Kết tình bằng hữu
Tên gốc: "Chapter 432: Fellowship Forged"
Cảm giác về sự hiện diện của thằng Vajrakor giảm dần theo mỗi bước chúng tôi đi trong khi sức lực của Caera phục hồi dần từng chút một. Những đường hầm chật chội trên đường đi ra nhường chỗ cho những hành lang bóng bẩy trải ra thẳng tắp, rồi cuối cùng dẫn tới khoảng không gian rộng rãi của hang động chính ở thành phố Vildorial này. Nhìn từ mấy bậc thềm chỗ cung điện, toàn bộ đô thị ngầm này trải rộng ra trước mắt chúng tôi.
Chị Varay nhìn tôi với vẻ lưỡng lự, rõ là đang đoán tới đoán lui xem tôi vừa mới giải quyết cuộc gây gổ với thằng rồng kia như thế nào. “Tôi sẽ đảm bảo rằng hai tên Torviir và Bolgar được bảo vệ đầy đủ khỏi vụ này, rồi sau đó tôi còn nhiệm vụ riêng phải làm. Cậu sẽ ở trong thành phố lâu chứ?”
Tôi liếc nhìn Caera. “Chắc là không.”
Chị nói: “Hãy cẩn thận, Arthur,” hơi khẽ nhíu mày một cái. “Mặc dù ta đã giành lại được lục địa của mình, nhưng không cách nào tôi không cảm thấy rằng lục địa Dicathen chưa bao giờ gặp nhiều nguy hiểm hơn lúc này.”
Tôi bật cười mà chẳng hài hước chút nào. “Người ta nói cái gì về chuyện thêm lửa vào dầu ấy nhỉ?”
(Nguyên văn: “What’s that saying about frying pans and fires?” Đây là câu Art cố tình nói sai một thành ngữ trong tiếng Anh. Đây là một kiểu hành văn cố tình không lặp lại nguyên si câu thành ngữ nhằm mục đích khơi gợi vấn đề với vẻ hài hước, thành ngữ gốc là “Out of the frying pan, into the fire”. Tiếng Việt tạm dịch là “đổ dầu vào lửa”)
“Ngoại trừ việc ở trường hợp này, là lửa rồng đấy,” chị Varay ủ rũ nói. Chị chìa tay về phía Caera. Khi Caera giơ tay ra lấy, chị Varay ấn thứ gì đó vào lòng bàn tay cô ấy. “Tôi quơ lấy cái này ngay khi nghe tin Arthur đang trở lại thành phố. Tôi biết là mình chỉ trả lại những gì là của cô thôi, nhưng tôi muốn cô biết rằng, nếu Arthur tin cô, thì tôi cũng vậy.” Sau đó, chân chị nhẹ nâng khỏi mặt đất và chị ta bay lên khoảng không rộng trong hang động chính.
Caera luồn chiếc nhẫn điểm xuyết hoa văn vào ngón tay của mình, ánh mắt cô ấy ngó sang tôi khi cô ấy bồn chồn căng thẳng. “Tôi…rất biết ơn vì anh đã đến. Và tôi xin lỗi đã đánh anh, tôi…”
Tôi xua tay gạt chuyện đi. “Tôi xứng đáng bị tệ hơn thế. Lẽ ra cô không bao giờ phải chịu đựng những chuyện như vậy, bất kỳ chuyện gì trong số đó.”
Sự im lặng bao trùm chúng tôi, và tôi bắt đầu bước đi lúng túng, cố nghĩ ra điều gì khác để mà nói. Tôi bị buộc phải rời lục địa Alacrya mà chẳng có lời giải thích hay từ biệt nào; lần cuối gặp tôi, cô ấy vẫn nghĩ tôi là Ascender Grey. Tôi không trách cô ấy nếu cô ấy ghét tôi vì những lời nói dối, nhưng tôi tự an ủi bản thân rằng Seris đã biết sự thật và vẫn cử Caera đi tìm tôi.
“Mẹ tôi là một pháp sư hệ emitter—tức là một người chữa thương,” tôi nói sau vài phút chỉ nhằm phá vỡ sự im lặng đầy khó xử này. “Bà ấy có thể chữa lành vết thương cho cô.”
“Vết thương của tôi không nghiêm trọng,” Caera nói với vẻ đầy mạnh mẽ, rồi mím chặt miệng và nhìn đi chỗ khác.
“Tôi xin lỗi,” tôi nói, nhìn cô ấy qua khóe mắt mình. “Vì chuyện này, và cả chuyện đã nói dối cô về danh tính của tôi nữa.”
“Tôi cho là ta hòa nhau rồi đấy,” cô ấy nói với vẻ chẳng chút hài hước gì, vẫn không nhìn tôi.
Một đội lính canh người lùn đang đi tuần tra dừng lại để theo dõi chúng tôi, mó ngón tay sờ vào vũ khí của mình với vẻ căng thẳng. Tôi để mắt đến họ cho đến khi chúng tôi đi lướt qua và họ lại hành quân tiếp.
“Anh đã ở đâu thế?”
“Các Khu Tàn Tích được xây dựng trong một chiều không gian hoàn toàn tạo thành từ aether. Các khu vực này giống như… đang trôi nổi vậy, bị ngăn cách tiếp xúc với mọi thứ và nằm trong một đại dương rộng lớn toàn aether. Tôi đã dùng lượng aether đó để mang cô bé kết kế ước trước đây với tôi quay lại, là bé Sylvie, người đã…”
“Người đã hy sinh chính bản thân mình cho anh à? Và anh thành công chứ? Ý tôi là thành công trong việc mang cô bé trở lại.”
