Chương 464

Một kế hoạch gồm nhiều phần

Tên gốc: "Chapter 462: A Plan in Many Parts"


  • GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN

    Những bước chân căng thẳng từ thằng Vajrakor dẫn hắn đi tới lui từ trái sang phải phía trước cái ngai vàng của người lùn. Tiếng ồn từ mỗi bước chân bị át nhỏ tiếng đi bởi tấm thảm đỏ dày cộm trải chạy dọc theo chiều dài phòng ngai vàng này, đây là một căn phòng mát mẻ dạng hình hang, được che phủ bởi những mái vòm đá cao có chạm khắc. Tên Vajrakor đang nhìn chằm chằm xuống chân mình nhưng cứ sau vài bước lại liếc nhìn tôi hoặc những người khác trong phòng. Có một tên lính gác người asura đứng bên trái ngai vàng, nhìn thẳng về phía trước.

    Ngay khi sự im lặng đạt đến mức hóa thành bực bội, hắn nói: “Vậy sao nhà ngươi không tìm cái lỗ nào đấy sâu nhất mà chôn xác mình xuống, một chỗ mà chẳng ai đào ngươi lên được ấy?”

    “Tôi đã cân nhắc chuyện đấy rồi,” tôi thừa nhận. “Tung tin đồn rằng tôi sẽ đi một chuyến dài ngày vào Khu Tàn Tích hay gì đó tương tự để đảm bảo việc tôi vắng mặt không gây ra hoảng loạn, và rồi, như ông đã nói, trốn vào đâu đó mà tôi khó bị tìm thấy được. Nhưng nhỏ Di Sản đang ở Dicathen, hoặc ít nhất là nhỏ này đã từng ở đây, điều đó có nghĩa là tên Agrona đang chuẩn bị thứ gì đó. Hắn ta sẽ leo thang xung đột.”

    Curtis Glayder, đang đứng gần tên Vajrakor cùng với em gái mình, cau mày khi hỏi: “Arthur ơi, thứ lỗi cho tôi hỏi, nhưng tại sao việc cô ta hiện diện quan trọng đến vậy?”

    Tôi trả lời: “Bởi vì có điều gì đấy quan trọng đang diễn ra ngay sau cánh gà, nhưng chúng ta không biết đó là gì,” giữ giọng mình ở mức đều đều. “Nhưng quan trọng hơn là nhỏ Di Sản có khả năng cảm nhận và kiểm soát phép thuật theo cái cách mà tôi thậm chí còn không thể giải thích được. Và cô ta đã thể hiện sự hiểu biết nhất định về cách mana và aether tương tác với nhau, nghĩa là tôi thực sự không chắc mình trốn được ở đâu nữa. Chẳng có chỗ nào để trốn mà cô ả không lùng ra được tôi.”

    Caera hỏi: “Nhưng cô ta không thể theo anh vào Khu Tàn Tích được,” lời đầu tiên cô ấy nói kể từ khi cuộc họp này bắt đầu. “Sao anh không ẩn mình trong đấy—anh có thể tìm thấy nơi nào đó an toàn bằng cổ vật La Bàn, tôi chắc chắn vậy—và ở trong đấy chờ.”

    Tôi lắc đầu. “Tôi đã kiểm tra thử cái giả thuyết này rồi. Tôi không thể xâm nhập qua các biện pháp an ninh của khối keystone khi đang ở trong Khu Tàn Tích được. Về chuyện này thì có điều gì đó khác hẳn.”

    Độ căng thẳng làm cuộc trò chuyện tạm lắng xuống, và tôi nhìn quanh mọi người đang có mặt, mắt lần lượt chạm mắt từng người.

    Anh Bairon Wykes đang đứng thẳng và cao lớn bên cạnh ông Virion, bằng cách nào đấy nhìn ông có vẻ gầy gò và nhỏ bé, mặc dù ánh mắt vẫn kiên định cùng tư thế đĩnh đạc.

    Bên cạnh họ, hai lão Gideon và Wren Kain đều đang chờ đợi với vẻ sốt ruột. Một người phụ nữ đứng thẳng lưng chắp hai tay phía sau, phần thân trên để trần chỉ quấn các dải vải sẫm màu quanh ngực. Người chị ta đầy những vết sẹo.

    Caera đứng ngay sau họ, cứ như thể đang dùng họ để che chắn bản thân khỏi thằng Vajrakor. Đôi mắt đỏ của cô ấy chạm mắt tôi, và cô ấy hơi lắc đầu, mái tóc màu xanh lam xõa quanh chiếc sừng lộ ra quấn quanh đầu. Regis đang đứng cạnh bên vào vị trí giữa cô ấy với tụi rồng theo kiểu bảo vệ, những kẻ mà cậu ta trừng mắt nhìn không hề nao núng.

    Hai chị Mica và Varay cũng có mặt. Chị Mica bồn chồn, liên tục chuyển lực trụ từ chân này sang chân kia. Con mắt còn lại của chị lia từ người này sang người khác thành vòng lặp cứ như vô tận, trong khi viên đá đen tuyền ở hốc mắt còn lại dường như liên tục dán chặt vào người tôi. Ở bên cạnh, chị Varay vẫn như một khối băng, mái tóc ngắn màu trắng của chị ta giữ cố định và bất động.

    Đối diện với ông Virion, gần tên Vajrakor, cả hai anh em nhà Glayder đều đứng với tư thế hoàng gia thật chuẩn chỉnh. Mặc dù rõ ràng cố tỏ vẻ không nhìn, nhưng cả hai vẫn tiếp tục liếc tới chỗ người lính đầy sẹo đứng bên cạnh lão Gideon.

    Bên cạnh họ và gần tôi hơn, cô Helen Shard cùng cô Jasmine đứng lùi lại một chút so với đám đông, hai thám hiểm giả này hơi lạc lõng giữa hoàng gia và các asura. Trong số tất cả những người đang hiện diện ở đây, chính hai người bạn cũ này—những người mà tôi đã biết còn lâu hơn cả em Tessia và ông Virion—đã mang lại cho tôi niềm an ủi, điều có lẽ chỉ khiến những gì tôi muốn hỏi họ càng trở nên khó nói hơn.

    Cuối cùng, đứng bên cạnh tôi như một cái bóng, là nhỏ Ellie. Con bé ngọ nguậy lo lắng, đôi mắt tập trung vào bất cứ đâu ngoại trừ những người trong phòng. Cây cung ở dạng không dây vốn là của lão Aldir, là thanh Silverlight, được buộc sau lưng. Con bé vẫn chưa học được cách dùng nó, nhưng tôi nghĩ sự hiện diện của nó sẽ làm con bé cảm thấy thoải mái hơn.

    Ông Virion lên tiếng với vẻ trầm ngâm nghĩ ngợi. “Vậy tại sao lại có những địa điểm cụ thể này? Tại sao lại nhiều như thế?”

    Tôi nở một nụ cười nhẹ với ông khi lắc đầu. “Con biết yêu cầu của mình trở nên khó khăn hơn do con không thể đưa ra lời giải thích thấu đáo được. Nhưng chiến dịch này đòi hỏi một mức độ bí mật nhất định. Con thực sự không thể nói với ông nhiều hơn nữa.”

    “Cho đến giờ, con nói chuyện như thể con đã biết chúng ta sẽ bị tấn công vậy,” cô Helen nói: “nhưng con thậm chí còn chưa nói cho chúng ta biết chuyện này là thế nào. Làm sao con chắc chắn được kẻ thù sẽ tấn công vào lúc này?”

    “Con không thể,” tôi trả lời đơn giản. “Chuyện này đến tận cuối có thể hóa thành không cần thiết, nhưng sự chuẩn bị không bao giờ là lãng phí, đặc biệt là trong chiến tranh. Tên Agrona đã chứng tỏ rằng mình rất lão luyện trong việc thâm nhập và lật đổ ngay cả những cấp lãnh đạo cao nhất của chúng ta. Gián điệp của hắn đã tràn vào phá hoại lục địa Dicathen trong suốt nhiều thập kỷ, và hắn ta gần như đã đi trước chúng ta ở mọi lượt. Sẽ thật ngu ngốc nếu chỉ đơn giản hy vọng rằng hắn sẽ không phát hiện ra và cố lợi dụng việc con vắng mặt, hoặc để trực tiếp truy đuổi con hoặc để tung một đợt tấn công nào đó vào Dicathen. Chúng ta phải sẵn sàng.”

    Lông mày Kathyln hơi nhướng lên và mắt cậu ấy liếc nhìn tôi. “Những nơi này—chúng sẽ trở thành mục tiêu. Đó chính là điều anh dự định.”

    Nhỏ Ellie đang đứng cạnh tôi cử động, và tôi đặt tay lên vai con bé, nhìn nó với vẻ cảnh cáo không gây sự. “Phải, những địa điểm này, nhờ vào nỗ lực hành động của chính chúng ta, có khả năng sẽ thành mục tiêu của tên Agrona. Điều này cho phép chúng ta củng cố phòng thủ và sửa soạn trước theo cách mà ta có thể sẽ không làm được nếu để rơi vào thế bị động ngồi chờ, đồng thời nó còn giúp bảo vệ các khu vực ít được phòng thủ hơn thông qua việc đánh lạc hướng sự để ý của hắn.”

