Chương 451

Cảnh tượng không ngờ nổi

Tên gốc: "Chapter 449: An Impossible Sight"


  • GÓC NHÌN CỦA LYRA DREIDE

    Tôi tạm dừng không vội làm hết việc này tới việc kia nữa, hít mạnh vào một hơi thật sâu.

    Mặt trời đã lấp ló trên dãy núi đằng Tây, những tia nắng cuối vẫn còn ấm. Làn gió thổi gần như liên tục qua vùng đất hoang nay đã dịu đi, làm giảm bớt đám mây thuần tạo từ tro bụi luôn lơ lửng trong không khí. Thật là một ngày hết sức dễ chịu, ấy vậy mà tôi lại cảm thấy hơi đau nhức khi thư giãn, cố gắng chống lại sự thôi thúc của cơ thể phải tiếp tục đi kiểm tra các hạng mục trong danh sách của mình càng nhanh càng tốt.

    Bổn phận công việc đã kéo tôi từ một tình huống khẩn cấp nho nhỏ này sang một tình huống khẩn cấp nho nhỏ khác trong suốt hai ngày liền, và thậm chí tôi còn không ngừng lại cỡ một giây ngắn ngủi nào trong khoảng thời gian tưởng chừng như hàng giờ đồng hồ ấy. Nhắm mắt lại, tôi quay người về phía mặt trời, để hơi ấm của nó chạm vào mặt. Một cơn rùng mình chạy khắp người… tích tụ vẻ căng thẳng như đang tìm cách giải tỏa ra.

    Tôi cảm thấy môi mình đang cong lên thành một nụ cười.

    Đây…đây mới là cái làm nên một nhà lãnh đạo. Đây là điều mà lẽ ra tôi đã có thể làm cả đời mình từ đó đến giờ, ước gì tôi đã biết trước…

    Được ngưỡng mộ, tôn trọng, thậm chí—tôi dám nói rằng—được yêu thương nữa…thật là gây nghiện phết, thậm chí còn hơn cả việc liên tục leo bậc uy quyền và sức mạnh như trước đây.

    Chứng kiến ​​cô Seris làm việc, sát cánh cùng cô ta khi chúng tôi giúp mọi người hòa nhập với cuộc sống mới, tôi cảm thấy thỏa mãn theo cách mà trước đây chưa bao giờ mình hiểu được. Nó đã cho tôi hy vọng, có lẽ hơn bất cứ điều gì khác, nó cũng khiến tôi mừng vì Arthur Leywin đã không giết tôi hồi ở thành phố Etistin. Lúc đầu tôi không khỏi suy đi tính lại, nhưng giờ thì…

    Rõ là tôi đã đưa ra quyết định đúng đắn.

    Trong khi để ánh nắng hôn lên làn da, tôi cảm nhận được một cặp mắt sắc bén đang nhìn như thiêu đốt lưng mình.

    Làm mắt mình nhẹ mở, tôi từ từ quay lại và tìm kiếm người đang quan sát mình. Không khó để nhận ra hắn ta: một cậu bé đeo kính trông gầy gò đang ngồi ở rìa luống đất trồng, giờ thì đang chăm chú nhìn vào đầu gối của mình.

    Cậu ta cố lén ngó lên, thật chậm rãi, bắt gặp tôi đang nhìn ngược lại, mặt cậu bé đỏ bừng và lại nhìn chằm chằm xuống đất.

    Độ tò mò nổi lên, tôi bắt đầu đi về phía cậu nhóc, cách di chuyển theo kiểu từ tốn mà tôi vốn chẳng quen. Tôi cảm thấy hơi tệ khi thấy nhóc này bắt đầu hoảng sợ, kiểu như sợ bị mắng hay bị gì đó tệ hơn. Cậu ấy là một trong những người mới đến, nhưng tôi không biết về cậu ta hay huyết tộc của cậu ấy gì cả. Bởi vì cậu bé có vẻ căng thẳng và ngồi cách xa những người khác đang làm việc chăm chỉ, tôi nghi rằng cậu ta chỉ có một mình ở đây thôi, thậm chí có lẽ cậu ấy là cư dân tầng lớp thấp sống ở tầng hai của Khu Tàn Tích và cậu nhóc đã lẻn vào cuộc di tản của cô Seris.

    Tôi đứng cạnh cậu nhóc, khoanh tay, môi hơi mím lại. “Ta có làm gì sai với con không nhỉ, cậu bé?” Tôi hỏi. “Con nhìn ta chằm chằm như thể con đã lấy máu ra thề sẽ trả thù vậy.” Hơi nghiêng đầu một chút, tôi nói thêm: “Cân nhắc mọi chuyện đã xảy ra, ta cho rằng có thể là như thế lắm.”