“Tôi đã làm được.” Tôi ngập ngừng khi nói tiếp, chuyển sự chú ý từ các giác quan mình vào trong lõi aether.
Những mảnh vỡ từ lõi mana ban đầu của tôi vẫn hợp nhất lại với nhau nằm trong một lớp rào chắn vững chắc bằng aether, hóa thành một cấu trúc gần giống như tinh thể. Khi lần đầu tôi luyện cái lõi này thì nó có màu đỏ tươi đậm, nhưng sau mỗi lớp aether bọc tuần tự thì nó sẫm màu lại. Giờ đây, cái lõi bọc ba lớp aether này là một quả cầu màu tím rực rỡ nằm yên nặng nề và bí ẩn sâu xương ức của tôi. Mỗi lớp vỏ aether cung cấp khả năng tinh luyện lớn hơn cho lượng aether được lưu trữ và cho phép hút vào lẫn lưu trữ được nhiều aether trong lõi hơn.
Khi lần đầu rèn lõi aether, gần như tôi không cô đọng đủ aether để tung ra một đòn nổ aether duy nhất. Phải tốn một sự rèn luyện rõ rệt và tinh chỉnh lõi đáng kể để có thể tung ra thậm chí hai hay ba đòn nổ, nhưng việc bọc được thêm lớp vỏ thứ hai đã tăng dung tích chứa của lõi tôi theo cấp số mũ ngay tức khắc.
Chẳng có thời gian để kiểm tra những gì lõi của tôi—và nói rộng ra thêm, là những gì tôi—có khả năng làm được lúc này, nhưng tôi cảm thấy thật khác, mạnh mẽ hơn, như có một mặt trời thu nhỏ được bẫy vào lồng ngực tôi vậy.
Nói một cách ấp úng, tôi lại tiếp tục, giải thích những gì tôi đã làm và tại sao. “Không may thay, do bị ngắt kết nối với thế giới này, không ai trong chúng tôi cảm nhận được thời gian trôi qua ra sao.”
Caera hỏi: “Vậy là anh đã dành hai tháng để ngồi thiền và thu thập aether?” giọng đầy vẻ ngạc nhiên quá đỗi. “Anh Grey à, điều đó… thật điên rồ.”
Tôi xoa xoa gáy, thấy xấu hổ. “Thành thật mà nói, có lẽ sẽ lâu hơn vì thời gian dường như trôi nhanh hơn trong Khu Tàn Tích.”
Caera lắc đầu. “Đúng. Có thể đã là sáu tháng trôi qua đối với tất cả những gì anh biết…” Cô ấy thở dài mệt mỏi. “Có thể anh sẽ rơi vào cảnh hoàn toàn không quay lại được.”
Chúng tôi bị xen ngang bởi tiếng ai đó đang hét tên tôi, và tôi nhận ra rằng chúng tôi đang đi ngang qua một trong những khu chợ nhỏ vốn nằm rải rác trên đường đại lộ. Một cô bé người elf trẻ tuổi chạy đến bên tôi, dúi vào tay tôi một bông hoa khô rồi chạy vụt đi, cười khúc khích. Hầu hết những người chúng tôi đi ngang qua chỉ nhìn chằm chằm vào chúng tôi, nhưng tâm điểm thì luôn là Caera.
Tôi đã quen dần với những cái sừng quấn quanh đầu cô ấy như một chiếc vương miện, nhưng với người dân lục địa này, những cái sừng đó khiến cô ấy giống như kẻ thù của họ vậy.
Tôi hỏi: “Tại sao cô Seris gửi cô đến Dicathen chứ?” rẽ khỏi con đường đại lộ ngoằn ngoèo để hướng tới cổng vào Viện Earthborn. “Và còn không có sợi dây chuyền của cô để giấu sừng đi?”
“Cô ấy nói rằng cô ấy đang cần—à đã cần anh đến Alacrya sớm. Nhưng đó là chuyện…”
“Của hai tháng trước,” tôi kết thúc giùm cô ấy.
“Tôi đã bị tấn công trên đường đến thiết bị dịch chuyển di động. Một đồng minh của cô Seris, là một học trò khác, đã phản bội cô ấy,” cô ấy tiếp tục nói, lời lẽ như nọc băng độc rỉ ra từng giọt. “Tôi đã suýt bị bắt, chỉ thoát được khỏi gã Scythe Dragoth Vritra trong chân tơ kẽ tóc. Hẳn tôi đã làm mất sợi dây chuyền giữa trận chiến.”
“Vậy là,” tôi chậm rãi nói, để từ ngữ lơ lửng trong không khí. “Bạn của tôi, Haedrig đã chết rồi sao?”
Caera cười rung cả người. “Ôi trời. Tôi thậm chí còn không nghĩ tới chuyện đó.” Nụ cười nhất thời của cô ấy vơi dần. Cô ấy có quầng thâm dưới mắt và tôi gần như thấy được rằng cô ấy đang gắng giữ cho mắt mình mở ra. “Có lẽ anh đã đúng. Lẽ ra cô Seris không nên gửi tôi đến đây. Anh thậm chí còn không phải người Alacrya. Những điều đã xảy ra với người dân của anh, với…gia đình của anh—anh không nợ chúng tôi bất cứ điều gì cả. Nếu tôi mà biết trước…”
Tôi vẫn đang dìu người của Caera trong khi chúng tôi bước đi, nhưng giờ cô ấy đã rút người ra khỏi tôi. Khi cô ấy lại nói tiếp, đó là một vẻ cam chịu. “Anh có những trận chiến của riêng mình để đánh, bây giờ tôi đã hiểu điều đó. Nếu anh có thể giúp tôi quay lại Alacrya, tôi sẽ—”
Tôi đứng lại, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô ấy. Cô ấy cũng đứng lại như vậy, đôi mắt màu đỏ tươi đầy vẻ thắc mắc.
