Chương 367

Đại hội Victoriad

Tên gốc: "Chapter 367: The Victoriad"


  • Ghi chú của tác giả: Cuối cùng chúng ta cũng đến với sự kiện Victoriad! Tin tôi đi, tôi biết rất nhiều bạn đã háo hức chờ đến với sự kiện đỉnh cao này. Tôi đã viết lại chương này vài lần cùng với các chương theo sau nó để đảm bảo nó đáp ứng được kỳ vọng của mọi người và của chính tôi. Sự kiện này sẽ không kết thúc trong một hay hai chương đâu nên hãy bình tĩnh ngồi chờ và tôi hy vọng bạn sẽ thích cái chương có 4.600 chữ này (tôi nhớ rõ ràng đã nói với các bạn rằng các chương sẽ có trung bình từ 2 đến 3 ngàn chữ…chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?)

     

    GÓC NHÌN CỦA SETH MILVIEW

    Trời rét như sắp đóng băng! Những ngọn gió đã xuất hiện, mang theo không khí lạnh lẽo từ ngọn núi tuyết thổi xuống vùng Cargidan như thể một sự tiễn đưa lạnh ngắt khi chúng tôi chuẩn bị lên đường.

    Hơi thở của tôi phủ cả vào mặt mình, bốc lên xen lẫn với sương tuyết quanh chúng tôi. Tôi mím môi và thổi ra, nhìn hơi thở bay lên rồi tan ra.

    Làm trò như vậy thật là nhỏ bé và ngớ ngẩn, nhưng ngay cả khi có thể làm được trò này cũng có ý nghĩa rất lớn với tôi. Mới chỉ vài năm trước khi chơi với chị Circe, hai chúng tôi chơi trò giả làm rồng phun lửa thay vì phun hơi nước – thì chỉ vài lần thở ra hơi lạnh kiểu vậy thôi cũng đủ khiến tôi phải nằm liệt giường.

    Tôi cố mở miệng cười, tự lừa mình rằng đây là những kỷ niệm hạnh phúc, trước khi quay lại tập trung vào cảnh vật xung quanh.

    Bây giờ là buổi sáng sớm vào ngày đầu tiên của đại hội Victoriad, và tất cả chúng tôi đang xếp hàng bên ngoài buồng dịch chuyển tức thời (tempus warp chamber), đó một tòa nhà hình bát giác nhỏ ở trung tâm khuôn viên trường. Rất nhiều học sinh khác ở đây, cả những người sẽ tham gia thi đấu trong các phần khác của sự kiện lẫn những người đến để chúc chúng tôi may mắn, họ lượn quanh sân, tụ tập thành từng nhóm và quấn mình trong chiếc áo choàng dày. Tôi còn để ý thấy một số người ra đây thậm chí đã quấn cả chăn trên giường để giữ ấm.

    Có rất nhiều học sinh đến vùng Vechor, quá nhiều để sử dụng cổng dịch chuyển cùng lúc, và lớp chúng tôi xếp hàng cuối cùng để dịch chuyển. Bên trong, Giáo sư Abby từ huyết tộc Redcliff phụ trách dịch chuyển lần lượt từng lớp.

    Tôi nhìn xung quanh và nhận ra bóng người đang chạy nhanh qua đám đông. Những người đó phủ mình trong mấy áo khoát lót lông thú với mũ trùm đầu của họ sâu đến mức che khuất hoàn toàn khuôn mặt. Họ xếp hàng phía sau chúng tôi và điều chỉnh mũ trùm một chút.

    “Ô này Laurel,” Mayla nói, vẫy tay chào cô gái kia. “Lạnh run cả, phải không?”

    Laurel ló mặt ra qua lớp lông lót của chiếc mũ trùm đầu và mắt cậu ấy liếc xung quanh với nụ cười hối lỗi cho đến khi cậu ấy tìm thấy Giáo sư Grey đang đứng bên lề với hai trợ lý. Giọng cậu ấy hơi bị nghẹt lại khi cậu ấy nói, “X-xin lỗi, Giáo sư. Tôi phải tìm áo khoác của mình. Tôi ghét cái lạnh…”

    “Bây giờ tất cả chúng ta đều ở đây” – giáo sư đẩy Laurel đi nhanh ra bằng cái vẫy tay – “Tôi có vài thứ mà mỗi người cần phải dùng.”

    “Ôi, có quà!” Laurel nói, bật dậy trên đôi chân của mình.

    “Không hẳn,” Giáo sư Grey trả lời khi anh ấy rút một mớ vật phẩm từ chiếc nhẫn chiều không gian của mình và chia chúng với hai chị trợ lý Aphene và Briar.

    Mỗi học sinh nhận được hai món. Đầu tiên là một chiếc áo choàng làm bằng nhung màu xanh đen của Học viện Trung tâm. Kế đến là một chiếc mặt nạ màu trắng che nửa khuôn mặt từ chân tóc xuống dưới mũi. Đường nét họa tiết màu xanh đậm được kẻ trên đó nhìn sắc nét và góc cạnh giống cổ tự (rune), mặc dù trông nghệ thuật hơn. Những chiếc sừng nhỏ nhô ra từ đỉnh mặt nạ.

    Mayla đeo vào mặt. Cái của cô ấy giống hệt của tôi ngoại trừ các hoa văn, tự nhiên và mịn màng hơn, giống như gió giật hoặc sóng chảy. Cô ấy lè lưỡi và phát ra tiếng gầm gừ ngớ ngẩn.