    Kathyln đáp: “Vậy là khi làm theo yêu cầu của anh, chúng tôi sẽ đẩy người của mình vào tình thế nguy hiểm hơn mức lẽ ra họ phải chịu,” lời lẽ trầm lặng nhưng sắc bén.

    Cô Jasmine trả lời: “Trừ khi thành phố Etistin trở thành mục tiêu,” xua đi quan điểm của cô gái trẻ tuổi chỉ bằng một cái nhìn.

    Curtis lườm cô Jasmine một cái nhưng nhanh chóng lùi lại khi cô ấy cũng đang nhìn chằm chằm đáp lại, đôi mắt màu đỏ nhạt của cô sáng lên như than hồng.

    Ông Virion nói: “Ta không biết người elf có thể giúp đỡ ra sao đây,” giọng ông nghe có vẻ mệt mỏi. “Bọn ta không còn là một lực lượng quân sự trên thế giới này nữa, Arthur à, như con đã biết rõ.”

    “Không phải con cần người elf,” tôi nhẹ nhàng giải thích. “Mà là ông, Virion à. Ông đã là chỉ huy lực lượng Liên minh Tam chủng (Tri-Union) trong chiến tranh. Chẳng ai khác ở đây có thể sánh được với đầu óc chiến lược và quân sự của ông.” Ít ra thì không có ai khác mà mình có thể tin tưởng được.

    Tên Vajrakor tỏ ra bực mình trước điều này nhưng không ngắt lời. Ông Virion cũng cau mày, nhưng biểu cảm của ông truyền tải điều gì đó rất khác với cái biểu cảm của thằng rồng kia.

    Những điều lo ngại khác được nêu lên và tôi đã gắng hết sức để xoa dịu chúng mà không xem nhẹ độ nguy hiểm. Điều quan trọng là mỗi nhà lãnh đạo hiện diện ở đây phải hiểu được tôi yêu cầu ở họ điều gì và họ sẽ yêu cầu điều gì với những người đàn ông và phụ nữ đang chiến đấu dưới quyền mình. Đây là những quyết định bắt buộc với những người cai trị, nhưng thực tế là tôi không thể thành thật hoàn toàn với họ khiến lương tâm tôi trĩu nặng. Nếu mọi người sắp chết trong khi tôi đeo đuổi theo Định Mệnh, thì họ xứng đáng được chuẩn bị kĩ lưỡng, ngay cả khi họ không thể biết sự thật là gì.

    Lão Wren đang ngâm nga hóa thành im lặng rồi theo sau hàng loạt câu hỏi của họ cũng lên tiếng: “Và những công sự này có yêu cầu kéo giãn thời gian xây giống như việc tôi—à chúng tôi,” lão sửa lại lời, nhìn thẳng vào ông Gideon, “thiết kế dự án đấy không?”

    Tôi ngẩng cằm lên, chỉ trong một cái lướt nhìn quanh tôi bắt gặp rất nhiều cặp mắt đang hướng về phía mình. “Hai tuần. Đó là tất cả thời gian chúng ta có để chuẩn bị. Tôi muốn thực hiện điều đó sớm hơn, nhưng tôi hiểu những gì mình đang yêu cầu không thể hoàn thành trong một sớm một chiều được.”

    “Hai tuần ư!” Tên Vajrakor nói với một tiếng cười oang oang thiếu hài hước. “Hai tháng còn không đủ nữa.”

    Lông mày lão Wren nhướng lên sát chân tóc bù xù, và lão nhìn tôi với ánh mắt hàm ý rất rõ ràng: ‘Ta đã bảo rồi mà.’

    “Công việc của tôi không thể chờ lâu hơn thế được. Nếu có thể—và nếu rủi ro với Dicathen không quá cao—thì tôi đã bắt đầu việc của mình từ trước rồi.” Cảm nhận được đúng lúc phù hợp để đánh lạc hướng, tôi nhìn lão Wren và nhẹ gật đầu. “Tất cả mọi người đều cần thời gian để suy nghĩ mọi việc. Tôi hiểu. Tôi muốn nói chuyện riêng với từng người để trả lời tốt hơn các câu hỏi của mọi người và lên kế hoạch phòng vệ thích hợp. Nhưng trong khi mọi người ở cùng nhau, tôi cũng muốn cho Thầy Gideon một cơ hội để lên tiếng.”

    Nhà phát minh già này hắng giọng và gãi đầu khi mọi ánh mắt đổ dồn về ông ta.

    Ông Gideon giải thích: “Như một số người có thể đã biết, bọn tôi hiện đang thực hiện một dự án quân sự được thiết kế để giúp chống lại số lượng pháp sư vượt trội của tên Agrona,” Ông ấy cung cấp một cái nhìn tổng quan về các loại vũ khí được tẩm muối lửa mà các bang hội Forgemasters và Earthmovers đang nỗ lực sản xuất với số lượng lớn hơn. Sau đó, ông ấy ra hiệu cho người phụ nữ đứng bên cạnh. “Claire, cô có muốn nói về dự án kia không?”

    Di chuyển bằng bước đi nghiêm ngặt kiểu quân đội, mái tóc dài đỏ tươi bồng bềnh theo từng bước mạnh mẽ, chị ấy sải bước ra giữa phòng. Chỉ mặc một dải vải đen sẫm màu và chiếc quần da bó sát1 , vết sẹo lớn lởm chởm trên xương ức chị ấy hiện rõ. Mặc dù vết sẹo này đã cũ và lành, nhưng những vết sẹo mới hơn lan ra xung quanh nó, vết mới nhất vẫn còn đỏ và hằn lên—thì chỉ mới lành gần đây.

    (Nguyên văn: “a pair of tight-fitting leather breaches” Tác giả đã đánh máy sai, phải là từ “leather breeches” mới đúng, và loại “quần da bó sát” này mình để ảnh minh họa bên dưới)

    “Sĩ quan Claire Bladeheart, người vận hành hiện tại của đơn vị 0-0-1,” chị ấy nói với giọng chính xác gọn lẹ kiểu quân sự, sau đó cúi đầu, trước tiên là với tên Vajrakor, rồi thì tới những người khác.

    Kathyln nở một nụ cười tự hào nhưng hơi không vui, trong khi cặp mắt Curtis liên tục kéo xuống rồi nhìn lên tới lui giữa những vết sẹo ở thân trên của Claire và khuôn mặt chị ấy.

    Chị ấy lập tức bắt đầu nói những gì nghe có vẻ như lời giải thích đã được tập dợt từ trước về vai trò của mình trong dự án bí mật này, cung cấp cho những người đang có mặt ở đây đầy đủ thông tin chi tiết về các loại vũ khí mới và khả năng của chúng. “Với mốc thời gian mới vừa được cung cấp, tôi tin rằng chúng ta sẽ có ít nhất mười hai ứng viên có thể giảng dạy cho các học viên mới một khi mớ hàng cho đơn vị tiếp theo được tạo ra.”

    “Và bao nhiêu trong số…các đơn vị này sẽ có thể hoạt động được trong vòng hai tuần tới?” anh Bairon hỏi đầy vẻ hoài nghi.

    “Có lẽ chừng một trăm hoặc gần cỡ đấy—nếu chúng ta có đủ người để sử dụng chúng.”

    Chị Mica khịt mũi. “Một trăm liệu có tạo nên khác biệt không? Và không phải chống lại tụi Scythe, mà là thứ như lũ Wraith kia, hay trời hỡi, thậm chí là lũ asura nữa.”

    Claire trao đổi qua lại với một số người khác, đưa ra vài chi tiết cụ thể bổ sung thêm cho khả năng của dự án này.

    Khi nghe chị ấy giải thích những điều mình đã biết, tôi cảm thấy trong lòng hơi quặn lên khó chịu. Phát minh của hai lão Wren và Gideon có một khía cạnh bệnh hoạn nào đấy trong đó, nhưng tôi hiểu là phát minh này thì cần thiết. Có lẽ, theo thời gian, việc triển khai sử dụng có thể sẽ dễ nuốt hơn. Ít ra thì, nó là một phát minh hoàn toàn của thế giới này, được tạo ra bởi riêng hai lão Wren và Gideon, là sự kết hợp giữa sự khéo léo của con người và asura.

    Tôi nhận thấy mình đang tập trung vào bản thân Claire hơn là mấy lời giải thích vũ khí kia. Tôi chỉ mới biết đến chuyện chị ta tham gia vào việc này với vai trò là người vận hành thiết bị kia, nhưng bây giờ sự hiện diện của chị ta có điều gì đó rất ổn. Chị ấy là bạn học cũ của tôi, người đứng đầu Ủy ban Kỷ luật của Học viện Xyrus. Đã khoảng sáu năm trôi qua kể từ khi lõi mana của chị bị phá hủy trong cuộc tấn công của tên Draneeve vào học viện, và ở lần gần nhất tôi thấy, chị ta trông như cái xác không hồn so với trước đây.

