Bù đắp
Tên gốc: "Chapter 425: Amends"
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN
Hầm ngục càng trở nên tối hơn và ngoằn ngoèo đầy chất mê cung hơn khi chúng tôi đi tiếp. Xác những con quái mana nằm rải rác ở khắp các hành lang, các mảnh thi thể bị vỡ nát của chúng là bằng chứng về sức mạnh đáng kinh ngạc của gã khổng thần (titan) kia. Mấy cái xác càng ngày càng to hơn khi chúng tôi đi sâu hơn vào các đường hầm, và hầm ngục tối tăm này chỉ còn các bức tường đổ nát với đầy những cái tổ mới đào sâu vào hai bên tường của bọn quái vật.
Trong lúc Avier đang dẫn đường, tôi cố bắt chuyện với Evascir, nhưng ông ấy chỉ đề nghị tôi để dành các câu hỏi lại cho một người khác biết tốt hơn sẽ trả lời chúng.
Con đường hướng mọi người lên tầng thứ hai của hầm ngục. Chúng tôi đi ngang qua một căn phòng rộng ít nhất là trăm feet và cao chừng năm mươi feet với hàng chục vết lõm hằn sâu vào tường. Cả đống xác quái mana chất cao chót vót ở giữa phòng, trong đó có một con có kích thước gấp vài lần những con khác. Con này có hình dạng tương tự các con khác, nhưng với những đường rìa kỳ lạ nhô ra dưới bụng—vài cái rìa trong số đó bị gãy—và nhiệt lượng nóng âm ỉ còn lưu lại trên ba chiếc sừng của nó vốn đang phát sáng như than.
“Đó là con tai ương đế vương,” Avier nói nhằm chú thích cho thứ ở hướng tôi đang nhìn. “Kể cả đối với các asura thì đây cũng là một con quái mana rất đáng săn.”
Evascir làu bàu lên tiếng, nhưng có vẻ tự hài lòng khi nói: “Tôi đã giết con đế vương đó ở cái hầm ngục này còn nhiều lần hơn tôi muốn đếm, nhưng trận nào cũng đáng nhớ cả.”
Từ căn phòng này, chỉ đi một quãng ngắn nữa là tới nơi chúng tôi định đến: lần thứ hai gặp một bộ cửa lớn gồm hai cánh bằng gỗ đen khắc hình một con chim khổng lồ đang dang rộng cánh. Hình được khắc chìm vào thứ bề mặt kim loại nào đó có khả năng bắt sáng rất nhạy và nhấp nháy phản chiếu lại một ánh cam mờ. Những sợi dây leo bò xuống từ vết nứt trên trần nhà và cuộn quanh khung cửa với những chiếc lá màu cam, màu của mớ lá rụng vào mùa thu.
Gã Evascir đã đi trước. Một cây trượng dài bằng đá màu đỏ trồi ra từ bàn tay đang nắm lại của ông ta, rồi ông ấy gõ xuống đất. Hai cánh cửa mở, làm lộ ra một căn phòng bốn góc vuông vức rộng chừng hai mươi feet và một bộ cửa khác đơn giản hơn đang đóng. Gã đồng đội dạng thú của ông ấy đứng vào hốc tường ở bên lề căn phòng trong khi Evascir đẩy hai cánh cửa trong phòng mở hướng ra.
Ông ta nói với Avier: “Họ đang chờ ở sảnh,” Avier gật đầu tán đồng và đi qua.
Tôi cũng làm theo tương tự, tò mò liệu “họ” ở đây là ai và nơi này là đâu, nhưng kìm câu hỏi của mình lại. Evascir không nhìn chúng tôi đang rời đi, mà đóng cửa sau lưng chúng tôi lại và tiếp tục với nhiệm vụ gì đấy của ông ta.
Tôi khẽ hỏi: “Nơi đây có phải là một kiểu… thành trì của các asura không?”
Đuôi của Avier rung lên lúc lắc trước khi ông ta dừng bước, quay qua nhìn tôi. “Những cánh cửa đó chưa từng được mở ra cho tộc người, tộc elf hay tộc người lùn kể từ lần đầu chúng được khắc bằng loại gỗ charwood già ở vùng Beast Glades này. Mặc dù cậu được mời đến đây, nhưng vẫn còn phải xem xem liệu sự hiện diện của cậu có được hoan nghênh hay không. Ở nơi này thì có phong thái của một vị vua sẽ hợp cho cậu hơn nhiều so với vóc dáng của một con rồng.”
(Nguyên văn: “Avier’s tale swished in agitation.” Mình nghĩ tác giả đánh máy sai, mà có lẽ không phải đánh máy mà dùng phần mềm voice-to-text nào đấy để chuyển lời thành chữ viết, đúng ra phải là “Avier’s tail swished in agitation” vì hai chữ “tale” và “tail” phát âm giống nhau)
Không chờ đáp lại, ông ấy đi tiếp xuống hành lang.
Thay vì dùng lớp đá lót sàn thô ráp, sẫm màu như hầm ngục ban nãy, lối đi trong này lót đá cẩm thạch xám có vẻ ấm áp được điểm xuyết bằng những ngọn đèn treo tường màu bạc nổi lên những ngọn lửa nhỏ màu cam. Nhiều dây leo mọc dọc các bức tường và trần nhà mái cong, tạo thêm không khí đầy chất đồng quê và hương thơm ngọt ngào của mùa thu khiến ta dễ dàng quên rằng mình đang ở rất sâu dưới lòng đất.
Lối hành lang ngắn dẫn tới một ban công nhô ra khỏi tường của một căn phòng cực kì rộng. Tôi há hốc mồm nhìn xuống khu vườn rộng lớn hơn bất kỳ một cung điện hoàng gia nào, một sự hỗn loạn đầy chất hoang dã gồm đủ các màu sắc từ các thân cây vỏ bạc cao vút phủ đầy lá màu cam sáng. Một số quả cầu nổi lơ lửng gần mái của khu vườn, tỏa ra thứ ánh sáng dễ chịu trên làn da tôi giống như ánh mặt trời dịu nhẹ vào mùa hè.
“Tôi đã từng nghĩ rằng người lùn đã làm rất tốt khi biến những hang động của họ thành nơi ấm cúng, nhưng tới cỡ này…” Regis khẽ huýt sáo một tiếng. “Thì trông giống ở lục địa Epheotus hơn là Dicathen.”
Đầu Avier nhấp nhô trên cái cổ dài như bò sát của ông ta. “Chính thế. Hiểu theo cách nào đấy thì đúng vậy đấy. Những cái cây charwood, thực vật, con người mà cậu đang thấy ở đây, tất cả đều là tàn dư từ lục địa Epheotus.”
Một vài người đang nằm dài hoặc đi dạo quanh vườn, trò chuyện hay chỉ ngồi quay mặt về phía các vật tạo tác chiếu sáng. Sắc thái của họ rất khớp nhau giữa đôi mắt màu cam rực rỡ với mái tóc hoặc màu đỏ rực lửa hoặc màu đen pha xám khói làm nổi bật rõ rằng họ là các thành viên của chủng phượng hoàng.