    (Nguyên văn: “You’re staring as if you’ve sworn a blood oath of vengeance on me.” Với cách hiểu về từ ‘blood’ của người Alacrya thì câu này còn một nghĩa: “Con nhìn ta chằm chằm như thể con đã thề với cả huyết tộc mình sẽ trả thù vậy.”)

    Cậu bé nao núng, ngó lên tôi, nhìn đi chỗ khác, lại rồi nhìn tôi, rồi co chân lên ngực và dường như co rúm người lại.

    Tôi dãn người ra, làm dịu đi vẻ mặt và tư thế đứng của mình. “Yên tâm đi, bé con. Ta chỉ định khều cho tâm trạng con vui vẻ lên thôi. Tại sao chúng ta không bắt đầu chào hỏi lại nhỉ? Ta chắc chắn con đã biết tên ta rồi, và ta là Lyra. Con là ai?”

    Cậu nhóc cắn môi, suy nghĩ trong đầu như các bánh răng quay cuồng hoạt động đã hiện rõ trong mắt, rồi rốt cuộc cậu bé đứng dậy và cúi chào. “Con xin lỗi, thưa cô retainer Lyra đến từ Thượng huyết tộc Dreide. Con không có ý nhìn chằm chằm. Con chỉ…” Cậu bé nuốt nước bọt một cách nặng nề. “Con là Seth đến từ nhà Thượng huyết tộc Milview.”

    Milview…Milview à? Tôi nghĩ tới lui cái tên này trong đầu, lục tìm xem mình có bất kỳ mối liên hệ nào với nó. Tôi đã hơi ngạc nhiên khi nghe cậu bé tự xướng tên mình là một người thượng huyết tộc, nhưng ít ngạc nhiên đến mức tôi chẳng biết gì về cái họ này.

    Tôi hỏi: “Vậy những người còn lại của huyết tộc con ở đâu?” háo hức bảo đảm rằng các huyết tộc sẽ không bị tách nhau khi được di dời ra khỏi khu tạm cư nhỏ này lúc họ mới đến, điều sẽ khiến ta không thể hỗ trợ được cho tất cả bọn họ.

    Mặt cậu bé tối sầm lại, và tôi đã nhận ra sự thật. “Vậy là con chỉ có một mình à?” Tôi hỏi. “Huyết tộc của con đã biến mất trong chiến tranh ư?”

    Cậu bé gật đầu, một cử động rất nhẹ nhàng và đầy lo lắng, rồi ngồi phịch xuống cạnh khung gỗ của luống đất trồng được đùn cao lên. “Tất cả bọn họ đều bị giết…ở đây.” Cậu ta vẫy tay về phía vùng đất tro tàn bên ngoài ngôi làng nhỏ. “Gần đây huyết tộc con được cất nhắc lên vị trí cao hơn…nhờ điều gì đó mà chị con đã làm trong chiến tranh. Và rồi cả huyết tộc bị quét sạch, chỉ có vậy thôi.”

    Tôi ngồi cạnh cậu bé, cân nhắc lời mình nói một cách cẩn thận. “Con chưa bao giờ cảm thấy mình là một kẻ thuộc Thượng huyết tộc phải không?”

    Cậu ta lắc đầu. “Không hẳn. Những người khác ở học viện…chà, họ không đối xử với con như thể con ngang hàng với họ. Cho đến khi…” Cậu bé nuốt nước bọt với vẻ nặng nhọc. “Cho đến khi Giáo sư Grey… à anh Arthur.”

    Tôi nói: “À,” nhớ lại chút ít điều mình đã biết về khoảng thời gian Arthur Leywin ẩn náu ở lục địa Alacrya. “Vậy thì con là một trong những học trò của anh ấy. Đó có phải là lý do con tới lục địa Dicathen không? Để đi theo người cố vấn của mình à?”

    “Không!” cậu bé nói, rất vội. Sợ tái mặt, cậu ta liếc nhìn tôi đằng khóe mắt. “Ý con là, con không còn nơi nào khác để đi cả. Bà Scythe Seris muốn biết thêm về các đợt nhận ấn của con, con và bạn con, và con chỉ nghĩ rằng, à, ít ra ở đây thì có lẽ mình làm được… gì đó chăng?” Cậu bé nhún vai tỏ vẻ bất lực. “Con không nghĩ mình có thể trở về quê nhà hay học viện. Không thể quay về sau hết thảy mọi chuyện đã diễn ra.”

    Tôi mím môi mỉm cười thật tươi, không nói thêm gì nữa. Rõ ràng là cậu bé cần người để nói chuyện, và tôi đã sẵn sàng để nghe cậu ta trút ra. Ít nhất là với khoảng thời gian ít ỏi mà tôi đang có được.

