Chương 437

Mức độ hiểu biết

Tên gốc: "Chapter 435: Scales of Understanding"


  • GÓC NHÌN CỦA SYLVIE INDRATH

    Cổng dịch chuyển tạo ra từ cổ vật La Bàn đang bao phủ quanh mình, ôm lấy người và kéo mình vào. Quá trình chuyển đổi diễn ra liền mạch, không giống như mấy cái cổng dịch chuyển cổ xưa nằm rải rác quanh lục địa Dicathen. Ở đầu bên kia, mình thấy chính mình đang ở trong một thế giới đẹp như tranh vẽ, là nơi có vẻ như dễ tìm thấy ở lục địa Epheotus hơn là Dicathen hay Alacrya. Những cái cây cao chót vót, đứng dưới đất không thấy nổi ngọn, mọc vươn lên từ một cái hồ trải rộng ra xung quanh có nước trong vắt. Đây là một trong những cảnh đẹp nhất mình từng thấy. Như một bức tranh vậy.

    Như đang quay về nhà vậy.

    Ngay khi mình đang thừa nhận nét kỳ lạ ở dòng suy nghĩ này trong đầu, và mình đang mất tập trung vì phong cảnh kia. Bỗng có một làn sương mờ màu tím phủ sụp xuống mắt mình, giống như rèm cửa đang được buông xuống. Mình cảm thấy cơ thể cứng đờ và xa xăm, nằm ngoài khả năng kiểm soát của bản thân.

    Thân mình chùng xuống, rồi người giật nảy thẳng lên thật nhanh.

    Khu rừng biến mất rồi. Trên đầu mình, khoảng hư không đầy aether bung rộng ra mọi hướng đến mức vô tận. Chân mình chẳng đứng trên mặt đất vững chãi mà là đang đặt trên mặt nước mờ đục và phẳng lặng, phản chiếu lại bầu trời màu tím biếc bên trên.

    Giây phúc mình nhận ra dưới chân là nước, mình rơi sụp xuống. Chẳng có tiếng nước bắn văng lên tung tóe, chỉ có thứ áp lực mát lạnh bao trùm lấy mình từ chỗ chân trở lên. Mình gắng bơi, cào tay quờ quoạng cố ngoi lên mặt nước, nhưng tay chân trượt trong nước mà không tạo ra lực để đẩy người hướng lên trên như mình cần. Mắt cay xè, phổi đau nhức và cảm giác hoảng loạn như dọa xâm chiếm lấy mình.

    Làn nước đặc như mực giờ tách ra. Một bàn tay với xuống chỗ mình, nhưng nó không phải một cách tay bằng xương bằng thịt. Nó trông giống một cơn gió tạo nên từ aether đúc ra hình thù gần tương tự một cánh tay có bàn tay thì đúng hơn.

    Chuyện đó chẳng thành vấn đề. Mình chụp lấy bàn tay này.

    Da mình nhói lên ngứa ran lên kèm cảm giác như chộp phải một cục pha lê tích sẵn mana ngay vị trí cái tay tạo ra từ aether kia chạm vào, sau đó mình trồi lên, thoát khỏi mặt nước và quay lại bầu trời hư không kia.

    Một cơn ho dữ dội hành hạ cơ thể, và mình khó nhọc lau cái thứ chất lỏng nhầy nhụa kia khỏi mắt.

    “Thở đi. Làm tim bạn dịu lại. Hãy kiểm soát đi.”

    Mình chớp mắt nhanh, cố nhìn vào bóng dáng một hiện thân trước mặt, người mà mình vẫn đang nắm lấy tay—hay đúng hơn, là người vẫn đang đỡ mình đứng dậy. Nếu không có những ngón chân của mình đang chìm xuống nước để chống trụ, thì mình sẽ bị kéo sụp xuống thêm lần nữa.

    “Sức mạnh này sẽ nuốt chửng bạn nếu bạn buông lơ nó. Hãy kiểm soát nó đi.”

    Người đang nói là…một con rồng, nhưng—à không, cô ta đang hiện ở dạng người, cao hơn mình một chút, cặp sừng như làm từ gió có màu tím đậm trồi ra từ trong mái tóc màu thạch anh tím—ấy vậy mà, trong cùng một lúc thôi, cô ta dường như hóa thành một sinh vật ác quỷ to khổng lồ đang nhìn chằm chằm xuống mình. Cô ta đang biến hóa thành cả ba hình thái cùng một lúc, hoặc có lẽ là đang thay đổi từ hình dạng này sang hình dạng khác nối tiếp nhau thật nhanh chóng, hoặc trừ phi đó là một mánh khóe do những cơn gió xoáy cuộn quanh thân tạo thành khung người cho cô ấy, hoặc là—

    Mình lắc lắc đầu và chìm sâu xuống nước hơn một chút khi tay cô ấy đang siết chặt người mình bỗng nới lỏng ra. “Con không hiểu, con—” Một ký ức xa xăm, mờ dần vì thời gian hiện ra lại trong đầu. “Bà Sylvia? M-Mẹ à?”

    Đôi môi nhào nặn ra từ gió nhiễu xoắn và nhếch lên, nhìn không rõ nét. “Nhân dạng của bạn được nhào nặn nên từ những mâu thuẫn. Cả chủng rồng lẫn chủng basilisk, một asura đi kết khế ước với một con người, sinh ra đến hai lần và hai lần tương thích với thứ sức mạnh gọi là aether. Bạn là trật tự sinh ra từ hỗn loạn, nhưng bản chất của vũ trụ này lại là sự hỗn loạn toàn diện. Những mâu thuẫn này—những nghịch lý này—sẽ luôn cố lôi kéo xâu xé bạn ra thành nhiều mảnh. Cha rồi ông, loài rồng rồi loài người…aether nhánh vivum rồi lại aevum.”