“Lúc ở trong vùng hội tụ đó, khi lần đầu tiên chúng ta thực sự gặp nhau, tôi chỉ cố tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Tôi đã sẵn sàng bỏ mặc mọi người ở đó cho đến chết khi tôi nhận ra tất cả các bạn đều là người Alacrya. Các bạn là kẻ thù, và tôi đã nghĩ hẳn tất cả các bạn đều là những con quái vật xấu xa, quỷ quyệt. Nghĩ như vậy thì đơn giản với tôi hơn.” Tôi hít một hơi thật sâu. “Caera, cô đã cho tôi thấy sự thật về cuộc chiến này. Cô và lão Alaric, Seth và Mayla, mọi người mà tôi gặp chỉ đang gắng xoay xở đầy khó khăn để sống trên một lục địa tối tăm do cái bóng của tên Agrona che khuất. Các bạn không phải là kẻ thù của tôi. Chính cái lũ bạo chúa asura đang tìm cách nhào nặn thế giới này thành các sân chơi nho nhỏ tàn nhẫn của riêng chúng—hay tệ hơn là, thiêu rụi thế giới của chúng ta thành tro bụi. Chúng mới là kẻ thù của chúng ta.”
Cô ấy ngước nhìn tôi một lúc, rồi hơi khẽ lắc đầu. “Có điều gì làm anh sợ không?”
Tôi cúi đầu, đột nhiên thấy xấu hổ. “Tôi sợ khủng khiếp, Caera à. Sợ không đủ mạnh mẽ, không đủ thông minh, không đủ sáng suốt. Nhưng hơn tất cả, tôi sợ thua cuộc. Đã có quá nhiều người nhìn tôi như thể tôi là một vị thần nào đó. Tôi chỉ cần cô là… bạn của tôi thôi.”
(Nguyên văn: “But most of all I’m scared of losing.” Cụm từ “losing” ở đây có hai cách hiểu đều hợp lý trong tình huống này, một là như trên mình dịch. Hai là: “Nhưng hơn tất cả, tôi sợ sự mất mát.” Tùy các bạn muốn hiểu nghĩa nào thì hiểu)
Đôi mắt cô ấy lục tìm gì đó trong mắt tôi một hồi lâu, đôi môi hơi mím lại, rồi cô ấy phồng người lên và thở dài ra thườn thượt với vẻ cố tình khoa trương. “Thôi được rồi, được rồi. Và thế là tôi ở đây, đã sẵn sàng toàn diện để khởi hành đến Ngôi Đền đầu tiên của thần Grey, Ngài Ấy, Người Đi Lẫn Vào Giữa Chúng Ta”
(Nguyên văn: “And here I was, all ready to start the first Temple of Grey, He Who Walks Among Us.” Cụm từ ‘walk among us’ ngụ ý một sinh vật nào đó khác biệt, chẳng hạn như ma sói, vampire, quái vật, phù thủy gì đấy hay thậm chí còn ngụ ý nói đến những kẻ lừa đảo hay nói dối, sống ẩn náu và xen lẫn loài người. Từ ‘start’ có đây nghĩa là ‘bắt đầu đi đến’ còn ‘ngôi đền’ được nhắc ở đây là nhà của Art. Khi một vị thần sống ở đâu đó và biến mất, thì nơi đó sẽ trở thành ngôi đền đầu tiên để thờ vị thần ấy)
Tôi khịt mũi cười phì ra mà không kịp giấu khi chúng tôi bắt đầu đi tiếp. “Tôi mừng là cô vẫn cố duy trì được khiếu hài hước của mình sau mọi việc.”
Tiếng cười của Caera tắt lịm trên môi, mặt cô ấy tối sầm lại. “Cảm nghĩ về việc bị bọn rồng tra tấn có tệ hơn chút so với những gì mà bất kỳ đứa trẻ Alacrya nào phải đối mặt khi chúng bắt đầu luyện tập cho các thử thách để bộc lộ huyết thống Vritra.” Nhưng mỗi bước cô ấy đi đều nặng nhọc, và tôi biết rằng cô ấy đau hơn những gì thể hiện ra ngoài.
Niềm vui trong lòng tôi co lại.
Chúng tôi chẳng nói gì nữa cho đến khi cả hai tới chỗ cánh cửa giản dị dẫn vào nhà mẹ và em gái tôi ở Vildorial, là một dãy phòng nhỏ trong chính Học viện Earthborn. Cánh cửa mở ra trước khi tôi kịp gõ. Bé Sylvie mỉm cười và đứng sang một bên, vẫy chúng tôi vào.
“Em gái ba làm con sắp hoang tưởng rằng ba sẽ biến mất,” cô bé nhẹ nhàng nói. “Con nghĩ cậu ấy đang định xích mình vào người ba để ba không thể bỏ cậu ấy lại được nữa.”
“Sylvie!” Ellie hét lên vang khắp phòng, đầy vẻ bực tức. “Chuyện đó lẽ ra phải là bí mật chớ.”
