Chương 468

Những lời xém thốt

Tên gốc: "Chapter 466: Words Almost Said"


  • GÓC NHÌN CỦA SETH MILVIEW

    Vài giờ đồng hồ sau khi con mụ Wraith kia đến và tin nhắn của lão Agrona cứ như là một cơn mê sảng do sốt cao. Anh Lauden Denoir, chú Sulla Drusus và những người khác vẫn chưa phải là những người cuối cùng ngã quỵ trước những cái ấn đáng nguyền rủa của chúng tôi, và chẳng có cách nào dần dần chấp nhận nổi việc người bên cạnh ta tự bốc cháy trong đám mây tạo thành từ phép thuật hủy diệt của chính họ.

    Cũng như chẳng có cách nào dần dần chấp nhận nổi sự thật là tôi đang bị yêu cầu lượm vũ khí lên và đi đoạt mạng để cứu mạng chính mình—mạng sống của những người mà Giáo sư Grey đã thuyết phục để cho chúng tôi một cơ hội.

    Chúng tôi không hành động tức thì. Chúng tôi phải tập hợp người từ khắp vùng biên giới —mà từ nơi xa nhất tới đây là một cuộc hành trình kéo dài vài giờ—Bà Seris đang nhận chiến lược và chỉ dẫn cho chúng tôi từ con mụ Perhata, còn chúng tôi đang đợi thêm các pháp sư từ Alacrya đến.

    Cô Lyra đã giao tôi cho sĩ quan quân nhu để giúp phân phối thiết bị, và tôi hơi mừng khi bị đẩy đến hội trường lớn, quên cả người lẫn chuyện đang diễn ra trước mắt, nơi tôi đứng sau một cái thùng đựng giáo và trao từng chiếc một cho mỗi người lại nhận. Khi không cần phải nghĩ ngợi hay lý luận gì, tâm trí tôi lang thang một cách tuyệt vọng, gần như đầy thù hận.

    Khi chị Circe tham chiến ở Dicathen, chị có rất ít lựa chọn, nhưng ít nhất chị cũng là một người lính ra trận. Chị đã nghĩ rằng mình đang chiến đấu vì nhà và huyết tộc, và cho rằng bằng cách làm tốt việc này, chị có thể mang lại cho tôi một cuộc sống tốt hơn trong khi ba mẹ chúng tôi không thể làm nổi. Nhưng chuyện này thì khác. Tôi đã kết bạn với những người Dicathen và đã chứng kiến ​​sự mục nát ở tận trung tâm lục địa Alacrya. Sẽ là sai lầm nếu lấy mạng sống của người khác chỉ để kéo dài mạng sống cho mình. Chỉ vì tên Chúa tể Tối cao đã kê máy chém lên cổ tôi mà…

    Tôi liếc nhìn cô Lyra Dreide, người đang giám sát mọi việc, khuyến khích những ai còn đang do dự, thúc đẩy mọi người hành động. Cả Bà Seris và Cô Lyra đã chứng kiến ​​sự tàn ác của tên Chúa tể Tối cao nhiều hơn tôi từng thấy, ấy vậy mà cả hai đều chọn mạng sống. Điều đó nói lên gì về họ đây?

    Nó nói lên gì về tôi đây? Tôi băn khoăn, đưa cây giáo cho một cô gái trẻ mà tôi biết mặt từ hồi ở Học viện Trung tâm nhưng không quen. Bạn ấy gật đầu chắc nịch và tiến tới lấy khiên từ nhỏ Enola của Thượng Huyết Tộc Frost đang đứng gần đó với vẻ mặt dữ tợn.

    Có lẽ…có lẽ sẽ tốt hơn nếu từ chối tuân lệnh, giống như những người khác. Bùng nổ thật lẹ, rồi tắt ngúm như người ta dập ngọn lửa trên cây nến. Tôi cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại khi nghĩ đến chuyện đó. Cách đây không lâu, có lẽ tôi đã đón nhận cái chết như một cách chấm dứt bệnh tật và đau khổ của mình. Rồi thì chị Circe đã thành công với việc lập được biểu đồ về khu rừng ma thuật của người elf trong khi tất cả các pháp sư Sentry khác thất bại, và chúng tôi được thăng thứ bậc, còn Ba và Mẹ đã rời đi để gây dựng địa vị ở vùng Elenoir, còn tôi đã được chữa khỏi bệnh…và gặp Giáo sư Grey với em Mayla cùng những học sinh còn lại tại học viện.

    Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy mình thực sự có lý do để sống, tuy nhiên cái giá phải trả quá cao. Tôi sẽ phải đánh đổi bao nhiêu mạng sống để giữ riêng mạng mình đây? Tôi nén lại một tiếng cười khúc khích tăm tối, thiếu hài hước chợt bật lên. Có lẽ là không cần phải đổi đâu. Tôi chẳng phải lính. Rất có thể tôi sẽ bị chém gục ngay phút đầu của trận chiến, và đằng nào thì tôi cũng sẽ chết.

    Ý nghĩ đó mang đến một cảm giác bình yên thanh thản, làm dịu đi cơn nhức nhối ẩn sau hốc mắt. Tôi không nên chết vì những chỉ định tên ấy giao cho. Nếu phải kết thúc đời mình thì liệu tôi có nên làm thật đúng cách không?

    Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, không phản ứng gì trước cả hàng đàn ông lẫn đàn bà vẫn đang đứng chờ nhận vũ khí. Thằng Chúa tể Tối cao kia. Tao hy vọng mày nghe được tao nói. Nếu nghe được, thì giỏng tai lên mà nghe cho kĩ. Tao là Seth Milview. Chị tao là Circe. Silas là cha và Cerise là mẹ tao. Tất cả họ đều đã chết vì cuộc chiến này, vì mày, nhưng tao thì không. Tao thà—

    Một vụ náo động ở ngoài làm gián đoạn suy nghĩ của tôi. Các hàng vũ khí và áo giáp đang tách ra trước mắt tôi khi mọi người ngập ngừng bước ra ngoài nắng và nhìn xung quanh. Nhỏ Enola ném cho tôi một cái nhìn tăm tối rồi rời khỏi vị trí đứng của cậu ta.

    Vẻ tò mò đang gây sự với những lời lẽ thiếu suy nghĩ còn đang cháy bỏng trong tâm trí của bản thân, làm tôi bèn đi theo thật chậm, gần như bám vào tường mà đi, hồi hộp rời khỏi nơi trú ẩn mà chúng dựng nên sau khi các hành động hỗn loạn lan khắp khu cắm trại.

    Bên ngoài, chỗ một khoảng không gian trống gần một trong các thửa ruộng được bồi đất lên cao để trồng trọt, vài tên Cường Hóa Sư (Instiller) đã dựng một khung cổng lớn hình chữ nhật bằng một loại vật liệu tối màu nào đấy. Nó được cấp năng lượng bởi mớ dây kim loại màu xanh dương kết nối với các tinh thể mana lớn. Một cánh cổng dịch chuyển tức thời đã tỏa sáng trong khung cổng và mọi người bắt đầu bước ra từ đấy.

    Lòng tôi nặng trĩu.

    Tôi nhận ra vài người trong số họ là thành viên các huyết tộc đã chấp nhận lời mời của gã Chúa tể Tối cao để từ bỏ cuộc nổi loạn và trở lại cuộc sống bình thường, tuy nhiên đáng lẽ họ sẽ được cho phép không tham chiến nữa vì sự đoàn kết thống nhất cả lục địa nhằm đáp lại vụ bọn rồng có mặt ở Dicathen.

    Những người đến trông sợ hãi và bối rối. Họ được vũ trang hiệu quả hơn nhiều so với bộ sưu tập vũ khí và áo giáp chắp vá tả tơi của bọn tôi, nhưng họ hoàn toàn chẳng duy trì được chút tổ chức nào. Bà Seris, vốn đang bị con mụ Wraith tên Perhata theo dõi, đã cố duy trì chút trật tự, đưa ra những chỉ dẫn nhanh gọn cho các thủ lĩnh của lực lượng này về nơi cần đến và thời gian sẽ kéo dài bao lâu.

