Người của ta
Tên gốc: "Chapter 417: One of Mine"
GÓC NHÌN CỦA CAERA DENOIR
Căn cứ cho chiến dịch của chúng tôi ở thành phố Sandaerene thiếu mọi sự quyến rũ và vẻ đẹp so với biệt thự của cô Seris ở thành phố Aedelgard. Cô Seris đã trưng dụng một trong các cơ sở nghiên cứu của gã Chúa tể để chúng tôi dùng làm trung tâm chỉ huy, và có gì đó về tòa nhà chức năng được vô trùng sạch sẽ này luôn khiến tôi thấy ớn lạnh. Chẳng có gì ngoài thép lạnh và ánh đèn neon trắng thậm chí ở khắp nơi.
Sàn nhà dạng vỉ lưới thép vang lên một âm thanh vô cảm ảm đạm khi tôi đi dọc hành lang hướng về gian phòng họp trung tâm, nơi chúng tôi tổ chức những cuộc hội họp hàng ngày. Cánh cửa—làm bằng thép lạnh giống hầu hết mọi chỗ khác—cảm nhận được dấu hiệu mana của tôi khi tôi đến gần và trượt mở ra với một tiếng nghiến từ bánh răng lăn nghe đến nhàm chán.
Bên trong phòng họp cũng không khá hơn. Chiếc bàn giữa phòng trông giống cái quầy thí nghiệm hơn bất cứ thứ gì khác, và những cái ghế quanh nó ngồi không thoải mái với đầy vẻ cố tình làm thế. Các màn hình theo dõi thông tin bằng pha lê to đùng phủ trọn một bức tường. Chương trình truyền hình chính của vùng Trị Trung Tâm (Central Dominion) phát ở màn hình chính giữa, trong khi các màn hình nhỏ hơn ở bên trái và phải đang hiển thị nhiều nơi. Tôi nhận ra phòng chứa pin và căn ngục giam lão Chúa tể Orlaeth trên một màn hình, và ở một màn hình khác hiển thị hình ảnh chuyển động liên tục về toàn cảnh của thành phố Rosaere.
“Em đến sớm đấy.”
Tôi trả lời: “Anh ra khỏi giường rồi,” quay lại thì thấy anh Cylrit đang ngồi trên băng ghế dài kê dựa vào tường bên trái tôi, đầu anh tựa vào tường. “Anh không nên làm vậy.”
Anh xoa một tay dọc xuống một bên gò má xám nhạt, gãi gãi chỗ gốc râu đang mọc ra ở đó. “Nếu nằm giường lâu hơn nữa, có khi tôi chết thật đấy.”
Tôi đảo mắt chán chường. “Bộ đám đàn ông là trẻ con cả lũ thật à? Kể cả retainer luôn ư.”
Lông mày anh nhướng thật nhẹ lên. “Ồ, tôi không biết chuyện đó cơ đấy. Tôi nghĩ mình đã hồi phục khá tốt vì lõi của tôi xém bị ả Di Sản phá nát.”
Cả Cylrit và tôi đều quay về hướng cánh cửa ở bức tường đối diện phòng, cảm nhận được một dấu hiệu mana mạnh mẽ đang lại gần. Cánh cửa trượt sang một bên với một tiếng kèn kẹt nho nhỏ giống khi nãy, và cô Seris bước vào phòng. Anh Cylrit đứng dậy khỏi băng ghế để cúi chào, và tôi làm theo.
Cô Seris vẫy tay chào chúng tôi. “Cylrit. Tôi không cần một retainer không biết tuân lệnh. Cậu phải nghỉ ngơi cho đến khi những người chữa thương (healer) của chúng ta an tâm rằng lõi cậu không bị tổn thương lâu dài.”
Tôi nhìn cô Scythe thật kĩ, cố đọc biểu cảm, giọng điệu và ngôn ngữ cơ thể của cô. Cuộc xung đột của chúng tôi với Chúa tể Tối cao và lực lượng của hắn đã diễn ra không suôn sẻ như chúng tôi kỳ vọng, và tôi cảm thấy chắc chắn rằng sự căng thẳng về những tổn thất gần đây của chúng tôi hẳn đã đè nặng lên vai cô Seris, nhưng cô ấy không hề biểu hiện gì ra bên ngoài.
Anh Cylrit nói: “Xin thứ lỗi cho sự trơ trẽn của tôi, thưa cô Scythe Seris,” ngồi sụp xuống băng ghế, “nhưng Bác sĩ Xanys mới thả tôi ra, chưa đầy ba mươi phút trước.”
Cô Seris đi vòng qua bàn để đứng trước mấy cái màn hình, đứng ngay ngoài phạm vi của vùng truyền phát bằng thần giao cách cảm (telepathic field). Chương trình truyền hình đang chiếu cảnh một hàng dài những đàn ông và phụ nữ bị xiềng xích và bị bịt miệng bởi những cái rọ mõm bằng kim loại, họ đang diễu hành qua vật tạo tác dùng ghi hình. “Huyết tộc Hữu danh Akula ở vùng Truacia.”
(Người dịch: Vì đây là thế giới phép thuật nên tác giả chế ra cụm từ ‘telepathic field’ thay vì cụm “sóng vô tuyến” ở thế giới hiện đại)
Cả họ nhà Huyết tộc Akula đây là một phần của hoạt động buôn lậu ra khỏi vùng Truacia, vận chuyển cả bạc từ các khu mỏ của họ lẫn vũ khí mang từ vùng Vechor đến.
“Không ai trong huyết tộc của họ được chỉ định đi vận chuyển lô hàng chúng ta bị mất,” anh Cylrit nói, nhìn màn hình với cảm xúc chua chát. “Có thể họ hớ hênh tự lộ, nhưng cũng có khả năng ai đó đã tố giác họ.”
Tôi giữ im lặng, thừa nhận cảm giác tội lỗi mà tôi đang cảm thấy nhưng không để mình lút sâu vào nó.