Tôi đi trước dẫn đường và nhấc bổng Ellie lên ôm chặt một cái. “Điều đó có nghĩa là em không còn giận anh nữa?” Tôi hỏi, siết chặt người con bé.
“Rất giận nhá,” con nhóc thở hổn hển, vặn vẹo người để thoát khỏi cú ôm. “Ồ, xin chào Quý cô Caera, em rất mừng vì anh trai em đã đưa được chị ra khỏi đó.”
Tôi dần thả nhỏ em ra, cau mày. “Anh bỏ lỡ gì đó à? Làm thế nào mà em—”
Bất thình lình, nhóc Ellie giật mạnh người ra khỏi tay tôi. Con bé vuốt phẳng lại quần áo và nhìn qua sau lưng tôi. Tôi nhìn theo ánh mắt của con bé đến chỗ Chul, cậu ta đã xuất hiện ở ngưỡng cửa phía sau Caera và tôi. Lông mày tôi nhướng lên.
Bé Ellie nói: “Ừm, xin chào,” luồn người qua tôi và chìa tay về cái cậu bán asura kia để bắt. Bàn tay cậu ấy to đến mức bao trọn tay con bé. “Chúng ta đã không được giới thiệu về nhau sớm hơn. Em là Eleanor Leywin.”
“Tôi là Chul,” cậu ta nói một cách lịch sự khi nhìn lướt khắp căn phòng khách nhỏ.
“Anh có đôi mắt rất đẹp,” con bé nói thêm, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hai màu cam và xanh lam.
Cậu ta nhìn đi chỗ khác và thả tay con bé ra. “Chúng giống như mấy lá cờ chiến vậy, tự hào trưng ra với thế giới rằng tôi là hậu duệ của chủng phượng hoàng và người djinn. Kẻ thù của chúng ta nên run sợ khi bị chúng nhìn phải.”
“Ừm, tất nhiên rồi,” con bé nói, lùi lại một bước và mỉm cười ngượng nghịu. Con nhóc bước lùi thêm vài bước, rồi quay người đi vào bếp. “Mẹ ơi, anh Arthur đã ở đây với nhiều bạn đi cùng này!”
Regis, đang nằm ốp một bên người trên sàn, bụng căng phình, lăn trên đôi chân của mình để cúi chào Caera. “Tiểu thư của tôi ơi. Rất vui khi thấy cô vẫn ôm cặp sừng trên đầu. Và bộ ba, cuối cùng cũng đã trở lại với nhau.”
Bé Sylvie xuất hiện chỗ khung cửa bếp hình vòm với một nụ cười ngập ngừng, ở mức lưng chừng giữa vừa thích thú vừa không thoải mái. “Cậu ta đang nghĩ—ôi, thiệt sao! Regis! Đừng có thô bỉ như thế.”
(Người dịch: Sylvie chia sẻ suy nghĩ chung với Art và Regis và chắc đang cảm nhận được suy nghĩ tầm bậy của Regis về ‘the horny trio’ nên mới quát)
Ngay lúc tôi sắp hối hận về mọi quyết định trong đời mình thì mẹ tôi xuất hiện. Bà ấy mi nhẹ lên má tôi như thể nhằm bảo đảm với tôi rằng, trên thực tế, mọi thứ đều ổn cả, rồi sững người lại khi nhìn thấy Caera. “Ôi cưng, nhìn con kìa!” Mẹ băng vội từ đầu này qua đầu kia căn phòng đến bên Caera, choàng tay qua người cô gái Alacrya đang giật mình này, rồi lườm tôi. “Arthur Leywin! Sao con dám lôi cô gái trẻ này đi khắp thành phố trong trạng thái như vậy chứ.”
Tôi mở miệng định bào chữa cho mình trước lời buộc tội không công bằng này, sau nghĩ lại về cái sự bốc đồng này và dần khép miệng lại.
Mẹ nói: “Lại đây, chúng ta dẫn con đi tắm rửa và chữa trị vết thương nào,” rồi bà dẫn Caera đi về phía hành lang nối với mấy phòng ngủ và phòng tắm.
“Ồ, cháu ổn mà, thưa bà Leywin, thật đấy, không cần phải—”
“Cứ gọi tên cô là Alice, cưng à, nhớ chưa?”
Caera ném một cái nhìn lưỡng lự sang phía tôi, nhưng tôi chỉ có thể bắt chước cái nhìn y chang cô ấy khi mẹ dẫn cô ấy đi sâu hơn vào các phòng. Một loạt những tiếng thì thầm lo lắng kéo theo sau bước đi của họ.
“Làm thế nào mà em—”
“Ồ, mẹ đã được gọi đến để trị thương cho chị Caera khi chị ấy vừa mới đến đây,” Bé Ellie trò chuyện. “Khi em nghe rằng chị ấy quen anh, em đã đến xem có đúng không. Chị ấy, à thì, khá là ngầu đấy.” Có điều gì đó trong cái cách mà nhỏ Ellie nhìn tôi khi nó lôi từ “ngầu” ra nói khiến tôi cảm thấy day dứt không thoải mái.
