Xung quanh các bại binh Phần Ba
Tên gốc: "Chapter 454: Amongst the Fallen III"
Ả asura sải chân đi ngang qua chỗ tôi đang đứng, và tôi buộc phải thụt lùi lại một bước vì bụng sôi quặn lên và sức lực như bị khô héo đi do quầng hào quang mà ả tỏa ra. Dù đã gắng hết mình tránh không tập trung nghĩ tới chuyện ra soát nhiều vết thương khắp người, nhưng với uy lực đè bẹp người khác do sự hiện diện của ả asura này làm tôi không thoát khỏi các vết đau nhức trên người được.
Từng inch một trên cơ thể tôi đều bầm dập tím tái, tai ù đi và có một cơn đau nhói dữ tợn, phát ra đều đặn từ sau đầu. Thậm chí tôi không ép được chính mình nhìn vào bàn tay nữa, hầu hết lớp da bên ngoài đã bong ra để lộ phần thịt ở dưới bị đổi màu.
Trước mặt tôi, ả rồng nhìn lên trời, nhưng ánh mắt lại hướng khỏi trận chiến đang bị trì hoãn trên ngọn núi kia.
Ở hướng nam, một chùm bóng nhỏ gồm những hình thù màu đen sậm đang vượt qua các đỉnh núi tiến về đây nhanh chóng. Chúng chẳng buồn che đi dấu hiệu mana của mình và chẳng thể nhầm tụi này với bất kỳ thứ gì khác cả.
Mọi dây thần kinh trên người tôi bắt đầu rã rời khi thấy cảnh tượng đó, và lần đầu tiên kể từ lúc lũ rồng xuất hiện làm tôi cảm thấy tuyệt vọng thực sự. Tôi hỏi: “Có thật là tất cả đều thành vô ích không?” lời lẽ thì thầm trên môi.
Áp lực nặng nề từ mana của ả rồng phình lên, không khí xung quanh đặc quánh lại, uy áp từ ả ta nổi rõ trên da tôi. Cơn đau tàn phá người khi tôi khuỵu gối xuống và nhìn chằm chằm vào thứ thực thể phi nhân loại này, dám chắc rằng nội sự hiện diện đơn thuần của ả thôi cũng sẽ hủy diệt tôi hoàn toàn.
Ả asura kia thở dài.
Nước mắt tuôn thành dòng, tôi bất giác quay đi, không chịu nổi cảnh chứng kiến sức mạnh nguyên bản của ả asura, chỉ nhìn thấy một vệt như ngôi sao đen đang lao xuống chỗ bọn tôi. Thậm chí không thể thốt lên đến một tiếng cảnh báo nữa, tôi cảm thấy cơ thể mình cứng đờ, rồi thì quầng hào quang của ả rồng hiện hình như một tấm khiên bạc, chụp lấy tôi vì tự nhiên tôi cũng đang đứng gần đó.
Một đống gai hắc huyết sôi sục hỗn độn nổi lên quanh chúng tôi, nhai vào lớp lá chắn như hàng nghìn chiếc răng đang ngấu nghiến. Càu nhàu một tiếng, ả asura này lao ra ngoài bằng tấm khiên trên tay. Những chùm ánh sáng bạc xuyên qua mớ gai kim loại lạnh ngắt, và những cái gai đồng loạt nổ tung, lớp bụi còn sót lại từ chúng trôi lững lờ ra thung lũng bên dưới.
Tôi có một giây để kinh hoàng tột độ khi chứng kiến mặt đất dưới chân nứt toác trước khi người tôi trượt lùi về sau và bị một cái hàm to khổng lồ tạo từ đất đá nuốt chửng. Từ đá hòn đến đá tảng đều vỡ vụn, rồi nửa cỗ xe và hàng tấn bụi đất đổ sụp xuống xung quanh tôi.
Tôi với tới trước, cào vào không khí và nhìn ả asura một tay kia bay lên không trung lao về phía con mụ Perhata, rồi trừ ngọn núi đang đổ sụp ra thì mọi thứ đều biến mất và bóng tối bao trùm trên đầu tôi.
Tuyệt vọng, tôi vật vã niệm ra một lớp lá chắn bảo vệ bằng nước bao quanh mình. Lượng mana phụt ra lựng khựng và chững lại khi sự tập trung vốn đã suy sụp của tôi thất bại, rồi lượng mana này lại xuất hiện phồng lên, ôm lấy tôi hóa thành một quả cầu tuy lạnh lẽo nhưng có khả năng giảm sốc. Thân tôi nảy lên khi sỏi, đá và đất cát đập vào người từ tứ phía, chỉ còn những tia sáng lóe lên ngắt quãng chớp tắt mà tôi nhìn được qua hàng đống xà bần đang đổ ào xuống như thác chảy, rồi thì trong khi đầu đang quay cuồng thì đột ngột, người tôi bị dừng giật lại giữa chừng.
Tiếng ngọn núi sụp đổ cùng một lúc tiếp tục vang lên từ khắp các hướng, tiếng ầm ầm trong đầu tôi, trong ngực, và trong bụng. Tôi không nhìn được, không thở được. Lớp khiêng chắn phép của tôi đang sụp đổ, bị sức nặng của ngọn núi đè nghiến vào người. Tôi bị kẹt trong chính chú phép do mình tạo ra, bị ghim xuống, tê liệt, mất tập trung.
Phép thuật tạo bong bóng nước của tôi đã nổ tung. Tôi vòng tay ôm đầu, đất đá phủ xuống người. Có gì đó nặng đang đè lên chân tôi.
Tôi hét lên, nhưng đất đá nuốt chửng tiếng ồn. Tim tôi đập nhanh, nhanh đến nỗi tôi cảm thấy như nó sắp chạy lên cổ họng.
Chính nó đây. Mọi thứ tôi đã làm—như học phép thuật, nổi dậy chống lại người Alacrya, sống sót sau chiến tranh—đã dẫn tôi đến tình huống này, dẫn xuống nấm mồ của mình theo đúng nghĩa đen. Bị chôn sống. Thà chết cùng Jarrod còn tốt hơn, tôi nghĩ một cách điên cuồng và cay đắng. Ít ra thì chuyện này cũng sẽ nhanh thôi.
Tuy nhiên, rồi thì tôi lại nhớ đến người đàn ông leo xuống núi cùng gia đình. Tôi lại nhớ đến cặp vợ chồng với đứa bé. Và cậu bé kia.