    Giờ thì chị đang đứng thẳng và kiêu hãnh, giải thích tự tin rõ ràng và toát ra vẻ tham vọng.

    Nó đã đem lại hy vọng cho tôi.

    Sau cuộc thảo luận dài dòng về dự án này, Claire rời đi, hai lão Gideon và Wren xin phép quay lại với công việc của họ và đi cùng chị, lúc này họ đang có một thời gian biểu hoạt động dày đặc. Hành động này dường như là tín hiệu để những người khác cũng tản đi, nhưng tôi đã hứa sẽ ghé thăm từng người trong số họ càng sớm càng tốt và đưa ra bất kỳ sự trợ giúp nào có thể để biến kế hoạch của tôi thành hiện thực. Caera tỏ vẻ lưỡng lự, nhưng tôi tiễn cô ấy ra ngoài bằng một cử chỉ tinh tế, và Regis quay lại cạnh tôi.

    Nhỏ Ellie là người cuối cùng rời đi, ôm chầm lấy tôi. “Em có nên đứng đợi anh không?”

    “Không, cho cô lui, chiến binh à,” tôi trêu chọc. “Anh sẽ lại sớm tìm em để tụi mình cùng luyện tập.”

    Con bé gật đầu, vội vã rời đi, chỉ để lại thằng Vajrakor và gã lính cận vệ của hắn trong phòng ngai vàng. Tên Bảo Hộ này thả người ngồi xuống ngai vàng, tò mò nhìn tôi.

    Tôi nói: “Tôi không định thu hút thêm chú ý đến thành phố Vildorial đâu, nhưng tôi e rằng dù sao thì nó cũng sẽ thành mục tiêu đấy,” di chuyển đến đứng trước ngai vàng, điều đó nghĩa là tôi phải ngước lên nhìn thằng Vajrakor. “Ông cần phải sẵn sàng. Tôi không thể nói trước tên Agrona sẽ ném thứ gì vào ông đâu.”

    Hắn bĩu môi chế giễu: “Ý ngươi là, nếu rốt cuộc hắn cũng tấn công. Có vẻ như ngươi mắc phải vài suy nghĩ hoang đường nào đó liên quan đến tên Agrona, cứ như thể hắn có cái nhìn thấu thị đầy phép màu gì đấy về mọi chuyện sẽ xảy ra vậy. Đối với ta, có vẻ như ngồi bàn chuyện với nhóm này quả là sai lầm.” Thằng Vajrakor nghiêng người tới trước, chống khuỷu tay lên đầu gối. “Thậm chí chúng ta còn chưa thấy bất kỳ dấu hiệu nào của con ả Di Sản như ngươi lo sợ cả.”

    “Chưa thấy cũng chẳng làm thay đổi thực tế tình huống hiện giờ, thực tế là tôi sẽ không đánh giá thấp khả năng của tên Agrona khi hắn có thể nhìn ra và tận dụng những điểm yếu của chúng ta. Còn giờ, ta hãy bàn bạc xem Vildorial có thể làm gì để chuẩn bị cho một cuộc tấn công khác có khả năng sẽ xảy ra đây.”

    ***

    Sau cuộc trò chuyện phát bực với thằng Vajrakor, tôi rời đi với Regis đang theo sát gót, trong đầu chuyển sang nghĩ về chuyện tiếp theo cần phải làm, nhưng tôi cảm thấy nặng nhọc trút khỏi bờ vai khi bước vào căn phòng ở ngoài lối vào cung điện và thấy bé Sylvie đang chờ mình.

    Mặc dù tăng tuổi lên sau quá trình “chết” và “tái sinh”, nhưng bé Sylvie trông vẫn trẻ trung so với một vài lãnh chúa gia tộc và thành viên thứ hạng cao của các bang hội đang đứng nán lại quanh cung điện. Trước đây, với cặp sừng sẫm màu nhô lên trên mái tóc vàng nhạt, cứ đến chỗ nào là cô bé nổi bật ở chỗ đấy, nhưng giờ đây cô bé chẳng còn là con rồng duy nhất trong căn phòng này nữa, khi có một gã vệ sĩ khác của tên Vajrakor nán lại gần lối vào, lù lù át bóng hết mọi người đến và đi.

    Mọi chuyện với những người sống sót ra sao rồi?

    Cô bé nghĩ đáp trả: ‘Tạm ổn,’ có nỗi buồn xen lẫn vào lời lẽ. ‘Những người đó—một số ít người còn sống ấy—sẽ không hồi phục nhanh chóng sau tổn thương về tâm lý mà họ vừa trải qua đâu.’

    ‘Bi kịch này nối tiếp bi kịch khác…’ Regis thêm lời với vẻ u ám.

    Tôi hắng giọng và ra hiệu cho cô bé đi theo mình, rời khỏi cung điện và đi dọc theo các đường hầm và cầu thang dẫn lên nơi ông Virion đang ẩn dật. Trong khi chúng tôi đi bộ thì bé Sylvie kể cho tôi nghe mọi chuyện xảy ra ở thành phố Xyrus.

    Khi bước vào hang động chứa cái cây cuối cùng còn sót lại từ vùng Elenoir thì giống như đi qua một cánh cổng dẫn đến một thế giới khác vậy. Quá sáng và xanh, khiến người ta dễ quên rằng mình đang ở dưới lòng đất.

    Hang động có phần nào đó đã thay đổi kể từ lần cuối chúng tôi ở đây. Một khu đất lớn đã được xới lên và hiện đang trồng nhiều loại cây, chủ yếu là những cây giống con nho nhỏ. Ông Virion đang quỳ trên chỗ đất trồng, đang cẩn thận dùng một cái bay để bứng rễ một trong mấy cây giống kia lên. Anh Bairon đứng đằng sau ông, tay đeo một đôi găng làm vườn và đang cầm một cái hũ thủy tinh có lượng đất đầy phân nửa.

    “Con đến sớm,” ông Virion càu nhàu trong hơi thở, thả cây giống xuống hũ, anh Bairon cẩn thận đặt nó qua một chỗ trên một cái xe đẩy chở đầy những hũ cây tương tự. “Ta cứ ngỡ thằng Vajrakor sẽ giữ con lại cả ngày.”

    Tôi hỏi: “Vậy mấy chuyện này là sao?” dẫn Regis và bé Sylvie ra vườn. Liếc nhìn anh Bairon, tôi nói thêm, “Trông hợp với anh đấy.”

    Anh ấy nhìn tôi với vẻ lạnh lùng thường thấy. “Cho dù tôi đeo bao tay sắt hay găng tay làm vườn bằng da, tôi đều làm vậy vì lợi ích của lục địa Dicathen.”

    Ông Virion khịt mũi to và suồng xã. “Ông đã thử nghiệm đất lấy từ ​​Epheotus và cây con chiết ra từ cái cây đại thụ. Bọn ta thậm chí còn cấy ghép một số cây đến các khu vực khác nhau xung quanh Hoang Mạc Elenoir nữa. Ông hy vọng có thể ngoại suy ra được những đặc tính độc đáo của thứ đất này và cách nó ảnh hưởng lên hạt giống, nhưng con Tessia mới luôn là chuyên gia về mana hệ thực vật.”

    Im lặng bao trùm khi ông elf già này nhìn chằm chằm vào chiếc lọ.

    “Tessia…” ông Virion ngước mắt lên, tìm kiếm bất kỳ tia hy vọng nào phát ra từ tôi. “Làm sao mà con bé lại hợp với hết thảy những chuyện này cơ chứ?”

    Tôi đã chờ phản ứng như thế này từ ông và đã dành khá nhiều thời gian để cân nhắc cách xử lý nhỏ Di Sản. “Nếu gã Agrona tấn công, chúng ta phải dự liệu rằng nhỏ Di Sản này sẽ đi đầu. Không nên đưa ra quan điểm quá lạc quan” — tôi bắt gặp ánh nhìn cứng rắn của anh Bairon — “chứ ngoài con ra thì chẳng hy vọng có ai khác trì hoãn nổi ả ta đâu, chứ đừng nói đến chuyện chủ đích gây chiến. Ngay cả con cũng không chắc mình đánh bại được cô ta nữa. Đó là lý do tại sao chúng ta sẽ không chiến đấu với con nhỏ này tí nào cả.”

    Tôi giơ một tay lên, ngăn trước hàng loạt câu hỏi mà tôi chắc sắp kéo đến. “Con không thể nói chi tiết cho mọi người được, nhưng con đã có kế hoạch về cách loại cô ả khỏi trận chiến, ít nhất là trong một khoảng thời gian — mà không làm hại đến em Tessia,” tôi vội nói thêm khi nét buồn nhăn nhó hiện lên trên khuôn mặt ông Virion. “Về phần ông, con xin lỗi vì đã đặt ông vào thế khó lúc trước, trong cuộc họp vừa rồi. Ông nói đúng. Ông nên đưa người của mình đi đâu đó trốn, tránh xa những nơi có thể thành mục tiêu. Có lẽ là vùng biên giới dưới chân dãy núi Grand Mountains, hoặc phía đông bắc vùng Sapin, nơi chẳng có gì để thu hút tên Agrona chú ý đến cả.”