“Cậu có một gia đình thật là thú vị,” Chul xen vào nói. Cậu ta đi đến băng ghế trường kỷ và ngồi nhẹ xuống nó, kiểm tra độ bền của nó để chắc chắn rằng nó chịu được người cậu ta. Khi nó không sụp đổ, cậu ta gật đầu hài lòng. “Tớ đã nhìn quanh thành phố này và quyết định rằng mình thấy đủ rồi. Mọi người cứ nhìn chằm chằm vào tớ và chẳng có kẻ thù nào để đập cả. Trừ khi cậu tính luôn đám rồng vào làm kẻ thù, bọn mà tớ hiểu là hiện giờ đang nằm ngoài giới hạn bem được. Vậy, khi nào chúng ta bắt đầu đi giết tụi basilisk đây?”
Nhóc Ellie đã quay lại từ chỗ nhà bếp và dựa vào khung cổng. “Vậy là, cả bọn các anh chắc chắn sẽ đến lục địa Alarcya chứ?”
Regis nói: “Việc đầu tiên ta sẽ làm là giải cứu Seris,” ngồi dậy và trông nghiêm túc. “Đó là nếu còn lại bất cứ thứ gì từ cuộc nổi loạn nho nhỏ của cô ta để mà cứu.”
“Chúng ta sẽ làm, nhưng ta không thể cứ vội vã rời gấp khỏi đây được. Caera cần thời gian để nghỉ ngơi, và chúng ta cần phải tổ chức lại.” Tôi ngừng lời, dò theo dấu một luồng hào quang mạnh mẽ đang tiến về phía bọn tôi. “Vẫn còn rất nhiều thứ tôi cần tìm cách hiểu. Tôi sẽ cảm thấy không ổn khi rời khỏi lục địa này cho đến lúc tôi biết chắc mọi chuyện đi vào nề nếp của nó.”
“Ông con sẽ nổi cơn thịnh nộ vì ba không đem con đến gặp lão ấy ngay lập tức,” Bé Sylvie trầm ngâm nghĩ.
Tôi nhún vai trong khi đang đi về phía cửa. Quay đầu ngang vai, tôi nói: “Ba không nghĩ rằng việc ta cố lấy lòng tên Kezess là một chiến lược gây thắng lợi trong mọi tình huống.”
Tôi mở cửa, nhìn ra hành lang đúng lúc lão Wren Kain đang bay lững lờ quanh góc quẹo khi ngồi trên cái ghế bằng đá của mình. Người khổng thần này luôn mang một ánh nhìn pha trộn của sự cáu kỉnh cùng vẻ thất vọng, nhưng giờ thì ông ta đang thể hiện cả hai điều này rất dữ dội.
“Ừa, đó cũng là cảm giác của tôi khi gặp thằng bảo hộ cho thành phố đấy,” tôi nói, đồng cảm với tâm trạng của lão Wren Kain.
Lão nạt lại: “Dẫu sao vẫn còn thú vị hơn là bị ép phải huấn luyện một thằng nhóc thuộc chủng hạ đẳng ngu xuẩn,” cái ngai vốn trôi lơ lửng tới mà lão đang ngồi thình lình khựng lại, thứ to đến mức chiếm gần hết bề ngang hành lang. Mắt lão nheo lại. “Ta có thể đoán được rằng ngươi đang có chiêu trò gì đó trong đầu. Ngươi đang âm mưu gì thế?”
Chul xuất hiện sau lưng tôi. Tự vỗ nắm tay to lớn của cậu ta vào ngực mình thành một kiểu chào. “Hỡi Trưởng lão Wren Kain, người thứ tư kế thừa vĩ danh này, chào mừng ngài đến với tệ xá kỳ lạ, chật hẹp đến khiếp đảm của Gia tộc Leywin. Tôi chắc rằng, ở đây sẽ có vô vàn thứ giành cho ngài phàn nàn.”
(Người dịch: nguyên tên lão này là “Wren Kain IV”, dịch là Wren Kain đệ tứ)
“Phàn nàn là cách ta hoàn thành công việc đấy,” Lão Wren đốp chát lại, ngả người tựa sâu về phía sau trên cái ngai đang ngồi.
“Nếu ngài thực sự muốn giúp, thì ngài sẽ tham gia cùng chúng tôi để tiêu diệt bọn Vritra,” Chul nói tiếp. “Ngài Aldir nói rằng ngài có thể điều khiển cả một đạo quân golem cùng một lúc. Đó sẽ là một khả năng hữu ích khi chúng ta đối mặt với lực lượng của tên Agrona.”
“Nếu thằng Arthur đang mong ngóng có người đánh nhau phụ, thì nó đã không xử tử một trong những chiến binh vĩ đại nhất của lục địa Epheotus,” Lão Wren đáp trả, cảm xúc trong giọng nói lão nghe thô ráp một cách đáng ngạc nhiên và như moi ra từ tận tâm can.
“Tôi đã không làm thế,” tôi lặng lẽ trả lời. Duy trì lời nói dối với ông Mordain và lũ phượng hoàng đứng hóng là một chuyện, nhưng tiếp tục nói dối với lão Wren, đặc biệt là khi cân nhắc về những gì tôi cần hỏi lão ấy, thì nó lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. “Lão Aldir đã chọn tự lưu đày mình ở nơi đó. Chính ông ta đề nghị tôi sử dụng ‘cái chết’ của ổng để nhận được lời khen ngợi từ cả người dân ở Dicathen lẫn thằng Kezess.”