Các cặp mắt đó bắt đầu hướng lên phía chúng tôi khi càng ngày càng có nhiều người phượng hoàng nhận thấy sự hiện diện của bọn tôi. Một số người chỉ tò mò nhìn, nhưng có những người khác không tỏ vẻ nhàn rỗi nữa và nhanh chóng rời khỏi khu vườn.
‘Tôi chẳng nghĩ mình lại gặp mấy chú chim kém thân thiện hơn con cú dẫn tour của chúng ta ở đây,’ Regis truyền suy nghĩ qua tâm trí tôi.
Tôi hé môi cười mỉm.
“Hãy ngồi trở lại lưng tôi,” Avier càu nhàu như thể ông ta nghe được suy nghĩ từ cậu bạn đồng hành của tôi. “Ta sẽ bay từ đây.”
Tôi nhướng mày trước ý tưởng bay lướt qua một hầm ngục dưới lòng đất, nhưng tôi vẫn làm như ông ấy đề nghị sau khi Regis được nhét an toàn trở lại vào người tôi.
Avier bước nhẹ nhàng ra khỏi mép ban công, và chúng tôi đang bay lướt ra ngoài vườn. Các asura vẫn còn ở đó nhìn chúng tôi đi với vẻ tò mò sợ hãi.
Chúng tôi bay giữa hai hàng cây, rồi sà xuống lối vào là một đường hầm mở há miệng ra. Đường hầm này đơn giản hơn nhiều so với chỗ hầm tôi đã thấy lúc trước, chỉ lót đá cẩm thạch trơ trụi phủ đầy những vệt tro đen trông như vết cháy xém. Đường hầm tách nhánh, và Avier rẽ sang phải, rồi lại bay dạt về phía trái, chỗ mà đường hầm này lại nối với một đường hầm khác.
Đoạn hành lang kết thúc đột ngột, mở rộng hướng để dẫn vào một căn phòng cực kỳ lớn khác. Theo ấn tượng đầu tiên của tôi thì nó là một nhà hát, với vài tầng ban công nhìn xuống sân khấu ở trung tâm phòng, nhưng tôi không thể nhìn ra ngay cách nào để đi lên chỗ mấy ban công cả.
Giống như những căn phòng khác mà tôi đã thấy, nền sàn bằng đá cẩm thạch màu xám là chủ đạo, nhưng có những cây cột bằng gỗ đen trụ lực cho các ban công, có nhiều dây leo hơn mọc lên bao quanh cây cột, với thân dây tỏa ra những chiếc lá sặc sỡ phủ rủ xuống.
Hiện giờ đang có một chiếc bàn tròn lớn đặt trên sàn sân khấu, có bốn người ngồi quanh, hai người trong số đó tôi biết rõ và một người tôi đoán được, nhưng người thứ tư trông vừa lạ vừa lạc lõng sao đấy.
Avier lượn một vòng quanh không gian nơi này rồi nhẹ nhàng hạ cánh. Khi tôi trượt từ trên lưng ông ấy xuống đất, ông ấy biến trở lại thành hình con cú và đập cánh bay lên ban công gần đó, đậu trên thành lan can và quan sát chúng tôi bằng đôi mắt to quá khổ của mình.
Cả bốn bóng người đều đã đứng dậy khỏi chỗ họ đang ngồi quanh bàn, nhìn chúng tôi tiến lại gần. Lão Aldir gần tôi nhất. Lão ta đã bỏ bộ trang phục nghiêm nghị theo kiểu nhà binh để mặc một cái áo tunic thoải mái cùng cái quần luyện tập nhẹ nhàng, mái tóc dài bạc trắng xõa xuống một bên vai, nhưng lão dường như chẳng thay đổi gì. Con mắt màu tím sống động trên trán nhìn tôi vô cảm, trong khi đôi mắt thông thường của lão ta vẫn nhắm nghiền.
Lão Wren Kain đứng bên trái, khoác một chiếc áo choàng trắng dính bồ hóng trên mình và tỏ rõ vẻ lạc lõng rõ rệt trong cái sảnh lớn này. Giống như lão Aldir, trông ông ta vẫn y như khi tôi luyện tập cùng ở Epheotus: bẩn thỉu, mệt mỏi và gần như cố tình ăn mặc lôi thôi nhếch nhác. Điều duy nhất đáng chú ý là có độc nhất một chiếc lông vũ màu cam sáng trên tóc và cái cách mà ánh mắt ổng đang quan sát cứ như xoáy sâu vào ngực tôi đến tận lõi.
Nhưng cả hai lão Aldir và Wren đều không phải là người lên tiếng trước.
Một người đàn ông cao lớn với vóc dáng khoan thai và lực lưỡng bước ngang qua chỗ lão Aldir. Ông ta phủ một lớp áo choàng màu vàng kim có thêu hình ngọn lửa và lông vũ được cách điệu bên ngoài cái áo tunic bằng lụa màu kem và quần sẫm màu. Hai tay giấu ra sau áo choàng, bắt chặt vào nhau ở khúc eo chỗ có cái thắt lưng màu đen. Có nhiều vết giống đường gân giữa cọng lông vũ sáng rực lên như than hồng ở hai bên má của ông ta, gương mặt có cùng phong thái trẻ trung vĩnh cửu như tên Kezess, nhưng khác chỗ ở gã Lãnh chúa tộc Indrath chỉ tỏ vẻ thản nhiên và tự mãn, khuôn mặt của người đàn ông này lại có nét sắc sảo truyền tải một cảm giác khôn ngoan cùng sự tò mò không thể chối bỏ được.
Ông ấy đang mỉm cười, nhưng có gì đó phức tạp trong biểu cảm đơn giản đó. Có lẽ là ở cái cách đôi mắt ông ta rực sáng như bỏ hai mặt trời vào hốc mắt vậy.
“Arthur Leywin, con trai của Alice và Reynolds Leywin, kẻ khế ước với Sylvie Indrath, linh hồn tái sinh của Vị Vua ở Trái Đất, là Grey.” Người đàn ông này rút một tay ra khỏi chỗ sau thắt lưng và lùa mấy ngón tay vào bờm tóc màu cam phồng lên chưa được vuốt gọn lại của mình. “Ta là Mordain, người phượng hoàng của tộc Asclepius. Chào mừng đến với khu vực Hearth (Tâm Lò).”
Tôi uốn lưỡi, cân nhắc lời mình nói. “Cảm ơn ngài vì sự đón tiếp tử tế. Tôi nhận ra rằng việc mình được cho phép đến đây hẳn là một quyết định đã được cân nhắc kỹ lưỡng, nhưng tôi phải hỏi rằng… tôi đến đây theo yêu cầu của lão Aldir hay của ngài?”
