Chương 428

Có hi vọng

Tên gốc: "Chapter 426: Hoping"


  • GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN

    Lão Aldir nhìn hòn đá óng ánh trong lòng bàn tay tôi với vẻ hoài nghi trong khi ông Mordain hít vào một hơi đầy vẻ kinh ngạc. Gã Avier thì lê bước chui đầu qua nóc khung cổng dịch chuyển và cúi xuống tò mò nhìn. Regis thì tập trung để ý những người khác, cảm thấy rằng họ hiểu biết một chút về quả trứng này, thứ mà chúng tôi còn thiếu.

    Đứng sau những người khác, lão Wren Kain đang nói thì thầm gì đó trong hơi thở. Lão ngồi ngả lưng ra trên cái ghế giống cái ngai vàng đang bay lơ lửng của mình, lơ đãng tạo ra vài quả cầu bằng đá, chúng đang bay theo hình quỹ đạo xoay tròn trên một bàn tay gập cong lại của lão ta.

    Ông Mordain nói: “Đây là cổ thuật,” mắt không tài nào rời khỏi hòn đá. “Cậu có biết thứ mà cậu đang mang theo là gì không?”

    “Tôi chỉ biết bé Sylvie đang ở trong hòn đá này, và tôi đã dần vượt qua một chuỗi các thứ kiểu như…ngàm khóa, tôi đoán vậy. Tôi hy vọng là, khi hoàn thành các ngàm khóa này, cô bé sẽ quay trở lại với tôi…”

    Ông Mordain nhẹ nhàng đưa tay về phía quả trứng của bé Sylvie. Khi các ngón tay tôi bất giác tự co lại quanh quả trứng, ông ta chớp mắt như thể vừa tỉnh mộng và buông tay xuống. “Có một truyền thuyết – thực ra là tầm thần thoại luôn ấy – được kể như chuyện ru ngủ cho bọn trẻ con của chúng tôi có mô tả về hiện tượng như vậy. Một sinh vật thực sự hy sinh bản thân mình sẽ được tưởng thưởng cho sự chân thật và lòng dũng cảm này. Đấy là, dù cho cơ thể có bị lụi tàn, tâm trí và linh hồn chúng ta sẽ tự nhào nặn chính chúng thành một dạng vật chất và nó sẽ được tái sinh.”

    Lão Wren Kain tỏ vẻ chế giễu trong khi ngồi trên cái ngai đang bay lại gần nhằm nhìn quả trứng rõ hơn. “Làm thế nào mà những sinh vật có khả năng thay đổi thế giới vẫn có thể trở thành nạn nhân của những câu chuyện hoang đường về cái thứ phép thuật bất khả thi đến vậy chứ? Thật ngạc nhiên đến khó chấp nhận nổi khi ngài nghĩ rằng kể ra một câu chuyện trước giờ đi ngủ là phù hợp trong tình huống này. Cậu ta đang nhờ ngài giúp đỡ, chứ không phải nhờ ngài ru ngủ giùm.”

    “Dù nó có là chuyện ru trẻ con ngủ hay không, thì bé Sylvie vẫn đang ở trong này,” tôi nói và nhìn qua lại giữa hai gã asura già cỗi này. “Regis có thể chui thân vào trong quả trứng này, và tôi có thể cảm thấy rằng đó chính là con bé. Và quả trứng chỉ… xuất hiện, sau khi cô bé…” Lời tôi ngừng lại, không muốn hồi tưởng lại khoảnh khắc cô bé đã hy sinh. “Bằng cách nào đấy mà tôi đã bị dịch chuyển từ lục địa Dicathen vào Khu Tàn Tích, và quả trứng này đã đi cùng tôi.”

    Những quả cầu bằng đá mà Wren đang điều khiển vẫn rơi xuống im lìm trong lòng bàn tay khi khuôn mặt của gã nghệ nhân người asura chuyên chế vật tạo tác này nhăn lại nghĩ ngợi.

    Ông Mordain hít một hơi run rẩy. “Một số thành viên của chủng phượng hoàng đã học cách kiểm soát sự tái sinh của chính họ, hướng dẫn linh hồn sang một hình dáng mới, nhưng những câu chuyện cổ tích xưa cũ như kia đã mô tả việc này như một điều gì đó rất khác. Một sự tái tạo lại cơ thể, tâm trí và linh hồn, giống y như chính cơ thể trước đó…” Ánh nhìn của ông Mordain lướt từ quả trứng trong lòng bàn tay tôi lên cánh tay rồi đến thân tôi. “Diện mạo dạng rồng của cơ thể cậu… con bé đã tự hủy hoại bản thân mình để trao chúng cho cậu, phải vậy không?”