    “Tôi không cần phải nhắc các bạn,” chị Briar nói bóng gió với vẻ không tán thành hành động ấy, ngụ ý tập trung vào Mayla, “Chúa tể Kiros Vritra sẽ tham dự Đại hội Victoriad. Vì đây là lần đầu tiên tất cả chúng ta tham gia, và có sự hiện diện của một Chúa tể, nên các bạn cần hiểu một vài điều.”

    “Mặc dù những vật phẩm này xác định chúng ta là đại diện cho Học viện Trung tâm, nhưng đặc biệt phải đeo mặt nạ bất cứ khi nào các bạn ở trong tầm nhìn của Chúa tể Kiros Vritra, riêng đối với chúng ta, điều đó có nghĩa là lúc nào cũng phải đeo. Cư xử của chúng ta tại Đại hội Victoriad không chỉ đại diện cho Học viện, nhưng vì chúng ta còn đến từ vùng Trị Trung Tâm (Central Dominion), nên còn là đại diện chính cho ngài Chúa tể Tối cao.

    “Chiến thắng của các bạn không phải là của các bạn, mà là của Ngài ấy. Các bạn không làm điều này vì vinh quang của riêng mỗi người, mà là vì Chúa tể Tối cao. Bất kỳ sự xúc phạm nào các bạn có thể thực hiện, có mục đích hoặc vô ý – chẳng hạn như việc không đeo mặt nạ hoặc nhìn vào mắt Chúa tể Kiros, cũng sẽ bị phản ánh lên Chúa tể Tối Cao, và sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.”

    Cả lớp im phăng phắc khi số trang phục còn lại được phát. Laurel lấy phần mình và rời chỗ chúng tôi để đứng chung với Enola ở đầu hàng.

    Marcus đang đứng trước mặt chúng tôi, đang nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ của chính mình với cảm xúc kì lạ và xa xăm. Những ngón tay của anh lần theo những lằn màu xanh lam nặng nề, góc cạnh được vẽ trên đó.

    Mayla chắc cũng để ý đến biểu hiện của cậu ấy. “Cậu nghĩ lằn vẽ trên mặt nạ của cậu đại diện cho điều gì?”

    Cậu ta ngước nhìn cô, khuôn mặt căng thẳng lo lắng chỉ trong một giây trước khi chuyển sang biểu cảm luôn-luôn-sẵn-sàng như thường lệ. “Tôi không thể tưởng tượng được rằng các mẫu họa tiết phù hợp với từng cá nhân chúng ta theo kiểu nào hết, phải không? Sau cùng thì chúng cũng chỉ để hạn chế danh tính cá nhân chúng ta trước Chúa tể, không khiến ta nổi bật với tư cách cá nhân.”

    “Ồ,” Mayla cau mày nói. “Tôi chưa nghĩ tới đoạn đó.”

    Yannick, thường ít nói, nhích lại gần Marcus một chút và nghiêng người về phía tụi tôi. “Gia tộc Vritra chỉ quan tâm đến sự hữu dụng của bạn với họ, đó là tất cả. Thật ngu ngốc khi nghĩ khác.” Anh đeo chiếc mặt nạ của mình với hoa họa tiết kiểu vết cắt lởm chởm, hoang dại trông như móng vuốt và buộc nó quanh đầu trước khi quay đầu qua lại lần nữa.

    Hàng người bắt đầu di chuyển trở lại khi cả lớp trước mặt chúng tôi được đưa vào buồng dịch chuyển, và đám đông đi cổ vũ tan rã khi mọi người quay trở lại phòng của họ. Một vài người vẫy tay về hướng lớp của chúng tôi, nhưng tôi biết không ai đang vẫy tay với tôi.

    Tuy nhiên, tôi không để sự việc này làm phiền mình. Sự thật là, mặc dù tôi đã thua rất nhiều, nhưng học kỳ này ở Học viện đã diễn ra tốt hơn những gì tôi có thể tưởng tượng, và phần lớn là nhờ lớp Chiến thuật Tăng cường Cận chiến. Tôi đã mạnh mẽ hơn bao giờ hết về thể chất, ngay cả trước khi tôi nhận được ấn Emblem. Căn bệnh mà tôi đã sống chung cả đời, thứ mà tôi luôn cho rằng sẽ giết chết tôi, gần như đã biến mất hoàn toàn.

    Trong những giấc mơ hoang đường nhất, tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng mình sẽ mang ấn emblem. Ngay cả chị Circe cũng chỉ hy vọng rằng tôi sẽ không mắc phải căn bệnh quái ác có thể giết tôi trước sinh nhật lần thứ hai mươi của mình.

    Và tôi đã giỏi một thứ gì đó. Có thể tôi không khỏe mạnh bằng Marcus, nhanh như Yannick, hay nhiều mana như Enola, nhưng sau khi được huấn luyện dưới sự dẫn dắt của Giáo sư Grey, tôi biết mình có thể thượng đài với bất kỳ ai trong số họ và cho họ một cuộc chiến ngang cơ. Nhưng hơn thế nữa, các bạn cùng lớp của tôi đều thể hiện sự tôn trọng với tôi, kể cả thằng Valen… có lẽ không nhiều bằng Remy hay Portrel, nhưng ít nhất Valen đã giữ cho bọn này không tẩn tôi nữa.