“Phải thừa nhận rằng có phần thuyết phục khá nhiều của Aldir và Wren để tôi mời cậu đến đây,” Ông Mordain trả lời không do dự. “Sự thật là, tầm mắt tôi đã khước từ thế giới của các cậu suốt một thời gian rất dài rồi. Ngoại trừ…” Ông ta dừng lời, và một dạng cảm xúc nào đó mà tôi không xác định được lướt qua nét mặt ông ấy, nhưng cũng nhanh chóng biến mất. “Tôi tự thấy khá ngạc nhiên, rồi thì, khi họ thuyết phục tôi rồi nói về cậu với tôi. Nhưng tôi không bị thuyết phục ngay tức khắc rằng đáng để mạo hiểm gặp trực tiếp cậu.”
Mặc dù việc lịch sự cần làm là nói đá qua lại vài lượt với vẻ hài hước để thăm dò nhằm tiến gần hơn đến mục đích thực sự của cuộc trò chuyện, nhưng tôi không nghĩ ông Mordain hoặc tôi có đủ kiên nhẫn hay hứng thú với kiểu trò chơi như vậy. “Ngài có định giúp chúng tôi chống lại tộc Vritra không? Hay thậm chí là cả lục đại Epheotus, nếu đến mức phải như thế?”
“Vào thẳng vào vấn đề, và là một câu hỏi hợp lý đấy.” Ông Mordain lùi lại một bước, ra hiệu cho tôi đến chỗ cái bàn. “Xin mời, ngồi với chúng tôi. Có nhiều điều cần phải thảo luận.”
Khi ông Mordain trở lại chỗ ngồi, tôi bắt gặp ánh mắt của lão Aldir. Lão ta nhìn đi chỗ khác khi ngồi xuống ghế của mình.
Đi vòng qua ông ta, tôi ngồi xuống cạnh lão Wren, vốn đang cắn môi khi nhìn tôi đầy vẻ suy đoán, liếc xéo qua chỗ ông Mordain, rồi nghiêng người về phía tôi gần như chẳng hề che giấu vẻ hóng hớt. “Sao rồi? Vũ khí đâu? Tôi cảm nhận được nguồn năng lượng từ khoáng acclorite trong người cậu, nhưng—”
Huých Regis một cú trong tâm trí, tôi ép cậu ta bò ra khỏi cơ thể mình. Ngọn lửa tím bọc quanh rìa viền của cái bóng tôi nằm dưới đất khi Regis xuất hiện, hàm cậu ta trong chốc lát đã há hốc vì ngạc nhiên.
Gã Wren lầm bầm: “Một hiện thân có ý thức ư…” nghiêng người về phía trước để nhìn rõ hơn. “Và có hình dáng độc nhất vô nhị như vậy nữa. Tất nhiên, tôi cần nghe mọi thứ, về tình trạng của cậu khi vũ khí này hiện ra và các thông tin đầu vào trước khi nó xuất hiện. Các đặc điểm tính cách là mối quan tâm hàng đầu khi đánh giá một vũ khí có ý thức, nhưng dĩ nhiên, sức mạnh đạt được cũng rất cần thiết…”
Gã Wren ngưng lời, mắt đảo như rang lạc, và tôi có thể hình dung rằng lão ta đang tổ chức lại mớ suy nghĩ bên trong đầu.
“Regis, chào người sáng tạo ra cậu một cái đi,” tôi nói, cố nén tiếng cười khúc khích.
Regis chớp chớp mắt, quan sát lão Wren. Ngọn lửa trên bờm cậu ta cứng đơ. “Bố ơi?”
Lông mày lão Wren trố lên, rồi lão cau mày với tôi. “Cái Vũ khí này vừa mới…?”
“Vậy ra, ông là cái gã đã tạo ra tôi, hả? Chúng ta thực sự cần nói chuyện đấy,” Regis tiếp tục nói, đổi thái độ. “Tôi muốn khiếu nại. Được sống quả là tuyệt, và thậm chí tôi cũng chả phiền khi trở thành vũ khí đâu — tôi thực sự là một gã bá đạo phết đấy — nhưng thực sự có cần phải đóng hộp tôi chung với thằng búp bê Barbie Thích Ngâm Dung Nham này không? Ông có biết gã này đã bắt tôi phải trải qua những gì không hả?”
(Nguên văn: “I am a really badass one—but did I really have to come in a box with Lava-Burn Barbie?” Búp bê thương hiệu Barbie thì nổi tiếng ở phương tây với mái tóc dài óng vàng rồi. Lava-Burn là kể lại quá trình ngâm dung nham khổ dâm để rèn các mạch dẫn của Grey hồi mới có lõi aether. Chưa kể các món được đóng chung một hộp đồ chơi thường là món phụ trợ đi kèm, tức là không quan trọng bằng món chính. Tóm lại Regis phàn nàn vì cứ phải dính sát quanh Art và tranh thủ chửi đểu Art luôn)
Lão Wren dường như hoàn toàn bối rối khi ngơ ngác nhìn qua lại giữa Regis và tôi.
Ông Mordain hắng giọng. “Dường như hai người có nhiều điều để thảo luận. Với sự cho phép của Arthur, có lẽ mấy người nên tiếp tục cuộc trò chuyện này ở chỗ khác, ít ra là vào lúc này chứ?”
‘Cậu biết tôi thích mấy cuộc họp công việc nho nhỏ làm giao tiếp lúng túng và sặc mùi chính trị kiểu này cỡ nào rồi đấy, nhưng tôi sẵn lòng hy sinh không dự nếu cậu muốn tôi đi tán gẫu với lão già ngớ ngẩn này chứ?’
Tôi đáp lại: Đi đi, nhưng nhớ để ý quan sát đấy. Tôi muốn biết bất cứ điều gì cậu khám phá được về nơi này.
Ghế của lão Wren tự trôi ra khỏi bàn, và tôi nhận ra lão ta đang ngồi trên một ghế đá niệm ra bằng phép thuật. Vừa nói chuyện sôi nổi, lão vừa ngồi trên ghế trôi tà tà về chỗ một trong mấy lối vào dưới thấp hơn ở phòng này, còn Regis chạy theo cạnh lão ta.
Sau khi nhìn họ rời đi, tôi quay lại chú ý đến ông Mordain, nhưng chính cái bàn xen giữa chúng tôi mới khiến tôi để ý. Bề mặt bàn được chạm khắc tinh xảo đến từng chi tiết, làm sống động cảnh quan của một thành phố xinh đẹp. Đó là một thành phố mà tôi biết.
Tôi nói: “Thành phố Zhoroa,” lần ngón tay dọc theo viền mái của một tòa nhà có thể là tòa án mà tôi đã thấy trong đợt thử thách của người djinn lần trước.
