Chương 369

Đại hội Victoriad Phần Ba

Tên gốc: "Chapter 369: The Victoriad III"


  • GÓC NHÌN CỦA SETH MILVIEW

    “Họ đã đi quá lâu rồi,” Pascal lẩm bẩm với Deacon, người đang đứng kế cậu ấy. Tất cả chúng tôi đều xếp thành hàng để Trợ lý Aphene hướng dẫn chúng tôi thực hiện một loạt các hình thức khởi động làm nóng cơ bắp. “Ôi nhân danh Chúa tể Tối cao, dù sao thì bà Scythe vùng Sehz-Clar có thể muốn gì từ giáo sư của chúng ta?”

    (Người dịch: mấy cụm như “nhân danh Chúa tể Tối cao”, “lạy Vritra”, “ôi sừng của Vritra” thường được người dân Alacrya sử dụng để cảm thán, nó là câu cửa miệng của họ, tương tự như câu “trời ơi” của người Việt hay “oh my god” trong tiếng Anh, với họ, thì gia tộc Vritra là thần thánh)

    “Có thể ông ấy đã xúc phạm hoặc chọc giận bà ta bằng cách nào đó?” Deacon gợi ý với sự bồn chồn lo lắng ẩn sau chiếc mặt nạ.

    Deacon thường đeo kính giống như tôi, nhưng chúng không vừa vào mặt nạ. May mắn thay, thị lực của tôi đã dần được cải thiện kể từ khi căn bệnh suy nhược biến mất, nhưng còn Deacon tiếp tục phải ngập ngừng nheo mắt nhìn Trợ lý Aphene để xem chị ấy uốn éo cái cơ thể có dáng thể thao ấy vào tư thế nào.

    “Đừng ngốc như thế,” Valen chế giễu. “Một Scythe sẽ không đích thân đến vì mấy cái chuyện đó. Bà ấy sẽ cử retainer dưới quyền, hoặc có thể chỉ là một nhóm lính. Vì hầu hết tất cả các Scythe đều có mặt tại cái sự kiện Victoriad này, thì một lúc nào đấy họ đích thân xuất hiện chẳng có gì lạ.”

    “Có lẽ giáo sư là tình nhân bí mật của Scythe Seris Vritra!” Laurel cười khúc khích, giấu miệng sau một bím tóc dài của cậu ấy.

    Mayla nghiêng người về phía tôi và thì thầm, “Ai đó cần dẹp hết mấy câu chuyện lãng mạn sến sẩm này.”

    “Hoặc ông ấy đang được huấn luyện để thay thế vị trí retainer của bà ấy,” Marcus gợi ý. “Tất cả chúng ta đều thấy ổng có thể đáng sợ thế nào khi ổng muốn. Mấy cậu có biết ai, kể cả các giáo sư, mà có thể luyện tập dễ dàng ở mức trọng lực tối đa của sàn đấu ở trường không? Ông ấy thậm chí còn không đổ một giọt mồ hôi.”

    Valen nhún vai một phát làm mất thế đứng tấn ngay lập tức.

    Chị Trợ lý Briar đang đi vòng quanh để chỉnh sửa vặt về thế đứng tấn của chúng tôi. Mái tóc màu vàng cam của chị ấy được vén ra sau, điều đó tự nhiên làm chị ấy trông rất đáng sợ hơn. Giống như chị ta đã sẵn sàng để đá vào mông của một ai đó. “Chém gió ít thôi, lo mà theo kịp động tác nhiều hơn,” cô mắng.

    “Những giả thuyết thú vị,” Valen tiếp tục, giọng trầm hơn, “nhưng sự thật có khi xàm xí hơn. Cá nhân tao đã gặp qua các Scythe như: Cadell Vritra, Dragoth Vritra, và Viessa Vritra rồi. Và —”

    “Và tao đã hôn Scythe Melzri Vritra,” Yanick nói, nhảy mồm vào giữa cuộc trò chuyện và nhận một tràng cười ngạc nhiên từ mọi người, kể cả Valen. Trợ lý Aphene hắng giọng và gạt phần tóc mái sẫm màu khỏi mắt khi chị ấy chuyển sang tư thế mới.

    “Điều tao đang cố nói ở đây là,” Valen nói khi tiếng ồn nhỏ dần, “không phải là chưa từng có tiền lệ khi các Scythe đi trò chuyện xã giao với những người có thứ bậc cao trong thượng huyết tộc.”

    “Ngoại trừ việc Giáo sư Grey không phải là người có thứ bậc cao trong thượng huyết tộc, theo những gì chúng ta biết cho đến giờ,” Deacon chỉ ra, hơi thở dốc khi vừa nói và vươn vai cùng lúc. “Và thêm nữa, thì bà Scythe Seris Vritra được biết đến là người thích sống ẩn dật. Bà ấy không đi thăm xã giao ai hết.”

    Tôi đứng ngoài cuộc trò chuyện, vì quá xấu hổ khi nãy đứng chôn chân trước mặt bà Scythe nên không nói bất cứ điều gì tránh thu hút sự chú ý vào bản thân.

    Và tất nhiên Mayla đã chọn đúng thời điểm này để nghiêng về phía tôi lần nữa và hỏi, “Ê này, cậu ổn chứ? Cậu trông hơi run.”

    Pascal nói: “Cứng đơ như liệt luôn ấy,” bắt đầu một tràng cười nhưng nín lại khá dở. Mayla ghim hắn với ánh mắt cảnh cáo, và hắn ta giơ hai tay lên, hơi lắc lư. “Đùa thôi, xìiii.”

    Trợ lý Aphene lại hắng giọng, nhưng trước khi chị ấy kịp mắng bất cứ ai vì nói chuyện phiếm, mọi ánh mắt đã đổ dồn về phía trước khu hậu trường, nơi một nhân viên sự kiện đeo mặt nạ đỏ hình quỷ vừa xuất hiện, tiến vào phòng chúng tôi và nhìn chằm chằm xung quanh.

    Gần như cùng lúc đó, cánh cửa ở bức tường phía sau của khu hậu trường mở ra và vị giáo sư bước qua, Quý cô Caera ở ngay sau anh ấy. Vị giáo sư giơ tay và có vẻ như định nói điều gì đó với cả lớp khi ông nhận thấy người viên chức.

    “Giáo sư Grey từ Học viện Trung tâm có không?” người viên chức hỏi với một giọng điệu cụt ngủn.

    “Anh đến đây vì chuyện giải đấu à?” giáo sư hỏi. “Tôi hy vọng đã không để anh chờ lâu.”

    Đôi mắt của vị quan chức này nheo lại sau cái mặt nạ khi anh ta đi ngang qua phòng và chìa tay ra bắt, vị giáo sư bắt tay và lắc nhẹ. “Tôi chờ không lâu, may ghê vì trước đó tôi mới gặp các trưởng đoàn của bốn nhóm khác.”

