Chương 420.5

Ngồi xô!


  • Đây là chương tự chế, là đoạn tiếp sau chapter 420 (chap 418 theo patreon của tác giả).

    Đặc biệt cảnh báo: không đọc khi đang ăn cơm, sắp đi ngủ, lúc có thai hay cho con bú. Đoạn dưới tuyệt đối không dành cho người thần kinh yếu, suy tim hay đột quỵ và các nhà đạo đức học.
    x
    X
    X
    X
    x
    x
    x
    x
    x
    x
    x
    x
    x
    x
    x
    x
    x
    x
    x
    x
    x
    x
    x
    x
    x
    x
    x
    x
    x
    x
    x
    x
    x
    x
    x
    x
    x
    x

    GÓC NHÌN CỦA CAERA DENOIR

    Tiếng nước rỉ qua các rãnh trên trần phòng giam bị ếm phép như hòa chung với cơn đau khắp toàn thân tôi vốn đang nhói lên theo từng nhịp. Tôi tự hỏi đã bao lâu trôi qua kể từ khi cánh cửa gỗ sồi kia sập lại sau khi cô pháp sư gì đó mà họ gọi là emitter đến đây chữa thương cho tôi và hứa sẽ có người quay lại giao bữa tối.

    Từ lúc sáng sớm bước vào phòng họp bàn chiến lược ở thành phố Sandaerene tới khi được cô Seris giao nhiệm vụ và tiết lộ bí mật gây nên sự hụt hẫng bất ngờ cho tôi rồi việc tên Wolfrum kia phản bội dẫn đến trò truy đuổi của gã Scythe quái thú tên Drogoth kia buộc tôi phải vội vã lao qua lục địa Dicathen này mà không có sự chuẩn bị gì hết, giờ tôi mới nhận ra một điều quan trọng rằng: cả ngày nay tôi chưa đi đái!

    Như một thói quen đã thành bản năng mỗi khi mắc đái, tôi ngó quanh tìm toilet thì sực nhớ rằng nơi đang nằm là ngục giam mà tôi bị tống vào do nghi ngờ là gián điệp của tộc Vritra cắm vào thành phố Vicdorial này. So với vô số các nhà vệ sinh mà tôi từng được trải nghiệm từ sang chảnh đến bình thường ở lục địa Alacrya, thì một cái xô vứt chỏng chơ trong góc tường nhà giam hẳn là một trải nghiệm mới lạ mà tôi khó có thể quên khi lần đầu đến lục địa Dicathen này. Đột nhiên tôi lại cảm thấy bồi hồi bức xúc khi nhớ lại quá khứ từ bé đến lớn là một tiểu thư thượng huyết tộc kiêu hãnh đã kê mông ngồi đái thử ở khắp các thể loại bồn cầu xịn xò từ bệ ngồi êm ái bằng nhung trong phòng tôi, cho đến bệ ngồi dát vàng đính kim cương của gia tộc Tremblay khi nhỏ Maylis rủ tôi qua tán nhảm chuyện con gái và ngủ lại qua đêm ở phòng dành cho thượng khách trong điền trang cô ta. Bồn cầu tạm gọi là tệ nhất mà tôi từng kê mông lên cũng là loại bằng thứ gỗ lim rừng quý hiếm được chạm trổ tinh xảo mà tôi có dịp dùng khi miễn cưỡng phải đi cùng hai ông bà Corbett và Lenora đến chào hỏi xã giao một nhà thượng huyết tộc thân thiết ở vùng Trucia. Nếu ta bỏ qua một bên các trường hợp đi thám hiểm (ascend) những vùng trong Khu Tàn Tích (relictombs) vốn không có nhà cầu buộc phải ngồi xổm, thì việc phải đi vệ sinh vào cái xô này quả là một sự xuống cấp đáng xấu hổ nếu chỉ xét riêng về lịch sử ỉa đái của tôi.