Ông Mordain thở ra một hơi rõ dài, và ánh mắt rực lửa quét qua người thứ tư ngồi ở bàn, người vẫn chưa được giới thiệu. Người đàn ông này có bờ vai rộng và ngực nở nang, tầm vóc to lớn hơn lão Aldir và trông cồng kềnh hơn nhiều so với ông Mordain, nhưng lùn hơn. Khuôn mặt anh ta rộng, với những nét mềm mại nhưng đẹp trai, và anh ta có cùng mái tóc màu cam đặc trưng của hầu hết những người chủng phượng hoàng khác, ngoại trừ màu tóc hơi đậm hơn và có đốm khói mà ánh lên thành màu tím khi anh ta di chuyển và tóc bắt sáng.
Tuy nhiên, đôi mắt của anh ta là nổi bật nhất; một bên màu cam sáng, giống như nhìn vào miệng núi lửa đang hoạt động, trong khi bên còn lại có màu xanh lơ của băng đá, nhạt và trong suốt đến mức gần như hóa trắng.
Ông Mordain nói: “Thành phố đó—và tên của nó—đã biến mất từ rất lâu rồi,” thu hút sự chú ý của tôi quay lại ông ta. “Cái bàn này thực sự là một cổ vật từ hồi thành phố đó vẫn còn đứng vững.”
Tôi hình dung ra phụ nữ người djinn là Quý cô Sae-Areum, đang ngồi phía bên kia cái bàn – tôi chắc chắn chính là cái bàn này – đối diện với chỗ tên Kezess trong góc nhìn của tôi, và tự hỏi mối liên hệ giữa khung cảnh đó và nơi này là gì.
Nhưng tôi phải gạt sự tò mò của mình sang một bên, vì tôi không đến để tìm hiểu về ông Mordain, hay thậm chí là người djinn.
Tôi nói: “Việc này thật thú vị, nhưng tôi cảm thấy buộc phải giải thích lý do mình đến đây,” tập trung vào lão Aldir. “Tôi biết điều mà tận mắt mình đã thấy, và tôi biết điều mà thằng Kezess đã nói với tôi—và đề nghị tôi làm. Tôi muốn nghe ông trả lời cho tội ác của mình.”
Ông Mordain giơ tay lên, chắc hẳn là sắp xen vào buông vài lời phàn nàn nào đó, nhưng lão Aldir ngăn ông ấy lại bằng một cái lắc đầu nhẹ. “Cũng phải thôi. Rốt cuộc thì Arthur đã ở đó khi tôi sử dụng tuyệt kỹ World Eater…” Mắt tôi hơi mở to. “Tôi đã cảm thấy sự hiện diện của cậu, mặc dù vào thời điểm đó tôi không nhận ra đó là cậu.”
Tôi nuốt cả cụm nước bọt vào họng khi nhớ lại khoảnh khắc đó, tầm nhìn của tôi bay từ lục địa Alacrya đến tận vùng Elenoir, nơi tôi chứng kiến tên Windsom chiến đấu với Nico và em Tessia—lúc này đã biến thành vật chứa của Cecilia, mặc dù lúc đó tôi không biết việc này—và lão Aldir đã hủy diệt một đất nước mà tôi gọi là nhà suốt nửa tuổi trẻ của mình, và suýt chút nữa đã giết em gái tôi trong khi làm vậy.
Lão Aldir tiếp tục nói, nhưng tôi không ngắt lời khi lão giải thích những gì xảy ra sau đó, cách lão bắt đầu nghi ngờ mục đích làm việc của mình và sự lãnh đạo của tên Kezess, đến việc bị trục xuất khỏi Tộc Theyestes theo yêu cầu của chính lão, và chiến đấu chống lại những người lính mà chính lão đã huấn luyện.
Lão lấy một cái hộp nhỏ từ vật tạo tác lưu trữ đa chiều giấu đâu đấy trong người và đặt nó lên bàn trước mặt tôi. “Lúc đầu tôi đã nghĩ sẽ đến gặp cậu ngay lập tức và đề nghị hỗ trợ chiếm lại lục địa Dicathen, nhưng tôi không chắc cậu sẽ chấp nhận, và hiểu quá rõ cách mà người dân của các cậu sẽ nhìn tôi—như một con quái vật. Gã Wren đồng ý, bởi vậy bọn tôi chờ thời, và tạm thời cư trú trong lâu đài phía bay trên vùng Beast Glades, do lực lượng của Dicathen vẫn chưa cố gắng lấy lại nó.”
“Tôi nhận ra họ gần như ngay lập tức,” Ông Mordain nói xen vào. “An ninh của chúng tôi phụ thuộc rất nhiều vào việc biết khi nào các asura khác đang ở gần. Nhưng cũng nhờ nguồn tin của tôi ở Epheotus giúp tôi nhận thức được tình hình của Aldir, vậy nên tôi đã canh từ trước rồi.”
“Ngài Mordain đã chào đón chúng tôi vào thế giới mà ngài ấy đã tạo ra cho người dân của mình, và vậy nên tôi đã đợi thời điểm thích hợp để gặp cậu,” Aldir kết thúc nốt chuyện.
Trong suốt lúc giải thích, lão ta nói với vẻ lạnh lùng như một người lính đang trình báo tin tức quan trọng. Đều đều như máy và chẳng có tý cảm xúc nào.
“Ông không xin lỗi ư?” Tôi hỏi, lời lẽ nghẹn lại cổ họng.
Lão Aldir chỉ đẩy chiếc hộp lại gần tôi hơn một chút. “Tôi có mang cho cậu vật lưu niệm nho nhỏ này.”
Tôi xém gạt cái hộp từ trên bàn văng xuống đất vỡ tan tành, nhưng tôi đã kiềm chế được. Thay vào đó, tôi thong thả đắn đo lật nắp hộp lên. Hộp chứa đầy đất thơm và sẫm màu.
“Đất từ chỗ sườn dốc ở Núi Geolus,” Lão Aldir nói với vẻ cứng nhắc. “Tôi hy vọng rằng, có lẽ, nó có thể giúp bù đắp bằng cách hoàn tác một phần nhỏ nào đấy sự hủy diệt mà tôi đã gây ra.”
Tôi đóng nắp hộp lại, thật chầm chậm. “Tôi có thể trồng lại những mạng sống mà ông đã tước đoạt ở đó không, Aldir?”
Lão Aldir không quay mặt đi chỗ khác. Hai con mắt thông thường, rất giống người của lão mở ra và nhìn trực diện mắt tôi.
“Cây cối không phải là một nền văn hóa hay một nền văn minh. Một khu rừng sẽ không mang chủng elf trở lại từ mấp mé bờ vực tuyệt chủng.” Giọng tôi đanh lại khi nói, hàm tôi nghiến chặt lại vì tức giận. “Ông biết đấy, thằng Kezees muốn tôi giết ông. Hắn nói rằng điều đó sẽ mang lại công lý cho người dân của cả hai phe tôi và hắn. Ngay cả khi tôi chọn không làm, thì hắn vẫn cấm tôi liên minh với ông. Để đổi lấy việc tôi chia sẻ kiến thức về aether, hắn sẽ giúp chúng tôi bảo vệ lục địa Dicathen khỏi thằng Agrona, việc ông sống trơ trơ ra sẽ đặt thỏa thuận đấy vào thế nguy hiểm.”