Họ đã đấu tranh để sinh tồn, không bỏ cuộc suốt thời chiến và sau đó nữa, thậm chí tiếp tục chiến đấu để giành lại mạng sống khi lũ thần thánh giáng chết chóc và hủy diệt xuống quanh họ.
Những kẻ bình thường—nông dân, người chăn nuôi, thợ thủ công—đã trải qua tất cả những điều đó và chọn cố sống tiếp…
Tôi vặn vẹo hai cánh tay, cẩn thận bảo vệ đầu và nhích ra thêm chút xíu tạo chỗ trống cho thân người. Rồi đến chỗ cho vai với hông, và chỉ nhích nới rộng ra thêm một chút nữa. Phép thuật bảo vệ này đã ngăn không cho đất cát và vụn đá nhỏ nén lại xung quanh tôi, nhưng có vật gì đó vừa cứng vừa nặng đang đè xuống một chân tôi.
Tôi nhắm mắt lại, mặc dù nhắm hay mở thì nhìn cũng chẳng khác biệt gì vào lúc này. Hít một hơi thật sâu trong bầu không khí loãng và mốc meo mùi đất, tôi lắng nghe và dò tìm bằng mọi giác quan có thể.
Hơi thở tôi nghẹn lại.
Ở bên dưới, cách đây không xa, tôi cảm nhận được mana—một tập hợp lớn mana thủy hệ trong không khí ở đây.
Run rẩy vì lo lắng, tôi cẩn thận—thật cẩn thận—bắt đầu dùng chút mana ít ỏi còn lại để phun những tia nước áp suất cao xuống đất, khoét thành một khoảng trống nhỏ.
Đất cát đang đè lên quanh tôi dần dần bị lún xuống. Tuy sợ rằng bất cẩn nhưng tôi cũng biết rằng không có thời gian để giữ bình tĩnh, tôi làm bùng nổ các cụm nước nho nhỏ để khoét sâu tới chỗ lượng mana trong không khí mà tôi cảm nhận được, cố tạo đủ chỗ để bò về phía trước trong cái hang nhỏ của mình. Nhưng hòn đá tảng đã giữ cứng chân lại; tôi chẳng thế nhúc nhích lấy một inch.
Nhắm mắt lại, tôi ngừng cử động với niệm phép trong giây lát, tập trung vào hơi thở của mình. Đầu mù mịt, cả người chìm đều vào một cơn đau tổng thể, lõi mana gần như trống rỗng.
Chống hai khuỷu tay lên, tôi tích tụ sức lực và niệm một tia nước vào hòn đá tảng kia, cố làm xê dịch nó. Vài khối đá bong ra nhưng cả hòn đá tảng thì không di chuyển. Tôi tích tụ sức lực rồi dội tia nước tới lui vào hòn đá, mỗi tia nước đều đánh vào cùng một điểm trên tảng đá, cho đến khi tảng đá tách ra kèm một tiếng rắc nhỏ khó nghe. Hai nửa tảng đá bị đất đè tách ra có chút xíu, và tôi cố nén tiếng hét đau đớn tột độ, giằng người thoát ra.
Bụi bẩn trút xuống người, rồi đến những viên sỏi nhỏ cũng như đất đá xung quanh tôi cũng chuyển động theo.
Tập trung chút sức lực gần như là cuối cùng của mình, tôi bắn tung một tia nước cực mạnh xuống phía dưới, và mặt sàn dưới chân tôi hiện ra một cái lỗ nhỏ.
Tôi té lao xuống khoảng không mở, có một tia sáng dịu nhẹ nhanh chóng chiếu vào mắt, rồi thì người tôi va phải đá cứng bằng một cú va chạm mạnh đến gai cả người khiến hơi thở trút hết ra khỏi phổi và mọi giác quan của tôi như rời khỏi đầu. Các giác quan chao đảo tới lui trong khi tôi vật vã chống lại thôi thúc muốn ngủ gục, rồi thì có điều gì đó kéo giựt tôi tỉnh táo trở lại.
Tôi nhìn lên trần hang vốn đã vỡ vụn một phần nơi tôi đã thổi tung nó để lao qua.
Vừa rồi là chuyện gì vậy? Có gì đó đang diễn ra ở bên rìa các giác quan vốn đang suy sụp của tôi…
Xoay cổ bây giờ thuần là một cực hình, nhưng tôi phải tìm ra thứ gì đã khiến các giác quan mình tỉnh táo trở lại. Bên cạnh tôi, chỉ cách đây vài bước chân, một cây gai hắc thiết trồi lên từ dưới sàn và cắm tới trần hang, cùng một mạng lưới các sợi mảnh vươn dài ra từ chỗ cây gai để giữ cho trần hang phẳng ngang và cố định. Khi tôi nhìn ra xa hơn, tôi thấy một cây gai khác, và rồi lại một cái gai đen thứ ba.
Rồi thì chuyện đó lại xảy ra nữa, và tôi nhận ra đó là gì: một giọng nói.
Bất chấp cơn đau thấu xương, tôi quay người sang hướng khác, lăn sang một bên và chống thân lên bằng một khuỷu tay.
Trong thứ ánh sáng lờ mờ không rõ nguồn phát này, tôi chỉ hơi thấy được hình dáng một người đàn ông cuộn tròn trong tư thế bào thai bên cạnh vùng nước ngầm đen bóng loáng. Cặp mắt đỏ nhìn lại tôi, rực sáng trong bóng tối.
Tôi hít một hơi và xương sườn đau nhói như bị đâm. Nheo mắt lại, tôi nhận ra gã này có những chiếc sừng dài hình xoắn ốc nhô lên trên đầu, và những đường nét sắc cạnh rõ ràng trên khuôn mặt khiến hắn ta trông không giống con người.
“Chúa tể ư,” tôi lẩm bẩm giọng yếu ớt.
“À, ngươi biết ta, tốt, vậy là tốt…” Lão cố cười với tôi bằng một kiểu mà chắc lão ấy đang nghĩ sẽ trông có vẻ ấm áp chân thành, nhưng nó chỉ khiến lão này trông càng hung tợn hơn thôi.
Ngoại trừ…có gì đó không ổn. Lão ấy không có dấu hiệu mana. Nhìn kỹ hơn, tôi nhận ra lão đang bị trói chặt bằng còng và xích sắt nặng nề.
