Chương 429

Giấc mơ mong nhưng chưa tới

Tên gốc: "Chapter 427: A Dream Yet to Happen"


  • GÓC NHÌN CỦA SYLVIE INDRATH

    “Ba Arthur ơi, ba không làm nổi đâu.”

    Giọng mình nghe xa lạ với cả chính đôi tai mình khi mình vươn đến suy nghĩ trong đầu ba Arthur. Ông ấy cố đẩy mình ra, cố giữ cho tâm trí mình tránh khỏi điều tệ nhất, nhưng ổng đã quá yếu rồi.

    Mình không tránh né khỏi sự thất vọng lẫn tuyệt vọng mà mình thấy được trong tâm trí ổng. Mình đã muốn né tránh khỏi sự tiêu cực này, nhưng mình không thể làm nổi, bởi vì ông ấy cũng không thể làm nổi. Ông ấy nghĩ rằng ổng biết chuyện này sẽ kết thúc như thế nào, tin tưởng bằng cả tấm lòng dũng cảm, ngốc nghếch của ổng rằng chỉ còn một con đường phía trước.

    “Cổng dịch chuyển không—nó không ổn định được lâu hơn nữa đâu, Sylv ơi. L-Làm ơn đi, ta không thể để con cũng chết theo được.” Thay vì tiếp tục che đậy cảm xúc của bản thân trong tâm trí, chiều cảm xúc của ba Arthur đột nhiên nghịch đảo, khiến tâm can mình tràn ngập nỗi buồn bã, sự thất vọng và tuyệt vọng của ông ấy. Và cả hi vọng nữa. Rất giống như mối ràng buộc khế ước của mình vậy, nhằm cho mình hy vọng, ngay cả khi ông ấy không giữ lại gì cho bản thân cả.

    Không gian dịch chuyển di động mà ba Arthur tạo ra đang rung rẩy và vặn xoắn lại, nhưng mình vẫn cố níu người lại, không cho phép chính mình đi qua nó trong khi ba Arthur cố ép mình vào cổng mà mẹ Tessia và những người khác vừa bước qua.

    Đừng lo lắng, papa à. Con sẽ luôn chăm sóc cho ba. Vươn tới thực thể dạng rồng của mình trong tâm trí, ý chí mình ôm lấy dạng hóa thân này, trong cùng một lúc vừa tung ra hóa thân ra dạng rồng và vừa kiềm chế hóa thân lại. Thân hình gầy guộc dạng người của mình bắn ra các tia năng lượng có ánh tím khi mình đang nở to ra ở vẻ bề ngoài, làn da trắng trẻo trở thành lớp vảy tối màu cho đến khi mình cao lên chót vót trội hơn cả người ba kết khế ước với mình.

    “Sylv? Con đang làm gì—”

    Mình nói: “Cố giữ thân sống sót nổi sau khi con đi rồi, được chứ?” rồi cười toe toét với ổng để gắng xoa dịu nỗi đau của ông ấy. Tại sao mình lại bày tỏ cảm xúc kiểu này chứ? Mình tự hỏi, cảm thấy xa xăm và bị mất kết nối với ông ấy tận trong tâm trí. Chẳng còn đường quay lại kể từ lúc này. Mặc dù thế, vậy mà, mình vẫn cảm thấy…đúng. Tốt hơn là nên nói lời vĩnh biệt. Đột nhiên mình cảm thấy mạnh mẽ hơn, quyết đoán hơn. Không, đây chưa phải là lời vĩnh biệt. Chỉ là…hẹn gặp lại ba sau này thôi.

    Mình hi vọng thế.

    “Sylv, không! Đừng làm thế!” Ba Arthur với tay ra, ấn tay ổng vào người mình, đẩy mình, nhưng quá trình này đã bắt đầu rồi. Tay ổng xuyên thẳng qua người mình luôn.

    Đây…không phải là phép thuật mà mình đã được dạy. Làm gì có ai ở Epheotus sẽ đủ quan tâm tới một kẻ “hạ đẳng” để thực hiện những gì như mình sắp làm cơ chứ. Không, đây là một điều gì đó vốn chỉ tồn tại trong mối quan hệ khế ước của chúng mình. Nó được mở khóa ra trong đầu mình vào cái khoảnh khắc mà mình hiểu rằng ba Arthur sắp chết, kiến ​​​​thức đó xuất hiện tựa như là một cú tra khóa vào ổ rồi vặn vậy.

    Mọi thứ đã làm mình gắn liền về mặt bản chất với ông ấy, đến mức không thể tách rời. Chúng mình đều giống nhau như thể cùng một người. Cơ thể của mình, phép thuật của mình, kỹ thuật dùng aether nhánh vivum của mình… chúng có thể cứu được ông ấy, nhưng chỉ khi mình hi sinh chính bản thân thôi.