“Cái g-”
Lão Wren ngắt lời, tỏ vẻ bực bội với tôi. “Câu chuyện của ngươi còn bốc mùi hơn cả cứt mà đám khổng thần bọn ta rặn ra. Tại sao gã Aldir lại làm thế?” Lão asura này nổi giận trước khi tôi kịp trả lời, rồi lão ta nói: “À, gã chiến thần chết tiệt này cùng cái thứ ý thức danh dự khốn khiếp của hắn. Tất nhiên là hắn sẽ làm thế rồi.” Rồi lão liếc tôi từ đầu đến chân với vẻ mặt nhăn nhó thất vọng. “Ta thật ngốc khi tin rằng ngươi đã xoay ra cách nào đó để giết được gã Aldir.”
“Cảm ơn nhá,” tôi nói, một bên lông mày hơi nhướng lên. “Tôi xin lỗi đã phải nói dối ông, Wren à. Tôi không chắc liệu mình có thể tin tưởng được hết mọi người ở Hearth hay không.”
“Bààà!” Chul bật tiếng ra, khoanh hai cánh tay cồng kềnh trước bộ ngực rộng. “Gia đình tôi đã đậu ổn định lại một chỗ quá lâu rồi. Chẳng ai trong số họ buồn can thiệp bằng cách này hay cách kia đâu. Họ tự xem mình là tách biệt khỏi thế giới. Và có lẽ họ sẽ như thế, bởi vì họ đã bị biến thành vậy, không còn được chào đón ở Epheotus nhưng cũng không phù hợp để ở đây. Khu Hearth cũng có thể bị khóa lại ở một thời điểm sát nút nào đấy. Một khi những gì còn sót lại của người djinn bị lu mờ đi…”
(Nguyên văn: “My family has roosted for too long” Từ ‘roost’ có nghĩa là ‘đậu tụ tập lại một nơi’ và chỉ dùng cho chim hay dơi, ở đây Chul xem đại gia đình phượng hoàng của mình như chim mới nên dùng từ này. Mình cố tình dùng từ lạ để phù hợp với cách ăn nói kỳ quặc đặc trưng của Chul)
Chul nhỏ giọng dần, rồi khịt mũi và quay vào lại nhà của gia đình tôi.
“Nghe này, Wren, tôi cần nói chuyện với ông. Ông đi với tôi chứ?” Tôi hỏi, mừng vì đã giải tỏa được bầu không khí căng thẳng giữa chúng tôi để tôi có thể nói ra suy nghĩ của mình một cách rõ ràng hơn.
Cặp lông mày rậm của lão Wren nhướng lên, và từ chỗ đang ngồi lão nghiêng người về phía trước. “Vậy là, đúng là ngươi đang có chiêu trò gì đó trong đầu. Thôi được rồi, dẫn đường đi.”
Tôi chuyển một suy nghĩ thăm dò tới chỗ Regis và bé Sylvie.
Regis rên rỉ trực tiếp vào đầu tôi theo cái cách mà tôi thấy có hơi kỳ cục. ‘Quá no và tôi sắp bục ra rồi. Nằm yên ngay chỗ này thôi, cảm ơn nhé.’
‘Con muốn nói chuyện với Ellie nhiều hơn,’ bé Sylvie nghĩ. ‘Con háo hức muốn biết thêm về mẫu chú phép của cậu ấy.’
Ta sẽ quay lại sớm, tôi nghĩ trong đầu, rồi dẫn lão Wren đi sâu hơn vào các lối đi ngoằn ngoèo ở học viện này.
Bọn tôi chưa đi được bao xa trước khi có tiếng khụt khịt của thú vật làm tôi khựng lại đột ngột. Một con quái mana khổng lồ, lông lá đang tiến lại dọc theo đường hành lang, nhóc này to đến nỗi chiếm gần hết bề ngang hành lang.
Tôi nói: “Boo, ta đang tự hỏi là ngươi đã ở đâu,” đứng sang một bên để con gấu hộ vệ này đi qua.
Nhóc này khịt mũi và kêu ư ử trước khi dừng lại để đánh hơi người lão Wren, lão đã thu nhỏ cái ngai đang ngồi lại để dọn đường đi.
Lão Wren bình luận: “Ta đoán đây là món quà của tên Windom dành cho em gái ngươi,” nhìn Boo cái kiểu thẩm định đánh giá. “Nó dường như đã được điều khiển tốt. Có mối liên kết mạnh mẽ với một con người độ tuổi thiếu niên.”
Nhóc Boo phà ra hơi thở hồng hộc khiến tóc tai lão Wren bay ngược ra sau, rồi nó tiếp tục đi dọc hành lang, thân hình vạm vỡ cứ lắc hết bên này đến bên kia theo từng bước đi.
Tôi nghĩ ngợi về những gì lão Wren vừa nói. Thật dễ quên đi rằng tên Windsom đã tặng nhóc Boo cho Ellie. Quá nhiều thứ đã thay đổi kể từ hồi đấy, thật khó để nghĩ rằng giờ gã Windsom chẳng là gì hơn ngoài một kẻ thù của tôi.
“Vậy chính xác thì kế hoạch của ngươi là gì?” Lão Wren hỏi sau chừng một phút lúc chúng tôi đang đi theo lối đổ xuống phía dưới Học viện Earthborn.
Tôi phải suy nghĩ về câu này trước khi trả lời. Tôi dự kiến sẽ dành chút thời gian để điều hướng một lực lượng mới và mạnh mẽ đang gây thay đổi nhanh gồm những con rồng đã len lỏi vào khắp lục địa Dicathen. Lời cảnh báo của ông Mordain vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi, và tôi cần biết chắc rằng người dân trong lục địa này được an toàn. Tuy nhiên, việc tìm thấy Caera ở thành phố Vildorial đã thay đổi các thứ tự ưu tiên của tôi.