    Mình lắng nghe theo kiểu con nít ngồi hóng người lớn nói chuyện: mình đã nghe mọi lời lẽ nhưng chỉ đi từ hiểu ít đến chẳng hiểu gì.

    Mình hỏi lại lần nữa: “Cô là ai?” và chân mình chìm sâu hơn xuống làn nước tĩnh lặng trong vắt như thủy tinh đang vuốt ve quanh mắt cá chân mình.

    “Mình không hiện diện ở đây. Nhưng bạn thì có. Và bạn sẽ không thể rời khỏi đây nếu còn tiếp tục tập trung vào những điều không đúng. Bạn và chỉ mỗi bạn thôi mới có thể làm cho bản thân không bị chìm xuống mãi mãi.”

    Mình nhắm mắt lại, nhưng cõi aether này, vũng nước mở rộng ra đến vô tận này và hình bóng của hiện thân kia vẫn hiện ra rõ ràng trước mắt mình. “Xin lỗi. Nhưng con cần làm gì đây?”

    “Đầu tiên, bạn phải tự mình đứng lên.”

    “Con không thể đi trên mặt nước được,” mình phản đối, ngó xuống nước quanh mắt cá chân.

    “Làm gì có nước.”

    Mình muốn cãi lại, muốn chỉ vào cái thứ chất lỏng đang tràn qua mình và thốt ra một câu đáp trả đầy mỉa mai. Nhưng mình kìm lại, nhớ lại những điều khác mà hiện thân này đã nói. Thở đi. Hãy kiểm soát đi.

    Mình đã làm vậy, hay ít ra là mình đã cố làm vậy. Mình gần như không ở cái vị trí đủ thoải mái để tìm đến trạng thái tĩnh tâm thư thái, nhưng mình bắt đầu với hơi thở trước. Khi mình đã kiểm soát được nó, rồi mình chuyển qua chú tâm tới phần cơ thể bên ngoài, kiểm soát từng cơ, từng chi một. Cuối cùng, mình kéo được bản thân lên khiến đôi chân rời khỏi mặt nước.

    Suy ngẫm về những gì cô ta nói, trước tiên mình tiếp cận cách giải quyết rõ ràng nhất. “Nếu những gì con đang thấy không có thật thì…con đang ở trong tâm trí của chính bản thân, phải vậy không?”

    Khi mình ở trong cõi aether với ba Arthur, vẻ gián đoạn duy nhất ở vùng không gian trống rỗng toàn aether đó là có duy nhất một khu vực của Khu Tàn Tích nhìn thấy được từ bên ngoài. Nơi này thì tương tự, nhưng không giống.

    Hơi thở mình đã ổn định. Mình cảm thấy chân vững chắc hơn. Mình hạ thấp chân xuống cho đến khi mặt bàn chân chạm vào làn nước mát. Hãy giữ ổn định, mình nghĩ thế với cả bản thân lẫn dòng nước.

    Da thịt mình áp vào bề mặt nước sáng lóng lánh. Cơ thể được giữ vững trên mặt nước.

    Mình đang đứng trên mặt nước giống như lần đầu xuất hiện ở đây, đó là khoảnh khắc duy nhất trước khi mình nhận ra sàn nhà đó là gì. Nhận thức của mình về sàn nhà đã khiến nó thay đổi, mang những đặc điểm mà mình mong đợi từ nhận thức này. Giống như cái cách mà cùng một lúc mana phản ứng với cả ý định có chủ đích lẫn mong đợi của mình về điều mình muốn mana phải làm.

    “Bạn sẽ có nhiều câu hỏi. Đây là cuộc trò chuyện do bạn mở lời dẫn dắt câu chuyện trước. Hãy hỏi thắc mắc của mình đi. Hiểu biết là cách sẽ giúp bạn giữ được kiểm soát. Thời gian là điều cốt yếu để kiểm soát.”

    Thời gian ư, mình nghĩ, từ này kích hoạt một ký ức sâu thẳm hơn, một thứ gì đó đã mất đi phân nửa và chỉ được tìm thấy một phần. Ngay cả thời gian cũng uốn cong trước Số Phận (Fate).

    Mình hỏi: “Cô… giọng nói mà con đã nghe thấy trong vùng hư không là của cô. Ý cô là gì?”

    “Thời gian như mũi tên bắn đi.”

    Hàng loạt đường thẳng hình thành khắp nơi trong không khí, thấy được cả gió, vẽ ra một đống mũi tên bắn lướt qua chỗ bọn mình đứng, mọi mũi tên đều di chuyển theo cùng một hướng. Mình dõi theo chằm chằm, không hiểu được lời lẽ của hiện thân này, nhưng càng nhìn lâu hơn, mình càng để ý đến những mũi tên. Vài mũi di chuyển hơi chậm hơn hoặc nhanh hơn một chút, và một số mũi khác thì không thẳng chút nào. Chúng uốn cong đi, len lỏi ra lẫn vào đường đi của những mũi tên khác.

    Mình nói: “Khả năng bẩm sinh giúp ảnh hưởng lên aether nhánh vivum của con đã bị thụt lùi,” bày tỏ ý nghĩ khó chịu vốn đã lớn dần lên trong lòng kể từ khi trở về. “Cô đang nói rằng…thay vào đó, năng khiếu của con đã chuyển sang nhánh aevum ư? Theo những gì con đã được dạy, thì điều này là không thể.”