    Anh ta khịt mũi một cách phẫn nộ và bắt đầu một bài phát biểu nghe có vẻ đã tập dượt trước nhiều lần. “Các cuộc đấu tay đôi không dùng phép thuật bắt đầu sau 20 phút nữa, thưa Giáo sư. Nhiều trận đấu diễn ra đồng thời, nhưng sinh viên của thầy phải ở gần võ đài nhất khi có thể. Các sinh viên phải sẵn sàng tại võ đài được chỉ định không trễ hơn năm phút trước khi trận đấu của họ bắt đầu. Đây là một giải đấu loại trực tiếp. Thí sinh sẽ bị tính thua nếu bị nốc-ao, phạm luật hay bị đẩy khỏi võ đài.

    “Tôi chắc rằng không cần phải nhắc lại cho các bạn, nhưng không được dùng phép thuật trong bất kỳ trường hợp nào. Bất kỳ việc sử dụng mana nào vượt quá khả năng cường hóa ngầm cơ thể gây ra do dùng cổ tự (rune) sẽ dẫn đến hủy bỏ trận đấu ngay lập tức và trục xuất khỏi sự kiện Victoriad. Ngoài ra, việc tấn công với ý định làm người khác tàn phế hoặc cố ý giết người cũng bị cấm.”

    Anh ta hít một hơi khi kéo đoạn tiếp theo của cuộn giấy ra đọc. “Những thí sinh đầu tiên từ Học viện Trung tâm là: Enola từ huyết tộc Frost, ở võ đài số sáu. Deacon từ huyết tộc Favager, võ đài số bảy. Portrel từ huyết tộc Gladwyn, võ đài số chín. Sloane từ huyết tộc Lowe, võ đài số mười một.”

    Tôi thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất thì tôi không phải là một trong những người đầu tiên chiến đấu, vì vậy tôi sẽ không phải là người đầu tiên bị loại khỏi giải đấu. Có lẽ vậy.

    Giáo sư Grey đang kiểm tra bốn sinh viên được nêu tên để đảm bảo họ nhớ số võ đài của mình, sau đó cảm ơn anh viên chức.

    Anh ta gật đầu chào lại một cách cộc lốc. “Chúng tôi cũng yêu cầu trưởng đoàn – trong trường hợp này, là thầy, thưa Giáo sư – vẫn có mặt ở đây trong trường hợp có bất kỳ vấn đề nào phát sinh.” Quay gót, người đàn ông đó phi nhanh ra khỏi khu hậu trường của chúng tôi và phóng qua khu bên cạnh.

    “Chà, mọi người đều nghe anh ấy nói rồi đấy. Chúng ta…”

    Vị giáo sư dừng lại, ánh mắt nhìn lướt qua các sinh viên.

    “Các bạn trông giống như đàn gà con đang chờ thóc vậy,” anh nói với tiếng thở dài. “Tôi cho rằng không ai trong số các bạn sẽ tập trung cho đến khi nghe tôi giải thích chuyện lúc nãy, phải không?”

    “Bà Scythe muốn gì từ anh?” Trợ lý Briar hỏi với giọng kín tiếng.

    Giáo sư nhún vai. “Chúng tôi uống trà và trò chuyện bình thường. Chả có gì đặc biệt.”

    Trợ lý Briar khịt mũi và đảo mắt khi Trợ lý Aphene vòng tay qua vai cô ấy rồi cười toe toét. “Ông tôi sẽ không tin tôi đã đứng gần một Scythe đến vậy, thậm chí còn không phải trong Đại hội Victoriad!”

    Laurel dựa sát vào Mayla. Cô ấy thì thầm với giọng ngân nga như hát, “Tình nhân bí mật.”

    Mọi người ồ lên với những câu hỏi và bình luận hào hứng, nhưng giáo sư vẫy tay xua đi sự náo động. “Enola, Deacon, Portrel, Sloane … đến võ đài của mấy đứa. Những người còn lại, hãy tập trung đi.”

    Enola và những người khác vội vã ra ngoài hàng ghế chiến đấu và chờ đợi. Giống như anh viên chức lúc nãy đã nói, họ ở khá gần, đủ gần để xem cả bốn cuộc chiến cùng một lúc. Tôi bước nhanh ra phía trước để có tầm nhìn tốt, cả lớp đi ngay sau lưng tôi, và cuối cùng thì tôi bị kẹp chặt giữa Mayla và Brion.

    Enola là người đầu tiên bước lên võ đài, tự tin sải bước lên cầu thang theo gót người viên chức đang dẫn dắt cô, mái tóc vàng lấp lánh dưới ánh nắng.

    Deacon thì ngược lại, bước đi cứng như bị gọi lên phòng hiệu trưởng, chân lê trên mặt đất, đầu không ngừng quay đầu nhìn lại chúng tôi.

    Khi Portrel cũng trông tương tự, tôi khịt mũi thích thú. Sau tất cả những lời lẽ rác rưởi của thằng này khi nói về việc tôi đang lo lắng, nó y chang vậy, liên tục ngoái qua vai để nhìn Valen, ngay cả khi thằng này đang đứng trong võ đài đối diện với đối thủ của mình.

    Các chiến binh lần lượt được giới thiệu từng người một, thu hút một vài tiếng reo hò phấn khích từ khán giả, nhưng chủ yếu là từ các bạn học của họ tại mỗi khu hậu trường. Tiếp theo, người tổ chức và trọng tài hét to các quy định, giọng nói của họ hòa trộn và ngày càng khó nghe, cạnh tranh với tiếng ồn từ đám đông.

    Theo những gì tôi đọc được về Đại hội Victoriad, các giải đấu dành cho sinh viên chủ yếu chỉ là một sự kiện khởi động, cực kỳ quan trọng đối với sinh viên và huyết tộc chúng tôi, nhưng không thực sự là sự kiện chính.

    Việc khán đài chỉ chiếm ghế có phân nửa đã chứng minh điều này, nhưng nó chẳng khiến tôi bận tâm. Khán giả ít hơn nghĩa là ít người thấy tôi bị đá đít hơn…

    Các viên chức mỗi người phụ trách võ đài đều giơ tay phải lên và cùng lúc, đồng loạt hét lên để bắt đầu.

    Thật hỗn loạn khi cố gắng theo dõi cả bốn trận chiến cùng một lúc, chưa kể đến các trận chiến khác đang diễn ra trước mặt chúng tôi mà không liên quan tới Học viện Trung tâm. Tôi thấy Deacon né suýt soát khi cô gái da ngăm với quả đầu mohican1 màu xanh rêu nhảy lên và cố húc đầu gối vào ngực cậu ta, rồi cảnh Sloane tung một cú đấm khiến đối thủ ngã xuống sàn, và sự chú ý của tôi chuyển dần sang cuộc chiến của cậu ta.