    Tôi chỉ có thể gật đầu, không thốt nổi nên lời khi cổ họng đột nhiên nghẹn lại.

    “Và gã Chúa tể tộc Indrath có biết điều này không?” Ông Mordain hỏi một cách đầy ngây thơ, nhưng có một sự mãnh liệt ở đôi mắt rực lửa của ông ấy gợi ra vài ẩn ý sâu xa hơn nằm trong câu hỏi ấy.

    “Hắn biết,” tôi thừa nhận, “nhưng hắn ta không cho tôi biết thêm chi tiết. Tôi… đã do dự làm bộc lộ sự thiếu hiểu biết của mình bằng cách hỏi quá nhiều câu hỏi.”

    Ông Mordain cười gượng với tôi. “Tên Kezess cũng sẽ làm tương tự vậy. Tuy nhiên, nếu hắn biết cháu gái mình sẽ được tái sinh…” Ông ấy ngừng nói đi kèm với một cái lắc đầu. “Tôi sẽ phải nghĩ về chuyện này. Nhưng đừng để những suy tư của một lão già cản trở mục đích của cậu. Cậu muốn Aldir giúp đỡ để làm gì đó ư? Chính xác là làm gì?”

    Thay vì trả lời ngay lập tức, tôi bước đến bên cạnh ông ấy và kích hoạt ấn Aroa’s Requiem (Lời Cầu Hồn của Aroa).

    Những hạt bụi aether sáng nhảy múa dọc xuống cánh tay tôi trước khi háo hức nhảy qua khung cổng dịch chuyển, khiến gã Avier nhảy xuống khung cửa và bay lên vai ông Mordain. Ông Mordain lùi lại một bước, quan sát với sự thích thú nhưng thận trọng khi những hạt bụi này chảy vào tất cả các khe nứt và kẽ hở ở khung cổng. Khung cổng dịch chuyển bắt đầu được sửa chữa nhanh chóng, như thể thời gian đang quay ngược lại trước mắt chúng ta. Trong giây lát, các vết nứt cuối cùng đã liền kín lại và những mảnh đá cuối bị rời ra cũng được xếp lại đúng vị trí của chúng.

    Một mặt cổng dịch chuyển màu tím mờ ngân nga hoạt động lại bên trong khung cổng.

    Con mắt riêng lẻ màu thạch anh tím của lão Aldir đeo bám trên quả trứng như thể lão chui sâu được vào tận lõi của nó và thấy linh hồn asura của cô bé đang yên nghỉ trong đó. “Tôi sẽ làm những gì cần thiết.”

    Bằng cách ngắn gọn nhất có thể, tôi giải thích về cổng dịch chuyển và mối quan hệ giữa Khu Tàn Tích với cái “cõi aether” kia, nơi mà Khu Tàn Tích đang tồn tại. Tiết lộ cho họ chi tiết về cuộc chiến của chúng tôi, kể cho họ nghe tôi đã lôi thằng Taci vào nơi đó ra sao và việc tình cờ phát hiện ra chỗ đó. Tuy nhiên, tôi đã cẩn thận nhằm không tạo cho họ ấn tượng rằng họ có thể dùng kỹ thuật này để chọc thủng các Khu Tàn Tích, cho dù không chắc có làm được thế hay không. Người djinn đã chọn cách ngăn cản cả những đồng minh phượng hoàng của mình đi vào Khu Tàn Tích là có lý do. Tôi sẽ không phải là người sút tung cửa ra cho họ vào.

    “Với tôi mà nói thì việc này nghe có vẻ cực ngu và nguy hiểm,” Lão Wren Kain nói làm tôi bất ngờ. “Lần trước cậu buộc phải làm những gì cần làm, nhưng nghe có vẻ như cậu xém không thoát được.”

    “Đó là bởi tôi đang phải chiến đấu với một thằng asura è cổ ra cố ngăn tôi thoát được,” tôi đáp trả.

    “Ngay cả vậy đi nữa.” Đôi mắt to lồi của lão hướng về phía ông Mordain. “Trong suốt những năm ông che chở cho người djinn, không ai từng nói với ông về chuyện này sao?”

    Ông Mordain bước lên chỗ cổng dịch chuyển và đưa tay về phía nó. Nó phản ứng lại bằng cách phóng ra một lực đẩy, giống như một thỏi nam châm đang đẩy ngược một thỏi nam châm khác khi xoay chúng cùng cực. “Không, hiện tượng mà Arthur mô tả, theo những gì mà tôi biết, thì chưa bao giờ được giải thích hay sử dụng bởi những người djinn đến sống trong khu vực Hearth.”