    “Nhiều thứ được cho là bất khả thi cho đến khi chúng thành hiện thực. Chỉ những kẻ ngốc mới khăng khăng rằng thực tế phải tuân theo kỳ vọng của chúng, trong khi những người khôn ngoan biết rằng kiến ​​thức về thực tế của chúng ta không ngừng phát triển, vượt thời gian và không có điểm cuối.”

    Những mũi tên cong mạnh xuống và bắt đầu rơi xuống như những giọt mưa, và ở chỗ cơn mưa rơi xuống, nó để lộ đường viền bề ngoài của một tòa nhà. Thiếu màu sắc, độ tương phản hay chi tiết, mình phải mất một lúc để nhận ra hình dạng tòa lâu đài bay ở Dicathen nằm phía trên các tán cây rậm rạp của vùng Beast Glades. Những đám mây aether sậm màu bị gió thổi trôi lơ lửng trên đầu. Mặt nước bên dưới phản chiếu những đường nét được vạch ra từ mưa bên trên.

    Trong tất cả những nơi mình từng sống—như khu vực Zestier, thành phố Xyrus, Núi Geolus—thì lâu đài bay này lưu giữ những ký ức sâu sắc nhất với mình. Mình rất thích ở gần vùng Beast Glades, nơi mình đã đi săn bắt trong nhiều năm suốt lúc ba Arthur đi phiêu lưu. Có một điều kỳ diệu đối với nơi này, một điều gì đó cổ xưa và không thể giải thích được, và mình cũng rất thích điều đó.

    Nhưng chủ yếu mà nói thì, đó là nơi mình trưởng thành.

    Mắt mình tập trung trở lại khi hiện thân không rõ ràng kia giờ đã hóa thành một sinh vật cao chót vót với cặp sừng khổng lồ, khi cô ta hiện dần ra rồi lại mờ dần đi rồi biến mất, cơn gió aether bao phủ cô ấy phân tán ra thành những cơn gió mạnh thổi hỗn loạn.

    “Thời gian cũng có giới hạn, nó là thứ tài nguyên hữu hạn nhất. Trong khi tâm trí bạn ở đây đang lang thang xa hơn thì dòng cát đang chạy nhanh hơn. Bạn vẫn đang gặp nguy hiểm.”

    “Nguy hiểm gì cơ?” mình hỏi. “Đây là đâu? Có phải là cô đưa con đến đây không?”

    “Sự hỗn loạn toàn diện.”

    “Đó là lời đáp cho một câu hỏi của con thôi hay cho cả ba câu cùng lúc thế?” mình vội hỏi, cố ép bản thân chỉ để tâm vào hiện tại, cùng một lúc chỉ suy nghĩ từng món một trong đầu thôi.

    Nhưng ở đằng nền cảnh quan này thì lâu đài đang dần bị phá hủy, và tim mình chùng xuống khi nghĩ về nó. Thành phố Zestier đổ sụp chỉ còn lại tro bụi, thành phố Xyrus bị người Alacrya chiếm, và lâu đài bay bị gã Cadell phá hủy.

    Hắn là kẻ sát hại mẹ, mình nghĩ trong đau đớn.

    Hiện thân kia càng mờ dần, cơn gió thổi càng dữ tợn.

    “Con xin lỗi,” mình thở ra, mắt nhắm nghiền và tập trung vào hình ảnh đó. Trong tâm trí mình, mẹ là một con rồng màu trắng xinh đẹp với đôi mắt màu hoa oải hương. Khi mình he hé mắt nhìn qua đôi mi đang khép hờ, hiện thân kia đó đã ổn định trở lại. “Cô ở đây để nói với mình điều gì?”

    “Thế bạn cần biết điều gì?”

    Mình lắc đầu. Sự việc quá mênh mông, không hồi kết. Mình quay lại chưa đủ lâu, chưa hiểu hết những gì cần phải hiểu. Chỉ là…

    “Số Phận là gì?” mình nín thở hỏi.

    Giọng nói cất lên. Tiếng vang từ lời lẽ của cô ấy chui vào tai mình. Mình chớp mắt nhiều lần, đầu mình nhẹ nghiêng qua nghiêng lại khi mình nhìn chằm chằm vào hình dáng kia. Những lời cô ta nói giờ chỉ là tiếng vang chứ không có nghĩa hay hiểu được gì cả.

    Mình lại lắc đầu. “Con…con không…” lời mình ngắt quãng, thậm chí còn cố gom suy nghĩ lại cho mạch lạc khi tiếng rè rè vô nghĩa đến từ lời giải thích của hiện thân kia vẫn đang len lỏi trong não.

    “Không giống như người djinn, các bạn không thể xây được lâu đài trên không trung. Thiếu nền tảng cơ bản để tích lũy nên sự thấu hiểu sâu sắc ở mức cao như vậy, thế nên chẳng hi vọng gì là bạn hiểu được nó.”

    Mình thở kéo thành một hơi dài với cảm xúc đầy mâu thuẫn. Không khí có mùi vỏ quýt đang cháy âm ỉ và có vị của chất ôzôn. Giờ đây chỉ biết được vị trí của tòa lâu đài bay qua những đốm mưa aether văng hắt vào nó, lâu đài chẳng còn là gì ngoài một phế tích đổ nát gồm các mảnh gạch đá vỡ đang bay xung quanh theo quỹ đạo quay tròn.