    Nhưng tôi chẳng nhét nổi lời nào của bà ấy vào đầu cả. Sự tập trung của tôi—toàn bộ nhận thức của tôi—tập trung vào một điểm duy nhất.

    Ngay cả với mái tóc nâu dài bị che phủ dưới chiếc mũ da, tôi vẫn không thể nhìn nhầm em Mayla được. Đôi mắt em sáng, đẫm nước mắt và nheo lại vì lo lắng, đôi mắt ấy tỏa sáng như đèn hiệu xuyên qua cả đống người đang chen chúc vây quanh mình. Em ấy đang ôm chặt một cây giáo to quá khổ trước ngực, mũi nhọn chĩa thẳng lên trời và em đang nhìn quanh với vẻ kinh hãi rõ rệt.

    Tôi bắt đầu chạy, vượt qua những người khác khi cố tiếp cận em ấy, gần như không nhận ra rằng bọn họ cũng lạc lõng và không thoải mái như Mayla vậy. Em ấy cùng với chiến đội của mình đang bị đẩy vào một đội tuần tra lớn hơn gồm hầu hết là những người Alacrya trẻ tuổi, tôi chẳng nhận ra bất cứ ai trong số họ ngoài em ấy cả. Tôi nhìn khắp các gương mặt của bọn họ để tìm xem có một cô gái lớn tuổi hơn trông giống Mayla hay không, nhưng không có ai hợp với diện mạo như thế cả. Mặc dù chẳng có gì lấy làm mừng nhưng ít nhất có vẻ như chị em ấy cũng không bị gửi đến đây. Là một người không ấn, chị Loreni khó sống sót nổi ở trận chiến với các pháp sư Dicathen dù chỉ trong tích tắc.

    Tôi hét lên: “Mayla!” vẫy một tay trên đầu. “Mayla, ở đằng này!”

    Em ấy cau mày, ngoẹo cổ sang bên này bên kia khi tìm kiếm trong những người lính đang xô đẩy nhau xem ai đang hét tên mình lên. Nhìn qua khe trống giữa hai chiến đội lộn xộn, ánh mắt em và tôi chạm nhau và em òa khóc nức nở.

    Tôi vượt qua những người khác và phải hãm người lại để không đẩy em ấy té khi chạy ào vào tới chỗ em. Tuy nhiên, chúng tôi đến với nhau như cơn sóng mùa bão tố đang dội vào vách đá ven biển, khiến cả hai phải thở dốc. Một tiếng cười khi mệt đứt hơi vang lên trong tiếng khóc của Mayla, và tôi nghẹn ngào trước vô số cảm xúc đang cạnh tranh trào dâng trong lồng ngực mình.

    Một thanh niên mặc giáp dày, cao hơn tôi một feet và nặng hơn tôi cả trăm pound tóm lấy vai em Mayla. “Trở lại hàng đi, Fairweather, chúng ta cần—”

    Bất chấp lợi thế thể chất rõ ràng của anh ta, tôi vẫn soi xuyên người anh ta bằng một cái nhìn nóng bỏng, và anh ta giật tay ra khỏi vai Mayla như bị bỏng, nhìn tôi do dự trong vài giây, sau đó nhún vai và nhập nhóm với mấy người còn lại của chiến đội.

    Sau một lúc lâu, em Mayla hỏi: “Lạy thần Vritra, Seth, chuyện gì đang xảy ra thế?” giọng căng thẳng. “Cậu đang làm gì ở đây thế?”

    Tôi hỏi: “Bọn chúng không nói cho cậu biết cậu sẽ đi đâu à?”

    Em ấy nhẹ lắc đầu. “Chúng ta đang ở lục địa Dicathen phải không? Bọn tớ…tất cả bọn tớ đều bị vây bắt và đưa đến pháo đài Taegrin Caelum. Tớ tưởng chúng sẽ giết bọn tớ! Và dù sao thì chúng cũng đã giết… một vài người. Khi họ nói rằng họ không chịu chiến đấu. Bởi chúng giết người nên đó là lý do tại sao bọn tớ bị ép tập hợp lại cùng nhau—để được trang bị vũ khí và cử đến Dicathen chiến đấu.”

    Tôi lắc đầu với vẻ hoài nghi. “Còn tệ hơn thế nữa, Mayla à. Gã Chúa tể tối cao, lão ấy đang tìm kiếm Giáo sư Grey. Đó là điều bọn tớ đang làm: đánh nhau trên khắp Dicathen để tìm anh ấy. Và nếu bọn tớ từ chối…” Mắt tôi nheo lại, một nhát dao nóng bỏng giận dữ cắt ngang vẻ bối rối của mọi cảm xúc khác. “Hắn đang khiến các ấn tự (rune) chống lại chúng ta, Mayla à. Đốt cháy bọn tớ bằng chính phép thuật của bọn tớ.”

    Chẳng biết bằng cách nào đấy mà mặt em ấy càng tái nhợt hơn, đôi mắt sáng lên. “Đừng nói là…”

    “Nó đấy,” tôi cam đoan với em bằng vẻ tuyệt vọng. “Hắn ta có thể cảm nhận được điều đó ở bọn tớ, cảm nhận được sự do dự và từ chối đấy. Nếu thậm chí ta nghĩ rằng mình sẽ không đi theo hắn, thì hắn sẽ đốt ta cháy rụi từ bên trong người ra tới ngoài.”

    Tôi nhanh chóng giải thích mọi chuyện đã xảy ra, ý chí từ chối tuân lệnh ban nãy của tôi suy sụp. Em Mayla càng sốc hơn sau từng lời nói và cảm thấy trống rỗng và kiệt sức vào lúc tôi nói xong. Thật bất ngờ, em đột nhiên tươi tỉnh hơn khi một ý nghĩ nào đó ập đến. “Nhưng giáo sư Grey…anh Arthur Leywin. Anh ấy có thể chống lại gã Agrona. Nếu chúng ta đi tìm thấy anh ấy, ta có thể—”

    Tôi lắc đầu điên cuồng và siết chặt tay em ấy. “Đừng. Thậm chí đừng nghĩ về nó. Dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra hay không, cứ tập trung cách ta chiến đấu để tìm được giáo sư. Thế thôi.”

    Em ấy có vẻ chần chừ. “Nhưng chuyện gì nếu…” Em nuốt khan, rõ ràng không muốn nói hết câu.

    “Chúng ta sẽ chăm sóc lẫn nhau,” tôi nói chắc nịch, cố gắng tin vào điều đó. Ngay cả khi tôi đã sẵn sàng đưa ra quyết định này cho chính mình, tôi cũng không thể đòi hỏi em Mayla làm điều đó. Tôi cũng không thể chọn lối thoát dễ dàng và để em một mình chiến đấu và có thể chết trong trận chiến này. “Chúng ta sẽ thành lập tổ chiến đội của riêng mình và làm những gì bị yêu cầu theo cách riêng của mình.” Tôi đang loay hoay tìm bất kỳ cách nào để vượt qua chuyện này, nhưng tôi thận trọng kiểm soát suy nghĩ của mình. Tôi không từ chối phục vụ, và em Mayla cũng vậy. Chúng tôi đang tuân thủ, tôi ép mình nghĩ như thế thật mạnh mẽ.

    Nắm lấy tay em, tôi kéo em ra khỏi hàng người Alacrya vẫn đang đứng xếp hàng đi qua cổng dịch chuyển, và tôi đã nhận thức được một chuyện khác. Bà Seris và cô Lyra…họ không chống lại những mệnh lệnh này bởi vì…họ không thể bảo tất cả chúng ta đi hy sinh mạng sống mình. Chính nó đấy, chính là cái cái bẫy đấy. Ngay cả những người trong chúng tôi dù không chiến đấu để cứu lấy mạng sống chính mình, cũng sẽ vì huyết tộc mình…à gia đình mình…những người mà chúng tôi—mắt tôi hướng vội tới em Mayla và lại liếc đi chỗ khác nhanh hơn nữa—yêu thương.

