Chương 469

Phân tách

Tên gốc: "Chapter 467: Divergence"


  • GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN

    …Đợi đã.

    Tôi gắng mở mắt nhưng ngay cả khi đã làm được rồi, hầu như tôi vẫn chẳng nhìn thấy gì cả. Duy chỉ có một điều rõ ràng. Mẹ. Bà ấy trẻ hơn, trẻ hơn rất nhiều, nét căng thẳng từ những năm tháng vất vả trong cuộc sống vẫn chưa hiện rõ trên gương mặt. Mái tóc màu nâu đỏ của mẹ dày và đậm màu hơn, làn da mịn màng hơn, đôi mắt sáng hơn.

    Tôi cảm thấy lòng mình tràn ngập vẻ ấm áp khi ngước nhìn bà ấy.

    “Chào Art bé nhỏ, ta là bố của con đây. Con nói bô bô được không?”

    “Cưng ơi, thằng bé vừa mới đẻ mà.”

    Đôi mắt căng, nhỏ của tôi mở to khi nhìn bố. Tôi xém quên mất ông ấy đã từng trông lôi cuốn đến thế nào, đặc biệt là hồi đó. Bộ hàm vuông vẫn được cạo râu sạch sẽ làm nổi bật lên nét trẻ trung, mái tóc màu nâu tro hơi xám được cắt tỉa gọn gàng. Một vết gợn từ ký ức, giống như một lớp tâm trí khác hoạt động tách biệt nằm ẩn dưới ý thức của tôi, đang ngụ ý rằng đôi lông mày của ông ấy dài ra sắc bén như hai thanh kiếm, mạnh mẽ và dữ tợn, nhưng đồng thời cũng rũ xuống và dịu dàng.

    Khi tôi nhìn vào tròng mắt màu xanh đậm, gần giống màu lam ngọc đang đẫm lệ của ông ấy, tôi cảm thấy mắt mình bắt đầu ngấn nước. Những làn sóng cảm xúc phức tạp và cạnh tranh nhau đang tràn vào người và tôi suy sụp. Một âm thanh trẻ con hoang dại phát ra từ cái miệng và bộ phổi bé tí ti của tôi.

    “Bác sĩ, có gì không ổn à?” bố tôi hỏi. “Tại sao thằng bé lại khóc?”

    Bác sĩ gạt đi lo lắng của bố tôi và nói: “Trẻ sơ sinh thường phải khóc, ông Leywin à. Hãy tiếp tục nghỉ ngơi vài ngày nữa đi. Tôi sẽ sẵn sàng trong trường hợp ông cần tôi nếu có bất cứ chuyện gì.”

    Tôi không hiểu. Khoảnh khắc này đánh dấu—đánh dấu ư?—ngày đầu tiên trong kiếp sống mới của tôi…phải không? Nhưng chắc chắn là tôi không bị tái sinh…lại nữa chứ? Tôi cảm thấy ngày càng đói và mệt. Thật khó để giữ cho suy nghĩ của tôi thông suốt. Tôi chỉ…cần nghỉ ngơi…ăn…rồi thì suy nghĩ sẽ rõ ràng hơn.

    Ở đâu đó sâu phía sau đầu, tôi cảm thấy một áp lực vừa mát mẻ, vừa đen tối và dễ chịu, nhưng dữ dội, sôi động và đang cảnh giác, nhưng tôi không thể lôi bất kỳ suy nghĩ nào ra thùy trán trước chỗ mà tâm trí mình tỉnh táo hơn chỉ vì tôi đang trôi vào một đám mây dệt từ sự mệt mỏi, bất an và khao khát của cơ thể trẻ sơ sinh.

    ***

    Tôi ré lên sung sướng như một đứa bé khi bố giữ người tôi đu đưa qua lại quanh cái giường ngủ giản dị của ổng. Tôi đều ngưỡng mộ mọi điều ông ấy làm, khen thưởng ổng bằng những tiếng cười khúc khích và ánh mắt sáng như sao trời. Dường như là bất khả thi để duy trì được vẻ lạc lõng và logic lý tính trong đầu một người trưởng thành đã sống nửa thế kỷ qua hai cuộc đời khác nhau, ngay cả trước khi được tái sinh trở lại trong cơ thể trẻ sơ sinh của chính tôi.

    Những ký ức trước đây khi còn bé chỉ hình thành một nửa trong tiềm thức tôi, như váng dầu nổi trên mặt nước. Nhưng cuộc đời của tôi lần này đã khác. Tôi đã khác. Tôi không thể chắc chắn tại sao, nhưng sức hút từ việc trở thành một đứa trẻ sơ sinh mạnh mẽ hơn nhiều, giống như có một lớp thứ ba phủ lên tính cách tôi vậy.

    Trên thực tế, bất cứ khi nào tôi ngừng tập trung vào việc mình là ai—là Arthur Leywin, kẻ đã sống được hai mươi năm cuộc đời, kẻ đã chiến đấu với tụi Wraith và lũ asura, kẻ đã làm chủ được tất thảy bốn nguyên tố chỉ để đánh mất chúng trước khi tìm thấy aether thay vào đó—tôi dường như chìm xuống phía dưới bề mặt ký ức, sống cuộc đời mình hệt như trước đây mà chẳng cần suy nghĩ hay nỗ lực nhận thức gì cả. Rất giống với cái cách con người ta bước đi trên một con đường thông thường nhằm tới đích và rồi chỉ để nhận ra rằng họ chẳng nhớ gì về cuộc hành trình đấy cả.

    (Người dịch: đoạn nói này của Art làm ta lưu ý rằng, trong khối keystone này, bất cứ khi nào Art ngừng suy nghĩ về bản thân và chuyện quá khứ, Art rất dễ chìm đắm vào mớ kí ức ảo và có thể không phân biệt được thật và mơ nữa. Tác giả xây dựng sự kiện trong cục keystone này rất giống bộ phim Inception(2010) của Nolan)

    Có tiếng gõ cửa và cơn đau bất chợt ở chân tôi. Bản năng của một đứa trẻ sơ sinh đã lấn át các giác quan lý tính của mình, và tôi bắt đầu khóc, to và tuyệt vọng.