    Mình không nhận được sự thấu thị sâu sắc này trong một cái nháy mắt như kiểu sét dội xuống đỉnh núi hay nền tảng niềm tin của mình bị rung chuyển đâu. Không, nó đã ở ngay đó rồi, như thể đó giờ nó luôn ở đó vậy. Ông ấy là mối ràng buộc khế ước với mình, và mình luôn giúp được ổng, kể cả lúc này.

    Kể cả lúc này.

    Cơ thể vật chất của mình đã hóa thành dạng linh thể khi mình từ bỏ quyền kiểm soát nó. Những bụi hạt có màu vàng và tím hồng nhạt của hoa oải hương đến từ sinh lực tinh khiết trôi lững lờ ra khỏi người mình bám vào ba Arthur, cho đến khi toàn bộ con người ông ấy phát sáng từ trong ra ngoài.

    Mình vẫn cảm nhận được nỗi đau của ông ấy. Cơ thể ổng đã tan nát vì dùng quá mức ý chí từ mẹ mình, và giờ nó đang được rèn lại, và mọi bụi hạt từ mình đều giống như những hòn than nóng và từng nhát búa giáng vào người ông ấy. Con xin lỗi, ba Arthur ơi. Nếu con cũng lấy được nỗi đau này đi, thì con đã làm rồi.

    Khi ông ấy sụp người xuống, mình nhanh tay nhấc bổng ổng lên và đẩy ông ấy về phía cánh cổng dịch chuyển mà ổng đã tạo ra.

    Mình nói: “Tạm biệt ba nhé…” giọng mình méo mó và nghe có vẻ linh hồn vô thể thế nào ấy, và mình chỉ có thể hy vọng ông ấy nghe được lời mình nói.

    Cánh cổng hút ổng vào, rồi bắt đầu sụp đổ, kéo vùng không gian dịch chuyển di động theo cùng với nó. Mình biết rằng khi nó biến mất, mình cũng sẽ như vậy, và chút hình hài dạng nguyên thể cuối cùng của mình sẽ được cuốn đi bởi làn gió ấm áp thổi qua thành phố đổ nát này rồi mang lan tỏa ra khắp lục địa Dicathen. Biết rằng mình sẽ ở trong cỏ cây, lá nước ở quê nhà của ba Arthur khiến mình cảm thấy thanh thản, và rồi mình buông bỏ nốt chút kháng cự cuối cùng vốn đang níu kéo mình lại đây.

    Chỉ là…mình đã bị tóm.

    Cánh cổng dịch chuyển đang tự nó sụp đổ vào bên trong thành từng mảnh và móng vuốt mà mình vừa dùng đẩy ba Arthur qua cổng đang bị kéo vào theo. Mình chẳng còn sức đâu mà chống cự hay đủ nhận thức để hiểu điều gì sắp xảy ra tiếp. Mình chỉ còn có thể buông xuôi thôi.

    Lực kéo không cưỡng lại nổi đang lôi nguyên thể của mình vào, kéo mình ra theo hai hướng khác nhau…

    Mọi thứ trở thành bụi sao và vũ trụ không ngừng giãn nở. Mặt trời bốc cháy, chập chờn, rồi bùng cháy. Các chòm sao hình thành, rung rinh rồi rơi khỏi bầu trời. Ở mọi chỗ mình ngó, mọi người đang chập chờn chớp tắt quá nhanh đến mức mình nhìn không kịp. Và trong suốt khoảng thời gian những điều đó xảy ra, mình bị lôi xuyên qua chúng, lao như sao băng trên màn trời đêm, ngạc nhiên đến phi lý, quá kinh hãi và xa lạ với góc nhìn từ mắt mình đến mức thậm chí còn làm mình bối rối.

    Vũ trụ đang giãn nở không khác gì một đường hầm ánh sáng, cảm tưởng như mọi màu sắc của nó đều rực rỡ đến mức thiêu đốt linh hồn mình. Mình đồng thời cảm thấy cùng một lúc vừa chạy đua—bị kéo dứt khoát về phía một nguồn lực hấp dẫn xa xôi nào đó—vừa trở nên yên bình và tĩnh lặng, giống như mình đang ngủ vậy.

    Ánh sáng mờ dần đi.

    Mình đang ở trong một căn phòng nhỏ màu trắng có vẻ vô trùng. Có vài người ở đây. Một người phụ nữ mặc bộ đồng phục trắng và đeo khẩu trang trắng đang đứng gần cái giường đơn loại một người nằm đặt trong phòng, đang nhìn chằm chằm vào tấm bảng kẹp giấy tờ3 cầm trên tay. Một người phụ nữ trông xanh xao với mái tóc màu nâu xám1 đang nằm trên giường, thở hồng hộc ngước nhìn người phụ nữ mặc đồ trắng. Nước mắt chảy dài trên gương mặt cô ta. Một người đàn ông trông thừa cân với đôi mắt mệt mỏi và buồn bã đang ngồi trên chiếc ghế đẩu bên thành giường phía đối diện người phụ nữ mặc bộ đồng phục trắng.