Tôi là người đã lôi huyết tộc Akula vào chuyện này. Theo một cách hiểu nào đó, tôi phải chịu trách nhiệm về những gì đang xảy ra với họ bây giờ. Nhưng cá nhân tôi không thể gánh sự khiển trách đó; đây là chiến tranh. Sẽ có đau khổ và mất mát cho cả hai phe. Tuy nhiên, khi người nhỏ tuổi nhất của huyết tộc Akula, là một bé gái không quá mười một tuổi, diễu hành ngang qua vật tạo tác ghi hình với những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má đỏ bừng, tôi đã phải quay đi nhìn chỗ khác.
Nhưng cô Seris vẫn theo dõi, duy trì sự tỉnh táo lặng thinh về chuyện của bọn họ, dẫu biết rằng họ sẽ bị xử tử. Ngay cả khi những người khác bắt đầu vào phòng họp thành từng nhóm hai người, ba người, rồi các nhóm lớn hơn, cho đến khi căn phòng đầy ắp các chuyên viên phân tích, người điều phối (operator), đội Ếm Phép Sư (Imbuers) và các chỉ huy, cô ấy vẫn dán mắt vào chương trình truyền hình. Cuộc trò chuyện rôm rả phát ra từ từng người mới đến, khi mọi người nhận biết nhau bằng những lời chào gấp, kết thúc chóng vánh.
Chỉ khi mọi người đều đến đủ, cô Seris mới quay lưng lại với màn hình chiếu chương trình truyền hình kia. Đằng sau cô, những người còn lại trong chúng tôi nhìn những chiếc xe chở tù nhân lăn bánh khỏi góc quay của vật tạo tác ghi hình.
“Báo cáo đâu?”
Trong khoảnh khắc chần chừ diễn ra sau đó, tôi xen vào nói. “Con nhỏ Maylis—à cô Matron Tremblay—đã liên hệ và xác nhận rằng các tài sản có-giá-trị-cao của ta ở thành phố Aramoor đã được di dời thành công.” Mọi con mắt đổ dồn về phía tôi, một số thận trọng, số khác đầy vẻ hy vọng. “Thật may phước làm sao, tuy ta đã mất nhiều pháp sư trong cuộc xung đột với ả retainer Mawar, nhưng cho đến nay có vẻ như danh tính của những người có mặt ở đó vẫn chưa bị lộ.”
“Lực lượng của gã Chúa tể Tối cao đang trở nên hung bạo hơn,” một trong các chỉ huy thực địa của chúng tôi nói. “Và không chỉ với chúng ta. Chúng đang sử dụng bạo lực với người dân để khiến dư luận chống lại những nỗ lực của chúng ta.”
“Chúng tôi tin rằng bọn chúng đang theo dõi việc di chuyển liên vùng giữa các trị quốc, ít nhất là việc di chuyển giữa các nhà thượng huyết tộc,” một kỹ sư đến từ nhà Thượng huyết tộc Redwater nói thêm vào.
Một người khác hỏi: “Bằng cách nào?” Tôi không biết là ai hỏi trong phòng họp chật kín này.
“Chưa biết chắc,” người kỹ sư này thừa nhận. “Nhưng chúng ta đã thấy đủ các động thái phản ứng nhanh từ bọn chúng đối với việc ta điều động các tài sản có-giá-trị-cao nên chúng ta tin chắc là vậy.”
Có vài tiếng thầm thì sau khi nghe ý kiến này, nhưng nó tắt ngấm chỉ sau vài giây.
“Những kế hoạch của chúng ta cho cuộc tấn công tiếp theo của bọn chúng vào lớp khiên chắn phép đã sẵn sàng chưa?” cô Seris hỏi, nhìn lướt khắp phòng để tìm một số người liên quan đến dự án đó.
Một cô Ếm Phép Sư đến từ Thượng huyết tộc Ainsworth hắng giọng. “Bất chấp thất bại gần đây, thượng huyết tộc của chúng tôi sẽ làm phần việc của mình. Mới sáng nay tôi đã nhận được tin nhắn từ đại lãnh chúa của tôi xác nhận cam kết của chúng tôi với…kế hoạch của ngài.”
Nhịp ngập ngừng trong lời nói của cô Ếm Phép Sư đây cho thấy cô ta không thực sự hào hứng với những gì cô Seris đã yêu cầu họ làm, nhưng rồi, tôi khá ngạc nhiên khi họ đồng ý tiếp tục nó, đặc biệt là sau khi lão Hector suýt mất mạng vào tay ả Mawar. Tuy nhiên, lão ta là một kẻ kiêu hãnh, và những tình huống thoát nạn trong chân tơ kẽ tóc như vậy thường có khuynh hướng hoặc bẻ gãy ý chí của một người hoặc củng cố ý chí cho kẻ đó. Rõ ràng, lão rớt vào vế sau.
(Người dịch: Đại lãnh chúa của Thượng huyết tộc Ainsworth, tới giờ tác giả rất hay viết sai giữa ‘Ector’ thành ‘Hector’ nên cũng không rõ từ nào chính xác, nhưng mình thiên về từ ‘Ector’ hơn vì tên này được viết nhiều lần ở chương 401)
“Ta đã thực hiện những thay đổi cần thiết đối với vùng mở rộng đó (estate),” một kỹ sư khác nói thêm. “Dĩ nhiên là thử nghiệm khả năng kết nối rộng hơn thì…khó rồi, nhưng nếu Thượng huyết tộc Ainsworth chịu nghe theo, thì chúng tôi tự tin vào công việc của mình.”
Cô Ếm Phép Sư này hếch cằm và nhìn xuống người kỹ sư kia. “Chúng tôi sẽ làm phần việc của mình. Ngay cả khi nó dẫn chúng tôi đến số phận tương tự như huyết tộc Akula, rõ ràng như thế.”
Bất chấp sự căng thẳng đang gia tăng, cuộc trò chuyện chuyển hướng, chú tâm vào nhiều chi tiết kỹ thuật nằm ngoài phạm vi vai trò của tôi, và mặc dù tôi đã gắng hết sức để tiếp tục tham gia đóng góp, nhưng có nhiều điểm nhỏ mà tôi không hiểu.