    Ít nhất có một chuyện mình dần hiểu ra. “Cuộc trò chuyện này…con đang nhào nặn theo ý mình, phải không? Cô không thể tự nguyện đưa ra thông tin. Cô không ở đây để nói với con cụ thể một chuyện gì đó, mà là con cần phải hỏi những câu đúng đắn.”

    “Hiểu theo cách nào đấy thì có lẽ sẽ chẳng có ‘những câu đúng đắn’ cụ thể nào cả, chỉ có những câu hỏi đem bạn đến gần hơn với sự thấu hiểu sâu sắc hoặc đẩy bạn ra xa nó hơn thôi.”

    “Tại sao năng lực bẩm sinh với nhánh aether vivum của con lại thay đổi?” mình lên tiếng hỏi, tự quyết định lộ trình các câu sắp tới sẽ hỏi.

    Bây giờ hiện thân này hóa dạng người, thân hình cô ta vốn được nặn lên bởi gió giờ trông gầy guộc và duyên dáng, các nét trên khuôn mặt sắc lại nhưng không rõ chi tiết. “Chỉ kẻ nào sở hữu kiến ​​thức aether đã tiến xa trong nhánh aevum mới có thể ở hai nơi cùng một lúc, tách biệt thể xác và linh hồn để theo đuổi kiến ​​thức bên ngoài vệt đường bắn của mũi tên thời gian của chính kẻ đấy. Như việc bạn du hành đi và quay về đã để lại dấu ấn của sự thấu hiểu sâu sắc khắc trong linh hồn bạn giống như hành trình một chuyến dài sẽ tạo nên vết chai sạn ở gót chân chúng ta vậy.”

    (Người dịch: Giải thích cho các bạn dễ hiểu thì như minh họa phía trên cái hiện thân này chỉ ra, thì mỗi một mũi tên tượng trưng cho cuộc đời hoặc có lẽ là số phận của một con người, vệt từ đường bắn mũi tên có lẽ là quá khứ của một người, mũi tên bay thẳng tới trước là cuộc đời một người tiến tới tương lai)

    “Và khi cơ thể con được tái tạo lại, sự kết nối từ linh hồn con với nhánh aevum thì mạnh hơn sự kết nối của cơ thể con với nhánh vivum,” mình nói, bắt đầu tiếp ở chỗ hiện thân kia vừa mới ngừng lời. Mình nghĩ mình hiểu rồi, nhưng cái sự hiểu biết này rất mong manh, cứ lơ lửng ở rìa nhận thức của mình thôi. “Nhưng…con không cảm thấy mình có bất kỳ sự thấu hiểu sâu sắc nào về nhánh aevum cả. Khả năng hồi phục của con…”

    Cơn mưa aether tầm tã đã vơi dần, bị những vệt gió giật trông thấy được thổi bay đi. Những luồng gió xoáy thành đường trở nên thẳng ra và hóa thành những chiếc gai nhọn tím sậm nhô ra từ bóng tối. Những rãnh nước nhỏ màu thạch anh tím đang chảy xuống những chiếc gai và nhỏ giọt từ đầu những mũi gai nhọn xuống làn nước mát lạnh trong vắt. Đó là máu, mặc dù mình không chắc làm sao mà mình biết được.

    Mình bắt đầu di chuyển, đi qua cánh đồng gai như thể đang đi trong mơ, sợ rằng mình có thể thấy ai đó đang bị ghim dưới mớ gai này: chị Alea Triscan, bà Cynthia Goodsky, hai bác Alduin và Merial Eralith, ba Arthur…

    Hiện thân kia đi cạnh mình trong hình hài một con rồng khổng lồ, mỗi bước tạo nên gợn sóng trên mặt nước. “Bạn nhớ nhiều bài học đau đớn trong đời mình, nhưng những gì bạn đã trải nghiệm trong chuyến hành trình linh hồn của mình là một điều gì đó rất khác. Cái sự thấu hiểu sâu sắc ngày đó được dệt vào cấu trúc cơ thể bạn, dù không bị đốt cháy thành các mô mềm trên người bởi một chuỗi các tế bào thần kinh cụ thể được kích hoạt. Tuy nhiên, nó vẫn ở đó.”

    Những cái gai, rung rinh theo từng cơn gió aether, thứ đã hình thành nên chúng, dường như ngày càng gần hơn bất kể chân mình có chạy đến đâu, ngay cả khi mình dừng lại hoàn toàn. Chẳng mấy chốc, đám gai gần như sắp ấn vào da mình.

    “Hai người Agrona và Kezess, họ đang tìm kiếm sự thấu hiểu sâu sắc này, phải không?” Trong khi đang nói, một chiếc gai nhọn ấn vào cổ họng mình. “Tại sao con có thể đạt được điều mà các asura khác dù đã cố gắng và thất bại trong suốt một thời gian dài như thế?”

    “Nỗi sợ.”

    Mình nhìn những cái gai xung quanh nhưng không cảm thấy sợ hãi.

    “Không phải nỗi sợ của bạn. Mà là của họ. Nỗi sợ đã cắm rễ níu giữ họ lại một chỗ từ lâu. Gã Kezess đã làm chính bản thân hắn và những người theo hắn không thể thay đổi vì sợ hãi về những gì thay đổi có thể sẽ mang lại, khiếp đảm vì những gì ở đằng sau sự thay đổi ấy. Gã Agrona, trong nỗi sợ của mình, tìm cách để thay đổi bản thân hắn với cái giá là tất cả những người khác, tìm cách để đốt cháy thế giới làm nhiên liệu cho sự thăng tiến của chính hắn. Cả hai kẻ này đều không có khả năng mạo hiểm và hy sinh bản thân, và bởi vậy nên chúng không có khả năng nhận được sự thấu hiểu sâu sắc mới.”