    “Chúng ta đang đi đâu vậy?” Mayla hỏi, lảo đảo đi cạnh tôi.

    “Đi tìm những người còn lại trong tổ chiến đội của chúng ta,” tôi giải thích chắc nịch, tìm kiếm những gương mặt quen thuộc trong đám đông này. Khi nhìn thấy người mà tôi mong được gặp nhất, tôi vẫy tay chào. “Enola ơi!”

    Enola của nhà Thượng Huyết Tộc Frost rất dễ bị phát hiện; mái tóc vàng kim của bạn ấy thực sự tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Cậu ta đang đứng cùng một số thành viên trong huyết tộc mình, nhưng may mắn thay, ông nội đáng sợ của cậu ấy không có mặt. Tất cả bọn họ đều quay lại nhìn khi tôi hét tên bạn ấy lên, và tôi cảm thấy mình đang co rúm lại khi bước chân tôi bắt đầu loạng choạng.

    Enola nói điều gì đó với những người khác rồi tách ra và nhanh chóng tiến về phía chúng tôi. Tôi dừng lại, vui mừng vì có thể nói chuyện mà tránh khỏi tầm tai huyết tộc cậu ấy.

    “Gì vậy, Seth? Phải không đây—Mayla à!” Enola nhìn cô bạn mình với vẻ hoài nghi. “Vậy là đúng thật nhỉ? Chúng nó đang ép tất cả những người có liên quan đến Bà Seris phải chiến đấu à?”

    Mayla kể cho Enola những gì em đã trải qua, thêm vào một số chi tiết mà trước đó em ấy đã bỏ qua – chẳng hạn như đống thi thể mà con mụ retainer Mawar đã sử dụng để làm ví dụ khiến bất kỳ ai phải quá sợ hãi mà tuân theo mệnh lệnh, hay câu chuyện đại khái là em ấy bị một vài tên côn đồ bắt cóc khi đang ở tận trong nhà mình, khiến mẹ và chị gái la hét đuổi theo. Tuy nhiên, không chỉ những người đã rời khỏi nhóm nổi loạn của bà Seris trong Khu Tàn Tích mới đi qua cổng dịch chuyển; mà còn toàn bộ huyết tộc họ hàng của họ—ít ra là có những pháp sư—cũng bị buộc phải chiến đấu, và nhiều cư dân của vùng Sehz-Clar, những người chỉ có mối liên hệ kiểu dính dáng đôi chút đến lực lượng nổi dậy, cũng bị cuốn vào việc này.

    “Mẹ kiếp Sừng lũ Vritra,” Enola chửi thề, lỗ mũi phập phồng. “Làm tất cả mọi chuyện này để làm gì? Dùng mấy con woggart hoang dã dí khắp cái Dicathen này để tìm giáo sư ư? Tớ không thể tin rằng sau hết thảy mọi chuyện, kết cục là tớ vẫn chiến đấu trong đạo quân của gã Chúa tể Tối cao. Giáo sư Grey, ông ấy nói…” Cậu ấy ngừng nói và lắc đầu nhẹ. “Thôi không có chi. Thế cậu muốn gì ở tớ đây?”

    Tôi hắng giọng và lê bước với vẻ không thoải mái. “Tớ… à, tớ và Mayla không có huyết tộc ở đây. Tớ chưa được nhận vào vị trí của tổ chiến đội nào cả và bạn ấy được xếp vào cùng đội với những người xa lạ mà bạn ấy chẳng biết cũng như không thể tin tưởng giao phó mạng sống mình vào đội ấy được. Chúng ta đã tập luyện cùng nhau và tất cả chúng ta đều biết chuyện gì đang xảy ra. Nếu chúng ta ở bên nhau…”

    Cái nhìn chằm chằm của Enola rất mãnh liệt và thậm chí có chút đáng sợ, nhưng khi tôi ngừng nói, cậu ấy không ngần ngại trả lời. “Huyết tộc của tớ đã thành lập các chiến đội của riêng họ, nhưng tớ sẽ không để hai cậu rã nhóm. Tớ sẽ tham gia cùng các cậu. Cùng nhau, ta có thể giúp lẫn nhau sống sót và tiếp tục cái ‘nhiệm vụ’ này theo cách không làm vấy bẩn danh dự của chúng ta.”

    Tôi thở phào nhẹ nhõm. “Ồ, cảm ơn cậu.”

    Mayla gần như ngã về phía trước và vòng tay ôm lấy Enola, khiến cô gái này trông vô cùng khó chịu. “Cảm ơn,” em ấy thốt lên trong tiếng nức nở nghẹn ngào, rồi lùi ra và hắng giọng, đứng thẳng lên cao hơn chút. Em ấy nói lại với vẻ rõ ràng hơn: “Cảm ơn.”

    Enola hỏi: “Rõ ràng tôi là pháp sư Striker, còn Mayla, cậu là hệ Sentry nhỉ?” Khi Mayla đáp lời khẳng định, rồi thì Enola quan sát tôi kỹ càng. “Seth, tớ không nhớ mình đã nói chuyện với cậu về ấn hay quá trình luyện tập gì của cậu. Cậu sẽ đảm nhận vị trí gì?”

    Tôi lo lắng gãi gãi sau gáy. “Tớ…linh hoạt. Có vẻ như chúng ta cần pháp sư Shield nhất, nhưng tớ cũng có thể làm Caster.”

    Enola chớp mắt. “Ý cậu là gì?”

    Ai đó bắt đầu hét lên đằng sau lưng tôi, và tôi giật mình theo bản năng. Bực mình vì thái độ hèn nhát của mình, tôi ép thân phải thẳng thắn hơn. “Ấn emblem của tớ có chút linh hoạt hơn hầu hết mọi người, tớ đoán thế.”

    Đôi lông mày nhạt màu của Enola nhướn lên, nhưng đôi mắt cậu ấy nhìn soi ra sau tôi, khiến tôi quay lại nhìn.

    “—đơn giản là không công bằng! Cành mục thì nên tỉa đi chứ không phải nhổ cả cái cây mà quăng vào lửa”. Một phụ nữ trẻ với làn da nâu và đôi mắt đen đang gây ồn ào. Cô Lyra đang băng qua đám đông về phía cô ấy.

    Tôi không nhận ra người phụ nữ đó, nhưng tôi biết hai người đang vây quanh cô ấy, rõ ràng là huyết tộc của cô ta. Hiệu trưởng Ramseyer cố nói chuyện với cô ta, cố trấn an cô ta bằng điều gì đó, nhưng cô ta lại từ chối nhìn lão. Mặc dù rằng, thật sửng sốt khi trong cả một vùng rộng thế này mà lại thấy lão giám đốc ở đây, nhưng nhìn thấy thằng Valen đứng cách đó vài bước chân, khoanh tay và quay lưng lại với huyết tộc mình, vẻ mặt đang cau có khủng khiếp, thì thậm chí còn kinh ngạc hơn thế. Nhưng mắt thằng này đỏ hoe, làn da đen sạm ốm yếu và trông gần như bệnh tật, và thì ngay lập tức tôi cảm thấy lo lắng cho cậu ta.

    Cô Lyra cũng lên tiếng, chỉ vào nhóm huyết tộc Ramseyer với vẻ buộc tội trong khi thằng Valen nhận thấy tôi đang nhìn. Cậu ta nghiêng đầu qua vai ném cho tôi một cái nhìn chê bai và nhanh chóng rời khỏi vụ huyên náo đang thu hút khá nhiều sự chú ý này.

    Cậu mà cũng về phe Bà Seris á?” Enola nói với vẻ hoài nghi gần đến mức tỏ ra ghê tởm.

    “Dĩ nhiên là không!” Tên Valen cáu kỉnh với vẻ trịch thượng thường ngày của mình. “Nhưng anh họ tao, gã Augustine, đã thất bại trong việc giữ vững thành phố nào đó chống lại thầy Arthur Leywin, và ông tao đã thuê anh tao và hỗ trợ đáng kể cho anh ấy trước khi danh tính của anh bị lộ, và rõ ràng đó là tất cả những gì cần để bốc đi hết toàn bộ huyết tộc của tao đi. Mấy người có thể tưởng tượng được việc đẩy một ông già tám mươi tuổi vào chiến tranh trong chốc lát không? Gã Chúa tể Tối cao đó đã mất hết trí tuệ thông thái của thần Vritra rồi.”