    Thậm chí nếu họ có bem tôi, tôi tự nhắc mình, không thể kìm nén một nụ cười ngớ ngẩn.

    Tôi liếc nhìn vị giáo sư, người đang quay lưng lại với chúng tôi để quan sát một người phụ nữ tóc xanh đến gần.

    Tôi thực sự không hiểu anh ấy. Mặc dù anh ta luôn tỏ ra miễn cưỡng, nhưng anh ấy đã dạy cả lũ chúng tôi cách trở thành những người chiến binh vào loại tạm ổn. Tôi biết anh ấy không thực sự thích chúng tôi, đặc biệt là tôi. Thật ra, đó là một cách nói giảm nói tránh khá lớn. Đôi khi, cách anh ấy nhìn tôi, tôi nghĩ rằng anh ấy rõ ghét tôi. Nhưng tôi không biết tại sao.

    Mayla thúc mạnh vào sườn tôi. “Ồ, đổ cô ấy rồi à?”

    Tôi bối rối nhìn chằm chằm vào cậu ta. “Gì chứ?”

    “Bạn hoàn toàn đang nhìn chằm chằm vào Quý cô Caera,” cô ấy châm chọc, và tôi nhận ra rằng tôi hẳn đã nhìn Giáo sư Grey một lúc và chìm trong suy nghĩ cá nhân. “Cô ấy xinh kinh khủng, nhưng đối với cậu thì cô ấy hơi hơn tuổi một xíu, phải không?”

    Tôi mở mồm nhưng không biết phải đáp lại lời trêu chọc của Mayla như thế nào, nhưng Giáo sư Grey bắt đầu nói và tôi im lặng để nghe.

    “Cô đến muộn.”

    Cô trợ lý giáo sư tên Caera này nhìn ra sau lưng, rồi quay lại nhìn anh ấy, đặt một tay giữa ngực mình. “Xin lỗi nhé? Anh đến Vechor chưa, thưa Giáo sư Grey? Bởi nếu anh chưa đến, thì dường như tôi hoàn toàn đúng giờ nhá.”

    “Thêm nữa,” Mayla thì thầm, nghiêng người về phía tôi, “Mình nghĩ cô ấy đã có người trong mộng rồi.”

    Tôi đỏ mặt và quay đi, siêu khó chịu ngay cả khi nghĩ về cuộc sống tình cảm của vị giáo sư nghiêm khắc. Tôi được cứu khỏi bất kỳ sự chòng ghẹo nào nữa khi dãy hàng xếp dài bắt đầu đi tiếp, và tất cả chúng tôi được mời vào buồng dịch chuyển ấm cúng.

    Khi tất cả chúng tôi đã vào bên trong, Giáo sư Abby sắp xếp chúng tôi đứng thành một vòng tròn xung quanh thiết bị, thiết bị này đang vo ve nhẹ nhàng và tỏa ra ánh sáng ấm áp. Một vài học sinh chạy lại gần, đưa tay ra để sưởi ấm.

    Một làn gió thổi ra từ đâu đó, và tôi nhận ra rằng ai đó đang niệm phép thuật gió. Mayla cười khúc khích và chỉ tay: Tóc của Giáo sư Abby đang bay nhẹ quanh cô khi cô dắt tay Giáo sư Grey đến một chỗ trống trong vòng tròn. “Em thực sự mong chờ điều này, phải không, anh Grey?” cô hỏi, giọng nói sang sảng của cô mang theo trong căn phòng nhỏ. “Đại hội Victoriad thật thú vị, và có quá nhiều việc phải làm! Hai chúng ta nên đi uống nước khi đến đó.”

    Một số học sinh khác bật ra tiếng khịt khịt mũi đến mức tôi không thể nghe được câu trả lời của giáo sư.

    Dù câu trả lời đó là gì, Giáo sư Abby bĩu môi khi cô bước đến cổ vật dịch chuyển nhìn như cái đe của thợ rèn và bắt đầu kích hoạt nó.

    Tôi hít một hơi thật sâu để ổn định bản thân, cảm thấy những dây thần kinh của mình bắt đầu bùng cháy. Cách đây không lâu, tôi sẽ nghĩ ra bất kỳ lý do gì để từ chối làm điều này, nhưng bây giờ… tôi đã sẵn sàng. Thậm chí tôi còn hào hứng cơ. Tôi vui vẻ và sẽ cố gắng hết sức, và ngay cả khi tôi bị loại ở vòng đầu tiên, điều đó cũng không thành vấn đề, bởi vì tôi phải đến sự kiện Victoriad này.

    (Người dịch: “điều này” mà Seth đề cập là việc tham gia đại hội Victoriad)

    Có một cảm giác ấm áp và đột ngột có mùi mằn mặn của biển.

    Hàng ngàn giọng nói hòa vào nhau trong tiếng gầm hỗn loạn của sóng biển, và tôi nhận ra rằng chúng tôi đang đứng trên một lối đi bằng đá khổng lồ ở giữa những hàng cột trụ bằng sắt đen xếp thành hình vòng tròn với những cổ vật dùng để chiếu sáng. Hàng tá những bệ dịch chuyển giống hệt nhau xếp dọc lối đi này.

    Trước khi tôi có thể nhìn xung quanh dù chỉ một giây, một người đàn ông trong chiếc mặt nạ màu đỏ như máu trông giống như mặt một con quỷ quái dị nào đó đã len vào giữa nhóm chúng tôi. “Chào mừng đến vùng Vechor và thành phố Victorious. Giáo sư Grey của Học viện Trung tâm và lớp Chiến thuật Tăng cường Cận chiến, phải không ạ?”

