Chương 421

Những cánh cửa đen

Tên gốc: "Chapter 419: Black Doors"


  • GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN

    Khi tôi quan sát mọi người lần lượt biến mất khi bước qua một cổng dịch chuyển (portal) khác—hiện giờ đã là cánh cổng thứ tư tính từ khi rời khỏi tàn tích thứ ba của người djinn—tôi nghiền ngẫm bản đồ trông tâm trí mà bà Sylvia để lại cho tôi. Mặc dù tôi tự tin trong việc cô lập tọa độ vào vùng thích hợp cần dịch chuyển, nhưng vẫn rất lạ. Không giống như hết thẩy mọi hình ảnh khác trong tâm trí, vốn chúng bao gồm cả cảm giác về những gì sắp xảy ra trong vùng đấy, hình ảnh này trống rỗng, không có gì ngoài một phiến đá trống không vô hình.

    Tôi liếc lại cái vùng mà chúng tôi vừa dọn sạch này: một tòa lâu đài chật chội ngột ngạt đầy bẫy và quái vật. Trước đó nó rất nguy hiểm, nhưng mọi chuyện xảy ra thẳng tuột. Thế nên điều ta không biết ở đằng sau cánh cổng dịch chuyển kế tiếp này khiến tôi thấy lo lắng.

    Có một luồng xoáy nhẹ từ ánh sáng trên bề mặt cổng là thứ thu hút sự chú ý của tôi về lại thực tại. Bất cứ gì có thể đang chờ ở phía bên kia cánh cổng, và em gái tôi đã ở bên đó rồi mà chưa có tôi. Với suy nghĩ này trong đầu, tôi theo sau con bé bước vào cổng.

    Bao quanh chỗ tôi xuất hiện thì…chẳng có gì. Hoàn toàn chẳng có gì cả. Không gian trống rỗng hư không ở mọi hướng. Và tôi chỉ có một mình. Khi tôi cố gọi con em gái, chẳng có âm thanh nào phát ra. Tôi cố nhìn xuống, nhưng chẳng có dưới, hay trên, hay thấy chính tôi gì cả.

    Cảm giác như hồi tôi lần đầu xuất hiện trong Khu Tàn Tích (Relictombs). Tôi không thích thú gì cái cảm giác đó.

    ‘Ít ra thì cậu vẫn còn có tôi,’ giọng của Regis vang lên trong đầu tôi. ‘Dù là tôi đang ở bất cứ chỗ nào. Liệu tôi vẫn có thể ở bên trong người cậu nếu cả hai ta chẳng ai tồn tại không?”

    (Người dịch: dấu ngoặc kép phía trên là text gốc đánh máy sai)

    Sau đó, giống như một khung cảnh đang sáng dần lên ở đoạn mở đầu của một bộ phim cũ trên Trái Đất, khu vực này đang hiện thức hóa ra dần trước mặt tôi.

    Tôi đang nhìn vượt qua chỗ mặt đất đen nhẵn như thủy tinh hướng đến vị trí của chị Mica, Boo và bé Ellie. Ngoại trừ việc có chuyện gì đó không ổn với họ. Trông họ phẳng lì, giống như ảnh phản chiếu của chính họ trên mặt thủy tinh đen dưới sàn vậy, và chuyển động của họ thì cứng nhắc và không tự nhiên.

    Tôi nói: “El ơi,” giọng nghe như bị bóp nghẹt lại và không đầy đủ từ.

    Miệng con bé mấp máy đáp lại, và tôi đọc được khẩu hình mồm thấy nó gọi tên mình, nhưng tôi không thể nghe thành tiếng.

    Tôi nghĩ mình cần phải ra khỏi đây. Tôi cảm thấy mình đang trôi dạt về phía trước, và rồi chân chạm xuống nền đất cứng.

    Quay một vòng và tôi nhận ra là mình đã có lại cơ thể, tôi suy ngẫm xem mình đáp xuống đây từ đâu. Đằng sau tôi, có một cái bảng phẳng nhẵn hình chữ nhật tạo từ mana, cao khoảng bảy feet và rộng ba feet, trôi lơ lửng ngay bên ngoài rìa mép nền đất mà tôi đang đứng. Có một cái bảng nữa có hình thù giống hệt cách vài feet về bên trái nó. Từ bên trong mặt phẳng cái bảng mana này, ả Lyra đang tò mò nhìn ra bên ngoài.

    Tôi nghe thấy giọng bé Ellie gọi tên mình, giống như một lời thì thầm cầu xin đến từ một khoảng cách rất xa.

    Quay lưng lại với ả Lyra, tôi đi tới mấy tấm bảng khác—là những cánh cửa, tôi nhẩm trong đầu quyết định gọi tên như thế, mặc dù trên thực tế chúng chỉ giống một cánh cửa bằng vật chất thông thường ở hình dáng bên ngoài thôi. “Không sao đâu,” tôi trấn an em gái mình, giơ tay lên và ấn vào bề mặt cửa. Con bé cũng giơ tay lên tương tự, đặt tay em ấy vào chỗ tay tôi ở mặt bên kia cánh cửa. “Cứ nghĩ về việc rời khỏi cánh cửa này đi, và em sẽ làm được.”

    Con bé gật đầu, nét mặt đanh lại, sự hoảng sợ tan biến. Khi chẳng có gì xảy ra, lông mày con bé nhíu lại tập trung, nhưng con bé vẫn ở bên trong cái cửa.

    Regis hiện ra cạnh tôi, lắc lắc cái bờm bốc lửa của mình. “Có gì đó không ổn.” Cậu ta hít hít đánh hơi chỗ cái cửa, hơi thở phả ra làm bám sương mờ trên bề mặt cửa đang nhẵn nhụi. “Có lẽ sẽ có vài mánh lới gì đó cho tất thảy mấy thứ này.”

    “Aether,” tôi nói, nhận ra Regis đã đúng. Những cánh cửa này được bao quanh bởi các vi hạt aether. Với bàn tay vẫn ấn vào cửa, tôi truyền aether ra khỏi người qua mấy đầu ngón tay.

    Bé Ellie ngay lập tức xuất hiện bên cạnh tôi, thở phào nhẹ nhõm. “Ực. Chuyện này thật khó chịu.”

    Các cánh cửa này nhắc tôi nhớ đến khu vực căn phòng gương. Nhớ lại những gì đã xảy ra với mấy anh em nhà Granbehl, tôi vội thả Boo, chị Mica và cuối cùng là ả Lyra ra bằng cách làm tương tự.

    Tôi quan sát từng người họ trong một khoảng thời gian, nhưng dường như không có bất kỳ hậu quả hay sự kỳ lạ nào trong hành vi của họ, giống như chuyện từng xảy ra với Ada khi cô bé ấy bị ám. Và, khi họ bước ra khỏi từng cánh cửa tương ứng, không có sự phản chiếu hay hình ảnh nào bị bỏ lại trên mặt cửa.

    Khi cả bọn đã được tự do—và tôi tin chắc rằng họ là chính họ—tôi chuyển sự chú ý của mình trở lại môi trường xung quanh.

    Chúng tôi đang đứng trên nền đất đen phẳng nhẵn, gần như không phân biệt được với bóng tối xa bên ngoài. Boo áp sát hông vào bé Ellie nhằm bảo vệ, đôi mắt nhỏ xíu của cậu ta nhìn chằm chằm vào khoảng không.

    Chị Mica xoay vai bẻ cổ, nét mặt nhăn nhó khó chịu. “Tôi cảm thấy…kỳ lạ. Không chắc phải tả nó thế nào nữa.”