    Gã Avier nhảy lên đậu trên nóc vòm cổng dịch chuyển. “Có lẽ họ không nói với ai cả vì có thể gây nguy hiểm. Với những du hành giả, với các Khu Tàn Tích, thậm chí là với cả thế giới này.”

    “Cảm ơn quá! Cuối cùng cũng có ai đó nói chuyện nghe có lý,” Lão Wren nói với vẻ chế giễu. “Nghe như trò này sẽ phá hỏng thứ gì đó. Và mặc dù có lẽ tôi không phải là một con rồng hùng mạnh hoặc thành viên của tộc Indrath, nhưng tôi có thể nói với cậu rằng, khi ta nói đến mana hay aether, chọc phá mấy thứ này nói chung khá là tệ đấy.”

    “Cũng có khả năng là họ biết việc giấu thông tin này khỏi gã Chúa tể tộc Indrath kia là điều quá quan trọng đến nỗi họ không thể tin tưởng nói điều này với cả chúng ta,” Ông Mordain phản bác với vẻ đầy nghĩ ngợi. “Cuộc đời của một Asura rất dài, và những người djinn cuối cùng còn sống sót có đủ mọi lý do để lo về điều tồi tệ nhất sẽ đến trong tương lai.”

    “Hết thảy các người đều mặc định mà cho rằng bọn họ cũng biết về cái cõi aether nữa,” Regis nói từ chỗ đám rêu mà cậu ta đang nằm. “Cho dù các djinn có thông minh đến tận đâu, thì mấy gã đó vẫn là những kẻ theo chủ nghĩa lý tưởng đến độ ngớ ngẩn. Họ tuyệt đối không hiểu hết mọi thứ họ tạo ra đâu. Tụi tôi đã tận mắt chứng kiến ​​điều đó luôn.”

    Tôi nhớ lại những gì tàn thức của người djinn cuối cùng đã nói. “Rốt cuộc thì tinh thần họ cũng bị rạn nứt, tôi nghĩ vậy. Khu Tàn Tích là một nơi … tăm tối. Khác với kiểu mà các djinn luôn cố sống theo và khác cả với cách mà họ chọn cái chết. Dựa trên những gì đã thấy, thì tôi nghĩ họ chắc chắn đã có cái nhìn khá ảm đạm về tương lai thế giới chúng ta. Cái nhìn đủ làm đầu độc lòng tin của chính họ với cả những đồng minh duy nhất mà họ có.”

    Ông Mordain nói: “Có lẽ điều tốt nhất là ta không bao giờ nên thấy các tác phẩm của họ,” bước lùi ra khỏi cánh cổng. Gương mặt ông ấy xìu xuống trong giây lát, nhưng nhanh chóng tươi tỉnh trở lại. “Tôi biết là cậu đang háo hức tiến tiếp, vậy nên tôi sẽ không hỏi dồn thêm nữa, ngoại trừ việc hỏi liệu chúng tôi nên đợi Aldir và cậu đi trong bao lâu?”

    Regis đến nhập nhóm cùng tôi đang đứng đối diện cổng trước khi chui vào người tôi và trú gần lõi. Chúng tôi đã không bàn bạc với nhau về việc cậu ấy có nên đi chung hay không, nhưng tôi cảm thấy ổn khi có cậu ta bên cạnh.

    Lão Aldir lập tức theo sau, đứng ngay cạnh tôi. Lão tỏ ra vô cảm, không căng thẳng cũng chẳng điềm tĩnh. Bất chấp sự tức giận trước đó của tôi với lão ấy, tôi không thể không đánh giá cao sự gan dạ của lão trong tình huống này.

    Tôi trả lời: “Thành thật mà nói thì, tôi không biết,”

    Với một cái gật đầu hiểu chuyện, ông Mordain đặt một tay lên vai lão Aldir. Họ không trao đổi với nhau lời nào cả nhưng vẫn truyền đạt điều gì đó rất rõ ràng giữa hai người họ, ngay cả những người còn lại trong chúng tôi đều không thể đoán được. Khi khoảnh khắc này trôi qua, ông Mordain vòng qua chúng tôi đi tới chỗ lối vào của cái hang nhỏ này, và gã Avier lại bay lên đậu trên vai ông ta. Cùng với nhau, họ chỉ quan sát trong im lặng.