    “Vâng,” Giáo sư Grey trả lời, không nhìn người đàn ông mà nhìn chằm chằm vào dòng học sinh đeo mặt nạ đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau đang di chuyển đều đặn.

    “Xin mời đi đến khu vực hậu trường,” người đàn ông nói, chỉ tay hướng dẫn tôi đi theo đường của các học sinh từ khắp Alacrya. “Khu vực hậu trường số bốn-mươi-mốt, ở phía nam của đấu trường. Ở đó mọi người sẽ có thể xem các cuộc thi khác cũng như chuẩn bị cho đội mình.”

    Vị giáo sư cảm ơn người đàn ông và ra hiệu cho hai chị Trợ lý Briar và Aphene. “Đừng để bất cứ ai trong lớp đi lang thang.”

    Cảnh tượng này gợi tôi nhớ về những trung sĩ kỳ cựu được huấn luyện nghiêm khắc mà tôi đã đọc trong các tiểu thuyết, hai trợ lý xếp chúng tôi thành hai hàng và dẫn hướng chúng tôi hòa mình vào dòng học sinh và giáo viên đến từ các bệ dịch chuyển khác. Tôi bị tách khỏi Mayla và thay vào đó, tôi thấy mình đang đi giữa Valen và Enola.

    Những bậc thang cao dẫn xuống từ con đường đá đến cả một rừng túp lều và rèm che đủ màu sắc rực rỡ. Bên cạnh tiếng ồn ào của học sinh và giáo viên của họ, còn có tiếng chèo kéo la hét của hàng chục thương nhân đang tranh nhau thu hút sự chú ý trong hỗn loạn, tiếng ồn từ cuộc chiến đấu của những con ma thú, tiếng gõ leng keng của búa rèn và tiếng nổ pop pop ngẫu nhiên của những vụ nổ ma thuật ở xa.

    Thấp thoáng trên tất cả những thứ này là một đấu trường khổng lồ. Những bức tường uốn lượn nhô cao phía trên chúng tôi, đổ bóng dài qua các quầy hàng buôn bán. Từ chỗ chúng tôi đang đứng, tôi có thể thấy hàng tá lối vào khác nhau, mỗi lối vào đều có một hàng dài những người Alacrya ăn mặc chỉnh tề chầm chậm lấp đầy các cửa vào. Ở gần chỗ chúng tôi nhất, một pháp sư to lớn, mặc áo giáp đang vẫy một loại cây đũa phép gì đó vào mỗi người tham dự trước khi cho phép họ vào.

    “Chà, nó… lớn quá,” tôi vừa nói vừa vấp lưỡi.

    Sau lưng tôi, Valen khịt mũi. “Đọc lắm sách thế mà tất cả những gì mày có thể nói là ‘wow, nó lớn’, mày tả được mỗi thế thôi à?”

    Enola cười khúc khích trước điều này, cổ cậu ấy nghển lên để nhìn thấy nóc các bức tường của đấu trường. “Những thứ như thế này, có thể làm bất kỳ ai trong chúng ta… không thốt nên lời.”

    Tôi đã cố nghĩ ra một điều gì đó dí dỏm để đáp trả Valen, nhưng mất nhiều thời gian quá và khoảnh khắc trôi qua.

    Hàng người của chúng tôi tách làm hai, một nhóm đi về bên trái trong khi lớp chúng tôi đi theo dòng ngoài cùng bên phải, đưa chúng tôi xuống một đại lộ rộng giữa hai dãy quầy hàng buôn bán. Mọi người ngay lập tức bị phân tâm bởi vô số hàng hóa và đồ lưu niệm được trưng bày.

    Toàn bộ những điều này giống như một lễ hội đường phố, với những người tham dự Đại hội ăn mặc đẹp và đeo mặt nạ lang thang khắp nơi trong khi hàng trăm thương nhân và người trực quầy trò chơi cố gắng thu hút sự chú ý của họ.

    Tất cả chúng tôi đều há hốc mồm khi đi ngang qua một con quái vật sáu chân, ì ạch với cái đầu phẳng như một tảng đá và có những túi tinh thể phát sáng mọc khắp cơ thể của nó. Nó ngẩng cao đầu khó xử về phía chúng tôi và phát ra một tiếng gầm gừ, suýt khiến Linden ngã nhào về phía sau.

    Một pháp sư nuốt lửa từ một cây gậy và sau đó khiến nó thổi ra ngoài qua hai bên tai vừa khiêu vũ vừa bước cùng nhóm chúng tôi trong suốt vài gian hàng trước khi chị Trợ lý Briar đuổi anh ta đi, khiến cả lớp được một trận cười sảng khoái.

    Ngay sau đó, tất cả chúng tôi buộc phải dừng một chút khi một đoàn người thượng huyết tộc từ vùng Sehz-Clar đi qua trước mặt chúng tôi, họ mặc áo choàng chiến đấu chói lọi và mặt nạ nạm ngọc. Một điều đặc biệt đã lọt vào mắt tôi, hay đúng hơn là chiếc huy chương bạc treo trên thắt lưng của anh ấy.