“Ngươi là một tên hạ đẳng người Dicathen, phải chứ? Nhưng ít ra thì cũng là một pháp sư.” Cái lưỡi đen sì của lão lướt qua đôi môi tái nhợt. “Như ngươi thấy đấy, ta cần sự giúp đỡ từ ngươi ngay lập tức. Hãy thả ta ra ngay, và ta sẽ—”
“Cái gì chứ?” Tôi hét lên, không kiềm chế được.
Vẻ bực dọc thoáng qua gương mặt gã đàn ông này. “Đừng có ngu ngốc thế. Ta không còn là kẻ thù của đất nước các người nữa. Nếu tiếng ồn ngoài kia là một kiểu dấu hiệu nào đấy thì nó tức là lũ đồng minh rồng của ngươi hiện đang chiến đấu chống lại lũ lính đã bắt cóc ta. Thả ta ra, ta sẽ nộp mình cho bất kỳ con thằn lằn nào đang chỉ huy ngoài kia, còn ngươi sẽ thành anh hùng.”
Tôi chớp chớp mắt, đầu không xử lý được thông tin này để hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra vì cơn đau và sự kiệt sức đang đè nặng lên tôi giống như ngọn núi ở phía trên đã đổ sụp xuống ban nãy.
“Tuyệt vời ghê,” lão thở hổn hển. “Có thể nói, sau hết thảy mấy chuyện đã xảy ra, có một đứa dùng phép thuật xếp vào loại thở dốc rơi tõm vào lòng ta và con bé là một đứa ngốc. Hay nó bị lú lẫn gì đấy.” Lão nheo mắt nhìn tôi. “Con bé hạ đẳng. Ngươi hẳn là nói được ngôn ngữ này, phải chứ?”
Tôi nuốt khan và giãn mình chuyển thành tư thế ngồi. Bàn tay bị thương chạm phải mấy cái xương sườn mà tôi nghĩ hẳn đã gãy. “Phải, dĩ nhiên rồi,” tôi nói qua khe hàm răng đang nghiến chặt. “Nhưng tôi không nghĩ là mình giúp được ông. Ông là một—”
“Một tên hèn,” một giọng nói mới vang lên, chính là cái giọng đã vang vọng khắp sườn núi trong suốt trận chiến.
Tôi cứng đờ người, không quay lại được, nhưng mà, tôi cũng chẳng cần phải quay lại làm gì.
“Chúa tể Oludari Vritra của Trị vùng Truacia.” Đôi chân của mụ Perhata bước lạo xạo trên mớ bụi trầm tích phủ đầy lớp đá nhẵn nhụi trên sàn nhà. “Đã tuyên thệ phục vụ Chúa tể Tối cao, ngài Agrona Vritra, người cha của đất nước và nhân dân chúng ta. Kẻ bất trung, tên phản bội…thứ thất bại.” mụ Perhata hiện hình dần từ trong bóng tối. “Ta có bỏ sót danh hiệu nào của ngài không nhỉ, thưa Chúa tể?”
Hắn ta dường như xẹp người xuống khi thở dài.
Mụ Perhata khuỵu gối xuống cạnh tôi, nâng cằm tôi lên và kéo tôi lại đối diện với mặt mụ ta, quan sát tôi thật kỹ. “Bộ đây không phải là cô bé mà tao đã hứa sẽ tha cho sống à. Từ nãy cho tới giờ mày có phải là một bé gái ngoan ngoãn không đấy?”
Tôi chợt có cảm giác như mình vừa quay lại cái hố không ánh sáng khi nãy, bị mắc kẹt và chờ chết, đui mù và nghẹt thở. Một cơn ớn lạnh làm khắp cơ thể tôi run rẩy, chỉ được bù đắp bằng hơi ấm lẫn độ ướt đang lan ra khắp cái chiếc quần rách nát dơ bẩn của mình.
(Người dịch: ai đó sợ quá tè ra quần rồi)
Mụ Perhata nhìn tôi với vẻ khinh bỉ. “Mày đã sống sót, điều mà tao cho rằng lẽ ra phải có giá trị gì đó chứ. Ấy vậy mà…”
Lông mày con mụ này nhíu lại, và mụ ấy mím môi ngẫm nghĩ rồi đứng dậy đi về phía gã Oludari. Có tia mana lóe lên và mụ đặt một thiết bị xuống đất cạnh lão kia. “Xin lỗi vì sự chậm trễ nhé, thưa Chúa tể. Chúng ta đã chờ món này, thứ mà tổ chiến đấu của tên Khalaen vừa tử tế mang đến. Với việc có thêm năm người đội Wraith nữa ở bên phe ta đến, trận chiến phía trên sẽ sắp kết thúc rồi, ngài có tưởng tượng được không?”
Mụ ta hít vào một hơi thật sâu và thở ra một nguồn năng lượng gần như làm tôi choáng váng. “Nếu có điểm tốt nào đấy để nói về nỗ lực đào tẩu không kết quả của ngài thì đó là chuyện mục đích của tôi được hoàn thành vào ngày hôm nay. Máu rồng đã đổ…” Mụ ta cắn một bên răng nanh thon dài vào môi dưới khi đột nhiên mụ ấy nhắm mắt lại và quay mặt lên trần nhà, biểu cảm căng thẳng hiện rõ.
Rồi thì nụ cười tắt lịm dần, đôi mắt thình lình mở to ra và con mụ Perhata quay sang hướng khác, nhìn chằm chằm xuyên ngọn núi như thể từ tận trong hang động này mà mụ ta thấy được bầu trời. Ngay cả trong ánh sáng vô sắc ở đây, tôi vẫn thấy được mặt mụ ta tái đi.
Phải mất một lúc lâu hơn tôi mới cảm nhận được khí tức đang tiến lại gần.
Một cơn giận dữ dội sôi sục dường như làm không khí cứng lại. Thêm ba dấu hiệu mana nữa—thậm chí còn mạnh hơn cả những con rồng đã ở sẵn đây—và trong số đó, có thứ gì đó khác. Một cái gì đó lạnh lùng, cuồng nộ và… nguy hiểm.
