng lại hoàn toàn với một loạt câu hỏi ban nãy, tin tưởng rằng vẫn có cơ hội trả lời nó trong tương lai.
Hoặc tôi có thể cố đem em đi cùng, thử tìm cách nào đó để kéo Cecilia ra khỏi cơ thể của Tess, đưa em Tess quay lại…
Hoặc là…
Tôi cảm thấy phát bệnh vì suy nghĩ này.
Nhưng đó là con đường rõ ràng nhất, là thước đo quyết định nhất. Tôi có thể đảm bảo rằng tên Agrona không thể sử dụng em Tessia hoặc Cecilia, hay bất cứ sức mạnh nào mà Di Sản (Legacy) sở hữu nhưng tên Agrona không thể kiểm soát được.
Tôi cảm thấy mắt mình ươn ướt, nhưng lòng tôi cứng lại.
Hãy thứ lỗi cho anh, Tessia à.
Ép bản thân cố gắng, tôi truyền aether chạy khắp cơ thể kiệt quệ của mình. Mọi cơ khớp đều chống đối một cách giận dữ, và tôi vật vã để tập trung vào sự đan xen phức tạp giữa aether và cơ thể vật lý, điều cần thiết để sử dụng kỹ thuật Burst Step (Bùng Tốc).
Nhớ lại những gì đã trải qua khi phải vật lộn để tự dạy mình trong những khu rừng ở Epheotus, tôi biết điều gì có thể xảy ra nếu tôi không thực hiện chính xác, hoặc nếu sức mạnh của tôi thất bại…
Các thanh tinh thể tạo thành lồng giam cứng một cách bất thường. Nhưng áo giáp và thể chất asura của tôi đã bảo vệ tôi khi tôi lao xuyên qua chúng, khiến những mảnh vỡ tinh thể văng ra tứ phía. Giữa lúc đang dùng Burst Step, tôi tạo ra lưỡi kiếm aether, rút ra sẵn, nhắm vào lõi mana của cô ấy.
Đôi mắt xanh mòng két của cô ấy dõi theo tôi từng centimet một trên đường tôi lao tới, nhìn như thể mắt cô ấy thậm chí có thể bám theo mọi cử chỉ của tôi khi đang sử dụng Burst Step. Lúc mũi kiếm của tôi áp vào xương ức cô ấy, đôi mắt cô ấy mở to và lóe lên màu xanh lục. Những đường gân xanh rêu trải ra trên khuôn mặt dưới làn da và trong chốc lát, cô ấy trông có vẻ… cam chịu khi một nụ cười miễn cưỡng kéo căng trên đôi môi được tô vẽ của cô ấy.
Cơ thể cô ấy run lên, tay cô ấy giơ lên không phải để cầm kiếm – không phải để phòng thủ – mà hướng về gương mặt tôi. Như một sự vuốt ve. “Anh Art, cứ làm đi…”
(Người dịch: nguyên văn đoạn này là: “Art, please…”, tác giả cố tình viết rất ẩn ý, nhưng đọc tới đọc lui về tình huống và bối cảnh, mình cho rằng please là sự năn nỉ của Tess với Art rằng cứ ra tay đi (phá lõi hoặc giết) chứ không phải xin tha mạng, vì với cách nhìn của Cecillia/Tessia khi Art dùng Burst Step thì có lẽ họ đoán được ý định của Art làm gì rồi, nếu bỏ chạy thì đã lao khỏi lồng tinh thể đi hướng khác chứ không áp sát Tess. Nếu Tess xin tha mạng thì sẽ làm cử chỉ dùng tay che ngực chứ không giơ tay cố vuốt mặt Art. Thêm một điều nữa, các bạn đọc tới đây có lẽ đã rõ mối quan hệ xưng hô của Tess và Art rồi, nên xưng hô như thế sẽ hợp hơn khi dịch sang tiếng Việt)
Đó là giọng của em Tessia.