    Cậu nhóc lại bật người dậy và đi vài bước, đứng đối mặt với vùng đất hoang xám xịt ở phía bắc. “Tại sao chị Circe lại phải chết chỉ vì…chuyện đó chứ?” cậu ta hỏi. “Chị ấy chết khi đang tìm đường xuyên qua nơi đấy, đó là những gì bọn con được kể cho nghe. Nhưng giờ hãy nhìn vào chỗ này xem. Chị ấy đã chết vô ích.”

    Milview à…

    Cái họ này chiếm một góc trong đầu tôi, làm tôi nhớ lại một bản báo cáo đã nhận được từ lâu. Một số lượng lớn các pháp sư Sentry được giao nhiệm vụ vạch ra con đường xuyên qua những khu rừng được ếm phép đầy ma mị của loài elf, và chính cô bé pháp sư Sentry trẻ tuổi tài năng tên Circe đến từ Huyết tộc Hữu danh Milview, kẻ cuối cùng đã thành công trong khi các đồng đội của cô bé thì thất bại.

    “Nhiều người đã chết một cách vô ích trong cuộc chiến này,” tôi vẫn ngồi nói. “Lũ asura thì vô tâm với những mạng sống thấp kém hơn. Nhưng, có lẽ…” Tôi ngừng lại, để lời lẽ lơ lửng. “Có lẽ cái chết của họ không vô nghĩa nếu họ chỉ cho chúng ta thấy rằng thế giới này cần phải thay đổi. Nếu họ thúc đẩy chúng ta thực hiện sự thay đổi đó. Còn đối với ta, đó dường như là một lý do xứng đáng hơn để đấu tranh vì nó.”

    Cậu bé không trả lời, và tôi tập trung chú ý vào một bóng người đang lại gần. Đôi vai rộng và da đầu trụi lủi của gã Anvald nhà Huyết tộc Hữu danh Torpor hiện rõ ngay cả khi nhìn từ đằng xa.

    Tôi đứng dậy và vươn vai, cảm thấy như đợt đặc xá ngắn ngủi để được ngồi nghỉ của mình sắp kết thúc. Tôi nói: “Ta có thể nhờ pháp sư trẻ tuổi đầy nhiệt huyết trợ giúp đấy,” đặt nhẹ tay lên vai cậu bé. “Nếu con sẵn lòng giúp. Và ta chắc chắn rằng chúng ta cũng có thể thu xếp thời gian để con tiếp tục giúp đỡ cô Seris trong mấy nghiên cứu của cô ấy.”

    Cậu ta nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt mở to và ngấn lệ. Cậu bé hắng giọng, tháo kính ra và lấy cánh tay quẹt lên mặt. Cậu nhóc nói: “Dạ, chắc chắn rồi,” vụng về đẩy lại cặp kính dày cộp lên mắt.

    Gã Anvald dừng lại cách đó vài mét, trông có vẻ nghiêm trọng. “Quý bà Seris đã đề nghị cô có mặt, thưa cô Lyra.”

    Tôi chẳng buồn hỏi về chuyện gì. Việc cô Seris yêu cầu tôi đến nghĩa là nó liên quan đến một số mâu thuẫn giữa những người mới đến và các binh lính Alacrya đã được cậu Quản quan Leywin gửi đến Hoang Mạc Elenoir.

    “Vậy đi theo ta nào, trợ lý,” tôi nói, hơi vẻ suồng sã một chút. Dù không quay lại nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng bước ngắt quãng của nhóc Seth ở đằng sau. “Giờ là chuyện gì, Anvald? Công trình mới xây nào đó gây gián đoạn tầm nhìn về vùng hoang mạc phủ tro vô tận của một gã cựu-Thượng-huyết-tộc hay sao?”

    Gã Anvald khịt mũi. “À, tốt hơn là tôi không nên tô vẽ quan điểm của ngài về vấn đề này.”

    Tôi tò mò, im lặng đi theo gã mạo hiểm giả này cho tới khi chúng tôi đến chỗ cánh cửa mở sẵn của hội trường làng, là một tòa nhà nhỏ, xây cẩu thả mà chúng tôi đã để trống cho các cuộc họp và những việc tương tự, chỉ để khiến mọi thứ có vẻ chính danh hơn một chút.

    Gã Anvald bước sang một bên và vẫy tôi vào. Khi bước qua, mắt tôi phải mất một lúc để làm quen với ánh sáng tối mờ, nhưng tôi bắt đầu nhận ra chuyện gì đó giống một cuộc tranh cãi đang kéo dài.