Mụ Perhata xoay người, thình lình nhào tới cái thiết bị kia. Gã Oludari vặn vẹo người khi đang bị cột xích, dùng đầu gối quất mạnh và hất vật tạo tác hình cái đe văng sang một bên. Nó trượt trên mặt đất, lắc lư tiến về phía mặt nước, và mụ Perhata cố tóm lấy nó, mana tích tụ lại khi mụ ta gắng kích hoạt nó.
“Con hạ đẳng, thiết bị dịch chuyển di động kia!” Gã Oludari giục. “Vô hiệu hóa nó—”
Mụ Perhata dường như đã quên mất sự tồn tại của tôi trong giây lát, bực bội vung tay ra. Một vệt đen lao về phía tôi, nhanh đến mức tôi không kịp nhắm mắt lại.
Trước mặt tôi hiện ra một tia chớp sáng rực màu tím, rồi thì có ai đó đứng giữa hai chúng tôi, một bóng người bọc trong những tia sét màu tím cong hình cung. Trong bàn tay của bóng người này đang có những tia lửa nho nhỏ tóe ra từ dòng điện màu tím đang nhảy múa quanh nó, nó ở đây chính là cây gai vừa nãy đã nhắm vào cổ họng tôi. Ngọn lửa tím liếm vào giữa các kẽ ngón tay của anh ấy, và cây gai màu đen kia cháy rụi thành hư vô.
Hình bóng cháy rực của một con sói nhào ra từ người anh, phóng về phía mụ Perhata, khi đầu anh hơi quay lại, mái tóc vàng óng dài ngang lưng đung đưa như một tấm rèm, và một con mắt vàng duy nhất chạm mắt tôi khi khuôn mặt nhìn nghiêng của anh lộ diện. Anh Arthur nói: “Đi đi,” giọng của anh ấy, giống như biểu cảm mặt, u ám và nghiêm nghị, nhưng ẩn bên dưới đó, phủ đầy cơn giận dữ cay đắng, lạnh lẽo đến mức khiến tôi rùng mình dọc sống lưng.
Ngay trong khi mụ Perhata đang vật lộn chống lại sinh vật kia ở đằng xa, các đòn phép bắt đầu nhấp nháy và bay khắp hang động, tôi với tay ra và nắm lấy cánh tay anh ấy. “Bọn rồng, chúng…chúng không quan tâm, chúng để chúng ta—”
Khí tức phẫn nộ sôi sục mà tôi đã cảm thấy ban nãy bùng lên, và đôi mắt anh Arthur rực sáng. “Anh biết.”
Trước khi tôi kịp nói hay làm bất cứ điều gì khác, anh Arthur chớp mắt, cánh tay anh tan ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của tôi trong khi anh ấy xuất hiện trở lại chỗ bên hông mụ Perhata, ngắt mụ ta không tiếp xúc được với gã Chúa tể và món vật tạo tác kia. Một chùm ánh sáng màu thạch anh tím rực rỡ quét qua hang động tối tăm, và mụ Wraith kia phi người lùi lại, lôi theo con thú mana dạng chó đi cùng.
Một mớ cọc gai hắc huyết phóng ra từ mụ Wraith lấp kín hang động này. Các giác quan của tôi không đủ nhanh để theo dõi tất cả chúng, nhưng cùng lúc đó, một vài thanh kiếm được tạo ra từ năng lượng tím xuất hiện giữa không khí, chém theo vài hướng cùng một lúc, mỗi thanh làm chệch hướng hoặc phá hủy một cọc gai.
Một mũi gai lao xuống đất cạnh tôi, suýt trúng chân tôi sau khi một trong những thanh kiếm kia đỡ được nó và gạt văng sang một bên.
Thoát dần khỏi trạng thái tê liệt, tôi chỉ cố đứng dậy nhưng nhận ra cái chân bị dập nát của mình không thể chịu được trọng lượng cơ thể. Cơn đau từ nó đã thành một cơn nhói xa xăm mà chỉ hiện rõ khi tôi bắt đầu cử động, nhưng tôi chẳng còn tý sức lực nào. Thay vào đó, tôi lăn người qua và bò lết một cách tuyệt vọng về phía vùng nước ngầm.
Nhiều đường đạn khác bắn tới làm nứt tảng đá ở quanh tôi, và với mỗi lần tiến về phía trước cơ thể lại giật lên đau đớn, tôi đã nghi rằng một đường đạn bắn sẽ xuyên qua da thịt và ghim tôi xuống đất. Gần như bất ngờ khi cơ thể tôi trượt theo con dốc ẩm ướt và rơi xuống làn nước lạnh kèm theo tiếng nước bắn tung tóe. Đẩy mạnh lượng mana ra khỏi người, tôi phóng mình dọc theo con sông hẹp, đẩy dòng nước để cuốn cơ thể đi nhanh hơn. Một giây sau, tôi trượt vào một vết nứt chỗ mà dòng nước bị rút tới đấy và nhanh chóng bị kéo tách xa khỏi trận chiến kia.
Dòng suối ngầm không lớn và tôi phải điều hướng hoàn toàn bằng cảm giác về mana và dòng chảy. Chẳng có cách nào để biết phía trước liệu có lối thoát hay tôi bị mắc kẹt trong một khe trống ngày càng hẹp lại, nhưng tôi biết mình không thể ở lại trong cái hang kia được.
Khi dòng suối trở nên quá hẹp, trong khả năng vẫn xoay xở được của bản thân, tôi cố tung ra nhiều lượng mana thủy hệ nhất có thể, phá bỏ những tảng đá nhô ra vốn tạo thành những cụm điểm tắc nghẽn làm không vượt qua được. Tôi bơi khoảng một phút hoặc hơn, cho đến khi đầu dần cảm thấy nhẹ đi và phổi gào thét đòi không khí trước khi đến được cuối kẽ nứt kia.
Đất đá mới bị khuấy động trong dòng nước đã chặn đường tới phía trước. Trong cơn hoảng loạn thình lình, tôi dùng bàn tay lành lặn cào vào bụi đất nhưng vô ích. Việc đào xuyên qua chỗ này có thể mất đến hàng giờ, nhưng tôi chỉ có vài giây thôi…
Niệm phép ra những viên đạn và những tia nước, tôi bắn tung chỗ tắt nghẽn. Mỗi đòn phép sau lại yếu hơn cái bắn ra trước. Tôi đánh tới lui vào chỗ tắt nghẽn, cho đến khi nước hóa thành bùn và lõi mana của tôi kêu lên theo từng đòn phép tung ra. Nhận thấy mình sẽ không làm kịp, tôi cố quay đầu bơi ngược dòng nhưng khe nứt này quá chật. Tôi không thể đảo ngược hướng, và tôi không đủ sức để đẩy thật mạnh hướng chảy của nước xuống dưới nhằm chống lại trọng lực đang kéo tôi lại.
