Phụ Chương 3

Một gã đàn ông vật vã trong cơ thể trẻ sơ sinh

Tên gốc: "Extra Chapter 3: The Struggles Of A Man In An Infant’s Body"


  • Ghi chú của tác giả:
    Chỉ là một cái nhìn sâu hơn vào tâm trí của bé Arthur sơ sinh! Hy vọng các bạn thích 🙂

     

     

    Đó là một buổi chiều ảm đạm có màn sương mù dày đặc đeo bám thị trấn nhỏ bé tên Ashber mà giờ tôi phải gọi là nhà. Người lập nên cái nơi xa xôi này hẳn đã có một cái nhìn tối giản về cuộc sống vì cách duy nhất để mô tả thị trấn này là từ “mờ nhạt”. Những đứa trẻ chúng tôi đi ngang qua đang làm việc nhà giúp bố mẹ hoặc chơi đùa; chủ yếu là đá mấy hòn sỏi bự và chơi trò giả làm chiến binh và pháp sư.

    Chỉ đi qua đám cỏ cao đến cỡ đầu gối thôi, mà tôi có cảm giác như mình đang ở trong một khu rừng nhiệt đới nào đó. Đây là một góc nhìn khác mà tôi vẫn đang phải điều chỉnh cho phù hợp khi thế giới này dường như bị phóng to lên.

    Bàn tay to lớn chai sạn của bố nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi để dẫn tôi bước qua những cánh cửa to cao. À thì… nó to cao đối với một cậu bé hai tuổi.

    “Tụi anh về nhà rồi, em yêu ơi! Chỗ ngồi của con nè, Art, dễ thương và thoải mái!” bố tôi thốt lên khi đặt tôi xuống cái ghế trường kỷ dài trong phòng khách nhẹ nhàng như thể ông ấy đang cầm đồ gốm sứ quý giá.

    Ngay khi bố vừa buông tôi ra, tôi lập tức leo xuống cái ghế trường kỷ khổng lồ mà ông ấy vừa đặt tôi lên. Nhờ cơ thể vẫn đang phát triển này ngày càng giảm dần những hạn chế về thể chất, nên ít nhất giờ đây tôi đã có thể tự mình bò quanh nhà xuyên qua một mê cung đồ đạc được mẹ tôi sắp xếp cẩn thận.

    Tôi chập chững tiến về phía nhà bếp chỗ mẹ đang rửa chén đĩa trong khi cố phải chạy nhanh hơn ông bố vụng về to khổng lồ đang vẫy gọi tôi trở lại cái ghế trường kỷ. Giờ đây, việc nói với mẹ một câu khoảng ba đến năm từ để truyền đạt điều tôi muốn là chuyện bình thường.

    Hỏi xin “mọt cốp nức” là đủ.

    “Auuu, Arthur bé nhỏ của mẹ muốn một cốc nước à?” Mẹ thủ thỉ khi nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

    Tôi đã nhận ra rằng thật may mắn biết bao khi con người không nhớ nhiều về thời thơ ấu của mình. Nếu tôi nhớ được kiếp trước cảm giác khi làm một em bé ra sao, thì tôi sẽ độn thổ vì xấu hổ hoặc co rúm vì đau khi nghĩ tới cảm giác không thoải mái và ngột ngạt về mặt tâm lý đến thế nào.

    Theo ý tôi, làm thế quái nào mà đầu một người lại có thể nặng một cách bất cân xứng như vậy khi so với cơ thể chứ?

    Tôi chợt nhớ đến một tiết mục xiếc mà ở đó những người biểu diễn bình thường, không có võ nghệ sẽ giữ thăng bằng và đi qua một sợi dây mảnh khảnh. Khi tôi cố giữ thăng bằng cho cái đầu trong lúc bước đi, tôi cảm thấy mình giống một con chim cánh cụt mới sinh bị nguyền rủa có cặp chân đi loẹt quẹt bên cao bên thấp hơn.

    Khi tôi đang trải nghiệm cuộc sống này với khởi điểm là một đứa trẻ sơ sinh, tôi đã nói chuyện rất nhiều với chính bản thân mình trong đầu để không mất đi sự tỉnh táo. Việc độc thoại trong đầu giống như một học viên trên tàu vũ trụ bị mắc kẹt ở một hành tinh xa lạ với vô số khuyết tật về thể chất đang viết nhật ký cá nhân hay nhật ký hành trình vậy.

    Ví dụ như một cuốn nhật ký trong tâm trí có thể sẽ như sau:

    Ngày thứ 53… Tôi vẫn chưa thực hiện lại được các chức năng vận động chân tay phù hợp. Tôi bất lực chống trả khi người mẹ này đang làm vệ sinh cơ thể và mặc quần áo cho tôi. Mặc dù bản năng đúng đắn của chủng người sẽ lệnh cho giống cái của chủng loài này phải chăm sóc cho con cháu nó, nhưng tôi thấy khó tin nổi sẽ có lý lẽ lôgic nào giải thích tại sao giống cái này, hay còn gọi là Alice, lại phải kiểm tra kỹ lưỡng khu vực bộ phận sinh dục của tôi trong khi đặt tên cho nó là ‘arty bé nhỏ’ của bà ta. Tôi rùng mình trước kiểu văn hóa như vậy mà hành tinh này có thể có.

    Thám hiểm gia Grey, xin hết.

    Tôi vẫn chưa tạo được đột phá để thức tỉnh được nên tôi bị mắc kẹt mà không có sự trợ giúp gì từ lượng mana dày đặc bao quanh mình. Điều khiến tôi thấy bị xiềng xích nhiều nhất trong cái cơ thể đáng nguyền rủa này là cái cơ thể này cần ngủ nhiều biết bao.

    Dường như sau mỗi chuyện nho nhỏ xảy ra trong ngày cũng đủ khiến cơ thể tôi muốn ngừng hoạt động và nghỉ ngơi.

    Sau khi ăn, cơ thể tôi sẽ muốn ngủ.

    Sau khi đi dạo bên ngoài cơ thể tôi sẽ muốn ngủ.

    Sau khi ngủ, cơ thể tôi sẽ muốn tôi ngủ tiếp.

    Sau khi giải phóng mấy cục phân ra ngoài cũng kích hoạt sự thôi thúc làm tôi phải đi ngủ.

    Tôi ở trong cơ thể của một đứa trẻ sơ sinh với năng lực tinh thần của một chiến binh có tuổi. Ước mơ của mọi kẻ lão luyện thạo đời là bắt đầu lại cuộc sống với kiến ​​thức có được từ kiếp trước của mình, nhưng họ đã không tính đến việc ta sẽ tối ưu thời gian ít ỏi của tuổi thơ ra sao.

    Tôi cảm thấy hoàn toàn lãng phí thời gian để ngủ hơn mười hai tiếng một ngày, ấy vậy mà tôi vẫn làm thế, mí mắt trĩu nặng đi và tứ chi tê liệt rồi.

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. Tóm tắt: Baby Arthur được mẹ chùi đ…
    2. 2.
      Vì chương này ngắn nên mình bonus các bạn tấm ảnh nóng 18+ bị censor khỏi manhwa được tác giả TurtleMe post lên Patreon của ông ấy:
    3. 3. Thời gian xuất bản trên Patreon: 2017-09-03 20:02:40
    4. 4. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
    5. 5. Ver.1: Aug-11th-2023;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...