Một nắm đấm đầy chất xôi thịt dọng xuống bàn làm hộp đất nhảy tưng lên. Tất cả chúng tôi quay lại nhìn gã asura trẻ tuổi có cặp mắt một xanh lam một cam.
“Cậu định đến đây và đe dọa à?” anh ta gầm gừ bằng một giọng trầm sâu gây rung động trong lồng ngực tôi. “Tướng Aldir đã—”
Ông Mordain nói: “Bình tĩnh nào, Chul,” từ từ hạ tay xuống sau khi làm
cử chỉ giúp giữ bình tĩnh1
. “Cậu Arthur có quyền nói lên suy nghĩ của mình và chúng ta sẽ lắng nghe. Mặc dù tôi phải thừa nhận rằng, tôi cảm thấy lo lắng với ý tưởng rằng tên Chúa tể tộc Indrath gửi lũ rồng đến Dicathen. Ngay cả khi hắn duy trì đến tận cùng thỏa thuận với cậu, điều mà hắn chỉ làm nếu phần thưởng thực sự là kiến thức về aether, nghĩa là hắn đã xếp sẵn đám lính trung thành vào thế tấn công cậu khi cậu không còn hữu dụng với hắn nữa.”
(Người dịch: mình sẽ đặt hình “cử chỉ giúp giữ bình tĩnh – a gesture of calm” ở cuối bài)
Tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào tên Chul một lúc lâu hơn, rồi nói với ông Mordain. “Ý ngài là, sự hiện diện của lực lượng Indrath sẽ khiến khu vực Hearth có nguy cơ bị phát hiện.”
“Sẽ thế, nếu việc đến mức đó,” Ông Mordain đồng ý với vẻ thân thiện, “nhưng mọi thứ đang tiến triển ngoài tầm hiểu biết và quan sát của cậu. Với ả Di Sản đó.” Tôi quay lại chú ý vào ông ấy, toàn thân nổi da gà khi đề cập đến từ Di Sản. “Tên Agrona đã giam giữ một trong những người của tôi từ lâu. Tôi đã cảm nhận được phần nào những gì cô ấy đã trải qua, và gần đây cô ấy đã bị … hành quyết.” Mắt ông ấy lướt qua gã Chul, gần như quá nhanh không thấy kịp. “Ả Di Sản đã hấp thụ mọi mana của cô ấy, giết chết cô ấy.”
Gã Chul đột ngột đứng dậy, khiến ghế cậu ta đổ bật về phía sau. “Và vậy mà ngài vẫn từ chối hành động chống lại thằng Agrona!” Cậu ta hét lên, giọng oang oang như đại bác.
Ông Mordain nói: “Chúng ta đã thương tiếc cho sự ra đi của mẹ con từ rất lâu rồi,” giọng ông nhẹ nhàng và rất cố kiềm chế sự đau lòng.
“Vậy còn cậu thì sao, hả người lạ?” Chul hỏi, chống cả hai tay lên bàn và nghiêng người về phía tôi. “Cậu có sợ phải chống lại tộc Virtra không? Liệu cậu sẽ giấu cả đất nước mình dưới cặp cánh bọn rồng và vùi đầu vào cát à?”
“Hãy bỏ qua cho cậu ta đi,” Ông Mordain nói, nhìn chàng thanh niên asura này một cách nghiêm khắc. “Quý cô Dawn đã bị cầm tù từ khi Chul mới chỉ là một đứa trẻ. Cậu ta muốn thấy chúng ta lao vào trận chiến, trút mưa lửa xuống pháo đài Taegrin Caelum để báo thù.”
“Những người khác có giống cậu không,” tôi hỏi Chul, “những người háo hức rời khỏi nơi ẩn náu này và chiến đấu với Agrona?”
Cậu ta khoanh hai cánh tay vạm vỡ lại và quay đầu sang một bên, ngó lảng đi chỗ khác. “Không. Cậu sẽ thấy rằng những người ở đây thích tận hưởng cuộc sống bằng cách đi thơ thẩn trong mấy khu vườn và quên rằng họ đã từng là những thợ săn dũng mãnh nhất ở Epheotus.”
Ông Mordain đứng dậy. Tôi đã nghĩ có lẽ ông ấy sẽ quở trách Chul, nhưng thay vào đó ông ấy lại nở một nụ cười rạng rỡ với tôi. “Và thế là cơ hội tự xuất hiện. Arthur, cậu chưa yêu cầu điều đó, nhưng cậu muốn tôi giúp đỡ trong trận chiến này. Còn Chul, con thì muốn rời đi và chiến đấu với tộc Vritra.”
Tôi có thể hiểu ngay tức khắc chuyện ông ta sắp nói sẽ dẫn tới đâu. “Thật đáng kinh ngạc, cái cách mà đám asura các người có thể vặn vẹo mọi thứ quanh mình để cố làm ra vẻ điều có lợi cho mấy người cũng sẽ là điều có lợi nhất cho mọi người khác. Đại loại như ông chỉ đang cố gài tôi trông nom một cháu asura đang làm ông mất hết kiên nhẫn.”
Cặp mắt không đồng màu của Chul như lồi ra, và cậu ta chỉ một ngón tay xôi thịt về phía Mordain. “Ngài biết ý con không phải thế mà! Con muốn chúng ta—vả lại, làm gì có cơ hội nào để gã thấp kém này chống lại tộc Vritra, sẽ phí công để—thậm chí có khi tên này còn chẳng biết đánh nhau ấy!”
Tôi nhướn một bên lông mày, nhìn cậu ta với vẻ đơ đơ. “Cậu đã thắng bao nhiêu trận rồi, hả asura?”
“Vậy có lẽ nên có một trận đấu thử,” Ông Mordain gợi ý, luồn hai tay vào vắt sau thắt lưng. “Một cơ hội để kiểm tra sức mạnh và sự xứng đáng của nhau.”
Tên Chul tỏ vẻ chế giễu.
“Với tôi thì chuyện này ổn thôi,” tôi trả lời, đang háo hức giải tỏa chút bực bội bị dồn nén.
Ông Mordain ra hiệu cho chúng tôi đứng xa ra. Bằng một cái vẫy tay, cái bàn bị kéo xuống nền đá như thể nó chìm xuống cát lún. Các chùm đèn treo tường cháy bằng than bùng lên ngọn lửa màu cam rực rỡ, và một lớp khiên phép trong mờ vang o o lên khi được kích hoạt, ngăn cách trung tâm căn phòng với khu vực ban công.