Nhu cầu hít thở của tôi đã lấn át khả năng nín thở. Khi điều này xảy ra, tôi sẽ sặc đầy nước bùn vào phổi và chết đuối…
Tôi cảm thấy tâm trí mình đang trượt dần tới mức vô thức và thấy biết ơn vì điều này. Ít ra thì tôi sẽ không tỉnh táo khi sắp chết.
Ngay lúc tôi đã chấp nhận số phận mình, có một lực dứt khoát kéo cơ thể và tôi đập mạnh vào tường đá. Tôi đang di chuyển này! Vết nứt quá hẹp đến nỗi tôi liên tục bị cà người sát vào mặt đá hai bên, nhưng dòng chảy lại lùa ào tới thêm lần nữa, đẩy tôi về phía trước với tốc độ ngày càng tăng. Một vài giây tuyệt vọng vừa rồi trôi qua, rồi hai bên mặt đá mở rộng ra trước khi chúng biến mất. Tôi mở mắt.
Làn nước đục ngầu bao quanh người, nhưng tôi nhìn thấy được ánh sáng, và tôi bơi về phía đó, động tác di chuyển quơ quào hoang dại, chẳng còn chút sức lực nào để niệm chú làm tăng tốc độ bơi lên trên nữa. Từ đây tới chỗ ánh sáng dường như quá xa, và tôi cảm thấy dám chắc rằng mình vẫn sẽ chết đuối, rằng mình không thể tới được một khoảng cách xa đến vậy.
Đầu tôi nhô lên khỏi mặt nước và tiếp xúc với ngoài trời, và tôi hít vào một hơi phải nói là đau đớn nhất cả đời mình.
Ở đâu đó rất gần đây, một đứa trẻ đang hét lên.
Tôi ho sặc sụa, không nhấc đầu lên khỏi mặt nước nổi. Trên bờ, vài bóng người vội vã chạy tới. Có tiếng nước bắn tung tóe và những bàn tay khỏe mạnh nắm lấy tôi, kéo tôi lên nền đất cứng. Tôi đổ sụp người xuống chỗ đất mềm, chẳng để ý đến đống bùn bám quanh mặt. Tất cả những gì tôi có thể làm là thở hổn hển.
Có các giọng nói, vài giọng thôi, ở quanh tôi, nhưng tôi không suy nghĩ được lời lẽ họ nói là gì.
Một cái bóng lướt qua tôi, và theo bản năng tôi để ý xem là bóng của ai. Mọi thứ đều mờ ảo và ồn ào. Ồn ào quá…
Ngọn núi, gã Chúa tể…
“Anh Arthur!” Tôi ngồi bật thẳng dậy, quan sát xung quanh.
Tôi đang ở bên bờ của một dòng sông đục ngầu, chảy chậm. Hàng tấn đá và đất từ trên núi đổ xuống, gần như khiến dòng chảy ngừng lại. Tôi đã ở trong thung lũng dưới chân núi. Còn ở bên trên, ngọn núi vẫn đang tự sụp đổ, tiếng tạp âm đến từ các tảng đá va chạm mài vào nhau khi đổ xuống gây ồn ào đến mức làm tôi phát bệnh.
Nhưng ở trên ngọn núi, cao tuốt bên trên, chỗ mắt tôi đang hướng tới.
Có một con rồng trông thực sự khổng lồ đang thống trị bầu trời. Con vật quái dị thân đầy những vết sẹo từ chiến trận có vảy màu xương trắng và đôi mắt màu tím rực mà ngay cả khi đang đứng tuốt dưới mặt đất đây tôi vẫn nhìn thấy được. Đôi cánh của hắn, dù đã rách mòn tả tơi vẫn dang rộng đến nỗi tiếng đập cánh thổi sạch bụi trên trời.
Một con rồng nhỏ hơn, đen như màn đêm và gần như dáng uyển chuyển so với con rồng to bự màu trắng, bay cạnh hông hắn, đi theo đội hình. Ngay phía sau cô ta là một gã con người—không, là một asura, tôi nghĩ vậy—đang nhanh bám theo trong không trung, bay như thể hắn ta cũng có cánh vậy.
Cả ba đang gây thiệt hại lớn cho lũ Wraith trong khi phòng vệ cho hai trong số ba con rồng đến tìm gã Chúa tể ban đầu. Tôi nhanh chóng đếm được bảy tên Wraith, mặc dù rất khó để bám dấu theo chuyển động của bọn này vì chúng bay còn nhanh hơn khả năng theo dõi của mắt tôi. Bất chấp kích thước to lớn của mình, con rồng trắng đầy sẹo vẫn di chuyển với tốc độ và độ chuẩn xác đáng kinh ngạc, né tránh đòn phép của lũ Wraith hoặc đánh bật chúng bằng cặp cánh của mình trong khi miệng bắn ra những chùm năng lượng cô đọng màu bạc.
Gã asura hình người không tấn công nhưng dường như hoàn toàn tập trung vào việc bảo vệ con rồng đen, đánh bật đi bất kỳ đòn phép nào bay lại gần cô ta. Tôi không chắc con rồng đen đang làm gì, chỉ biết rằng dấu hiệu mana của cô ta dường như dao động một cách kỳ lạ.
Tôi chỉ có vài giây để tiếp thu mọi thứ trước khi một cái bóng thu mình đáp xuống bên cạnh kéo tôi chú ý trở lại chuyện trên mặt đất. Tôi phát ra một tiếng thở hổn hển đau đớn. “Tanner! Nhưng anh đã…”
Anh chàng cưỡi con cánh đao, người đã làm việc cho cô Vanessy Glory suốt thời chiến, bị sưng tấy và đổi màu toàn bộ phần thân trái. Da anh ấy lốm đốm màu xanh lục và xám khói, những vết loét hở đang rỉ ra chất dịch đặc màu vàng. Trước khi tên Wraith đầu tiên đến, anh Tanner và con cánh đao của anh ta đã trúng đòn phép và bị đánh rơi từ trên trời xuống, và tôi cho rằng anh ta đã chết rồi. Nhưng thấy anh ấy lúc này, tôi càng ngạc nhiên hơn khi biết rằng anh vẫn còn sống.