    Sloane nhảy vào đối thủ của mình, là một cậu trai vai rộng trong bộ đồng phục màu vàng pha xanh lá cây, Sloane tung đầu gối và cùi chỏ, nhưng Deacon hét lên nên tôi quay lại cuộc chiến của cậu ta kịp lúc để thấy cậu ấy vấp ngã về phía sau qua hàng rào khiêng phép rồi rơi mạnh xuống đất.

    Sát bên tôi, Brion lấy tay che mặt, và có tiếng rên rỉ của cả lớp.

    Mayla chụp lấy khuỷu tay tôi và chỉ về phía Portrel, và tôi cảm thấy ghen tị rõ rệt khi nhìn cậu đối thủ trông to lớn hơn chụp nắm đấm của thằng này. “Cậu ấy mạnh quá,” tôi lẩm bẩm.

    “Ừa, thật điên rồ. Ôi, ouch!” Mayla nhăn mặt khi Portrel đập cậu đối thủ mà thằng này đang đánh xuống sàn trước khi hạ gục cậu ta bằng ba cú đấm nhanh vào mặt.

    “Đúng rồi! Hạ nốc-ao thằng đó đi!” Remy hét lên, nắm đấm giơ lên ​​trên đầu. Một màn cổ vũ khác lại rộ lên, và tôi nhận ra trong sự phấn khích tột độ rằng Sloane cũng đã thắng trận đấu. “Tiến lên, Sloane!” Tôi hét lên, bật cười khi Brion quàng tay qua cổ tôi và nhảy lên vì phấn khích, cổ vũ cùng tôi.

    Vài trận chiến khác cũng đã kết thúc, giúp ta dễ dàng nhìn xuyên qua các võ đài trống để thấy Enola vẫn đang ăn miếng trả miếng với một cô gái cao hơn cậu ấy ít nhất bốn inch và nặng hơn ba mươi pound.

    (Người dịch: 4 inch = 10 cm, 30 pound = 13,6 kg)

    Nhưng điều đó thậm chí không quan trọng. Enola đã chiến đấu như một con điên. Cậu ấy quá tài năng, thật khó tin là tôi lại thi đấu trong cùng một giải đấu với cậu ấy. Mặc dù cô gái kia lớn hơn cậu ấy, nhưng Enola là một chiến binh thiện chiến hơn.

    Nghe tiếng hô vang từ một số khu hậu trường giảm xuống, tôi nghiêng người qua thanh ray và chỉ vào các sinh viên của trường khác rồi ngó Mayla. “Cậu có biết họ đến từ học viện nào không?”

    “Không chắc,” cô nói với một cái nhún vai, không rời mắt khỏi cuộc chiến của Enola.

    “Học viện Bloodrock,” Marcus nói, chen vào giữa tôi và Brion. “Họ đã cố gắng khá nhiều để chiêu mộ tớ, nhưng bố mẹ đã định gửi tớ đến vùng trị trung tâm để đào tạo.”

    “Họ trông hào hứng phết,” tôi nói, khi nhìn những hàng sinh viên đồng loạt hét lên và dậm chân tại chỗ. Số lượng họ nhiều hơn chúng tôi, vì chúng tôi đã được giao một khu hậu trường riêng cách xa những sinh viên còn lại của Học viện Trung tâm.

    Laurel bắt đầu hô, “Enola! Enola!” và vẫy tay chào những người khác, khuyến khích chúng tôi làm theo. Cái tên Enola vang lên khắp sân vận động theo nhịp trống.

    Tiếng cổ vũ của chúng tôi vẫn tiếp tục miễn là trận chiến tiếp diễn, thường lâu hơn mấy trận nhóm khác vài phút. Tôi hòa mình vào cổ vũ đến nỗi tôi thấy mình cứ nhấp lên nhổm xuống, che khuất chuyển động của Enola mà không cố ý.

    “Ê Seth, coi chừng,” Marcus càu nhàu khi tôi vô tình giẫm lên chân cậu ấy.

    Tôi dừng lại và nở một nụ cười kín kẽ. “Ừ, xin lỗi nha.”

    Mayla cười, chọt vào xương sườn tôi. “Cậu trông như thằng khờ sắp đánh nhau vậy, Seth à.”

    Cô ấy nói làm tôi á khẩu, nhưng sau đó lại tập trung trở lại trận đấu.

    Thấy khá rõ là khi cô gái lớn hơn bắt đầu mệt mỏi, và khi cô ấy bị vậy, Enola áp sát để kết thúc bằng một trong những đòn phối hợp đặc biệt mà Giáo sư Grey đã dạy chúng tôi.

    Cậu ta tung ra nhiều cú đấm và đá liên tiếp, mỗi cú đấm đều được canh để tận dụng các động tác phòng thủ có khả năng xảy ra nhất của đối thủ, đẩy dần vào cô gái tuyệt vọng, mỗi cú né tránh hoặc chặn đánh trở nên lộn xộn hơn, và kết thúc bằng một cú xoay cùi chỏ hướng vào thái dương của cô gái. Hoặc tối thiểu thì, đó là cách giải thích của giáo sư.

    Khu hậu trường chúng tôi như muốn vỡ tung. Mayla nhảy lên lưng tôi, làm tôi ngạc nhiên và suýt xô ngã tôi, nhưng chúng tôi chỉ cười và cổ vũ to hơn.

    Enola, Sloane, Deacon và Portrel bước vào khu hậu trường ngay sau đó với những tràng pháo tay nồng nhiệt.

    Tôi vỗ vào cánh tay Deacon. “Trông tỏ vẻ nhăn nhó. Cậu đánh không quá tệ, tại cậu không thấy bản thân khi đánh thôi.”

    “Sao cũng được, ít nhất bây giờ tớ có thể ngồi xuống thư giãn,” cậu ấy lầm bầm, nở một nụ cười cảm kích với tôi. “Và rung đùi nhìn những người còn lại bị đá đít.”

    Tôi cũng muốn chúc mừng Enola nhưng lại quẹo qua nói chuyện với Deacon, Mayla và Linden khi tôi nhận ra cô ấy đang hỏi dò giáo sư. “Vậy … em đánh thế nào?” cô ấy hỏi, gần như quá nhỏ để nghe so với tiếng Remy và Portrel đang vật lộn và hét vào mặt nhau.

    “Động tác hơi cẩu thả. Lẽ ra em sẽ thắng bằng một nửa thời gian đó nếu em …” Anh ấy dừng lại, sau đó có vẻ hơi thư giãn. “Nhìn chung em đánh tốt.”