Mordaine và Aldir bay lên chỗ ban công thấp nhất, gần khu vực trung tâm nhất. Ông Mordain nói: “Các cậu đang cố trở thành đồng minh với nhau. Hãy chiến đấu sao cho hợp lý,” Đứng cạnh ông ấy, lão Aldir đang cau mày suy tư.
Chul bẻ cổ và giơ nắm đấm lên, mỗi nắm tay to bằng đầu tôi. “Sẵn sàng chưa, con người?”
Tôi xoay vai khởi động và gia cố thêm lớp aether bao quanh cơ thể, nhưng tôi không gọi áo giáp và vũ khí ra. Thay vì trả lời, tôi lùi lại bằng gót chân, rồi lao nhanh tới trước. Bất chấp kích thước to lớn của mình, Chul cũng rất nhanh. Cậu ta thay đổi từ thế đứng này thế đứng khác, và nắm đấm của cậu ta bùng lửa lên khi nó phóng ào tới mặt tôi.
Khuỵu gối xuống, tôi trượt người xuống phía dưới cú đấm, móc cánh tay cậu ta vào cánh tay tôi, và để lực đấm tới của cậu ấy kéo ngược tôi lên, làm đầu gối tôi huých vào sườn cậu ta. Mana hỏa hệ bùng nổ ra từ người cậu ta như một vụ nổ dạng nova (nổ sao tân tinh), đẩy tôi lùi về sau và trong lúc tôi vẫn đang văng ở trên không, thì cậu ta lao theo tôi, hai nắm tay chụm chặt vào nhau và giơ trên đầu như một cái búa.
Dù vẫn đang ở trên không, tôi xoay người để đỡ cú đánh vào một bên cánh tay.
Sức mạnh của cậu ta chẳng giống bất cứ thứ gì tôi từng cảm nhận thấy trước đây.
Đòn đánh bằng cả hai tay đập tôi văng xuống sàn tạo ra một lực đủ mạnh khiến lửa trong các chùm đèn treo rung lên bập bùng. Tuy nhiên, thay vì tấn công dồn thì cậu ta lùi lại, để cho tôi có thời gian đứng dậy.
Cậu ấy nói: “Tôi khá là ấn tượng đấy,” miệng cười toe toét. “Tôi đã bán tín bán nghi rằng mọi xương trên người cậu sẽ nát bét hết.”
“Còn tôi cứ tin rằng cậu sẽ đánh mạnh hơn.” Tôi đã không đề cập đến thực tế là dù vài cái xương sườn tuy giờ nhanh chóng lành lại như cũ nhưng chúng vốn đã bị gãy do lực đánh của cậu ta.
Gã Chul cười lớn, và tôi nhận ra cậu ấy có sự thay đổi. Cậu ta cảm thấy thoải mái khi chiến đấu hơn nhiều so với lúc ngồi trên bàn họp. Hoặc cậu ấy đang cố tạo dựng một cuộc sống cho riêng mình ở cái nơi yên tĩnh, tách biệt này.
Lần này, cậu ta di chuyển trước. Trong khi bọc lửa bao quanh người và cơ thể mờ đi vì di chuyển nhanh, cậu ta nhào thẳng vào tôi, tung ra các cú đấm lẫn đá bốc lửa khiến da tôi phồng rộp lên dù đã bọc lớp aether bảo vệ. Tôi đánh trả, nhưng cứ giống như đấm vào bức tường bằng đá hoa cương vậy. Với mỗi đòn đánh, năng lượng đang cháy quanh cậu ấy tích tụ dần lên, cho đến khi cậu ta như trở thành trung tâm của một ngọn lửa hỏa ngục đang hoành hành, nóng đến mức ngay cả khi các ngón đánh phản đòn của tôi cũng khiến tôi bị bỏng.
Cậu ấy không kiềm chế đòn đánh lại, tôi rất vui khi thấy thế.
Tôi cũng sẽ không kiềm chế nữa.
Truyền aether vào cơ thể, tôi tăng cường tốc độ và sức mạnh cho xương, gân và cơ bắp. Dùng kỹ thuật mà tôi mới bắt đầu học lúc trong Khu Tàn Tích, tôi bước lên một quãng ngắn và tung nắm đấm thành một thọc thẳng về phía trước.
Các đốt trên khớp ngón tay tôi dính sát vào xương ức cậu ta. Kêu “ực” lên một tiếng, Chul trượt lùi về sau vài bước, sóng xung kích từ chấn động của cú đánh thổi tắt phụp quầng hào quang rực cháy quanh người cậu ta.
Cậu ấy hít vào một hơi đau đớn, một tay ấn vào xương ức trong khi nhìn tôi chằm chằm, không hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Tôi nghe thấy tiếng lão Aldir đang ậm ừ và liếc nhìn về phía cậu ta. Lão ấy đang bám chặt vào thanh lan can của ban công trong khi rướn người về phía trước, mê mẩn với mọi chuyển động đánh.
Đòn di chuyển này là một bản chỉnh sửa hoặc mở rộng dựa trên nền tảng cùng một kỹ thuật Burst Step. Bằng cách cẩn thận sắp xếp mỗi chuỗi các vụ bùng nổ aether rất vi mô, chẳng những tôi có thể di chuyển gần như ngay tức thì mà còn công kích được. Đây là một kỹ thuật có thể phá vỡ cơ thể nếu tôi đang là một con người, và thậm chí cả bây giờ đây tôi cũng cảm thấy rạn cả gân khi chỉ dùng nó có một lần, nhưng trận đấu thử đơn giản này đã cho tôi thấy nó có thể làm bị thương ngay cả một asura.
Sau vài giây, nụ cười toe toét đã hiện trở lại trên khuôn mặt rộng của gã Chul. “Nào, có lẽ rốt cuộc sẽ có chút trò vui đây.” Bằng một tiếng thét xung trận hỗn loạn, cậu ta lao vào tôi một lần nữa.
Chúng tôi đánh qua đánh lại hết đòn này đến đòn khác, trận đấu của bọn tôi ngày càng nhanh hơn khi cả hai đều tìm cách đẩy đối phương đến giới hạn của họ. Sau vài phút, tôi để ý thấy những người khác bắt đầu lẻn vào phòng, lúc đầu nhìn chúng tôi tò mò, sau đó ngày càng kinh ngạc.
Không lâu sau, Chul đổ mồ hôi đầm đìa, lồng ngực phập phồng mạnh theo từng hơi thở, nhưng nụ cười toe toét vẫn còn nguyên si, bất kể chúng tôi đã chiến đấu vất vả ra sao.
Sau khi chạm được vào tôi bằng một cú đá xoáy mà tôi đã nghĩ là đòn nhử, cậu ấy lùi lại, để tôi đứng dậy lần nữa. Tôi có thể nhìn ra từ cái cách mà cậu ta đang đứng rằng năng lượng của cậu ấy đang giảm dần.