“Tôi cần biết chuyện gì đang xảy ra ở lục địa Alacrya.”
“Vậy ngươi tự đi đi.” Lão Wren nhổ nhổ chỗ đuôi tóc rối bù của mình, cau mày nghĩ ngợi. “Tuy nhiên, ngươi sẽ cần tai mắt ở đây tại Dicathen này. Ngươi sẽ tin những ai đây?”
Câu hỏi này cũng đòi phải nghĩ ngợi nữa. “Ông Virion Eralith. Ông ấy đã đối phó với bọn asura trước đây; ngay cả lão Aldir cũng chưa bao giờ làm ông ấy sợ hãi được. Và các Lance khác nữa. Thành thật mà nói, trong suốt cuộc chiến tranh đó thì dưới góc độ là một nhóm, chúng tôi đã khá ích kỷ chỉ quan tâm đến mỗi bản thân mình và có nhiều thiếu sót, nhưng tôi đã thấy anh Bairon và chị Mica thay đổi nhiều như thế nào. Tôi không nghĩ bất kỳ ai trong số họ sẽ khúm núm nghe lời một tên asura như thằng Vajrakor.”
Lão Wren hỏi: “Có thể thôi sao?” vẻ chế giễu trào ra trong lời lẽ. “Ta đã mong ngươi kể được nhiều hơn.”
“Trong những trường hợp ít nghiêm trọng hơn, tôi sẽ nói rằng còn có nhiều người khác mà tôi tin tưởng. Cân nhắc xem chúng ta đang đối đầu với ai…” Tôi để câu nói dừng lơ lửng trong không khí, rồi lại tiếp tục. “Wren à, tôi cần đầu óc của ông. Tôi không nghĩ rằng mình có thể làm chuyện này mà không có ông.”
“Nghe hấp dẫn đấy. Nói tiếp đi.”
“Để sau khi tôi đã giới thiệu ông với đội mới của ông đã.”
Vài phút sau, chúng tôi bước vào cửa một trong các phòng thí nghiệm dưới lòng đất ở Viện Earthborn. Căn phòng chúng tôi bước vào còn bừa bộn hơn lần trước tôi đến, với các chồng giấy da đang nằm trải ra khắp mọi nơi. Thêm một số bàn lẫn kệ khác đã được mang tới, và rất nhiều bản thiết kế vẽ tay được treo kín các bức tường. Tôi thậm chí còn không biết nên bắt đầu nhìn bao quát từ đâu.
Emily Watsken với mái tóc xoăn giờ được cột lên thành một búi rối bù sau đầu, ngừng công việc đang làm ngẩng đầu lên, và đôi mắt mở to ra đến nỗi gần lấp kín cả mặt kính dày cộm từ cặp kính cận hình tròn mà cô ta đang đeo. “Arthur!”
Tiếng hét của cậu ấy lập tức kéo kèm theo tiếng ồn khi phần thân người va vào vật rắn nào đó, ngay sát sau là tiếng chửi thề do đau và rồi có một vụ nổ. Giấy da bay tá lả khắp nơi, và phòng thí nghiệm bắt đầu ngập trong khói.
Một bóng người bước ra khỏi màn khói mờ, lông mày ông ta đang bốc khói âm ỉ. Mớ giấy da đang cháy rơi rào rào xuống quanh ổng. “Chà, chẳng phải là nguồn cơn cho nỗi phiền muộn của đời tôi đây hay sao. Nhà ngươi đã biến đi đâu mất vào thời điểm này thế? Đến vùng đất của bọn thần à? Hay đến một lục địa bí mật thứ ba chứa đầy mấy quả chanh ma thuật biết nói chăng?”
“Gừừ, đây là lần thứ ba tôi chép lại mớ ghi chú đó rồi đấy!” Emily than thở.
Có thứ gì đó bắt đầu phát ra tiếng o o có vẻ giận dữ, và khói bụi bị rút vào một góc. Căn phòng nhanh chóng được dọn sạch, và tôi nhận ra có một vật tạo tác đặt trong góc phòng đã hút hết khói vào. Emily đang đứng cạnh vật tạo tác này, truyền mana vào nó. Cậu ấy xua tay gạt chuyện đi, bàn tay có những vết bẩn màu đen nhòe đi khi đang khua khoắng. “Đừng để bụng, Arthur à. Ông ấy rất vui khi gặp cậu. Trên thực tế, ổng gần như điên cuồng lên vì sự vắng mặt của cậu, bởi nó…”
“Ôi, Watsken, im đi nào,” Gideon nạt ngang, quắc mắt với cô học trò của mình. “Dẫu sao thì, giờ ngươi quay lại rồi, có một số điều cần thảo luận đây. Tuy nhiên, trước hết, ai đây?” Ông ta nhìn lão Wren tỏ vẻ nghi ngờ.
Lão Wren đang nghiền ngẫm một bản thiết kế đặt gần đó. “Hở, thứ này không quá tệ. Cách dùng mana thì hơi thô sơ, nhưng bản thân chính ý tưởng này gần như lại rất thông minh.”
“Gideon, đây là Wrain Kain Đệ Tứ. Ông ấy là-”
(Nguyên văn: “Gideon, this is Wrain Kain IV. He’s—” Tác giả đánh máy sai, tên đúng phải là Wren Kain IV)
“Rõ ràng là một asura rồi,” Gideon ngắt lời với vẻ tinh tướng. “Ý ông là sao, thô sơ ư?”