“Anh cũng rất mừng được gặp lại em, Tiểu thư Helstea à,” anh ấy nói với nụ cười buồn bã, gói trọn cả vẻ đau buồn xen cùng nhẹ nhõm. “Sao em lại chui… mà thôi, đừng bận tâm. Chúng ta cần phải đi ngay.”
Khi anh ấy nói “chúng ta”, tôi mới chú tâm vào những người khác đang đứng quanh đây.
Có ít nhất hai mươi người đang tụ tập bên bờ sông, tất cả đều nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi ngay lập tức nhìn thấy chị Rose-Ellen, người thuần hóa quái thú có tính cách hay gây om sòm luôn trêu chọc Jarrod mọi nơi mọi lúc, và con khế ước thú im im ít nói của cô ấy, là một con thú mana dạng điểu to lớn. Người đàn ông lực lưỡng đã phớt lờ khi tôi cầu xin giúp đỡ những người lớn tuổi cũng ở đây, cùng với gia đình của anh ta, và—
Tôi gần như bật khóc khi nhìn thấy cặp vợ chồng cùng đứa bé mà tôi đã giúp thoát khỏi ngọn núi. Và tôi đột nhiên cảm thấy một tia hy vọng và tự hào khi thấy cậu nhóc mà tôi đã cứu vẫn ở lại với họ.
“Còn một vài dặm nữa về phía bắc và phía tây trước khi chúng ta quay lại tuyến đường di chuyển,” anh Tanner giải thích, chìa tay giúp tôi đứng dậy. “Chúng ta cần phải đi tránh xa khỏi ngọn núi. Em có thể thấy vài vụ lở đá thế này đã lan xa tới cỡ nào.”
Bánh răng suy tư trong đầu tôi đột nhiên hoạt động trở lại, và tôi nhận ra rằng, ở dưới lớp đất đá cách chỗ chúng tôi đang đứng không xa, tôi cảm nhận được mana đang bùng nổ khi anh Arthur đánh nhau với con mụ Perhata.
Tôi chụp lấy anh Tanner, và anh ấy nhăn mặt. “Không phải phía bắc. Là phía Tây cơ, đi vào đầm lầy sâu hơn, càng xa trận chiến càng tốt.”
Anh Tanner nhìn lướt qua tôi về phía dòng sông với vẻ lưỡng lự. “Anh không biết liệu chúng ta có thể—”
Mặt đất rung chuyển—rung nhiều hơn hiện giờ—và một cây thương bằng đá hắc thạch cao chót vót ít nhất cũng phải 40 feet đâm lên khỏi chân núi cách đây chưa đầy 100 feet. Nó bay cong vòng qua không trung trên đầu chúng tôi trước khi rơi xuống thung lũng phía sau vốn khuất tầm nhìn của chúng tôi. Theo ngay sau cây cọc đấy, một bóng người lao ra khỏi cái lỗ do cây cọc tạo nên với tốc độ không tưởng.
Mụ Perhata đang ôm chặt một bên hông với khuôn mặt nhăn nhó méo xệch đi vì đau đớn và sợ hãi, đã không tham gia vào trận chiến trời trên mà rẽ về phía nam và bay với tốc độ tối đa có thể. Vùng không khí trước mặt mụ ta nứt ra kèm những tia điện màu thạch anh tím, và anh Arthur hiện ra như thể từ hư không. Một khối năng lượng hình nón gầm lên từ bàn tay anh, và mụ Wraith lao chúi xuống bên dưới đòn bắn này, phóng ra một loạt gai nhọn chết người về phía anh khi mụ này bay lướt qua. Nhưng anh Arthur lại biến mất, thêm lần nữa xuất hiện trước mặt mụ ấy, lần này tạo ra một lưỡi kiếm bằng năng lượng thuần rồi chém.
Mụ Perhata hét lên với vẻ thất vọng và giận dữ khi bộ giáp làm từ hàng trăm chiếc gai nhỏ màu đen xuất hiện quanh người, và mụ ấy tóm lấy cổ tay anh Arthur trong khi dùng cánh tay giơ cao hơn chặn lưỡi kiếm của anh lại. Cả hai ghìm nhau trong giây lát trước khi lưỡi kiếm của anh Arthur đảo ngược, phần lưỡi kiếm co rút lại trong khi có một lưỡi kiếm khác mọc ngược ra từ khúc chuôi cầm và đâm vào chỗ xương ức của mụ Perhata, những tia lửa văng tóe ra ngay chỗ mà nguồn năng lượng tím kia tác động lên mặt giáp tạo từ hắc thiết.
Ngọn lửa đen bùng lên quanh người mụ ta, đẩy anh Arthur lùi lại và khiến những cái gai bằng kim loại rơi xuống khắp mọi hướng. Tuy nhiên, ngay cả khi chúng đang rơi xuống, mấy cái gai vẫn chụm lại với nhau, kết hợp và chồng chập lên nhau tạo thành các hình dạng.
Anh Arthur lại biến mất, xuất hiện trở lại trong không trung chỗ mụ Perhata đang bay ban nãy, nhưng mụ Wraith này không còn ở đó nữa. Thay vào đó, anh Arthur bị bao quanh bởi hàng chục hình nhân mặc giáp, mỗi cái được tạo hình giống hệt nhau từ hàng trăm chiếc gai đen nhỏ xíu. Ngay trong lúc anh Arthur đang lướt mắt quanh chúng để nhìn, thì mỗi cái hình nhân này thình lình bỏ chạy, bay về một hướng khác nhau.
Anh Arthur chớp một phát lao tới một hình nhân đang rút lui, niệm ra một lưỡi kiếm và cắt nó làm đôi. Những cây gai văng tung tóe, rơi xuống mặt đất bên dưới như một trận mưa đá chết người. Chẳng có tý xác thịt nào bên trong chúng cả.
Trong khi những con hình nhân mặc giáp còn lại đang bay trải dài trên trời, một cặp hình nhân lao xuống thấp hơn, bay thẳng về phía nhóm người đang mệt mỏi chúng tôi. Bên cạnh tôi, anh Tanner hét lên. Vài người khác hét lên, và mọi người bắt đầu bỏ chạy, nhào xuống nước hoặc chạy dọc theo bờ sông.