    Ông Virion đứng dậy, dường như rũ bỏ được phần nào mệt mỏi nặng nhọc. Ông nhìn tôi với vẻ cảm thông sâu sắc. “Không, con đã đúng. Không thể tin tưởng thằng Vajrakor và lũ rồng sẽ luôn quan tâm hết mực đến các binh lính loài người và người lùn đâu. Ông không thể giao việc bảo vệ lục địa này cho chính những sinh vật đã phá hủy quê hương mình, Arthur à.”

    Tôi ngẫm nghĩ lời mình trước khi lên tiếng: “Không có gì xấu hổ khi đứng ngoài trận đánh này, không việc gì phải xấu hổ nhất là sau tất cả những gì người dân của ông đã hy sinh cho cuộc chiến này. Vùng đất Elenoir xứng đáng được trồng trọt tái sinh lại và ông xứng đáng là người hoàn thành điều đấy.”

    Khi ông Virion nuốt nước bọt nặng nhọc, anh Bairon di chuyển, tiến nửa bước lại gần.

    Ông Virion nói: “Có lẽ việc trồng lại những khu rừng ở Elenoir sẽ không đủ để xoa dịu cảm giác tội lỗi về nhiều thất bại của ông,” giọng lạo xạo như tiếng sỏi giờ dịu đi chỉ còn hơn lời thì thầm một xíu. “Và nếu tiếp tục chiến đấu, có lẽ ông sẽ không còn sống để chứng kiến ​​điều đó. Nếu dừng tham chiến là việc phải đánh đổi để đảm bảo rằng một ngày nào đó loài elf có thể quay lại khu rừng đã sinh ra họ, thì đó là sự hy sinh mà ông sẵn sàng thực hiện.” Ông hít một hơi từ tốn. “Mặc dù, nếu ông có một điều ước cuối, thì đó sẽ là được đi dạo dưới tán cây rừng Elshire một lần nữa bên cạnh con bé Tessia. Rồi thì, ông có thể xem như thời gian của mình trên cõi đời này là đáng giá.”

    Tôi với tay ôm lấy cơ thể gầy gò của ông, dại dột lo rằng mình có thể bẻ người ông làm đôi khi ôm nhẹ. “Cảm ơn ông vì tất cả mọi thứ, ngoại à.”

    Ông khịt mũi mạnh. “Thằng nhãi này.”

    Sau một cái bắt tay với anh Bairon thật chặt, tôi tập hợp bé Sylvie và Regis lại, rồi đi quay ngược lại cái cầu thang dài đưa chúng tôi trở về cung điện. Từ chỗ này, điểm dừng chân tiếp theo của tôi là sâu bên dưới thành phố, vậy nên chúng tôi đi dọc theo con đường đại lộ vòng quanh thành phố, được xây dính vào tường hang động cỡ đại này.

    Khi đã ra khỏi khu vực đông dân cư của thành phố, tôi niệm ấn Gambit Vua. Bằng cách truyền nhẹ aether vào ấn godrune này, tôi có thể kích hoạt chỉ một phần của nó. Mặc dù vẫn tỏa ra ánh vàng chỗ sống lưng, nhưng nó không tạo thành chiếc vương miện sáng rực rỡ trên đầu tôi—thứ dường như sẽ thành một cách tuyệt vời để lan truyền bất kỳ tin đồn không mong muốn nào về tôi.

    Kết quả là nó hóa thành một năng lực ít mạnh mẽ so hơn những gì tôi đã dùng khi tiếp xúc với lão Oludari nhưng vẫn làm tôi chia nhỏ được suy nghĩ của mình thành từng phần theo cái cách mà trước giờ không thể thực hiện được nếu không có cái ấn godrune này. Tôi đã nhận thấy năng lực này là vô giá khi vạch ra được nhiều tầng nấc cho kế hoạch mà mình đang cố thực hiện.

    Regis và bé Sylvie lặng lẽ theo dõi suy nghĩ của tôi, vất vả bắt kịp nhịp suy nghĩ trong lúc tôi đang suy xét lại các cuộc trò chuyện trước đây của mình, thái độ của những người liên quan có thể ảnh hưởng đến việc thực hiện kế hoạch này ra sao và tôi cũng lên ý tưởng dàn ý cho các cuộc trò chuyện sắp tới. Có một cảm giác thoải mái lạnh lùng khi chịu ảnh hưởng từ ấn Gambit Vua; sẽ dễ dàng hơn để loại bỏ cảm xúc—gồm mọi nỗi sợ và cảm giác tội lỗi—và tiếp cận giải pháp cần thiết một cách khách quan và lý trí.

    Kế hoạch của tôi vẫn nằm trong hộp giống như trò chơi ghép hình chia thành nhiều mảnh rời rạc, thật khó để nhìn thấy tổng thể các mảnh nếu không có ấn godrune này, và bởi vậy tôi đã dành mọi thời gian rảnh rỗi kích hoạt ấn Gambit Vua để dùng.

    Khi chúng tôi đang băng qua một trong những hang động lớn hơn trên đường dẫn đến công xưởng sâu bên dưới, một dòng suy nghĩ của Regis lóe lên kéo mọi luồng suy nghĩ trong đầu tôi chập thẳng hàng lại làm một.

    Caera đứng một mình trên một tảng đá phẳng chia tách dòng suối chảy ngang qua hang. Hình dáng cô ấy bên bờ suối, trong thứ ánh sáng cháy nhấp nháy của ngọn lửa chỉ rõ hơn một cái bóng có chút xíu thôi.

    Cô ấy di chuyển chậm rãi, hít một hơi rồi chìa hai bàn tay tới trước. Ánh sáng tràn ngập hang động khi một quầng sóng nhiệt bốc lên từ người cô ấy, nước phản ứng lại bằng cách rít lên và bốc khói. Tôi nheo mắt cố nhìn xuyên qua luồng nhiệt biến dạng này khi Caera dường như biến mất, tan vào bóng tối và hơi nước. Cô ấy nhấp nháy chớp tắt hiện ra lại trong tầm nhìn, sau đó sóng nhiệt và hơi nước đều hạ bớt.

    Lúc này cô ấy mới quay sang nhìn bọn tôi, gần như nén lại nụ cười hài lòng của mình. “Tôi đã mong anh sẽ xuống đây sớm.

    “Caera,” tôi chào hỏi. “Gia đình cô sao rồi?”

    “Ổn mà,” cô ấy nói chung chung. “Run rẩy và, tôi nghĩ là, tự đặt câu hỏi về quyết định đi theo cô Seris của họ…không hẳn vậy, nhưng anh hiểu ý tôi mà. Tuy nhiên, tôi không thể ép mình phải ở lại cái nơi hoang mạc đó với họ và tôi rất vui vì đã trở lại đây. Tôi đang giúp ông Gideon và Emily ở giai đoạn thử nghiệm tiếp theo với các mẫu thức phép. Họ muốn nghiên cứu về chữ cổ tự Alacrya, và để xem liệu có ai đó đã sở hữu một số ấn này trên người sẽ trải nghiệm những…mẫu thức phép này theo một cách khác biệt hay không.”

    “Tôi cho là vậy,” tôi nói chung chung, làm cử chỉ ra hiệu về phía dòng suối mà chỉ cách đây vài phút còn đang rít lên bốc đầy hơi nước.

    Trên nét mặt cô ấy đột nhiên nở một nụ cười toe toét, cô ấy quay nửa người lại và kéo áo lên, để lộ những ấn tự ẩn bên dưới, trong đó có một ấn có nét cao hơn và lớn hơn những ấn còn lại. “Tôi đã nhận được một ấn Regalia đấy! Hoặc—” Cô ấy tự ngắt lời, dường như đã nhận ra tư thế của mình, rồi từ từ hạ áo xuống. Cô ấy hắng giọng, nói tiếp: “Làm vậy…không có vẻ nữ tính chút nào. Tôi xin lỗi.”

    Tôi đã nghe thấy những lời trong đầu Regis sắp sửa phun ra như một mạch nước ngầm bắn lên và trước khi cậu ấy kịp nói, tôi giẫm mạnh lên chân cậu ta.

    Tôi trả lời: “Không, không phải vậy,” mặc dù không cố giấu tiếng cười lẫn trong giọng mình.