    (Người dịch: Hẳn các bạn vẫn còn nhớ ở những chap đầu, ông bố Reynolds nắm tay Art sơ sinh đu vòng vòng và va chân Art vào tường)

    Bố hoảng sợ nhìn quanh, ôm chặt tôi vào ngực và vỗ nhẹ vào lưng tôi. “Yên nào, Art, yên nào. Chỉ là một vết xước thôi, con không cần phải—”

    “Reynolds, anh đã làm gì thế?” Giọng mẹ vang vào phòng ngay trước khi bà ấy bước vào. Mẹ lôi tuột tôi khỏi vòng tay của bố, trừng mắt nhìn ổng, rồi bắt đầu đặc biệt quan tâm đến vết xước của tôi. “Ôi, con yêu của mẹ! Bố vừa mới làm con bị thương này. Không sao đâu, Art bé nhỏ, không sao đâu. Mẹ con là một người chữa thương này, con có biết không?”

    Vẫn đang khóc, tôi được đặt xuống giường bố mẹ. Sau đó, kèm một tiếng nấc làm rung chuyển cơ thể nhỏ bé, mềm mại của mình, tôi dừng khóc khi ánh sáng bắt đầu phát ra từ bàn tay của Mẹ. Ánh sáng chiếu vào vết thương của tôi, và vết xước bắt đầu mờ đi như chưa từng tồn tại.

    Khoảnh khắc này là lần đầu tiên tôi nhận ra phép thuật ở Dicathen khác với ki trên Trái Đất như thế nào. Chứng kiến ​​Mẹ chữa lành vết thương cho mình là một bước đệm để tôi quan tâm mana. Chỉ là, bây giờ…

    Những hạt bụi tím bay lơ lửng trong không khí, khác giống như thể chúng đến để dò xét ánh sáng. Chúng nhảy múa trong ánh sáng, xoay tròn quanh bàn tay mẹ và lăn dọc theo làn da tôi.

    Tôi nói: “Aether,” nhận ra vài điều cùng một lúc nhưng lại quên mất việc duy trì bộ điệu của một đứa trẻ sơ sinh.

    “Xin lỗi đi,” Mẹ nói kèm một nụ cười ngớ ngẩn, nhéo nhẹ vào mũi tôi. “Thấy chưa, mọi thứ đã tốt hơn rồi.” Bà ấy xoa lên vùng da chẳng còn vết xước nữa nhưng tôi không còn để ý tới việc này nữa.

    Tôi có thể thấy các vi hạt aether…nhưng tôi chưa thể thấy hay cảm nhận được aether vào thời điểm này trong đời. Tôi chỉ mới được vài tháng tuổi và thậm chí còn chưa có lõi mana. Sẽ mất nhiều tháng nữa trước khi tôi bắt đầu quá trình tập hợp mọi mana trong cơ thể vào thành lõi…trừ khi—

    Những thứ nhỏ nhặt, những khoảnh khắc nhỏ nhặt, đã khác, đã thay đổi bởi hành động của tôi, nhưng với hầu hết các điều ấy tôi đã đi lướt qua, thì lần cơ hội này trong đời tôi lại theo chính xác những bước như trước đây.

    Tôi cảm thấy rằng hình ảnh đã thấy ở đâu đó rồi (déjà vu) này thật kỳ lạ và khó chịu khi nhớ ra rằng mình vừa mới kích hoạt cục keystone thứ tư xong. Định Mệnh (Fate) ư, tôi nghĩ, mặt nhăn đi vì tập trung. Tôi đang tìm kiếm sự thấu hiểu sâu sắc về Định Mệnh.

    Sự tiết lộ đột ngột về aether này đã thu hút tôi tập trung vào bên trong cơ thể, vào hai đường xoáy âm dương của bóng tối và ánh sáng đang quyện ép vào lớp tiềm thức bên trong của tôi như một thứ âm thanh nghe chưa được rõ.

    Sylvie! Regis! Tôi cảm thấy tứ chi em bé mềm mại của mình đang vặn vẹo khi nỗi lo tràn ngập thân hình bé tý xíu này. Làm sao mà tôi lại quên được họ nhỉ? Họ nên ở bên tôi, họ—

    ‘Họ nên vậy,’ một giọng nữ hơi méo tiếng cất lời. Tôi vụng về quay đầu lại, gắng nhìn quanh phòng. Mẹ cau mày nhìn tôi, hỏi một câu, nhưng tôi không thẩm nổi mấy lời mẹ đang nói.

    Thay vào đó, tôi bắt gặp đôi mắt màu hoàng kim của cô bé kết khế ước cùng mình, là Sylvie, ngoại trừ việc chúng không hẳn là màu hoàng kim mà trong suốt như toàn bộ phần thân cô bé. Cô bé trông giống như hồi trước, trẻ trung và mới lạ, chỉ vừa có được hình dạng con người. Ngoại trừ việc cô bé cũng gầy gò và… trông như bị ma ám vậy. Ngay cả khi ta lờ đi cái hình hài dạng vô thể này, thì cô ấy vẫn có vẻ yếu đuối, giống như đang phai mờ dần.

    Ôi, Sylvie, con đã ở đây. Con đã ở đây suốt thời gian vừa qua phải không? Ta xin lỗi, việc duy trì ý thức bản thân mình trong tình trạng này khó hơn nhiều—

    ‘Không, ba Arthur. Con không phải Sylvie đã bước vào cục keystone cùng với ba đâu.’

    Tôi ngập ngừng khi trả lời, vô cùng bối rối. Tôi lại bắt đầu mệt mỏi và mắt dần nhắm lại khi mẹ đung đưa tôi trong vòng tay và dỗ tôi ngủ.