    “Vâng, có một cảm giác là lạ trong bầu không khí ở đây, giống như trọng lực hoặc không khí có gì đó sai sai… hoặc như thể chúng ta sai,” ả Lyra nói khi đang cúi xuống lướt mấy ngón tay trên mặt đất nhẵn. “Đây là mana. Mana nén và tinh khiết. Không có cảnh quan thực thể nào cả. Đôi mắt cô ta nhìn thẳng một đường vào khoảng không xa xăm. “Đây là một cái bục đứng (platform). Thấy đằng kia không, chỗ mà hơi thay đổi một tý xíu trong bóng tối ấy?”

    (Người dịch: từ “platform” muốn dùng từ nền đứng/bệ đứng/bục đứng như thế nào thì tùy các bạn, hãy tưởng tượng nó như một mặt phẳng rộng hình vuông để đứng)

    Tôi di chuyển đến nơi cô ả đã chỉ ra để nhìn. Cô ta đã nói đúng. Chúng tôi đang đứng trên một bục đứng nổi lơ lửng giữa hư không, rộng hai mươi feet vuông. “Có thể còn những cái bục đứng khác mà ta không thấy được,” tôi đề xuất, nheo mắt lại và dồn aether vào, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của các bục đứng khác. “Có lẽ chúng ta phải mò hướng kiểu bị mù. Tôi có thể sẽ…”

    Tôi đã kích hoạt chiêu God Step, nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Không có mấy đường dẫn aether sáng lên trong tầm nhìn hay gợi ra sự hiện diện của chúng với tôi, và tôi cũng không cảm nhận được giác quan thứ sáu bẩm sinh của mình trải rộng ra khắp môi trường thực thể bao quanh. Cái thánh ấn (godrune) này thậm chí còn không phát sáng. Giống như nó không hoạt động, không vươn ý chí tới ấn này được. Tôi không thể cảm nhận được cái ấn chút nào.

    Regis tặc lưỡi thất vọng. “Chuyện này cũng tương tự với ấn Destruction (Sự hủy diệt). Nó vẫn ở đây, nhưng mà…như thể không ở đây.”

    Chẳng biết chuyện này nghĩa là sao nữa, tôi truyền aether vào ấn Realmheart. Cái thánh ấn này sáng lên, các vị hạt mana tạo thành nền đất phát sáng như những con đom đóm đa màu sắc. Ngoài lượng mana từ bục đứng của chúng tôi và một chút mana trong không khí đang trôi dạt trong hư không ra, thì chú phép Realmheart không cho tôi thấy gì khác cả.

    Nhưng ít ra thì nó có hoạt động.

    Sự chú ý của tôi quay lại mấy cánh cửa, tôi lướt tay dọc theo cái gần nhất mà tôi đã thả ả Lyra ra. Nó có cảm giác mịn màng và mượt mà, giống như đá hắc diện thạch được đánh bóng lên, nhưng bề mặt nó râm ran tĩnh điện. “Nếu aether kéo mọi người ra khỏi những thứ này…”

    Tôi truyền một lượng nhỏ aether vào cánh cửa này.

    Cùng một sự chao đảo kinh khủng, góc nhìn của mắt tôi thay đổi. Đột nhiên góc nhìn của tôi đang nhìn ngược lại chỗ những đồng đội mình và thấy vẻ ngạc nhiên của họ.

    Tôi nói: “Không sao đâu,” giọng lại nghe lạ lùng, như thể tôi đang ở dưới nước. Tôi chắc chắn rằng những cánh cửa này có liên quan đến việc giải được thử thách của vùng này, nhưng mục đích của chúng là gì thì không rõ ngay lập tức. “Tôi chỉ cần một phút để nghĩ thôi.”

    Góc nhìn của tôi đã bị cố định nên tôi không thể nhìn sang hai bên hay ngước nhìn lên xuống. Tôi không thể di chuyển tý nào. Giống như khi tôi lần đầu tiên xuất hiện trong khu vực này, cứ như thể cơ thể tôi không hề tồn tại. Từ cánh cửa này, tôi không thể nhìn thấy gì khác ngoài các đồng đội mình, bục đứng và những cánh cửa khác.

    Ý nghĩ về những cánh cửa khác khiến tôi khựng lại. Tôi tự hỏi nếu chúng thực sự là những cánh cửa thì sao? Tôi đã bước ra khỏi một cánh cửa bằng cách nghĩ về nó. Có lẽ…

    Tôi tập trung vào cánh cửa mà Ellie đã xuất hiện trong nó và nghĩ, mình muốn đi qua cánh cửa đó.

    Giống như lúc trước, tôi bắt đầu trôi về phía trước. Trong một khắc, tôi đã nghĩ mình sẽ xuất hiện lại và đang đứng phía trước cánh cửa của ả Lyra, như thể tôi có cửa của riêng mình mà đứng vậy, nhưng thay vào đó, tôi tiếp tục lơ lửng, hơi tăng tốc một chút khi di chuyển theo hướng mà mình suy nghĩ.

    Vài giây sau, tôi quay trở lại bục đứng, nhưng là đi xuyên qua cánh cửa của bé Ellie và giờ tôi đang đứng sau lưng các đồng đội mình.

    Boo rên rỉ ngạc nhiên, dậm chân tới lui trong khi bé Ellie thở hổn hển, “Arthur á!” Con nhóc bước vài bước đứt quãng trước khi Boo chen vào giữa can thiệp, đẩy con bé ra sau bằng cái đầu rộng của cậu ta. Con bé xoay người quanh, điên cuồng tìm kiếm; mắt lướt qua tôi, dừng lại, rồi con bé nhảy lùi lại. Con bé đặt một tay lên giữa ngực chỗ trái tim và vẻ mặt dịu lại. “Anh dọa em sợ vãi cứt,” nó phàn nàn, khiến mấy người khác cũng quay lại. Một tiếng rên rỉ nhỏ, lo lắng từ Boo càng nhấn mạnh thêm sự phiền muộn từ con bé.

    (Nguyên văn: “You scared the crap out of me” Câu này mình dịch đúng theo nghĩa đen và sát đến từng từ nhé)

    Ả Lyra hỏi: “Ngài đã làm thế nào vậy?” mím môi khi đang xem xét các đường viền hình chữ nhật màu đen chạy dọc theo mép rìa bục đứng.

    Tôi nhanh chóng giải thích những gì mình đã làm và đưa ra giả thuyết của tôi.

    Chị Mica hỏi: “Vậy cậu nghĩ những–cánh cửa à?–có thể chuyển chúng ta đi vòng quanh vùng này ư?” Cặp lông mày nhướng lên, chị ta quay sang trái và phải, chỉ vào khoảng trông không bao la. “Và đi đâu đây?”

    “Chắc hẳn phải có những bục đứng và các cánh cửa khác ngoài kia,” ả Lyra nhấn mạnh, di chuyển đến mép rìa bục đứng và nhìn chằm chằm vào hư vô. “Đó là điều duy nhất có lý hiện giờ.”

    “Nếu đây là một trong các câu đố của người djinn,” tôi trầm ngâm nói, “thì luôn có một giải pháp đã được định sẵn.”

    Đặt tay lên bề mặt lạnh ngắt của cánh cửa, tôi tung ra một xung aether khác và cảm thấy như mình bị hút lại vào trong cửa.