    Enola cười rạng rỡ khi quay đi, gặp ánh mắt tôi ngay lập tức. Tôi ủng hộ cậu ấy và thốt lên, “Làm tốt lắm”, sau đó cậu ta nhập vào nhóm khi Brion, Linden, Marcus và Pascal bắt đầu hỏi cậu ấy một loạt câu hỏi và hồi tưởng lại những khoảnh khắc yêu thích của họ về cuộc chiến của cậu ấy.

    Có vẻ như chỉ vài giây trôi qua trước khi anh viên chức đeo mặt nạ quay trở lại, khiến cho buổi tán tụng của chúng tôi trong khu hậu trường dừng lại giữa chừng. Anh ấy lặp lại phần của bài phát biểu trước đó của mình như xuống đâu đứng, không sử dụng phép thuật, blah blah blah, và tôi cảm thấy cơ thể mình thắt lại khi anh ấy chuẩn bị thông báo về vòng đấu tiếp theo.

    “Remy từ huyết tộc Seabrook, sàn số bảy; Laurel từ huyết tộc Redcliff, sàn số tám; Mayla từ huyết tộc Fairweather, sàn số chín; Seth từ huyết tộc Milview, sàn số mười một.”

    Một bàn tay nắm lấy tay tôi và siết chặt. “Chúc may mắn, Seth!” Mayla hào hứng nói. “Hãy cho mọi người thấy chúng ta đã học được bao nhiêu, ô kê?”

    “Ừ,” tôi nói, giọng khàn đi.

    Sau đó, tất cả chúng tôi hành quân ra sàn đấu cùng với hàng chục sinh viên khác từ các trường khác. Đầu óc tôi trống rỗng và quên mất mình định đi đến vòng nào, và cuối cùng đi loanh quanh thành vòng tròn trước khi một viên chức nắm tay tôi và kéo tôi đến vòng mười một. Mặt tôi nóng rát vì quê khi nghe thấy tiếng cười từ khu hậu trường gần nhất, nhưng tôi không quay lại nhìn coi đó là học viện nào.

    Tôi chớp mắt và đột nhiên người viên chức giục tôi lên sàn đấu đối diện với đối thủ của mình.

    Anh này không cao hơn tôi bao nhiêu, nhưng anh ấy rất lực lưỡng, rất không giống tôi. Cánh tay tôi thì xanh xao, gầy guộc, còn anh ấy rám nắng và vạm vỡ. Chân tôi run rẩy, nhưng chân của anh ấy chắc nịch như thân cây. Đồng phục của anh ấy có màu đỏ và xám, và đeo chiếc mặt nạ màu đen có vẽ những cổ tự đỏ tươi trên đó. “Không công bằng!” ai đó ở gần đó hét lên. Lần này tôi quay lại nhìn và nhận ra mình đang đứng kế khu hậu trường của Học viện Bloodrock. Một cậu nhìn to lớn, nếu ta xem cậu ta còn là một cậu bé, chứ không phải là một con trâu (orc) trên núi đang cải trang, đang dựa vào thanh sắt và lắc đầu. “Sao may mắn quá vậy, Adi? Tao không biết là trẻ con có thể thi đấu trong sự kiện này.”

    Các bạn cùng lớp của hắn đều tán đồng bằng tiếng cười và cổ vũ cho đối thủ của tôi, người đang nhếch mép cười bên dưới chiếc mặt nạ đen của mình.

    Các viên chức nói điều gì đó mà tôi không nghe rõ, sau đó một tiếng cồng nặng nề thông báo bắt đầu cuộc chiến.

    Đối thủ của tôi thậm chí không thèm thủ thế, chỉ lướt qua võ đài về phía tôi. Với thái độ thản nhiên, anh ta tung một cú đá về phía trước vào bụng tôi, nhìn tôi với vẻ bực bội trộn lẫn thương hại và khinh bỉ.

    Buổi tập của tôi bắt đầu. Tôi bước sang một bên và lao về phía trước trong khi nhắm một cú đá thấp vào mắt cá chân của đối thủ, rồi gạt chân anh ấy. Anh ta té bịch xuống sàn với một tiếng càu nhàu đau đớn, hai chân bị vắt chéo ngược chiều, nhưng tôi đã quay lại thế đứng và đá thẳng về phía sau bằng chân còn lại, gót chân của tôi dính sát vào thái dương của đối thủ.

    Anh ta gục xuống một bên, mặt nạ nghiêng lệch và mắt trợn ngược trong hộp sọ.

    Và nó đã kết thúc. Các cặp sinh viên khác vẫn đang so tài xung quanh tôi, nhưng trọng tài giám định trận đấu của tôi đã nhảy lên võ đài và hét lên chiến thắng của tôi với một tiếng ‘ding’ từ cái cồng, sau đó hướng dẫn tôi đợi bên cạnh võ đài cho đến khi tất cả các trận đấu kết thúc. Đối thủ choáng váng cựa mình nên tôi dừng lại chìa tay ra giúp anh ấy, nhưng anh ấy gạt tay tôi đi và cố gắng đứng thẳng.

    Di chuyển xuống các bậc thang đến bãi đất trống của sàn đấu, tôi nhìn chằm chằm vào các trận chiến khác mà không thực sự nhìn thấy chúng, không hoàn toàn chắc chắn điều gì đã xảy ra.

    “Mấy đòn may mắn thôi, đồ nhà quê,” cậu trai to lớn nói từ phía sau tôi, khoanh tay khi đứng thẳng. Hắn ta cao bằng Remy nhưng lực lưỡng như Portrel. Đôi mắt thằng này tăm tối và đỏ sẫm màu máu ẩn sau chiếc mặt nạ. “Tốt hơn hết mày nên hy vọng rằng không gặp tao trên võ đài. Tao sẽ bẻ cái mông gầy còm của mày làm đôi.”

    (Người dịch: nguyên văn “Lucky move, woggart,”)

    Cố gắng hết sức để không tỏ vẻ sợ hãi như tôi cảm thấy trong lòng, quên đi bất kỳ niềm vui nào về chiến thắng của mình, tôi cố quan sát Mayla, nhưng đầu tôi như ngập trong nhựa đường, và tôi cứ liên tưởng về con trâu to lớn, tức giận đang trừng mắt nhìn tôi từ khu hậu trường Bloodrock và tự hỏi liệu hắn có định nhảy xổ vào tôi như một con thú hoang không.

    Vài phút bàng hoàng trôi qua trước khi tôi được hướng dẫn quay lại khu hậu trường với Mayla, Laurel và Remy. Với cảm giác tội lỗi, tôi nhận ra rằng tôi thậm chí còn không biết liệu vừa nãy Mayla có thắng không.

    Tuy nhiên, tôi nghĩ cô ấy đang cười toe toét. “Mình đã bỏ lỡ toàn bộ cuộc chiến của cậu!” cô ấy nói một cách hào hứng khi chúng tôi đi cạnh nhau. “Kiểu như, tôi vừa chớp mắt thì nó kết thúc. Chuyện gì đã xảy ra?”