    Tuy nhiên ăn mày thì không thể đòi xôi gấc, dẫu tức tối vì anh Lance thiếu tinh tế với phụ nữ kia, thì tôi cũng biết mình cần phải kiềm chế vì ưu tiên hàng đầu lúc này là không gia tăng thái độ đối đầu với người lục địa Dicathen vốn đã duy trì sự thù địch với người đến từ Alacrya sau gần một năm trải qua chiến tranh và chịu đựng sự hành hạ từ lực lượng thân Vritra của tên Agrona. Chỉ có sự bình tĩnh và nhẫn nại cam chịu mới giúp mình gặp lại anh Grey và thuyết phục anh ấy hỗ trợ cô Seris.

    Chẳng còn sự lựa chọn nào khác khi bọng đái đang căng phồng réo đòi xả gấp cả lít nước ra ngoài, tôi gắng gượng ngồi dậy, với mỗi cử động đi kèm với hàng trăm vết đau nhói lan khắp cơ thể, tôi dùng chân phải vốn không bị thương gạt sang một bên tấm chăn len cũ rách không biết đã nằm trong cái phòng giam này bao nhiêu năm chưa được giặt. Một tay dựa vào tường đá làm trụ đỡ phần nào cho bên chân trái đang bị thương nghiêm trọng, tôi thở dốc và đứng lên chầm chậm, chân phải run rẩy mà cảm thấy đầu óc như mờ dần đi vì mất máu nghiêm trọng. Nhẹ nhàng lết đến cái xô thô kệch đằng góc tường chéo lên cái đệm rơm đang nằm, tôi phải di chuyển thật nhẹ nhàng vì sợ nước đái sẽ vãi ra cái quần rách bươm duy nhất mà tôi đang mặc, tất nhiên tôi vẫn còn vài bộ đồ mới tinh khác đang cất trong nhẫn không gian của mình, nhưng xét tới tình trạng đang bị khóa cứng trong ngục giam có ếm phép như thế này thì việc dùng mana truyền vào nhẫn để gọi ra bộ đồ mới là chuyện bất khả thi, đấy là chưa kể đến chuyện tay tôi đang bị cùm chặt thì chẳng cách gì thay quần áo được.

    Tôi đành quên đi điều ước nhỏ nhoi ở hiện tại là được mặc quần áo sạch hay mơ xa hơn là được đi tắm. Nội riêng việc đái xong không có khăn giấy lau chim đã là một thực tế khó chịu mà tôi buộc phải chấp nhận khi rơi vào tình cảnh éo le lúc này. Tôi dồn thêm sức lực vào chân và tay bên phải để lết đến chỗ cái xô nhanh hơn vì nước đái trong người đang chực trào rỉ ra khe chim bên dưới. Dù sao tôi cũng là một tiểu thư đến từ một thượng huyết tộc danh giá, trên hết còn là người đại diện cho cô Seris hay có thể nói quá hơn là đại diện cho toàn thể lực lượng nổi dậy chống lại tộc Vritra ở lục địa Alacrya, vì thế tôi không thể tiếp các lance hay tổng chỉ huy Virion Eralith lúc họ đến gặp khi tôi đang mang một cái quần ướt đẫm nước đái và khai rình được. Thêm một lần nữa tự củng cố tinh thần cho chính mình, tôi vận hết cơ bắp rệu rã không được cường hóa bằng mana của mình lết lại cái xô đang nằm lăn lóc kia.