    Lần này, thay vì để bản thân bị phân tâm bởi những gì ở ngay trước mắt, tôi tập trung vào sự trống rỗng quanh bục đứng của chúng tôi. Và, khi tôi nhìn chằm chằm không chớp mắt vào khoảng không, một cái gì đó thu hút tôi. Xa về phía bên phải tôi và cách bên dưới của cả bọn vài chục feet, có một bục đứng thứ hai với hai cánh cửa trông thấy được từ góc tôi đang nhìn.

    “Tôi tìm ra rồi,” tôi nói, cẩn thận ngăn bản thân nghĩ về việc đi xuyên qua cánh cửa đằng xa kia. Cảm giác thật liều lĩnh khi đi và để lại những người khác, đặc biệt nếu họ không thể tự điều hướng trong các cánh cửa của mình. “Regis, cậu có thể cảm nhận được phương hướng trong suy nghĩ của tôi. Vậy cậu có thấy được cái bục đứng đó không?”

    Regis nhảy tới chỗ mép rìa bục đứng, nhìn chằm chằm về hướng tôi đang ngụ ý. “Chẳng có gì ngoài đó cả.”

    “Có lẽ ta chỉ có thể thấy được nó từ bên trong cánh cửa thôi chăng?” Bé Ellie hỏi, chạm một ngón tay lên môi lúc suy nghĩ.

    Ả Lyra nói: “Chỉ có một cách để biết thôi, thưa ngài Quản quan Leywin,” và quay lưng lại với tôi để quan sát đằng xa, dõi theo hướng mà Regis đang tập trung nhìn.

    Tôi do dự, nhưng chỉ trong giây lát. Mặc dù không muốn bỏ lại những người khác phía sau, nhưng đây dường như là con đường rõ ràng để tiến tới trước. Bằng một ý nghĩ thôi, tôi trôi dạt qua khoảng không về phía ngoài cùng bên trái của hai cánh cửa mà tôi thấy được. Như lần trước, tôi chậm chạp tăng tốc lên khi di chuyển, nhưng không nhanh nổi. Một điềm báo kỳ lạ hình thành trong lòng khi tôi ngày càng đến gần bục thứ hai, nhưng tôi không chắc liệu đó có phải là một mánh khóe nào đó của Khu Tàn Tích hay trực giác tôi đang cố cảnh báo mình về một vài mối nguy hiểm vô hình nào đó.

    Đã hai mươi giây hoặc lâu hơn thế trôi qua trước khi tôi bước ra lại nền sàn cứng. Luồng ánh sáng khuếch tán của khu vực này không biết từ đâu phát ra đang rọi sáng lên cái bục đứng nhỏ hơn ở chỗ này, và tôi không thể không tự hỏi tại sao mình đã không nhìn thấy nó tức khắc.

    ‘Ô này, tụi tôi thấy cậu rồi,’ Regis nghĩ. ‘Bục đứng chỉ hiện ra chừng một giây trước khi cậu xuất hiện.’

    Ngó lại, tôi chỉ hơi lờ mờ thấy được những người khác—xa vậy nên thấy Boo là rõ nhất—đang đứng dọc theo rìa bục cách đây khoảng chừng ba trăm feet.

    Vị trí giữa tôi và các người bạn đồng hành lộ ra là một khoảng hư vô, giống như những cái bóng di chuyển bên trong những cái bóng vậy.

    Tôi đã nghĩ mình đang tưởng tượng ra nó, cho đến khi một bàn tay gồm bốn ngón có móng vuốt vươn ra từ khoảng hư vô kia và nắm lấy bục đứng, móc sâu vào cái mảng mana đen phẳng mà tôi đang đứng này. Cái móng thứ hai làm tiếp theo và, rất chậm rãi, những cánh tay khẳng khiu hiện đủ hình hài, lôi một sinh vật gầy guộc nhìn khủng khiếp lên khỏi nền đen kịt và rất chân thật ngay trước mặt tôi.

    Xương nó nhô ra thành những đường gờ sắc bén trên lớp da đen bóng hòa vào bóng tối đằng sau nó. Khuôn mặt phẳng lì không miệng không mũi nhưng có bốn con mắt lé xếp lộn xộn trên mặt. Khi nó bung người khỏi tư thế cúi xuống, tôi mới nhận ra mình đang ngước cổ lên nhìn nó; sinh vật này cao bảy feet là ít nhất.

    Nó chớp mắt, mỗi con mắt nhắm và mở có chút không bắt kịp so với mấy con còn lại. Rồi nó lao về phía trước, cào vào bụng tôi.

    Tôi bước vào ngay trong đòn đánh của nó, tay trái tạo ra một thanh kiếm bằng aether. Bộ móng của con quái vật bấu vào bên dưới xương sườn tôi, cắt xuyên qua lớp lá chắn bằng aether bao phủ da tôi.

    Thanh kiếm của tôi đâm vào bộ ngực xương xẩu của nó, rồi gạt lên và xé toạc một bên rìa cổ. Bộ mắt nó đảo theo bốn hướng khác nhau khi nó đổ nhào xuống, và lúc chạm đất, cơ thể nó tan ra hòa vào cái bục đứng dưới chân tôi.

    Tôi ấn một tay vào hông, kiểm tra vết thương; nó đã được chữa lành nhanh chóng như tôi nghĩ. Ít nhất loại sức mạnh này cũng đang hoạt động.

    ‘Cậu biết đấy, chúng ta đã thấy rất nhiều thứ lởm lợm ở đây rồi, nhưng thứ đó gây ra ác mộng đấy,’ Regis nói qua liên kết thần giao cách cảm của chúng tôi.

    “Đây sẽ là vấn đề đấy,” tôi tự nhủ, cân nhắc về những trở ngại mà khu vực này đưa ra. Mọi thứ ở đó vẫn ổn cả chứ?

    “Ừa,” cậu ta xác nhận, thiếu hẳn thái độ bỡn cợt thường thấy.

    Để quay trở lại chỗ những người khác cũng thực hiện theo cách tương tự: những cái bóng gợn sóng như thể chính khoảng hư vô này là thực thể sống, cảm giác nhoi nhói khi trôi lơ lửng trong không gian trước khi cuối cùng tôi cũng bước ra khỏi cánh cửa của bé Ellie trên bục đứng xuất phát điểm. Tôi tìm cái bục đứng đằng xa ban nãy, nhưng nó đã biến mất.

    “Việc này sẽ cần vài lần làm thử và chịu sai đây,” tôi nói, giải thích những gì tôi đã biết được cho những người khác.

    Chị Mica nhảy tới phía trước, ngước lên nhìn tôi với vẻ quyết tâm sắt đá. “Tôi đi trước.”

    Ban nãy tôi đã giải thoát cho chị ấy khỏi khung cửa này bằng cách truyền aether vào, và giờ tôi cố đưa chị ấy trở vào lại cũng theo cách tương tự. Khi bàn tay chị Mica ấn vào cùng một cánh cửa mà tôi mới dùng khi nãy, tôi đẩy một xung aether nhỏ vào bề mặt cửa.

    Hẳn phải thế rồi, chị Mica biến mất khỏi bục đứng, xuất hiện lại bên trong cánh cửa nhìn trông như một bức chân dung của chị ấy đang chuyển động vậy.

    Tôi hướng dẫn chị: “Bây giờ, chị có thấy được cái bục đứng khác không? Hãy nghĩ về việc đi xuyên qua một trong mấy cánh cửa đó,”

    Chị gật đầu, nhưng không có gì xảy ra cả. Cân nhắc về những gì chúng tôi đã biết, tôi cho rằng vấn đề là ở aether. Chị ấy không thể di chuyển cũng giống như việc chị ta không thể tự giải phóng bản thân khỏi cánh cửa. Nhưng tôi nghĩ mình đã biết giải pháp cho chuyện này.