    “Cụm từ ‘Sự tưởng nhớ tồn tại trong huyết quản’ nghĩa là gì?” Tôi không hỏi ai cụ thể. Có điều gì đó về cụm từ này rất quen thuộc, nhưng tôi không thể nhớ đã thấy ở đâu.

    “Nó được mặc bởi những kẻ ngu ngốc quá cứng đầu để quên đi cuộc chiến cuối cùng giữa hai vùng Vechor và Sehz-Clar,” ai đó nói trong hơi thở của họ.

    Nhìn quanh, tôi thấy Pascal đang nhìn tôi chằm chằm, cau có. Phần mặt bên phải của anh ấy nhăn nheo vì vết bỏng nặng khi anh ấy còn trẻ, khiến anh ấy bề ngoài trông có vẻ xấu tính mặc dù nhìn chung anh ấy là một chàng trai khá tốt.

    “Ồ,” tôi nói, nhận ra rằng tôi hẳn đã đọc nó từ một trong nhiều cuốn sách về những xung đột liên vùng. “Bạn đến từ vùng Sehz-Clar, phải không?”

    Pascal càu nhàu và giảm tốc độ, nhìn vào một đống dao găm nạm ngọc bày trên một gian hàng bên cạnh lối đi. Chị trợ lý Briar đã nhanh chóng bắt cậu ấy quay trở lại hàng, nhưng cậu ấy giờ đã xếp hàng sau một số người, quá xa để nói chuyện.

    Con đường quanh co đến đấu trường đưa chúng tôi qua những người thợ may và thợ khắc gỗ, thợ rèn và thợ thổi thủy tinh, thợ làm bánh và người chăn nuôi thú. Tôi không thể không liếm môi thèm thuồng trước mùi thịt nướng bốc lên từ quầy của một tên đồ tể chuyên làm thịt những con quái vật ma lực kỳ lạ.

    Mỗi cảnh tượng mới là điều mà tôi chưa từng thấy trước đây, và càng nhìn thấy, tôi càng thấy thích thú. Mắt tôi ngày càng mở rộng khi chúng tôi đi dọc theo hàng quán, và tôi thấy hàng trăm thứ mà tôi ước gì có thể dừng lại và mua: bút lông dùng phép thuật âm thanh để dịch giọng nói của bạn và viết ra bất cứ điều gì bạn nói; những lọ thuốc phép (elixir) giúp tư duy bạn nhạy bén và làm bạn có thể ghi nhớ một lượng lớn thông tin chỉ trong thời gian ngắn; một con dao găm được ếm phép gió và sẽ trở lại tay bạn khi ném…

    Trên thực tế, tôi nghĩ rằng món cuối có lẽ không phải là một ý hay…

    Cuối cùng, chúng tôi được hướng dẫn đến một lối vào riêng chỉ dành cho những người tham dự đại hội. Khi nhiều học sinh từ khắp các trường khác đi xuống một con dốc dài dẫn vào một đường hầm bên dưới đấu trường, nhóm chúng tôi buộc phải tạm dừng. Vài tá người xem đã tập trung tại đây, cổ vũ và vẫy tay chào các đối thủ tham dự Victoriad khi chúng tôi diễu hành.

    “Có một chút choáng ngợp, phải không?” Enola vừa nói vừa nhìn xung quanh và khẽ vẫy tay chào một vài đứa trẻ đang áp sát vào bức tường thấp gần đầu đường hầm đi xuống.

    “Ừ, một chút,” tôi thừa nhận.

    Cậu ấy quay lại, sự ngạc nhiên hiện rõ ngay sau chiếc mặt nạ. “Một chút à? Seth ơi, tớ đã luyện tập cả đời cho thời điểm này, và tớ vẫn còn kinh hãi.”

    Portrel bật cười, chen qua hàng để đứng cạnh Valen. “Ít nhất thì nếu bà ỉa ra quần, chiếc áo choàng của bà sẽ che mớ cứt đi, Enola.”

    Tất cả mọi người đều cảm thấy lỗ tai rên rỉ khi nghe những lời này, và một bàn tay từ đâu xuất hiện cào vào phía sau đầu Portrel, khiến hắn kêu lên vì đau.

    “Hãy để ý đến cách cư xử của cậu,” Giáo sư Grey nói chắc nịch. “Và nói nhảm ít thôi.”

    Portrel xoa đầu và cay cú nhìn Enola đang nhếch mép cười đểu, nhưng sau đó dòng người tiếp tục di chuyển trở lại và lớp chúng tôi bắt đầu đi xuống đoạn đường dốc.

    Nhiều hơn hai người trong nhóm chúng tôi ngoái lại đằng sau nhìn những người buôn bán khi chúng tôi đi sâu xuống lối vào đường hầm, nơi đá rắn loại bỏ phần lớn tiếng ồn từ phía trên. Công trình kiến ​​trúc khổng lồ bên trên như đè xuống chúng tôi, khiến mọi người lặng đi.

    “Tôi chắc chắn sau này sẽ có thời gian để tiêu tiền của bố mẹ các bạn,” Giáo sư Grey nói trong sự im lặng nặng nề, chỉnh lại mặt nạ và liếc quanh đường hầm tối mờ mịt. Những cánh cửa gỗ dày và những giao lộ trong đường hầm hướng ra hai bên trái phải với độ rộng không đều nhau, gợi ý về một mạng lưới ngầm lớn bên dưới sàn đấu trường. “Còn bây giờ, hãy nhớ các bạn đến đây để làm gì.”