    (Người dịch: hình minh họa màu “mousy brown hair” từ tóc người phụ nữ này và tấm bảng kẹp giấy “clipboard” được để ở cuối chương nhé)

    Cánh cửa sau lưng mình mở ra, và một người đàn ông đeo khẩu trang mặc bộ áo giấy phẫu thuật màu xanh nhạt loại dùng một lần4 bước vào. Mình bước lùi lại để tránh ông ta, nhưng ông ấy đang đi quá nhanh và va phải mình.

    (Người dịch: hình áo giấy phẫu thuật loại dùng một lần “blue paper gown” được để ở cuối chương nhé)

    Hay đúng hơn, ông ta xuyên hẳn qua người mình khi đi phăm phăm đến bên giường bệnh. Ông ấy nói gì đó, rồi bắt đầu kiểm tra những cái vật tạo tác kỳ lạ, nhưng mình lại đang nhìn chằm chằm xuống bàn tay của chính mình cơ.

    Chúng nhỏ và tái nhợt, vẫn giống như cách mình nhớ về chúng. Mình lướt hai tay khắp mặt, tóc và sừng của mình, nhưng dường như chẳng có gì khác biệt. Ngoại trừ…

    Với tay ra, mình chạm vào một cái khay đặt trên cái bàn nhỏ có bánh xe lăn gắn dưới chân. Đôi tay mình xuyên qua nó.

    Mình là ai?

    Đột nhiên người phụ nữ kia bật ra một tiếng rên rỉ nghe thô và tội nghiệp, và người đàn ông—là bác sĩ ấy, mình nhận ra rồi—lao đến chân giường. Chỉ sau đó mình mới nhận ra có các tia sáng màu vàng nhẹ và tím hồng nhạt của hoa oải hương phát ra từ bụng người phụ nữ đang sưng lên.

    Bác sĩ bắt đầu ra lệnh. Người đàn ông thừa cân kia vụng về nắm lấy tay người phụ nữ. Cô y tá dường như đang làm đến cả năm việc cùng một lúc, nhưng tất cả chúng đều rất khó hiểu…

    Và rồi, gần như trước khi mình hiểu hết được những gì đang chứng kiến, thì nó đã kết thúc.

    Cô y tá bế ra một bé trai quấn tã đã được lau rửa sạch sẽ và đang khóc rồi đưa cho người phụ nữ, người này cẩn thận đón lấy cậu bé và ôm vào lòng. Cậu ta đang tỏa sáng, phát ra các tia sáng màu vàng và tím oải hương tương tự khi nãy.

    Mình bước lại gần, cúi xuống chỗ cậu ta và nắm lấy bàn tay bé tý xíu ấy bằng những ngón tay ở dạng vô thể của mình, lắc lắc nó ngay khi mình đang mỉm cười.

    Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào cậu bé một hồi lâu, mình cũng vậy. Rồi thì, như thể hành động lia mắt nhanh khỏi người cậu bé tương tự như có thứ gì đó trong tâm hồn cô ấy cũng bị xé toạc đi, cô ta nhìn người đàn ông kia. “An-anh chắc chứ? Chúng ta có thể—”

    Ông ta lắc đầu, và miệng cô ấy phát ra tiếng như bị đâm dao vào bên hông. Ông ấy nhìn xuống đất và ngó đi chỗ khác, rõ là chịu không nổi, và một giọt nước mắt chảy dài xuống chỗ lằn giữa mũi và má. “Em biết rằng anh ước gì chúng ta có thể làm thế, nhưng hiện tại ta vốn đã khó khăn rồi. Nếu không có sự chấp thuận từ cha mẹ… liệu chúng ta có thể cho thằng bé cuộc sống như thế nào đây. Rồi thằng bé sẽ được chăm sóc. Thậm chí còn được huấn luyện nữa, để chiến đấu cho đất nước ta. Và rồi sau đó, có lẽ…” Ông ấy nuốt khan. “Có lẽ một vài năm nữa chúng ta có thể thử đẻ lại đứa khác?”

    Mình thấy ánh sáng của hi vọng rời khỏi đôi mắt người phụ nữ khi có điều gì đó như vỡ vụn trong lòng cô ấy, và mình biết chắc rằng họ sẽ không làm được như thế, nhưng họ không thu hút được sự chú ý của mình. Họ không phải lý do mình ở đây…cậu bé mới là lý do.