    Tôi xác nhận rằng chị ấy đang tập trung vào cánh cửa đằng xa, sau đó tôi truyền aether vào cánh cửa một lần nữa.

    Chị Mica xuất hiện ngay trước mặt tôi. Mặt chị ấy tươi lên phơi phới, rồi lại xị xuống khi nhận ra mình đang ở đâu. “Nó không hiệu quả.”

    Ả Lyra khoanh tay nói: “Có lẽ cô tập trung không đủ,”

    “Hoặc có thể cánh cổng dịch chuyển đây phân biệt đối xử với người (bị) lùn,” Regis lẩm bẩm, khiến em gái tôi phụt miệng cười phá lên.

    (Người dịch: Từ “dwarf” trong từ điển có hẳn hai nghĩa, một là chỉ chủng tộc ‘người lùn’ trong cả tiểu thuyết fantasy, hai là ám chỉ ‘người bị lùn’. Có vẻ chỗ này Regis cố tình đá đểu Mica với cả hai nghĩa, và Ellie hiểu nghĩa số hai vì trong số người lùn thì Mica còn lùn hơn thế)

    Mắt chị Mica nheo lại, nhưng tôi chen vào giữa họ. Tôi không đủ kiên nhẫn cho một trận cãi nhau nữa đâu.

    Thay vì cãi nhau, chị ấy chú tâm vào tôi, hắng giọng. “Tôi đã tập trung một trăm phần trăm. Hẳn phải là điều gì khác cơ. Mặc dù vậy, nếu vị Giáo sư Biết-Tất-Tần-Tật về Khu Tàn Tích đứng đây muốn thử, thì xin cứ tự nhiên.”

    Tôi nói: “Kể cũng đáng để kiểm chứng thử,” vẫy tay gọi ả Lyra tiến về phía trước.

    Cô ta bước vào cánh cửa một cách dễ dàng, nhưng, khi tôi phủ ather vào nó lần thứ hai, cô ta cũng bước ra chỗ bục đứng của chúng tôi. Trong cái rủi cũng có duy nhất mỗi cái may là chẳng có con quái vật nào xuất hiện tấn công chúng tôi khi cả bọn vẫn đang đứng trên bục xuất phát. Tuy nhiên, chúng tôi chẳng thêm chút tiến triển nào trong việc vượt qua được cái vùng này.

    “Bây giờ ta đã biết có những bục đứng khác ở ngoài kia, vậy tại sao ta không bay qua đó?” Chị Mica hỏi, bước đến chỗ mép bục chúng tôi đang đứng. “Tôi không thể nhìn thấy nó nữa, nhưng vừa nãy cậu đứng ở đâu đó ở đằng kia.”

    Không đợi câu trả lời, chị ấy nhấc bổng người lên khỏi mặt đất và bay vào khoảng hư không. Ngay khoảnh khắc chị vừa băng qua rìa mép bục đứng chỗ chúng tôi, một cánh tay khẳng khiu có móng vuốt đen hội tụ lại từ hư vô và quấn quanh cổ chị ấy. Một cánh tay thứ hai cào xuống mặt chị, xé xuyên qua lớp mana bảo vệ phủ quanh người chị một cách dễ dàng, trong khi hai cái tay nữa chụp lấy mắt cá chân chị ấy.

    Tôi nắm lấy lớp áo giáp sau lưng chị ta và kéo mạnh chị ngược lại bục đứng.

    Ba trong số các sinh vật kia bị lôi lên cùng với chị.

    Phủ aether vào tay, tôi đánh vào một bên đầu của con quái đang bóp cổ chị ấy. Không giống như con ban nãy, con này không có mắt, chỉ có một cái miệng há ra đầy răng cưa nghiến chặt vào nhau. Hộp sọ nó bị đánh sụp xuống, dịch màu đen bắn văng tung tóe lên cả người chị Mica và tôi.

    Chị Mica đá mạnh xuống, làm gãy nát xương quai xanh của một con quái khác. Hai mũi tên song song nhau bay tới đâm vào con thứ ba, một mũi vào cổ họng và một mũi vào con mắt duy nhất của nó nằm lệch tâm trên khuôn mặt.

    Tôi thả giáp chị ấy ra, chị Mica tạo ra cây búa và bắt đầu vung.

    Tôi lùi lại một bước. Cây búa to quá khổ đã xử lý nhanh gọn những gì còn lại từ lũ quái, nghiền chúng thành một đống xương đen sũng nước. Ngay khi chị ấy quay bước đi và thở dốc, ba cái xác tan biến.

    Chị ấy vuốt tóc cho khỏi dính lên mặt khi đang quay người lại. “Có lẽ bay…không phải là ý hay.”

    “Có vẻ như người djinn đã định sẵn một con đường mà nhất định ta phải theo nhằm định hướng đi trong vùng này,” ả Lyra nhận xét, nhướng mày và nhìn tôi. “Con đường dành cho ngài. Điều tôi phải nói ở đây là, đối với những người còn lại như tụi tôi, thì chuyện này là khá đáng tiếc.”

    Tôi nói: “Phải có cách để vượt qua vùng này chứ,” bước tới một trong các cánh cửa và nhìn chằm chằm vào đó. “Chúng ta chỉ cần tìm ra nó thôi.”

    ***

    Sau khi tốn cả tiếng đồng hồ và vài thử nghiệm, chúng tôi vẫn chưa vượt ra khỏi bục đứng đầu tiên. Nhưng chúng tôi đã biết được vài điều về khu vực này.

    Tôi không thể đi tới lui xa hơn chỗ bục đứng thứ hai. Tôi có thể nhìn thấy cái bục thứ ba, nhưng không thể di chuyển đến nó. Cảm giác như có những bàn tay mạnh mẽ đang giữ tôi lại, và lý thuyết giải thích được chuyện này theo tôi là khu vực này chỉ cho phép tôi di chuyển ra một bục đứng khác ngoài chỗ những đồng đội mình. Mặc dù tôi đã hy vọng sẽ tự mình đi đến tận cuối khu vực và xem xem liệu có kích hoạt được cổng dịch chuyển thoát vùng nhằm giúp giải phóng mọi người khỏi cái luyện ngục từ bục đứng đầu tiên hay không, nhưng có vẻ không có lựa chọn đấy.

    Bất kỳ nỗ lực nào nhằm vượt qua khoảng hư không đều dẫn tới việc bị tấn công ngay tức khắc. Chị Mica hay ả Lyra ở ngoài đó càng lâu—họ càng cố tiến xa hơn tới bục kế—thì càng có nhiều thứ sinh vật kia bám vào họ, sẵn sàng hành hạ và xé xác họ bằng loại móng vuốt có khả năng cào toạc lớp phủ bảo vệ người bằng mana và aether.

    Tôi thậm chí đã cố bắn một tia aether từ bục đứng này sang bục đứng khác, nhưng aether rít lên xèo xèo rồi biến mất trước khi chạm đến được mục tiêu bắn, và bị hấp thụ trở vào khu vực này.