Đột nhiên bàn tay cậu ta chỉa tới trước, lòng bàn tay mở ra, một ngọn lửa ầm ầm sôi sục trào ra. Tôi dùng đòn Burst Step xuyên thẳng qua ngọn lửa, đang mong rằng sẽ khiến cậu ta mất cảnh giác, nhưng ngay khi tôi thực hiện bước đi gần như tức khắc đó, Chul bị nhấn chìm trong ánh sáng vàng nhá lên, và tôi đi xuyên qua chỗ cậu ta vừa mới đứng. Ánh sáng gây choáng ngợp tôi, và tôi vấp khi dừng lại. Hai cánh tay to lớn đã ôm quanh người tôi, ghì chặt hai cánh tay tôi vào hai bên hông và nâng bổng tôi lên. Cả tôi và Chul đều bị bao phủ trong ngọn lửa của phượng hoàng.
“Chịu thua đi!” cậu ta gầm lên khi lớp phòng ngự aether của tôi vật vã ngăn tôi khỏi cái nóng như thiêu như đốt.
Xương của tôi kêu ầm ĩ, có nguy cơ gãy vụn dưới sức mạnh asura từ cậu ta, và da tôi bắt đầu phồng rộp lên và đen lại.
Một nụ cười toe toét và hoang dại giống Chul nở ra trên gương mặt tôi.
Cảm nhận được các đường chạy không gian của aether, tôi bước vào chỗ chúng, bỏ Chul lại sau lưng khi tôi xuất hiện ở đầu bên kia sàn đấu. Nhưng tôi không để cậu ta có thời gian hồi phục.
Tôi dùng chiêu Burst Step lần nữa, aether chạy khắp cơ thể thành các đợt truyền dẫn ngắn nhưng có kiểm soát. Cảm giác như cơ thể tôi đang bị kéo căng ra cả tám hướng khác nhau, nhưng tôi cố vượt qua cơn đau khi tập trung trong từng phần giây một để duy trì việc kiểm soát cho hợp lý.
Chul cong cả người sang một bên khi bị hất văng khỏi sàn, thậm chí còn không hiểu được thứ gì vừa đánh vào mình, trước khi một cú móc trông lờ mờ ngoạm vào hàm cậu ta từ hướng ngược lại, theo sau là một cú đấm trực diện thẩy cậu ta lao về phía tấm khiên nhanh như một quả tên lửa bắn ra.
Những làn khói mỏng màu tím bốc lên từ cánh tay đang dần tự hồi phục lại của tôi khi gã phượng hoàng trẻ kia va mạnh vào hàng rào phép bảo vệ bao quanh chúng tôi và đổ xuống đất. Các lớp khiên phép sụp xuống và ông Mordain đã ở bên cạnh cậu ta ngay lập tức. Bất ngờ hơn, lão Aldir bay dạt từ ban công xuống chỗ tôi, quan sát tôi thật nghiêm chỉnh.
Tôi chờ một lúc cho vết thương của mình lành lại khi aether thấm từ lõi vào các chỗ xương gãy và phần thịt bị đốt cháy của tôi.
Lão Aldir nói: “Tôi thấy thể chất của cậu không còn là rào cản với việc sử dụng chiêu Mirage Walk, hoặc ít ra là với phiên bản chỉnh sửa của cậu trong chiêu này,” tay lão dập tắt ngọn lửa vẫn còn cháy bám trên quần áo tôi. “Một trận chiến rất chói lọi đấy.”
(Nguyên văn: “A very illuminating battle.” Câu này nhiều nghĩa hiểu chữ “illumnate”, vừa khen trận chiến chung chung, vừa khen Art giỏi, vừa mô tả đúng nghĩa trận chiến rất sáng vì lửa của Chul và cả aether của Art)
Trong khi đó, Chul đang gắng đứng dậy mặc dù ông Mordain cố giữ cho cậu ta nằm sấp trong khi kiểm tra vết thương. Gã phượng hoàng to lớn dùng sức và kích cỡ cơ thể gạt ông Mordain ra và đi phăm phăm đến chỗ tôi, hai tay nắm chặt và hổn hển như con bò mộng bị làm cho giật mình.
Tôi nói: “Đánh hay đấy,” chìa tay ra.
Cậu ấy nhìn vào phần bắp tay tôi, gạt nó sang một bên, rồi ôm tôi vào lòng thật chặt như gấu mẹ ôm con. “Đánh hay đấy!” cậu ta rống lên, khiến tôi ù cả tai. Cậu ấy đột ngột buông tôi ra và lùi lại một bước, hai tay chống hông. “Anh ta nói rằng: ‘Đánh hay đấy’,” cậu ta tự lặp lại lời của mình, miệng cười toe toét. “Tớ phải nói là hay chết đi được.”
Không để sự hăng hái của cậu ấy làm mờ lý do cho trận đấu thử của chúng tôi, tôi nhìn cậu ta chằm chằm cho đến khi nụ cười toe toét sắp sửa biến mất. “Tuy nhiên, tôi chú ý thấy gần lúc cuối cậu dường như sắp cạn năng lượng.”
Cậu ta nhanh chóng tập trung lại, ngó xuống đất vài giây trước khi trả lời. “Tớ chỉ là bán phượng hoàng. Mana của tớ có xu hướng…cháy cạn nhanh chóng, nếu tớ bị cuốn đi vì hào hứng quá.” Cậu ta hếch cằm lên. “Nhưng tớ mạnh mẽ như bất kỳ asura nào ở độ tuổi của mình, tớ có thể hứa với cậu điều đó.”
“Tôi tin điều đó,” tôi nói. “Và tôi chấp nhận. Nếu cậu muốn đi với tôi, tôi sẵn lòng đón nhận cậu.”
Chul hét lên một tiếng háo hức và đấm vào không khí.
Ông Mordain luồn một tay vào tóc, vò nó rối tung lên. “Tôi biết rằng đối với cậu, Arthur à, có thể nói chỉ là một chuyến về nhà, nhưng đối với Tộc Asclepius và tất cả các asura khác ở đây cùng chúng tôi, đây sẽ là một dịp trọng đại. Nếu cậu không phiền, tôi muốn tổ chức một buổi ăn mừng để đánh dấu việc Chul ra đi.”
Tâm trạng tôi lập tức trở thành không thoải mái gì khi tôi cân nhắc hết thảy những điều đang cần tôi để tâm tới ở thành phố Vildorial và hơn thế nữa. “Tôi xin lỗi, thưa ngài Mordain. Thời gian có thể đứng yên lại ở đây, nhưng bên ngoài kia thì đang trôi nhanh, và tôi không biết khi nào tên Agrona sẽ tấn công nữa.”
Đôi mắt của ông Mordain dường như lão hóa đi nhanh chóng khi tôi nhìn vào chúng, nhưng khi tôi vừa chớp mắt một cái, ông ấy quay trở lại tương tự như cũ. “Dĩ nhiên rồi. Chul, chuẩn bị khởi hành đi.”