    Mình tiến tới trước một bước, và cái gai gần cổ họng mình rút lại. Bất cứ chỗ nào mình bước tới, mấy cái gai co lại khỏi người mình. “Nhưng bọn họ là hai sinh vật mạnh nhất trên thế giới này. Cả hai người sợ cái gì vậy? Sợ lẫn nhau ư?”

    Hiện thân kia sáng rõ nét hơn ở các cạnh rìa. “Tập trung đi. Đó là câu chuyện dành cho lúc khác, và không liên quan đến những gì bạn cần hoàn thành được lúc này.”

    Mình làm theo lệnh của hiện thân kia, chuẩn bị tinh thần để hỏi một câu mà mình đã biết trước câu trả lời. “Nếu con có nguy cơ bị chia tách ra khỏi nhóm bởi tất cả những thế lực đối nghịch đã tạo nên con, vậy thì sự thấu hiểu sâu sắc kia sẽ bị mất đi, phải không?”

    “Không chỉ bạn. Không bao giờ chỉ mỗi bạn. Bạn đã được kết khế ước. Ba phần của một tổng thể hoàn chỉnh. Nhánh spacium. Nhánh vivum. Nhánh aevum”

    “Của aether,” mình thở hắt ra. “Ba Arthur…và Regis. Và mình.”

    Con rồng gật đầu bằng cái cổ dài duyên dáng của nó. Với mỗi bước cô ấy đi qua mấy cái gai thụt lùi lại như lúc trước khi trồi ra, tan biến vào gió và bay trôi đi.

    Mình dừng không bước qua cánh đồng gai nữa, và mớ gai tan chảy như băng. “Và việc này thì quan trọng – không phải, thì cần thiết. Cho…sự hiểu biết về Số Phận à?”

    Khuôn mặt người trông không rõ nét của hiện thân kia nở một nụ cười ấm áp. Mình nhận ra rằng giờ đây mỗi người trong hai đứa chúng mình đang đứng trong một hồ nước nhỏ. Luồng gió aether đang hình thành thứ gì đó ở giữa và bao quanh chúng mình, những sải cánh tay dài phía trên và những cái bát bên dưới có chứa nước. Một cái đà trung tâm giữa, và—

    “Là một cái cân,” mình lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào chỗ trục cân.

    Hiện thân kia lại hóa thành một con rồng khổng lồ. Cái cân bên phía cô ta hạ thấp hơn nhiều so với bên mình.

    “Chỉ kẻ nào đã thông thạo các nhánh đường của aevum, vivum và spacium mới có thể bắt đầu hiểu được ấn lệnh thứ tư của Số Phận. Nhưng không một sinh vật đơn lẻ nào có thể đi trên cả ba nhánh đường cùng lúc cả.”

    “Nhưng nếu cả ba nhánh là một…” Trong thâm tâm, cho đến nay mình vẫn tự vạch ra lộ trình cho cuộc trò chuyện này và giờ tâm trí mình kẹt ở một điểm. “Thì nó sẽ quay lại với sự hỗn loạn toàn diện, phải không?”

    “Bản chất của vạn vật. Mũi tên của thời gian. Sự chuyển động từ trật tự sang rối loạn, từ tạo nên hình dạng sang vô dạng. Sự phân rã của cấu trúc.”

    “Cô đang gợi ý rằng có nguy cơ Arthur, Regis và con sẽ chia tách,” mình nghĩ trong đầu nhưng nói ra thành tiếng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trống rỗng do gió vẽ nên của hiện thân kia. “Nhưng…không phải tất cả mọi thứ đều bị chia rẽ bởi sự hỗn loạn toàn diện. Chẳng phải đó cũng là quá trình khi mọi thứ kết hợp và ổn định, trở nên đồng nhất hơn sao?”

    “Hãy lưu ý rằng mức độ hiểu biết của bạn chẳng thay đổi gì. Nghĩ sâu hơn đi, nghĩ xa hơn đi.”

    Mình vật vã suy nghĩ để hiểu được liệu điều này sẽ dẫn đến đâu hay tại sao việc nói chuyện với một hiện thân vô danh, phù phiếm trong tâm trí mình lại quan trọng đến thế, thứ hiện thân mà có thể là hoặc cũng có thể không phải là linh hồn mẹ mình vốn đã lìa khỏi xác và đang giao tiếp với mình thông qua vùng đất aether này. Tuy nhiên, mình vẫn cố suy nghĩ.

    “Cô đang nói rằng con phải cố gắng giữ vững bản thân khi chống lại những thế lực đối lập này, những thế lực đe dọa sẽ xé mình thành nhiều mảnh… nhưng con cũng phải giữ chúng ta lại bên nhau. Regis là hỗn loạn, là hiện thân sống động của sự hỗn loạn toàn diện— là biểu hiện của Sự Hủy Diệt—còn ba Arthur thì”—mình mỉm cười, cảm thấy khóe mắt mình nhăn lại—“vẫn rất con người. Ông ấy đã từng chứng minh rằng ổng sẽ tự xé thân ra thành từng mảnh, tách từng tế bào ra khỏi người, chỉ để đánh bại kẻ thù của mình, tự thiêu cháy chính mình từ trong ra ngoài nếu ông ấy phải làm vậy. Ông ấy … thiếu ý thức tự bảo vệ thân mình.”