    Ánh nhìn của mình lướt dần xuống nhìn khuôn mặt tròn trịa đỏ ửng của cậu bé, và mình sẽ không rời mắt khỏi cậu bé nữa. Chẳng rời mắt đi khi cậu bé bị tách khỏi cha mẹ mà cậu sẽ không bao giờ biết, hay khi cậu ta ngủ và được mớm ăn trong một căn phòng sáng lòa với hàng chục đứa trẻ khác, và chắc chắn chẳng rời mắt đi khi cậu bé lần đầu tiên bò lê trên sàn bệnh viện – mặc dù chẳng có ai khác ở đây đang nhìn ngoại trừ mấy đứa trẻ sơ sinh khác—hay khi cậu ấy chập chững đi những bước đầu.

    Mình đã theo cậu bé khi cậu ta được chuyển từ bệnh viện đến một trại mồ côi nhỏ, nhìn cậu ấy quan sát thế giới này khi cậu ta lớn lên và học hỏi.

    Nhiều năm trôi qua, và mình đã luôn quan sát cậu bé. Với dáng vẻ linh thể vô hình, không ngủ, trống rỗng mọi khát khao ngoại trừ việc tỉnh táo, mình đã trải nghiệm cuộc sống của cậu bé trẻ tuổi này cùng với cậu ấy, từng bước một. Mình đã ở bên cạnh khi cậu ta kết bạn và mất đi những người bạn của mình, khi cậu ấy được huấn luyện và hướng dẫn nhằm trở thành vua, khi cậu ta bị điều khiển để hạ gục người bạn thân nhất của mình, khi cậu ấy tiến hành cuộc chiến vì hình bóng bà mẹ nuôi mà cậu đã mất.

    Mình không nhìn đi chỗ khác. Ngay cả khi cậu ta sa sút, mất đi tia sáng lẻ loi đã thúc đẩy cậu ấy trở thành vua, lúng túng trong một thế giới không phù hợp với cậu ấy và không xứng với cương vị vua mà ông ấy sắp trở thành, mình biết đó là một việc khổ cực cần thiết. Nếu không có những trải nghiệm này, cả thành công lẫn thất bại, vị vua buồn bã này sẽ không bao giờ trở thành người ràng buộc khế ước của mình. Sự tách biệt và mối liên kết yếu đi với nhân loại mà cậu ta cảm thấy lúc này sẽ xác định thế giới quan của cậu ấy trong kiếp sau khi đặt bản thân cậu vào thế chống lại nó.

    Nhưng cậu ta sẽ không phải đau khổ lâu, bởi ngay từ khi sinh ra, cánh tay giãn dài của số phận đã vươn về phía cậu. Và mình cũng đang ở chỗ này vì chuyện đó, nơi kết thúc chuyến hành trình của cậu ấy với cương vị là Vua Grey.

    Mình đang đứng cạnh ông ấy, những ngón tay vô hình của mình luồn qua mái tóc ông khi mình cảm thấy vận chết đang đến gần. Mái tóc chưa phải màu nâu đỏ 2 mà ông sẽ thừa hưởng từ bà Alice Leywin.

    (Người dịch: hình tóc màu nâu đỏ – auburn hair sẽ để ở ảnh minh họa cuối bài)

    Khoảng thời gian đang trôi qua nhanh chóng, thứ vốn vô nghĩa đối với một người không ăn, không ngủ, không mơ, hay thậm chí không sống như mình, đột ngột dừng lại như sét dội, và mình cảm nhận được tiếng mạch đập trong cổ họng. Giống như móng vuốt đen từ thần chết, phép thuật của cha mình hiện ra, tóm lấy vị vua đang say ngủ.

    Mình cảm thấy bản thân thật bất lực. Mình chỉ hiện diện trong nhận thức, thiếu cả thực thể lẫn sức mạnh, và không thể làm gì khác hơn là bám lấy linh hồn đang bị rút ra khỏi cơ thể ông ấy bởi sự tái sinh cưỡng ép dưới hình hài bộ móng vuốt đen hiện ra thấp thoáng. Nhưng…mình biết, cho dù mình được ban cho khả năng can thiệp vào, mình cũng sẽ không ngăn những gì đang xảy ra. Bởi vì khoảnh khắc này sẽ mang ba Arthur đến gần mình hơn một bước, ngay cả khi mình vốn đang đi bên cạnh ông ấy rồi.

    Những phương pháp của Agrona rất tàn nhẫn và đáng sợ, ấy vậy mà ông ta đã mang ba Arthur đến cho mình. Hay nên nói rằng…hiện giờ đang mang ba Arthur cho mình đây? Sau một thời gian dài ở Trái Đất, trôi dạt theo dấu vết của cậu Grey như ma ám, đôi khi thật khó để duy trì được cảm giác về thời gian. Cuộc đời của mình giống như một giấc mơ mong nhưng chưa tới, cái chết của mình giống như khởi đầu sau sự kết thúc vậy…

    (Nguyên văn: “My life felt like a dream yet to happen, my death like the beginning after the end…” Sau suốt hàng trăm chương truyện, đây lần đầu tiên tên bộ tiểu thuyết được nhắc đến trong một chương truyện)

    Bám lấy linh hồn đã bị tách ra, mình bị kéo lên cao, rời khỏi cơ thể bị bỏ lại phía sau, khỏi cung điện mà cơ thể kia nằm ở trung tâm, khỏi đất nước nơi mà cái cơ thể kia đã từng là vua, và khỏi thế giới đã rèn giũa tinh thần cho linh hồn mà mình sẽ không buông bỏ.