    Bé Sylvie nghĩ: ‘Con là Sylvie đã đưa ba đến với gia đình Leywins, là kẻ đã trông chừng ba ở Trái Đất, là kẻ vẫn chưa được kết nối lại với phần người của mình hiện đang bị giữ ở trạng thái không hoạt động trong quả trứng của mình,’ lời lẽ của bé không hình thành trong không gian mà hiện ra trực tiếp trong trong đầu tôi. Cô bé nở một nụ cười thấu hiểu với tôi. ‘Thật rối rắm, con biết mà. Bởi vì, thực sự thì, con cũng không phải là Sylvie kia. Con là hình phản chiếu của bé Sylvie đó. Bởi vì đó là tất cả, tất cả nó đều là vậy. Ba đang chiếu phóng cuộc đời của mình vào vùng đất ảo của keystone, và phép thuật chứa đựng ở đây đang cho phép cuộc đời của ba diễn ra lần nữa trong khi ba đang ngủ—à đang mơ.’

    Mí mắt rung rinh và tôi cảm thấy cơ thể sơ sinh của mình đang thư giãn. ‘Nhưng…nó có cảm giác rất thật. Và nếu đó là sự thật’—tôi ngáp và duỗi thẳng cánh tay mũm mĩm của mình—‘làm sao mà con biết được? Con không thể…biết bất cứ điều gì mà ta không…’

    Và rồi, dù đã cố cưỡng lại nhưng tôi vẫn chìm dần vào giấc ngủ lần nữa.

    ***

    Với mana đang dồn vào ào ạt, cái lõi đã hình thành trong xương ức. Tôi cảm thấy tuyệt vời, thậm chí không thể diễn tả nổi bằng lời nữa. Đồng thời cảm thấy thành công dồn dập khi hình thành được lõi lần đầu cũng như trong lòng cảm nhận niềm vui nhiều cung bậc khi cảm nhận được lõi mana lại đang hút mana vào trong xương ức, điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra lại lần nữa.

    Tôi bắt đầu nhắm mắt lại để cảm nhận lõi mana mới hình thành của mình, nhưng ký ức về những gì xảy ra tiếp theo vốn bị lướt đi vì thời gian làm phai mờ, nay ký ức ấy liên tục nuốt chửng tôi, và thay vào đó tôi dừng sự vui sướng để nhìn quanh ngôi nhà bị phá hủy phân nửa, đống đổ nát từ nó vẫn đang rơi rào rào từ trên trời xuống.

    Ở xa xa, tôi nghe thấy tiếng mẹ hét lên: “Art! Ôi, con tôi! Con có sao không?”

    Nhưng tôi lại tập trung vào thứ khác. Không phải cảm giác mana mới xuất hiện đang râm ran ở bên lề ý thức của tôi, mà là những bụi hạt aether màu thạch anh tím đã bị xê dịch chỗ hiện tại bởi lực đẩy bùng ra bên ngoài do sự thức tỉnh của tôi. Không chỉ những bụi hạt gần nhất bị xê dịch, mà lượng aether ở xa ngoài phạm vi đống đổ nát dường như đang trôi dạt đến gần đây hơn, giống như thể chúng đang tò mò, giống như chính aether đang đến để dò xét.

    Nhưng tại sao aether lại hành động như vậy? Tôi đã quên không nghĩ xem làm thế nào mà mình vẫn còn có thể cảm nhận được chúng, chứ chưa nói đến việc sự hiện diện và hành động của chúng là nhằm ý gì, vài năm gần đây của đời tôi như bị nuốt gọn trong nhịp sống của lần tái sinh thành một đứa trẻ mới biết đi như thế này.

    Ở phía sau, Mẹ đã ôm tôi vào lòng, yếu ớt nói: “Xin chúc mừng, Art, con yêu à,” trong khi bố kêu lên: “Con đã thức tỉnh rồi, Nhà vô địch.”

    Tự nhiên tôi lại đắn đo đột ngột, tôi cố kích hoạt chiêu God Step. Chẳng có ánh sáng phát ra từ một ấn godrune đang rực cháy, chẳng có cảm giác aether đang tràn ngập cơ thể gần ba tuổi của tôi, điều này có lý: Tôi không có lõi aether và không có các ấn godrune. Chưa hết, những đường chạy aether sáng lên lờ mờ trước mắt, nhấp nháy và mờ dần đi nhanh chóng, như thể tôi đang nhìn hai hình ảnh của thế giới này tranh giành để đặt chồng lên lẫn nhau.

    Ngay lập tức tôi ngừng không cố truyền dẫn aether nữa khi xương ức bị siết chặt gây đau đớn.

    Mẹ hỏi: “Art con yêu, con có chắc là mình ổn chứ?” mắt đẫm lệ và những nếp nhăn do lo lắng làm nhăn nheo làn da mịn màng trên gương mặt.

    Bên cạnh bà ấy, Bố hoàn toàn lơ đãng, gần như đang nhảy cẫng lên trong đống đổ nát. “Con trai tôi là một thiên tài! Thức tỉnh trước ba tuổi! Đây là điều chưa từng có. Tôi tưởng mình đã thức tỉnh nhanh nhưng rồi chuyện này lại ở một đẳng cấp khác!”

    Tôi nói: “Con xin lỗi, mẹ à, con không sao,” cố cưỡng lại mong muốn thọc ngón tay vào chỗ xương ức đang đau nhức của mình.

    Khi một người hàng xóm chạy đến xem chuyện gì đã xảy ra, tôi với tay về phía Bố đang tự hào bế tôi lên và để tôi nằm yên trong vòng tay ông ấy. Trong sự thoải mái từ cú ôm đầy vẻ bảo vệ từ ông ấy, tôi nhìn chằm chằm vào bầu không gian quanh ngôi nhà để quan sát khi ngày càng có nhiều aether dường như tụ tập lại, giống như vô số con đom đóm màu tím.

    ***

    Tôi nói: “Dừng lại đi,” ký ức từ kiếp trước chợt ùa về khiến toàn bộ tâm trí tôi chú tâm về hiện tại lúc này. Tôi nhìn quanh, thực sự nhận ra mình đang ở đâu.