Một trong mấy cánh cửa phòng trượt mở ra. Nhiều cặp mắt đổ dồn về phía người đến muộn nhưng mạch trò chuyện bàn tán vẫn không ngớt. Gã Wolfrum của Thượng huyết tộc Redwater đông cứng cả người dưới rất nhiều ánh mắt nhìn hắn, trông giống một con rocavid đang giật mình khi mắt hắn sục sạo cả phòng. Khi nhìn thấy tôi, hắn ta bớt căng thẳng lại và đi men theo tường đến chỗ tôi đang đứng.
(Người dịch: từ ‘rocavid’ hoàn toàn không có trong từ điển, tác giả tự chế nên không biết là con gì hay thậm chí là thứ gì? Cũng có khả năng tác giả đánh máy sai)
Chúng tôi trao đổi những cái gật đầu chào trong im lặng, rồi cả hai đều chuyển sự chú ý của mình trở lại cuộc họp, cuối cùng nó cũng chuyển hướng khỏi chủ đề khi nãy.
Người đứng đầu Hiệp hội Ascender ở thành phố Aedelgard cho biết: “Đã có năm lượt xuất hiện từ các cổng ra của Khu Tàn Tích (descension) nằm trong vùng bao phủ khiên chắn phép mà được ghi nhận lại trong tuần qua.” Ông Anvald đến từ Huyết tộc Hữu danh Torpor là một người đàn ông đầu trọc với đôi vai rộng và vẻ ngoài nghiêm nghị. “Tổng cộng là mười sáu ascender. Tất cả bọn họ đều bị thẩm vấn, ghi chép thông tin lại và thả ra khỏi vùng khiên chắn ở thành phố Rosaere. Không tên nào đang hoạt động với mục đích tiếp cận vùng Sehz-Clar rõ rệt cả.”
Một số cổng thoát ra khỏi Khu Tàn Tích ở nửa phía tây vùng Sehz-Clar được canh gác nghiêm ngặt. Cô Seris đã theo dõi lượng người đi ra từ mấy cái cổng này ngay cả trước khi khiên chắn phép được dựng lên, và bây giờ chúng tôi vẫn tiếp tục làm vậy để đảm bảo rằng tên Agrona không cố chủ động gài bọn đặc vụ vào trị vùng này. Tất nhiên là có thể phá hủy các cổng, nhưng cô Seris nói rằng, cho đến khi phe ta có bằng chứng rằng tên Agrona có thể vũ khí hóa mấy cái cổng để chống lại chúng tôi, thì cô ấy sẽ không sẵn sàng phá bỏ bất cứ thứ gì mà cô ấy không thể xây dựng lại.
Sau mọi thứ tôi đã chứng kiến khi phiêu lưu cùng anh Grey, tôi tự tin cảm thấy rằng một mớ ít mấy cái cổng thoát như thế này sẽ chẳng quan trọng gì với tương lai của Khu Tàn Tích, nhưng tôi không tranh luận về vấn đề này. Dẫu sao thì cũng gần như không thể nhắm một tọa độ cổng ra cụ thể khi đứng từ tầng hai trong Khu Tàn Tích được.
Một số câu hỏi kéo theo sau hỏi về các ascender, rồi cuộc họp tiếp tục.
“Chúng ta cần xem xét lại các tuyến đường cung ứng từ phía đông vùng Sehz-Clar và vùng Etril,” một trong các chuyên viên phân tích cho biết trước khi đưa ra báo cáo về lượng thực phẩm mà lãnh thổ của chúng tôi đang tiêu thụ so với lượng được sản xuất và nhập lậu. Đó là một vấn đề đáng lo ngại. “Với tốc độ này, các thành phố lớn hơn sẽ phải phân khẩu phần lương thực cụ thể bán cho dân thường trong ba tuần nữa. Các thị trấn nhỏ hơn có thể chưa bị ảnh hưởng trong sáu tuần nữa, nhưng trong vòng hai tháng, ta sẽ có người chết đói trên đường phố.”
“Có quá nhiều tai mắt ở bờ biển,” một trong các cố vấn chiến lược của cô Seris nói. “Bốn con tàu gần đây nhất đã cố đi xuôi dọc theo bờ biển—từ hai vùng Vechor hoặc Etril—đều bị bắt và bị đánh chìm. Chúng tôi đã thử mở rộng một số đường hầm của khu nghiên cứu này bên dưới thành phố Rosaere, nhưng nhu cầu phải dùng mana đã thu hút sự chú ý, và chúng tôi phải đánh sập mọi thứ chúng tôi đã đào và phần nào lý do là để ngăn chặn việc chúng bị sử dụng nhằm qua mặt các lớp khiên chắn phép hòng xâm nhập vào đây.”
“Vùng Trị Trung Tâm (Central Dominion) không bị theo dõi sát sao,” tôi nói to, có sáng kiến. Cả căn phòng đồng loạt quay lại tập trung vào tôi. “Chúng ta có thể vạch ra tuyến cung ứng cho các đồng minh ở đó khi giả vờ rằng các nhà thượng huyết tộc đang tích trữ các nguồn hàng, đề phòng các rủi ro kinh tế tiềm ẩn đến từ cuộc nổi loạn đang diễn ra. Có một con sông bắt nguồn gần biên giới giữa hai vùng Trị Trung Tâm và Sehz-Clar, chủ yếu được dùng để vận chuyển hàng hóa từ Sehz-Clar lên tỉnh Cargidan để phân phối tới khắp những nơi còn lại của trị vùng. Nhưng con sông này cũng là một điểm đến để giải trí phổ biến với giới thượng huyết tộc.”
“Chắc chắn nó sẽ bị theo dõi kỹ lưỡng như bờ biển phải không?” người chuyên viên phân tích ban nãy phản bác. “Chuyển tài nguyên vào vùng Trị Trung Tâm thì dễ, nhưng đưa được chúng tới đây cũng gặp vấn đề tương tự thôi.”
Cô Seris trầm ngâm vài giây khi cân nhắc cuộc tranh luận của chúng tôi. “Mạng lưới đường hầm và phòng thí nghiệm ngầm dưới lòng đất xung quanh thành phố Sandaerene vươn rất rộng. Bắt đầu mở một tuyến đường cung cấp thẳng đến chân các vách đá xung quanh vịnh Vritra’s Maw. Thuê những người lao động không dùng được mana (unadorned) khi đào còn mười dặm cuối hoặc chừng cỡ đó. Làm thế sẽ hạn chế việc bị bên ngoài phát hiện ta đang đào bới. Hệ thống đường hầm sẽ đi thẳng ra biển ngay từ con sông Tiểu thư Caera đã đề cập.”