    Tôi nhìn chằm chằm vào lưng giáo sư khi anh ấy di chuyển đến trước lớp của chúng tôi. Ở đây, giữa rất nhiều học sinh cùng trình độ của mình, khả năng triệt tiêu hoàn toàn mana của anh ấy càng khiến anh ấy nổi bật hơn. Nó quá hoàn hảo, tôi sẽ đoán anh ấy là một người chưa thành niên nếu tôi không biết anh ấy rõ hơn.

    Tất cả chúng tôi từ từ băng qua đấu trường đang hoạt động cho đến khi một con dốc khác dẫn đến rìa của sàn đấu, và tất cả chúng tôi đều có cái nhìn đầu tiên về công trình đấu trường này thực sự khổng lồ như thế nào.

    Theo cuốn sách “Những Kì quan của vùng Vecho, tập hai” của nhà sử học kiêm mạo hiểm giả Tovorin từ Thượng huyết tộc Karsten, sàn đấu hình bầu dục dài sáu trăm feet và bề ngang năm trăm feet, chỗ ngồi có khả năng chứa năm mươi nghìn người trên ghế ngoài trời và với năm mươi phòng quan sát riêng.

    Tuy nhiên, cuốn sách thậm chí chẳng đến mức đánh giá đúng về nơi này. Không thể nào những con số có thể diễn tả được mức độ thực sự khổng lồ của đấu trường Victorious.

    Hàng chục nghìn khán giả đã ngồi vào chỗ của họ, mờ ảo trong một biển màu sắc khi mỗi huyết tộc hiển thị biểu tượng của riêng họ cũng như mặt nạ đại diện cho khu vực và Chúa tể của họ. Một vài người đã cổ vũ cho sự xuất hiện của chúng tôi, nhưng hầu hết đám đông dường như không biết đến sự hiện diện của chúng tôi.

    Trong số khán giả, nhiều người trẻ có tên tuổi, những người đàn ông, và phụ nữ trong các Thượng huyết tộc đang tung ra những vụ nổ ma thuật để tạo ra những tia chớp hoặc những tia lửa đầy màu sắc bùng nổ giữa không trung. Cảnh bên dưới sàn đấu, hàng chục chiến binh và pháp sư đã sẵn sàng chiến đấu, tập luyện và chuẩn bị cho các giải đấu sắp tới, tiếng la hét và phép thuật của họ đã tạo thành bản hợp âm ồn ào lạc điệu và gây ấn tượng về một trận chiến lớn.

    Đầu ra đường hầm đi lên trước khu vực hậu trường thứ ba-mươi-chín, và thêm lần nữa các nhóm học sinh lại rẽ trái hoặc phải. Chúng tôi dễ dàng tìm thấy khu vực được gắn nhãn bốn-mươi-mốt và chị Trợ lý Briar đã chỉ chúng tôi đường nào vào phòng xem riêng, đường nào vào phòng luyện tập.

    Remy thốt ra: “Nơi này tuyệt thật,” nhận được sự đồng tình từ một số người khác khi mọi người nhìn chằm chằm xung quanh.

    Các bức tường nhuộm màu tối ngăn cách từng phòng quan sát ở hậu trường với các phòng kế nhau, trong khi bức tường phía sau phòng được làm bằng đá với một cánh cửa duy nhất mở ra một loạt các đường hầm dẫn lên khán đài. Mặt trước phòng đối diện với sàn đấu, đã được mở, mặc dù một loạt các thiết bị phát ra cổng đã tạo ra một lá chắn giúp giữ an toàn cho bất kỳ ai trong phòng khỏi các trận chiến ma thuật xảy ra ngay bên ngoài.

    Bản thân căn phòng đủ rộng rãi cho số lượng học sinh nhiều gấp năm lần số học sinh trong lớp của chúng tôi, nhưng không ai trong số chúng tôi phàn nàn khi chúng tôi tản ra và bắt đầu khám phá một cách háo hức.

    “Thông thường chúng ta sẽ phải chia sẻ khu hậu trường này với toàn bộ phái đoàn từ Học viện Trung tâm,” Valen giải thích với Sloane, “nhưng tao thấy những học sinh còn lại của trường ta bị dẫn theo hướng ngược lại. Đây là việc ông nội tao làm, chắc chắn luôn, cho chúng ta một không gian riêng tư.”

    Phần còn lại của lớp đã ổn định, nhưng tôi bị kéo đến phía trước khu hậu trường để tôi có thể nhìn ra sàn đấu. Nó gần như đã được sửa soạn xong, và những sự kiện đầu tiên sẽ bắt đầu chỉ sau vài giờ nữa, bao gồm cả cuộc thi của chúng tôi.

    Tôi chống tay trên ban công, chợt thấy ước gì chị Circe ở đây để xem cùng tôi.

    Tất cả những gì chị tôi đã làm, chị ấy đã làm cho tôi. Chị ấy đã ra trận vì tôi. Chị ấy đã chết vì tôi. Nhưng chị ấy sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy kết quả từ những nỗ lực của mình. Chiến tranh, đã thắng. Còn em, đã hoàn toàn chữa khỏi bệnh.

    Nếu chị Circe không làm những điều đó, chị ấy lẽ ra đã sống sót. Mẹ và Cha có thể còn sống. Ít nhất thì tôi sẽ không cảm giác còn sống, không quan trọng theo nghĩa đen hay nghĩa bóng.

    Tôi sẽ không ở đây.