    Lão Wren Kain đột ngột bay trôi tới trước. “Nghe này, chẳng lý do gì để phải vội cả khi ta chưa hiểu rõ hơn. Hòn đá này hay cái phôi thai gì đó mà cậu đang cầm có hết hạn sử dụng đâu. Tiểu thư Sylvie sẽ chẳng chạy đi đâu cả. Cậu đang chơi ngu đấy.”

    Tôi nhướn mày lên, nhưng lão Aldir đã vỗ vào chỗ bắp tay dưới vai của lão Wren Kain. “Với quan điểm của chúng ta thì đây là chuyện khẩn, phải chứ? Vậy sao lại bỏ không làm lúc này với cái việc mà tương lai có thể ta thiếu thời gian để làm chứ?”

    Lão Wren Kain co rúm người lại trên cái ngai đang bay lơ lửng của mình. “Chà, nếu mấy người mà xé toạc một lỗ trong cấu trúc vũ trụ rồi quét sạch lục địa này, thì tôi đoán đó là lỗi của hai người đấy nhé.” Lão ta tập trung nhìn lão Aldir. “Thôi sao cũng được. Cứ làm nốt cho xong chuyện này và quay lại đây, được chứ? Nếu bọn Indrath gửi lũ rồng đến Dicathen, thì ta cần chuẩn bị trước.”

    “Ông biết tôi không đưa ông đến đây để đánh nhau mà, ông bạn già.”

    Lão Wren Kain chớp chớp mắt và một nụ cười nhếch mép có vẻ ảm đạm kéo giật giật ở góc khóe môi lão. “Ừa… cơ mà tôi đã hy vọng là cậu sẽ làm thế.”

    Lão Aldir đáp lại bằng một nụ cười điềm tĩnh, rồi quay mặt về phía tôi.

    Mỗi người nắm lấy cánh tay của người còn lại, chúng tôi bước lại gần cổng dịch chuyển và tức thì cảm nhận được lực đẩy đầy tính thù ghét nhằm ngăn chặn một người asura vượt qua ranh giới cánh cổng. Lão Aldir siết tay thật chặt đến mức tôi phát đau, và cả hai người bọn tôi dựa vào cánh cổng.

    Cánh cổng dao động, uốn cong để né ra khỏi chúng tôi. Chúng tôi rướn người vào sâu hơn, rồi lê thêm nửa bước loạng choạng nữa.

    Các cục đá tạo thành khung vòm cổng rung chuyển, và lớp năng lượng màu tím trên bề mặt cổng bị uốn cong sâu hơn tới trước, run rẩy lên.

    Như lần trước, tôi có thể cảm thấy các nguồn lực chống đối lại ở trong cánh cổng đang cố lôi tôi vào trong khi khước từ lão Aldir, nhưng tôi đã cặp chặt cánh tay lão vào cánh tay tôi khi chúng tôi tiến thêm một bước ngắn nữa.

    Bụng tôi quặn lên khi cảm thấy cánh cổng sắp đến lúc vỡ, giống như tôi vừa bước lên tấm ván mục nát trên một cây cầu vậy.

    Rồi cổng dịch chuyển nổ tung.

    Một cơn gió bằng năng lượng aether thổi ra dữ dội kéo cả hai chúng tôi vào trong, và thế giới xung quanh tan thành những mẩu mảnh vỡ đa hình dạng vốn liên kết giữa hai chiều không gian. Trong một khoảnh khắc thật ngắn ngủi, tôi đã nhận ra cái mạng lưới gồm các đường chạy aether mà tôi đã thấy khi kích hoạt chiêu God Step, rồi thì mọi thứ chìm vào bóng tối.

    Lần này tôi đã lường trước được phản ứng dữ dội vào tâm trí và cố xoay xở giữ cho các giác quan và suy nghĩ của mình tỉnh táo khi vùng hư không chứa aether này hội tụ lại quanh chúng tôi. Khoảng không gian nhuốm màu tím này trải rộng ra khắp mọi hướng, nó chỉ bị vỡ ở chỗ phần năng lượng cuối cùng từ cánh cổng dịch chuyển. Lượng năng lượng này đang bị hấp thụ vào cái thứ aether trông quện như súp kia và một khu vực không xác định thuộc về Khu Tàn Tích đang trôi nghiêng ngả bên dưới chúng tôi.