    “Cậu ấy đã thắng!” Yannick hét lên, nhảy qua lan can chắn và lao ra chỗ chúng tôi, theo sau là Marcus. Trước khi tôi biết chuyện gì đang xảy ra, tôi đang ngồi trên vai họ và được tung hứng lên trời khi họ bắt đầu hô vang, “Seth! Seth! Seth! Seth!”

    Tôi phải cúi xuống để tránh húc đầu vào trần nhà khi chúng tôi bước vào khu hậu trường đang náo loạn.

    “Ra đòn như thần vậy!” ai đó hét lên.

    “Chiến thắng nhanh nhất ở đây,” một người khác nói, và sự cổ vũ tiếp tục như thế này trong một phút hoặc hơn với tất cả mọi người đang chúc mừng tôi.

    Tôi ước mình có thể tiếp thu nhiều hơn, nhưng đầu óc tôi quay cuồng và tôi rất khó theo dõi những gì đang xảy ra. Suy nghĩ của tôi nhảy vọt từ cảm giác phê pha khi được cổ vũ trở lại cuộc chiến, mà giờ đây tôi cảm thấy như giấc mơ nửa tỉnh nửa mê, trước lời đe dọa của cậu trai bên học viện Bloodrock…

    Giáo sư Grey bắt gặp ánh mắt của tôi, và tâm trạng của tôi vui hẳn lên. Anh ấy không thốt lên lời nào, nhưng gật đầu với tôi trước khi quay lại chào người viên chức sự kiện đang trở lại một lần nữa.

    ***

    Khi hiệp đầu tiên kết thúc và mọi người đều đã chiến đấu, chỉ có Deacon, Remy và Linden là thua cuộc. Cuộc thi còn kéo dài hơn trong hiệp hai, nhưng chỉ còn lại một nửa số chiến binh, mọi chuyện diễn ra nhanh chóng.

    Điểm nhấn nổi bật của vòng này là khi Laurel hét lên hoảng sợ khi cô chụp hụt đầu gối của đối thủ trong gang tấc, ngã nhào về phía sau, rồi tự lăn ra khỏi sàn đấu, tất nhiên là vấp phải rất nhiều lời rên rỉ và sự im lặng xấu hổ từ phần còn lại của lớp. Nhưng cô ấy không phải là sinh viên duy nhất bị loại ở vòng hai; Sloane, Pascal và Brion đều bị loại cùng cô ấy ngay sau đó.

    Tôi rất muốn nói rằng trận thứ hai của mình cũng tuyệt như trận đầu… nhưng nó không phải vậy. Tôi được bắt cặp với một cô gái từ học viện nào đó ở Etril, và cô ấy nhảy tung tăng quanh sàn đấu như thể chúng tôi đang tham gia một buổi khiêu vũ trang trọng thay vì một giải đấu võ thuật. Cuộc chiến của chúng tôi thực sự kéo dài lâu nhất, và chỉ kết thúc khi tôi cố gắng húc cô ấy như bò và đẩy bay cô ta ra khỏi sàn đấu.

    Tuy nhiên, tôi vẫn vui vì đã không bị ghép cặp với con trâu bự bên học viện Bloodrock, ít nhất là cho đến khi Mayla được gọi lên sàn…

    Tôi rên rỉ, cảm thấy muốn bệnh khi hắn nhảy lên bục đối diện với cậu ấy, bẻ khớp ngón tay và tia cậu ấy như mấy tên du côn ngoài đường.

    “Mayla từ huyết tộc Fairweather đấu với Gregor từ huyết tộc Volkunruh,” người viên chức tuyên bố, giọng anh ta lạc đi trong đám đông những người khác, và sau đó tiếng cồng vang lên.

    Gregor gầm lên trên sàn đấu và đấm một đòn trái tay cực mạnh vào Mayla. Cậu ấy lăn bên dưới cánh tay và đá vào phía sau đầu gối của hắn, nhưng anh ta xoay người với tốc độ đáng sợ và cố gắng dẫm lên cậu ấy. Cậu ấy quăng mình né qua một cách suýt soát, nhưng đó là một cái bẫy. Dùng chân dẫm làm chân trụ, hắn lao sang hướng khác, theo ngay sau cô. Khi đầu gối của hắn đá vào ngực cô ấy, Mayla bị nhấc tung và bay lên không trung bay ra khỏi sàn. Ngực và bụng tôi co thắt như thể tôi là người bị đá, nhưng suy nghĩ đầu tiên của tôi là ít nhất cuộc chiến đã kết thúc, và hắn ta không thể làm tổn thương cậu ấy quá nặng.

    Tôi nghẹn ngào nghĩ đến điều này khi nắm đấm khổng lồ của thằng này bóp quanh mắt cá chân của cô ấy, khiến cơ thể đang phập phồng đang rơi xuống của cô bạn dừng lại và kéo nó ném trở lại bên trong sàn đấu thay vì để cậu ấy bay ra ngoài. “Ê!” Tôi hét lên, giọng tôi khẽ vỡ vụn. Đối với tôi, rõ ràng mà nói rằng Gregor có ý định làm tổn thương Mayla, chứ không chỉ đánh thắng cậu ấy, vậy mà cả trọng tài chính của trận đấu cũng không phản ứng gì. Mayla đang choáng váng trên sàn và thậm chí không cố gắng chặn đòn hay né tránh khi chiếc ủng của Gregor đạp thẳng vào xương sườn, khiến bạn ấy ngã nhào trên sàn đấu. Bằng cách nào đó, cậu ấy đã tận dụng quán tính khi đang lăn để đẩy người đứng dậy, nhưng cô ấy thở hổn hển nên chẳng thể tấn công trở lại một cách hiệu quả.

    Bên trong lòng, tôi đã cầu xin cô ấy bị xử thua, nhưng tôi thậm chí không thể hét lên, chỉ có thể đứng nhìn một cảnh tượng kinh hoàng khi Gregor gạt thế phòng thủ của cô ấy sang một bên và nắm lấy cổ họng cô ấy. Mayla bị nhấc lên khỏi mặt đất trong khi đấu mắt với hắn. Gregor dừng lại ở đó, hai tay Mayla bọc lấy cổ tay hăn, cậy tay hắn một cách yếu ớt để tự giải thoát cho bản thân.

    “Thằng đó đang làm cái quái gì vậy?” Marcus khạc xuống đất.

    “Ôi, chết tiệt,” một người khác chửi rủa, và tôi nhận ra hầu hết các bạn cùng lớp đang theo dõi cuộc chiến của Enola và không để ý chuyện gì xảy ra.