    (Người dịch: bạn đọc hãy tưởng tượng tiếng aether rít lên xèo xèo nghe như tiếng cây pháo que mà con nít đốt chơi có tiếng thế nào thì tiếng chỗ này tác giả mô tả như vậy)

    Và miễn là có ai đó đang đứng trên bục đứng thứ hai, thì những con quái khủng khiếp này vẫn tiếp tục xuất hiện, hết con này đến con khác trườn ra khỏi khoảng hư không.

    Ả Lyra trầm ngâm: “Khá là lạ,” đi đi lại lại trên bục đứng khi chúng tôi thử tới lui các ý tưởng của mình lần thứ ba. “Tôi cảm thấy lạ. Có ai khác để ý không?”

    “Ừ,” chị Mica trả lời, nhịp nhịp mấy ngón tay trên bục đứng khi chị ấy ngả người nằm và chống cùi chỏ ra sau. “Tôi không thể giải thích thấu đáo được, nhưng mọi thứ quanh đây thì”—chị ấy chỉ vào phần thân trên của mình—“không giống như bản chất đáng lẽ phải có của nó. Nó làm tôi nhớ lại cảm giác vào buổi sáng đầu tiên thức dậy mà thiếu một con mắt.”

    Ả Lyra gật đầu. “Chính xác.”

    Bé Ellie ngồi co người bó hai tay ôm đầu gối trước ngực, ngó mọi người với vẻ lo lắng. “Liệu có ai từng… bị kẹt trong Khu Tàn Tích không?”

    Boo gầm gừ, huých mũi vào vai con bé để an ủi.

    “Chúng ta không bị mắc kẹt,” tôi nói với vẻ kiên quyết. “Chỉ là ta chưa tạo ra được liên kết nào phù hợp để vượt qua thử thách của vùng này. Anh đã từng đến một số vùng mà giải pháp không rõ ràng ngay lập tức—”

    “Anh Arthur!” bé Ellie nói, đứng bật dậy. “Sự liên kết!”

    Tôi nhìn chằm chằm con em mình một lúc, chưa hiểu ý con bé là gì.

    “Mẫu chú phép (spellform) của em—là loại dây buộc!” Trong khi tôi vẫn chưa hiểu ra, thì con bé xoay một vòng và vò đầu bức tai kiểu bực tức khi cố lựa từ mà diễn tả ý mình cho phù hợp. “Mũi tên của em, có lẽ chúng ta có thể tạo ra sự liên kết bằng cách nào đó, như anh biết đấy, giữa các cánh cửa với nhau…”

    Lông mày tôi nhíu lại thành một cái cau mày tỏ vẻ không chắc chắn, và lời con bé đang nói nhỏ tiếng rồi tắt dần vì mất tự tin.

    “Các cánh cửa này cần có aether, bé El à,” tôi nói các suy nghĩ của mình ra thành lời, “và khoảng hư không ở nơi này có thể sẽ phá tan các mũi tên mana em bắn đi trước khi chúng chạm tới được bục đứng khác.” Con bé nhìn xuống chân mình, nhưng tôi bắt đầu hiểu được ngụ ý của con bé ẩn sau câu từ, và tôi tiếp tục động não. “Nhưng mẫu chú phép của em có lẽ đủ khả năng duy trì nguyên vẹn hình dáng lượng mana mà em đang điều khiển khi nó bay vượt qua vùng hư không này…”

    Chị Mica ngồi dậy và bắt chéo chân, chống khuỷu tay lên đầu gối và nghiêng người về phía trước. “Nhưng chuyện đó giúp ích gì cho chúng ta cơ chứ?”

    “Không giúp được gì, trừ khi em phủ được aether vào mũi tên của bé Ellie.”

    Ả Lyra chỉ ra vấn đề: “Nhưng…đằng kia không còn bục đứng nữa,”

    Tôi nhận ra cô ta nói đúng và rủa thầm một tiếng. Tôi sẽ phải đi trước, phải nhấn mạnh là chỉ tôi mới mở khung cửa được.

    “Nhưng cậu phải ở đây để đưa mọi người qua đó chứ,” Regis nói, bước lên chỗ cánh cửa ở bục đứng bên này. “Phải là tôi đi. Tôi sẽ đi trước để kích hoạt cổng chuyển kế tiếp.”

    Tôi chỉ ra vấn đề: “Cậu sẽ bị tấn công liên tục đấy,”

    Cậu ta ưỡn ngực ra, và cái bờm lửa sáng lên rực rỡ. “Có lẽ vì ngắm gương mặt đẹp trai của tôi quá lâu nên cậu quên mất, nhưng tôi là thần-khí đấy, nhớ chưa?”

    (Nguyên văn: “but I’m a god-weapon”)

    Tôi nhìn cậu ta một hồi lâu, rồi gật đầu. “Nếu cách này hiệu quả, thì chị Mica sẽ ở ngay sau lưng cậu để hỗ trợ. Cứ cho rằng chị đã sẵn sàng để kiểm tra thử cách này nhé?” Tôi hỏi, mắt tôi và chị chạm nhau.

    Chị ta nhún vai và bay lên lững lờ. “Thế còn tốt hơn là nằm lười ệch ra đây để chăm móng, phải không?”

    “Bái bai mọi người,” Regis nói trước khi dí mũi vào cánh cửa và biến mất vào trong. Tôi cảm thấy sự liên kết của tôi với cậu ấy biến mất, và biết rằng cậu ta đang ở trong mạng lưới các cánh cửa và trôi về phía bục đứng tiếp theo.

    (Nguyên văn: “Adios, muchachos,” Regis dùng tiếng Tây Ban Nha, nghĩa là “Bye, guys”)

    Chúng tôi đợi vài giây trước khi chị Mica ấn tay vào cửa. Tôi ếm aether vào cánh cửa, nhưng chẳng có gì xảy ra. Chị ấy không bị kéo vào trong.

    Ả Lyra hỏi: “Có lẽ vì nó đang được dùng rồi chăng?”

    “Chuyện này sẽ khiến mọi thứ chậm lại đây,” chị Mica nói, nhìn vào mảng tối mịt như hư vô ở đằng xa chỗ Regis sắp sớm hiện ra.

    “Hãy sẵn sàng đi. Chúng ta cần phải di chuyển nhanh.”

    Sau vài giây rất lâu, bục đứng bên kia mới sáng lên khi Regis hiện ra đứng trước một trong mấy cánh cửa. Chị Mica vẫn đang chạm vào khung cửa bên này, vậy nên tôi không phí thời gian gửi chị ta qua luôn.

    Bé Ellie niệm ra một mũi tên bằng mana. “Giờ sao?”

    Kích hoạt ấn Realmheart, tôi lấy bàn tay mình chụp quanh thân mũi tên và truyền ra một lượng aether nhỏ, mana và aether hơi xê dịch nhẹ để trộn lẫn vào nhau. Tôi nhìn vào mũi tên và tự cảm thấy có một cái cau mày đang hiện lên trên khuôn mặt mình.

    “Mũi tên sắp rỉ aether ra rồi. Nó cần được—”

    Các vi hạt mana di chuyển ra phần thân sau mũi tên, để lại trước đầu mũi tên một chỗ trống kiểu như một khoang chứa rỗng để bỏ aether vào và lớp vỏ bọc quanh khoang chứa đó là mana của bé Ellie.

    “—biến thành giống vậy,” tôi nói, chuyển lượng aether lên đầu mũi tên. Tôi tập trung vào việc đẩy lượng vi hạt aether xuyên qua lớp mana bọc ngoài đầu mũi tên cho đến khi lượng aether được nhét vào đầu mũi tên và che chắn đầy đủ bởi lượng mana bọc bên ngoài.