    (Người dịch: “vùng hư không chứa aether (aetheric void)” hay “khoảng không gian nhuốm màu tím” chính là một, nó vốn ở sẵn đó, nó chả đi đâu để phải hội tụ lại cả, nhưng ta đang nhìn mọi thứ dưới góc nhìn của Art, khi đầu óc đang bị chao đảo sau khi dịch chuyển nên tả như thế)

    Regis nghĩ: ‘Chu choa,’ một cơn rùng mình ở dạng truyền đi trong tâm trí đang chạy lan khắp hình dạng vô thể của cậu ta. Cậu ấy đã bay thoát ra khỏi người tôi nhưng không mang hình dạng của một chú sói. Những dòng xoáy nho nhỏ từ luồng aether ở đây đang cuộn xoáy quanh cơ thể tinh linh dạng wisp màu tối đen của cậu ta khi cậu ấy bắt đầu hấp thụ lượng aether vô tận này. ‘Chúng ta đã trải qua một chặng đường dài kể từ những tháng ngày phải bú mút mấy cục phân rết ở dạng tinh thể, phải không?’

    Cậu ấy nói đúng, nhưng tâm trí tôi vẫn tập trung vào nhiệm vụ trước mắt. Bất kể vùng hư không aether này có thể làm gì cho tôi, trước hết tôi vẫn cần nó cho một chuyện còn quan trọng hơn nhiều.

    Rút hòn đá ra, tôi nắm chặt nó trong tay. Cảm nhận được suy nghĩ của tôi, Regis ngừng ngấu nghiến lượng aether và nhập vào trong nó.

    “Chẳng có gì thay đổi trong đây cả,” suy nghĩ của cậu ấy trôi ngược trở lại với tôi một lúc sau đó. ‘Tâm trí của cô bé ở đây, vẫn đang ngủ.’

    Tôi muốn cậu ở trong đó và theo dõi mọi thứ xảy ra, tôi nghĩ với Regis, bắt đầu lo lắng hơn mà không biết tại sao.

    Lão Aldir đang trôi dạt chầm chậm gần đây theo quỹ đạo vòng tròn trong tư thế lộn ngược người lại, con mắt màu thạch anh tím ở giữa mở to và nhìn chằm chằm.

    Tôi định mở miệng ngắt ngang sự mơ màng của ông ta, nhưng lại tự nhắc cho mình rằng tôi đã cảm thấy thế nào khi lần đầu tiên bị cuốn vào nơi này, cùng với thằng Taci. Việc vội vã đến đây và bắt đầu phủ aether làm nguội quả trứng. Đột nhiên, tôi thấy…sợ.

    “Tôi đã nhìn thấy thứ gì đó trong ký ức của một người djinn…” tôi nhẹ nhàng nói. “Trong kí ức đó, tên Kezess tuyên bố rằng lục địa Epheotus được xây dựng ở đâu đó như thế này. Ở một chiều không gian khác.”

    Lão Aldir ngâm nga khi nghĩ ngợi. “Theo truyền thuyết của người Asura, vài người thuộc hàng tổ tiên cụ kị nhất của chúng tôi đã tháo ra một phần từ thế giới của các cậu và mở rộng nó ra, tạo thành lục địa Epheotus bên trong phần đó. Một số người khác tin rằng những người asura tổ tiên đó chỉ khám phá ra con đường giữa hai chiều không gian này. Nhưng đúng vậy, lục địa Epheotus được che chắn bên trong vùng đất của riêng nó, được kết nối với thế giới của các cậu, nhưng không phải là một phần của thế giới các cậu.”

    Chúng tôi trôi lơ lửng trong sự im lặng chừng vài giây khi lão Aldir nhìn chằm chằm vào khoảng không, rõ là đang đắm chìm trong suy nghĩ. Rồi thì sắc mặt của lão tỉnh táo trở lại, và sự chú ý của lão chuyển sang hòn đá trong tay tôi.

    Lão nói: “Đừng vì tôi mà chần chừ,” rồi kéo hai chân về phía cơ thể để trông giống như lão đang ngồi khoanh chân trong không trung. “Xin mời, cứ làm những gì cậu định từ trước.”

    Hít một hơi thật sâu, tôi ủ hòn đá sáng óng ánh này giữa lòng hai bàn tay. Vừa kéo vừa đẩy cùng một lúc, tôi bắt đầu truyền aether vào hòn đá trong khi hút aether ra khỏi bầu không khí dày đặc ở đây. Sự luân chuyển của aether, dựa trên sự luân chuyển mana, chính cái thứ kỹ thuật mà bà Silvia đã dạy cho tôi, giờ lại là bài học mà tôi sẽ dùng để cứu con gái của bà ấy. Ý nghĩ này và nhiều suy nghĩ khác đang lướt qua tâm trí tôi, nhưng tôi vẫn duy trì sự tập trung vào dòng aether hiện đang lấp đầy các thiết kế hình học phức tạp vốn tồn tại ở cấu trúc bên trong hòn đá.