    Cái xô trầy xước có quai xách đơn sơ bằng sắt bị vứt nghiêng một bên trong góc tối om kia cao chừng một gang tay rưỡi, làm bằng thép mỏng bị móp một bên rìa. Tôi đoán hẳn là do bị ai đó đá hay quăng quật. Chà, dĩ nhiên khi bị nhốt trong một nhà ngục tối tăm chật chội không chút ánh sáng thế này thì dù là có phạm tội lỗi gì thì cũng nổi nóng thôi, và còn thứ gì khác ở đây để trút giận ngoài cái xô đựng cứt cơ chứ? Khi tôi càng tiến lại gần thì mùi hôi thối càng xộc lên mũi mạnh hơn. Không phải là tôi chưa ngửi thấy mùi bốc ra từ cái xô khi bước vào cái phòng giam có diện tích nhỏ xíu chỉ vài chục feet cả bề ngang lẫn dọc này, chỉ là khi càng tiến lại thì cái hỗn hợp mùi nồng nặc của nước đái quyện lẫn cứt mới ào ra khiếp đảm. Thình lình trong đầu tôi hiện lên nỗi sợ mới, đó là cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi phải dựng thẳng cái bô lên khi bên trong còn thừa đầy rẫy sản phẩm của bất kỳ tù nhân nào đã từng ở đây trước đó. Làm sao tôi có thể vạch chim hay chống đít vào cái xô sền sệt chất lỏng đen ngòm như thế chứ?

    Khi tưởng tượng tới hình ảnh này, nó khiến việc lết khổ lết sở từ cái nệm mà tôi phải chấp nhận là giường ra chỗ cái xô vốn chỉ cách có hai bước với cặp dò dài miên man của mình hóa thành một quãng đường dài vài dặm.

    Khi nhích từng chút một trên quãng đường mắc đái khốn khó này. Tôi chợt nhớ lại những lần ỉa lẹ đái gấp trong sự run rẩy, vội vã xen lẫn ngượng ngùng cũng gây đầy gian khổ không kém khi phiêu lưu vào Khu Tàn Tích cùng anh Grey. Lần đỉnh điểm nhất là lúc đang cong chân ngồi rặn ỉa do táo bón khi lỡ ăn quá nhiều socola phiên bản giới hạn mua ở một cửa hàng chuyên bán bánh kẹo thượng hạng ở thành phố Aensgar-một nơi lui tới ưa thích của các cô tiểu thư Thượng huyết tộc tuổi teen-thì một con woggart non nhỏ xíu thình lình nhảy xổ ra từ bụi rậm xẹt qua cặp mông căng tròn trắng mịn mà của tôi.

    “Ahh, có quái!” Tôi giật mình kêu lên, vội rút con dao kỷ vật của anh Sevren từ nhẫn không gian của mình ra để tự vệ nhưng con vật nhỏ xíu đó đã chạy mất. Từ đằng xa, Regis đang ngồi cùng anh Grey cạnh đống lửa trại mới thắp cất tiếng: “Ối tiểu thư thượng huyết tộc à, không mùi gì có thể qua được cái mũi siêu thính của tôi đâu, từ mùi của các loài quái vật vô dụng kia cho đến mùi của… cô biết đấy!” Sau đó cậu ta tiếp tục khịt khịt mũi và quay về hướng tôi đang ngồi xổm rồi nhăn nhở nhe răng phô ra một nụ cười kiểu cún con đầy dâm đãng. Trong khi đó anh Grey chỉ đang điềm tĩnh ngồi khoanh chân thiền để thanh lọc lượng aether gì đó trong lõi anh ấy, nhưng tôi dám cá rằng anh ấy đang trở nên mất tập trung vì tiếng kêu từ tôi và việc tỏ ra thờ ơ không quan tâm tới việc này cũng chỉ là sự giả vờ thấy rõ. Hẳn là những tiếng róc rách khe khẽ hay nhiều âm thanh … tế nhị hơn do tôi phát ra khi đang rặn đã lọt vào đôi tai siêu thính và sự tưởng tượng kì lạ của anh ấy.