    Cái cân xê dịch gần mức cân bằng hơn một chút, mặc dù hiện thân ở dạng người vẫn đang ngước nhìn lên mình từ khoảng cách vài feet phía dưới.

    “Vậy là, giờ con hợp với nhánh aevum,” mình nói, cảm thấy sự hiểu biết đến dễ dàng hơn chút. “Thời gian có thể là một mũi tên, nhưng con có thể làm chậm đường bay của nó, thậm chí bẻ cong nó. Để đảm bảo rằng chúng ta sẽ ở bên nhau đủ lâu để hoàn thành chuyện này.”

    Ngay cả khi mình nói những lời này ra, chúng vẫn gợn lên trong tâm trí mình một hồi sau đó, khi bọn mình không ở bên nhau, và sự tập trung của mình giật phựt một cái như sợi dây bị sờn đang đứt văng ra.

    Cái cân tan biến đi, và lại lần nữa, hiện thân đó và mình lại đang đứng trên mặt nước. Chân mình hơi chìm xuống, chỉ ở mức xuyên qua mặt nước yên tĩnh, và những cơn gió aether xoáy cuộn thành sự hỗn loạn vô nghĩa, như một nghệ sĩ thể hiện sự bất hòa và lộn xộn bằng cách vẽ những nét tím lên nền trời màu tím sậm. Hơi thở mình dồn vào phổi, và từng nhịp tim đập nhanh rung động xuyên vang khắp mặt nước với bầu trời, cơn gió aether và thậm chí cả hiện thân ở dạng quỷ to khổng lồ đang nhìn mình với cái cách mà mình nghĩ là sự đồng cảm.

    “Bạn vẫn chưa sẵn sàng. Mất tập trung bây giờ sẽ là…thảm họa.”

    Mình càng cố gắng giữ sự tập trung, thì nó dường như càng chống lại mình dữ dội hơn.

    “Cái gì quá cứng sẽ gãy vì lực bẻ. Cái gì quá dẻo và dễ chuyển động quá tự do có thể bị rách hoặc bong ra. Hãy điều khiển. Hãy giữ cân bằng. Đó là cái làm thành bạn, và đó là cái bạn phải tìm.

    Mình nghiến răng và nhắm mắt lại, thất vọng vì nhắm mắt chẳng che được tầm nhìn. Một khoảnh khắc để mình điều chỉnh, để mình phục hồi, đó là tất cả những gì mình cần, tất cả những gì mình…

    Mình nuốt khan với vẻ nặng nhọc. “Mọi thứ rồi sẽ kết thúc,” mình nói, gần như thì thầm. “Nhưng nếu chúng ta—khi chúng ta thành thạo các nhánh aevum, vivum và spacium… khi chúng ta tìm kiếm sự thấu hiểu sâu sắc về ấn lệnh của Số Phận, chúng ta sẽ kiểm soát được khi nào là kết thúc.” Hơi thở của mình bình tĩnh lại. Mình mở mắt ra và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không rõ ràng của hiện thân đó. “Và với mỗi kết thúc, cũng có những khởi đầu mới. Những kết thúc không phải là thứ gì đó đáng sợ.”

    Những đường lằn lởm chởm duỗi thẳng ra và khối vô dạng bắt đầu có hình dáng. Đó là một nơi vô cùng thoải mái, khiến mình muốn cuộn tròn lại như một quả bóng và đánh một giấc thật dài trên đầu người kết khế ước với mình: phòng ngủ của ba Arthur và Elijah trong điền trang Helstea.

    Dùng cả bốn chân, mình nhảy phóc lên giường, đi một vòng quanh gối của ba Arthur, rồi cuộn tròn trên đó. Người phụ nữ kia nằm thật duyên dáng đằng chân giường, đang nhìn mình.

    “Vùng đất aether, nó là cách mọi thứ kết thúc, phải không?” mình trầm ngâm nói với vẻ ngái ngủ. “Đóng vai trò như một loại năng lượng thuần túy khi mọi thứ khác đã bị phân tách hết, khi vũ trụ đã chia tách đến tận gốc rễ của nó. Đó là lý do tại sao aether rất hiệu quả trong việc tạo ra mọi thứ — nhưng cũng là lý do tại sao các Khu Tàn Tích đang dần xuống cấp. Việc duy trì hình thức và chức năng là trái với bản chất của nơi đó.”

    Cô ấy gật đầu, mắt rời khỏi mình và đảo quanh cái nơi được tái hiện lại trông mờ ảo vốn dựa trên căn phòng của ba Arthur.

    “Nhưng nó nhớ nó đã thành thứ gì. Lượng aether này. Đó là lý do tại sao chúng ta có thể tạo ra được các mẫu chú phép (spellform). Thậm chí là tạo ra các ấn godrune. Chúng là sự biểu lộ của thứ ký ức được lưu giữ, là sự thấu hiểu sâu sắc được biểu hiện ra bên ngoài. Kiến thức về các mẫu chú phép được chứa đựng trong các dụng cụ do người djinn chế tạo, nhưng còn các ấn godrune kia…”

    Mình phải ngừng lại, để suy nghĩ nghiêm chỉnh. Chuyện này dần trở nên rất khó khăn. Mình chỉ muốn nghỉ ngơi, muốn ngủ.