    Vài phút đã trôi qua khi tôi cân bằng sự cheo leo của công việc trao đổi aether này, hấp thụ vào người rồi lại truyền ra. Rõ ràng là, mặc dù khoang chứa aether trong người tôi có rộng cỡ nào, thì tôi vẫn không thể hoàn thành việc mở lớp vỏ của quả trứng ở nơi nào khác bên ngoài chỗ này, vốn vùng có nguồn cung aether vô tận. Tâm trí tôi trở nên lơ đễnh, cố gắng ghép nối lại các mảnh câu đố lớn hơn mà quả trứng đã tạo ra.

    Nếu quả trứng của bé Sylvie là một vật phi thường hóa thân ra một cách tự nhiên, vậy thì làm sao mà nó có được cấu trúc phức tạp như thế chứ? Đem so sánh với mớ Godrune (Thánh Ấn) mà tôi nhận được là rõ ngay lập tức, và mớ đó cũng là một bí ẩn y chang. Những cấu trúc phép thuật tinh vi không xuất hiện một cách ngẫu nhiên, hay là một tai nạn của vũ trụ luôn vận động được. Trừ phi…

    Tôi suy xét về chính bản thân nguồn năng lượng aether. Các vi hạt từ nguồn lực phép thuật này rất có khả năng sở hữu ý chí theo kiểu đoán định (divining intent) rồi phản ứng cho phù hợp với ý chí đó. Lũ rồng tin rằng aether có ý định và mục đích riêng của chúng, và ngay cả những lời giảng dạy của người djinn kia cũng gợi ý rằng chúng có ý thức. Liệu chăng có phải bằng cách nào đó nó là nguồn gốc của cả quả trứng này và các ấn godrune kia không?

    Không có câu trả lời, chỉ có những câu hỏi, nên tôi ép tâm trí mình tĩnh lặng và để bản thân hòa vào nhịp điệu của quá trình trao đổi aether này.

    Thêm vài phút sau, Regis nói: “Có chuyện gì đó đang xảy ra,”

    Tôi tập trung vào hòn đá; nó đã gần đầy và bắt đầu nhói nhịp đập trong tay tôi. Các nhịp đập ngày càng nhanh và nhanh hơn, giống như tiếng nhịp tim đang đập nhanh lên, và rồi một thứ gì đó nứt ra.

    Về bề ngoài thì chẳng có thay đổi gì, nhưng tôi từ nãy giờ đã mong đợi điều này và lập tức dồn thêm aether vào cái cấu trúc của quả trứng.

    Nhưng nó không nhận thêm aether nữa.

    Regis, cậu có cảm nhận được gì không?

    ‘Tâm trí cô bé có sự lay động khi cái lớp vỏ trong cấu trúc đó bị vỡ, nhưng giờ thì…tôi không chắc nữa. Tôi nghĩ rằng có một lớp khác, nhưng tôi không thể cảm thấy nó theo cách tương tự được.’

    Thì tôi cũng không thể…

    Tôi cảm thấy muốn phát bệnh. Mình đã bỏ lỡ điều gì đó, rõ ràng là có bỏ lỡ điều gì đó, nhưng đó là gì nhỉ?

    Giá như tên Kezess hoặc ông Mordain biết nhiều hơn, có lẽ—

    Một đôi bàn tay mạnh mẽ ôm quanh tay tôi. Lão Aldir đang trôi lơ lửng ngay trước mặt tôi, cả ba con mắt đều mở, lão nở một nụ cười thấu hiểu với tôi. “Chỉ aether thôi là không đủ,” lão nói đơn giản, và rồi tôi hiểu ra.

    Mở hai bàn tay ra, tôi để lão Aldir ấn tay lên trên đỉnh quả trứng. Hoàn toàn tự nhiên thôi, tôi kích hoạt ấn Realmheart để theo dõi quá trình. Mana của lão Aldir— sáng, mạnh và tinh khiết—đang chảy nhanh vào hòn đá. Một phút đã trôi qua, rồi hai phút, rồi năm phút…

    Thần kinh tôi bắt đầu trở nên căng thẳng. Tôi biết vị tướng của chủng pantheon đây rất mạnh, nhưng ở đây, ở nơi không có mana này, liệu lão ta có bồi cho no được quả trứng đói khát này không?

    Quầng hào quang bao quanh người lão Aldir bắt đầu tối mờ đi khi ngày càng nhiều mana dự trữ của ông ta được chuyển vào cho quả trứng. Sau mười phút, tôi sắp yêu cầu lão ta dừng lại thì cấu trúc bên trong hòn đá đột ngột xê dịch với một vết nứt không nghe thấy nổi. Mồ hôi nhễ nhại và bị chùng người xuống bởi sức nặng từ chính cơ thể mình, lão Aldir lùi lại.