    Con bé đã dành thời gian canh chỉnh cho cú bắn. Con bé đang nhắm cả một quãng đường dài từ đây đến cánh cửa đằng kia.

    Từ khoảng cách này, tôi không thể nhìn thấy con quái vật đang hiện thành hình để tấn công Regis, nhưng khi nó hiện ra rõ ràng thì thấy được. Regis trông đang lấp lánh như viên ngọc màu tím, nhảy lên người một cái bóng đen mờ và xé nó ra thành từng mảnh.

    Mũi tên của Ellie lướt qua bóng tối như một ngôi sao băng, đâm vào cánh cửa phía xa kèm một tiếng “thụp” nghe yên lặng nhưng sướng. Con bé quay sang tôi và cười toe toét.

    Tôi nói: “Còn giờ, mũi còn lại,” và chúng tôi lặp lại quy trình, mũi tên thứ hai của Ellie được truyền aether vào cắm xuống góc dưới chân đáy cánh cửa của chị Mica ở bục đứng bên này.

    “Đừng cố sức quá mức đấy,” tôi cảnh báo.

    Bé Ellie vẫy vẫy tay xua lời đi lời tôi nói, nhắm mắt lại. “Em không cố quá đâu.”

    Đôi mắt con bé đảo qua lại dưới lớp mí mắt trong vài giây, sau đó, bằng cách làm bùng nhẹ lượng mana tạo thành hai mũi tên ra, làm cả hai mũi tên đồng thời phát nổ cùng lúc.

    Tôi nín thở.

    Chị Mica biến mất khỏi cánh cửa chỗ bục đứng bên này. Khi chị ấy không xuất hiện lại ngay lập tức trước mặt chúng tôi, tôi lao vội đến chỗ rìa bục đứng, nhìn vào bóng tối. Regis đang ngoạm vào một cánh tay của con quái vật thứ hai, lắc nó dữ dội. Khi một móng vuốt khác của con quái xé toạc thịt trên lưng cậu ta thì cơn đau của cậu ấy lan tỏa thông qua liên kết tinh thần giữa hai chúng tôi, nhưng độ mãnh liệt của cậu ấy cũng tỏa ra như vậy. Cậu ta xé toạc cánh tay con quái và nhổ phụt nó xuống đất, rồi búng người phi tới, dọng mạnh cả hai chân vào ngực cái thứ khiếp đảm trông xương xẩu kia và đè nó xuống đất. Cuối cùng, bộ hàm cậu ấy gập lại quanh họng nó, và nó tan biến đi dưới chân cậu ta.

    Khi chị Mica bước ra khỏi cái cửa ở bục đứng bên đó vài giây sau, với cây búa lăm lăm sẵn trong tay, chị ta nhảy vào hành động luôn, chiến đấu kề vai sát cánh bên Regis khi một con quái khác trèo ra từ khoảng hư không.

    “Ố ồ!” bé Ellie kêu ré lên, nhảy tới và giơ tay về phía Boo, cậu ta nhẹ nhàng chơi đập tay với con bé kiểu high-five.

    Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi bí ẩn về cách di chuyển qua khu vực này cùng những người bạn đồng hành đã được giải quyết, tôi cảm thấy một sự lo lắng đang dần hình thành trong tôi về việc muốn vượt qua vùng này càng nhanh càng tốt. “Ta hãy gửi Boo đi kế tiếp, chỉ để đảm bảo rằng cách này cũng hiệu quả với cậu ta.”

    Bé Ellie hơi tỉnh người ra khi giao tiếp bằng ánh mắt với con gấu hộ vệ. Nhưng khi Boo ấn một chân vào mặt cửa, tôi đã đưa cậu ta vào được, và mánh khóe của Ellie với mũi tên tẩm aether đã phát huy tác dụng như chúng tôi kì vọng. Với Regis, Boo và chị Mica đều trên bục đứng đằng xa, những thứ khiếp đảm hiện ra liên tiếp kia dần dần bị hạ gục từng con một.

    Ả Lyra đi kế tiếp. Mãi cho đến khi chỉ còn lại tôi với Ellie, chúng tôi mới nhận ra lỗ hổng trong kỹ thuật của mình.

    “Vậy…anh nghĩ sẽ em qua đó bằng cách nào đây?”

    “Bắn những mũi tên của em ra, nhưng đừng làm chúng phát nổ. Sau đó anh sẽ đưa em vào cửa,” tôi gợi ý.

    Nhún vai, Ellie phối hợp với tôi để trộn aether và mana vào hai mũi tên, bắn một mũi vào cửa chỗ bục chúng tôi đứng và mũi khác vào bục đứng đằng xa, chỗ những người khác đang chiến đấu để giành giật mạng sống của họ. Sau khi làm xong, con bé ấn một tay vào khung cửa hình chữ nhật tối màu tạo thành từ mana mà tôi đã truyền aether vào.

    Con nhóc biến mất. Và ngay khi nó làm vậy, mối liên hệ của con bé với những mũi tên bị cắt đứt, khiến chúng vỡ tan kèm một tiếng “bốp” nhẹ.

    Hình ảnh em gái tôi đã biến mất khỏi khung cửa trước mặt. Chính vì cái cảm giác bất an ngày càng tăng mà tôi đứng chờ con bé xuất hiện ở đầu bên kia, quan sát những người khác hạ gục thêm hai con khiếp đảm nữa. Mãi cho đến khi rốt cuộc con bé cũng bước ra khỏi cánh cửa phía xa, tôi mới thư giãn nổi và theo sau con bé qua cổng.

    Vào lúc tôi bước ra khỏi cổng ở bục đứng bên kia, những người đồng đội của tôi đã đứng thành vòng bao quanh bé Ellie để bảo vệ. Cây cung của con bé đã kéo căng dây và một mũi tên bằng mana đang phát sáng chạm sợi cung, rồi khi một con quái xương xẩu kéo thân nó ra khỏi bóng tối, con bé thả tên bay vút đi. Một tiếng “rắc” nghe khô khốc vang lên, và đầu con quái vật bật ra sau khi mũi tên găm xuyên qua hộp sọ nó. Nó rơi chầm chậm vào lại khoảng hư không, biến mất.

    “Được rồi, Regis, tiến đến bục đứng kế,” tôi ra lệnh, đi đến bên cạnh bé Ellie.

    Regis không lãng phí thời gian với những lời giễu cợt của cậu ta nữa, trước tiên biến vào một cánh cửa dựng ở lề đối diện của bục đứng này, rồi cũng từ cánh cửa đó biến tiếp đi tìm bục đứng kế.

    Một cái đuôi dài bằng chất vỏ kitin (chitin) với phần đầu nhọn giống vòi bọ cạp đâm bổ xuống từ khoảng hư không lúc một con quái vật khác xuất hiện. Ả Lyra làm chệch hướng đòn tấn công bằng một luồng gió nổ bung ra, và bé Ellie bắn một mũi tên vào ngực nó. Nó khuỵu cả bốn chân xuống, bò lổm ngổm như côn trùng. Chị Mica đập búa vào đầu nó, nhưng nó giật lùi ra một cách thất thường, và búa của chị ta vang lên tiếng đập xuống sàn.

    Cái đuôi ngoe nguẩy lung tung, quẫy quẫy như sợi dây điện không nối vào ổ. Bằng cùng một thao tác chuyển động, tôi kéo Ellie lùi lại bằng một tay trong khi tạo ra một thanh kiếm ở tay kia, chém ngang qua lớp vỏ đen như mực sáng bóng, cắt rời phần đuôi chết người dính vào thân con quái. Boo nhảy vồ vào con quái vật, nghiền nát nó đến chết.