    “—huyết tộc Vassere thiếu vị thế để tuyên bố có thẩm quyền đối với binh lính nhà Thượng huyết tộc Ainsworth,” giọng nói mạnh mẽ của một lão già đang lên tiếng. “Bọn tôi chỉ còn lại một ít người thôi. Tôi sẽ không để họ bị rút đi làm những nhiệm vụ khác khi mà lẽ ra họ phải bảo vệ tôi, vợ tôi và người thừa kế của tôi, bà hiểu không? Sau tất cả những gì chúng ta đã làm cho phong trào này, tất cả những gì chúng ta đã hy sinh, giờ đây lại bị yêu cầu quỳ gối trước chuyện này…chuyện này…”

    Tôi hơi nheo mắt, và mắt đã điều chỉnh đủ để thấy gã Baldur Vassere đang gắng không đảo mắt chán chường. “Tôi không—ựa, chắc chắn rồi, thưa bà Scythe Seris, bà có thể thấy rằng tôi chỉ đang cố—”

    “Một lần nữa, tôi muốn nhắc nhở mọi người rằng địa vị huyết thống chẳng có ý nghĩa gì ở quốc gia Alacrya mới này,” gã Corbett đến từ Thượng huyết tộc Denoir ngắt lời.

    À không, chỉ có cái tên Corbett Denoir thôi, tôi tự nhắc mình, ý nghĩ đó được củng cố bởi chính lời nói của người đàn ông này.

    Gã này kết nốt lời: “Kể từ hai ngày trước, tất cả chúng ta đều đồng ý tiến về phía trước một cách bình đẳng.”

    Tôi đi đến đứng cạnh Baldur, người mà tôi đã hợp tác chặt chẽ kể từ khi cái nhà tù hóa thành nơi trú ẩn này được thành lập cho binh lính Alacrya. Chính Arthur đã giao cho Baldur phụ trách việc tập hợp những người Alacrya đầu tiên từ đội quân xung quanh thành phố Blackbend và hướng dẫn họ vào vùng hoang mạc.

    Nhóc Seth không theo vào mà nán lại cạnh cửa.

    Lông mày Seris hơi nhướng lên khi cô ấy nói lúc tôi xuất hiện. “Một số người đi cùng tôi đã nghi ngờ khả năng lãnh đạo của Baldur Vassere, Lyra à. Tôi tin rằng ngài Ector đây đã gợi ý rằng ‘cậu em họ hạng hai đến từ một thượng huyết tộc hạng hai’ không có quyền ra lệnh cho những nhà thượng huyết tộc mạnh mẽ như gia tộc Frost và Ainsworth. Có lẽ điều làm choáng tôi đó là, lúc này đích thực là thời điểm đúng đắn để quan sát vài thách thức cho khái niệm xã hội mới của chúng ta…một trong số các thách thức đó là ‘độ thuần khiết’ về huyết thống của một ai đó, giống như thứ được tộc Vritra định ra vậy, thứ mà thực tế không phải là-tất-cả để chốt-tất-cả về giá trị của một người.”

    Tôi gật đầu hiểu ý. “Các lãnh đạo xã hội này phải là những người giành được quyền hạn thông qua hành động, những người mà đồng đội của họ sẵn sàng xem họ là những người lãnh đạo, bằng sự chấp nhận, hy vọng và trên hết là sự tin tưởng. Baldur Vassere đó giờ đã là một người lãnh đạo kiểu như thế ở đây. Chính anh ta là người đã đặt nền móng cho những khu đóng trại sớm nhất, tập hợp những tàn quân Alacrya bị đánh bại vốn tuyệt vọng, giận dữ và duy trì bọn họ đủ lâu mà không bùng nổ bạo động nhằm tạo thành một chuỗi cung ứng thức ăn và nước uống, cũng như xây dựng một số công trình xiêu vẹo để giữ cho mặt trời không nướng chín bọn họ.”

    Tôi lần lượt bắt gặp ánh mắt của những người xung quanh: Ector Ainsworth, Lars Isenhaert, Corbett Denoir, một pháp sư tên Udon Plainsrunner, người đã hợp tác chặt chẽ với Baldur, và cả chính Baldur quay lại mỉm cười nhẹ với tôi.

    “Trong suốt cuộc đời mình, các ngài đã dựng cao lên tấm khiên chắn tạo từ sự lo lắng và hoang tưởng, cân nhắc đến hàm ý của mọi tương tác dù là nhỏ nhất với các thượng huyết tộc khác trong khi vật vã tạo không gian cho bản thân và huyết tộc mình—tức gia đình của các ngài —ngay giữa việc nuôi dưỡng cuộc chiến điên cuồng bất tận không hồi kết mà ta gọi chúng là chính trị của lục địa Alacrya.

    “Bây giờ là lúc hạ những tấm khiên đó xuống, thưa các quý ông. Các ngài không còn chạy đua để giành lấy địa vị giữa những người đồng đẳng của mình nữa mà đang nỗ lực để đảm bảo sự sống còn của tập thể chúng ta,” tôi kết thúc.

    Tôi liếc qua Seris để đánh giá phản ứng của cô ấy, một hành động dạng phản xạ mà tôi không thể không làm bất chấp thông điệp tôi vừa gửi cho những người khác. Tất cả chúng ta sẽ phải mất nhiều hơn vài ngày để gác lại hệ thống phân cấp suốt đời kia.