    “Chà, giờ thì cậu đã ở cùng bọn tôi rồi,” Mayla nói kèm một nụ cười nhạt.

    Cậu ấy đưa tay về phía Valen, và cử chỉ đơn giản đó cũng đủ để làm nứt lớp vỏ bề ngoài như được đục đẽo bằng đá của gã này. Hắn nắm lấy tay cậu ấy, vẻ mặt nhẹ nhõm.

    Bọn tôi kể cho Valen những gì bọn tôi biết và đã lên kế hoạch, còn khuôn mặt cậu ta dần trở nên lạnh lùng và xa cách. “Nghe có lý đấy. Nhìn đám đông này hỗn loạn như nào đi, sẽ chẳng có ai nghĩ đến việc đánh tới nhóm chúng ta đâu. Tuy chúng ta không phải là đội phải đánh nhiều nhất trên chiến trường, nhưng nếu chúng ta ở gần hai huyết tộc Ramseyer và Frost, chúng ta sẽ được bảo vệ tốt.”

    Enola nói nhanh: “Trong khi vẫn đảm bảo rằng chúng ta tuân thủ mệnh lệnh của gã Chúa tể Tối cao!” giọng thoáng chốc trở nên nhỏ nhẹ đi vì lo lắng khi mắt cậu ấy đảo quanh như thể lo rằng sẽ thấy gã Chúa tể Tối cao ẩn trong bóng tối đang theo dõi bọn tôi.

    “Vậy thì ta đã có tổ chiến đội của mình,” tôi nói với một cái gật đầu chắc chắn.

    Enola và Valen rời đi để báo với huyết tộc mình về ý định của họ trong khi Mayla và tôi lê bước ra khỏi chỗ om sòm này. Tình trạng im lặng khó xử bao trùm giữa hai người chúng tôi, thứ đang bị tiếng ồn ào hơn từ việc sửa soạn chuẩn bị nuốt chửng. Các pháp sư tiếp tục đi qua cổng thêm vài phút nữa với các mức độ mất phương hướng và chống đối khác nhau.

    Suy nghĩ trong đầu tôi là một mớ hỗn độn phức tạp và tôi có thể cảm nhận được điều tương tự ở Mayla. Bọn tôi nắm tay nhau, nhưng tôi khó lòng nhìn em ấy trong bộ áo giáp xích kết hợp với da thuộc, các ấn trên lưng em hiện lên đầy kiêu hãnh. Quai hàm em ấy cứng đờ vì căng thẳng, mắt nhìn xuống đất.

    Chúng tôi đã rất gần với một cuộc sống khác rồi, nhưng tôi cảm thấy như mình đột nhiên tỉnh dậy sau cơn mơ, và điều tệ nhất là tôi thậm chí không thể tin vào tâm trí của chính mình rằng nó sẽ không phản bội tôi. Tôi phải giữ cho suy nghĩ của mình có trật tự và diễn tiến thành thành từng hàng nhỏ gọn gàng, cẩn thận tránh mọi ý định nổi loạn.

    Tôi siết chặt tay em ấy. “Chúng ta sẽ vượt qua chuyện này.”

    Em gắng mỉm cười, nhưng biểu cảm ấy không lan nổi tới mắt. Tất cả những gì em ấy có thể làm là đáp lại bằng một cái gật đầu yếu ớt.

    Enola quay lại trước, vẻ mặt dữ tợn nhưng vẫn tiếp tục hướng lựa chọn của mình. Một phút sau Valen đã ở đây, ánh mắt xa xăm và đầy ám ảnh. Chúng tôi không nói gì, chỉ nhìn những người lớn tuổi hơn và sợ hãi hơn chúng tôi rất nhiều đang cố tuân theo mệnh lệnh và tổ chức thành các nhóm chiến đội. Sau một hồi lâu, các pháp sư Instiller đã vô hiệu hóa cánh cổng dịch chuyển, dường như đang cố thay đổi cài đặt và rồi thì kích hoạt lại nó.

    Mayla hỏi: “Làm sao họ biết sẽ gửi chúng ta đến đâu?”

    Tôi nghĩ có lẽ đó là một câu hỏi tu từ, nhưng trước đó do đã nghe lỏm được tên Wraith giải thích với bà Seris nên tôi trả lời. “Rõ ràng là mọi tên rồng đều bị thu hút đến nơi mà thế giới của chúng ta kết nối với thế giới của chúng. Chúng ta sẽ được gửi đến một thành phố tên là Vildorial. Bọn họ ở đó đã vô hiệu hóa hết các cổng dịch chuyển tầm xa và thậm chí hầu hết các cổng cục bộ chỗ họ, nhưng rõ là thứ công nghệ mới này có thể tìm kiếm và liên kết với bất kỳ cổng nào đang hoạt động. Tất cả những gì chúng ta cần là bọn họ bỏ lỡ dù chỉ một trong các cánh cổng thôi và chúng ta có thể kết nối và xâm nhập vào thành phố bằng cách đó.”

    “Và họ có bị vậy không?” Mayla nói. “Ý tớ là lỡ để một cái đang hoạt động ấy?”

    Valen ra hiệu cả lũ nhìn về phía cánh cổng mới được kích hoạt và các pháp sư Instiller tập trung quanh nó cùng với bà Seris, cô Lyra, Đại lãnh chúa Frost, Đại lãnh chúa Denoir và một số người Alacrya cấp cao khác, tất cả đều dưới sự giám sát chặt chẽ của con mụ Perhata. “Có vẻ như họ phải làm vậy. Tao nghi chẳng ai thắc mắc như vậy cả đâu. Tao không biết gì về thành phố đấy, nhưng có vẻ như gã Chúa tể Tối cao sẽ chẳng chờ chuyện đó xảy ra ngẫu nhiên đâu. Không thể chờ ngẫu nhiên với một chiến dịch ở quy mô cỡ này được.”

    Đột nhiên nhóm của cô Lyra giải tán và có ai đó ra hiệu. Các nhóm trưởng đang thét lên ra lệnh, các tổ chiến đội xếp thành hàng, tim tôi bắt đầu đập nhanh.

    Tôi nhận thấy Enola đang rời mắt khỏi cánh cổng. Tôi dõi theo hướng nhìn của bạn ấy đến một nhóm đông trẻ em đang bị giám sát bởi một nhóm người không ấn—những người không thể bị ép phải tham gia vào cuộc chiến này bởi mối đe dọa đến từ ấn của mình, may mắn thay cho họ, vì họ chẳng có ấn nào cả.

    Khi tôi quay lại nhìn, cô Lyra đang tiến thẳng về phía bọn tôi. Tôi lo lắng đứng thẳng người lên.

    “Con đã tìm thấy một số người có thể tin tưởng được để hỗ trợ mình, tốt đấy,” cô ấy nói mà không cần mào đầu. “Hãy giữ mình ở tuyến giữa nếu có thể. Tránh ở tuyến đầu, nhưng ở quá gần tuyến cuối quá có thể dẫn đến việc các con đụng phải nỗ lực sẵn sàng phòng thủ của người ở Vildorial. Đừng làm anh hùng, nhưng…” Cô ấy dừng lại, lựa lời trong miệng. “Việc mà chúng ta phải làm này… cũng chẳng có lý do gì để biến mình thành người xấu cả. Cứ tin tưởng rằng tất cả những điều này còn có nhiều thứ hơn những gì các con có thể thấy và hãy tự bảo vệ mình trong khi trung thực với những gì các con tin tưởng. Thế giới đã thay đổi rất nhiều trong hai năm qua đối với tất cả chúng ta. Đừng tuyệt vọng nghĩ rằng sự thay đổi này sẽ chẳng mang lại kết quả gì ngoài việc đảo ngược thành những điều tồi tệ nhất với chúng ta. Hiểu chứ?”

    Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Mặc dù những lời của cô Lyra hướng đến cả bốn người bọn tôi nhưng mắt cô vẫn luôn hướng về phía tôi. Tôi gật đầu yếu ớt. “Tất nhiên rồi, thưa Cô Lyra. Và…cảm ơn vì tất cả.”

    Cô mỉm cười rất nhẹ. “Ta sẽ gặp con ở đầu bên kia, Seth Milview à. Con và các bạn bè của con.”

    Chúng tôi thấy mình đang bị dồn về phía một hàng dài các chiến đội đang đứng chờ để hành quân qua cổng dịch chuyển. Mặc dù cánh cổng ở đầu này đủ rộng cho nhiều người đi liền kề ngang nhau cùng qua, nhưng có tin đồn lan khắp hàng dài này rằng cổng đến chỉ có thể tiếp nhận bốn người cùng lúc, và bởi vậy mỗi nhóm chiến đội sẽ bước qua cùng nhau, lần lượt từng nhóm một.

    Có vẻ như, bằng cách nào đó, mà tôi cảm thấy cả hai trạng thái khi thời gian vừa lâu lại vừa nhanh cùng một lúc, giống như quanh tôi cứ đang mờ dần rồi lại rõ nét khi chiến đội đầu tiên—những nhóm được một số thượng huyết tộc từ Alacrya gọi tới, là những pháp sư có tổ chức thực thụ kèm các trang bị cùng việc đã được huấn luyện phù hợp—tiến vào cánh cổng có khung hình chữ nhật sáng và mờ đục, họ theo sau lưng Bà Seris, chú retainer của Bà là Cylrit, và cô Lyra, là những người dẫn đầu. Giống như một vết thủng xuyên qua một con đập lớn, chúng tôi bắt đầu chảy vào khe cổng nhỏ, biến mất từng cụm bốn người một.

    Trí tưởng tượng trong tôi dâng trào và loạng choạng, gợi lên đủ loại kịch bản về những gì đang xảy ra ở đầu bên kia, và thế rồi đột nhiên bọn tôi đã đứng ngay trước cánh cổng rồi. Chú Anvald, một người đàn ông to lớn với cái đầu cạo trọc từng là một pháp sư cấp cao của Hiệp hội Mạo hiểm giả, đang vẫy chúng tôi bảo đi qua cổng. Con mụ Wraith, Perhata, đang đứng cạnh chú Anvald trừng mắt nhìn chúng tôi với vẻ chế nhạo chẳng thèm giấu giếm.

    Tôi liếc sang trái, nhưng Enola đang nhìn thẳng vào cánh cổng. Ở bên phải tôi, em Mayla đang nắm chặt vũ khí của mình đến nỗi các đốt ngón tay hóa trắng bệch. Ở phía hông bên kia của em ấy, thằng Valen nghiến răng và gật đầu rõ ràng với tôi.

    Cùng nhau, bọn tôi tiến vào mặt cổng dịch chuyển mờ đục này.

    Mặt đất bị xé toạc dưới chân tôi và tôi cảm thấy mình đang lao vút qua lục địa. Cảm giác đó chỉ kéo dài chừng một hoặc hai giây, sau đó tôi vấp vào một không gian tối tăm, bụi bặm và chật chội phía trước cổng, suýt tông vào lưng một ông Caster trung niên đang xếp hàng trước tôi.

    Căn phòng chứa cánh cổng tiếp nhận đã sụp đổ một phần sau một vụ nổ ma thuật nào đó, và các pháp sư phía trước chúng tôi buộc phải bò qua đống đổ nát. Enola không lãng phí thời gian theo sau họ, buộc những người còn lại phải gấp gáp theo sau khi cậu ấy đặt một tay lên lưng ông pháp sư đứng phía trước chúng tôi mà đẩy.

    Lửa phép nổ lách tách và bùng nổ từ chỗ hành lang đã sụp đổ phía trước. Đây không phải là một đường hầm dài, nhưng việc di chuyển khó khăn đã khiến lực lượng của chúng tôi bị tắc nghẽn tại đó, khiến tiến độ đi tiếp của bọn tôi bị chậm lại. Nhìn xuyên qua đống đổ nát và khe trống giữa nhiều thân người, tôi có thể thấy những người Alacrya khác đang chiến đấu chỗ lối vào ngoài kia, và đằng trước họ là một hang động ngầm khổng lồ mà tôi thậm chí chưa bao giờ tưởng tượng được.

    “Seth, hãy chuẩn bị sẵn khiên phép,” Enola ra lệnh kèm cái liếc nhanh ngang vai. “Mayla, cậu ở lại với Seth. Dùng khả năng làm pháp sư Sentry của mình để đọc không gian hang động. Tìm kiếm giáo sư, cậu hãy nhớ lại cảm giác ông ấy hiện diện ra sao. Valen—”

    “Tao đã trải qua mọi khóa huấn luyện lập chiến đội giống như mày, Enola à,” Valen ngắt lời. Trên trán cậu ta đổ mồ hôi, giọng có chút run rẩy. “Tao biết cách dùng phép thuật của mình, cảm ơn mày rất nhiều.”

    Tôi nuốt khan, nghĩ về những ấn khắc dấu chỗ phần lưng dưới của mỗi người bọn tôi. “Mọi người, hãy cẩn thận với suy nghĩ của mình nhé.”

    Sự căng thẳng, vốn đã đủ dày đặc để khắc hằn nét lên cây rìu chiến rồi, giờ lại càng tăng thêm.

    Khi các pháp sư phía trước bọn tôi xuyên thủng miệng đường hầm, họ lập tức tham chiến, niệm chú, tạo ra vũ khí và ẩn mình sau những tấm khiên phép khi cố nhường không gian trống cho những người trong bọn tôi đến sau họ. Nếu đường hầm bị chặn, lực lượng của chúng ta sẽ bị chia cắt và nhanh chóng trở nên bất lực, chờ đợi từng người một bị tiêu diệt trong lúc chúng ta phá vây. Và tôi không biết điều gì sẽ xảy ra với cánh cổng nếu nó không còn chỗ cho những người mới đến…

    Ý nghĩ khủng khiếp đó thôi thúc bản thân tiến tới trước và tôi truyền mana vào ấn emblem của mình. Phép thuật được kích hoạt dễ dàng, phồng ra ngoài qua các mạch dẫn mana và tĩnh mạch của tôi để bọc tôi thành một lớp vỏ ma thuật dễ chịu phát ra ánh sáng xanh lam mờ.

    Đã phải mất một thời gian dài và luyện tập rất nhiều để đạt đến mức này, và thậm chí còn lâu hơn để nhận ra cái ấn emblem này mang lại nhiều điều hơn. Tôi mới chỉ đạt đến vài giai đoạn đầu trong quá trình kích hoạt nó, nhưng thế cũng đủ để hiểu rằng nó rất bất thường. Gã chủ trì buổi lễ ban ấn chẳng tỏ vẻ là có điều gì kỳ lạ cả, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy ấn emblem này phù hợp với những phân loại nghiêm ngặt thường được áp dụng cho cổ tự của người Alacrya.

    Một khi mana đã bám vào da, tôi đẩy nó ra và nó chảy về phía Enola bao lại thành hình kén bọc. Ngay sau đó, cậu ấy thoát khỏi đống đổ nát, và một viên đạn bằng đá bắn vào bên hông cậu ấy, vỡ tan và gây ra một gợn sóng mạnh lan ra khắp lớp khiên phép tôi niệm thành—và có một cơn nhói như đấm một cú vào lõi mana của tôi khi chú phép do tôi niệm ra kia đang kéo lượng mana dự trữ của tôi xuống thấp.

    Dẫu sao, vẫn tốt hơn vì có thứ gì đó để tập trung vào. Tôi đã chôn vùi mọi thứ khác, tất cả nỗi sợ và kinh hoàng về trận chiến cũng như các lớp cảm xúc mâu thuẫn, chôn chúng bên dưới sự tập trung cần thiết để duy trì câu thần chú này.