Một vài người vội vã ghi lại mệnh lệnh này.
“Trong khi đó, hãy sắp xếp việc phân phối thực phẩm đến khắp các đồng minh thượng huyết tộc của ta ở ba vùng Trị Trung Tâm, Vechor và Etril. Nghĩ ra một số tuyến đường cho các nhánh cung cấp. Làm cho nó có vẻ giống như hàng hóa đang được chuyển từ thượng huyết tộc này tới chỗ thượng huyết tộc khác. Chúng ta cũng sẽ cần một vài dòng họ thượng huyết tộc không can dự gì cũng tham gia vào việc vận chuyển hàng này. Hãy chắc chắn rằng không chỉ các đồng minh của ta đột nhiên dự trữ lương thực.” Miệng cô Seris nhếch lên thành một nụ cười hơi khó thấy. “Hãy làm sao để nổi rõ lên là mọi người đang bắt đầu hoài nghi về khả năng tên Agrona chấm dứt được cuộc nổi loạn này hay không.”
Một lần nữa, cuộc trò chuyện được chia nhỏ thành cuộc thảo luận về các chi tiết cụ thể, với đại diện của mỗi nhóm đặt câu hỏi và những người khác đưa ra đề xuất để giải quyết các vấn đề mới. Điều này diễn ra trong gần nửa giờ trước khi cô Seris cho mọi người giải tán. Mọi người bắt đầu tách ra làm việc một cách nhanh chóng, nhiều người trong số họ vội vã bắt tay ngay vào các chi tiết đã được thảo luận.
Tôi cũng bắt đầu đi về phía cửa, nhưng ánh mắt cô Seris chạm mắt tôi, ngụ ý giao tiếp rõ ràng rằng ít nhất thì chúng tôi vẫn chưa xong việc. Tôi ngồi xuống cạnh anh Cylrit, đợi những người còn lại rời đi. Người duy nhất không xếp hàng để ra khỏi một trong mấy cánh cửa phòng là gã Wolfrum, một sự việc làm tôi tò mò, nhưng tôi nghĩ mình sẽ được biết lý do trong giây lát tới thôi.
Khi người cuối cùng rời đi và cánh cửa đóng lại sau lưng họ, cô Seris mới hơi thư giãn một chút. Cô ấy nhìn anh Cylrit một lúc, nghĩ ngợi về anh retainer này trước khi tập trung vào tôi và gã Wolfrum. “Mọi thứ đang đến hồi gay cấn,” cô nói, tựa một bên hông vào bàn và khoanh tay trước bụng. “Tin từ trong pháo đài Taegrin Caelum báo ra là tên Agrona đã thực hiện các bước chuẩn bị cho con nhỏ Di Sản nhằm tấn công lớp khiên phép của chúng ta lần nữa.”
Anh Cylrit từ từ đứng dậy. “Chúng tôi sẽ sẵn sàng nếu con đấy xâm nhập vào.”
(Người dịch: Bối cảnh chỗ này chữ ‘we’ rất khó dịch, trong tiếng Anh không phân biệt, nhưng tiếng Việt có phân biệt ‘chúng tôi’ và ‘chúng ta’, và chỉ thay một từ thôi thì câu này sẽ hàm ý khác)
Cô Seris hơi nhướn mày lên chừng một phần inch. “Tất nhiên chúng ta sẽ sẵn sàng. Nhưng cũng phải có một cuộc phản công. Đã đến lúc thay đổi chiều hướng câu chuyện.”
Tất cả chúng tôi đều đang hóng trong khi cô ấy để căng thẳng tích tụ thêm. Gã Wolfrum cắn môi trong khi những ngón tay hắn co giật thể hiện vẻ lo lắng, nhưng anh Cylrit vẫn đứng yên như tượng.
“Chúng ta đã cho Grey thời gian để sắp xếp lại nhà cậu ta ngăn nắp,” cô ấy nói, nhìn vào mắt tôi. “Giờ, chúng ta cần cậu ấy. Một chiến thắng rõ rệt, trước bàn dân thiên hạ mà tên Agrona không thể che giấu nó theo kiểu ‘giấu bụi dưới thảm’. Và ta sẽ gửi con đi mang cậu ta về.”
“Để—” tôi tự ngắt lời, nhìn thẳng vào gã Wolfrum.
Cô Seri gật đầu. “Không sao đâu, Caera. Wolfrum có thể tin tưởng được. Cậu ta là người của ta.”
(Nguyên văn: “It’s all right, Caera. Wolfrum can be trusted. He’s one of mine.” Cụm từ ‘one of mine’ cũng là tên tựa đề chương và xem như thêm một plot twist)
Tôi trải qua một khoảnh khắc hoang mang, sau đó cảm thấy lông mày mình đang trố lên. “Một người được bảo trợ khác có huyết thống Vritra bẩm sinh ư?”
Gã ta cười ngượng nghịu. “Quý cô Seris đã giúp tôi khi những người khác từ bỏ tôi. Khi huyết thống V-Vritra của tôi không bộc lộ ra…à, tôi nợ cô ấy rất nhiều.”
“Tại sao trước giờ cô không nói với con?” Tôi hỏi người cố vấn của mình, không chắc mình cảm thấy thế nào về sự tiết lộ này.
“Mối quan hệ của ta với huyết tộc Redwater cần thiết phải được giữ bí mật hoàn toàn,” cô nói, không có một chút bào chữa hay thậm chí sự thú nhận nào trong tông giọng. “Chỉ có Cylrit biết. Ta hy vọng con sẽ không cần thêm sự đảm bảo gì nữa chứ?”