    “Vùng đất aether này. Tất cả kiến ​​​​thức về bất kỳ hình dạng aether nào đã từng được sử dụng. Giống như một… vị thần (god) đang ngủ vậy. Khi sự hiểu biết của ba Arthur về các ấn lệnh cụ thể nào đấy tăng lên, thì lượng aether đấy sẽ ghi nhớ và tạo thành một godrune. Nhưng điều này chỉ xảy ra với ba. Vì mối liên hệ của ổng với lượng aether đấy. Tàn ảnh của người djinn nói rằng ông ấy là độc nhất, nếu ta hiểu theo một cách nào khác, thì aether xem ổng như họ hàng vậy.”

    (Người dịch: Đoạn này đã xác nhận rất nhiều thứ, chẳng hạn như nguồn gốc hình thành cũng như ý nghĩa cái tên godrune)

    Thêm lần nữa, cô ta gật đầu một cái đơn giản.

    Bên ngoài cửa sổ phòng ba Arthur, một con cú có sừng bay ngang qua.

    “Nhưng nếu con đang gặp nguy hiểm ngay bây giờ, thì hiểu ra điều này cũng không giúp được gì cho con cả.”

    Mình dừng lại, nhìn kỹ hơn vào hiện thân kia. Cô ấy lại hóa thành một nữ quỷ khổng lồ, nhưng vẫn nằm duyên dáng chỗ chân giường, khuôn mặt rộng lớn, đáng sợ của cô ấy im lặng và nhìn thật chăm chú. Nhưng các góc cạnh khắp người cô ta đang rõ nét, và đã một khoảng thời gian trôi qua mà cô ta không nói gì. Mình dần trở nên sao nhãng. Bất cứ mối liên hệ nào đang níu giữ tâm trí hai đứa mình lại với nhau thì đang bị hoàn tác lại về trước đấy.

    Mình thình lình đứng dậy, lắc người rũ bỏ cảm giác thoải mái mà mình cảm thấy. Thoải mái có nghĩa là hài lòng, và hài lòng nghĩa là cái chết đang phát triển. Cô ấy đã nói điều đó trước đây: sự thấu hiểu sâu sắc đòi hỏi phải mạo hiểm. Nhưng hơn thế nữa, sự phát triển đòi hỏi sự đau đớn.

    Cái giường tan biến thành những luồng gió riêng lẻ, và mình tiếp đất bằng bốn chân trên mặt nước. Những bức tường, cửa sổ và đồ nội thất vốn được xây nên bằng gió thì mở gập ra và bị cuốn đi. Mình đứng dậy, quay lại dạng con người của mình. Cô nữ quỷ kia một lần nữa hóa thành rồng, từng chiếc vảy bị gió giật và méo lệch.

    Những lằn sáng của gió aether khắc vào các bức tường đá thô ráp của một khe núi. Nước phía dưới chân mình bắt đầu nổ lóp bóp và sủi bọt khi phát ra ánh sáng tím rực rỡ, dữ dội.

    Bằng một chuyển động chậm rãi và có kiểm soát, mình bắt đầu chìm xuống sàn. Cảm giác này chỉ thuần là sự đau khổ về mặt tinh thần thôi, và nó hoàn toàn đánh thức mình khỏi cơn buồn ngủ, khiến tâm trí mình thông suốt đến tận mức chi li từng chút một.

    Mình thở rít lên một hơi đầy đau đớn, tưởng tượng dung nham biến thành nước đang đun sôi sự thấu hiểu sâu sắc từ tận xương tủy mình và tỏa hơi thở này vào bầu không khí làm mình thấy được hơi thở hiện rõ ra khung cảnh xung quanh.

    Con rồng kia đang quan sát từ trên cao, chiếc cổ dài của cô ấy nghểnh xuống từ trên vách khe núi, không thể đoán được biểu cảm của cô ta.

    Mình nói: “Mình phải hiểu được sức mạnh mới của mình không thì mình sẽ chết,” lẩm nhẩm vấn đề này như thể đọc nó lên từ một cuốn sách. “Nếu mình chết, ba Arthur sẽ không hiểu được ấn lệnh của Số Phận.” Mình để thân người chìm xuống thấp hơn, mớ dung nham aether này giờ ngập đến tận cổ. “Thời gian. Thời gian là một mũi tên. Nhưng thông qua nhánh đường aevum, mình có thể gây ảnh hưởng tới mũi tên đó. Uốn cong nó để tránh hoặc tấn công vào mục tiêu theo ý muốn. Sự thấu hiểu sâu sắc mà mình có được khi trải nghiệm kiếp trước của ba Arthur được viết vào linh hồn mình.”

    Mình trượt hoàn toàn xuống dưới bề mặt nước kia. Cơn đau xóa sạch mọi suy nghĩ và cứ thôi thúc trong tâm trí mình chỉ trừ một ý nảy ra tức thời: nhận lại sự hiểu biết trong tiềm thức về nhánh aevum và tác động của aether lên thời gian. Mình phải kết nối lại linh hồn và cơ thể, phải hiểu bằng hết rất nhiều khía cạnh của bản thân vốn dĩ đã mâu thuẫn nhau về bản chất.

    Mình hiểu rằng mình vừa là chủng rồng vừa là chủng basilisk, là kết quả của dòng dõi Indrath lẫn Vritra. Đây là dòng dõi của mình, nhưng không phải là bản sắc của mình. Mình chọn trở thành một thứ gì đó vượt ra ngoài cả hai thứ kia. Mình chọn không sợ hãi.