    “Di chuyển, di chuyển đi, di chuyển đi!” một pháp sư mỏng người nhưng cứng cáp đang hét lên, vẫy tay lùa bọn tôi về trước. “Phá vỡ hàng phòng thủ và tiến vào thành phố! Tìm vị tướng Lance của họ là ưu tiên duy nhất của mọi người, vậy nên đi đi!”

    Chúng tôi đã bước vào một con đường đại lộ uốn lượn quanh những bức tường bên ngoài một hang động to khổng lồ. Lực lượng Dicathen, chủ yếu là người lùn nhưng cũng có lốm đốm cả con người và elf, đang dồn chúng tôi từ hai mạn trái phải, khiến cho đội quân mới đến của bọn tôi có rất ít không gian để cơ động và hầu như không còn chỗ nào để đi. Tuy nhiên, các vệ binh phe đối phương vẫn đang cố vào vị trí và rõ là đang bị đẩy vào thế khó vì bọn tôi bất ngờ xuất hiện.

    Các đòn phép bắn thành mưa quanh chúng tôi, và tôi mở rộng tấm khiên ra khỏi người Enola để nó bọc lấy cả bốn người trong khi bọn tôi băng qua đường đại lộ này để nhìn chằm chằm vào thành phố của người lùn.

    Thật là tuyệt. Tôi ước gì có cơ hội đến đây trước khi tất cả những chuyện này xảy ra. Kiến trúc này không giống bất cứ thứ gì tôi từng thấy trước đây, được thiết kế cứng cáp và có mục đích sử dụng nhưng vẫn khá đẹp. Lẽ ra tôi nên nghiên cứu những người này chứ không phải cố giết họ.

    Một tia lửa xanh dương lạc đạn tác động vào lớp khiên, làm nó vừa yếu hơn vừa khó điều khiển hơn ở kích thước này, và lớp khiên rung động một cách nguy hiểm.

    “Seth, tập trung!” Enola nạt. Cậu ấy chỉ tay xuống khúc cua của đường đại lộ. “Ở đó, con đường bên lề kia. Nếu chúng ta có thể vượt qua được nhóm Dicathen đó, chúng ta có thể trốn núp vào những tòa nhà bám bên rìa hang động.”

    “Và chính xác thì cậu đề xuất tụi này làm điều đó như thế nào đây?” Valen hỏi với vẻ gay gắt, nhìn thẳng lên xuống chỗ con đường. “Lực lượng của ta đang bị mắc kẹt. Cánh cổng này đã dẫn chúng ta đi quá xa.”

    Như để trả lời, ai đó ở bên cạnh chúng tôi đã tạo ra một tảng băng khổng lồ màu xanh nước biển đậm, bắt đầu lăn nó xuống đường đại lộ uốn cong này, đâm sầm vào tường hang rồi chuyển hướng và nghiền nát hiên trước một ngôi nhà được khắc dính vào tường đá khi nó tăng tốc, nhanh chóng tiếp cận hàng vệ binh đối phương. Vài đòn phép gây phá vỡ hay làm tan chảy tạo thành các vết rỗ trên khối băng, nhưng nhiều người Dicathen, tôi nhận ra khi quan sát, không phải là pháp sư.

    Họ sắp xếp các tấm khiên phép của mình sao cho có thể đỡ và dồn tảng đá băng vào góc. Nó đâm sầm vào họ đủ mạnh để khiến vài người ngã nhào, và ít nhất một người dường như không thể đứng dậy trở lại. Những người đứng sau di chuyển qua vị trí khác để đẩy tảng đá băng lăn vào tường, sử dụng ma sát để chống lại tác dụng của trọng lực lên khối băng này. Tôi nhận ra rằng họ đang cố ngăn nó tiếp tục lăn hay lao khỏi mép đường dựng đứng như vách đá, điều có thể khiến nó lao thẳng xuống các công trình kiến ​​​​trúc bên dưới.

    Tuy nhiên, vài chiến đội đang theo sau tảng đá, khiến những người lùn có ít thời gian để cãi cọ về hướng đẩy với tảng băng bướng bỉnh kia. “Đường kia, đi với họ!” Enola hét lên, lao tới trước. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo, Mayla và Valen đã ở ngay đây cùng bọn tôi.

    Phe bọn tôi lao vào hàng ngũ đang đứng rải rác của họ bằng phép thuật và đao kiếm, nới rộng thêm khoảng cách và buộc vệ binh đối phương phải lùi lại. Ruột tôi nhảy lên tận họng khi chứng kiến ​​một người lùn bị một con behemoth phủ giáp đẩy xuống bờ vực, một con quái dường như chẳng có tý áy náy gì với việc giết chóc.

    Tôi phải kéo tấm khiên thu lại gần cả bọn hơn, buộc chiến đội của chúng tôi phải chạy rất sát nhau. Những mũi tên kim loại nóng đỏ rực dội vào bề mặt khiên phép, và Enola buộc phải làm chệch hướng đòn tấn công của một chiếc rìu đã đâm xuyên qua lớp rào chắn bảo vệ trước khi tôi ổn định lại rào chắn. Đòn phản công của cô ấy khiến một người lùn lảo đảo, và tôi nhìn đi chỗ khác trước khi cô ấy kịp tung ra đòn dứt điểm, nhưng cô ấy không lao vào để kết liễu ông người lùn này mà thay vào đó dẫn bọn tôi vào sâu hơn trong hàng ngũ của họ.

    Có tiếng sét từ bên trái tôi, ở vùng khoảng không mở rộng phía trên đầu của thành phố này, truyền một luồng chấn động lan khắp ngực và tay chân tôi, khiến tim tôi đập thình thịch và chân loạng choạng. Tôi suýt vấp té, có lẽ đó là dấu chấm hết cho nỗ lực tiến tới trước của bọn tôi, nhưng Valen đã chộp lấy cánh tay tôi và giữ cho tôi đứng thẳng.

    Tôi vừa kịp nhìn thấy Bà Seris và chú Cylrit đang bay vòng quanh một người đàn ông mặc áo giáp kim loại dày cộm và cầm ngọn giáo dài màu đỏ. Mái tóc vàng lúa mì của ông ta tung bay điên cuồng quanh đầu, và đôi mắt ông ấy sáng lên màu trắng xanh của tia sét. Dòng điện chạy khắp áo giáp ông ấy và nhấp nháy sáng chiếu tới tận chỗ đường đại lộ sau lưng bọn tôi, hướng trực tiếp đến điểm thắt nút mà người Alacrya đang cầm cự chỗ lối vào đường hầm.

    Sương mù đen bốc lên từ không khí loãng và nuốt chửng tia sét, hóa giải đòn phép này.

    Dù không chú ý nhiều, tôi vẫn cảm thấy một cú sốc sâu thẳm trong tâm hồn khi quan sát ba chú phép và đòn đánh bay qua lại, không thể tin rằng chỉ một hiệp sĩ duy nhất này đang tự mình chống lại một Scythe và một retainer.

    Rung chấn dữ dội, có thể nhìn thấy thành hình trong không khí dưới dạng những lằn đen lởm chởm, cuộn tròn như một làn sóng thủy triều lan khắp lực lượng Dicathen. Các lớp khiên phép bảo vệ bằng đá và kim loại dường như đã ngăn cản được hiệu ứng từ đòn phép kia, nhưng tất cả các lớp khiên này đều vỡ tan. Những người lùn xung quanh chúng tôi vỗ tay vào tai và khụyu gối xuống, nhường chỗ cho chúng tôi chạy nước rút qua họ mà không bị cản trở.

    Enola tiếp tục dẫn đường, lao xuống vìa hè lát đá của đường đại lộ quanh co này để tìm chỗ ẩn nấp. Nhiều người Dicathen vẫn đang đổ về từ khắp thành phố, và nếu chúng tôi không tìm được đường ra khỏi khu vực chiến đấu này, thì chúng tôi sẽ bị cô lập và…

    Tôi cố không nghĩ đến đoạn đấy. Tôi đã quá bận tâm lo lắng về chuyện phải giết bất cứ ai, tôi gần như quên mất rằng có khả năng rất lớn là mình sẽ chết trong trận chiến này. Nhận thức được điều này đang đè lên tôi với sức nặng của tấm vải liệm tang lễ phủ lên người chính mình, và tôi tức giận lau đi những giọt nước mắt sợ hãi.