Tôi đứng thẳng dậy, đột nhiên ý thức được mình vẫn đang nhìn tên Wolfrum. Thật khó để tưởng tượng cậu bé chống đối xã hội đầy đau đớn mà tôi từng biết, kẻ đã trở thành gã đàn ông trông bồn chồn trước mặt tôi, lại được cô Seris cố vấn. Tuy nhiên, nếu hắn đã trải qua quá trình đào tạo và chuẩn bị tương tự tôi, thì hẳn phải có nhiều điều về hắn hơn những gì tôi từng nghi ngờ. Tôi hiểu rằng ở mức tối thiểu nhất thì hắn cũng phải sở hữu một sức mạnh tiềm ẩn.
“Tốt,” cô Seris nói sau một lúc. “Bởi vì cậu ta sẽ đi cùng con đến lục địa Dicathen.”
Gã Wolfrum tái mặt. “Tới lục địa khác ư?”
“Ta đã cử một đội đi trước để chuẩn bị các cổng dịch chuyển di động (tempus warp) tầm xa của riêng ta. Grey—tức Arthur—đang đóng trụ sở tại thành phố ngầm Vildorial. Những người lùn bị chia rẽ nặng nề bởi chiến tranh ở Dicathen, và căng thẳng ở đó có thể vẫn còn cao. Đừng mong đợi một sự chào đón nồng nhiệt nào. Nếu Arthur không có ở đó, con cũng có thể nói chuyện với ông Virion Eralith, các Lance như Bairon Wykes, Varay Aurae hoặc Mica Earthborn, hoặc bất kỳ gia tộc người lùn nào phụ trách thành phố đó.”
Đôi mắt mở trố ra của gã Wolfrum quay sang tôi, miệng hắn hơi hé mở. Có vẻ như kẻ được bảo trợ còn lại của cô Seris đang cảm thấy hơi choáng ngợp ở một chừng mực nào đó.
“Ta cần Arthur—à Grey—quay lại lục địa Alacrya sớm,” cô Seris tiếp tục nói. “Cậu ta… đặc biệt tập trung vào việc bảo vệ gia đình mình, và ta lo rằng, khi cậu ta cuối cùng cũng trở về nhà, cậu ta có thể không muốn rời bỏ nó một lần nữa. Hãy thuyết phục cậu ta.”
Tôi nghiến hàm. “Tất nhiên rồi, cô Scythe Seris. Con tin tưởng anh ấy…” Tôi không thể không tự hỏi chính mình liệu điều đó có đúng không, điều khiến lời tôi ngập ngừng. Ngay lập tức, tôi nói thêm: “Con tin rằng anh ấy sẽ làm điều đúng đắn.”
Cô Seris đứng thẳng người khỏi cái bàn và tiến đến đúng cánh cửa mà nãy cô ấy đã bước vào. “Vậy thì đi đi. Con sẽ dùng một thiết bị di động dịch chuyển đến bờ đại dương bên kia, nơi một thành viên của nhóm đi trước sẽ gặp con.” Cô ấy ngập ngừng, rồi nói thêm, “Dù con có tin điều này hay không, Caera à, cô cũng tin tưởng cậu ấy.”
Gã Wolfrum và tôi nối gót đi theo cô Seris, bỏ lại anh Cylrit ngồi nghĩ ngợi trong im lặng ở phía sau. Phòng dịch chuyển di động chính của trung tâm nghiên cứu này được nhét vào chỗ giữa vài văn phòng và được bảo vệ bởi một trạm canh. Theo lời cô Seris, người điều hành đã lập trình thiết bị và lùi lại.
“Khi con đến thành phố Vildorial, hãy nhớ chúng ta đã khiến người Dicathen phải chịu những gì,” cô Seris nói khi chúng tôi bước lên phía trước mặt kim loại mờ của thiết bị dịch chuyển di động. “Hãy kiên nhẫn với sự thù địch của họ. Nếu có cơ hội, con sẽ thấy rằng họ không phải là lục địa bỏ đi đầy man rợ mà gã Agrona đã tô vẽ về họ. Và ta tin rằng điều quan trọng là họ phải học cách coi người Alacrya không phải là kẻ xâm lược họ, mà là một nạn nhân tương tự với họ trong mưu đồ của bọn asura.”
“Con hiểu,” tôi trả lời, và gã Wolfrum nhắc lại câu đó.
“Vậy đi đi.”
Người điều khiển kích hoạt thiết bị dịch chuyển, và tôi cảm thấy phép thuật đang nắm lấy tôi, kéo tôi xuyên qua không gian. Chỉ trong vài giây, chúng tôi đã được dịch chuyển vào một boong-ke nhỏ. Một phụ nữ trẻ mặc bộ áo giáp da màu ô liu nhảy dựng lên khỏi chiếc ghế đẩu mà cô ta đang nằm dài và giơ tay chào. Ánh mắt cô ấy lướt qua gã Wolfrum trước khi quay lại nhìn tôi.
“Kính chào, Tiểu thư Caera. Cổng dịch chuyển tầm xa liên lục địa đã được thiết lập ở phía bên kia khiên chắn phép. Vui lòng đi theo tôi.” Và sau đó cô ta bước đi.
Tôi và gã Wolfrum đi theo cô ấy ra khỏi cánh cửa thép và đi xuống một con đường đá dốc dựng đứng dẫn về phía bờ biển, có lẽ bờ biển cách đó nửa dặm và ở dưới chỗ này vài trăm feet. Phần chân rìa của lớp khiên phép chỉ có thể nhìn thấy ở chỗ nó cong ra khỏi bầu trời và chìm xuống mặt cát của bãi biển đầy đá. Tôi nhận ra đó là bờ biển phía tây bắc của vùng Sehz-Clar.
“Thế, cô gần như là trung tâm trong chiến dịch của cô Seris ở đây, phải không?”
Khi tôi nhìn gã Wolfrum, hắn đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo, và tôi nhận ra hắn đang cố khơi chuyện phiếm để nói. Ngoài cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với Đại lãnh chúa Frost và những người khác ra, thì tôi chưa gặp tên Wolfrum này trong vài năm rồi, đã không gặp kể từ khi cha mẹ nuôi của tôi ngừng ép tôi tham gia các bữa tiệc với những đứa con nuôi khác mang huyết thống Vritra. Khi còn nhỏ, mối quan hệ của chúng tôi rất hòa nhã, nhưng tôi chưa bao giờ thiết lập mối quan hệ thân thiết gắn bó keo sơn với bất kỳ ai khác mang huyết thống Vritra.