    Thở dài một tiếng, tôi đờ đẫn nhìn về phía xa, tuy nhìn chằm chằm vào sàn đấu nhưng không thực sự nhìn nó.

    Tôi thích nghĩ rằng bây giờ Mẹ và Cha đang ở cùng chị Circe ở một nơi nào đó xa hơn, đợi tôi đến cùng họ vào một ngày nào đó.

    Suy nghĩ của tôi vẩn vơ mong một ngày nào đó có thể tự mình du hành đến lục địa Dicathen. Sau cùng, nếu tôi có thể làm vậy, thì tôi có thể làm bất cứ điều gì.

    Tôi có thể làm cho chị ấy một bia mộ… không, một bức tượng! Sẽ có—

    Tôi nhăn mặt, tâm trạng buồn bực. Giả sử tất cả chúng ta không phải là bụi đất giữa cuộc chiến của gia tộc Vritra và người Asura.

    “Đừng nói với tôi rằng cậu ốm rồi nhé,” Giáo sư Grey nói, xuất hiện bên cạnh tôi.

    Tôi bối rối, lúng túng đưa ra câu trả lời của mình, rồi cuối cùng nói, “K-không, thưa thầy, không bị bệnh. Chỉ là …” Tôi tiếp tục, cố gắng nén lại ham muốn kể mọi cảm xúc của mình cho anh ấy, vì tôi không nghi ngờ gì khi biết chắc rằng anh ấy không muốn nghe bất kỳ điều gì trong số đó. “Em không sao, thưa thầy.” Sau đó, như thể có một thế lực vô hình nào đó đột nhiên kiểm soát miệng tôi, tôi thốt lên, “Chuyện gì xảy ra nếu em không đủ giỏi ạ?”

    Giáo sư Grey quan sát tôi vài giây, vẻ mặt thản nhiên. “Đủ giỏi cho ai? Cho đám thượng huyết tộc vênh váo kia à? Hay là cho tụi bạn lớp cậu?” Anh nhướng một bên lông mày. “Hay giỏi đủ cho chính bản thân cậu?”

    “Em…” Bất cứ điều gì tôi định nói, ý nghĩ đó đã tắt ngấm trên môi tôi. Tôi không biết phải trả lời anh ấy như thế nào. Tôi nghĩ, để làm cho sự hy sinh của chị ấy trở nên đáng giá, nhưng không dám nói ra thành lời vì tôi không chắc nó sẽ thành sự thật.

    Một tiếng còi vang lên, khiến tôi giật bắn mình. Sàn đấu đã trống rỗng. Bốn quả cầu lửa khổng lồ bay lên không trung và phát nổ, tạo ra những tia lửa nhiều màu chiếu xuống đấu trường.

    “Bắt đầu rồi!” ai đó hét lên, và cả lớp tập trung lại phía trước xung quanh tôi và giáo sư.

    Có một tiếng ầm ầm nhỏ, sâu đến mức tôi cảm thấy nhiều hơn là nghe thấy, và một đoạn đường dốc lớn ở trung tâm đấu trường bắt đầu hạ thấp xuống. Bốn lính canh xuất hiện, tiến lên các con dốc dưới ánh sáng mặt trời và kéo theo những sợi dây xích nặng nề phía sau họ. Được gắn vào đầu còn lại của sợi xích là những cái còng ở cổ tay và mắt cá chân của một đám đông.

    Các tù nhân mặc khố và quấn khăn trước ngực, cơ thể họ được vẽ cổ tự. Một số tiến lên đoạn đường dốc, nhưng thực tế những người khác đã bị kéo lê. Nhiều người để tóc ngắn và cạo hai bên mang tai để lộ đôi tai nhọn, trong khi những người khác thì lùn hơn và khom lưng…

    Trông giống như người elf và người lùn (dwarf) của lục địa Dicathen.

    Đám đông bắt đầu la ó vào những người Dicathen này, hét lên những lời lăng mạ và chế nhạo khi các lính canh tập hợp các tù nhân thành một nhóm đứng giữa sàn đấu. Các tù nhân túm tụm lại, nhìn chằm chằm vào xung quanh trong nỗi sợ hãi rõ ràng trong khi con đường dốc phía sau họ đóng lại.

    Các lính canh vội vã rời sàn đấu và sân vận động trở lại yên tĩnh khi mọi người chờ xem điều gì sẽ xảy ra. Sự yên tĩnh này kéo dài trong vài nhịp thở, sau đó tiếng ồn từ bánh răng xoay lại phát ra khi hai dốc nhỏ hơn hạ xuống hai bên của các tù nhân.

    Bốn con thú lông đen rình rập dưới con dốc. Mỗi con trông giống như sói, ngoại trừ đôi chân dài và có đôi mắt màu cam rực lửa. Răng của chúng có dạng giống như đầu mũi tên và tỏa ra màu đen dưới ánh sáng mặt trời.

    “Những con sói nanh đen,” Deacon nói. “Được đánh giá là quái vật cấp B trên thang đo của người Dicathen. Chúng có bộ lông chống cháy và ăn cả đá! Điều đó không phải là điên rồ sao?”

    “Mình không nghĩ bọn chúng cần ăn đá tối nay,” một người khác lẩm bẩm.

    Xiềng xích tách khỏi tay của các tù nhân và rơi xuống đất một cách kỳ diệu và khiến những con sói nanh đen sợ hãi nhốn nháo trong giây lát.