    Cô ấy nói: “Dù sao thì, có điều gì đó rõ ràng là ít…mạnh mẽ hơn trong cách áp dụng mẫu thức phép của người Dicathen,” vẻ thích thú gượng gạo mang đến một nét sắc bén trong giọng điệu của cô ấy. “Tôi không hoàn toàn chắc rằng những mẫu thức phép này có cùng phân loại với những ấn được dùng ở Alacrya hay không, đặc biệt là đối với những người trong chúng tôi đã được hưởng lợi từ việc…gần gũi anh.” Cô ấy liếc đi chỗ khác, một tay vuốt tóc vén nó vắt ra sau mấy cái sừng.

    (Người dịch: Về mặt tâm lý học hành vi và ngôn ngữ cơ thể, khi phụ nữ thích một người đàn ông nào đó, và có ý muốn quyến rũ anh ta để ý mình, thì một trong các hành vi thuộc dạng vô thức của phụ nữ là xõa tóc ra (nếu đang cột) và vuốt tóc mình, các bạn tự hiểu tiếp nha)

    Tôi im lặng một lúc, trầm ngâm, rồi quay sang các đồng đội mình. “Tôi có thể… ở riêng với Caera một chút được không?”

    (Nguyên văn: “Could I…have a moment alone with Caera, please?” Có rất nhiều cách để tả “nói chuyện riêng” nhưng tác giả chọn cụm “have a moment alone with” hẳn cũng nhằm rải thính cho độc giả đớp)

    Lông mày bé Sylvie nhướng lên một chút trước khi cô bé kiểm soát lại biểu cảm của mình. Đặt tay lên bờm của Regis, cô bé chỉ nói: “Tất nhiên rồi. Vậy thì bọn con sẽ đi tiếp.”

    “Woa, chơi hổng đẹp chút nào. Chúng ta là bộ ba sừng nứng (horny trio), hãy nhớ, là bộ ba, không phải—”

    Bé Sylvie nắm lấy một chiếc sừng của Regis, lôi cậu ta đi, ngắt đứt mạch phản đối của cậu ấy. Caera giơ tay lên vẫy nhẹ chào, rồi nhìn tôi ngẫm nghĩ.

    Tôi chờ đến khi họ đi khỏi và trong đầu dựng lên rào chắn tinh thần giữa chúng tôi. “Cô có biết chúng ta đang làm gì dưới đây không?”

    Cô ấy lưỡng lự. “Tôi đã nhìn thấy những con quái mana, nhưng chẳng có gì hơn. Ông Gideon đôi khi nói huyên thuyên, nhưng bạn Emily Watskin có vẻ hoạt động rất hiệu quả khi giúp ông ấy đi đúng hướng trong nghiên cứu của mình.”

    Tôi tiến lại gần hơn vài bước, dừng bên bờ suối và nhìn xuống chân mình. “Tôi xin lỗi, Caera.”

    Mặc dù không quay lại nhìn nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng cô ấy thay đổi tư thế đứng. “Vì chuyện gì?”

    Tôi lắc đầu, vật vã lựa lời. Suy nghĩ lập tức nhảy đến việc muốn dùng ấn Gambit Vua, nhưng tôi rút lui khỏi ý tưởng đấy, không muốn giao phần việc phải làm này cho kiểu tính toán duy lý lạnh lùng của cái ấn godrune kia. “Có điều gì đó vương lại khiến tôi không thể vứt nó ra khỏi đầu mình được. Hồi ở Etistin, sau vụ lão Oludari bị đánh, ả Lyra đã nói dối chuyện gì đấy, nhưng lời nói dối đó không dành cho bọn tôi. Nó dành cho lũ rồng. Và tôi biết tại sao.”

    Tôi hít vào một hơi mạnh mẽ và ghim ánh nhìn của mình với ánh mắt của cô ấy. “Tên Agrona có kế hoạch sử dụng những người Alacrya đang ở Dicathen. Hắn chẳng những ra lệnh cho tụi Wraith để họ sống mà còn gửi cho họ một tin nhắn. Tôi đã thấy những lời nguyền mà người phe cô có thể dùng—mà tên Agrona có thể dùng. Một tên Wraith phát nổ ngay trước mặt tôi trước khi hắn kịp tiết lộ bất kỳ bí mật nào của gã Agrona.”

    “Anh cho rằng mình không thể tin tưởng tôi vì dòng máu Alacrya của tôi.” Cô ấy cau mày nhìn tôi, vẻ bối rối. “Nhưng tôi đó giờ đã ở trong số bọn họ, anh Arthur à. Trong số họ, chẳng có ai trung thành với hắn hết, chẳng có ai như vậy sau tất cả những gì họ đã thấy và trải qua. Tôi chưa bao giờ nghe thấy chuyện tương tự xảy ra với các quân lính bộ binh thông thường. Chắc hẳn là hắn—”

    “Tôi không biết quyền lực áp đặt thống trị của hắn lên người phe cô là loại gì hay bằng cách nào, nhưng mối đe dọa này thật đến mức Lyra thậm chí còn không dám nói ra ý tưởng đấy trước mặt những người khác. Tôi xin lỗi, Caera à. Cô không được dính líu vào bất kỳ thứ gì trong chuyện này. Cô không được biết chúng tôi đang làm gì…không một tý nào.”

    Đầu cô ấy gục xuống, một mái tóc xanh rũ xuống mặt. Chỉ một lúc sau, cô ấy hất tóc ra khỏi mặt, bình tĩnh nhìn tôi. “Sau mọi chuyện, mọi khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau—gặp bố mẹ tôi, nằm chung giường với tôi—cuối cùng tất cả đều liên quan đến huyết thống máu mủ.” Mặc dù đã cố hết sức để làm cho câu nói đó nghe như đang giỡn nhưng cô ấy vẫn không làm thế nổi.

    (Nguyên văn: “it all comes down to blood in the end” cụm từ ‘blood’ ở đây có thể hiểu theo nghĩa bóng như trên hoặc nghĩa đen. Đây chỉ là câu giỡn, nhưng “nằm chung giường” mà liên quan đến “máu” thì các bạn tự hiểu)

    “Nó không đơn giản như vậy—”

    Cô ấy nói: “Ôi, anh Arthur ơi,” bắt chước kiểu ăn nói trang trọng đầy miễn cưỡng mà cô ấy phải chịu đựng suốt quá trình được nuôi dạy hồi bé. Cô ấy bước chân xuống nước, lội qua đấy cho đến khi đứng trước mặt tôi, dòng nước lạnh ngập đến mắt cá chân. “Tôi có thể là người Alacrya, nhưng tôi vẫn là dòng dõi thượng huyết tộc. Tôi có thể bình tĩnh đón nhận tin xấu mà không để bị ảnh hưởng đến mình.”

    Cô ấy chìa bàn tay ra theo kiểu vương giả như đang chờ ai đó cầu xin điều gì. Tôi đỡ lấy tay, cúi thấp người và áp môi mình vào mu bàn tay đeo găng, vờ hợp tác với trò đùa này của cô ấy. Nhưng khi tôi ngước lên nhìn khuôn mặt cô ấy, đôi mắt Caera đẫm lệ.

    Rồi cô ấy rút bàn tay mình ra khỏi tay tôi và bước đi mạnh mẽ, nước văng tung tóe tới trước theo mỗi bước chân. Tuy nhiên, khi tới chỗ lối ra hang động, cô ấy dừng bước và ngó lại ngang vai. “Tôi tự hỏi mọi chuyện sẽ khác đến thế nào nếu tôi sinh ra ở lục địa này. Có thể chúng ta sẽ gặp nhau trong những hoàn cảnh khác chăng, liệu mối quan hệ của chúng ta sẽ thành gì đây?”

    Khi cô ấy biến mất trong bóng tối đường hầm, tôi buộc mình phải nén thôi thúc gọi cô ấy lại. Tôi đã làm những gì cần phải làm và không thể rút quyết định của mình lại được. Nếu tôi định giữ cho Dicathen an toàn thì không thể rút quyết định này lại.

    Phải mất tới vài phút tôi mới có thể di chuyển tiếp được, và tôi thong thả đi dọc theo những đường hầm hướng xuống cơ sở đồ sộ mà hai lão Wren và Gideon đã xây dựng ở sâu bên dưới.

    Một nhóm lính canh người lùn đứng nghiêm trang canh gác bên ngoài cánh cửa hầm nặng nề, nhưng cánh cửa đang khép hờ và họ kéo nó mở ra ngay khi nhìn thấy tôi, có vẻ như họ đang chờ tôi khi thấy Regis và bé Sylvie đến.

    Bên trong, có một căn phòng nhỏ được bao quanh bởi các cửa sổ bằng loại kính có tẩm mana, đây là chỗ để nhìn xuống mọi nơi trong khu phức hợp. Regis, bé Sylvie, lão Wren, ông Gideon và Emily đã ở đây và cuộc trò chuyện của họ kết thúc khi tôi bước vào.

    Emily khoanh hai tay lại khi tôi đến gần và ném cho tôi một cái nhìn nửa bĩu môi, nửa cau có. “Hai tuần? Cậu bị khùng à?”