    Không-thời gian mở ra trước mắt bọn mình, một sự đảo ngược lại của thứ lực đã kéo mình đến với lúc người kết khế ước của mình mới sinh ra. Chính bản thân vũ trụ dường như mở ra, như thể những tấm rèm đầy sao được kéo sang một bên, để lộ ra sân khấu phía sau: là thế giới của bọn mình, trông nó giản đơn, buồn ngủ và yên tĩnh sau sự ồn ào từ Trái đất của cậu Grey.

    Vẫn nằm chắc gọn trong cú nắm của cái móng vuốt kia, bọn mình bị kéo về thế giới này, về phía lục địa Alacrya có hình dạng đầu lâu và một đứa trẻ sơ sinh đang khóc lóc và nằm trần truồng đợi sẵn trên một cái hộp sọ rồng chạm khắc cổ tự.

    Nhưng điều này là sai.

    Ba Arthur đã không—đã không thể—sinh ra ở lục địa Alacrya được.

    Sự hoảng loạn nhá qua linh hồn dạng nguyên thể vô hình của mình. Mình kéo cái linh hồn này, cố giữ nó lùi lại khỏi tuyến lộ trình trong khi tâm trí yếu ớt của mình vật vã tìm hiểu. Nhưng lực từ móng vuốt đen của Agrona thì không tài nào chặn được. Mình cũng phải cố như thể đang ngăn không cho mặt trời lặn vậy.

    Nhưng mình sẽ làm thế. Vì ông ấy, cho dù có phải ngăn hành tinh này ngừng quay mình cũng sẽ làm.

    Quấn thân người mình quanh linh hồn, mình tập trung né khỏi hình dáng tối tối của lục địa Alacrya đang hiện ra để hướng về phía lục địa Dicathen xa xôi. Dù hình dáng hiện tại của mình có loại sức mạnh nào đi nữa thì mình cũng xài cạn sạch nó. Đột nhiên mình không còn ở hình dạng bóng ma của một cô gái nhỏ có sừng nữa. Đôi cánh mình trong suốt và dang rộng ra đón luồng gió mạnh mẽ. Bộ móng vuốt mạnh mẽ bao quanh linh hồn này. Cái đuôi dài quất vào không khí theo nhịp đập từ đôi cánh.

    Mình nói: “Ông sẽ không bao giờ có được ông ấy,” giọng không ra thành tiếng và nghe văng vẳng. “Số phận của ông ấy nằm ngoài quyền thống trị của ông.”

    Tuyến lộ trình của bọn mình đã xê dịch chừng một inch. Đôi cánh trong suốt như ma của mình vẫn đập đập. Nhìn bên dưới thì bọn mình đã bay chệch đi hàng dặm. Cái cổ dài của mình căng muốn trật khớp. Tụi mình vẫn tiến lại gần lục địa Dicathen hơn.

    Cái móng vuốt đen này run lên. Hình dạng chú phép của Agrona không gây ra sự kháng cự. Nó gắng giữ đúng tuyến lộ trình, nhưng mình càng kéo móng vuốt đi xa khỏi lộ trình ban đầu thì sức mạnh của nó càng giảm sút.

    Lục địa Dicathen đã hiện rõ phía dưới bọn mình. Vùng Sapin đã bị bay lướt qua. Làng Ashber đang lao ào về phía bọn mình.

    Một người phụ nữ hiện ra trong tầm nhìn, tóc màu nâu đỏ và mặt nhợt nhạt. Trông trẻ trung, mạnh mẽ và lượng phép thuật của pháp sư hệ emitter với ánh sáng màu bạc phồng lên bao quanh người cô ta. Điều đó làm mình cảm thấy ổn. Mình không chắc tại sao, nhưng cảm thấy ổn phết. Và bên cạnh cô ấy, có một người đàn ông khuôn mặt điển trai kèm bộ hàm vuông vức đang nở nụ cười toe toét, người mà vẻ kiêu hãnh sẽ xây nên cuộc đời và cái chết của người này cũng xém phá hủy cuộc đời kẻ tạo khế ước cùng mình thêm lần nữa. Nhưng chuyện đó vẫn chưa xảy ra, sẽ chưa xảy ra trong một thời gian dài tới.