    Dẫu sao tôi cũng không thể quên rằng các giác quan của anh ấy cực kỳ nhạy bén, điều luôn làm tôi cảm thấy tự xấu hổ đến đỏ mặt mỗi lần đi vệ sinh cả đái lẫn ỉa khi ở gần anh ấy. Quyết tâm để sự xấu hổ không diễn ra quá lâu vì tôi đã ngồi ở dưới cái gốc cây này rặn gần tròn một tiếng đồng hồ rồi, tôi truyền mana từ lõi chuyển xuống bụng, rồi từ đấy dẫn xuống bộ hạ nhằm cường hóa ruột già và gia cố thêm cho cơ đít giúp tăng tốc độ rặn ỉa mà không lòi trĩ. Bên cạnh đó, tôi dồn sự tập trung vào bên trong cơ thể, và cố điều khiển mana đến mức độ vi mô nhất có thể bằng việc chuyển một phần mana ở ruột già hóa thành ngọn lửa soulfire siêu nhỏ nhằm thiêu đốt mấy cục cứt trong ruột thành một loại chất lỏng nóng sệt giúp cho việc tống ra khỏi đít được suôn sẻ hơn. Dù sau đây cũng chả phải lần đầu tiên tôi làm điều này, chỉ khác rằng lần này có anh bạn đồng hành bí ẩn đang nghỉ ngơi ở chỗ cắm trại cách bụi cây tôi ngồi ỉa ba mươi feet. Từ đằng xa ấy, anh Grey đang nhìn trực diện về hướng tôi ngồi, đôi mắt vàng óng như lúa mì chung màu tóc anh ấy có vẻ đang ôm trọn chi tiết hình ảnh từng cảnh vật nhỏ vào tròng mắt mình, liệu ánh nhìn của anh đang tăng cường cảnh giác cho tôi hay săm soi gì khác, tôi không chắc.

    Cơn buồn đái kinh khủng đã lên tới đỉnh điểm kéo tôi rời khỏi hồi tưởng một cách đầy thô bạo và quay lại thực tại khốn khó khi tôi cảm giác thấy quần sịp mình đang dính dính tý nước, nước đái hay dịch dâm thủy đến từ những suy nghĩ hư hỏng trong đầu mình thì tôi cũng không chắc.

    Tiến càng gần đến cái xô thì nỗi sợ đối mặt với cứt đái đọng lại từ người tù nhân tiền nhiệm của căn ngục này càng dâng cao, khiến tôi thấy luồng uy áp (aura) tỏa ra từ người một gã quái vật như Scythe Cadell ở Đại hội Victoriad hoặc mới đây nhất là tên Drogoth trở nên nhỏ bé tầm thường khi đem so với mùi chướng khí phát ra từ cái xô kia.

    “Hừ, mình đã đối mặt với bao hiểm nguy cận kề mà giờ đây lại run sợ khi kê đít vào một cái xô cứt hay sao?” Tôi tự nói to lên với chính mình nhằm mục đích dỗ an bản thân.

    Dồn hết sinh lực còn lại vào chân phải, tôi gạt thật nhẹ nhàng cái xô dựng thẳng lên và đánh liều nhìn vào trong nó.

    “Lạy Vritra hỡi, cái xô trống không!” Tôi than ra với một tiếng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy như hạnh phúc nhất cuộc đời khi linh cảm của mình về một xô cứt nguyên vẹn không tồn tại.

    Tiếp đến là một hành động vốn bình thường nhưng nay là khó khăn không kém, đó là cởi quần!

    Trong các hoạt động thường ngày, phải thừa nhận rằng tôi là một cô gái năng động chuyên bay nhảy, vì thế những cái quần dài bó sát đùi để thuận tiện cho việc di chuyển luôn được tôi đề cao hơn váy, dù đôi khi phải thừa nhận việc dang chân tung lượn khi mặc quần làm đáy quần cà vào chim gây lên một cảm giác hỗn độn khó tả xen lẫn giữa nứng và thốn. Đó là một cảm xúc vừa phê vừa khó chịu khá là khó tả, nhưng suốt nhiều năm tôi đã làm quen với nó và nghiện nó, giờ khi nghĩ lại việc mặc váy làm tôi thấy không thoải mái bằng khi vừa banh háng bay nhảy vừa tránh những ánh mắt đại bàng hoặc cú vọ đến từ bản năng của đàn ông háo hức soi màu sịp dưới váy mình. Nhưng ngay lúc này đây, lòng tôi lại khao khát dâng trào một cảm giác trái ngược đầy mâu thuẫn: “Giá như trước bị tống vào ngục này mình mặc váy ngắn!” Tôi đột ngột bật suy nghĩ trong đầu mình ra thành lời.