Tôi chỉ có thể ngồi nhìn cho đến khi cánh tay của anh Tanner quàng qua vai tôi và anh kéo tôi đứng lên, đỡ tôi dậy, nhưng đã quá muộn rồi. Anh Tanner đẩy tôi văng khỏi một mớ gai đen pha trộn nhau đâm lên lòe xòe như ác mộng, thân anh ta đứng xen vào giữa tôi và chúng.
Thời gian dường như chậm lại. Tôi cảm nhận được cơ thể căng thẳng của anh ta đang run rẩy, thấy được những cái gai kia dường như chảy chồng lên nhau như chất lỏng, rung chuyển với lượng mana phi thường quái dị ra sao…
Nhưng mắt tôi lại hướng về anh Arthur ở đằng xa.
Anh ấy đang rơi từ trên không xuống như thể đang chìm xuống nước vậy, đôi mắt nhắm nghiền, vẻ mặt tập trung, trầm ngâm, gần như bình thản.
Đôi mắt anh mở ra lóe lên một tia sáng vàng, và lưỡi kiếm mờ đi khi đang chém quét ngang một đường.
Một chùm năng lượng màu tím sáng chói đâm ra giữa không khí, chém sạt ngang từ một bên và cắt đôi những hình nhân mặc giáp. Những chiếc gai đen bùng ra, văng khắp nền đất trước mặt chúng tôi và khuấy đảo lớp đất mềm vụn ra thành lớp bổi phủ cây trồng.
(Nguyên văn: “spraying the ground in front of us and churning the soft soil to mulch.” Từ “mulch” có nghĩa là lớp bổi hay lớp phủ, tức là những thứ mềm như lá cây mục, phân, rơm vụn nói chung, nông dân dùng để phủ lên một cái cây mới trồng để bảo vệ rễ cây non)
Những chùm tia tương tự chớp nhá lên đã xuất hiện khắp chiến trường, và hàng chục hình nhân khác đang rút lui vỡ nát thành từng mảnh. Lưỡi kiếm của anh Arthur đảo ngược hướng, chém ngang trong không khí trước mặt, và lần này tôi thấy lưỡi kiếm dường như biến mất, và thêm vài bộ áo giáp nữa do phép thuật tạo ra đang sụp đổ khi chúng bị tấn công đồng loạt trên khắp bầu trời.
Nhưng còn một số, còn quá nhiều bộ giáp đi, vẫn đang chạy trốn, bay qua những ngọn núi và băng qua những đầm lầy ở tầm thấp bên dưới. Và chẳng có hình nhân nào mà anh Arthur đã hạ gục chứa cơ thể còn sống còn thở của mụ Perhata cả.
Vẻ mặt anh Arthur đanh lại vì thất vọng ngay trước khi anh ấy biến mất khỏi tầm mắt tôi, rơi xuống phía dưới thung lũng cách nơi đây một khoảng xa.
Hít vào một hơi đều đặn, tôi do dự dồn trọng lượng lên cái chân bị nghiền nát của mình để đứng lên, gia cố nó bằng mana, rồi rút người ra không dựa vào anh Tanner nữa. “Đi nào, ta hãy đưa mọi người ra khỏi đây.”
GÓC NHÌN CỦA SYLVIE LEYWIN
Bất chấp tất cả, mình cảm thấy nhẹ nhõm khi sức nặng từ người ba Arthur đè lên lưng, xung động do aether tung ra lan tỏa khi ba dùng thuật God Step làm gợn sóng mớ vảy ở lưng. Mình bám sát bên mạn hông gã Charon, không để tụi Wraith tách cả bọn ra. Gã Windsom vẫn dính lấy mình như hình với bóng, dùng toàn bộ năng lượng của hắn để bảo vệ mình khỏi những đòn tấn công dồn dập từ tụi Wraith.
Mối liên kết tâm trí của mình với ba Arthur làm mình biết rằng ông ấy đang cau có mặc dù mình không nhìn thấy mặt ổng lúc này.
‘Đuổi theo mụ ta.’
Cơ mà đứa nào? Mình hỏi, vẫn cảm nhận được những khối huyết sắt còn sót lại đang chạy trốn theo các hướng khác nhau.
Mình bị buộc phải lao chúi xuống về phía bên phải, tránh một tia mana màu đen lục rồi thổi ra một tia mana thuần về phía tên vừa niệm phép.
Ba Arthur không trả lời, nhưng ông ấy cũng không cần phải nói. Chả có cách nào để biết cả, và cũng chả có lý do gì để rượt theo một bộ giáp trống rỗng suốt quãng đường dài chừng nửa cái lục địa Dicathen này trong khi có vài thằng Wraith đang ở ngay trước mặt chúng mình đây, cho dù điều đấy có nghĩa là con mụ đó sẽ trốn thoát.
Nhưng mình không đưa ra lời khuyên hay lời an ủi nào cho người kết khế ước với mình cả. Bây giờ không phải lúc cũng chẳng phải nơi dành cho những cử chỉ vô ích như vậy. Cho đến khi trận chiến này kết thúc, mình biết ba Arthur sẽ cần khoác lên người bộ giáp dệt nên từ sự giận dữ, thế nên mình làm thinh luôn. Ngay cả suy nghĩ của Regis cũng im lặng khi cậu ấy đang canh chừng cho gã Oludari Vritra ở bên dưới ngọn núi.
Mình cảm nhận được ý định của ba Arthur trước khi ông ấy hành động. Trọng lượng cơ thể ông ấy rời khỏi người mình và ổng xuất hiện giữa không trung cách phía trước một tên Wraith chừng ba mươi feet. Aether ngưng tụ trong nắm tay ổng, tạo thành vũ khí. Một lượng aether nữa xuất hiện quanh ông ấy, chúng nhập lại thành hình vũ khí, mỗi cái là một đại diện hiện hữu cho cơn phẫn nộ sôi sục gần như không kiềm chế nổi đang ẩn sau vẻ bề ngoài bình tĩnh của ba. Các thanh kiếm lơ lửng đồng loạt lao tới, quét qua không khí đến những vị trí hơi khác nhau.