Khuôn mặt Chul chùng xuống, và tôi hiểu được tình huống thực tế đang ập vào cậu ấy ra sao. “Tất nhiên,” cậu ta nói, dường như hơi tỏ vẻ miễn cưỡng vì không có sự lựa chọn, rồi vội vã rời đi, bay lên một trong nhiều đường hầm dẫn ra khỏi cái nhà hát này.
“Cậu ta có tính khí nóng nảy như mẹ mình vậy,” Ông Mordain nói, nhìn cậu ấy rời đi, “nhưng sức mạnh của cô ấy cũng vậy. Cậu sẽ không tìm thấy đồng minh nào dữ tợn hơn trong trận chiến chống lại tộc Vritra của mình đâu.”
Tôi cảm thấy mình đang cau mày, như thể đang tóm được điều gì đó chưa được nói ra trong lời lẽ của ông Mordain. “Thế còn bố cậu ấy thì sao? Cậu ấy nói cậu ấy là bán phượng hoàng phải không? Ai là…” Tâm trí tôi chợt nghĩ đến cái bàn giờ đang được ẩn bên dưới nền đá. “Cậu ta là bán djinn.”
Ông Mordain gật đầu, ánh mắt ông nhìn xuống chỗ sàn nhà như thể ông ấy đã đọc được suy nghĩ của tôi vậy. “Vài người họ đã đến với chúng tôi khi chúng tôi tìm thấy nơi này. Quá ít ỏi…lẽ ra bọn tôi có thể cứu được nhiều người hơn, nhưng họ sẽ không rời bỏ ‘Công việc trọn đời’ của mình như cách mà họ đã gọi. Quá chú tâm vào việc hoàn thành các kho chứa có đặc tính aether (aetheric vaults), nơi mà họ tuyên bố rằng sẽ lưu trữ được hết mọi kiến thức mênh mông của mình. Còn tên Agrona gọi mấy chỗ đó là Khu Tàn Tích (Relictombs).”
Tôi nhìn chằm chằm vào ông Mordain, việc ông ấy đề cập đến các Khu Tàn Tích gợi cho tôi một ý tưởng.
Sàn nhà nổi gợn sóng, và cái bàn của người djinn trồi lên, dừng nổi lên tiếp khi mặt sàn bằng đá cứng lại. Ông Mordain đi đến chỗ cái bàn để ngồi, chống cùi chỏ xuống mặt bàn. “Có rất ít cặp đôi như vậy, và trong số đó chỉ có một nhúm con cái xuất hiện, hầu hết đều mang nhiều huyết thống chủng djinn như chủng phượng hoàng vậy. Cuộc sống của họ…có giới hạn về tuổi thọ. Ít ra là so với tuổi thọ lâu dài của các asura.”
Regis đã chọn ngay thời điểm này để hiện ra lại, đi ngay trước lão Wren Kain. “Tôi đã bỏ lỡ điều gì à?” cậu ta hỏi trong sự vui vẻ.
“Đến đúng lúc đấy. Tôi hy vọng cậu có những gì mình cần. Chúng ta sẽ quay lại thành phố Vildorial ngay khi Chul sẵn sàng.”
‘Chúng ta sẽ mang gã đầu đất đó theo à? Ta sẽ cần một con wyvern lớn hơn đấy.’
Có lẽ không cần đâu.
Tôi bắt đầu nói: “Ngài Mordain, ngài đã đề cập đến Khu Tàn Tích,” vẫn biết rằng việc họ có thể đáp ứng được yêu cầu mà tôi sắp đưa ra là quá kỳ vọng. “Tôi đã phát hiện ra một cánh cổng dịch chuyển dẫn đến Khu Tàn Tích đã bị ngừng hoạt động bên dưới một ngôi làng cổ của người djinn ở vùng Darv. Các ngài đã ở vùng Beast Glades này nhiều thế kỷ…các ngài có tìm thấy bất cứ cánh cổng cổ nào khác suốt thời gian đó không?”
Lông mày ông ấy nhăn lại, khiến ông trông già đi rõ rệt. “Khu vực Hearth này, cũng như nhiều hầm ngục nằm rải rác trong tổng thể cảnh quan ở vùng Beast Glades, được tạo ra bởi người djinn. Ở đây có một cổng dịch chuyển cổ. Nó đã hoạt động được một khoảng thời gian ngắn sau khi chúng tôi lấy nơi này làm nhà của mình, nhưng người djinn sống ở đây rốt cuộc cũng vô hiệu hóa nó đi.”
Mặt tôi bừng sáng. “Ngài có thể chỉ tôi xem chỗ đấy chứ?”
Sau khi nhắn vài lời cho Chul, ông Mordain dẫn tôi và những người khác đi dọc theo một loạt các đường hầm và băng qua nhiều người chủng phượng hoàng đang tò mò khác, di chuyển theo hướng đi đổ xuống. Cuối cùng chúng tôi đến một cái hang nhỏ. Rêu xanh lẫn vàng mọc thành một tấm thảm dày trên mặt sàn, và các viên tinh thể phát quang trồi ra từ trần nhà, chiếu ánh sáng xanh tái lên khung đá hình chữ nhật được chạm khắc ở trung tâm hang. Nó trông cổ xưa và đổ nát, những cổ tự khắc trên đá không còn đọc nổi nữa.
Gã Avier bay lướt qua hang động và đáp xuống nóc khung cổng. “Nếu cậu đang hi vọng sẽ dùng thứ này để đưa mình trở lại vùng Darv, thì tôi không nghĩ nó sẽ hữu ích đâu.”
“Tôi đã không xuống đây nhiều năm rồi. Xuống đây giống như bước vào một ký ức cũ còn sống động vậy,” Ông Mordain nói kèm tiếng thở dài.
Bước lên đến cạnh ông phượng hoàng này, tôi nhẹ nhàng chạm vào khung vòm cổng bằng đá trước khi quay lại đối mặt với lão Aldir.
Tôi chìa tay ra, để lộ hòn đá của bé Sylvie nằm trong lòng bàn tay mình. “Ông nói ông muốn bù đắp phải không? Đây là cách để ông bắt đầu này.”
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
-
1.
⤴︎
Cử chỉ giúp giữ bình tĩnh - a gesture of calm, trong mô tả, Mordain giơ một bàn tay: - 2. Tóm tắt: Avier dắt Art vào khu vực Hearth gặp Mordain, Aldir, Wren Kain và thanh niên trẻ trâu Chul.
- 3. Tuy mình dịch xưng hô của Mordain là “ông”, vì Mordain từng là bạn Kezess thì tuổi tác phải cỡ ngang ngửa, nhưng các bạn cũng nên nhớ rằng lũ này không phải người nên có Mordain sẽ có vẻ đẹp trai trẻ trung vĩnh cửu như Kezess và Agrona nhé.
- 4. Ver.1: 07-Apr-2023; ver.2: 18-May-2023; ver.3: 30-May-2023