    Khi phải khổ sở ngồi khom lưng xuống, gây nên một cảm giác đau đớn như ngàn mũi kim đâm khắp người cùng lúc, rồi lại kết hợp một loạt động tác phức tạp mà tôi còn cảm giác khó hơn múa võ, tôi bắt đầu thấy sợ quy trình đi đái quá sức phức tạp của mình hôm nay.

    Đầu tiên, vì đứng không nổi tôi phải dựa thân vào tường và chịu một loạt cơn đau liên tiếp thụi khắp lồng ngực do mấy cái xương sườn gãy gây nên. Kế tiếp tôi phải dùng tay phải cởi sợi thắt lưng quần bằng da thuộc loại đắt tiền ra, công đoạn này gây khổ sở không kém vì hai tay tôi đang bị cùm chặt, ngoại trừ bộ còng ức chế mana bị đứt xích mang thương hiệu Alacrya quen thuộc, tôi còn được tặng thêm bộ cùm mới tinh nguyên vẹn sản xuất bởi những nghệ nhân người lùn dày dặn kinh nghiệm ở Dicathen.

    Hai món quà miễn cưỡng phải nhận này tuy đè nặng lên cổ tay vốn đã rệu rã của tôi rồi, ấy thế món quà của tạo hóa ban tặng bẩm sinh-thứ vốn khiến tôi tự hào khi đi trước tất cả mọi người trong sự trầm trồ của đàn ông lẫn sự đố kị của các cô gái-mới khiến tôi thấy mệt mỏi thật sự lúc này, đó chính là bộ ngực tôi! Thật vậy đấy, bình thường cặp vai thể thao ngày nào cũng gánh cặp vú tuy tạo hãnh diện nhưng to quá khổ này, nhưng hôm nay cầu vai tôi biểu tình nghiêm trọng trước độ nặng, sự to, dáng tròn của hai bầu vú. Nhất là khi phải ngồi xuống trong tình trạng thương tích nghiêm trọng như thế này thì cặp vú lại chắn tầm nhìn lẫn khiến đôi tay đeo còng càng khó quan sát để chim tôi canh cho trúng giữa xô mà phun nước đái.

    Đấy là chưa kể đến cảnh tay phải cởi thắt lưng và quần dài trong khi vừa thò cánh tay trái đầy thương tật ra để tụt cái xì-líp đen có ren-một trong những loại đồ lót đắt tiền thương hiệu Bordelle mà tôi ưa chuộng-vốn dính ươn ướt nước rồi lôi nó xuống khỏi bẹn.

    Ấy thế nhưng đấy chưa phải là bước phức tạp nhất để tôi đái được đâu. Phần ngồi xuống giờ đây đã hóa thành một chuỗi các động tác phức tạp còn hơn cả thể dục aerobic, yoga, chống đẩy, đứng tấn hay bất cứ tư thế nào mà loại người lẫn các thánh thần Vritra có thể nghĩ ra. Sau khi tụt cái quần đi kèm một mớ dây da phức tạp bọc quanh chân xuống tận khớp gối, giờ đây khi ngồi xuống tôi phải gồng một loạt các cơ như đùi, bụng, hông, mông để tạo thành một tư thế ngồi xổm phức tạp như đứng tấn nhằm làm sao mông tôi không chạm vào thành xô cũng như chim phải nhắm chính xác giữa xô hoặc có rủi ro quần hay chân tôi sẽ ướt vì nước đái của chính mình như mấy đứa con nít tự tè nhầm vào chân khi bố mẹ chúng không để ý.

    Giờ đã quá mệt mỏi cho các suy nghĩ như tưởng tượng hay miêu tả cảm xúc rồi, đầu óc tôi giờ chỉ tràn ngập duy nhất một cảm giác mót đái, và …

    Tôi đái!