    Cơ mà chuyện đó đã xảy ra rồi. Phải không nhỉ?

    Chuyện dẫn lối cho linh hồn này ngày càng trở nên khó tập trung hơn. Có tiếng hát như hương thơm ngào ngạt trong gió đang vẫy gọi mình.

    Trong phút chốc mất tập trung và yếu đuối, đột nhiên mình bị trượt lùi về phía sau, bị kéo ra khỏi chỗ gia đình mà ba Arthur của mình buộc phải có. Đang nằm chờ đợi trong bụng người phụ nữ tóc nâu đỏ kia là vật chứa cho ba Arthur. Sẽ không ai khác làm được điều đó.

    Đôi cánh của mình đập đập trở lại, và mình đấu tranh với lượng sức lực đang dần giảm sút của mình chống lại ý muốn của cha mình.

    Cha mình, mình nghĩ trong cay đắng. Chứ không phải là papa của mình…

    (Nguyên văn: “My father, I thought bitterly. But not my papa…” ‘My father’ ở đây là Agrona, còn ‘papa’ là Arthur)

    Giằng kéo mạnh đến nỗi mình lo rằng linh hồn dạng nguyên thể vô hình của mình sẽ vỡ ra thành từng mẩu, rồi mình lôi cái móng vuốt đen này về phía ngôi nhà và đứa trẻ. Một tiếng gầm lên thầm lặng vang ra khỏi miệng mình và lan theo dạng gợn sóng xuyên qua kết cấu của thực tại. Không gian lại lần nữa mở ra giữa mình và đích đến: là đứa bé đang dần được sinh ra nằm phía dưới chỗ mình đang bay. Bác sĩ đã vào việc rồi, ông ta đang đưa ra những chỉ dẫn điềm tĩnh và chắc chắn…

    Linh hồn trong bộ móng của mình chạm vào quầng hào quang màu sáng trắng rồi truyền vào người đứa bé.

    Móng vuốt đen của Agrona tan biến, màn sương đen từ ma thuật còn đeo bám lại của ông ta bị tan biến bởi cơn gió tạo ra từ đôi cánh đang đập của mình.

    Với niềm hân hoan và nỗi buồn lẫn lộn trong lòng, mình đã chứng kiến linh hồn mạnh mẽ, trưởng thành của cậu Grey chiếm hữu và hấp thụ linh hồn trẻ thơ trong người đứa bé còn chưa chào đời. Mình nói: “Tôi xin lỗi,” tâm hồn mình đột nhiên nặng trĩu gánh nặng từ việc mình đã phải làm. “Đây là cách duy nhất rồi.”

    Mình muốn ở lại, để quan sát ba Arthur lớn lên và học hỏi, để chứng kiến ông ấy hình thành lõi mana của ổng, để trải nghiệm đoạn cuộc đời của ông ấy mà trước đây mình đã bỏ lỡ, nhưng mà…

    Bài hát ngân vang ngọt ngào đang gọi mình, và mình thấy rằng mình không thể phớt lờ nó được. Không chắc được chuyện này đã xảy ra từ khi nào, mình đã né khỏi cả dạng thức rồng lẫn nhân dạng bé gái khi mình đeo bám quá lâu trên Trái Đất, giờ đây mình chỉ đang tồn tại dưới dạng nguyên thể thôi.

    Sự đau đớn nhói sâu trong lòng khi mình bị kéo ra khỏi ngôi nhà đó, gia đình đó, đứa trẻ sơ sinh đó. Linh hồn mình trôi dạt về phía đông hướng tới chỗ những ngọn núi. Tuy nhiên, ngay khi mình băng qua chúng, mình đã dừng lại đột ngột trước những cảnh tượng kỳ lạ nhất.

    Một nhóm lữ hành đi bằng xe ngựa thồ gồm những gương mặt quen thuộc đang leo dốc lên đường núi. Bà Alice, ông Reynolds, nhóm Twin Horns, ba Arthur trẻ tuổi…

    Nhưng bằng cách nào chứ? Mình thắc mắc. Mới chỉ là vài khoảnh khắc thôi, ấy vậy mà đã nhiều năm trôi qua rồi…

    Mình chỉ có thể bất lực nhìn họ bị tấn công. Mình vốn đã biết điều gì sắp xảy ra tiếp, nhưng chứng kiến ​​nó diễn ra trước mặt thì lại khác. Tăm tối hơn. Tệ hơn nhiều.

    Nếu mình mà có tim để đập bây giờ, thì nó sẽ ngừng nhịp khi thấy ba Arthur, mới bốn tuổi, nhào vội khỏi vách đá để cứu mẹ ông ấy.