“Tôi đồng ý với những gì cô đang làm,” tôi trả lời sau một lúc.
“Phải nhưng… cô ấy tin tưởng cô, rõ ràng thế. Cô dường như có liên quan đến tất cả các quyết định cô ấy thực hiện.”
Tôi mặc kệ bản thân mà cười, nhưng không có chút hài hước nào trong đó. “Rõ là, không phải tất cả.”
“Cô đang…tức giận.”
Tôi cắn phải lưỡi, cảm thấy tội lỗi ngay tức khắc. Tôi biết quá rõ cuộc sống của Wolfrum đã khó khăn như thế nào và hắn ta đã bị những người khác giống như chúng tôi đối xử ra sao. “Tôi xin lỗi. Tôi không phải thế, thực sự đấy. Chỉ là…mối quan hệ của cậu với cô Seris…làm tôi ngạc nhiên, vậy thôi.”
Lông mày hắn nhíu lại với vẻ nghiêm túc. “Cô ấy rất giỏi trong việc phân chia các thứ. Thật thú vị, cô biết đấy.”
“Thú vị chỗ nào?” Tôi hỏi, nhảy xuống một bậc thang dốc dựng đứng trong khi cẩn thận theo sau người lính kia.
“Cách cô ấy suy nghĩ, lên kế hoạch và thực hiện… những bài học được rút ra trực tiếp từ gã Chúa tể Tối cao. Nhưng cô ấy dùng chính những công cụ của hắn để chống lại hắn. Nó…khá là thi vị.”
Tôi dừng lại và nhìn ngang qua vai mình về phía gã Wolfrum, hiện đã tụt lại phía sau tôi khi con đường mòn xuống con dốc đứng đang hẹp lại. Có một cái nhìn kỳ lạ, gần như đăm chiêu trên khuôn mặt hắn.
“Cố lên nào, vẫn còn một quãng cuốc bộ nữa, và ô cửa sổ xuyên qua lớp khiên chắn cho chúng ta được lên kế hoạch mở ra trong…” Người hướng dẫn viên của chúng tôi lấy tay che mắt và nhìn về phía mặt trời. “Chết tiệt, chỉ khoảng bảy hay tám phút tới. Rồi nó chỉ kéo dài trong ba mươi giây thôi, vì vậy chúng ta cần phải chạy kịp tới nó.”
Cô ta bắt đầu vội vã đổ dốc, thỉnh thoảng trượt người trên những tảng đá phẳng hoặc nhảy qua mép các khe đá sâu vài feet. Tôi vội vã đuổi theo cô ấy, lắng nghe tiếng bước chân của gã Wolfrum phía sau để chắc rằng hắn đang theo kịp. Hắn ta chưa bao giờ di chuyển mượt mà gọn ghẽ cả.
Ngọn đồi đá này dốc thẳng xuống chỗ một vách đá trước khi nối với bờ biển, và hướng dẫn viên của chúng tôi dẫn cả bọn vào một loạt các bậc đá dốc dựng đứng được khoét sâu vào một bên vách đá.
“Vậy, tôi nên mong đợi điều gì khi gặp vị Ascender Grey này…hoặc tướng Lance Arthur Leywin của lục địa Dicathen. Có vẻ như cô biết về anh ta rất rõ.”
Trong lúc tôi đột ngột quẹo sang hướng khác, tôi liếc nhìn gã Wolfrum lần nữa. Hắn đang nhìn tôi chằm chằm, và có sự mãnh liệt hiện lên trong đôi mắt không trùng màu nhau, điều chẳng phù hợp gì với giọng điệu run rẩy của hắn.
“Thật khó mô tả về anh ấy,” tôi nói, cảm thấy dần không thoải mái. “Cậu sẽ hiểu khi một khi gặp anh ấy.”
Tôi nhận ra rằng sự khó chịu này đã tích tụ dần trong lòng từ lúc chúng tôi đi xuống sườn đồi, nhưng vì không hiểu mình đang cảm thấy làm sao, nên tôi gạt nó ra khỏi tâm trí. Tôi suy xét mọi thứ, như cách tôi đã được huấn luyện từ trước, nghĩ lùi lại từ câu hỏi đầu tiên lúc còn trên ngọn đồi, lục lọi những chi tiết ẩn trong tiềm thức đã khiến tôi cảm thấy khó chịu như bây giờ.
Gót chân tôi vấp phải một hòn đá lỏng trượt ra, và tôi hụt chân trượt xuống hai bậc thang. Tôi bấu tay vào vách đá để tự đỡ mình cùng lúc tay gã Wolfrum chụp lấy cánh tay tôi để giữ thăng bằng cho tôi. Một thứ gì đó màu bạc rơi ra khỏi ống tay áo tôi, rơi xuống mặt đá cứng và bật nảy lên, rồi lăn vòng theo đường xoắn ốc rơi xuống vách đá, biến mất vào mấy bụi cây xù xì chạy dọc theo rìa bờ biển ở dưới chân bậc cầu thang đá.
Tôi chửi thề một câu.
“Nó trông có giá trị phết đấy,” gã Wolfrum lưu ý giùm, giúp tôi đứng dậy.
“Thật vậy,” tôi lẩm bẩm không vui.
“Không có thời gian tìm nó đâu,” người lính đứng từ dưới cầu thang thấp hơn nói và lắc đầu. “Trừ khi cô muốn giải thích với bà Scythe Seris Vritra tại sao chúng ta hụt mất đợt mở ô cửa trên lớp khiên chắn phép.”
Tôi chỉ lắc đầu, và chúng tôi tiếp tục im lặng khoảng một phút hay cỡ đó. “Tôi đang nghĩ, cậu đã luyện tập từ lâu để chiến đấu cùng cô Seris, phải vậy không?” Tôi hỏi, phá vỡ sự im lặng khi nhận ra điều gì đã làm phiền tôi từ nãy giờ. “Chân cậu bước ổn định hơn nhiều so với những gì tôi nhớ. So với những buổi khiêu vũ mà chúng ta đều bị ép phải tham dự…” Tôi chạm mắt với hắn khi liếc nhìn ngang vai, và tôi gắng nở một nụ cười vụng về, nửa kiềm nén trên môi mình. “Cậu đã thay đổi. Mấy cái cử chỉ lo lắng căng thẳng…chỉ là giả vờ thôi, đúng chứ? Là kiểu ngụy trang che mắt thôi phải không?”