    Đái mạnh như thể bất chấp sự đời và chẳng sợ hãi cho dù có văng luôn màng trinh ra ngoài lúc này thì điều cần nhất lúc này với tôi là phải xả hết cái bọng chứa vài lít nước đái trong người ra đã.

    “Nhẹ nhàng, duy trì tiếng nước chảy nhỏ nhẹ róc rách thôi. Tè sao cho thật thanh lịch đừng để xấu mặt cả Thượng huyết tộc Denoir lẫn bà Scythe Seris Vritra đấy!” Giọng mụ cáo già Lenora lại vang lanh lảnh trong đầu mỗi khi tôi đi đái ở nơi công cộng. Thế nhưng, lúc này cơn sướng khi đái gấp dâng lên tận óc khiến tôi đê mê và chẳng suy nghĩ gì nữa. Con chim xinh đẹp luôn hồng tươi se khít của tôi vốn phủ một chùm lông rậm rạp trùng với màu tóc xanh đen trên đầu nay đang tuôn nước đái tồ tồ rất là thiếu trang nhã, khác hẳn cách ngồi đái vốn là kiểu “tháo van” thanh tao trang nhã theo phong cách quý cô thượng huyết tộc mà tôi phải học từ bé theo yêu cầu từ con mụ Lenora.

    Tôi cảm tưởng là âm thanh từ tiếng nước đái tồ tồ văng vào cái xô bằng thép này đang dội vang khắp căn ngục và đủ to đến mức cả cái pháo đài đá này có thể nghe thấy, và nỗi sợ hãi kế tiếp trong lòng tôi dâng lên. Đó là cảm giác sợ đám lính gác bất ngờ bật báo động cả pháo đài vì tiếng ồn quái lạ có thể khiến họ nghĩ là tiếng tôi đang phá ngục. Giả sử họ tông cửa vào phòng khi tôi đang tụt quần ngồi đái thì tôi chả còn mặt mũi nào nhìn anh Grey hay cô Seris nữa.

    Tuy nhiên, thật may thay rằng dãy ngục giam này hoàn toàn trống rỗng và có vẻ lính canh ở thành phố này rất bận rộn không thể quan tâm nhiều đến tù nhân của họ. Đó là một điều thực sự có lợi cho hoàn cảnh vô cùng tế nhị của tôi lúc này.

    Sau khi cơn sung sướng lúc đái như xả lũ của tôi vơi dần, thì công đoạn mặc quần và lết lại chỗ nằm cũng cực hình không kém so với khi cởi. Tôi chợt mong có anh Grey ở đây để mặc quần lại giúp tôi. À mà khoan, tại sao tôi lại nghĩ đến anh ấy lúc này nhỉ? Khi đặt câu hỏi này trong đầu, thêm chút nước nữa lại rịn ra quần lót mà tôi cũng không biết đó là thứ nước gì nữa.

    Sau vài phút vất vả thì tôi cũng lết lại “cái giường” cho quý tộc lúc này trên đất để nằm nghỉ.

    Khi nghĩ tới cảnh ăn xong bữa tối nay và gặp lại cái xô đề phụt ra một bãi vàng khè nóng hổi mới tinh vào cái xô vốn đã đầy nửa dung tích do tôi vừa xả lúc nãy, tôi không khỏi rùng mình.

    Có lẽ cho tới khi gặp lại anh Grey và thoát khỏi cái nhà ngục này, tôi nghĩ mình còn phải nhờ cậy cái xô kia thêm một quãng thời gian nữa.

    Người viết: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. Đoạn novel trên ... do mình tưởng tượng ra cảnh Caera ngồi xô khi đang dịch chap 420 đấy các bạn. Chương này được viết trên tinh thần: “Lão Rùa không chế thì tôi chế!”. Chứ tác giả TurtleMe không tưởng tượng nổi để viết được một chap như mình viết ở trên đâu. Thân mến!
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...