    Lần đầu tiên kể từ khi tôi biết lão, con mắt thứ ba sáng lấp lánh trên trán lão đã nhắm lại.

    ‘Nó có hiệu quả, một lớp khác đã mở ra. Tôi không chắc nhưng…tôi nghĩ đây có thể là lớp khóa cuối rồi.’

    Tôi kiên quyết chống lại sự thôi thúc từ bản thân muốn nhìn vào quả trứng, mà tập trung nhìn lão Aldir thay vào đó. Hành động dồn hết mana của lão đã khiến lão ta yếu đi. “Chuyện này không phải lý do tại sao tôi yêu cầu ông đến đây đâu.”

    “Nhưng nó lại là lý do vì sao mà tôi đến,” lão nói với vẻ yếu ớt, gắng ép hai con mắt bình thường của mình mở ra và nhìn tôi với sự chân thành trông có vẻ mệt mỏi. “Tôi đã biết từ trước khi chúng ta vào cổng rằng tôi sẽ không quay lại.”

    “Ý ông là gì?”

    Ông ta nói: “Để trừng phạt cho hành động gây chiến với lục địa Dicathen và sự phản bội của tôi với Chúa tể Indrath, cậu sẽ giam cầm tôi ở nơi này,” giọng không chút dao động. “Nó sẽ là một hình phạt phù hợp, và sẽ là một chiến thắng mà cậu có thể đem về cho cả người dân của mình lẫn tên Kezess.” Một thanh kiếm lá lúa1 bằng bạc tỏa sáng lấp lánh trong tay lão. Lão đưa nó cho tôi. “Kiếm của tôi, thanh Silverlight. Sẽ làm bằng chứng cho cái chết của tôi.”

    (Người dịch: Có hình minh họa thanh kiếm lá lúa – rapier của Aldir cuối bài)

    Tôi nhìn chằm chằm vào thanh kiếm nhưng không lấy nó. Quai hàm tôi hoạt động khi tôi nghiến răng, cân nhắc phản ứng của mình thật cẩn thận, rồi cuối cùng tôi nói: “Giữ nó lại đi. Hãy dùng nó để chiến đấu bên cạnh tôi, chống lại cả hai tên Agrona và Kezess.”

    Lão Aldir cười với vẻ buồn bã và khẽ lắc đầu. “Tôi tin rằng những ngày mình chiến đấu đã hết rồi. Tôi sẽ không giết thêm đồng loại của mình, kể cả là để bắt được gã Kezess. Cả thế giới của cậu và của tôi đều xứng đáng nhận được nhiều hơn là cuộc chiến tranh bất tận. Tôi hy vọng cậu tìm ra cách để chấm dứt mối đe dọa do hai tộc Vritra và Indrath gây ra mà không dẫn tới thương vong hàng loạt.”

    “Buông xuôi là điều xa xỉ mà mấy người kiểu chúng ta không có đâu,” tôi đẩy lời lẽ của mình lại. “Không phải lúc nào ta cũng được sống một cuộc đời như mình chọn, Aldir à, đặc biệt là chọn khi cuộc đời kết thúc. Cả hai ta đều phải có trách nhiệm với thế giới này…”

    Tôi đón nhận biểu cảm của lão, cách lão gồng cơ thể—giống một ông già đang cố đứng thẳng—và tập trung đầy mệt mỏi vào mana của mình, rồi lời tôi đang nói tắt lịm nơi chót lưỡi đầu môi. Tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào lão, những suy nghĩ đang quay cuồng trong tôi đột nhiên im bặt. Tâm trí lão ta đã cương quyết, và bất kỳ lý lẽ nào tôi có thể đưa ra dường như đều trở nên vô ích. Không thể chạm mắt lão, ánh nhìn của tôi lướt khỏi lão, dừng mắt nhìn cái vùng của Khu Tàn Tích xa xôi kia mà thực sự chẳng thấy nó.

    “Đừng làm như thể cậu đang trải nghiệm tình cảnh giống tôi,” lão Aldir nói và đứng thẳng người. “Tôi đã sống một cuộc đời rất dài, rất bạo lực, và đây là lần đầu tiên, tôi thực sự mệt mỏi, Arthur ạ. Nơi này…nó mang đến cho tôi một kết thúc yên tĩnh, thanh bình. Có lẽ nhiều hơn những gì tôi xứng đáng được nhận.”