    Có lẽ trong giọng tôi có điều gì đó, nhưng đoàn xe lữ hành ngưng lại khi chú Durden kéo dây cương hãm mấy con skitter đứng lại.

    Bố hỏi tôi: “Có chuyện gì thế, Art?” ông ấy có vẻ bối rối.

    Tôi nuốt khan, lần đầu cảm thấy thất vọng với tất cả những chuyện đang xảy này. Thật điên rồ khi nhận ra mình đã trượt dài trong sự trốn tránh khi đơn giản chỉ muốn sống lại cuộc đời đã qua của mình.

    Một cơn gió lạnh thổi qua dãy núi Grand Mountains khi chiếc xe kéo bởi con skitter tiến về phía cánh cổng nơi sẽ đưa chúng tôi đến thành phố Xyrus. Khi tôi gần được bốn tuổi, tôi đã được làm quen với nhóm Twin Horns và bọn tôi đang đến gần thời điểm định mệnh nhất trong đời mình.

    Đầy tính Định Mệnh…

    Thế giới đang vo ve trong đầu tôi như một con ong vò vẽ bị mắc bẫy. Tại sao đến bây giờ tôi mới nhớ ra điều này chứ?

    Chúng tôi sắp bị bọn cướp phục kích, khoảnh khắc sẽ khiến tôi phải xa bố mẹ trong nhiều năm, điều làm tôi hụt mất sự ra đời của em gái mình.

    Tôi nhìn bố chăm chú và cảm thấy nghẹn ngào trong họng. Tôi chưa sẵn sàng để rời xa ông ấy thêm lần nữa, để mất đi ông ấy. Không sẵn sàng thành như thế khi mà tôi có thể ngăn được nó lại.

    Mẹ nói: “Art, cưng ơi?” hết áp tay vào má rồi đến một bên cổ tôi. Nhìn bố tôi, mẹ nói: “Reynolds, người thằng bé hâm hấp.”

    Bố hỏi: “Con đang gặp chuyện gì à?” nhảy qua hàng ghế để đến gần tôi hơn. “Em chữa cho con được không, Alice?”

    “Con không có ốm,” cuối cùng tôi lên tiếng, mặc dù chắc chắn trong ruột gan đang quặn lên một cơn ốm.

    Tôi thực sự không biết cuộc đời mình sẽ ra sao nếu tôi không rơi xuống vực thẳm khi bảo vệ mẹ. Nhưng tôi không thể để bọn tôi đụng phải một cuộc phục kích có thể khiến bất kỳ ai trong chúng tôi thiệt mạng. Dĩ nhiên nó đã không xảy ra—ngoại trừ tôi, nếu hiểu theo một cách nào đó thì vậy—nhưng tôi đã thay đổi bao nhiêu khi trải qua kiếp hiện tại nhỉ? Các sự kiện đã diễn ra gần như giống hệt trước đây, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu chỉ có chút xíu thay đổi đủ làm nó khác đi nhỉ?

    Điều gì sẽ xảy ra, nếu lần này, vết thương mà cô Helen và Bố nhận được trở thành vết chí mạng đây? Tôi tự hỏi chính mình.

    “Có một cuộc phục kích ở phía trước,” tôi giải thích bằng nói giọng nhỏ tiếng của mình. “Chúng ta cần phải cẩn thận.”

    “Cái gì?” Bố hỏi, trở nên bất ngờ.

    Hai chú Durden và Adam nhìn nhau, trong khi cô Angela Rose nhìn quanh chúng tôi như thể cô ấy có thể phát hiện ra cuộc phục kích ẩn này. Cô Jasmine đặt một tay lên vai tôi tỏ vẻ bảo vệ.

    Đôi mắt cô Helen nhìn sâu vào mắt tôi, tìm kiếm sự thật trước khi nói: “Xếp thành đội hình hộ tống. Chúng ta sẽ tiến tới chầm chậm, sẵn sàng các chú phép đi.”

    Thay vì thư giãn, tim tôi chỉ đập nhanh hơn khi tôi ngay lập tức bắt đầu tự hỏi liệu mình đã làm đúng hay chưa. Tôi ấn vào điểm sáng tối sau mắt mình, nhưng chỉ cảm thấy một sự lay động mơ hồ, vô định hình. Bị khuất phục bởi những cảm xúc đến từ hình thể của một đứa trẻ chưa tròn bốn tuổi, tôi không muốn gì hơn ngoài sự an ủi của ai đó để đảm bảo với bản thân rằng tôi đã đưa ra quyết định đúng đắn.

    ‘Ba sẽ không tìm thấy điều đó ở đây.’

    Đầu tôi quay cuồng, và tôi thấy mình đang nhìn lên hình ảnh trẻ trung, ma mị của bé Sylvie đang bay lơ lửng cách đây vài chục mét trong không trung, nhìn mọi thứ diễn ra với vẻ mặt u sầu. Ý con là gì?

    Cô bé nhẹ lắc đầu, khiến một làn sóng rung động lan khắp mái tóc vàng màu lúa mì trong suốt của mình. ‘Ba đang ở một mình, Arthur à. Có lẽ còn ở một mình nhiều hơn những thời điểm ba từng ở như vậy trước đây. Và đó sẽ là phần khó nhất. Vì không ai có thể hiểu được, không ai có thể hướng dẫn ba được. Ba cũng sẽ phải gánh chịu hậu quả một mình.’

    Tôi đang chờ đợi, đang mong một điều gì đó… nhiều thế nữa. Một lời khẳng định hay một biểu cảm tích cực, hay khẳng định rằng, thực ra, tôi sẽ không hoàn toàn ở một mình, bởi vì cô bé đang ở bên tôi, nhưng không có kiểu nào tốt đẹp như thế để bù đắp cho thông điệp gay gắt của cô bé lúc này.

    Con nói chuyện chả giống chính mình tý nào.