    “Ở đó!” Enola không chờ bọn tôi mà nhảy ra khỏi mép đường đại lộ, rơi vài feet và đáp xuống mái ngói dốc của một ngôi nhà của người lùn bên dưới chúng tôi được tạo thành từ tường hang động này.

    Valen nhảy theo cậu ấy mà không hề sợ hãi, ném một tia mana hắc ám nổ lách tách vào một đội quân Dicathen đang tiếp cận trong lúc đang bay qua mái nhà giữa không trung. Tôi chần chừ đủ lâu để nắm lấy tay Mayla, và cả hai chúng tôi nhảy cùng nhau, những viên đạn tạo thành từ đá hắc thạch va vào tấm khiên của tôi trong tích tắc trước khi chúng tôi rơi xuống khúc ngang qua mép đường đại lộ.

    Tôi tiếp đất vụng về, chân trượt đi và lao xuống mái nhà dốc như một đứa trẻ đang lướt trên xe trượt tuyết. Bàn tay Mayla tuột khỏi tay tôi khi em ấy tự giữ người lại được, nhưng tất cả những gì tôi nhìn thấy được là phần rìa mái nhà thấp thoáng trong tầm mắt trước khi lao đầu xuống ba tầng nhà rơi vào một khu vườn đầy đá lởm chởm.

    Những ngón tay tôi mò mẫm tìm điểm bám chỗ các rãnh gạch ngói nhưng chỉ mò mẫm một cách tê dại. Tôi cảm thấy tim mình ngừng đập khi không khí từ dưới ào lên người, những tảng đá lởm chởm lấp lánh dưới chân.

    Tôi lảo đảo dừng lại, bộ giáp da trơn màu nâu làm tôi nghẹt thở khi có ai đó giữ nó khúc sau gáy. Dần dần, tôi được kéo trở lại mép mái nhà. Nhìn quanh, tôi bắt gặp đôi mắt của Enola. Đôi mắt cậu ấy mở to và đỏ vì có mồ hôi chảy vào. “Cám ơn,” tôi thở khò khè.

    “Chúng ta sẽ không thể tiến xa hơn nếu không có pháp sư hệ Shield,” cậu ấy trả lời cộc lốc. Nhưng cậu ấy không thả tôi ra cho đến khi tin chắc rằng tôi đã đứng vững bằng chân mình.

    Phía trên chúng tôi, Valen và Mayla đang cẩn thận đi xuống dốc. Trên đầu họ, một người lùn từ trên đường đại lộ đang ló ra nhìn xuống. Hai bàn tay ông ta xoay vòng trước người, đôi môi cử động mấp máy bên dưới bộ râu do đang tụng một câu thần chú nào đó khi ánh sáng màu cam đang ngưng tụ thành dung nham lỏng trước mặt ông ấy.

    “Đi nhanh, đi nhanh!” Tôi hét lên một cách tuyệt vọng, tạo ra chiếc khiên một lần nữa—sau khi để chú phép tạo khiên ban nãy sụp mất khi tôi cũng rơi sụp xuống—và nhấc nó che lên đầu cả bọn.

    Enola không cần phải ngó lên xác minh lại những gì tôi đang thấy trước khi nhảy từ mái nhà xuống hàng ban công phía dưới cách đây vài feet. Valen theo ngay sau cậu ấy, Mayla thì vài bước sau đấy.

    Những đốm dung nham màu cam sáng bắn tung tóe trên tấm khiên phép như cơn mưa rào trút xuống, mặt khiên mana của tôi nổ lóp póp và rít lên xì xèo trước đòn tấn công của ông người lùn. Tôi quỳ một gối xuống, gia cố tấm khiên chặt hơn, làm lớp rào chắn dày lên, rồi hy vọng rằng mình không giết chết người đàn ông đó, tôi gạt khiên lên phía trên. Chiếc khiên hất dung nham bay đi, văng vào tường hang và tràn lên mép đường.

    Ông người lùn này hét lên và lao đi mất dạng, còn tôi quay lại và nhảy xuống ban công cùng những người khác. Enola đã leo xuống một cây cột, còn Valen đang đợi ngay phía sau, một chùm mana hắc ám lởm chởm bọc trong nắm tay dành sẵn cho bất kỳ ai tấn công trong lúc này. Tôi truyền mana của mình đến Enola, bảo vệ cậu ấy khi cậu ta đứng phô ra và lướt mắt tìm quét kẻ thù ở gần đây.

    Ngó qua cửa ra ban công bằng kính của ngôi nhà này, tôi bắt gặp ánh mắt của một số người lùn đang ngồi co ro trên sàn gần bức tường đằng xa trong một phòng ngủ của người lùn. Ngực tôi đau nhói khi ngẫm nghĩ về mệnh lệnh mình nhận: liệu tấn công thường dân vô tội có phải là một phần nhiệm vụ của tôi không?

    Tôi ngó đi chỗ khác, trong thâm tâm biết rằng tôi không làm nổi chuyện đấy, bất kể giá nào.

    Cơn đau ở ngực tôi di chuyển dọc theo cột sống và đi vào các ấn, và tôi cảm thấy các phép thuật bắt đầu sôi sục, chỉ vừa đủ trong tầm kiểm soát của tôi, và lớp rào chắn gợn sóng lên rồi biến mất quanh Enola. May mắn thay, cậu ấy đã chạm đất mà không xảy ra sự cố nào, còn tôi thì thở hổn hển và run rẩy. Mayla là Sentry của chúng tôi—em ấy có thể tìm được Giáo sư Grey, em có thể, tôi biết điều đó, và tôi phải bảo vệ em ấy—tôi đang thực hiện nghĩa vụ của mình, tuân theo mệnh lệnh—và sự căng thẳng giảm bớt, lượng mana kêu lách tách dưới da tôi dịu đi và quyền điều khiển chúng trở lại với tôi.

    Tôi niệm ra lớp rào chắn một lần nữa, bọc nó quanh người Mayla khi em ấy đáp xuống. Tôi đi theo, run rẩy, cố hết sức để kiểm soát lớp mana che chắn này ngay cả khi tâm trí tôi tê liệt vì sợ hãi. Lại lần nữa, tôi chìm đắm trong cảm giác niệm chú phép này, sử dụng nó để ép mọi thứ khác xuống dưới bề mặt tâm trí mình.

    “Mày ổn chứ?” Valen hỏi khi bước xuống theo tôi.

    Không nói được, tôi chỉ gật đầu trước khi quay đi và giấu bộ mặt của mình đi.

    Enola đang lướt mắt nhìn con đường hẹp. Nó được đẽo vào bên tường hang với những ngôi nhà lớn đáng ngạc nhiên nằm dọc hai bên. Vẫn còn nhiều ngôi nhà bám vào tường hang phía dưới chúng tôi nữa.

    “Ở kia!” một giọng cộc cằn lên tiếng; hai người Dicathen đã vòng qua rìa ngôi nhà bên cạnh, bắt gặp chúng tôi đang đứng giữa đường.

    Valen ném một đòn phép trong lúc Enola đang đứng giữa chúng tôi và họ, thúc giục Mayla chạy sang hướng khác.

    Một trong những người Dicathen—theo vẻ ngoài thì cô ấy là người elf—đang cầm một thanh đại kiếm kỳ lạ. Phần kim loại trên lưỡi kiếm bị hóa đen và lấp lánh với những đường gân màu cam mờ, tay cầm và phần ngăn cách với lưỡi kiếm có vẻ cồng kềnh kỳ lạ, nằm trong tay cô ấy trông vụng về. Ngay khi tôi nhận ra, nó vẫn đang tỏa ra ánh sáng màu cam với sức nóng khủng khiếp mà tôi cảm nhận được từ khoảng cách tới tận 20 feet.

    Chủng elf không thể sử dụng mana hỏa hệ.