    “Hắn ta định -”

    Gregor quay về phía khu hậu trường của chúng tôi, cười toe toét bên dưới chiếc mặt nạ của hắn. Sau đó, bàn tay giơ lên như một cái cọc thụi vào bụng Mayla, âm thanh cú thụi có thể nghe thấy rõ ngay cả từ nơi tôi đứng. Hắn đấm cô ấy lần nữa, rồi thêm lần nữa, và thả cô xuống. Mật trào lên trong cổ họng tôi khi cô ấy cuộn mình lại, rõ ràng là vẫn còn tỉnh nhưng bị thương nặng.

    Tôi muốn lao ra và giúp đỡ, hoặc đấm vào bản mặt to lớn và ngu ngốc của Gregor, nhưng thay vào đó tôi chỉ đứng đó trong khi hai Trợ lý Briar và Aphene ra ngoài và giúp Mayla trở lại khu hậu trường. Tôi đứng sang một bên trong khi họ đặt cô ấy lên một trong mấy cái ghế dài và kiểm tra mấy cái xương sườn gãy. Tôi không nói gì ngay cả sau khi họ thoa thuốc giảm đau cho cô ấy và quấn cô ấy trong một cái khăn nửa đông lạnh.

    Mãi cho đến khi giáo sư đi lại, tôi mới hoàn hồn, chuyển đến ngồi bên chân cô ấy và cuối chiếc ghế dài.

    “Em còn sống không vậy?” anh ấy hỏi.

    Câu trả lời của Mayla bị bóp nghẹt bên dưới cái khăn.

    Vị giáo sư nhìn vào mắt tôi, khuôn mặt của anh ấy trơ ra… ngoại trừ sự nhíu chặt quanh mắt và khóe miệng. Tay tôi nắm thành nắm đấm, mà giáo sư hẳn đã nhận ra, vì anh ấy hỏi, “Em có tức không, Seth?”

    “Vâng,” tôi nói, giọng thô cứng.

    “Tốt. Dùng cái đó.” Rồi anh ta bỏ đi khi những trận đấu còn lại kết thúc.

    “Thầy ấy rất giỏi trong cách nói truyền cảm hứng, phải không?” Tôi nói.

    Mayla cười khúc khích, rồi rên rỉ bên dưới lớp bọc của mình. “Đừng chọc tôi cười lúc này,” cô càu nhàu, lời nói của cô ấy hầu như không rõ ràng. “Nhưng … đừng đi đâu cả, được chứ?”

    Trong lòng tôi cảm thấy khó xử trước những lời cô ấy nói. “Ừ, chắc chắn rồi. Mình ngồi ngay đây. Cậu cứ nghỉ ngơi đi.”

    ***

    Tôi không biết đó là số phận, hay may mắn, hoặc có lẽ chỉ là những người tổ chức sự kiện có khiếu hài hước một cách tàn nhẫn, nhưng trong vòng tiếp theo, tôi, tất nhiên, thấy mình đang đứng đối diện với “Gregor của huyết tộc Volkunruh.”

    Khi tôi nhìn thấy thằng pháp sư Striker khổng lồ này từ Học viện Bloodrock đang tiến đến võ đài số mười một từ hướng khác, bụng tôi như muốn biểu tình. Tôi đột nhiên muốn hét vào mặt tay viên chức rằng tôi chịu thua và muốn bỏ chạy.

    Nhưng tôi thậm chí sợ phải làm thế.

    Tuy nhiên, có điều gì đó khác đằng sau nỗi sợ hãi. Nhớ lại cảnh tượng Mayla bị bầm tím và máu chảy hút đầy vào cái khăn đá. Mặc dù tôi không thể gọi tên cho cảm giác này, tôi biết tôi cần nó nếu tôi định nhảy lên võ đài với Gregor, nếu tôi thực sự phải chiến đấu với con quái vật này.

    (Người dịch: lẽ ra phải dịch là “cái khăn đá hút máu như kotex” mới sát nghĩa tiếng Anh ở đây)

    Vậy nên tôi phải ôm lấy cảm xúc này, hình dung ra người bạn của tôi, nhớ lại lúc cô ấy đánh với Gregor trong tâm trí khi chờ đợi người viên chức vẫy chúng tôi lên sàn đấu. Tôi nghĩ về việc thằng này đã chủ đích kéo dài cuộc chiến như thế nào, hắn không chỉ cố thắng mà còn làm đau bạn ấy như thế nào. Làm thế nào mà hắn thành công.

    Tôi nghe thấy giọng của Giáo sư Grey trong đầu: Em có tức không, Seth?

    Đúng, tôi đã khá tức giận, nhưng đó là một cảm xúc nhiều tầng nấc hơn thế. Và nó thấm sâu trong tôi. Tuyệt vọng, động lực, háo hức… tất cả đều bùng cháy dưới màn sương của sự sợ hãi trong tâm trí và tinh thần của tôi.

    Và vì thế nên tôi đã không bỏ chạy. Tôi bước lên võ đài và trừng trừng nhìn Gregor. Hắn đáp lại bằng nụ cười khẩy. Mọi thứ khác xung quanh đối với tôi nhòe thành phông nền.

    Khi đó cồng đã vang lên.

    Cơ thể tôi bắt đầu di chuyển trước khi tôi nghĩ ra bất kỳ loại kế hoạch nào. Tôi cảm thấy mình như là các khán giả khác khi tôi bước nhanh tới và lao sang phải, ngay bên dưới cú đấm cật lực mà tôi biết Gregor sắp sửa tung ra. Tôi đánh anh ta hai cú đấm nhanh vào thận sau đó lùi nhanh khỏi tầm với từ cú đá hậu sau đó.

    Gregor mạnh hơn tôi. Hắn cũng nhanh hơn và có hình thể tốt hơn. Tôi chưa bao giờ phải đánh với ai mà chỉ dùng sức thuần thôi mà đòn đánh đã khủng khiếp như thằng này. Nhưng Giáo sư Grey đã không cố gắng làm cho tôi mạnh như Enola hay khỏe như Valen. Anh ấy biết tôi không thể thắng chỉ dựa vào tài năng. Thay vào đó, anh ấy đã dạy tôi phát triển phong cách riêng, dựa vào tài năng thiên bẩm của tôi.

    Phân tích đối thủ của tôi. Dự đoán chuyển động của họ. Rồi lập kế hoạch phản công.

    Nó gần giống như một câu đố: nhìn coi đối thủ làm gì, suy nghĩ các thế đánh và cách phối hợp mà giáo sư đã dạy tôi, sau đó ra đúng đòn vào đúng chỗ. Đó là phong cách chiến đấu mà tôi có thể vượt trội.