    Tôi đã thấy bục đứng tiếp theo xuất hiện ở đằng xa, một giây theo sau là Regis hiện ra.

    “Chị Mica, đi đi,” tôi ra lệnh, lao tới chỗ cánh cửa. Chị ta gặp tôi ở đây, và tôi đưa chị vào trong cổng bằng một xung mana. “Ellie!”

    (Nguyên văn: “She met me there, and I sent her in with a pulse of mana.” Hình như tác giả đánh máy sai, Art phải dùng một xung aether để chuyển Mica vào cửa chứ không thể là mana)

    Khi Boo và ả Lyra cùng phối hợp để ép góc một con quái khiếp đảm loại mới—con này có bốn cánh tay đầy móng và hai cái miệng ở chỗ lẽ ra phải là mắt của nó, với mỗi cái miệng đầy những chiếc răng giống cây kim—thì Ellie đứng tách ra, tạo ra một mũi tên với khoang rỗng ở đầu để chứa lượng aether của tôi. Con quái tiếp theo xuất hiện bò ra khỏi khoảng hư không ngay cạnh hông chúng tôi trong lúc tôi đang truyền aether vào mũi tên, và móng vuốt nó cắm ngập bả vai tôi.

    Những rung chấn lan tỏa ra từ cú đâm gây gợn cả sóng rõ lên trong không khí, mạnh đến mức tôi cảm thấy da mình nhói lên rần rần, và rồi con quái vật sụm xuống do bị tôi đánh, phát ra một tiếng ré khủng khiếp. Tôi giậm mạnh chân xuống nó, và tiếng ồn ngừng lại.

    Bé Ellie bắn mũi tên đầu vào bục đứng phía xa. Khi nó chạm mốc, chúng tôi lặp lại quy trình với cửa của chị Mica. Ellie không phí thời gian để làm nổ các mũi tên và giải phóng lượng aether chứa bên trong. Khi liên kết giữa hai cánh cửa được hình thành, chị Mica biến mất.

    “Chuyện này sẽ trở nên khó nhằn đây,” tôi nói vào khoảng lặng tạm thời giữa các cuộc tấn công.

    Boo đã sẵn sàng ngay phút chốc chị Mica bước qua khung cửa khác, và tôi đưa cậu ta vào. Lần này, tôi phối hợp tạo mũi tên với bé Ellie chỉ bằng một tay trong khi tay kia cầm kiếm. Khi chỉ còn mỗi ả Lyra đứng trên bục này với chúng tôi, thì việc bảo vệ Ellie trở thành ưu tiên hàng đầu của tôi.

    Nhưng chúng tôi đang xoay xở nhanh hơn. Chỉ một con quái vật xuất hiện và bị hạ gục sau đó, ngay trước khi đến lượt Boo lên đường.

    “Chúng ta có thể làm được,” ả Lyra nói một cách kiên quyết, đứng cạnh khung cửa, vài ma pháp nào đó kêu lách tách trên đầu ngón tay cô ả trong khi chúng tôi đang đứng chờ. Khi con quái khiếp đảm tiếp theo trào ra khỏi bóng tối một lúc sau, đòn phép của cô ta đã nghiền nát nó, đẩy nó bay khỏi bục đứng và biến mất dạng khỏi tầm nhìn.

    Rồi đến lượt cô ta vào cửa. Cô ta ở trong cửa nhìn chúng tôi đầy căng thẳng khi bé Ellie vội vã tạo những mũi tên, và tôi lấp đầy aether vào chúng. Khi một con quái khiếp đảm có hai đầu tự kéo thân lên bục đứng, tôi tái hấp thụ thanh kiếm vào tay, tập trung lượng aether vào một điểm duy nhất trên tay trước khi tung nó ra thành một vụ nổ aether.

    Con quái khiếp đảm hai đầu này né sang một bên và lao thẳng vào bé Ellie.

    Dùng mũi tên đã được truyền aether vào hiện đang kéo sẵn trên dây cung, con bé thay đổi mục tiêu ngắm và thả tay. Thay vì lao về phía bục đứng tiếp theo, thì mũi tên đâm vào bụng con vật quái dị kia. Rồi thì, nó phát nổ.

    Con quái vật bị nổ toạc từ trong ra ngoài, tưới máu đen lên khắp bục mà chúng tôi đang đứng, trút nước đen văng vung vẩy xuống quanh chúng tôi.

    Không bỏ lỡ nhịp nào, Ellie tạo ra một mũi tên khác và đưa nó cho tôi. Bên cạnh chúng tôi, một mớ chất nhày đen rỉ dọc xuống khuôn mặt chỉ phẳng hai chiều của ả Lyra đang ở trong cánh cổng.

    Một khi ả Lyra đi rồi và bé Ellie đã chui vào trong cửa, tôi mới cảm thấy dễ chịu hơn. Tôi hoàn toàn quên mất việc dõi theo tiến trình của nhóm kia đang đứng trên bục thứ ba, nhưng suy nghĩ của Regis tràn ngập ánh hào quang thắng trận chiến. Tôi tiêu diệt thêm hai con quái nữa trước khi tự mình nhảy vào cửa.

    “Chết tiệt,” Regis nói khoảng một phút sau đó, bước ra khỏi một cánh cửa trên bục đứng thứ ba, nơi mặt sàn rộng hơn với vài cánh cửa ở mỗi cạnh mép bục đứng. Cậu ta vừa mới thử nhiều cửa để tìm đường tiến tới tiếp theo. “Có ba bục đứng.” Né một móng vuốt vừa cào qua, Regis lôi xuống đất một con quái đang tấn công, thứ có mấy cánh tay và đầu bị đặt lộn xộn trên thân. Khi giải quyết nó xong, cậu ta hỏi: “Tôi chỉ chọn một cửa thôi hay sao?”

    Tôi nói: “Phải, cứ đi đi,” che chắn cho bé Ellie khỏi móng vuốt của một sinh vật khác đang quẹt qua. “Nhưng hãy ghi nhớ các lựa chọn của cậu. Nếu nơi này mà hóa thành mê cung thì…” Tôi không nói hết phần ý còn lại của mình, chắc chắn rằng cả lũ chúng tôi đều hiểu nguy hiểm khi bị lạc hoặc phải bám dấu quay lùi lại trong khi bị tấn công liên tục.

    Tốn chừng hai mươi giây cho đến khi Regis chạm đến bục kế, chúng tôi đã tiêu diệt thêm ba con quái, chúng xuất hiện nhanh hơn nhiều so với ở bục thứ hai. Chị Mica đã có một vết thương sâu bên hông, còn Boo thì đang chảy máu vì hàng tá vết cắt khắp cơ thể đồ sộ của mình.

    “Mấy cái móng chết tiệt của chúng xuyên qua cả mana lẫn thép,” chị Mica nhăn mặt nói khi vừa nhận thêm một nhát chém nông trên cánh tay. “Chúng dễ vỡ như đá phiến sét, nhưng chúng có quá nhiều…”

    (Người dịch: “shale” là một loại khoáng chất có tên là “đá phiến sét”, có cấu tạo gần giống với đất sét nung)

    ‘Đây là ngõ cụt,’ Regis chuyển suy nghĩ lại với tôi. ‘Những cánh cửa này chỉ quay mặt vào trong.’

    Quay lại đây và ta thử cái cửa khác, tôi nghĩ, cố kìm nén sự chán nản của mình.