Cùng lúc đó, thanh kiếm aether chính của ông ấy, thanh mà ổng đang cầm trong tay, đâm về phía trước. Tên Wraith đã tránh được cả mớ thanh kiếm đang bay, đẩy hắn tới đúng vị trí một cú đâm khác đang xuyên qua đường chạy aether vào hướng rút lui của hắn. Ngay cả đối với một tên Wraith, cũng không đủ thời gian để kịp phản ứng khi lưỡi kiếm đâm xuyên qua vai, tim và lõi mana của hắn trước khi chớp một phát lưỡi kiếm biến mất chừng nửa giây sau đó.
Trọng lực vừa mới chuẩn bị kéo ba Arthur rơi hướng xuống mặt đất trước khi ông ấy lại ngồi trên lưng mình lần nữa, cơn giận dữ lạnh lùng của ổng không hề bớt đi trước cái chết đã được tính trước của tên Wraith này.
Việc ba Arthur tham chiến rốt cuộc đã phá vỡ ý chí muốn đánh tiếp của những tên Wraith còn lại, và cả sáu tên bọn chúng tách ra và cố rút lui theo các hướng khác nhau.
“Tóm ba đứa kia đi!” Gã Charon gầm lên, rẽ ngoắt sang trái thật gọn lẹ và đuổi theo. “Windsom, ở lại với đội tuần tra!”
Mình lưỡng lự, biết rằng tụi mình đang làm đúng như những gì kẻ thù muốn ở tụi mình. Tên Windsom rõ ràng cũng muốn cãi lại, nhưng gã Charon đã tăng tốc bay đi, còn ba Arthur thì hoàn toàn tập trung vào mục tiêu của bọn mình. Mình cứ để cơn thịnh nộ của ổng dẫn dắt mình và đảo vòng lại, cúi dốc đầu lẫn cánh rồi bay đi với tốc độ tối đa. Một tên hướng về phía nam, hai tên còn lại hướng về phía đông nam qua ngọn núi. Mình cảm thấy dấu hiệu mana của chúng tan biến khi chúng tập trung toàn bộ năng lượng để ẩn thân khỏi sự tìm kiếm từ mình.
Con sẵn sàng rồi, mình nghĩ, kiềm chế chú phép mà mình đã dần dần tạo nên kể từ khi tụi mình đến đây.
‘Ngay bây giờ,’ ba Arthur ra lệnh, và mình đẩy bung ra loại thuật aether mới mà mình đã cố học từ trước tới giờ.
Không khí gợn sóng bùng ra thành dạng cầu như nổ sao tân tinh ở quanh người mình khi phép thuật của mình tràn ra bầu khí quyển. Mình cảm thấy mọi thứ—mọi thứ ngoại trừ ba Arthur và mình ra—đều bắt đầu chậm lại. Trong khoảnh khắc, những tên Wraith đang tăng tốc đã chậm lại bò lổm ngổm, trông giống ba con ruồi bị mắc kẹt trong hổ phách tinh khiết vậy.
(Nguyên văn: “The air rippled in a nova around me” Ở đây trong tiếng Anh chỉ dùng một chữ ‘nova’ duy nhất rất gọn lẹ để miêu tả trạng thái nổ tung của sao tân tinh với tâm là vị trí Sylvie đang bay bùng ra một khối năng lượng theo hình cầu, nói thể để các bạn dễ hình dung)
Mình và ba Arthur đột ngột rơi xuống, mình hít một hơi thật sâu khi nhớ lại việc đập cánh. Câu thần chú đã lấy đi toàn bộ sự tập trung của mình, đến nỗi ngay cả việc thở—thậm chí việc khiến tim đập —dường như cũng trở nên khó khăn.
Ba Arthur không dịch chuyển khỏi người mình nữa. Thay vào đó, ông ấy đứng dậy và tạo ra vũ khí. Mình cảm thấy rùng mình trước sự tập trung mãnh liệt của ổng. Ông ấy cẩn thận điều chỉnh thế đứng, dáng người và góc kiếm.
Mình biết mình chỉ có thể duy trì được chú phép này tổng cộng vài giây thôi. Aether đang chiến đấu với mình, thời gian không muốn bị trói buộc theo kiểu này. Nhưng mình không thúc giục ông ấy, không phá vỡ sự tập trung của ổng. Sẽ kịp thôi.
Sự tập trung của ông ấy hoàn hảo đến mức mình không khỏi bị cuốn hút vào sự tập trung đấy cùng với ổng. Aether được truyền vào ấn godrune tạo chiêu God Step đang phừng cháy trên lưng ba, và các đường chạy aether sáng lên trong tầm nhìn của chúng mình, tô điểm bầu trời bằng những tia chớp thạch anh tím trông lởm chởm. Bên trong những lớp lá chắn mana phủ trên da bọn chúng, vượt qua những đám mây tạo từ hơi mana độc và những quầng hào quang từ lửa soul fire đang cháy bỏng, các điểm giữa áo giáp và da—đó là nơi mà ba Arthur đang tập trung tới.
Khi sự tập trung của ông ấy khớp tới đúng vị trí cần thiết và lưỡi kiếm chém ngang từ trái sang phải. Mình cảm thấy nó lướt vào các đường chạy aether, đường dẫn đến gã đầu tiên, sau đó đến các đường dẫn tới gã thứ hai rồi thứ ba, tất cả đều nằm trong các vùng không gian chuyển động gần như tức thời của lưỡi kiếm. Chết chóc, hỗn loạn như một vùng xoáy nước. Và người những tên Wraith chậm chạp, lề mề lóe lên ánh sáng tím.
(Người dịch: giải thích cho dễ hiểu thì Art canh không gian rồi chém một đường duy nhất từ trái sang phải, quá trình chém một đường này sẽ lướt lần lượt qua ba vùng không gian, mỗi vùng là chỗ lõi mana ngang thân ba thằng Wraith, nên một đường chém sẽ xuyên qua ba vùng không gian hiện ra lần lượt qua người ba thằng từ trái qua phải cho dù ba thằng đang bay ở ba vị trí khác nhau)
Phép thuật của mình bị hủy, và mình chao đảo tới lui, cố giữ cả hai bay giữa không trung.
Ba vệt máu tươi phun tóe ra khắp đường chân trời trước mắt bọn mình.
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
- 1. Tóm tắt: Ngài Lance God Spell tham chiến.
- 2. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
- 3. Ver.1: Nov-12th-2023; ver.2: Feb-5th-2024;