    Lão Ector Ainsworth khoanh tay và nhìn đi chỗ khác. Gã Lars dường như đang đón theo tín hiệu từ lão Ector, trong khi gã Corbett Denoir có vẻ ngoài của một người vừa háo hức vừa vô cùng mệt mỏi. Còn Udon và Baldur, cả hai đều là những người lính không quen với kiểu chính trị này, chộn rộn với vẻ khó chịu.

    “Có lẽ chúng ta nên vác cuộc trò chuyện này ra khỏi đây rồi vào làng mà nói,” tôi gợi ý, tiến về phía ngưỡng cửa. Tôi ra hiệu cho Seth đi trước mình. “Có những người khác mà tôi muốn giới thiệu với các ngài, là những người lãnh đạo trong số những người dân ở đây. Không phải nhờ vào phẩm chất trong địa vị quân sự hay huyết thống của họ, mà bằng độ chăm chỉ, tài năng và sự hy sinh.”

    Mặc dù vẻ căng thẳng vẫn còn thấy rõ, đặc biệt là lão Ector, nhưng tất cả đều theo tôi và nhóc Seth ra ngoài trời nắng.

    Tôi nói: “Các pháp sư có ấn gần gũi với thổ hệ của chúng ta là vô giá,” chỉ vào tòa nhà mà chúng tôi vừa rời khỏi. “Cùng với một nhóm pháp sư ở vùng hoang mạc này vốn có kinh nghiệm xây dựng và tạo ra các tòa nhà trước đó. Có lẽ hiện giờ các ngài không nhận ra điều này, nhưng chỉ một hành động đơn giản là xây vài ngôi nhà là vô cùng cần thiết cho sự thành công của chúng ta ở đây và chúng ta mang ơn những người đã đóng góp rất quan trọng vào quá trình này.”

    Lão Ector, hai gã Lars và Corbett xem xét cấu trúc các tòa nhà chẳng hề nhiệt tình, rõ là chẳng say mê gì bởi lời giải thích này. Tôi phải thừa nhận rằng, tòa nhà này có hình vuông đơn giản tạo bằng các khối gạch màu xám làm từ tro, với cột trụ từ gỗ ở rừng Beast Glades, và mái lợp từ những viên ngói không màu bằng đất sét hình lượn sóng lồng vào nhau như thế này không vẽ nên một bức tranh bình dị, đặc biệt đối với những người đến từ những dinh thự khổng lồ được thiết kế bởi những Ếm Phép Sư và các kiến ​​trúc sư giỏi nhất của lục địa Alacrya đâu, nhưng trong trường hợp này, thì chức năng quan trọng gấp nhiều lần hình thức. Cuối cùng, tôi chỉ hy vọng rằng bọn họ sẽ hiểu được mục đích của các công trình này và tầm quan trọng của những con người đằng sau chúng.

    Sau khi cho họ chút thời gian để xem xét tòa nhà này, tôi dẫn họ đến một mảnh đất trồng gần đó, giới thiệu họ với em trai của Udon, tên là Idir, vốn trước đây một người lính đóng quân ở thành phố Xyrus, giờ hiện là một trong những người trồng trọt thành thạo nhất trên các mảnh đất màu mỡ được mang từ vùng Beast Glades về.

    Gã Lars thì thầm với lão Ector: “Toàn bộ quân đội đều nằm trong quyền chỉ huy của chúng ta, ấy vậy mà ta lại phải chịu cảnh thiếu thợ xây và nông dân.”

    “Ngược lại cơ,” tôi chỉ trích, “Cả hai thứ đó chúng ta có nhiều hơn cả đủ. Họ chỉ thiếu đào tạo và luyện tập thôi. Rất may, có rất nhiều cơ hội để ta cung cấp hai việc đấy cho bất kỳ ai sẵn sàng thử sức mình với điều gì đó mới mẻ.”

    Gã Lars hắng giọng và lê bước đi một cách khó chịu, nhưng dường như hắn ta chẳng còn gì để nói nữa.

    Khi chúng tôi quay đi rời khỏi mảnh đất trồng, có gì đó trong không khí đã thay đổi.

    Cô Seris cảm nhận được điều này đầu tiên, quay ngoắt đầu về phía nam. Cylrit, người lúc nào cũng ở cạnh cô ấy như một cái bóng, nhanh chóng chuyển sang thế phòng thủ trước mặt cô ấy. Tôi ngó theo ánh mắt nghiêm túc của họ nhìn chằm chằm vào những hàng cây ở rừng Beast Glades. Một lát sau, nó cũng dội tới tôi.

    Một dấu hiệu mana cực kỳ mạnh mẽ, kèm theo khí tức như nghiền nát người khác đến độ tuyệt vọng, đang lao về phía chúng tôi, dấu hiệu ấy bay qua vùng đất rừng hoang dã kia và ngày càng mạnh hơn vào lúc này.