    Lao theo ông ấy, linh hồn không hình thù của mình kéo lấy ổng, như mình vừa mới làm lúc trước, cố dựng ông ấy thẳng lên để ngăn cú rơi. Nhưng mình đã tiêu sạch sức mạnh rồi. Một tiếng hét yếu ớt đầy rung động của mình vang lên xuyên qua không-thời gian khi mình rơi xuống cùng ông ấy, như truyền cho ông ấy chút gì đó sức lực còn sót lại trong mình, để ít ra ông ấy không cô đơn.

    Và rồi, mình cảm thấy bà ấy. Cảm thấy thật rõ ràng ở đây, bà ấy trái ngược đến lạ lùng với cha mình về mọi mặt mà mình hình dung được.

    Mẹ của mình.

    Sức mạnh của bà quấn quanh cơ thể nhỏ bé của ba Arthur, làm đệm cho ông ấy, từ từ đưa ông ấy xuống đất, và mình chợt nhớ ông ấy từng thuật lại cho mình nghe điều gì đã xảy ra. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà mình đã quên mất, chìm đắm trong tuyệt vọng và sợ hãi. Dạng nguyên thể từ linh hồn mình chỉ còn lại rất ít…

    Mình muốn ở lại với ba Arthur, ở cạnh bên khi ông ấy tỉnh dậy, nhưng nguồn phát ra bài hát giờ đã thật gần và quá mạnh. Nó lấp đầy mọi giác quan mình, ép tâm trí mình giải phóng khỏi mọi suy tư khác khi gộp chúng lại để rồi chỉ còn mỗi bài hát này. Và thế là mình xuôi theo, chẳng thể làm gì khác.

    Những âm nốt không xác định được của bài hát kia được phát ra từ một hang động ẩn nằm ở biên giới của Rừng Elshire và vùng Beast Glades. Mình biết nơi đó, và khi nhìn thấy nó, mình đã hiểu nguồn gốc bài hát ngân vang này…

    Dấu vết từ các âm nốt được gợi lên đã dẫn mình xuống hang động.

    Là mẹ…

    Mặc dù thấy được bà ấy, nhận thức được sự hiện diện của bà, nhưng thật khó để tập trung nhìn vào mẹ mình. Hình dáng quỷ dữ khổng lồ của mẹ tỏa ra quầng hào quang mạnh mẽ của tộc Vritra, nhưng đó không phải điều khiến mình lờ đi không để ý. Không phải, vẫn là do bài hát ban nãy. Mà, đang nằm trong bàn tay to lớn của mẹ, là một quả trứng. Là trứng của mình. Ngay cả dưới ánh sáng nhá nhem, nó vẫn lấp lánh ánh sắc cầu vồng.

    Bài hát đến từ quả trứng đó. Đang thu rút linh hồn mình vào.

    Nhằm để sửa chữa nghịch lý về sự tồn tại đa bản thể của mình, mình suy nghĩ trong sự buồn ngủ. Vào khoảnh khắc kế, mình không nhớ là có nghĩ ngợi gì cả, hay có bất cứ khao khát gì vượt hơn việc muốn chui vào bên trong quả trứng kia, cuộn tròn cả người, an toàn, chờ đợi người liên kết khế ước với mình đem mình quay về thế giới này.

    Và cứ thế mình trôi vào nó. Rồi ở đó, mình nghỉ ngơi.

    Cho đến khi…

    Mình chợt tỉnh giấc, bối rối trước khung cảnh xung quanh, không chắc đâu là thực đâu là mơ.

    Vỏ quả trứng đang ôm lấy người mình truyền đi một cảm giác như thể lớp da thứ hai, và mình nhận thức được nó đang nứt và nở ra. Ánh sáng tràn vào bóng tối tĩnh lặng bên trong quả trứng. Mình chớp mắt nhanh khi một khuôn mặt lờ mờ xuất hiện phía trên mình khi có thêm nhiều mảnh vỏ trứng vỡ ra.

    Dần dần, khuôn mặt trở nên rõ nét.

    Một cậu trai trẻ tuổi với mái tóc màu nâu đỏ và đôi mắt mở to màu xanh da trời đầy vẻ hy vọng đang nhìn chằm chằm xuống mình. Ba Arthur. Ba Arthur của mình. Ngoại trừ…

    Mình lại chớp mắt. Mình nhầm rồi. Ba Arthur trông lớn hơn, không phải là cậu bé lúc đầu ủ trứng cho mình, mà là người tướng và là một vị Lance, người đã cưỡi trên lưng mình trong chiến tranh, mạnh mẽ và nghiêm khắc, nhưng cũng tốt bụng và che chở.

    Dù vậy, khuôn mặt ông ấy vẫn trông mờ mờ, và mình chớp mắt. Ba Arthur vẫn ở đó, nhưng khuôn mặt ông ấy thậm chí còn già hơn. Sắc nét hơn, gầy gò hơn. Đôi mắt xanh da trời của ông đã chuyển sang màu vàng kim lỏng, và tóc ổng… nó đồng màu với mình.