    Tôi không thể làm mình mỉm cười nổi. “Tớ chắc chắn cậu làm nổi. Bởi vì chẳng còn lựa chọn nào khác.” Với lão Wren, tôi nói thêm: “Tôi đã nghĩ ra nốt những việc còn lại. Tôi biết mình cần ông làm gì rồi.”

    ***

    “Một khi con bước vào, thì sẽ không còn ai khác bước vào dù là bất kỳ tình huống nào,” tôi giải thích, bước ra khỏi căn phòng mà bác Senyir đã xây ở tận dưới gốc rễ pháo đài Bức Tường.

    Cô Helen trả lời: “Bọn ta hiểu,” đi theo tôi cùng những người khác khi bọn tôi hướng tới thang máy sẽ đưa chúng tôi lên nóc thành của pháo đài. “Với việc Hội Thám Hiểm tiếp quản các công sự của pháo đài Bức Tường, việc đảm bảo an toàn cho con khi ẩn náu ở đây sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nhiều binh lính đóng quân ở đây—mặc dù là những người tốt và trung thành—đã không về nhà kể từ trước khi chiến tranh bắt đầu.”

    “Và dân thường đều đã được sơ tán rồi chứ?”

    Tôi liếc qua một loạt người từ các cô Helen, Jasmine, Angela Rose và bác Senyir, là chị gái của cô Jasmine. Bác Senyir cao hơn và cơ bắp hơn cô Jasmine nhưng có đôi mắt đỏ và mái tóc đen giống nhau. Làn da bác ấy rám nắng màu hạnh nhân đậm—là chứng cứ rõ ràng cho việc hoạt động nhiều giờ liền dưới lò rèn.

    “Họ đã đi rồi,” cô Jasmine trả lời. “Nhất là chỗ hai thành phố Xyrus và Blackbend. Đội của cô bé Helstea đã giúp đỡ việc đó rất nhiều.”

    Khi chúng tôi đến thang máy và một thám hiểm gia trẻ tuổi có mái tóc cam xỉn màu mở cửa ra, tôi quay sang bác Senyir. “Con biết không có nhiều thời gian để làm những việc này. Cảm ơn bác. Nếu mọi thứ khác diễn ra đúng như kế hoạch, thì con sẽ quay lại sau khoảng một tuần để bắt đầu giai đoạn cuối.”

    Bác ấy mạnh mẽ nói: “Tất nhiên rồi, thưa Tướng Leywin,” rồi gật đầu mạnh mẽ chẳng kém gì sắp cúi đầu. “Cảm ơn vì đã giao phó cơ hội này để tôi sửa sai cho cái họ Flamesworth.”

    Một hơi thở sắc bén phả ra từ mũi cô Jasmine khi cô ấy nhìn chị mình với biểu cảm kỳ lạ. “Cái họ Flamesworth không cần phải sửa sai. Chỉ có cái tên Trodius là phải chịu đựng thôi.”

    Bác Senyir mỉm cười buồn bã. “Chị không hoàn toàn chắc chắn các anh chị em chúng ta sẽ đồng ý với em đâu.” Tay bác Senyir vuốt ve chỗ tóc sau đầu cô Jasmine. “Tuy nhiên, chị mừng vì chúng ta có khoảng thời gian này bên nhau, Jasmine à.”

    Ánh nhìn mãnh liệt của cô Jasmine dịu đi, cô ấy vỗ nhẹ vào lưng chị mình hai lần trước khi chạy vội vào thang máy. Gật đầu chào bác Senyir, tôi đi theo, và khi cả bọn đã vào bên trong, thang máy bắt đầu lọc cọc kéo lên nóc pháo đài Bức Tường.

    Cô Angela Rose hắng giọng, nhìn từ cô Jasmine sang tôi. “Nhưng con có chắc đây là nơi tốt nhất không? Nó đã bị đánh bại khá nhiều lần rồi. Dùng nó để phòng thủ là đủ, cô đoán thế, nhưng chẳng phải mục đích của nó hơi…lồ lộ quá hay sao?”

    Tôi nói: “Chính xác,”, nhìn qua các mắt lưới thép của thùng thang máy khi các tòa nhà phía dưới chúng tôi ngày càng nhỏ hơn. “Rốt cuộc có thể sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nhưng—”

    “Arthur,” cô Jasmine ngắt lời, lấy tay mình chụp cánh tay tôi. “Tất cả chúng ta đều đã trải qua chiến tranh, chúng ta đã thấy kẻ thù của mình có khả năng gì. Một số kẻ trên lục địa này có thể say mê đám bạo chúa rồng đến mức hy vọng chúng sẽ cứu ta khỏi mọi nguy hiểm, nhưng chúng ta thì biết rõ hơn nhiều. Dù con đang làm gì, dù mất bao lâu, bọn ta vẫn sẽ giữ vững lập trường của mình.”

    Tôi gật đầu, kìm nén những cảm xúc mà lời lẽ cô ấy nói đang gợi lên trong lòng.

    Với một cú giật nhẹ hãm đà kéo thang máy lại, bọn tôi lên đến nóc thành và bước ra lối đi. Một cơn gió lạnh thổi xuống từ những ngọn núi xuống, sạt ngang nóc pháo đài Bức Tường kèm âm thanh giống như tiếng hú của một con quái mana. Bé Sylvie đã ở trên đây từ trước, phóng tầm nhìn ra vùng Beast Glades, tâm trí cô bé đang ở nơi khác. Regis hiện hình từ người tôi, bước ra khỏi bóng của tôi và nhảy tới khoảng giữa hai khối gạch lồi của tường thành rồi đặt hai bàn chân trước kiễng lên gờ mép.

    Cả bọn đứng im lặng một hồi, nhìn khắp pháo đài Bức Tường ra đến vùng Beast Glades đằng xa. “Vậy thì mọi người đều biết phải làm gì rồi. Con cần đi xem những địa điểm khác rồi sẽ quay lại đây.”

    Cô Jasmine siết chặt cánh tay tôi. Cô Helen, miệng cười toe toét, đưa tay lên vò rối tóc tôi.

    Đột nhiên, cô Angela Rose nhảy tới, kéo tôi ôm chặt vào lòng. Ký ức về lần đầu tiên tôi gặp cô ấy cùng Twin Horns hiện lên khi tôi nhìn xuống đỉnh đầu cô ấy đang áp vào ngực tôi.

    Từ khi nào cô ấy trở nên nhỏ bé như vậy?

    “Con hãy nói với mẹ là chúng ta sẽ chăm sóc con thật tốt, được chứ?”

    Tôi ôm đáp lại cô ấy, phớt lờ cảm giác ghen tị từ Regis đang thấm vào tâm trí mình. “Con sẽ nói.”

    Tôi kết thúc lời chia tay với hai cô Jasmine và Helen khi bé Sylvie bay lên trời. Regis tan ra nhập vào cơ thể tôi lúc tôi quay đi, tia sét tím quấn quanh người khi những đường chạy aether sáng lên trong tầm nhìn. Tôi kiềm chế hành động ngoái lại nhìn, không tự tin rằng mình có thể mang lại cho họ cái nhìn thực sự có vẻ trấn an mà tôi biết họ muốn thấy. Tôi bước một bước lên không trung, pháo đài Bức Tường giờ đã ở dưới chân cách đây hơn một trăm feet.

    Nghiêng người về phía trước, tôi bắt đầu bay.

    ***

    “Tôi đã bảo với cậu là nó không lớn đâu,” Quý Bà Astera nhún vai nói khi chúng tôi bước vào một cái hang động nhỏ. “Cậu có chắc đây là nơi cậu muốn…làm bất cứ điều gì cậu định làm không đấy?”

    Tôi khuỵu gối xuống, lướt ngón tay dọc theo cả mảng rỉ sét trên sàn, tưởng tượng biết bao nhiêu máu đã đọng lại thành vũng ở đây để hóa ra một vết rõ như vậy sau hơn một năm trôi qua. Chính nơi này là chỗ bà Astera đã dẫn quân của mình đến sau khi bị đánh bại trong Trận chiến Bloodfrost. “Con chắc chắn,” tôi hờ hững nói khi nhìn quanh. “Con cần một pháp sư hệ thổ hoặc một thợ rèn để tạo ra một cái bệ ngay tại đây.” Tôi chỉ vào một điểm ngay giữa hang động, lấy một cục đá đánh dấu nó và cung cấp các thông số kích thước cụ thể.

    (Người dịch: Tất nhiên mình không dám dịch ‘Battle of the Bloodfrost’ thành “Trận chiến Băng Huyết” rồi)

    “Tôi cảm thấy cần phải chỉ ra rằng việc cậu ở quá gần thành phố Etistin sẽ gây ra một số rủi ro cho thành phố này, phải chứ?” Curtis hỏi với phong thái của một kẻ đi đàm phán.

    “Chị Varay sẽ ở trong thành phố để hỗ trợ phòng thủ,” tôi đảm bảo với họ, “và các cậu sẽ có lực lượng của riêng mình cũng như có bọn rồng. Với thành phố được phòng thủ chặt chẽ và sự chú ý của kẻ thù bị phân tán ra nhiều địa điểm, tôi tin rằng các cậu có thể cầm cự được. Đồng thời, cho dù không tấn công nơi này, thì chúng cũng không rảnh mà xới từng cành cây tảng đá lên với thành phố ở sau lưng thế đâu.”