    Một đợt gợn sóng lan qua cả nhóm pháp sư chúng tôi đang tụ tập ở đây, xóa sạch mọi suy nghĩ về cuộc trò chuyện mà chúng tôi đang có lúc này. Nhưng không chỉ có một nhóm nhỏ chúng tôi có mặt ở đây. Idir và ba người khác đang chăm sóc đất trồng cùng hàng chục người Alacrya đi qua đi lại, một số trong họ mang gỗ đến công trình mới, những người khác gánh nước, một số kẻ chỉ lảng vảng, không biết phải làm gì. Gần đó, một nhóm trẻ em đang ngồi cùng một cô bé tóc ngắn vàng hoe trong khi bé này dạy phép thuật cho chúng.

    Hết thảy bọn họ đều cảm thấy dấu hiệu đó.

    Ở cạnh bên, nhóc Seth Milview nắm lấy ống tay áo tôi, tay cậu bé đang run rẩy.

    Khi uy áp tăng lên, một số người không thể không lùi lại, quay cuồng vì sức nặng từ nó ngay cả ở khoảng cách này. Tôi lo lắng khi thấy những người khác loạng choạng đi về hướng dấu hiệu mana kia, há hốc quai hàm và khuôn mặt chờ đợi, gần như tôn kính. Tràn đầy hy vọng.

    Lũ ngốc, tôi lơ đãng nghĩ, giọng nói bên trong tôi xa xăm và lặng lẽ, như thể tâm trí tôi đã thoái lui khỏi thứ sức mạnh đang đến gần.

    Cô Seris bắt đầu hành động, ra lệnh và ban bố chỉ thị: “Ainsworth, Denoir, bắt đầu tập hợp các huyết tộc. Đảm bảo mọi người luôn ở bên nhau, giữ trật tự, không để nỗi hoảng loạn lan truyền khắp số đông mọi người. Những người đã chuẩn bị rời làng, hãy bảo họ di chuyển. Vassere, tổ chức rút lui vào vùng hoang mạc. Bất cứ ai còn lại ở đây đều có thể là mối nguy hiểm cho chúng ta hoặc cho chính họ. Chia làng theo hướng đông và tây, hướng tới các thị trấn tiếp theo. Đi nhanh!”

    Tôi tiến lên vài bước, kéo nhóc Seth theo trong khi nheo mắt nhìn qua những tán cây để tìm kiếm nguồn gốc phát ra dấu hiệu mana này. Tôi nói: “Kia kìa,” mặc dù giọng phát ra gần như mức thì thầm vậy.

    Một sinh vật có cánh, to lớn, đen kịt như màn trời đêm, bay vào tầm mắt, sà thấp quẹt qua những tán cây. Trong vài giây, nó lượn đảo vòng trên đầu chúng tôi, phát ra tiếng kêu chói tai từ cái hàm khổng lồ của mình.

    Đầu óc tôi quay cuồng. Một tên tộc Vritra, trong trạng thái biến đổi hoàn chỉnh…

    Nghĩ đến việc thấy một con basilisk bay trên bầu trời Dicathen…một điều như vậy trong cả đời mình tôi chưa từng thấy ở lục địa Alacrya. Giờ thấy một tên ở đây… điều đó dường như là tuyệt nhiên không thể.

    Tất cả những gì tôi nghĩ ra được là việc cô Seris chạy trốn khỏi Khu Tàn Tích rốt cuộc đã thúc đẩy gã Agrona thực hiện hành động cực đoan và chấm dứt quốc gia non nớt mới nảy nở của chúng tôi vốn tạo thành từ binh lính và quân nổi dậy.

    Thình lình như hòn đạn lao ào xuống từ máy bắn đá, con basilisk kia hạ cánh, quật bay đi phân nửa các luống đất trồng, những cái chân có móng của nó làm rung chuyển mặt đất, xé toạc đống cây trồng và làm những người nông dân ngã nhào xuống, tiếng la hét của họ gần như chìm vào tiếng ồn từ đôi cánh khổng lồ đang đập phả vào dòng không khí ấm áp trong buổi xế chiều.

    Nhóc Seth loạng choạng ngã ra sau, nhưng tôi không thể rời mắt khỏi hình ảnh con basilisk trước mặt.

    Ngay cả khi tôi đang sợ hãi, đây thực sự là một cảnh tượng đáng chiêm ngưỡng.

    Cơ thể nó như một thân cây dài ngoằn ngoèo được mạ vảy đen tuyền và xuôi theo sống lưng từ phía đuôi giống cái roi da đến sát chỗ cái cổ dày cui. Sáu chi mạnh mẽ nhô ra từ cơ thể dài, cuối mỗi chi có một bộ móng với các đầu vuốt cong như lưỡi hái, và bốn cái cánh mỏng bằng da mọc ra phía trên các chi trước, giờ chúng đã cuộn tròn lại quanh cơ thể đang quằn quại của gã basilisk như thể một lớp khiên chắn bảo vệ.