Hắn ta nhún vai khi duỗi thẳng bờ vai, nhưng chân vẫn bước đều đều. “Nó không quá khác biệt so với vai trò của cô khi ở với đám nhà Denoir, phải không? Mọi người mong đợi ta trở thành thứ gì, thì cô Seris dạy ta phô ra thứ họ muốn thấy. Nếu bất cứ ai từng nghĩ về tôi, họ sẽ nhớ đến cậu bé có huyết thống Vritra nhìn vụng về, lúc nào cũng sợ hãi, một kẻ luôn tự làm hắn xấu hổ mọi lúc mọi nơi. Họ nghĩ về tôi như vậy, thế nên thuyết phục họ rằng tôi là người như họ nghĩ là quá dễ. Cô Seris đã dạy tôi rằng sức mạnh được ẩn giấu trong việc bị người khác đánh giá thấp.
Tôi thở ra một hơi, thư giãn khi nhắc bản thân nhớ rằng cả hai chúng tôi đều đã trải qua quá trình huấn luyện giống nhau từ một Scythe. Tôi đột nhiên vui mừng vì cô Seris đã cử gã Wolfrum đi cùng, và tò mò về khả năng của hắn ta. Tuy nhiên, khi tôi mở miệng định hỏi về quá trình hắn ta được đào tạo, thì tôi bị cắt ngắt lời bởi tiếng chửi thề từ người hướng dẫn của chúng tôi.
Người lính nhảy khỏi mấy bậc thang cuối, lao thẳng từ độ cao mười lăm feet xuống bãi cát bên dưới, chỗ mà cô ta tiếp đất kèm tiếng càu nhàu. Sau đó, cô ấy đứng dậy và di chuyển, bước vội qua bãi biển và vẫy chúng tôi theo sau cô ấy. “Thấy những đường vân ngang đó không? Đã đến lúc ô cửa mở ra. Chúng ta trễ mất rồi!”
Có những đường lằn như vết rạn chạy ngang qua lớp khiên chắn phép. Bên ngoài lớp khiên, trên một tảng đá nhô ra phá vỡ cảnh quan một bãi cát thấm nước trải dài và mịn màng, một số người đang đợi cả bọn. Hướng dẫn viên của chúng tôi đang đá tung mớ cát ẩm dưới chân khi đang chạy băng qua bãi biển tới chỗ mà các các đường vân trên khiên chắn hội tụ lại mặt đất.
Cường hóa đôi chân mình bằng mana, tôi nhảy khỏi vách đá, gạt bay không khí ở quanh suốt độ cao hai mươi feet khi đang rơi trước khi đáp xuống đất nhẹ nhàng, đôi giày ống của tôi chìm trong cát. Gã Wolfrum hạ cánh cạnh tôi sau một chốc, và cả hai chúng tôi vội vã đi theo người lính.
Lớp khiên chắn bằng phép tách ra với một tiếng o o tích điện, tạo ra một lỗ rộng mười feet và cao mười lăm feet.
Có một tia sáng xanh lóe lên.
Một tia mana hất người dẫn đường của chúng tôi bay khỏi mặt đất và văng về phía tôi. Theo phản xạ đơn thuần, tôi chụp lấy cô ấy, nhưng ngay giây phút tôi làm thế, nhiều đòn phép khác được bắn ra. Nửa nhóm đang đứng chờ bên ngoài lớp khiên phép gục xuống khi bị đạn lửa và mưa axit tấn công họ mà không hề hay biết. Sự việc kết thúc từ trước khi nó thực sự bắt đầu nữa.
Cô lính trẻ đang quằn quại trong vòng tay tôi, cố xoay người đủ để nhìn qua vai về phía tôi. Đôi mắt cô mở to, hơi thở nông và gấp gáp.
Những kẻ tấn công đã vội vã chạy đến khoảng không bị mở ra trên lớp khiên phép.
Gã Wolfrum đang đứng ngay cạnh tôi, gần như chạm vào người tôi. Nhưng hắn ta không quan sát đám pháp sư kia, những kẻ đã dừng lại chỗ khoảng không của lớp khiên chắn và bắt đầu ném xuống đất những thứ trông giống như các bộ phận của một loại vật tạo tác (artifact) nào đó. Hắn ta đang canh chừng tôi.
Hắn ta nói: “Sẽ tốt hơn nếu cô không đánh trả. Chúng tôi thích bắt được cô đi mà không làm cô trầy xước gì cơ,” giọng hắn hoàn toàn thay đổi khi sự mãnh liệt trong mắt hắn giờ biến thành một sự tự tin đầy tăm tối.
“Tôi biết cô đang tính toán tỷ lệ thắng thua của mình ngay bây giờ, nhưng…” Gã Wolfrum phình to thân ra, trở nên cao hơn và vạm vỡ hơn. Cặp sừng mã não mọc ra từ đầu, ngắn và nhọn. “Để tôi đảm bảo với cô, một trận chiến chỉ dẫn đến kết quả từ chết đến bị thương cho cô thôi.”
Tôi bước lùi ra khỏi chỗ hắn, vẫn ôm người lính trong vòng tay mình. Một vết máu đang thấm đỏ ra bên hông trái cô ấy.
Huyết thống Vritra của hắn đã biểu hiện ra, nhưng hắn đã che giấu nó. Giống tôi.
Bên dưới cái lỗ mà lớp khiên phép mở ra, mỗi người trong lũ pháp sư kia đều mang một gia huy biểu tượng (emblem) minh họa bằng hình một dòng sông đỏ uốn lượn, chúng đã thiết lập một cổng vòm bằng các thanh kim loại đen. Trên đầu bọn chúng, các vết lằn nứt mở ra trên lớp khiên phép đã bị xóa phẳng lại khi thời gian trôi qua hơn ba mươi hai giây. Khi các vết lằn biến mất, lớp khiên phép bị cong vòng qua quanh cái vật tạo tác được dựng lên. Hai lực từ khiên phép với vật tạo tác xung đột nhau, phát ra tiếng ‘buzz, buzz’ vang lên, nhưng khoảng không bị mở ra trên bề mặt khiên phép không khép lại.