    ‘Dĩ nhiên là không,’ cô bé nói, nâng giọng cao lên. ‘Con là con, nhưng khi ba diễn giải về “con” đã bị bỏ lại sau khi con từ bỏ trở thành con để ba có thể tiếp tục trở thành ba. Con đã kể cho ba nghe chuyện gì đã xảy ra với con. Có lẽ…’ Cô bé ngừng lại, cân nhắc. ‘Có lẽ con còn giống con nhiều hơn một chút, vì một phần con người thật sự của con đang ở đây cùng ba.’

    Nhưng con nói ta chỉ luôn có một mình.

    ‘Và đúng là ba như vậy. Nhưng có lẽ chẳng phải là mãi mãi. Hãy nhớ điều đó. Nó không nhất thiết phải là mãi mãi.’

    Mặt tôi nhăn lại vẻ lưỡng lự. Tôi đang vật vã để hiểu những lời cô bé nói, và ánh mắt của tôi liên tục nhảy từ chỗ cô qua chỗ khác để tìm kiếm cuộc phục kích sắp xảy ra của bọn cướp. Trong một lần mắt đang lướt qua lướt lại khắp các chỗ như thế, khi tôi ngó lại, cô bé đã biến mất.

    Cuộc chiến bất ngờ nổ ra. Tôi nhanh chóng chỉ ra bốn tên pháp sư conjurer và thằng thủ lĩnh: nhóm Twin Horns đã hạ gục chúng với độ chính xác ở mức chuyên nghiệp, một cuộc chiến gọn gàng hơn nhiều so với lần đầu xảy ra. Thậm chí còn chẳng có ai bị thương.

    Sau trận chiến, tôi lẻn khỏi người Mẹ và đi đến chỗ mép đường. Bé Sylvia đang ở ngoài đó quan sát, hoặc tôi nghĩ thế. Thực sự thì tôi không có cách nào để biết được. Liệu cô bé vẫn sẽ cứu tôi nếu đơn giản là tôi trượt chân ngã xuống, hay thậm chí tự mình nhảy ra khỏi gờ đá? Tôi nhích lại gần mép đá hơn, thở dốc. Nhắm mắt lại, tôi nghiêng người tới trước, và—

    Một bàn tay mạnh mẽ tóm lấy cánh tay tôi, tôi giật mình trở lại thực tại. Tôi quay đầu ngó, thấy mình đang đối mặt với bố, ổng đã bế tôi lên và đặt tôi lên vai ông. “Quao, cẩn thận đấy, Art. Đó là một cú rơi khá lâu đấy,” ông ấy nói khi đang cười. “Này, làm sao con biết mấy thằng kia sẽ ở đó?”

    Tôi nuốt khan, nhìn lại khu rừng phía dưới. “Con không biết. Con đoán là mình chỉ cảm thấy chúng thôi.”

    Ông ấy lại cười lớn. “Chỉ cảm thấy chúng thôi, thằng bé nói kìa! Nếu tớ đã nói với các cậu một lần, tớ đã nói với các cậu cả ngàn lần, con trai tớ là—”

    “Một thiên tài,” cả chú Adam lẫn cô Angela Rose đồng thời nói, giọng điệu của họ có chút trêu chọc.

    Tất cả chúng tôi đều quay lại chỗ xe kéo, và chú Durden làm mấy con skitter đi tiếp chỉ bằng một cú vẫy dây cương nhẹ nhàng. Mẹ kéo tôi lại gần, và tôi tựa đầu vào vai mẹ. Bây giờ bà ấy đang mang thai, tôi nhận ra rồi, thông tin đó thật mơ hồ, giống như sự thật chỉ nhớ chừng phân nửa. Bố chưa hề bị thương nên ông không bảo tôi chạy đi cùng mẹ hay nói rằng mẹ đang mang thai một đứa bé nữa. Em gái tôi, mặc dù họ vẫn chưa biết điều đó. Là nhỏ Ellie.

    Tôi cau mày. Thật khó để tổ chức những sự thật mình đã biết này theo thứ tự. Nhưng có lẽ chỉ vì tôi đã quá mệt mỏi. Đó là một trong những vấn đề của việc có cơ thể của một đứa trẻ ba tuổi, tôi trầm ngâm và nhắm mắt lại. Đối với một cơ thể nhỏ bé như vậy, nó đòi hỏi nghỉ ngơi….rất nhiều.

    Điều cuối cùng tôi cảm nhận được là những ngón tay mẹ lướt qua mái tóc màu nâu đỏ của mình.

    ***

    Ngày trôi qua thành tuần, thành tháng, thành năm.

    Thành phố Xyrus thật tuyệt vời. Tôi có những gia sư giỏi nhất và họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng để tôi gia nhập Học viện Xyrus, điều mà tôi đã làm vào năm 12 tuổi khi lõi tôi đã có màu đỏ nhạt! Ký ức về kiếp trước với vai trò là Vua Grey tiếp tục mờ nhạt, nhưng điều đó không sao cả. Càng lúc càng dễ dàng trở thành Arthur Leywin hơn, một pháp sư hệ augmenter sở hữu nhị nguyên tố và dị nguyên tố loại deviant lôi hệ!

    Đôi lúc tôi hối tiếc vì đã không trở thành một pháp sư tam nguyên tố hoặc thậm chí tứ nguyên tố, nhưng tôi biết điều đó thật ngớ ngẩn. Chẳng ai có thể lão luyện trong việc dùng cả bốn nguyên tố. Tuy nhiên, có những lúc hồi ức thoáng qua về cuộc sống lúc ở Trái Đất len lỏi ra, và tôi nhớ đến ki, và tôi cảm thấy còn nhiều thứ lẽ ra mình đã có thể hoàn thành hơn nữa.