    (Người dịch: dựa trên mô tả móng một con basilisk có các ngón, mỗi ngón vuốt cong như lưỡi hái (scythe). Liệu có khi nào cụm từ Scythe sinh ra từ đây, ám chỉ rằng các Scythe là móng vuốt, tức vũ khí của các Chúa tể không nhỉ?)

    Cái đầu kiểu bò sát quật qua quật lại sang hai bên, cau có nhìn quanh ngôi làng, bộ hàm há rồi ngậm để lộ ra trong cuống họng của nó một khoảng không tối om, tiếng đớp kéo theo sau đang xé nát cả không khí như có tiếng đất đá vỡ, mùi thịt sống và lưu huỳnh xộc ra làm bụng tôi sôi lên khó chịu.

    Đuôi nó quằn quại quật tới quật lui, đập vỡ vụn một cái cây héo khô và chém phăng ngọn những cây non cứng đờ.

    Đôi mắt đỏ rực của nó, bốn con ở mỗi bên trên khuôn mặt thon dài, đang dò tìm từng người có mặt ở đây.

    Giống như nó đang quyết định xem sẽ ăn ngấu nghiến ai trong số bọn tôi trước, tôi không thể không nghĩ như thế được.

    Nhưng luồng hào quang của con basilisk này rất điên loạn và có tính trừng phạt, đánh vào chúng tôi như thủy triều dâng vào một buổi sáng giông bão. Nó hoang dã và không được kiểm soát, không phải là loại khí tức đã được vũ khí hóa của một sinh vật vĩ đại hơn chúng tôi mà chỉ là vẻ biểu hiện chưa được chế ngự từ…nỗi khiếp đảm tột đỉnh à? Thật khó để tưởng tượng nổi, đặc biệt là với sức nặng của quầng hào quang này đang đè bẹp tôi ngay tại chỗ.

    Mệnh lệnh từ cô Seris chẳng còn tồn tại sau cú hạ cánh bất ngờ của con basilisk này, và tôi không còn chỉ ra được sự khác biệt giữa vẻ tôn kính và nỗi kinh hãi trên khuôn mặt của những người xung quanh nữa. Tất cả đều bị đóng băng, mọi cặp mắt đều dán chặt vào gã asura này. Chẳng ai cử động cả.

    Không ai khác ngoại trừ cô Seris đang sải bước tới trước, bằng cách nào đó cô ấy không bị khuất phục trước uy áp này.

    Cái đầu bò sát đủ lớn để nuốt chửng mười người thấp kém chỉ bằng một cú đớp vội quay ngoắt lại, cả tám con mắt đều tập trung vào cô ấy. “Scythe…” Giọng của nó giống tiếng lưỡi cưa đang chẻ toạc gỗ cứng và xén đứt kim loại trong cơn cuồng phong vậy.

    Ngay cả cô Seris cũng không thể che giấu hoàn toàn nỗi sợ của mình khi đối mặt với con basilisk này, thế đứng quá thô cứng, cằm hất lên quá cao. “Chúa tể Oludari Vritra…”

    Tôi cảm thấy bụng mình quặn thắt lại đầy đau đớn. Chẳng phải một con basilisk ngẫu nhiên nào, mà là Chúa tể của vùng Truacia. Tôi đã gặp lão ta trước đây nhưng không nhận ra mana của lão ở dạng này. Nhưng đấy chưa phải là điều khiến tôi cảm thấy sắp phát bệnh.

    Chẳng có lý do gì để một vị Chúa tể xuất hiện ở lục địa Dicathen cả. Tên Chúa tể Tối cao sẽ không cử gã Oludari đi dập chúng ta đâu, hoặc tự thân lão Oludari cũng sẽ không quyết định đảm nhận một công việc như vậy. Đơn giản vì đấy không phải là cách xử lý mấy chuyện kiểu này. Lũ Chúa tể hiếm khi rời khỏi trị vùng của riêng chúng. Bọn này hoang tưởng và có tính chiếm hữu, luôn cảnh giác lẫn đề phòng. Với việc lão Oludari là vị Chúa tể cuối cùng, lẽ ra lão ấy phải thực hiện mọi biện pháp cảnh giác…

    Vị Chúa tể cuối cùng…bỏ chạy tới Dicathen ư…

    Điều đó nghĩa là gì chứ? Tôi tự hỏi, cố gắng giữ vững lý trí mình.