    Mình đánh giá cao việc mình là một asura—một sinh vật được cho là thượng đẳng—đi kết khế ước với một con người, một “kẻ hạ đẳng”. Ba Arthur là sự lựa chọn thứ ba, là hy vọng cuối cùng, là sự thăng hoa của nhân loại. Chẳng có gì phải xấu hổ khi mình phục vụ ông ấy, bởi vì qua sự phục vụ đó, ý niệm về những sinh vật thượng đẳng và hạ đẳng sẽ trở nên vô nghĩa.

    Mình chấp nhận rằng mình là trật tự sinh ra từ sự hỗn loạn, là sự tái sinh tự phát, là mối khế ước chống lại điều không thể tránh khỏi. Mình là thứ thuộc phần còn lại mà chủng loài của mình không thể: đó là thay đổi được. Mình có thời gian của mình, và mình đã cống hiến tất cả những gì mình có, và bây giờ thời gian của mình lại đến nữa.

    Mình vừa là người bảo vệ vừa là người hướng dẫn, vừa lời cảnh báo vừa là nguồn năng lượng tự nhiên bùng phát, vừa là con gái vừa là đối tác.

    Nhưng mình không là sai lầm của mẹ hay là công cụ của cha. Mình không phải là kho báu của ông ngoại để tích trữ hay là vũ khí của ông để vung.

    Mình từ chối vai trò mà dòng tộc sinh ra mình đã yêu cầu, và mình từ chối cái họ Indrath hay Vritra.

    GÓC NHÌN CỦA SYLVIE LEYWIN

    Mình vùng dậy khỏi mớ dung nham aether, lướt người qua bề mặt dung nham đang sủi bọt khi kéo lê thân bằng hai tay và đầu gối, rồi sau đó run rẩy đứng dậy.

    Các thành tường của khe núi đang sụp đổ, gió xoay tròn cũng giống như những hòn đá đập vào nhau hết hòn này đến hòn khác rồi văng bay đi như chim bay với bướm lượn.

    Mặt đất giờ lại nhẵn mịn như gương, và ngọn gió dịu đi rồi hoàn toàn biến mất. Mình đang đứng một mình trên mặt nước trải dài ra vô hạn bên dưới bầu trời aether vô tận. Chẳng thấy hiện thân kìa đâu nữa, mặc dù mình nghĩ mình vẫn cảm nhận được cô ấy, cảm thấy cô ta giống như ai đó đang thở sau gáy mình.

    Hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước đang ngước nhìn mình từ dưới sàn, mình đã trở lại trong dáng người cao hơn và gầy hơn này, khuôn mặt mình sắc nét hơn, già dặn hơn, giống như mặt ba Arthur vậy, mái tóc và đôi mắt của bọn mình gần như khiến cả chúng mình trông giống một cặp song sinh. Mình cúi xuống, ngó nghiêng kỹ hơn. Có nhiều nét rõ ràng về ba Arthur trong hình ảnh phản chiếu của mình hơn là các nét mình nhớ về ông ấy, gần như thể…

    Mình thở hổn hển, chống tay xuống nước, nhìn chằm chằm.

    Trong ảnh phản chiếu của mình, ba Arthur đang nhìn chằm chằm lại phía mình. Tử tế nhưng nghiêm túc, khẩn trương nhưng kiên nhẫn. Ông ấy đang nói chậm rãi, bình tĩnh, đang gọi mình. Mình không nghe được lời ổng nói, nhưng mình có thể hiểu ý ổng. Họ đang cần mình. Ông ấy đang cần mình.

    Sàn nước phồng lên. Bàn tay của ba Arthur, giọng nói của ông ấy, sự hiện diện của ông ấy chen mạnh vào thế giới tinh thần mà mình đang bị mắc kẹt trong đây.

    Mình để hai tay chìm xuyên qua làn nước và đan xen các ngón tay mình với các ngón tay của ông ấy.

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. Tóm tắt: Màn đối thoại đầy chất triết học của Sylvie Leywin với một hiện thân bí ẩn trong cõi aether.
    2. 2. Sau khi đọc xong chương này thì dưới đây là sự suy đoán của mình:
      • Ba người Arthur - Regis - Sylvie đại diện cho lần lượt ba nhánh aether là Spacium - Vivum - Aevum.
      • Mỗi người chỉ dùng tốt aether cho nhánh của mình, chẳng hạn như Arthur dùng được ấn god step và chạy lung tung khắp các vùng không gian, nhưng khi nhét ấn Destruction trực tiếp lên người thì không kiểm soát được, vì Regis là hiện thân của sự hỗn loạn và hủy diệt nên cậu ta dùng tốt, cũng tương tự như Arthur không thể dùng Aroa’s Requiem tốt để đảo ngược thời gian đến mức đưa người chết hay sinh vật chết quay lại được cũng vì đây không phải nhánh chuyên của Arthur.
      • Có lẽ sau khi Sylvie thay từ nhánh vivum sang nhánh aevum thì sẽ thiên về các đòn phép liên quan đến thời gian. Chẳng hạn như giữ nguyên thời gian của vật thể (khiến người nào đó đứng cứng ngắc lại) hay đảo ngược thiệt hại trên cơ thể người chẳng hạn. Trong phần này, theo góc nhìn của Sylvie, hiện thân (figure) này là nữ (vì chữ ‘she’) nhưng mình đoán hiện thân này cũng chính là Sylvie.
    3. 3. Ver.1: July-17th-2023; July-28th;
    4. 4. Chương này dịch đau hết cả não và rất mất thời gian, ai có thể thì donate giúp mình nuôi site nhé.
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...