    Tôi thậm chí còn giúp em gái mình, nhỏ Ellie, thức tỉnh sớm. Không sớm như tôi, nhưng bố nói không phải ai cũng có thể trở thành “thần đồng trong cả thế hệ duy nhất có một người”. Mẹ đã đập ông ấy và nhỏ Ellie bĩu môi suốt nhiều ngày. Tôi cũng đã cố giúp cô gái sống cùng chúng tôi, nhưng bé Lilia vẫn chưa thể kiểm soát được lượng mana. Tôi đoán điều đó chẳng có gì đáng ngạc nhiên vì bố mẹ cô ấy đều không phải là pháp sư, nhưng nó nhắc nhở tôi rằng có một số điều tôi không thể làm được.

    Tôi nghĩ đó là một bài học hay cho một đứa trẻ mười hai tuổi.

    “Con có vẻ lo lắng,” bố chỉ ra lúc chúng tôi đang đấu tập trong những ngày trước khi tôi bắt đầu học kỳ đầu tại học viện. Chúng tôi đang ở phía sau dinh thự của nhà Helstea, nơi họ đã rất tử tế mời chúng tôi vào ở cùng. “Đó chỉ là điều tự nhiên thôi, Art à. Nhưng mặc dù những đứa trẻ khác có thể lớn tuổi hơn con nhưng không nhiều đứa trong số chúng tài năng hơn đâu.”

    Tôi khăng khăng nói: “Con không lo lắng!” lao về phía trước và quét thanh kiếm gỗ của mình vào ống chân bố. Khi ông ấy bước sang một bên, tôi đưa nó vòng qua người mình, nhắm vào xương sườn của bố vốn ở phía đối diện. Ổng chỉ vừa kịp lúc giơ vũ khí của mình vào đúng vị trí. “Con vẫn là một pháp sư lâu như họ vậy. Có khi còn lâu hơn họ nữa!”

    Bố chặn một cú đâm, và tôi với người ra quá mức, di chuyển tới trước quá xa và để hở sườn. Kèm một tiếng cười khúc khích, ổng tấn công vị trí lộ sườn của tôi.

    Tôi nhảy tới lăn cuộn người về trước để tránh đòn đánh của bố và đứng dậy đối mặt với ổng. “Con đã thức tỉnh khi trẻ tuổi hơn bất kỳ ai khác.”

    “Đừng tự mãn,” ổng la rầy, mặc dù không thể giấu nổi niềm tự hào rõ ràng trên đôi môi run run, quai hàm cong lên và đôi mắt lấp lánh. “Chỉ cần nhớ, đừng để lũ quý tộc và hoàng gia đấy đe dọa con, nhưng cũng đừng đi gây sự.”

    Cầm vũ khí bằng cả hai tay, tôi đâm tới trước và tung ra một luồng hơi nước khiến bố bất ngờ. Ông ấy loạng choạng lùi lại, vừa ho vừa chặt chém, da mặt hơi ửng đỏ vì nóng.

    “Nhưng hãy đảm bảo xử lý chúng nếu có thằng nào đủ ngu để đánh con!” Tôi nói thêm, lặp lại lời khuyên mà ông ấy đã nói với tôi nhiều lần trước đây.

    Ông ấy vẫy tay dừng tôi lại, gắng lấy lại nhịp thở. “Đó…đúng rồi…” cuối cùng ổng ho khù khụ. “Được rồi, được rồi, hôm nay thế là đủ. Gia sư của con sẽ đến đây sớm thôi.”

    Tôi không khỏi đảo mắt chán chường. “Thôi nào, hôm nay ư? Con đã sẵn sàng rồi.” Tôi bừng sáng. “Thay vào đó hãy để con đi cùng bố đến nhà đấu giá đi! Khi bắt đầu học kỳ con sẽ không ở nhà thường xuyên đâu, và con muốn dành thời gian với bố, chứ không phải dành thời gian nghe một bài giảng nào khác về lý thuyết điều khiển mana…” Tôi ngưng nói khi cặp lông mày hơi ẩm của bố tôi nhướng lên trên khuôn mặt đỏ bừng của ổng.

    Tôi nói: “Rồi, rồi,” và từ bỏ nỗ lực trốn học nửa vời của mình, gục đầu xuống.

    Một bàn tay chai sạn vỗ vào đầu tôi. “Có lẽ mẹ có thể dẫn con xuống đấy sau giờ học. Và bữa tối.” Tôi ngước lên nhìn với vẻ biết ơn. Bố nhăn mũi. “Và tắm xong nữa.”

    Tôi đã nghĩ về khoảnh khắc đấy rất nhiều lần, lúc mà học kỳ bắt đầu và tôi bị cuốn vào cuộc sống ở học viện. Ở đó thật khó khăn. Tôi là một chiến binh giỏi và khỏe mạnh so với lứa tuổi của mình, nhưng tài năng thần đồng mà tôi thể hiện khi còn nhỏ đã phai nhạt theo ký ức về kiếp trước. Tuy nhiên, chuyện đấy không quá tệ. Sẽ dễ dàng hơn rất nhiều khi cứ chỉ làm một đứa trẻ và không có mấy chuyện linh tinh về Trái Đất và việc thành vua cứ lởn vởn trong đầu.

    Nhưng đúng vậy, ở Học viện Xyrus vẫn gặp khó khăn. Tôi lại nghĩ về bài học mà bố đã dạy mỗi khi có người cố kiếm chuyện với tôi chỉ vì tôi còn quá nhỏ tuổi. Chuyện kiểu này đã xảy ra rất nhiều, đặc biệt là với lũ trẻ con quý tộc, hết thảy tụi nó đều rất tệ. Các hoàng tử và công chúa của hai vùng Sapin và Elenoir thậm chí còn đến học viện này, mặc dù tôi tránh xa họ. Tuy nhiên, hầu như không ai trong số họ điều khiển nổi hai nguyên tố khác nhau, chứ đừng nói đến một loại nguyên tố dị hệ, và giám đốc học viện thực sự rất dễ thương, mặc dù có hơi đáng sợ.