Tôi chen vào giữa họ. “Tôi không có thời gian phí phạm để ngồi nhìn hai người so kè lẫn nhau. Lũ rồng có can thiệp vào công việc của ông không?
Lão Gideon xoay xở để làm ra vẻ vừa khinh bỉ và tự mãn cùng lúc. “Không, tôi đã giữ kín mục đích chính của chúng ta, lấy vũ khí tẩm muối lửa làm vỏ bọc. Đích thân tên Windsom đã đến để điều tra, bởi vì hắn ta biết tôi từ hồi chiến tranh, nhưng hắn hầu như còn chẳng thèm nhìn vào mớ vũ khí trước khi bỏ qua và xem chúng là thứ vụn vặt rồi để mặc tôi với chúng. Tôi không nghĩ rằng đám rồng của cậu có tý tôn trọng nào với những kẻ hạ đẳng chúng ta.”
“Vũ khí à?” Lão Wren đang nhìn các bản thiết kế thì quay lưng lại, trông thực sự quan tâm. “Vậy chuyện này là thế nào?”
Tôi giải thích những gì bọn tôi đã phát triển. Lão Gideon đưa ra các chi tiết kỹ thuật ở chỗ này chỗ kia, và Emily đề xuất các ý tưởng để sửa lỗi cho hai người bọn tôi khi cần thiết. “Nhưng việc bọn rồng đến đã khiến chuyện này trở nên cấp bách hơn. Tăng sức mạnh cho các pháp sư của ta là rất quan trọng, nhưng họ chỉ chiếm có một phần trăm dân số Dicathen. Chỉ mỗi vũ khí thôi sẽ không đủ, không hẳn đủ.”
Tôi cân nhắc kĩ lưỡng mọi khả năng có thể ngay trong lúc đang cố giải thích mấy lời trên, rồi tôi trình bày thật cẩn thận và rõ ràng ý tưởng của mình. Những người khác chỉ ngắt lời để hỏi một câu hay chỉ ra vài mâu thuẫn khi tôi đang nói xoay quanh mục đích của mình, nhưng sự bối rối và hoài nghi nhanh chóng chuyển thành sự quan tâm và rồi, tôi dám nói rằng, nó thậm chí còn chuyển thành sự phấn khích nữa.
“Nó sẽ chẳng bao giờ làm một kẻ hạ đẳng không có phép thuật có thể đứng lên chống lại một chiến binh của Tộc Indrath cả,” Lão Wren nói sau khi toàn bộ ý tưởng đã được trình bày kĩ lưỡng. “Nhưng nó sẽ khiến lục địa Dicathen bớt phụ thuộc vào tên Kezess già cỗi.”
“Và bớt phụ thuộc vào mấy lời dọa dẫm sẽ bỏ rơi chúng ta của hắn,” tôi kết lời giùm. “Các ông có thể lo liệu việc này không? Dĩ nhiên, nó cần phải được giữ bí mật trước thằng Vajrakor và đám rồng còn lại.”
Hai lão Wren và Gideon nhìn nhau khiến cơn run rẩy của tôi chạy dọc sống lưng khi tự hỏi liệu mình có gây ra nguy hiểm gì cho thế giới khi giới thiệu hai người này với nhau hay không.
Biểu cảm của Emily phản ánh y chang cảm xúc của chính tôi, và mồm cô ấy thốt lời: “Cậu đã làm gì thế này?”
“Ta đã rèn vũ khí từ trước khi cái lục địa này có tên cơ,” Lão Wren tự mãn nói. “Cái thứ chó cún như thằng Vajrakor và đám rồng con còn lại kia không làm ta sợ đâu.”
Lão Gideon khịt mũi. “Có vẻ như cậu đã mang đến cho ta một trợ lý đắc lực đấy, cậu bé. Ta chắc chắn chúng ta sẽ xoay xở được. Hoặc làm nổ tung một nửa thành phố Vildorial trong quá trình này. Còn giờ, chúng ta thực sự nên nói về—”
“Giờ không có thời gian đâu,” tôi ngắt lời, bước lùi về phía cửa. “Chờ đến khi tôi quay lại nhé.”
“Cậu vừa mới về thôi mà,” lão Gideon càu nhàu, giơ hai tay lên trời.
“À, vậy thì tạm biệt,” Emily từ bên kia phòng nói với qua, vẫy tay chào nhè nhẹ.
Tôi giơ tay chào tạm biệt, rồi đi ra hành lang và vội vã trở về nhà mẹ tôi. Mặc cho tính khẩn cấp đến từ nhiều việc cần phải làm cho xong, tôi vẫn cảm thấy thư thái. Tôi có thể nhìn thấy mọi thứ đang bày ra trước mặt mình như một bàn cờ Sovereign’s Quarrel vậy, và, ít ra là vào lúc này, tôi biết nước đi kế tiếp sẽ là gì.
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
- 1. Giải thích tên chương “Fellowship Forged”. Dựa theo nội dung trong toàn chương thì chữ ‘forge’ dùng được hai nghĩa, nghĩa thứ nhất là “kết bạn”, nghĩa thứ hai là “củng cố thêm tình bạn”, ở đây mình lựa nghĩa thứ nhất đặt làm tiêu đề. Còn ‘fellowship’ là ‘tình bằng hữu’ tức là những người chung chí hướng thì sẽ chính xác hơn là ‘tình bạn’.
- 2. Tóm tắt chap: Mọi người kết bạn và giới thiệu qua lại với nhau.
- 3. Ver.1: 13rd-June-2023;