Tôi buông thanh aether ra. Em ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi trong một nhịp tim, hai nhịp, sau đó…
Gân xanh rút đi, đôi mắt trở lại màu sắc tự nhiên, một tay em sờ vào chỗ vết rách trên áo giáp nơi thanh kiếm của tôi gần như xuyên qua người em ấy. Em Tess, à, Cecilia lùi lại một bước, ném cho tôi cái nhìn ghê tởm sâu sắc nhất.
“Ôi, mém tí nữa, phải không?” tên Agrona thích thú nói. “Trong một khắc suy nghĩ cậu thực sự tin rằng mình sẽ xuống tay, đúng chứ?” Cánh tay của tên Agrona quàng qua vai Cecilia và kéo cô ấy về phía hắn. “Cậu chỉ lạnh lùng và tính toán khi mọi việc dễ dàng thôi, Grey à. Thực tế khó khăn á, cậu yếu đuối, dễ xúc động và dễ bị ràng buộc.”
Tôi nhìn xuống bàn tay trống rỗng của mình, đầu óc cũng trống rỗng ngoại trừ những lời nói của tên Agrona.
Những gì đáng lẽ phải là khoảnh khắc chiến thắng lại vang lên rỗng tuếch và trống vắng, khiến miệng tôi ngập mùi vị của tro lạnh.
“Bắt hắn,” Tên Agrona ra lệnh. Bọn Scythe khép vòng vây dần.
Nụ cười tự tin của tên Agrona cuối cùng cũng biến mất khi tôi kích hoạt chiêu God Step. Hắn giơ tay ra bắt tôi, sức mạnh của hắn đột nhiên được giải phóng, độ mạnh từ sát khí của hắn khiến ngay cả King’s Force (Vương Lực) của Kordri cũng cảm thấy nghiệp dư khi bị đem so sánh.
Vẻ kinh ngạc của hắn ấy là điều cuối cùng tôi nhìn thấy khi những đường chạy tạo bởi aether đưa tôi rời xa khỏi đấu trường và Đại hội Victoriad.
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
-
1.
⤴︎
Bonus các bạn tấm ảnh minh họa vẽ hai người Cecilia và Agrona. Ảnh do họa sĩ của chính tác giả thuê, được cung cấp trên chính page patreon của tác giả: - 2. Mình sẽ nói trước vài điều với người đọc khi dịch các đoạn có khoản Combat. Những cái tên chiêu (skill) như Soulfire (hỏa hồn), void wind (hư phong), hay thậm chí Destruction (hủy diệt), Decay (thối rữa) hay mana, aether, vốn dĩ chúng là tên riêng trong tiếng Anh, là tên cho chiêu hoặc năng lượng, và khi dịch ra tiếng Việt sẽ gặp hai trường hợp, hoặc là nghe rất lúa và kì quặc nếu dịch thuần Việt, hoặc sẽ nghe rất … “tàu” nếu dịch ra Hán-Việt, vì người Việt chỉ dùng giới hạn một số lượng từ tiếng Hán rất nhỏ để làm sang câu chữ (chủ yếu khi đặt tên con), nếu dùng nhiều sẽ gây phản cảm trong ngôn từ.
- 3. Thêm nữa, nguyên tắc chung khi dịch thuật là TÊN THÌ PHẢI GIỮ NGUYÊN KHÔNG DỊCH, vì thế mình cân nhắc sẽ giữ nguyên tiếng Anh. Nói thêm nữa, trong tiếng Anh có các trường hợp một số từ vốn là loại danh từ riêng (đúng lý ra phải viết hoa) nhưng khi đã dùng quá phổ biến, tuy vẫn là danh từ riêng nhưng sẽ viết thường (điển hình như chữ Internet ngày xưa rồi nay viết thành internet), còn trong truyện này, những từ tương tự là mana, aether, rune, retainer. Vì thế khi mình giữ nguyên các từ kiểu như vậy, các bạn vui lòng tự hiểu đó là danh từ riêng chỉ tên.
- 4. Tóm tắt: Arthur vs. Cadell và các VIP xuất hiện.
- 5. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
- 6. Ver.1: Apr-26th-2022; ver.4: 09-Jan-2023; ver.5: 24-Apr-2023; ver.6: Apr-29th-2024;