    Chuyện gần như thật tệ vì tôi bị mắc kẹt với rất nhiều người trong số họ ở chuyến đi thực tế đầu tiên khi lớp Cơ chế Chiến đấu Đội nhóm của tôi bị đưa đến một hầm ngục thực sự ở vùng Beast Glades, tên là Hầm mộ Góa phụ.

    “Được rồi, mọi người đã sẵn sàng chưa?” một người phụ nữ với vẻ mãnh liệt tên Vanessy Glory, là Giáo sư của chúng tôi hỏi: “Vậy thì ta tiến vào. Chuẩn bị tinh thần nhé—một khi chúng ta vào trong, sẽ thấy lạnh đấy.” Cô ấy bước qua lối vào, nơi có vẻ là một cầu thang hẹp dẫn vào chỗ tối.

    Tất cả chúng tôi xếp thành một hàng, bắt đầu đi xuống cầu thang. Nhiệt độ giảm xuống rõ rệt sau mỗi bước chúng tôi đi.

    “C-cái quái gì vậy? Tao kh-không ngờ n-nó lại l-lạnh đến thế này!” một cậu bé tên Roland 2 nói qua kẽ răng.

    (Người dịch: Mình có hình minh họa Roland lấy từ manhwa ở cuối chương)

    “Hãy truyền mana cường hóa bản thân đi, đồ ngốc,” tôi nghe thấy Clive1 , người là phó chủ tịch hội học sinh, nói tới từ phía sau. Trời tối quá không thấy gì hơn ngoài cái dáng lờ mờ của mỗi người.

    (Người dịch: Mình có hình minh họa Clive lấy từ manhwa ở cuối chương)

    Tôi liếc Clive, và ánh mắt tôi tự động chuyển sang nhìn cô nàng elf đứng cạnh hắn: chủ tịch hội học sinh, Tessia Eralith. Em ấy không thấy tôi đang nhìn, nhưng thằng Clive thì thấy. Hắn to vẻ chế nhạo, còn tôi ngó đi chỗ khác, cảm thấy sau cổ mình ấm ran lên.

    Dù sao thì, làm như tôi có hứng thú với một công chúa loài elf sang trọng không bằng, tôi giận dữ nghĩ.

    Chúng tôi đi xuống một hang động khổng lồ phủ đầy rêu.

    “Thật kì quặc. Thường thường thì ta đã thấy kha khá mấy con snarler rồi. Tại sao tôi không—”

    Bất thình lình, những tiếng ồn phát gớm bắt đầu vang vọng quanh chúng tôi. Phía sau vô số tảng đá và những lỗ hang động nhỏ rải rác trên tường hang là vô số con mắt đỏ trông như hạt cườm đang lén ngó ra chỗ bọn tôi.

    Tôi nắm chặt tay quanh chuôi một thanh kiếm thông thường nhưng lưỡi kiếm vẫn dùng được mà trường đã cung cấp cho chuyến thám hiểm này. Xung quanh tôi, các sinh viên đang nhìn Giáo sư Glory với ánh mắt lo ngại, nhưng tôi quên mất mọi thứ khác vì cảm thấy hồi hộp khi lần đầu tiên thực sự được kiểm tra bản thân.

    “Điều này thật kỳ quặc. Ngay cả ở những tầng dưới thấp hơn cũng chưa bao giờ có nhiều con snarler chụm đống lại với nhau như thế này,” Giáo sư Glory nói, chuẩn bị tinh thần. “Chúng có rất nhiều nhưng không phải là không thể xử lý được. Tuy nhiên, vì đây chỉ là chuyến tham quan của lớp nên cô nghĩ để đề phòng, tốt nhất là ta nên quay lại. An toàn là ưu tiên hàng đầu của chúng ta.” Nhưng khi Giáo sư Glory sắp từ từ dẫn mọi người quay lại cầu thang, một quả cầu lửa bay ngang qua cô.

    Quả cầu lửa phát nổ và sáu con quái mana, được gọi là snarler, văng ra khắp các hướng khác nhau. Cơ thể chúng bốc khói, mỗi con cao khoảng bốn feet với cánh tay lẫn ngực cuồn cuộn cơ bắp và đôi chân ngắn vòng kiềng, đang nằm bất động.

    “Thấy chưa?” một quý tộc chuyên khích bác người khác tên là Lucas Wykes tỏ vẻ chế nhạo, khua khoắng cây trượng của mình. “Cái lũ quái thú nhỏ bé phát tởm này thì yếu xìu. Giáo sư, đừng nói với tôi là bà đưa cả lũ bọn tôi đến đây chỉ để quay về nhé. Ngay cả một đòn hỏa thuật nhỏ xíu cũng đủ để giết sáu con trong số chúng rồi.”

    Không chịu thua kém cái tên pháp sư kém tài năng hơn mình, tôi lao về phía trước và truyền mana hỏa hệ vào thanh kiếm của mình, khiến nó như múa nhảy trong bóng tối với ngọn lửa sáng lóa. Thanh kiếm đang cháy rực tạo ra một vòng cung phát sáng khắp hang động vốn chỉ sáng lờ mờ, chém xuyên qua lớp lông phủ ngoài dày cộm màu xám của một trong số các sinh vật xấu xí kia, gây đang cháy âm ỉ và bốc ra mùi hôi thối kinh khủng. Đôi mắt đỏ nhỏ như hạt cườm phía trên khuôn mặt có mõm như lợn lòi của nó đang nhìn chằm chằm vào tôi.

    “Arthur!” cô giáo sư hét lên, không giấu được vẻ thất vọng và lo lắng trước tình cảnh lúc này. “Chết tiệt, hai đứa này. Mọi người hãy chia thành các đội của mình và tách ra nhiều chỗ khác nhau ở tầng này! Chúng ta sẽ không muốn có bất kỳ vụ đánh nhầm hay lạc đạn nào xảy ra ở đây đâu. Và Lucas, Arthur, nếu một trong hai cậu còn làm điều tương tự thêm lần nữa thì sẽ gánh hậu quả đấy.” Giáo sư Glory liếc nhìn hai chúng tôi đầy vẻ đe dọa.