    Đoán trước các đòn của Gregor, tôi cúi xuống và né tránh, tung một vài cú đấm và đá khi hắn sơ hở, nhưng lùi nhanh khỏi bất kỳ nỗ lực nào của hắn để ép góc tôi. Chỉ vài lần ra đòn của hắn, nó đã dồn vào hàng phòng ngự thiếu thốn của tôi và gần như đè bẹp tôi. Tuy nhiên, cách tôi phòng thủ vẫn hiệu quả.

    “Mày cứ nhảy loanh quanh như con cóc con đang run sợ vậy,” Gregor càu nhàu sau vài phút. Khuôn mặt rộng, xấu xí của hắn đỏ bừng và các khớp ngón tay trắng bệch. “Mày đang bôi tro trát trấu vào chính mặt mày đấy. Quay lại đánh trả hoặc cút khỏi sàn đi, đồ cóc ghẻ.”

    Thằng đó lại tung ra một chuỗi nắm đấm, cùi chỏ và lên gối mà tôi chỉ có thể né gần như suýt soát, mặc dù tôi đã đáp lại một cú đạp mạnh vào giữa đùi hắn. Mỗi khi tôi bồi trúng một cú đánh, hắn ta trông sưng lên và thậm chí còn đỏ hơn, giống như quả cà chua quá khổ sắp vỡ tung ra.

    Nhưng vấn đề thực sự là tôi không làm tổn thương hắn được. Những cú đá và đấm của tôi cứ dội xuống cơ thể cường tráng như đang mặc áo giáp của hắn.

    Cuối cùng, chiến thuật của tôi đã thất bại.

    Gregor dồn dập đẩy một chuỗi kết hợp giữa đá nhanh và gạt chân, cố gắng làm tôi té xuống đất. Trong vài động tác né, tôi nhấc chân lên để tránh một cú gạt thấp vào mắt cá tôi, rồi tự đáp trả bằng một cú đá vào sau đầu gối hắn. Tôi đã cố hơi quá và không kịp lùi chân lại để tránh cái cùi chỏ to lớn của hắn đập vào vai tôi và khiến tôi đau đớn ngã xuống đất dưới chân hắn.

    Với tiếng hò reo chiến thắng, Gregor đổ người xuống đè lên thân tôi, đập đầu gối vào bụng tôi.

    Âm thanh của xương sườn xuyên qua tâm trí tôi như một con dao găm, xé nát sự tập trung của tôi. Toàn bộ cơ thể của tôi nhói lên vì đau. Không khí bị bùng ra khỏi phổi tôi một cách âm ỉ, và tôi không kịp lấy hơi lại.

    Nắm đấm của Gregor tọng vào một bên đầu tôi, phản đòn từ cú đập mạnh như cái búa tạ này vào đầu tôi như dội ra khỏi sàn đấu và khiến tai tôi ù đi. Choáng váng, không thể tự vệ cho bản thân, tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào hắn và chờ bị đập đến khi bất tỉnh. Chỉ có điều, cú đấm tiếp theo đã không đến.

    Thay vào đó, Gregor đứng quay lưng lại với tôi, giang rộng hai cánh tay khi hét lên điều gì đó với các bạn cùng lớp hắn. Phản ứng của họ chỉ là tiếng gầm vô nghĩa trong đôi tai sắp hỏng của tôi.

    Tôi cố tập trung vào hơi thở cho đến khi phổi tôi cuối cùng cũng phồng lên trở lại và đầu tôi tỉnh lại một chút, vừa lúc Gregor nắm áo đồng phục của tôi và kéo tôi đứng dậy.

    “Tao hy vọng mày sẽ thưởng thức từng giây phút trên sàn này,” hắn nói, hơi thở nóng hổi bên tai tôi. “Bây giờ đến lượt tao vui một chút.”

    Đầu tôi hóp lại khi hắn đập trán vào sống mũi tôi với lực đủ mạnh để làm nứt chiếc mặt nạ của tôi, rơi xuống chân tôi. Thế giới trước mặt tôi như đảo lộn, mọi thứ trong tầm nhìn lệch khỏi vị trí của nó khi mắt tôi mất tập trung.

    Hình ảnh ba thằng Gregor cùng cười vào mặt tôi. “Không đeo mặt nạ trước mặt Chúa tể hả? Đồ con sâu. Mày nên bị trừng phạt!”

    Đôi bàn tay to lớn, cứng rắn bóp chặt cổ tôi và nhấc bổng tôi khỏi mặt đất. Ở đâu đó, xa như tưởng chừng từ một trị vùng (dominion) khác, hoặc thậm chí là lục địa khác, ai đó đang hét tên tôi.

    Những ngón tay tôi cào một cách vô dụng vào cổ tay Gregor. Tôi vung vẩy, đá vào chân và rìa bên đầu gối hắn, nhưng tôi cảm giác như đang đánh vào bức tượng bằng đá cẩm thạch.

    Một ý nghĩ hoang đường, phi lý rằng con trâu này sẽ giết tôi đang bao trùm tôi ngay lúc này, và sự tuyệt vọng đã thiêu rụi sự hoang mang đang bao phủ trong tâm trí tôi. Tôi tập trung vào mạch đập trong tim, theo nhịp thình thịch như trống trong đầu để tỉnh táo trở lại.

    Thả cổ tay hắn ra, tôi dùng hai cánh tay chèn vào giữa hai cổ tay hắn và đẩy chúng càng căng ra càng tốt. Làm thế không đủ để phá vỡ gọng kìm của hắn, nhưng nó vừa đủ cho tôi một khe hẹp để co chân lên gần ngực. Cơn đau do gãy xương sườn đã rút bớt lực thở của tôi, nhưng tôi tập trung vào nhịp đập trong tim, canh thời gian cho hơi thở để chuẩn bị cho một cú đạp mạnh.

    Tôi co một chân lên giữa hai cánh tay dang rộng của hắn và đá thật mạnh, gót chân tôi đập vào mũi hắn thành một tiếng lạo xạo ướt đẫm. Tôi đá lần nữa, rồi lại thêm lần nữa, và gồng cứng mình lên.

    Với một tiếng gào thú tính, Gregor quật tôi xuống đất.

    Tôi lảo đảo về phía trước, chỉ kịp quơ hai tay ôm gáy hắn và kéo hắn té xuống đất chung với tôi. Khi chúng tôi chạm đất, đầu gối của tôi nằm ngay dưới vị trí tùng thái dương2 của hắn, và toàn bộ sức nặng từ đòn tấn công kết hợp cùng trọng lượng cơ thể hắn dồn xuống đầu gối tôi đang ép vào xương ức của hắn và lõi mana bên dưới nó.