    Cẩn thận, chậm rãi, tôi cầm lấy thanh kiếm. “Thôi đành vậy.”

    Con mắt thứ ba của lão Aldir từ từ mở ra. Lão gật đầu tỏ vẻ kính trọng với tôi, rồi quay người và bắt đầu trôi dạt đi. Tôi chỉ có thể đứng nhìn hình bóng lão ta trông ngày càng nhỏ và nhỏ dần trên nền trời tím vô tận. Cuối cùng, tôi chớp mắt, và khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã không thấy lão ấy ở đâu cả.

    Giữa Regis và tôi, chỉ có sự im lặng. Chúng tôi chia sẻ chung cảm giác không nói nên lời, chưa thể hiểu được hậu quả của quyết định này.

    Tôi hít một hơi thật sâu và buồn bã nhìn xuống hòn đá ở một bên tay và thanh kiếm trong tay còn lại. “Silverlight à,” tôi nói thì thầm trong vùng hư không này, nắm chặt chuôi kiếm bằng một cú bóp với các khớp ngón tay trắng bệch. Nó biến mất vào ấn lưu trữ không gian đa chiều, và tất cả những gì còn lại ở đây là quả trứng của bé Sylvie.

    Aether lao dọc xuống cánh tay tôi, và tôi bắt đầu trở lại hành động cùng lúc vừa hấp thụ vừa truyền aether đi.

    Lớp cấu trúc này xuất hiện dưới dạng một chuỗi các cổ tự phức tạp, giống như những mẫu chú phép hoặc các godrune. Tôi không thể đọc chúng, nhưng ý nghĩa của chúng rất rõ ràng. Chúng mô tả hình dạng của một người. Của bé Sylvie…

    Không giống như lớp vỏ cấu trúc mới ban nãy, vốn mất nhiều thời gian và một lượng aether không thể đong đếm được thì lớp vỏ này được lấp đầy nhanh chóng. Tôi gần như hoàn thành nó trước khi tôi kịp nhận ra.

    Tôi nín thở và cảm thấy như tim mình đang ngừng đập.

    Màu sắc tràn ra từ hòn đá khi nó bắt đầu phát ra ánh sáng màu vàng kim rất tươi mới. Rồi thì, từng chút một, các vi hạt vỡ ra khỏi hòn đá, cô đọng lại và tạo thành hình dáng trước mặt tôi…

    Ở một cái nơi mà chẳng có thời gian, chẳng có chuyển động, dường như hết thảy vũ trụ đều đứng yên ngoại trừ cái phôi trứng đang dần bóc tách thành hình này.

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. ⤴︎
      Hình minh họa thanh kiếm lá lúa (rapier) của Aldir:
    2. 2. Tóm tắt: Tác giả sợ phe Art quá mạnh nên phải nerf Aldir.
    3. 3. Đôi lời quan điểm của mình khi dịch chap này: Khi chap này tung ra thì độc giả nổi đóa và chửi lão tác giả khá nhiều về việc để Aldir chết nhảm. Theo mình các bạn nên đọc lại cẩn thận câu từ trong chương truyện. Aldir bỏ đi chứ không chết trước mắt Art nhé, Aldir chết là các bạn đọc tới đây rồi tự tưởng tượng ra lão ta chết chứ tác giả không hề nói thế nhé. Tương tự trước đây, khi tên chúa tể Orlaerth mới debut một chap, mọi người cũng nghĩ hắn chết ngay khi bị cắt đầu, nhưng tác giả cũng ghi rõ là hắn ngất. Bàn về logic kiểu phim Mỹ thì, chết là phải có xác, rõ ràng nhất là mọi cái chết quan trọng như Vương-hậu người và elf, Alea, Aya, thậm chí đến Taci chết trong vùng này còn mô tả chết rõ ràng, trong khi Aldir chỉ tả là bỏ đi. Còn về phương thức xây dựng nội dung cốt truyện, tác giả tống Aldir đi vì lão quá bá, mà phải tống đi mới có chỗ cho thanh niên trẻ trâu như Chul thể hiện. Trước đây tác giả cũng tống Sylvie đi để Regis có đất thể hiện vai trò pet cạnh Art, tống Tessia đi để Caera và Cecil xuất hiện ngay sau đấy và cả ba nhân vật Caera-Regis-Cecillia đã được xây dựng rất nổi bật. Thế nên, rất có khả năng một thời điểm nào đấy lão Aldir cũng sẽ quay lại thôi. Hãy bình tĩnh thưởng thức tiếp diễn biến câu truyện nhé.
    4. 4. Ver.1: 13-May-2023; ver.2: 17-May.
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...