    Tất cả những gì bọn tôi có thể làm trong khi chờ Regis trở lại là tiếp tục chiến đấu. Một con quái có hiện thân đặc biệt khủng khiếp với cái miệng dựng thành hàng dọc giữa mặt và ba con mắt ở mỗi bên, lao vào tôi. Tôi nâng thanh kiếm aether lên, cắt rời cánh tay của nó đang dang ra, xoay người mình sang một bên, rồi cắt xuyên qua thân nó khi nó bay lướt qua.

    Boo chồm lên phía trước Ellie, đặt cả hai bàn chân to lớn lên vai một sinh vật khác đang gục xuống dưới sức nặng của chú gấu hộ vệ này. Chị Mica đang gắng hết sức để tiết kiệm mana bằng cách phóng những lưỡi dao bằng đá ra khỏi búa từ khoảng cách xa. Ả Lyra đã ghim hai trong số các sinh vật kia vào làn sóng rung động âm thanh để kéo chúng tách nhau ra.

    Khi mục tiêu đánh của tôi rơi xuống khoảng hư không , tôi quét mắt khắp bục đứng để tìm thêm con quái nữa.

    Bé Ellie thì trụ vững sau lưng Boo, bắn hết mũi tên này đến mũi tên khác. Sự chú ý của tôi bắt gặp khuôn mặt con bé đang khoác lên một vẻ quyết tâm. Không sợ hãi, không do dự. Niềm kiêu hãnh đang sưởi ấm lòng tôi.

    Hai người Mica và Lyra tụ về hai góc đối diện nhau trên bục đứng, chiến đấu riêng rẽ. Hầu hết các sinh vật kia đều tập trung vào họ. Ngay trong lúc tôi đang quan sát, một bàn tay có móng trườn qua mép bục đứng và chém vào mặt sau chân chị Mica. Chị ta khuỵu xuống với một tiếng kêu đau đớn nhưng cố nén lại, và đang dùng búa chặn lại một con quái khiếp đảm khác.

    Tôi dọn sạch cả bục đứng trong tức khắc, chém hai nhát xuyên qua con quái ba cẳng tay đứng trên bục và tạo cơ hội cho chị ta quay vòng người lại và táng vũ khí của mình vào mặt con kia, khiến nó ngã nhào ra khỏi mép rìa bục đứng.

    “Cảm ơn,” chị ấy lẩm bẩm, một tay ấn lên vết thương mới.

    “A-Arthur ơi?” m thanh giọng nói của Ellie thu hút ánh nhìn của tôi trở lại bệ đứng.

    Bé Ellie đang nhìn chằm chằm với đôi mắt mở to đẫm nước, cả hai tay đang ấn vào xương ức. Máu tuôn ra xối xả giữa các kẽ ngón tay và chảy xuống trước ngực.

    Bụng con bé là một đống bầy hầy màu đỏ, và tôi nhìn xuyên thấu qua cả người con bé thấy được vùng hư không trống rỗng đằng sau lưng.

    Boo gầm lên, móng vuốt cậu ta xé nát con quái vật xuất hiện sau lưng Ellie trong khi tôi đang giúp chị Mica, cậu ta xé xác nó thành từng mảnh.

    Với một cơn chao đảo như phát bệnh, thời gian trong tôi trôi chậm lại, và khoảng cách giữa tôi và em Ellie dường như ngày càng xa hơn.

    Đầu gối bé Ellie khuỵu xuống và em bắt đầu ngã ra. Di chuyển trong trạng thái bàng hoàng, tôi bế lấy em trong vòng tay mình, nhẹ nhàng đặt em xuống đất, hai bàn tay tôi xoa xoa đôi tay em ấy khi tôi gắng giúp đỡ trong vô vọng.

    Bé Ellie nói: “Em kh-không nghĩ là…” cố phát thành lời khi cả cơ thể và giọng em đều run rẩy không kiểm soát. “Em r-rất xin lỗi.”

    “Không, không thể, không thể nào.” Tuyệt vọng, tôi truyền năng lượng vào ấn Aroa’s Requiem, nhớ về những hình ảnh trong tầm nhìn của mình ở cục keystone (trọng khóa) kia. Tôi chỉ cần thấu thị sâu sắc (insight) hơn nữa, có lẽ tôi có thể…nhưng không, không có gì xảy ra cả. Giống như phép God Step, ấn này nằm im lìm, thành một vết vô dụng trên da tôi. Tôi dồn aether vào chỗ vết thương, thúc giục nó làm gì đó đi, chữa lành vết thương cho em ấy theo cách nó có thể làm để chữa lành cho tôi.

    Tầm nhìn trước mắt tôi ngày càng mờ đi. Đôi bàn tay nhuốm máu trên cánh tay tôi làm tôi thậm chí còn cảm thấy không giống tay của tôi. Chúng run rẩy đến mức các đốm máu trên tay văng ra ngoài. Tôi không biết phải làm gì bây giờ nữa.

    ‘Arthur, có chuyện gì vậy?’ suy nghĩ của Regis từ bục tiếp theo hướng tới tôi, nhưng tâm trí tôi đang ù mờ đi như bị tĩnh điện trong đầu, và tôi hầu như không hiểu những lời cậu ta nói.

    Boo đang cố tiếp cận Ellie, tiếng gầm của cậu ta hòa vào dòng máu chạy dồn dập như vũ bão trong đầu tôi. Khi tôi đẩy cậu ta lùi lại, móng vuốt cậu ta chém dọc vai tôi trong cơn giận dữ, nhưng tôi hầu như chẳng để ý gì cả.

    Bởi vì, ngay trong khi tôi đang quan sát đây, đôi mắt đẫm lệ của bé Ellie đã mất đi tia sáng và trợn ngược lên trời, cơ thể em ấy cứng đờ khi hơi thở cuối cùng trút ra khỏi phổi đầy khó nhọc, rồi em gục xuống trong vòng tay tôi.

    Mọi sức sống đều đã biến mất khỏi người em ấy.

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. Tóm tắt: Con Ellie chết.
    2. 2. Lúc mình lấy text gốc này về dịch là một tiếng sau khi tác giả upload lên patreon. Không biết lý do gì mà chap này có lỗi vặt kha khá.
    3. 3. Mặc dù cá nhân mình khá ghét con Ellie nhưng phải khẳng định là con này sống dai lắm, plot device tương lai của lão Rùa thì sao mà đứt nhanh và nhảm nhí thế được, lão chỉ đang kéo chap câu donate patreon thôi. Và sau khi đọc dịch hết chap, thì cá nhân mình phỏng đoán rằng: Từ khi bước vào vùng này, thì cả lũ 4 đứa đều xuất hồn hết, vì cấu trúc màn dày đặc mana, vì cách cả lũ nói, cảm nhận, suy nghĩ về bản thân và xung quanh thể hiện rằng quanh tụi nó đều là mana. Chưa kể bục đứng (platform) đều làm từ mana tinh khiết, mà là mana tinh khiết thì nó giống như khí hóa đặc, làm sao mà đứng lên được? Chỉ có thể giải thích là tụi này đang ở dạng linh hồn thôi. Dẫu sao ta cũng chờ tác giả lật kèo chap kế.
    4. 4. Ver.1: Feb-14th-2023;
    5. 5. Chap này cực kì phức tạp về mặt tưởng tượng mà text gốc lại dài 5.800 chữ nên khó dịch, mời các mạnh thường quân donate nhé.
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...