(Người dịch: bọn pháp sư kia là người của Wolfrum và mang gia huy biểu tượng (emblem) của nhà Redwater)
Tôi cần thời gian để nghĩ. Chẳng có cách gì để biết gã Wolfrum mạnh cỡ nào, và tôi đang bị áp đảo những bảy chọi một, vậy nên tôi không thể chắc chắn về kết quả trận chiến này được. Tôi cần hiểu thêm chúng đang cố làm những gì. “Ngươi đã là kẻ phản bội từ bao lâu rồi?”
Gã Wolfrum đang chầm chậm tiến về phía tôi, nhưng hắn dừng lại để suy nghĩ về câu hỏi. “Ta chưa bao giờ là người của mụ Seris cả, bất kể mụ ta có nói gì. Ngoài ra, nếu ta phản lại một cuộc nổi loạn, điều đó không khiến ta thành một kẻ trung thành sao?”
Một trong mấy người lính Redwater chạy tới, trên tay cầm một cặp cùm kêu leng keng. Gã Wolfrum nắm lấy dây xích, giơ nó lên cho tôi xem. Là loại còng ức chế mana.
“Dĩ nhiên, thật mỉa mai làm sao khi mụ Seris đã cho ta mọi công cụ ta cần để theo dõi mụ ấy,” hắn nói tiếp, lắc lắc cái cùm. “Mọi người đều nghĩ mụ ấy là kẻ thông minh, nhưng ngay cả mụ ta cũng không bao giờ nghi ngờ rằng huyết thống của ta đã bộc lộ ra.”
“Tàu đang đến gền khúc cua rồi!” một tên trong số mấy thằng pháp sư nhà Redwater hét lên. Hắn đang đứng trên đỉnh mỏm đá với cái
ống nhòm thám thính1
áp vào mắt. “Năm phút nữa!”
(Người dịch: có ảnh ‘spyglass’ cuối bài. Và phía trên là cố tình viết sai chính tả nhé)
Gã Wolfrum tiến một bước về phía tôi. “Đây, chúng ta đeo mấy thứ này cho cô. Tôi ghét việc cô nổi đóa lên làm gì đó ngu ngốc khi ngài Scythe Dragoth đến đây.”
Lặng lẽ xin lỗi người lính trong vòng tay của tôi, tôi thả cô ấy xuống.
Tên Wolfrum lao về phía tôi, chụp lấy cổ tay tôi, nhưng tôi lộn vòng về phía sau, rút kiếm ra khỏi chiếc nhẫn không gian của mình khi đứng dậy. Nhưng gã Wolfrum rất nhanh và hắn vẫn ở sát ngay trên đầu tôi. Nắm đấm của hắn bọc trong ngọn lửa đen giáng xuống như lấy chùy đập, để đập văng thanh kiếm của tôi đi. Tôi xoay người nương theo cú đánh, hấp thụ sự thay đổi về động lượng đến từ cú đánh của hắn để vung thanh kiếm thành một vòng cung rộng vào mặt sau cẳng chân hắn ta.
Hắn tung mình lên không trung, tạng cơ thể to lớn của hắn xoay tròn thành một cú lộn ngược mượt mà gọn ghẽ khi hắn đáp đất cách đó vài bước chân.
Tôi cảm thấy bọn pháp sư sau lưng tôi bắt đầu niệm chú phép.
“Dù chống trả không phải là một lựa chọn đúng đắn, nhưng Caera à, tôi tò mò muốn xem khả năng của cô,” gã Wolfrum nói với phong thái tò mò đầy tự tin. “Con mụ Seris đặt rất nhiều niềm tin vào cô đấy.”
Xoay xoay mấy cái cùm trên đầu, hắn ném chúng vào người tôi. Chúng bay như một
vũ khí dạng bola2
, quay vòng vòng trên không.
(Người dịch: có ảnh vũ khí bola bên dưới)
Tôi sửa soạn đôi chân đang đứng dưới cát hết mức có thể, sẵn sàng né tránh hoặc đánh chệch hướng cú ném đang bay rất lộn xộn này.
Không khí xung quanh tôi cô đặc lại, đông cứng thành một luồng gió đen tuyền vang tiếng ù ù khó nghe khiến tôi không thấy gì và giam hãm tôi lại. Đây là đòn void wind (hư phong), tôi đang suy nghĩ đầy yếu ớt khi mấy cái cùm, vốn được dẫn hướng bởi phép thuật của hắn, bập chặt quanh cổ tay tôi trước khi chúng kéo hai tay tôi về đằng trước.
Cảm giác buồn nôn đến từ việc mana của tôi bị dập tắt ngúm đang tràn ngập mọi thớ cơ trên người khi chiếc còng khóa chặt lượng mana trong người tôi lại.
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
-
1.
⤴︎
Ảnh ống nhóm thám thính (spyglass) dùng đi biển ngày xưa, tuy nhiên món này có tên riêng so với từ ống nhóm hiện đại (binocular), còn tiếng Việt chỉ có một từ chung chung là “ống nhòm”: -
2.
⤴︎
Vũ khí dạng bola, từ này tiếng Việt không có tên gọi: - 3. Tóm tắt: Lâu lắm Caera mới xuất hiện cùng Seris và Cylrit trong chương này, có chút plot twist nho nhỏ.
- 4. Sau một thời gian dài tác giả câu chap, thì cuối cùng cũng đến Caera, và tất nhiên, Caera thì chap này tôi dịch nhanh lắm các bạn ạ. Lão Rùa tung ra chap này ngay những ngày tết.
- 5. Tên mới xuất hiện: Anvald Torpor : Named Blood, Người đứng đầu Hiệp hội Ascender ở thành phố Aedelgard.
- 6. Ver.1: Jan-28th-2023; ver.2: Feb-07;
- 7. Ngồi dịch liền tù tì từ đêm đến chiều, mạnh thường quân nào donate đi ạ.