    Những người Dicathen này bắt đầu di chuyển khi những người trông khỏe mạnh và to lớn hơn đẩy những người yếu hơn và gầy gò vào giữa nhóm. Tôi không cảm nhận được bất kỳ ai sử dụng mana hay phép thuật nào.

    Sự thận trọng của những con sói nanh đen không kéo dài lâu. Một khi chúng nhận ra con mồi của chúng hoàn toàn không có khả năng tự vệ…

    Con đầu tiên trong số đám quái vật phóng mình vào nhóm người to khỏe đang tụm lại thành vòng tròn này, răng nanh đen của nó ngoạm quanh đầu một người đàn ông. Ba con khác bắt chước theo, và mặc dù các tù nhân chống trả, đấm đá dữ dội, họ chẳng thể làm gì được.

    Các khán đài như bùng nổ trong tiếng ồn khi thấy đổ máu.

    Một cơn rùng mình đột ngột chạy dọc cột sống và khiến tôi nổi da gà. Tôi giật bắn người, nhìn xung quanh để tìm nguồn phát ra luồng sát khí sắc bén và lạnh buốt đang cào vào tôi như những móng vuốt này.

    Giáo sư Grey…

    Đứng ngay cạnh tôi, chỉ trong chốc lát anh ấy dường như trở thành một người hoàn toàn khác. Anh ta vẫn đứng yên như tượng, và khuôn mặt bình thường không biểu cảm của anh ta sắc như dao. Đôi mắt vàng của anh ấy, đen tối và tàn nhẫn, nhìn xuống trận địa với vẻ hung tợn đến nỗi nó có thể thiêu đốt tôi.

    Chỉ có Quý cô Caera là dường như nhận ra. Khi cô ấy vươn tay ra và cuộn những ngón tay quanh cổ tay anh ta, tôi nao núng trong lòng, theo bản năng sợ rằng sát khí mà tôi cảm thấy sẽ xé nát cô ấy.

    Và rồi sát khí này biến mất, còn tôi có cảm giác trống rỗng, giống như ai đó đã lấy một cái xẻng đông lạnh xúc tuyết vào trong lòng tôi.

    Tại sao việc nhìn thấy những người Dicathen kia lại khiến anh ta điên cuồng như vậy?

    Gia đình anh ấy cũng chết ở đó à? Tôi muốn hỏi.

    Trước khi tôi có thể lấy hết can đảm để nói bất cứ điều gì, một sự hiện diện thậm chí còn áp đảo hơn bao trùm khu vực hậu trường này. Tôi ngay lập tức cảm thấy như đang trở lại phòng tập ở lớp, khi trọng lực gia tăng đè tôi xuống đất.

    Brion và Linden đều quỳ xuống ngay lập tức và gục mặt xuống sàn trong khi cả lớp ngơ ngác nhìn xung quanh, “trận chiến” bên ngoài hoàn toàn bị lãng quên.

    Không hẹn trước mà cùng một lúc với nhau, tất cả chúng tôi quay lại đối diện với hình bóng vừa xuất hiện trong khu vực hậu trường của mình. Laurel rên lên một tiếng và khuỵu xuống, ngay sau đó những học sinh còn lại cũng làm theo. Tôi hoảng hốt nhận ra rằng chỉ có Giáo sư Grey, Quý cô Caera, và tôi vẫn đang đứng trên đôi chân của mình, nhưng chân tôi bị đông cứng và tôi không thể di chuyển.

    Ngài ấy đã bắt gặp ánh mắt tôi, khóa ánh nhìn vào tôi, và tôi cảm thấy như mình đang ngồi trong lòng bàn tay ngài ấy khi ngài quan sát tôi. Tôi lại gắng quỳ xuống, nhưng không thể rời mắt khỏi khuôn mặt của ngài, người duy nhất trong phòng không đeo mặt nạ.

    Màu sơn tím lấm tấm trên đôi môi ánh vàng, và má ngài ấy lấp lánh ánh bạc. Mái tóc sẫm màu ngọc trai được thắt bím và cuộn tròn trên đầu, nằm giữa hai chiếc sừng tuy hẹp mà xoắn ốc. Ngài mặc một cái váy giáp trận được làm thủ công từ những chiếc vảy lấp lánh như kim cương đen và một chiếc áo choàng lót lông tối màu đến mức dường như có thể hấp thụ cả ánh sáng.

    Tôi muốn nhìn đi chỗ khác, để nhắm mắt lại, hay để làm bất cứ điều gì khác. Nhưng tôi không thể.

    Rồi có một bàn tay nặng nề đặt trên vai tôi, kéo tâm trí tôi khỏi sự sững sờ. Tôi thả lỏng mình, khuỵu xuống ngay tức khắc với sự kêu gào đau đớn từ đầu gối mình.

    “Scythe Seris,” Giáo sư Grey nói từ phía trên tôi .. “Rất vui vì được gặp lại cô.”

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. Dịch truyện này ra tiếng Việt với ngôn từ thanh thoát và dễ hiểu hoàn toàn không dễ dàng, nhưng mình sẽ dùng hết khả năng để đem cho các bạn bản dịch tốt nhất.
    2. 2. Tóm tắt: Khái quát về quang cảnh sự kiện Victoriad dưới góc nhìn của nhóc Seth.
    3. 3. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
    4. 4. Ver.1: Apr-21st-2022; ver.2: Oct-7th-2023;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...