    Ý nghĩ này chợt nảy ra từ đâu đó, một thông tin dạng kiến thức thực tế nào đó đã được niêm phong vào đầu trong quá trình tôi nghiên cứu về Dicathen để sau này dùng đến.

    Tôi vẫn đang thắc mắc về điều này khi hai người lính Dicathen lao tới.

    Tôi loạng choạng lùi lại xa hơn, để Mayla ở sau lưng và tập trung vào Enola để che chắn cho cậu ấy. Valen tung ra các đòn phép của mình, nhưng cô elf kia di chuyển với tốc độ nhanh đến kinh ngạc đối với một người không có dấu hiệu mana, luồn qua như gió xung quanh các tia mana đen. Khi lưỡi kiếm màu cam chém về phía hông, Enola né tránh theo bản năng nhưng không đưa lưỡi kiếm của mình ra đỡ, thay vào đó nhắm một đòn phản công nhanh vào cánh tay của cô elf kia.

    Một tiếng thở hổn hển bật ra từ môi tôi khi thanh kiếm chém xuyên qua lớp mana bọc người cô bạn mà tôi đang ếm phép vào, vừa suýt soát hụt Enola. Sự ngạc nhiên của chính cậu ấy đã làm mất lực từ cú vung, và lưỡi kiếm chứa mana của cậu ấy trượt qua áo giáp của cô elf một cách vô hại.

    Nhưng thanh kiếm quá nóng khiến hông Enola cháy đen, cậu ấy lập tức loạng choạng lùi lại, một tay ấn vào chỗ đó đầy vẻ kinh hãi.

    Gã đàn ông chủng người vung một nắm đấm bao bọc bằng lớp khiên phép vào lượng mana mà tôi vừa tức thì làm liền mạch lại trên thân Enola, bịt kín vết thương do vũ khí kỳ lạ kia để lại. Ông ta xoay người, đập một búa vào đấy, rồi nhắm vào đầu Enola, nhưng đòn đánh đã bị chệch hướng. Một mũi tên làm từ hắc mana dội trúng ngực ông ấy ngay sau đó, hất ông ta văng xuống đất, bộ giáp kim loại hạng nặng trên thân ông ấy bị cháy đen và rách nát.

    Đó có thể là một đòn chí mạng nếu không nhờ khả năng vốn có của người Dicathen là luôn tự bọc mana bảo vệ quanh thân mình.

    Cô elf kia lại chặt sâu vào tấm khiên phép của tôi, lần này tấn công trực tiếp vào chú phép khiên và xẻ nó ra đủ rộng để cô ấy có thể nhảy xuyên qua. Cô ấy chém Enola, buộc cậu ấy phải lùi lại, vẫn dồn cậu ta vào thế khó, rồi đâm bổ về phía Valen. Thay vì cố che chắn cho cậu ta, tôi quấn mana của mình quanh người cậu ta và kéo cậu ấy lùi khỏi đòn đánh, làm gián đoạn quá trình thi triển đòn phép tiếp theo của cậu ấy nhưng khiến cậu ta thoát khỏi tầm với của vết chém chí mạng.

    Nhưng cô elf vẫn không ngừng di chuyển, dùng chân sau lấy thế nhào tới thình lình và nhắm vào họng tôi. Mana của tôi ngưng tụ quanh cánh tay cô ấy, nó gây ngừng cử động đột ngột với một lực đủ mạnh để giật bả vai cô ấy ra khỏi khớp.

    Tôi buồn nôn khi cô ấy hét lên đau đớn, thanh kiếm rơi khỏi tay cô ấy.

    Lưỡi kiếm của Enola trồi ra từ ngực cô elf này. Mana của tôi vuột khỏi tầm kiểm soát, thả cánh tay của người phụ nữ này ra, và cô ấy ngã xuống đất, máu trào ra từ miệng. Tôi cứng người, không thấy gì khác ngoại trừ người phụ nữ mà tôi vừa phụ giết chết.

    Bao nhiêu người trong gia đình cô ấy đã chết ở Elenoir cùng với người nhà tôi? Tôi băn khoăn, quên hết mọi thứ khác.

    Một tiếng gầm chiến trận đầy giận dữ xé toạc bức màn tưởng tượng ra khỏi mắt tôi vừa kịp lúc tôi chứng kiến ​​cây búa của người đàn ông kia va vào một bên mũ của Enola, khiến đầu cậu ấy nghiêng sang một bên và hất cậu ấy té xuống như thể cậu ta là một cái bao tải nhồi đầy ngũ cốc thay vì thân thể tạo từ cơ bắp và xương.

    Valen tung một đòn phép khác, nhưng nó bị dội bật đi trên tấm khiên khắc cổ tự của người đàn ông này, chiếc khiên kêu vo vo khi rút mana từ người cầm nó để hỗ trợ cho bùa phép ếm lên khiên. Cây búa của người đàn ông bay trong không khí về phía Valen ngay khi tôi đang niệm ra cái khiên phép lần nữa; Tôi chỉ vừa kịp làm chệch hướng nó khỏi người cậu ấy, nhưng điều đó đẩy nó dội vào ống chân Mayla, và em ấy khuỵu một gối xuống kèm tiếng rên rỉ đau đớn.

    Tôi bước nửa bước về phía em, mất tập trung và chỉ liếc thấy từ khóe mắt rằng người đàn ông kia đang lao tới chỗ vũ khí cháy rực của cô elf đã chết. Valen đang lùi lại, tung ra các đòn phép, nhưng người Dicathen này gạt chệch hướng đi hết đòn này tới đòn khác.

    Khi ông ấy chạm tới thanh kiếm, thay vì tiếp tục dùng nó, ông ta lại lóng ngóng với chuôi cầm, và tôi cảm thấy một luồng năng lượng ma thuật trào dâng lên từ trong nó.

    Hành động thuần theo bản năng, tôi bọc ông ta trong một cái kén mana, nhưng ông ấy đâm lưỡi kiếm xuyên qua nó, cắt một đường thoát ra và tung ra một làn sóng nhiệt nóng bỏng khiến tôi ngã xuống và làm da tôi đỏ bừng dù chỉ đã bọc sẵn một lớp mana ngoài thân. Ông ta giơ thanh kiếm lên bằng một cánh tay run rẩy trong khi chống đỡ đòn phép của Valen bằng chiếc khiên kim loại lớn của mình, và tôi cảm thấy sức mạnh tích tụ trong nó giống như một khối thuốc nổ được tích lũy lại vậy.

    Một vệt bạc phóng cong vòng qua không trung từ phía bên trái chúng tôi và đập vào thanh kiếm, đánh bật nó khỏi tay người đàn ông này và khiến nó văng đi. Nó cắm dính vào hông một căn nhà. Có một luồng nhiệt và ánh sáng lóe lên, và tôi đột nhiên nằm úp mặt xuống đất cách nơi tôi đáp xuống ban nãy chừng mười feet. Người Dicathen kia, Valen và Mayla cũng nằm khom người tương tự.

    Một đôi ủng đế mềm chạm đất với tiếng lộp cộp vừa đủ vang lên bên tai tôi, và rồi một đôi chân xuất hiện trong tầm nhìn. Tôi ngước lên vị trí đang tỏa sáng lấp lánh của một mũi tên mana trắng sáng. Lần ánh mắt theo cánh tay đang kéo dây cung, tôi nhận ra mình đang sửng sốt nhìn vào một gương mặt quen thuộc.

    “Eleanor ư?”

    Bạn ấy đang cau có, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt vừa có vẻ dữ tợn vừa đầy vẻ giận dữ. Suy nghĩ duy nhất của tôi, dường như chẳng hiểu tý gì, là biểu cảm đó có vẻ không giống cô gái mà tôi đã gặp ở Khu Tàn Tích.

    “Seth, đứng im. Đừng bắt tớ phải giết cậu .”

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. Tóm tắt: Seth lập team đánh vào thành phố Vildorial.
    2. 2. 19 trang lận, dạo gần đây Lão Rùa đẩy cao trào nên chả chương nào ngắn cả. Donate plz!
    3. 3. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
    4. 4. Ver.1: Mar-11th-2024; ver.2: Apr-25th;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...