    Tôi gật đầu, cảm thấy má mình nóng bừng.

    “Hoàng tử Curtis, hãy dẫn đội của em đi về phía bên trái của hang động. Công chúa Tessia, dẫn đội của em đi về phía bên phải hang và phòng thủ cho vững. Đội cuối, đi với tôi. Tôi sẽ luôn để mắt đến các em, nhưng hãy cảnh giác và đừng đánh giá thấp lũ snarler, đặc biệt là với số lượng nhiều như thế này.” Sau đấy, Giáo sư Glory ra hiệu cho các đội tiến về trước.

    “Roland, tôi muốn cậu làm tiên phong, vì cậu là người đánh cự ly gần giỏi nhất,” Công chúa Eralith ra lệnh, giọng em vọng khắp hang động. “Clive và Owen, các cậu đứng ở vị trí phía sau cậu ta ở hai bên trái phải và đảm bảo che chắn cho cậu ấy. Lucas, vào vị trí trung tâm, đằng sau Roland, giữa Clive và Owen; Tôi sẽ che lưng cho cậu. Chúng ta sẽ xếp đội hình kim cương đã được học ở lớp.”

    Nhưng dĩ nhiên là tôi đi cùng với cô giáo sư, bởi vì cả hai hoàng gia kia đều không dùng bất cứ ai không xuất thân từ gia đình quý tộc, dù thậm chí người ấy có là một pháp sư nhị nguyên tố đi chăng nữa.Trận chiến rất căng thẳng, Giáo sư Glory quản lý chúng tôi rất chặt và chỉ cho chúng tôi vùng vẫy hơn những gì các đội khác phải đối phó một chút ít, nhưng khi tôi xoay người cúi xuống, lưỡi kiếm của tôi lóe lên, tia sét truyền vào cơ bắp để tôi vung kiếm nhanh hơn nữa, tôi bước vào nhịp tung các đòn chí tử.

    Và vấn đề là, tôi giỏi làm trò này. Và làm trò này cảm thấy rất tuyệt. Tôi muốn nhiều hơn thế, cảm giác phấn khích với sức mạnh. Tôi đã muốn trở thành một thám hiểm gia kể từ khi còn là một cậu bé, nhưng ngay từ hồi đó tôi đã thực sự biết rằng mình sẽ tiếp bước bố.

    Điều này thật tuyệt!

    Ngay sau đó, có một vết nứt trên trần hang và một tảng băng khổng lồ rơi xuống đất ngay cạnh tôi. Tôi bị hất văng đi và phải bọc người trong một lớp khiên tạo từ mana thủy hệ để ngăn bầy snarler kia chớp lấy cơ hội hạ gục tôi.

    Giáo sư Glory bước tới cùng hai cây kiếm khổng lồ, mỗi tay cầm một thanh, chém xuyên qua nhiều con quái mana với mỗi cú vung. Cô ấy không nhìn thấy hai sinh vật quái dị có cánh bay từ trần nhà xuống cho đến khi một con nắm lấy vai cô. Nó nhấc bổng cô ấy lên và ném cô ấy đi như ai đó liệng một con búp bê làm từ giẻ vụn (ragdoll).

    Tôi chẳng thể làm gì khi sinh vật thứ hai—giống như lũ snarler kia, nhưng to gấp đôi với cặp cánh rộng—bay chúi xuống lao phía tôi. Mỗi chi trước của nó có bốn móng vuốt dài và sắc, sáng lên đầy đe dọa khi chúng sát đến gần.

    Rào chắn của tôi vỡ vụn ra như khăn giấy, và những móng đấy cắm phập vào người tôi.

    Tôi nhắm mắt lại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không thể kết thúc như thế này được, không thể được. Tôi thì đặc biệt, thậm chí còn là độc nhất vô nhị. Khi cơn đau nhường chỗ cho sự tê liệt, tất cả những gì tôi có thể nghĩ là, Thật lãng phí…

    Mọi sự việc phai màu dần chuyển sang đen. Và rồi, trong cái màu đen ấy, có chút ánh sáng mờ nhạt xa xăm.

    Ánh sáng cuối đường hầm, tôi nghĩ thế, vẫn chưa nhận thức được sự thật là tôi không còn phải suy nghĩ gì nữa cả.

    Ánh sáng kia ngày càng gần hơn, sáng hơn, và rồi, như thể tôi đang nhìn qua một khung cửa sổ đầy sương mù, mọi thứ xung quanh tôi trở nên sáng chói mờ ảo, buộc tôi phải nhắm mắt lại—dù biết chắc rằng mắt mình đã nhắm lại. Những âm thanh không phân biệt rõ lời ập vào tai, khiến tôi choáng váng. Khi tôi gắng nói, lời lẽ phát ra như tiếng khóc. Những tạp âm từ hàng loạt âm thanh không phân biệt rõ lời dần dịu đi, và tôi nghe thấy một giọng nói khàn khàn.

    “Xin chúc mừng ông bà, là một bé trai khỏe mạnh.”

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. ⤴︎
      Hình minh họa Clive lấy từ manhwa:
    2. 2. ⤴︎
      Hình minh họa Roland lấy từ manhwa:
    3. 3. Tóm tắt: Vua Grey sống lại kiếp Arthur Leywin đến lần thứ hai, thứ ba.
    4. 4. Sau vài lần “Ánh sáng cuối đường hầm” kiểu này, thì tôi bắt đầu đoán có khả năng cao thứ ánh sáng chỗ cuối đường hầm kia là cái cửa l…. à mà thôi.
    5. 5. Nếu Art cứ “chui đường hầm” vài lần kiểu này trong cục keystone thứ tư thì có khả năng khi tỉnh giấc cả Dicathen không còn một bóng người, chỉ toàn Bóng Ma (Wraith) chờ sẵn quá.
    6. 6. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
    7. 7. Ver.1: Feb-28th-2024; ver.2: Apr-26th; ver.3: May-1st;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...