    Chị Varay bước tới và hơi gật đầu chào tôi. “Arthur, trong trường hợp đó, tôi muốn ở lại đây với cậu. Nếu cậu không thể tự bảo vệ mình, cậu không nên mạo hiểm—”

    Tôi nói: “Không,” Lời lẽ nhẹ nhàng đè bẹp lập luận của chị Varay như người ta lấy cái gối đè lên ai đó vậy. Tôi đứng lên, lần lượt bắt gặp ánh mắt của từng người. “Thành công của em phụ thuộc vào việc không bị tìm thấy. Có lẽ việc này chỉ xảy ra trong vài giờ thôi, và sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra trong thời gian đấy cả. Nhưng chúng ta cần chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất. Với tất cả mọi người, chuyện đấy có nghĩa là không được nói với bất cứ ai—kể cả đồng minh của mình—về đoạn này trong kế hoạch. Hãy bảo vệ thành phố của mọi người—người dân của mọi người—và cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì cũng đừng thu hút sự chú ý đến địa điểm này.”

    Curtis hỏi: “Nhưng lỡ có vẻ như bọn chúng sắp tìm thấy cậu thì sao?” rõ ràng là đang bối rối.

    Tôi bắt gặp ánh mắt của cậu ấy. “Vậy hãy đánh lạc hướng chúng.”

    Đầu Kathyln gục xuống, nhưng chỉ trong giây lát. Khi cậu ấy quay lại nhìn tôi, đôi mắt lóe lên. “Arthur, về cơ bản anh đang yêu cầu chúng tôi tiêu tốn mạng sống binh lính mình để thu hút sự chú ý của kẻ thù nhằm giúp anh được an toàn, nhưng thậm chí anh còn chưa cho chúng tôi biết anh đang làm gì nữa. Làm ơn đi, chúng tôi cần biết thêm. Bọn tôi không phải là người dân dưới trướng anh để răm rắp làm theo những gì được bảo.”

    Tôi bước lại gần hơn. Thái độ băng giá của Kathyln khiến tôi nhớ lại cách cậu ta cư xử ra sao hồi ở trường, à học viện Xyrus. Nhưng tôi biết đó chỉ là một tấm khiên mà cậu ấy dựng lên để giữ an toàn cho bản thân trước những người quanh đấy, và bây giờ cũng chẳng khác gì.

    “Tôi đang chuẩn bị đòn đánh cuối cùng cho cuộc chiến này.” Tôi để những lời lẽ mình nói lắng xuống mọi người ở đây như tro bụi từ từ rơi xuống.

    Quai hàm Quý Bà Astera cứng đờ, và bà ấy vô thức chuyển lực trụ cho trọng lượng cơ thể sang cái chân lành lặn của mình.

    Curtis lại liếc nhìn em gái mình, nhưng ánh mắt Kathyln đang dán chặt vào tôi, gương mặt cậu ấy như đang đeo một chiếc mặt nạ thô cứng.

    Một cơn run rẩy vô tình chạy khắp người chị Varay, như một vết nứt hiếm hoi trên vẻ ngoài lạnh lùng của chị ấy. “Vậy thì chúng tôi sẽ đảm bảo cậu có đủ thời gian mình cần.”

    Một khi đã làm rõ mọi chuyện và đặt ra hạn chót xong là chỉ vài ngày sau đấy, tôi rời đi, bay về phía cổng dịch chuyển của thành phố Etistin trong khi để những người khác tự mình quay về. Bé Sylvie lặng lẽ bay bên cạnh tôi.

    Cuối cùng cô bé cũng nói: ‘Việc đặt mọi người vào thế nguy hiểm mà thậm chí còn chẳng nói cho họ biết sự thật về mối nguy hiểm đó thì không giống với ba chút nào,’ một thoáng lo lắng đan xen trong suy nghĩ của cô bé. ‘Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta quay trở về từ khối keystone và thấy Kathyln, cô Jasmine, hay thậm chí cả Ellie đều đã chết bởi vì chúng ta chưa nói đủ cho họ biết về nguy hiểm chứ?’

    Đầu óc tôi trống rỗng một hồi lâu, không thể hình thành được suy nghĩ mạch lạc nào. Mẹ và Ellie sẽ được an toàn nhất có thể, cuối cùng tôi cũng trả lời, không buồn bào chữa cho hành động của mình.

    ‘Vậy mấy người còn lại thì sao?’ Regis xen vào, vẻ thất vọng của cậu ấy hiện rõ ngay cả khi cậu ta đang cố duy trì một rào cản tâm trí nào đó giữa bọn tôi. ‘Caera thì sao? Sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua cùng nhau?’

    Tôi thở dài, làn gió thổi bay hơi thở của tôi. Nếu thằng Agrona có khả năng nhắm tới và sử dụng người Alacrya để chống lại chính họ, hoặc biến bất kỳ ai trong số họ thành một quả bom như hắn ta đã làm với tên Wraith kia thì—

    ‘Nhưng cậu đâu biết hắn ta có làm được hay không,’ Regis đáp trả. ‘Chỉ vì cái ấn godrune kia làm cậu suy nghĩ nhanh hơn không có nghĩa là cậu sẽ luôn nghĩ đúng. Tôi biết thành công là quan trọng, nhưng có ích gì nếu vì nó mà cậu mất đi mọi người trên con đường đạt được nó chứ.’ Cậu ấy lưỡng lự, hướng vào trong tâm trí mình một lúc rồi lại nói tiếp: ‘Woa…nói thế này nghe không giống tôi chút nào. Tôi đang trở nên mềm yếu vì cậu đấy.’

    Bé Sylvie nghĩ: ‘Cậu ấy không hề sai,’ nhìn tôi từ phía bên trái. Gió thổi tung mái tóc cô bé ra sau như một lá cờ bay phất phới. ‘Con nghĩ cái ấn godrune này đã khơi dậy nhân cách Grey trong ba, Arthur à.’

    Tôi nghiến răng và tăng tốc bay nhanh hơn. Có lẽ đó là điều mà chúng ta cần ngay lúc này đấy.

    ***

    Gần đến giờ rồi. Hai tuần đã trôi qua và gần như mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng.

    Sâu, sâu bên dưới sa mạc, thậm chí xa bên dưới tàn tích đổ nát ở khu thánh địa của người djinn, tôi, Regis, bé Sylvie, nhỏ Ellie, và lão Wren đang đứng trong phòng chứa cổng dịch chuyển, nơi đã thay đổi đáng kể tính từ lần cuối chúng tôi đến đây.

    Regis hỏi: “Liệu thế này có đủ không?” đi vòng quanh và kiểm tra căn phòng.

    Lão Wren đang ngồi trên một cái ngai bằng đá cẩm thạch trôi lững lờ, nhún vai một cách thờ ơ. “Ta sẵn sàng so sánh độ khéo léo của mình với sức mạnh của bất kỳ tên hạ đẳng nào trên thế giới này, nhưng ta không chắc con Di Sản kia cũng tương tự. Nếu ý tưởng của cậu nhóc này thành công thì chuyện này sẽ thành công. Nếu không thì…” Lão ta lại nhún vai.

    Tôi đến gần bệ đá nhô cao lên ở ngay chính giữa căn phòng, nơi tôi biết ở phía trên trần hiện đang đặt cổng dịch chuyển vào Khu Tàn Tích. “Ở đây, El à. Cái này sẽ hơi khác so với những cái còn lại.”

    Nhỏ Ellie quay lưng lại với mảng tường bị mẻ mà con bé đang săm soi, vẻ lo lắng hiện rõ trên nét mặt. “Cái gì chứ? Tại sao thế?”

    Tôi gõ nhẹ vào cái bệ và con bé vội tiến về phía tôi. “Bởi vì đây thực sự là nơi anh sẽ ở lại, thế nên cái này cần phải mạnh hơn để xóa sạch sự hiện diện thực sự của anh. Nhưng mana của em vẫn phải kìm giữ nó. Nếu nó bị vỡ ra hay lịm dần theo thời gian thì…” Tôi ngừng lời với vẻ đầy ẩn ý.

    “Sẽ không đâu,” con bé nói dứt khoát. “Nó giống như…một mẩu vụn, kẹt lại trong đầu em. Ít nhất là sau khi chúng được thiết lập xong. Hơi khó chịu một chút, nhưng chúng sẽ chẳng thành trở ngại, và em sẽ không để chúng vỡ ra hay hỏng hóc hay bị bất kỳ điều gì. Em có thể làm được việc này, anh Arthur à.”

    Tôi nở một nụ cười ấm áp với con bé. “Anh biết em làm được mà.”