    Lão ấy bắt đầu biến đổi, co thân lại trong khi các chi mạnh mẽ hóa thành tay và chân, thân người dạng rắn ngoằn ngoèo co lại thành hình dạng một người đàn ông đứng thẳng. Mấy cái cánh rũ xuống sau tấm lưng cong, trở thành một phần của cái áo chiến bào sậm màu đang bám vào thân hình gầy gò của lão. Khuôn mặt hốc hác nhọn hoắt phẳng dần đi cho đến khi nhận ra được nét mặt tái nhợt lão Oludari, đôi mắt màu hồng ngọc của lão ta nhìn chằm chằm vào chúng tôi, hai chiếc sừng loại xoắn ốc ở phía trên mắt mọc hướng lên trời.

    Lão Oludari này, trong một vài dịp mà tôi được tận mắt nhìn thấy, thì lão luôn tỏ ra trơ trơ vô cảm và tập trung. Còn giờ đây, trong mắt lão ấy có nét điên cuồng hoang dại mà tôi không thể tưởng tượng ra được khi nhìn vào một vị asura, khuôn mặt lão vặn vẹo kèm theo nỗi sợ hãi rõ rệt và bất ngờ đến mức khó nhìn, bởi khi thấy cái khuôn mặt này làm tôi muốn phóng vội vào vùng hoang mạc kia và chẳng bao giờ mong quay đầu ngó lại.

    Lão Oludari lao về phía trước, và tôi không khỏi vấp ngã, không giữ nổi bình tĩnh nữa.

    Các giác quan như rời khỏi cơ thể khi tôi cố hiểu những gì mình đang thấy. Trong mắt tôi, trông như thể lão Chúa tể này phi người xuống chân cô Seris vậy, đôi bàn tay nhợt nhạt, run rẩy của lão ta đang cào cào vào chân áo choàng cô ấy. Những lời rên rỉ yếu ớt kêu khọt khẹt từ kẽ răng và cổ họng lão, các dòng suy nghĩ trong tâm trí tôi đan xen vào nhau nóng lên như quả trứng luộc mới chín.

    “Scythe Seris…người cuối cùng, ta là người cuối cùng…cũng sẽ giết cả ta nữa, ta biết chắc mà! Ngươi phải giúp ta. Trốn thoát, trở về Epheotus, nhưng ta không thể… cổng dịch chuyển, khe nứt, ta cảm nhận được nó, nhưng ta không thể tìm ra nó! Ngươi phải giúp ta, ta…ta ra lệnh đấy! Làm ơn đi?”

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. Tóm tắt: Một kẻ rất quyền lực quỳ mọp xuống ôm váy Seris.
    2. 2. Với phần pov của Lyra, ta ít ra đã vững tin một điều: Lyra không phải gián điệp, ko có ý phản bội nhóm Art, vì trong truyện này, có pov riêng chỉ có khả năng hoặc là người tốt, hoặc ai đó (cả tốt lẫn xấu) sắp chết. Có lẽ tác giả thấy người đọc chán pov của bộ đôi Cecil/Nico quá rồi nên chuyển qua nhân vật mới cho độc giả đổi vị chăng?
    3. 3. Cho đến giờ phút này, hãy nhớ là trong đám retainer, chỉ có mỗi Lyra là được có huyết tộc Dreide, còn tất cả lũ còn lại đều không có họ. Có vẻ đây là sự cố tình của tác giả, còn lý do tại sao thì chúng ta chưa biết.
    4. 4. Đám Chúa tể, vốn được mệnh danh là cai trị các trị vùng ở Alacrya, vốn mạnh hơn nhiều so với Scythe và retainer. Ấy vậy mà không chết thì cũng què quặt vì mớ lý do nhảm nhí:
      • Kiros Vritra, chúa tể trị vùng Vechor: nhiều đất diễn nhất, sau đó bị bắt bỏ tù, rồi nổ tung xác → công cụ để buff cho con Legacy.
      • Orlaeth Vritra, chúa tể trị vùng Sehz-Clar: bị cắt đầu những hai lần, một lần livestream cho cả thế giới xem → công cụ để buff cho Seris và Ceara, và cũng buff Legacy tiếp.
      • Oludari Vritra, chúa tể trị vùng Trucia: chạy tụt quần khỏi Alacrya và quỳ mọp ôm váy Seris năn nỉ, như các bạn đang đọc trong chương này → công cụ để buff cho độ nguy hiểm của Agrona.
      • Exeges Vritra, chúa tể trị vùng Etril: thằng thảm nhất, chưa debut bao giờ, chưa hó hé câu nào, lần đầu được biết tên đã lăn ra chết → làm công cụ để buff cho đứa nào đến nay vẫn chưa rõ.
      • Chúa tể thứ 5, sẽ được đề cập đến ở vài chap nữa.
      Nhìn chung, 4 thằng này còn còn tệ hơn 12 chấn bé đù đánh với Aldir, chẳng hề có đất múa may gì cả. Đúng kiểu có tiếng mà không có miếng.
    5. 5. Ver.1: Oct-11-2023; ver.2: Oct-31; ver.3: Nov-16th;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...