    “Kyu…?”

    Một nụ cười run rẩy, gượng gạo làm cong một góc ở khóe môi ông ấy.

    “Mừng con trở lại, Sylv à.”

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. ⤴︎  
      Màu tóc nâu xám, hay còn gọi là màu lông chuột (mousy brown hair):
    2. 2. ⤴︎  
      Màu tóc nâu đỏ (auburn hair) của Arthur sau này:
    3. 3. ⤴︎  
      Tấm bảng kẹp giấy (clipboard):
    4. 4. ⤴︎  
      Áo giấy phẫu thuật loại dùng một lần (blue paper gown):
    5. 5. Tóm tắt: Bé Sylvie quay về quá khứ.
    6. 6. Chương 429 này (đặt là chap 427 theo đánh số của tác giả trên Patreon) được xem là chap cuối của Volume 10, và đây cũng là lần đầu tiên sau hơn 400 chương truyện, cái tên bộ truyện “The beginning after the end” được nhắc đến trực tiếp một lần trong chương này. Chương này như thể sự tri ân con đường của suốt 10 tập truyện đã phát hành.
    7. 7. Bạn đọc hay lưu ý rằng toàn bộ đoạn POV ở trên là thuật lại sự việc trong tâm trí cũng như đã phần giao tiếp bằng thần giao cách cảm, nên nó đang mô tả cảm xúc khi giao tiếp trong đầu, vì thế độ trừu tượng của văn bản gốc khá cao.
    8. 8. Có những điểm mà người đọc không hiểu nhưng dưới góc độ là người dịch thì mình cảm nhận được, chẳng hạn như khi Sylvie quan sát suốt một chặng đường của đứa trẻ được sinh ra, tác giả cố tình dùng chữ “he” xuyên suốt đoạn viết để người đọc thắc mắc là không biết ta đang theo dõi nhân vật nào (nhưng Sylvie lại biết), và theo suốt một quãng đường đời cho đến khi đứa trẻ già đi sắp hấp hối mới bộc lộ cái tên King Grey để gây bất ngờ cho người đọc. Và khi Vua Grey xuất hiện cũng là bắt đầu quay lại từ cái miêu tả đầu tiên của bộ truyện (thứ mà chúng ta sẽ đọc trước khi quyết định theo một bộ truyện): “Vua Grey từng được hưởng lợi từ uy danh, sự giàu có và sức mạnh vô đối của mình trong một thế giới được vận hành bằng khả năng về võ thuật, nhưng giờ đây lại thấy chính mình được tái sinh trong một xã hội bị thống trị bởi ma thuật. Được trao cho cơ hội sống thứ hai, vị vua một thời này cố tìm hiểu mục đích tái sinh lẫn vai trò của mình trong thế giới mới đồng thời sửa chữa những sai lầm trong quá khứ.” Và từ đây, mọi thứ của bộ truyện mới này mới bắt đầu.
    9. 9. Mình có cảm giác đoạn Sylvie chết và xuyên qua thời gian lẫn không gian trong vũ trụ theo kiểu mô tả này rất quen, có vẻ tác giả lấy cảm hứng từ việc đi vào lỗ đen quay lại quá khứ trong phim Interstellar (2014) của Christopher Nolan.
    10. 10. Dựa trên màu tóc của mẹ Grey như trên hình, có lẽ ta cũng đoán được phần nào màu tóc của Vua Grey.
    11. 11. Chương này cũng xác nhận luôn rằng, Grey không chết vì tuổi già mà đang ngủ thì bị phép thuật của Agrona tóm lấy linh hồn lôi đi.
    12. 12. Dựa trên mô tả của Sylvie, ít ra giờ ta cũng biết lục địa Alacrya có hình một cái đầu lâu khổng lồ.
    13. 13. Chap này đã chính thức xác nhận rằng kẻ chọc ngoáy vào quá trình phục sinh, làm kéo Grey từ Trái Đất về Alacrya thất bại chính là Sylvie đã đi ngược về quá khứ chứ không phải Sylvia.
    14. 14. Trong một đoạn Agrona nói chuyện với Nico ngày trước, hắn tỏ vẻ cho rằng Art là mối đe dọa khi mà Sylvie còn sống, nhưng sau khi Sylvie chết, hắn trở nên nhẹ nhõm và không bận tâm đến Art nữa. Liệu chăng có phải vì câu chuyện trong đoạn này, khi Sylvie mới là người tác động chính để lôi linh hồn Grey ra khỏi lục địa Alacrya, chệch hướng khỏi sự kiểm soát của Agrona để tái sinh vào cơ thể con của Alice Leywin, và Agrona cảm nhận được điều đó lúc đấy?
    15. 15. Ver.1: 18-May-2023; ver.2: 20-May
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...