    Nắm lấy tay bé Sylvie, nhỏ Ellie bắt đầu đổ mana màu bạc vào phần cong lõm xuống trên đỉnh bệ. Phần cong này có dạng hình quả trứng, rỗng ở giữa với thành bệ dày. Bé Sylvie cũng quyện mana của mình vào, để cho dấu hiệu mana từ mình tỏa ra khỏi khối mana đúc sẵn của Ellie.

    Tôi nói: “Tốt hơn hết là nên gia cố nó nhiều hơn nữa,” sau đó quan sát nhỏ Ellie đáp lại yêu cầu của mình, đang nặn đúc ra hình dạng của bình chứa khi con bé nạp thêm mana vào.

    Khi lượng mana này đã quấn quanh đến mức gần như sát đỉnh bệ, tôi truyền aether vào bể chứa ở tâm, giống như cách chúng tôi đã làm trong vùng tâm trí để di chuyển từ bệ đứng này sang bệ đứng khác vậy. Nén chặt aether vào trong bình chứa, tôi ép chặt hết mức có thể mà không đe dọa đến độ toàn vẹn của bình chứa tạo từ phép thuật này. Khi tôi thả lỏng ra, Regis thổi thêm aether của cậu ta vào cái bình quả trứng đấy để đảm bảo an toàn, rồi lại đến lượt nhỏ Ellie, lấp đầy khoảng trống nhỏ ở trên cùng và đóng niêm phong lượng aether này ngăn cách với không gian bên ngoài.

    Con bé thở nặng nhọc, lùi lại một bước và lảo đảo. Bé Sylvie đỡ lấy khuỷu tay con bé và nhỏ Ellie nở một nụ cười cảm kích. “Tớ không sao. Đó chỉ là rất nhiều mana thôi. Ít ra nó là cái cuối cùng rồi. Bao nhiêu cái nhỉ, bảy à?”

    “Ừa,” tôi trả lời, gãi gãi sau gáy khi nhìn cô em gái dũng cảm của mình. “Cảm ơn, El. Anh biết hết thảy mấy thứ này chẳng dễ dàng gì. Toàn bộ mấy món này phụ thuộc vào em— vào phép thuật của em. Em biết điều đó, phải không? Số phận của Dicathen đang bị treo lơ lửng bởi những sợi mana này.”

    Regis nói: “Không áp lực gì đâu nhé bé,” lè lưỡi ra chọc.

    Nhỏ Ellie lại gần, nghiêng người về trước và vòng tay ôm lấy tôi, má con bé áp vào xương ức tôi. “Anh thực sự định…ngồi ngay đây mà thiền hay gì đó giống vậy à? Cả ngày ư? Cả tuần à?”

    “Thậm chí có thể là vài tháng cơ,” Regis lên tiếng đầy độ hữu ích luôn, và bé Sylvie lấy đầu gối huých cậu ta.

    Tôi vòng hai tay quanh người Ellie và kéo con bé lại gần. “Hy vọng rằng nó sẽ xong trong một ngày và mọi sự chuẩn bị này sẽ thành vô nghĩa.” Dù vậy, tôi không đặt nổi niềm hy vọng này vào giọng điệu của mình. Cách đây chưa đầy một ngày, có tin từ lão Alaric ở Alacrya, nói rằng lực lượng của tên Agrona có nhiều sự điều động rất kỳ lạ, điều này càng củng cố thêm quyết định của tôi về việc thực hiện các bước chuẩn bị phức tạp như vậy.

    Tôi thả Ellie ra, con bé lùi lại một bước, nhìn sâu vào mắt tôi, vẻ mặt khó hiểu. Con bé hỏi: “Tại sao chuyện này lại có cảm giác giống nói lời tạm biệt quá vậy?”

    Bị bất ngờ, tôi bối rối tìm lời đáp. Thế rồi chính bé Sylvie đã ôm em tôi từ bên hông, mỉm cười an ủi và nói rằng: “Đấy chỉ là lo lắng căng thẳng lên tiếng thôi. Bọn tớ sẽ quay lại trước khi cậu cảm thấy vậy nữa, tớ chẳng nghi ngờ gì điều đó đâu. Cậu phải tin tớ chứ—tớ thấy được tương lai cơ mà, nhớ chưa?”

    Nhỏ Ellie cười khúc khích và rúc vào vai bé Sylvie.

    “Được rồi, được rồi, tôi còn nhiều việc quan trọng đến long trời lở đất phải làm ở Vildorial,” Lão Wren cộc cằn nói. “Thôi nào bé à, đến lúc phải đi rồi.”

    Tôi bắt gặp ánh mắt của lão và gật đầu cảm ơn, nhưng lão chỉ bĩu môi đáp lại với vẻ chế giễu.

    Nhỏ Ellie bước lùi lại khi theo sau lão Wren, người vốn đã phăm phăm rời đi rồi. Con bé vẫy tay chào rồi quay người chạy theo cho kịp với lão. Trong chốc lát, họ đã ra khỏi căn phòng nhỏ này và đi vào đoạn đường hầm quay ngược lên trên. Tôi đứng chờ, dùng giác quan của mình theo dõi cho đến khi họ đi xa rồi mới quay sang các đồng đội.

    Tôi nói: “Đi nào,” ra hiệu cho Regis và bé Sylvie.

    Cuộc hành trình đến nơi trú ẩn mà tôi đã chuẩn bị sẵn không mất nhiều thời gian.

    Vào bên trong, tôi hất đôi giày không dây buộc (turnshoes) của mình sang một bên và bước xuống bể chất lỏng đang phát sáng. Rút cục keystone ra, tôi ngồi xuống để chất lỏng kia tràn lên ngang bụng.

    Tôi nhìn chằm chằm vào hình dạng chẳng lấy gì làm nổi bật của khối keystone kia.

    Bé Sylvie lội xuống cái bể đứng cạnh tôi. Quần áo cô bé phủ xuống khắp người, biến thành một lớp vải bó sát kiểu vảy đen bao phủ toàn bộ cơ thể từ cổ trở xuống. Cô bé ngồi xuống đối diện với tôi. “Chúng con ở bên ba, Arthur à.”

    ‘Cho dù chúng con có thích hay không,’ từ chỗ gần lõi tôi Regis chêm lời nối dài câu ra.

    Những gì làm được thì đều đã làm rồi. Những người bảo vệ Dicathen đã sẵn sàng đương đầu với mọi thách thức có thể đến từ thằng Agrona. Tất cả những gì còn lại đối với tôi…là đi vào khối keystone này.

    Aether chảy ra từ lõi tôi thấm vào cục keystone và tâm trí tôi cũng trôi theo vào như đã từng làm rất nhiều lần trước đấy với những khối keystone khác.

    Việc nhẹ nhàng sử dụng ấn Lời Cầu Hồn của Aroa làm tôi tiếp cận với hàng rào aether, trong khi tầm nhìn từ ấn Realmheart hướng dẫn tôi đi qua những con đường vô hình vào bên trong. Đây là lần đầu tiên, tôi phải đối mặt với hàng đống những ký ức giống như tia chớp bằng ấn Gambit Vua mà tôi kích hoạt ngay tức thì khi đối mặt với các ký ức kia.

    Suy nghĩ của tôi, thay vì bị lấn át bởi cơn bão ký ức kia, lại dễ dàng tiếp thu, xử lý và sắp xếp những phản hồi và tiếng ồn ào trong tâm trí. Khi các thông tin tĩnh được xếp vào đúng các vị trí—giống như các mảnh của trò chơi ghép hình trượt vào đúng chỗ, hoặc như tra đúng chìa vào ổ khóa—khu vực aether bên trong khối keystone tan biến vào bóng tối đen thăm thẳm.

    Không, không phải là màu đen tuyệt đối. Bởi vì, ở đằng xa, có tia sáng le lói. Nó lớn dần khi lại gần tôi—hoặc khi tôi lại gần nó.

    Như thể tôi đang nhìn qua một khung cửa sổ đầy sương mù, mọi thứ xung quanh trở nên sáng chói mờ ảo, buộc tôi phải nhắm mắt lại. Những âm thanh không thể phân biệt rõ tiếng cứ ập vào tai, khiến tôi choáng váng. Khi tôi cố cất giọng, lời nói phát ra như tiếng khóc. Những tạp âm không thể phân biệt được tiếng kia dịu đi dần dần, và tôi nghe thấy một giọng nói nghèn nghẹt.

    “Xin chúc mừng ông bà, là một bé trai khỏe mạnh.”

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. ⤴︎
      Hình minh họa loại quần da bó sát - leather breeches, thường được những người cưỡi ngựa mặc để dễ thao tác trên lưng ngựa:
    2. 2. Tóm tắt: Art đi chào vĩnh biệt, à nhầm, tạm biệt mọi người.
    3. 3. Hai chap liền tác giả câu hơn 10.000 chữ. Tác giả muốn mọi người bị bệnh tim theo hay gì… Well, please donate if you can.
    4. 4. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
    5. 5. Ver.1: Apr-20th-2024; ver.2: Apr-23rd; ver.3: May-1st;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...