    (Người dịch: nguyên văn là “solar plexus”, về mặt giải phẫu học, thì đây là bộ phận gọi là “đám rối thái dương” hay “tùng thái dương” hay “đám rối thân tạng” là mạng lưới các dây thần kinh truyền cảm giác đau từ các bộ phận trong cơ thể, nằm trên ổ bụng: gan, tụy, đường mật, lách, thượng thận, thận, đoạn thấp thực quản, dạ dày, tá tràng, đại tràng ngang… Đây là một bộ phận có thật của cơ thể trong giải phẫu học, một trong các chỗ hiểm của cơ thể, đánh vào sẽ giết người)

    Tôi cảm thấy có gì đó rung lên và gãy ở khúc chân hay hông. Mọi chỗ đều đau khi tôi bị đè bẹp bên dưới Gregor, nên thật khó biết chỗ nào gãy. Cả đấu trường lóe lên màu đen, rồi từ từ chuyển mờ trở lại, đường nét hình ảnh thì mờ nhưng vẫn còn đó. Thật yên tĩnh. Gần như yên bình, giống như một nơi tuyệt vời chỉ để ngả lưng và chết.

    Gregor lăn ra khỏi người tôi, nằm nghiêng ngay cạnh tôi. Miệng hắn đang mở và đóng lại nhanh chóng, mắt hắn trợn lồi lên. Sau đó, hắn bịt miệng nhưng vẫn ói thành dòng trên sàn đấu giữa chỗ hai chúng tôi đang nằm.

    Một đòn đánh đủ mạnh vào lõi năng lượng giống như bị đá vào giữa háng. Và tôi đã chỉ tung một lực vừa đủ vào xương ức của hắn mà làm gãy hông tôi, tôi khá chắc vậy.

    Người viên chức đang ở trên sàn đấu với chúng tôi bây giờ hét lên, nhưng mọi thứ lọt vào tai đều nghe lùng bùng như thể đầu tôi nhúng ngập hắc ín. Tuy nhiên, tôi vẫn hiểu.

    Lăn qua bên cơ thể đang nằm xấp của Gregor, tôi đẩy hắn nằm ngửa lại và cố dựng mình ngồi dậy bằng cách quỳ lên một đầu gối, và điều này giáng vào toàn cơ thể tôi những cơn đau như điện giật. Tôi giơ bàn tay đang nắm chặt lên và gắng nhìn vào mắt Gregor, mặc dù không ai trong chúng tôi dường như không thể tập trung. “Mày có … chịu thua?” hắn vừa ho vừa lắc đầu. Tôi dồn hết sức tích được trong người và đấm vào tùng thái dương của hắn, khiến cơ thể hắn lên cơn co giật và đau đớn như bị bệnh.

    “Nhận thua chưa?” Tôi hỏi lại, vật lộn với cơ thể để thốt lên chữ.

    Gregor ho phun cả nước dãi và khạc ra sàn. Một cái gật đầu nông cạn, rồi mắt hắn nhắm lại.

    Một bàn tay cứng cáp nhưng chu đáo kéo tôi ra khỏi Gregor. Tôi hét lên khi có thứ gì đó rung rinh ở hông, và bàn tay đó thả tôi ra, để tôi ngã ngửa. Viên chức nhanh chóng nói gì đó, nhưng những lời nói đó vô nghĩa với tôi bây giờ.

    Tầm nhìn của tôi càng lúc càng mờ dữ dội hơn, rồi dần chuyển từ mờ nhạt sang màu đen và từ từ nuốt chửng mọi thứ tôi có thể nhìn thấy. Một ý nghĩ cuối cùng ấn vào bộ não mệt mỏi của tôi trước khi tôi bất tỉnh.

    Tôi thắng rồi.

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. ⤴︎
      Hình minh họa quả đầu mohican (mohawk) cho mọi người dễ tưởng tượng, chuyển thành tóc xanh lá cây cho phù hợp với con bé đánh với Deacon nhé:
    2. 2. ⤴︎
      Hình minh họa vị trí của tùng thái dương:
    3. 3. Thông tin thêm cho người đọc về các sinh viên lớp Grey (Tham khảo thêm các chương 348, 354):
      •  Seth (nam, Milview): thằng nhóc bệnh tật, yếu đuối, gặp Grey lần đầu trong thư viện, có con chị Circle vượt qua được rào phòng thủ của rừng Elenoir, gián tiếp gây ra sự thất thủ của toàn vùng Elenoir. Ngôi sao tâm điểm mô tả của tác giả. Seth cũng thích Mayla dần.
      • Mayla (nữ, Fairweather): con em nhà nghèo ở ngoại ô nghèo, thị trấn Maerin, em của ai đó quên cmn tên rồi, nhận ấn xịn và gặp Grey từ trước, lên thành phố học. Có vẻ thích Seth, tự xưng với bạn bè là “mình”. Có 2 ấn emblem . 
      • Deacon (nam, Favager): là thằng nhóc đeo kính lúc nào cũng dán mắt vào sách.
      • Yanick (nam, ): ????
      • Valen (nam, highblood, Ramseyer): cũng là loại ngáo ngổ thích bắt nạt người khác, lôi Seth lên sàn tập để đánh nhau. Da ngăm đen.
      • Remy (nam, Seabrook): trong đội bắt nạt Seth, đi cặp với Valen, cao
      • Portrel (nam, Gladwyn): trong đội bắt nạt Seth, đi cặp với Valen, lực lưỡng
      • Pascal (nam): ???
      • Marcus (nam, Arkwright ): người vùng Vechor, có ấn Crest
      • Sloane (nam, Lowe): người vùng Vechor
      • Brion (nam, Bloodworth) : người vùng Vechor
      • Linden (nam, ???): tóc vàng rám nắng đến từ vùng Etril , giống một nông dân hơn là một võ sĩ. Xưng hô với Mayla “cậu”
      • Enola (nữ, Frost): Ham học, chủ động lôi Grey ra khỏi phòng để dạy võ cho lớp, rất quan tâm đến khả năng võ thuật của bản thân, a trai chết trận Jagrette, nhận đc ấn regalia.
      • Laurel (nữ, Redcliff): tính cách mơ mộng, đứng cửa sổ, loại người thích hít drama. Cháu gái GS Abby. Một gia tộc chuyên dùng kết hôn để leo nấc thang địa vị trong xã hội.
      • Briar (nữ, Nadir): Trợ lý lớp Grey, dáng ngoài cứng cựa, mồm hay nói bậy, mắt màu hạt dẻ, tóc màu cam chuyển dần xuống đuôi tóc thành màu vàng tươi.
      • Aphene (nữ, Mandrick): Trợ lý lớp Grey, tóc đen, cháu hiệu trưởng ở trường Stormcove, từng đánh cặp chọi với Grey.
    4. 4. Tóm tắt: Các học sinh xầm xì bàn tán về mối quan hệ của Grey với Seris, trong khi Seth trổ tài trong đại hội.
    5. 5. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
    6. 6. Ver.1: Apr-23rd-2022; ver.2: Oct-29th-2023;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...